Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2530: Tìm kiếm phàm nhân



Bề ngoài thì làm như vậy có vẻ không đáng tin, nhưng hiện giờ Lâm Hiên cũng chẳng có biện pháp nào tốt hơn. Tu sĩ lui tới trà lâu, tửu quán nhiều vô kể, trong lúc mải mê đàm luận với nhau thường để lộ ra một vài tin tức trọng yếu. Mặc dù những tin tức này đa phần đều thiếu căn cứ, nhưng không hẳn tất cả đều vô dụng.

Lâm Hiên cứ lẳng lặng nghe ngóng tới tận trưa, ban đầu cũng không có thu hoạch gì đáng kể, dù sao sáng sớm cũng chẳng có nhiều người lui tới, nhưng theo thời gian trôi qua, Tiên Khách cư càng lúc càng có nhân khí.

Đến tầm giữa trưa, tiếng ồn ào không ngớt liên tục truyền đến, nơi này đã gần như chật cứng người.

Khác với khi dạo quanh các cửa hàng trong phường thị, ở nơi này Lâm Hiên thu liễm tu vi xuống thấp hơn rất nhiều. Tuy rằng với quy mô của Cửu Tiên phường thì việc xuất hiện tu sĩ Động Huyền kỳ cũng không phải là hiếm có, nhưng tu vi như vậy mà mỗi ngày đều lui tới nơi này thì vẫn dễ dàng gây sự chú ý.

Tuy nhiên tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại khác xa so với Nhân giới, cấp độ này ở đây cho dù tụ lại một đám lớn cũng không kỳ lạ chút nào. Thêm nữa là dung mạo của Lâm Hiên lại hết sức bình thường, liên tục lui tới nơi này cũng không khiến kẻ nào hoài nghi.

Làm như vậy tuy không giống như ôm cây đợi thỏ, nhưng cũng cần sự kiên nhẫn cùng nghị lực, cũng may Lâm Hiên không thiếu những phẩm chất này.

Giờ phút này, hắn từ tốn nhấp một ngụm trà thơm, ánh mắt bâng quơ đảo khắp phòng, tựa như bất kỳ tu sĩ bình thường nào ở nơi đây. Đột nhiên, những lời đàm thoại của hai tu sĩ cách đó không xa khiến hắn cảm thấy hứng thú.

"Vân huynh, như thế nào, đã tìm được người thích hợp rồi hả?" Kẻ vừa lên tiếng là một tu tiên giả vận khinh bào, bề ngoài chừng năm sáu mươi tuổi, mái tóc vẫn đen nhánh nhưng ở khóe mắt lại tràn ngập dấu vết tang thương.

"Không có, vẫn không thu hoạch được gì."

Đối phương lắc đầu, người này nhìn qua trẻ hơn rất nhiều, ước chừng chỉ khoảng ba lăm ba sáu tuổi, tóc không buộc lên mà để xõa như nữ tử, dung mạo có chút anh tuấn, khí độ tiêu sái nhưng giờ khắc này trên mặt lại hiện lên vẻ cười khổ. Đọc Truyện Online Tại Truyện Bất Hủ

"Vân huynh cũng không có thu hoạch, điều này sao có thể? Nếu Phương mỗ không nhớ lầm thì Vân Thúy đảo có tới trên trăm vạn phàm nhân, với tư cách đảo chủ của Vân huynh, cần người nào thì cứ dẫn về. Chẳng lẽ nhiều phàm nhân như vậy mà không tìm thấy tên nào phù hợp hay sao?" Người phía trước có chút kinh ngạc nói.

"Hừ, Phương huynh cũng không phải không biết, phàm nhân mà Phiêu Miểu Tiên cung cần tuy không phân biệt nam nữ nhưng yêu cầu lại cực kỳ hà khắc, dung mạo phải thật xuất chúng, nữ tử thì muốn xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, nam tử lại phải vô cùng anh tuấn, hơn nữa niên kỷ cũng không được quá hai mươi."

"Điều kiện này đúng là có chút hà khắc, nhưng với số lượng phàm nhân lớn như vậy thì chỉ cần đề tâm một chút, cũng không phải là không thể tìm được người thỏa mãn."

"Ngoại trừ điều kiện trên, còn yêu cầu phàm nhân phải có võ nghệ cao cường, dùng sức một người có thể nâng được cự thạch nặng ngàn cân, điều này không phải là quá khó khăn sao? Ngay đến Tu Tiên giả chúng ta, nếu không tu luyện qua Luyện Thể thuật hoặc là Yêu tu nhất mạch, mà không có sự trợ giúp của thuật pháp Ngũ Hành hoặc Đại Lực phù thì tuyệt đối không thể nâng được cự thạch nặng như vậy. Phàm nhân muốn làm được điều này, trừ phi là kẻ tinh thông võ nghệ đến trình độ Thiên Đạo cao thủ."

"Mà phàm nhân luyện võ, tuy dễ dàng hơn so với tu sĩ chúng ta, nhưng cho dù có tư chất ưu dị thì cũng cần ba bốn mươi năm khổ luyện mới có thể đạt đến cấp bậc Thiên Đạo này. Nhưng đằng này lại yêu cầu tuổi không quá hai mươi, dù cho hắn luyện võ từ trong bụng mẹ cũng không thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà đến được cảnh giới này." Tên tu sĩ tóc dài kia oán trách một hồi, lại không sử dụng Truyền Âm chi thuật, Lâm Hiên đương nhiên là nghe được rõ ràng, thần sắc hắn khẽ động, dường như đã nghĩ ra điều gì.

"Ha ha, Vân đạo hữu không cần tức giận làm gì, nếu dễ dàng tìm thấy phàm nhân thỏa mãn điều kiện thì Phiêu Miểu Tiên cung cần gì phải treo thưởng lớn như vậy?" Tu sĩ vận khinh bào mỉm cười nói.

"Phương huynh nói có lý, nhưng ta vẫn thắc mắc, đường đường là Phiêu Miểu Tiên cung, đừng nói Vô Biên hải này, cho dù phóng mắt toàn bộ Băng Hải giới cũng là tông môn hàng đầu, đối với thế lực như vậy thì tìm kiếm mấy tên phàm nhân để làm gì? tu sĩ tóc dài tỏ ra khó hiểu nói.

"Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai đây? Gia tộc của Phương mỗ tuy có thể xem là thế lực bên ngoài của Phiêu Miểu Tiên cung, nhưng những việc cơ mật như vậy cũng không nghe ngóng được chút nào." Tu sĩ vận khinh bào thở dài nói.

Sau đó hai người hàn huyên qua loa vài câu, rồi tên tu sĩ tóc dài đứng dậy chắp tay cáo từ.

"Vân huynh đối với giải thưởng kia vẫn không có ý buông bỏ?" Tu sĩ tóc dài ngoài miệng nói như thế nhưng trên mặt không hề lộ vẻ ngạc nhiên, dường như đã sớm đoán được kết quả.

"Phương huynh cần gì phải chê cười ta, tiểu đệ không thể so sánh với ngươi được, các hạ có thể dựa vào gia tộc, hàng năm đều được không ít bảo vật cung phụng, chỉ cần không xảy ra sai lầm nào thì việc ngưng tụ Nguyên Anh coi như không thành vấn đề. Mà Vân mỗ lại không được như vậy, ta vốn là một tán tu, nếu không có cơ duyên cùng trợ giúp nào khác thì việc ngưng tụ Nguyên Anh quả thực quá khó khăn. Nếu có thể tìm được một gã phàm nhân phù hợp với điều kiện, đạt được phần thưởng của Phiêu Miểu Tiên cung thì đối với con đường tu luyện của ta sau này sẽ trợ giúp lớn như thế nào, chắc đạo hữu cũng tinh tường..."

"Ân, Vân đạo hữu nói cũng đúng, ta chỉ có thể chúc ngươi khai kỳ đắc thắng ( thắng ngay từ trận đầu)."

"Ha ha, đa tạ đạo hữu, chuyện này đa phần dựa vào vận khí, huống chi đối với điều kiện hà khắc như vậy, bình tâm mà nói tiểu đệ thực không có gì nắm chắc, chỉ biết tận lực mà làm, nghe theo thiên mệnh mà thôi." tu sĩ tóc dài cười khổ nói.

"Ân, đạo hữu nói cũng đúng, may mắn là sự tình này còn chưa hoàn toàn truyền ra, đạo hữu nhận được tin tức sớm như vậy thì vẫn còn một không ít cơ hội. Nếu không, đợi cho mọi người đều biết về giải thưởng, chỉ sợ phàm nhân hội đủ điều kiện này đã trở thành một loại hàng hóa mà độ trân quý cũng chẳng kém cổ bảo, tài liệu nào, thậm chí còn khiến tu sĩ chúng ta ra sức tranh đoạt."

"Đúng vậy, cho nên Vân mỗ càng muốn sớm đi khắp nơi tìm kiếm một phen, tiểu đệ xin cáo từ trước, lần sau có cơ hội nhất định sẽ cùng đạo hữu thỏa sức nâng ly." Tu sĩ tóc dài nói xong, liền ôm quyền rồi quay người rời khỏi trà lâu, hóa thành một đạo cầu vồng, hướng phía ngoài phường thị bay đi.

Lâm Hiên vuốt vuốt chén trà trên tay, trong đầu suy tư về cuộc đối thoại vừa rồi của hai người. Hắn cũng rất tò mò, Phiêu Miểu Tiên cung đi khắp nơi tìm kiếm những người phàm tục này là có dụng ý gì. Điều này đối với mưu đồ đoạt lấy Phiêu Miểu Cửu Tiên đan của mình có chỗ hữu dụng nào hay không? Hiện giờ tin tức còn chưa rõ ràng lắm, có chút khó xác định, nhưng dựa vào theo tình huống trước mắt thì đây đúng là một cơ hội tốt. Vì vậy, sau một nén nhang công phu, Lâm Hiên cũng trả tiền rồi rời khỏi trà lâu, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng, hướng phía chân trời bay đi.

Chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan kỳ, làm sao có thể thoát khỏi thần thức của hắn. Vừa rồi, Lâm Hiên đã gieo xuống dấu hiệu truy tung trên người đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện