Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2582-2583-2584: Đồng quy vu tận



Trong mắt Huyền Băng lão tổ tràn đầy vẻ bi phẫn, tiếng soi tru trở nên vô cùng thê lương, trong miệng phun ra một cỗ hàn khí.

Nhiệt độ xung quang bỗng nhiên giảm mạnh, hàn khí kia đậm đặc vô cùng, trong phương viên ngàn trượng, không gian dường như bị đông kết lại. Cường đại như Đào Ngột mà động tác cũng chậm lại thấy rõ.

"Hừ, Băng Phong Thiên Lý uy lực quả nhiên không tệ, hiếm thấy người nào phát chiêu nhanh được như thế, nghe nói thần thông này nếu luyện đến cực hạn có thể đóng băng vạn vật. Tuy nhiên đối với ta lại chẳng có nghĩa lý gì, ngươi cho rằng pháp thuật Ngũ Hành có thể băng phong được bản tôn sao?"

Đào Ngột buông lời giễu cợt, bên trong thanh âm tràn đầy vẻ hung ác, sau đó nó mở cái miệng đỏ như máu, từng luồng Ma Viêm hừng hực từ bên trong bắn ra.

Thủy có thể khắc Hỏa, đồng dạng Hỏa diễm cũng có thể đánh tan cực Hàn.

Đám Hàn khí đậm đặc kia quả nhiên đã mỏng manh hơn rất nhiều, cái mà Đào Ngột phun ra cũng không phải loại Ma Hỏa bình thường.

Nhưng trong mắt Băng Lang lại không hề có vẻ bối rối, dường như đã sớm dự liệu được tình huống này, nó ngẩng cao đầu, trên mặt toát ra vẻ ngạo ngễ.

Kế tiếp phát sinh một màn khiến Lâm Hiên trợn mắt líu lưỡi, còn cho là mình nhìn lầm.

Chỉ thấy từ trong những vết thương trên người Băng Lang mọc ra vô số xúc tu, như những đầu Ma Xà lao đến quấn lấy Đào Ngột.

"Cái này..."

Lâm Hiên vốn đang ngẩn ngơ, sau đó lại lộ ra vẻ bừng tỉnh giống như vừa hiểu ra vấn đề nào đó. Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy có chút kỳ quái, cho dù Huyền Băng lão tổ đã như nỏ mạnh hết đà, dù không có bất diệt chi thể trong truyền thuyết, nhưng đừng quên lão vẫn là lão quái vật Yêu tộc đã sống không biết bao nhiêu vạn năm.

Mà Yêu tộc tu luyện khác xa so với tu sĩ nhân loại, tuy sau này đều có thể sử dụng bảo vật, nhưng bởi thiên phú nên đều lấy tu luyện Yêu thể làm chủ.

Huyền Băng lão tổ có thể tiến giai đến Độ Kiếp kỳ, thân thể này cường hãn đến mức độ nào thì khỏi phải nói.

Chiến đấu lâu như vậy, bị Đào Ngột lưu lại vô số vết thương, nhưng Lâm Hiên lại không thấy bất cứ một vết thương nào khôi phục.

Ban đầu hắn còn cho rằng nanh trảo của Đào Ngột có độc, khiến vết thương của đối phương không thể khôi phục. Nhưng giờ xem lại, đúng là mình đã sai lầm, đây chính là Huyền Băng lão tổ cố ý giữ lại vết thương.

Chẳng lẽ bí thuật mà lão đang thi triển, chỉ có thể kích phát trong lúc chính mình bị thương?

Lâm Hiên âm thầm phỏng đoán, mà giờ khắc này cũng chẳng có thời gian để chần chờ. Thừa dịp ác thú bị quấn lấy, Lâm Hiên liền hóa thành một đạo cầu vồng rồi lao vút đi.

Nhưng hắn cũng không đi vào vết xe đổ lần trước mà thi triển Ảo Ảnh độn hay Cửu Thiên Vi Bộ. Đối phương có thể dễ dàng phá toái hư không, dùng loại thuật pháp như vậy là quá nguy hiểm.

Lúc này Đào Ngột cũng không ngăn cản, bị những xúc tu kia sít sao cuốn lấy, cường đại như hắn cũng phải có chút chật vật.

Tùy Cơ Truyền Tống phù của Lâm tiểu tử đã bị mình phá hủy, chạy, xem gia hỏa ngươi có thể chạy đến nơi nào?

Mặc dù Đào Ngột đang ở trong tình thế bất lợi, nhưng trên mặt hắn không mảy may có chút bối rối nào. Xét cho cùng thì đối phương cũng chỉ đang giãy chết, chẳng thể thay đổi được gì, chỉ có một kết cục duy nhất là vẫn lạc mà thôi.

Nhưng lần này hắn đã quá khinh địch.

Huyền Băng lão tổ vất vả lắm mới nắm bắt được thời cơ, sao có thể chỉ đơn giản là hồi quang phản chiếu mà thôi, lão Yêu này trong lòng đã có ý quyết tử.

Chết thì đã sao, ít nhất cũng khiến tên này không được sống tốt, nếu không phải đúng thời khắc mấu chốt bị Đào Ngột tìm tới sinh sự thì không chừng mình đã tiến giai lên Độ Kiếp trung kỳ rồi. Nếu không có việc trong lúc tấn giai bị cưỡng ép phá vỡ khiến nguyên khí đại thương thì sao có thể chật vật đến thế này, quái vật trước mắt cùng lắm chỉ là một cỗ phân thân của Đào Ngột mà thôi.

Ý niệm chuyển qua trong đầu, Huyền Băng lão tổ càng thêm bi phẫn.

Dường như cảm nhận được cơn giận của chủ nhân, những xúc tu kia càng lúc càng quấn chặt. Mặc cho Đào Ngột dãy dụa như thế nào, Băng Lang cũng không thèm quan tâm, những chú ngữ khó hiểu mang phong cách cổ xưa liên tiếp phát ra từ miệng hắn.

Những chú ngữ này tràn đầy khí tức Man Hoang, từng âm tiết đều vô cùng huyền diệu, dường như trong đó còn ẩn chứa một chút Thiên Địa pháp tắc.

Mà Yêu khí xung quanh thân thể hắn lập tức trở nên cuồng bạo vô cùng.

Không chỉ có vậy, Huyền Băng lão tổ dường như đã biến thành một cơn lốc xoáy, phương viên mấy ngàn...Không, là mấy vạn dặm, toàn bộ Thiên Địa nguyên khí lấy tốc độ khó tin mà chen chúc tụ lại.

Sau đó lão mở lớn miệng, như trường kình hấp thủy, nuốt toàn bộ vào trong bụng.

Vẻ mặt cuồng ngạo của Đào Ngột đã hoàn toàn biến mất, rốt cục hắn cũng lộ ra chút hoảng hốt.

"Bí thuật này...Ngươi điên rồi, chẳng lẽ muốn thần hình cầu diệt hay sao?"

"Thần hình cầu diệt thì sao, chỉ cần có thể kéo theo ngươi xuống hoàng tuyền là được."

Thanh âm của Huyền Băng lão tổ tràn đầy vẻ oán độc, theo lý thì đã đạt đến cấp bậc như lão hẳn là sợ chết còn hơn cả phàm nhân. Dù sao thọ nguyên của cường giả Độ Kiếp kỳ cũng dài đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng lúc này, tình hình của lão lại hoàn toàn bất đồng.

Vị đại năng Yêu tộc này bị kẹt ở bình cảnh Độ Kiếp sơ kỳ đã lâu, trải qua hơn vạn năm khổ tu không màng thế sự. Tu vi rốt cuộc cũng có chỗ tăng trưởng, đạt đến Độ Kiếp sơ kỳ đỉnh phong. Mà đúng lúc này lão lại đoạt được một kiện bảo vật cùng một bí thuật do Cổ tu sĩ lưu lại.

Bí thuật này tên là Nhiên Hồn Đại Pháp, chính là phương pháp chấp nhận tiêu hao chín phần thọ nguyên để trùng kích bình cảnh. Dùng thọ nguyên làm vật dẫn, kích phát toàn bộ tiềm lực, như vậy sẽ có cơ hội đánh tan bình cảnh, trở thành Tu Tiên giả cảnh giới cao hơn.

Chỗ tốt khỏi phải nói, nhưng một khi thất bại thì kết cục cũng vô cùng bi thảm.

Bởi người sử dụng bí thuật này, chỉ trong phút chốc đã mất đi chín phần thọ nguyên.

Mà ở Linh giới, Tu Tiên giả như hắn đến khi thọ nguyên sắp hết sẽ phải nghênh đón nguyên khí chi kiếp, nếu có thể bình an vượt qua thì thọ nguyên sẽ tăng lên rất nhiều.

Vấn đề cũng phát sinh tại đây.

Bởi vì Nhiên Hồn Đại Pháp tiêu hao quá nhiều thọ nguyên, dó đó, sau khi vượt qua nguyên khí chi kiếp không lâu thì lập tức sử dụng, chỉ có làm như vậy mới đủ thọ nguyên để khu động bí thuật này.

Nếu thọ nguyên không còn nhiều lắm thì không thể sử dụng Nhiên Hồn Đại Pháp.

Một khi sử dụng nó, tu sĩ sẽ phải chịu nguy cơ vô cùng lớn, thành công thì không sao, với thực lực cường hoành sau khi tấn cấp, tự nhiên có thể bình an vượt qua nguyên khí chi kiếp. Như vậy, Nhiên Hồn Đại Pháp sẽ không hề có một chút tai họa ngầm nào.

Nhưng một khi thất bại, không thể tấn cấp thành công thì kết cục hơn phân nửa là vẫn lạc. Bởi nguyên khí chi kiếp lần sau lợi hại hơn lần trước rất nhiều, vừa độ kiếp không lâu lại phải lấp tức nghênh đón nguyên khí chi kiếp, tỷ lệ sống sót quả thực quá thấp.

Song cái này cũng không đáng kể, ở Tu Tiên giới, nguy hiểm cùng kỳ ngộ luôn song hành, làm sao có thể vừa muốn chỗ tốt lại vừa muốn không gặp phải nguy hiểm?

Không có cái bánh nào tự dưng từ trên trời rơi xuống, với tư cách là Độ Kiếp kỳ Yêu tộc, đạo lý này Huyền Băng lão tổ đương nhiên hiểu rõ.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng một phen, lão vẫn quyết định sử dụng Nhiên Hồn Đại Pháp để trùng kích bình cảnh. Dù sao nguy hiểm thế nào cũng không thể so sánh với việc tấn cấp lên Độ Kiếp trung kỳ.

Trời không phụ lòng người, toàn bộ quá trình diễn ra thuận lợi hơn lão tưởng tượng rất nhiều.

Chỉ thiếu một chút liền tấn cấp thành công.

Sở dĩ nói thiếu một chút là đáng lẽ đã thành công rồi, nhưng hết lần này đến lần khác, tại thời khắc mấu chốt lại bị Đào Ngột chặt đứt, do đó mà thất bại trong gang tấc.

Có thể thấy, Huyền Băng lão tổ đối với hung thú lừng lẫy Ma giới căm hận đến mức nào.

Hiện tại thọ nguyên của lão đã không còn bao nhiêu, cùng lắm sống thêm trăm năm mà thôi.

Nếu là phàm nhân thì từng đó không tính là ngắn, nhưng đối với Tu Tiên giả cảnh giới này chỉ như nháy mắt mà thôi. Mà lần nghênh đón nguyên khí chi kiếp tiếp theo, trong lòng lão hiểu rõ là không thể vượt qua.

Nói cách khác, cho dù hiện tại có trốn thoát thì trăm năm sau vẫn hóa thành một đống xương khô. Sống như vậy đâu còn ý nghĩa gì, không bằng liều mạng với Đào Ngột.

Trong lòng đã quyết, Huyền Băng lão tổ căn bản không thèm để ý đến lời chất vấn của Đào Ngột, trong lòng chỉ còn duy nhất một ý niệm là báo thù. Thanh âm chú ngữ phát ra từ miệng lão càng lúc càng nhanh, chẳng biết từ lúc nào, Yêu khí quanh thân thể đã trở nên cuồng bạo tới mức khó mà hình dung.

Mắt thấy khuyên bảo không có chút tác dụng nào, trong mắt Đào Ngột bắt đầu hiện lên vài phần sợ hãi.

Rống!

Một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, móng vuốt sắc nhọn hướng về Băng Lang bổ xuống như mưa, uy lực của mỗi một trảo đều có thể xé rách không gian. Yêu thể của Huyền Băng lão tổ tuy cường hoành vô cùng, nhưng đối mặt với công kích như vậy, máu tươi cũng tuôn ra như suối.

Thấy còn chưa đủ, chỉ thấy hắc mang lóe lên, cái cổ giống như mãng xà của Đào Ngột đột nhiên vươn dài ra, nó mở cái miệng đầy máu rồi cắn mạnh lên cổ Băng Lang, sau đó liều mạng xé rách.

"Buông tha cho ngươi? Hừ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày, cùng bản lão tổ xuống cửu tuyền đi."

Công kích đáng sợ như vậy có thể dễ dàng chấn vỡ Thiên Địa, giờ phút này, hơi thở của Huyền Băng lão tổ đã hết sức mỏng manh. Nhưng vẻ oán độc trong mắt lão lại càng thêm mãnh liệt, nương theo tiếng cười dữ tợn kia, Yêu khí cuồng bạo quanh thân thể lão rốt cuộc đã biến thành bão táp. Text được lấy tại http://truyenbathu.vn

Đây là lão thiêu đốt sinh mệnh cùng hồn phách để khu động bí thuật, uy lực vượt xa so với tự bạo đơn thuần. Mà Đào Ngột đang bị ngàn vạn xúc tu cuốn lấy, căn bản muốn tránh cũng không được, lần này có lẽ hắn phải chôn cùng với mình.

Dường như chỉ sau khi giải khai bí thuật một khắc, Huyền Băng lão tổ đã vẫn lạc, thương thế của lão thực sự quá nặng, có thể sống tới giờ phút này đều là nhờ một ý chí phi thường chống đỡ.

Rống!

Một tiếng thét khiến trời đất rung chuyển vang lên, trong mắc Đào Ngột lộ ra vẻ điên cuồng. Một đám Ma Vân bao trùm toàn bộ thân thể hắn, hiển nhiên ma đầu này chuẩn bị sử dụng một bí thuật huyền diệu nào đó.

Nhưng chỉ sau một khắc, hắn đã bị Yêu khí hóa thành bão táp kia nuốt trọn.

....

Cùng lúc đó, Lâm Hiên đã cách xa hơn ngàn dặm.

Hắn vừa toàn lực thi triển độn quang, vừa thả thần thức ra đến cực hạn.

Đột nhiên thần sắc khẽ động, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ vô cùng. Không nói hai lời, độn quang lập tức dừng lại, sau đó đổi phương hướng rồi lao về phía mặt đất.

Vầng hào quang chớp động, Lâm Hiên như lưu tinh trụy lạc hung hăng nệ thẳng vào mặt đất, sau đó hắn hít sâu một hơi, linh quang bên ngoài thân thể lóe lên rồi biến thành màu vàng đất.

Lâm Hiên tinh luyện ra linh căn, tuy không phải là năm thuộc tính, nhưng do đủ loại cơ duyên xảo hợp nên linh lực của hắn đồng thời có đủ tính chất Ngũ Hành, có thể tùy tâm sở dục chuyển đổi giữa Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.

Giờ khắc này, một thân linh khí của Lâm Hiên so với tu sĩ linh căn thuộc tính thổ thì không khác một chút nào. Hai tay nắm chặt, chỉ thấy linh quang màu vàng nhạt dâng lên, sau đó hắn như con chuột chũi, thoáng một cái đã chui vào lòng đất.

Độn Thổ thuật, hơn nữa còn là một loại thuật pháp cao cấp.

Sở dĩ Lâm Hiên làm như vậy đương nhiên vì cảm nhận đươc phía xa có tuyệt đại nguy hiểm.

Cho nên, công kích trước mắt này không phải chuyện đùa, Huyền Băng lão tổ không phải tự bạo mà kích phát một bí thuật thiêu đốt sinh mệnh. Bất kể là loại nào thì uy lực cũng vô cùng khủng bố, tóm lại Lâm Hiên tuyệt đối không muốn đối mặt với nó.

Mà hắn giao thủ cùng Đào Ngột ở vạn trượng trên không trung, phát ra uy lực đáng sợ như vậy, nhất định dư ba của nó sẽ lan ra khắp bốn phương tám hướng. Ở sâu trong lòng đất tuy vẫn bị ảnh hưởng, nhưng tương đối mà nói thì nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều.

Thổ Độn thuật mà Lâm Hiên thi triển vô cùng huyền diệu, bất kể là bùn đất dày đặc hay nham thạch cứng rắn cũng không hề ngăn trở được hắn một chút nào. Chỉ sau mấy tức thời gian, Lâm Hiên đã đi sâu vào lòng đất hơn vạn trượng, nhưng nét mặt hắn vẫn cực kỳ ngưng trọng.

Tục ngữ có câu, trăm nghe không bằng một thấy, chỉ có tận mắt chứng kiến mới nhận thức được tồn tại Độ Kiếp kỳ đáng sợ đến mức nào. Tiện tay đánh ra một đòn đã có thể chấn vỡ Thiên Địa, huống chi là thiêu đốt sinh mệnh để kích phát bí thuật.

Chỉ cần một chút chủ quan cũng có thể khiến chính mình vạn kiếp bất phục, cho nên ở cách trung tâm vụ nổ đến mấy ngàn dặm, lại ở sâu trong lòng đất đên vạn trượng, nhưng hắn vẫn không do dự tế ra bảo vật phòng ngự mạnh nhất.

Tay áo phất lên, chỉ thấy linh quang chớp lóe, một pháp bảo cỡ hơn một thốn từ tay áo ngư du mà ra.

Vật ấy tròn dẹt, nước sơn đen nhánh, có hình dáng như một cái nghiên mực.

Nhìn qua thì không có gì thần kỳ, nhưng nếu quan sát thật kỹ sẽ phát hiện nó được tạo hình theo phong cách cổ xưa, trên bề mặt chi chít hoa văn huyền diệu đến cực điểm.

Đồng thời mùi mực nhè nhẹ tỏa ra xung quanh.

Lâm Hiên hít sâu một hơi, liên tục vận chuyển Thông Bảo quyết trong cơ thể, tay phải nâng lên, như chậm mà nhanh, một ngón tay điểm về phía trước.

Theo động tác của hắn, mặt ngoài nghiên mực lóe lên linh quang, sau đó quay tít một vòng.

Trong nháy mắt, đường kính nghiên mực đã biến lớn đến hơn một trượng, che lấp toàn bộ thân hình Lâm Hiên. Chưa hết, sương mù đen thui từ bề mặt phun ra, dùng bảo vật này làm trung tâm mà lan tràn ra, theo đó, một mùi mực cũng tràn ngập không gian.

Sương mù kia sau khi chuyển động một hồi liền tụ lại thành một mảng, mặt ngoài hiện lên vô số phù văn bằng nắm tay. Sau đó những phù văn này đón gió lóe lên, vài lớp màng bảo hộ liên tiếp xuất hiện, cùng với bản thể che chắn xung quanh thân thể Lâm Hiên.

Thấy vẫn còn chưa đủ, Lâm Hiên một lần nữa há miệng phun ra Huyễn Linh Thiên Hỏa, âm thanh ba ba vang lên, từng bức tường băng đã hiện ra trước mắt.

Phòng ngự như vậy đã cực kỳ kiên cố, nhưng Lâm Hiên vẫn không nhàn rỗi, hai tay liên tục khu động, đánh ra từng đạo pháp quyết về bốn phía. Theo động tác của hắn, uy lực của Huyễn Linh Thiên Hỏa cùng Huyền Vũ Chân Linh Nghiên đều được thúc giục đến mức tận cùng.

Nét mặt Lâm Hiên nghiêm túc vô cùng, hắn không muốn bị tai bay vạ gió. Mà có thể bình yên vượt qua nguy cơ trước mắt hay không, tất cả đều trông cậy vào hành động lần này.

Ầm ầm!

Xa xa phảng phất có tiếng sấm rền vang vọng, có lẽ bởi khoảng cách quá lớn nên Lâm Hiên cảm thấy có chút mơ hồ. Nhưng rất nhanh, cảm giác này đã hoàn toàn biến mất, dường như có tiếng bánh xe nghiền nát vật gì đó càng lúc càng gần.

Con ngươi Lâm Hiên co lại, hắn hét lớn một tiếng, đem pháp lực toàn thân rót vào bảo vật trước người, nơi Huyễn Linh Thiên Hỏa hình thành tường băng, mặt ngoài hiện lên linh quang, lực phòng ngự càng thêm kiên cố.

Sau một khắc!

Âm thanh kia đã lớn đến kinh thiên động địa, đồng thời toàn bộ không gian cũng bắt đầu rung chuyển. Mà bùn đất bốn phía dường như bị một lực lượng cường đại dị thường đè ép, khiến cho người ta có cảm giác như bị giam trong lò lửa vậy.

Chỉ trong nháy mắt, đột nhiên trên đỉnh đầu có ánh sáng, Lâm Hiên phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung, ánh sáng trên đỉnh đầu chính là những ngôi sao.

Trong thời khắc này, Lâm Hiên có một cảm giác cực kỳ khó tả, hắn nhớ rõ ràng chính mình đã vào sâu trong lòng đất vạn trượng, vậy mà hiện tại lại đang đứng trên không trung. Có thể trông thấy rõ ràng những ngôi sao trên trời, điều này có nghĩa là...

Có nghĩa là dư ba đáng sợ kia đã bào mòn mặt đất, ít nhất một lớp nham thạch cùng bùn đất dày đến vạn trượng đã bị dễ dàng lột bỏ. Nên nhớ là nơi này cách trung tâm vụ nổ mấy ngàn dặm, khó có thể tưởng tượng nơi mà Huyền Băng lão tổ cùng Đào Ngột quyết đấu sẽ như thế nào.

Lâm Hiên không biết, mà hắn cũng chẳng có thời gian để phỏng đoán, chính mình hiện tại cũng gặp phải nguy cơ không nhỏ. Không gian bốn phía đã trở nên vặn vẹo nghiêm trọng, dư ba cùng áp lực không gian đang ăn mòn bảo vật phong ngự.

Tường băng do Huyễn Linh Thiên Hỏa hình thành bắt đầu ầm ầm sụp đổ, dưới tình cảnh này, tác dụng của nó dường như cũng không đáng kể.

Ma hỏa mặc dù có uy lực lớn vô cùng, nhưng đó là dùng cho tiến công, về phần phòng ngự lại không có gì xuất chúng, nói là khiếm khuyết của nó cũng không sai.

Nhưng Huyền Vũ Chân Linh Nghiên lại khác, đây chính là Thông Thiên Linh Bảo mà Lâm Hiên thu được từ Tuyết Hoa Thánh Tổ, tuy không phải là Tiên Thiên Linh Bảo, nhưng cũng là một trong những bảo vật đứng đầu trong Hậu Thiên Linh Bảo.

Đối mặt với công kích như vậy, tuy không thể nói là dễ dàng nhưng bất luận là dư ba của cương phong hay lực ép đáng sợ của không gian đều bị nó ngăn trở. Cuối cùng, chỉ những màng bảo hộ kia bị xé rách, còn bàn thể của Huyền Vũ Chân Linh Nghiên vẫn vững như núi Thái Sơn.

Đường dài mới biết ngựa hay, đối mặt với nguy hiểm cực lớn, Huyền Vũ Chân Linh Nghiên mới cho thấy sự bất phàm.

Toàn bộ quá trình vô cùng nguy hiểm nhưng chỉ diễn ra trong mấy nhịp thở, sau đó, áp lực cực lớn kia liền biến thành hư vô.

"Hô."

Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ phút chốc như vậy mà pháp lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao đến một phần ba, toàn bộ thiên địa đã trở thành một mảnh hoang tàn.

Quang cảnh sau khi dư ba đi qua đúng là khó mà nói nên lời, không có khe nứt trên đồi núi, bởi toàn bộ mặt đất trong phương viên ngàn dặm đã bị thổi bay một tầng...Không, không thể nói là một tầng, vì ở đây đã hình thành một hố sâu vô cùng lớn.

Sâu không thấy đáy, diện tích lại lớn đến khủng bố, đường kính bao la nhìn không thấy tận cùng khiến cho người ta kinh tâm động phách.

Không thể tưởng tượng là cách tốt nhất để hình dung, bởi vì ngoài ra Lâm Hiên không biết dùng từ nào để diễn tả.

Lâm Hiên nhắm mắt lại, đem thần thức thả ra, linh khí nơi này đã trở nên vô cùng mỏng manh. Hiển nhiên là một số linh mạch nhỏ bé nơi đây đã bị hoàn toàn xóa sổ. Không chỉ như thế, đến Thiên Địa nguyên khí cũng trở nên cực kỳ thưa thớt...Không đúng, không phải thưa thớt mà dường như đã hoàn toàn không còn cảm thấy.

Phải biết rằng Lâm Hiên không phải là Tu Tiên giả cấp thấp, mà đã đạt đến Phân Thần kỳ. Ly Hợp đã có thể câu thông Thiên Địa nguyên khí, thục lực đã đạt đến trình độ này, cũng giống như ăn cơm hay ngủ, nhẹ nhõm vô cùng.

Mà giờ khắc này, đến một chút Thiên Địa nguyên khí cũng không có, loại tình huống này đừng nói là Linh giới, cho dù Thiên Địa nguyên khí mỏng manh như Nhân giới cũng không thể nào phát sinh.

Quả thực đã đi ngược lại Thiên Địa pháp tắc, chỉ dựa vào điểm này cũng có thể thấy một kích kia đáng sợ như thế nào.

Mà ngoại trừ bùn đất dưới chân đã bị thổi bay, trên bầu trời, tình cảnh cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Vốn là bầu trời đen kịt lại giống như một tấm vải bị con mèo cào rách, ngẩng đầu nhìn lên, khắp nơi đều chằng chịt những vết nứt không gian lớn nhỏ.

Bên trong vết nứt còn tràn ra bóng tối âm u, khiến cho kẻ nào nhìn vào cũng tim đập chân run.

Nơi diễn ra trận chiến đã không còn cảm thấy một chút linh khí nào chứ đừng nói đến khí tức sinh mạng, bất luận là Đào Ngột hay Huyền Băng lão tổ dường như chưa bao giờ xuất hiện tại đây.

Chẳng lẽ cả hai đã đồng vu quy tận?

Ý niệm chuyển qua trong đầu Lâm Hiên, khả năng nay là lớn nhất.

Dù sao dưới uy lực khủng bố của vụ nổ kia, coi như Độ Kiếp kỳ thì hơn phân nửa cũng không chịu nổi. Mà kết quả như vậy đối với Lâm Hiên là tôt nhất, nguy cơ sinh tử cứ như vậy mà tan biến thành hư vô.

Nếu đổi là một Tu Tiên giả khác, hơn phân nửa sẽ chọn lập tức ly khai khỏi nơi này, nhưng Lâm Hiên lại không làm vậy. Hắn day day trán, trên mặt lộ vẻ do dự.

Đào Ngột cùng Huyền Băng lão tổ đã đồng vu quy tận, nơi bọn chúng vẫn lạc có khả năng lưu lại chút bảo vật nào hay không?

Bề ngoài xem ra ý nghĩ này không bình thường, vụ nổ lớn như vậy, có lẽ tất cả bảo vật đều đã hóa thành hư vô, nhưng thực tế lại không phải như vậy.

Tu sĩ cất giữ bảo vật ở đâu?

Rất đơn giản, đương nhiên đó là Túi Trữ Vật.

Cao thủ Độ Kiếp kỳ hơn phân nửa có đều có bảo vật đỉnh giai thần thông Tu Du.

Mà loại bảo vật này có một đặc điểm là khi gặp phải nguy cơ đáng sợ đều có công hiệu tự bảo vệ mình. Hơn nữa, Túi Trữ Vật càng cao cấp thì đặc tính này lại càng mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện