Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 7 - Chương 2612: Anh hùng cứu mỹ nhân(1)
Chẳng lẽ tên bại hoại này còn lợi hại hơn cả thiên tài như mình?
Tiểu công chúa lắc đầu, nàng nhớ rõ Nguyệt Nhi tỷ tỷ từng nói qua, tư chất của Lâm Hiên quả thực rất bình thường. Như vậy, hẳn trong trăm năm này hắn đã gặp được cơ duyên nghịch thiên nào đó?
Hương Nhi không ngốc, rất nhanh đã đoán được chân tướng việc này.
Nhưng nàng lại lắc đầu.
Chẳng cần biết nguyên nhân là gì, bình an trở lại là tốt rồi.
Huống chi Lâm Hiên tấn cấp, nàng không những không ghen ghét mà trong nội tâm lại cực kỳ vui vẻ.
Ý nghĩ này chuyển qua, Hương Nhi nở một nụ cười xinh như hoa. Nhưng rất nhanh, đôi lông mày nàng khẽ nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm nghị. Sau đó nàng quay đầu lại, hướng về mấy tên Yêu tộc đang trợ mắt há mồm: "Mấy người các người vừa nhìn thấy gì?"
"Thuộc hạ..."
Mấy tên tiểu Yêu kia quá kinh hãi, chẳng lẽ công chúa điện hạ sẽ giết người diệt khẩu?
Trong nhất thời, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
Hương Nhi đương nhiên không làm như vậy, tuy nàng là chủ nhân băng nguyên sát phạt quyết đoán, nhưng đối với tộc nhân của mình lại vô cùng hòa hợp.
Đương nhiên sẽ không lạm sát kẻ vô tội.
Bất quá, một màn vừa rồi nếu truyền ra thì thực sự quá mất mặt. Cho nên vẫn phải uy hiếp một phen: "Vừa rồi các ngươi nhìn thấy điều gì?"
"Ách..."
Mấy tên tiểu Yêu ngẩn ngơ, may mắn là có một lão đầu kịp phản ứng, vội khoát tay: "Khởi bẩm công chúa, chúng tiểu nhân không hề trông thấy gì."
"Đúng vậy, tiểu nhân ở đây cả ngày hôm nay, nhưng không hề trông thấy bất cứ điều gì."
Những Yêu tộc khác tuy phản ứng hơi chậm, nhưng linh trí đã khai mở, đã nói đến nước này, đương nhiên cũng minh bạch dụng ý của công chúa điện hạ.
Nguyên một đám biểu lộ nghiêm túc vô cùng.
Hương Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng: "Rất tốt, nhớ kỹ, tất cả các ngươi hôm nay đều không thấy gì. Nếu để ta nghe được dù chỉ một lời, hừ hừ, hậu quả thế nào chắc các ngươi cũng đoán được..."
Lâm Hiên không khỏi á khẩu một hồi, biết là nha đầu kia bướng bỉnh, nhưng không ngờ lúc uy hiếp người khác lại đến mức này.
Bất quá tình cảm chân thành của Hương Nhi cũng làm cho nội tâm Lâm Hiên nổi lên một tia rung động, lại thêm một cảm giác khác thường.
Bất quá ca cảm giác này chỉ thoáng qua mà thôi, Lâm Hiên căn bản không muốn nghĩ nhiều về nó.
"Tốt rồi, Lâm đại ca, chúng ta đi."
Thanh âm ôn nhu truyền đến, Hương Nhi mỉm cười quay đầu lại. Lâm Hiên tự nhiên không có ý kiến gì, theo tiểu nha đầu hướng vào Băng Thành bay đi.
Trên đường đi, Hương Nhi thuật lại sơ lược tình hình Tuyết Hồ tộc trong trăm năm qua. Nhờ phúc của hắn, nơi này phát triển cực kỳ nhanh chóng. Bất quá những điều này, Lâm Hiên từ lúc trở về đã nghe tu sĩ nhân loại trong tiên thành ở phụ cận băng nguyên kể lại. Chỉ khác là từ miệng tiểu nha đầu, Lâm Hiên biết được rõ ràng hơn, còn lại cũng không có nhiều khác biệt.
"Lâm đại ca, hành trình lần này của ngươi thế nào, có thu được bảo vật hay không. Dù có thành công hay thất bại, sao lại tốn nhiều thời gian như vậy. Còn Phiêu Miểu Tiên cung, đường đường là đệ nhất tông môn ở giới diện này, vậy mà cao thủ liên tiếp vẫn lạc, cái này có quan hệ gì với ngươi sao?"
Thanh âm ôn nhu của Hương Nhi truyền đến, hàng loạt câu hỏi được đặt ra.
Lâm Hiên im lặng một hồi, tính tình nha đầu kia vẫn cứ nóng vội như vậy.
Bất quá hắn đã sớm có chuẩn bị, mặc dù quan hệ hai người không tệ, nhưng cũng chưa đến mức không cần giấu diếm chuyện gì.
Cho nên Lâm Hiên vẫn phải cân nhắc lựa chọn kỹ lưỡng rồi mới nói ra.
Bảy phần thực, ba phần giả, cũng không phải cố ý lừa gạt tiểu công chúa. Mà có những chuyện không thể nói ra, ví dụ như chính mình phục dụng Bàn Đào tấn cấp, tổn hao hơn một trăm năm.
Vấn đề này, nếu Hương Nhi biết được mà không nổi cơn lôi đình mới là lạ. Bởi trong trăm năm này, nàng luôn chờ đợi trong lo lắng.
Nhưng mặc dù có chỗ giấu diếm, những trải nghiệm lần này của Lâm Hiên cũng kinh tâm động phách tới cực điểm. Che giấu thân phận lẻn vào Phiêu Miểu Tiên cung, Thiên Ngoại ma đầu bất ngờ xâm nhập, lớn mật dùng kế thay mận đổi đào, lừa gạt rồi cướp đoạt bảo vật...
Thông minh, gan dạ, liên tiếp trải qua những sóng gió này, nói là một truyền kỳ cũng chưa đủ, Hương Nhi say sưa lắng nghe.
"Thì ra Lâm đại ca gặp phải Đào Ngột trong truyền thuyết, còn bị phong ấn không gian vây khốn, chẳng trách bây giờ mới trở về."
Hương Nhi vỗ vỗ ngực, trong mắt còn hiện lên vẻ sợ hãi. Nàng không nghĩ tới câu chuyện của Lâm Hiên lại nhiều khúc chiết như thế. Huyền Băng lão tổ, phân thân Đào Ngột, đại chiến cấp bậc Độ Kiếp kỳ, phóng nhãn khắp tam giới đều là chuyện khó gặp.
Nhưng Lâm Hiên lại có thể làm ngư ông đắc lợi, cái này trong mắt tu sĩ quả thực như đầm rồng hang hổ.
Đương nhiên, kết quả đại chiến, Lâm Hiên có chút cải biến. Nói rằng chính mình sau khi thủ thắng. Không hiểu sao lại bị một vết nứt không gian vây khốn. Trong cái khe là một tiểu không gian, mình bị nhốt ở đó đến trăm năm.
Lâm Hiên nói những lời này mặc dù không đúng sự thật, nhưng không hề có ý xấu.
"Thì ra là thế, vậy là đại ca đã đoạt được Phiêu Miểu Cửu Tiên đan rồi đúng không?" Hương Nhi hưng phấn nói.
"Đúng vậy."
Lâm Hiên gật đầu: "Đúng là ta đã thu được bảo vật này, mà với tư cách là bảo vật trấn cung của Phiểu Miểu Tiên cung, hiệu dụng của nó còn thần kỳ hơn xa truyền thuyết.
"Nói như vậy thì tỷ tỷ được cứu rồi."
Thanh âm Hương Nhi không ngừng run rẩy, ai nói phúc vô song chí, họa vô đơn chí. Lâm Hiên trở lại đã là một đại hỷ sự, nhưng còn mang đến cho mình tin tốt như vậy. Trong nhất thời tiểu nha đầu cao hứng đến quên cả thân phận của mình, cười tươi như hoa...Cho dù biểu hiện của nàng nhìn qua có chút ngốc nghếch.
Bởi có công chúa dẫn đường, hành trình vô cùng thuận lợi, rất nhanh đã tới trung tâm Băng Thành. Ở đây có một kiến trúc như quỳnh lâu ngọc vũ, bất luận là kiểu dáng hay quy mô, hoàng cung thế tục so với nó đều muốn ảm đạm thất sắc.
Trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ tán thán.
Chính mình muốn tiểu nha đầu học tập những sở trường của nhân loại, xem ra nàng thực sự nghe theo. Cung điện này được tu kiến trên một linh mạch Băng thuộc tính phẩm chất cực cao, vừa là nơi thích hợp để cư ngụ, đồng thời cũng là nơi tu luyện tuyệt hảo.
Lâm Hiên cùng tiểu công chúa tiến vào cung điện.
….
Ngày hôm sau, bọn hắn đi tới một cấm địa trong cung điện, Viện Kha công chúa bị băng phong được Hương Nhi tự tay dời đến nơi này.
Trải qua một ngày nghỉ ngơi, cả tinh thần và pháp lực của Lâm Hiên đã hồi phục không ít. Bất luận là cứu người hay thu phục Hỗn Độn Thái Âm chi khí đều cấp thiết vô cùng, vì vậy sáng sớm ngày hôm sau, hắn đã đến nơi này.
Cấm chế bên ngoài được giải trừ, Lâm Hiên đẩy cửa bước vào.
Trong điện đường to lớn như vậy, một khối Huyền Băng lẻ loi đứng sừng sững ở giữa, trông bắt mắt vô cùng. Bên trong khối Huyền Băng, Viện Kha vẫn như xưa, động tác tư thế không khác gì trăm năm trước.
Phải mau chóng cứu được nàng ra, nếu cứ tiếp tục bị băng phong như vậy, thân thể hồn phách sẽ dần dần bị Hỗn Độn Thái Âm chi khí ăn mòn...
Lâm Hiên nhìn về thiếu nữ trong Huyền Băng.
Tiểu công chúa lắc đầu, nàng nhớ rõ Nguyệt Nhi tỷ tỷ từng nói qua, tư chất của Lâm Hiên quả thực rất bình thường. Như vậy, hẳn trong trăm năm này hắn đã gặp được cơ duyên nghịch thiên nào đó?
Hương Nhi không ngốc, rất nhanh đã đoán được chân tướng việc này.
Nhưng nàng lại lắc đầu.
Chẳng cần biết nguyên nhân là gì, bình an trở lại là tốt rồi.
Huống chi Lâm Hiên tấn cấp, nàng không những không ghen ghét mà trong nội tâm lại cực kỳ vui vẻ.
Ý nghĩ này chuyển qua, Hương Nhi nở một nụ cười xinh như hoa. Nhưng rất nhanh, đôi lông mày nàng khẽ nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm nghị. Sau đó nàng quay đầu lại, hướng về mấy tên Yêu tộc đang trợ mắt há mồm: "Mấy người các người vừa nhìn thấy gì?"
"Thuộc hạ..."
Mấy tên tiểu Yêu kia quá kinh hãi, chẳng lẽ công chúa điện hạ sẽ giết người diệt khẩu?
Trong nhất thời, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
Hương Nhi đương nhiên không làm như vậy, tuy nàng là chủ nhân băng nguyên sát phạt quyết đoán, nhưng đối với tộc nhân của mình lại vô cùng hòa hợp.
Đương nhiên sẽ không lạm sát kẻ vô tội.
Bất quá, một màn vừa rồi nếu truyền ra thì thực sự quá mất mặt. Cho nên vẫn phải uy hiếp một phen: "Vừa rồi các ngươi nhìn thấy điều gì?"
"Ách..."
Mấy tên tiểu Yêu ngẩn ngơ, may mắn là có một lão đầu kịp phản ứng, vội khoát tay: "Khởi bẩm công chúa, chúng tiểu nhân không hề trông thấy gì."
"Đúng vậy, tiểu nhân ở đây cả ngày hôm nay, nhưng không hề trông thấy bất cứ điều gì."
Những Yêu tộc khác tuy phản ứng hơi chậm, nhưng linh trí đã khai mở, đã nói đến nước này, đương nhiên cũng minh bạch dụng ý của công chúa điện hạ.
Nguyên một đám biểu lộ nghiêm túc vô cùng.
Hương Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng: "Rất tốt, nhớ kỹ, tất cả các ngươi hôm nay đều không thấy gì. Nếu để ta nghe được dù chỉ một lời, hừ hừ, hậu quả thế nào chắc các ngươi cũng đoán được..."
Lâm Hiên không khỏi á khẩu một hồi, biết là nha đầu kia bướng bỉnh, nhưng không ngờ lúc uy hiếp người khác lại đến mức này.
Bất quá tình cảm chân thành của Hương Nhi cũng làm cho nội tâm Lâm Hiên nổi lên một tia rung động, lại thêm một cảm giác khác thường.
Bất quá ca cảm giác này chỉ thoáng qua mà thôi, Lâm Hiên căn bản không muốn nghĩ nhiều về nó.
"Tốt rồi, Lâm đại ca, chúng ta đi."
Thanh âm ôn nhu truyền đến, Hương Nhi mỉm cười quay đầu lại. Lâm Hiên tự nhiên không có ý kiến gì, theo tiểu nha đầu hướng vào Băng Thành bay đi.
Trên đường đi, Hương Nhi thuật lại sơ lược tình hình Tuyết Hồ tộc trong trăm năm qua. Nhờ phúc của hắn, nơi này phát triển cực kỳ nhanh chóng. Bất quá những điều này, Lâm Hiên từ lúc trở về đã nghe tu sĩ nhân loại trong tiên thành ở phụ cận băng nguyên kể lại. Chỉ khác là từ miệng tiểu nha đầu, Lâm Hiên biết được rõ ràng hơn, còn lại cũng không có nhiều khác biệt.
"Lâm đại ca, hành trình lần này của ngươi thế nào, có thu được bảo vật hay không. Dù có thành công hay thất bại, sao lại tốn nhiều thời gian như vậy. Còn Phiêu Miểu Tiên cung, đường đường là đệ nhất tông môn ở giới diện này, vậy mà cao thủ liên tiếp vẫn lạc, cái này có quan hệ gì với ngươi sao?"
Thanh âm ôn nhu của Hương Nhi truyền đến, hàng loạt câu hỏi được đặt ra.
Lâm Hiên im lặng một hồi, tính tình nha đầu kia vẫn cứ nóng vội như vậy.
Bất quá hắn đã sớm có chuẩn bị, mặc dù quan hệ hai người không tệ, nhưng cũng chưa đến mức không cần giấu diếm chuyện gì.
Cho nên Lâm Hiên vẫn phải cân nhắc lựa chọn kỹ lưỡng rồi mới nói ra.
Bảy phần thực, ba phần giả, cũng không phải cố ý lừa gạt tiểu công chúa. Mà có những chuyện không thể nói ra, ví dụ như chính mình phục dụng Bàn Đào tấn cấp, tổn hao hơn một trăm năm.
Vấn đề này, nếu Hương Nhi biết được mà không nổi cơn lôi đình mới là lạ. Bởi trong trăm năm này, nàng luôn chờ đợi trong lo lắng.
Nhưng mặc dù có chỗ giấu diếm, những trải nghiệm lần này của Lâm Hiên cũng kinh tâm động phách tới cực điểm. Che giấu thân phận lẻn vào Phiêu Miểu Tiên cung, Thiên Ngoại ma đầu bất ngờ xâm nhập, lớn mật dùng kế thay mận đổi đào, lừa gạt rồi cướp đoạt bảo vật...
Thông minh, gan dạ, liên tiếp trải qua những sóng gió này, nói là một truyền kỳ cũng chưa đủ, Hương Nhi say sưa lắng nghe.
"Thì ra Lâm đại ca gặp phải Đào Ngột trong truyền thuyết, còn bị phong ấn không gian vây khốn, chẳng trách bây giờ mới trở về."
Hương Nhi vỗ vỗ ngực, trong mắt còn hiện lên vẻ sợ hãi. Nàng không nghĩ tới câu chuyện của Lâm Hiên lại nhiều khúc chiết như thế. Huyền Băng lão tổ, phân thân Đào Ngột, đại chiến cấp bậc Độ Kiếp kỳ, phóng nhãn khắp tam giới đều là chuyện khó gặp.
Nhưng Lâm Hiên lại có thể làm ngư ông đắc lợi, cái này trong mắt tu sĩ quả thực như đầm rồng hang hổ.
Đương nhiên, kết quả đại chiến, Lâm Hiên có chút cải biến. Nói rằng chính mình sau khi thủ thắng. Không hiểu sao lại bị một vết nứt không gian vây khốn. Trong cái khe là một tiểu không gian, mình bị nhốt ở đó đến trăm năm.
Lâm Hiên nói những lời này mặc dù không đúng sự thật, nhưng không hề có ý xấu.
"Thì ra là thế, vậy là đại ca đã đoạt được Phiêu Miểu Cửu Tiên đan rồi đúng không?" Hương Nhi hưng phấn nói.
"Đúng vậy."
Lâm Hiên gật đầu: "Đúng là ta đã thu được bảo vật này, mà với tư cách là bảo vật trấn cung của Phiểu Miểu Tiên cung, hiệu dụng của nó còn thần kỳ hơn xa truyền thuyết.
"Nói như vậy thì tỷ tỷ được cứu rồi."
Thanh âm Hương Nhi không ngừng run rẩy, ai nói phúc vô song chí, họa vô đơn chí. Lâm Hiên trở lại đã là một đại hỷ sự, nhưng còn mang đến cho mình tin tốt như vậy. Trong nhất thời tiểu nha đầu cao hứng đến quên cả thân phận của mình, cười tươi như hoa...Cho dù biểu hiện của nàng nhìn qua có chút ngốc nghếch.
Bởi có công chúa dẫn đường, hành trình vô cùng thuận lợi, rất nhanh đã tới trung tâm Băng Thành. Ở đây có một kiến trúc như quỳnh lâu ngọc vũ, bất luận là kiểu dáng hay quy mô, hoàng cung thế tục so với nó đều muốn ảm đạm thất sắc.
Trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ tán thán.
Chính mình muốn tiểu nha đầu học tập những sở trường của nhân loại, xem ra nàng thực sự nghe theo. Cung điện này được tu kiến trên một linh mạch Băng thuộc tính phẩm chất cực cao, vừa là nơi thích hợp để cư ngụ, đồng thời cũng là nơi tu luyện tuyệt hảo.
Lâm Hiên cùng tiểu công chúa tiến vào cung điện.
….
Ngày hôm sau, bọn hắn đi tới một cấm địa trong cung điện, Viện Kha công chúa bị băng phong được Hương Nhi tự tay dời đến nơi này.
Trải qua một ngày nghỉ ngơi, cả tinh thần và pháp lực của Lâm Hiên đã hồi phục không ít. Bất luận là cứu người hay thu phục Hỗn Độn Thái Âm chi khí đều cấp thiết vô cùng, vì vậy sáng sớm ngày hôm sau, hắn đã đến nơi này.
Cấm chế bên ngoài được giải trừ, Lâm Hiên đẩy cửa bước vào.
Trong điện đường to lớn như vậy, một khối Huyền Băng lẻ loi đứng sừng sững ở giữa, trông bắt mắt vô cùng. Bên trong khối Huyền Băng, Viện Kha vẫn như xưa, động tác tư thế không khác gì trăm năm trước.
Phải mau chóng cứu được nàng ra, nếu cứ tiếp tục bị băng phong như vậy, thân thể hồn phách sẽ dần dần bị Hỗn Độn Thái Âm chi khí ăn mòn...
Lâm Hiên nhìn về thiếu nữ trong Huyền Băng.
Bình luận truyện