Chương 38: 38: Ngoại Truyện 6 Chuyện Cũ Tích Xưa
Đại Yến đời vua thứ bảy.
Thuở ấy, Lý Hàn Vũ lên ngôi, hậu cung chỉ có vài vị phi tử, ngôi vị hoàng hậu vẫn để trống.
Quần thần mấy lần dâng sớ hi vọng tân đế lập hậu, đều bị tân đế bỏ qua một bên.
Hoàng thượng Lý Hàn Vũ vẫn còn là thiếu niên trẻ tuổi đầy anh khí, muốn đi vi hành để nắm được cuộc sống cũng như nguyện vọng của con dân Đại Yến, tiểu vương gia Lý Tử Kiều phong lưu thành tính, tình nguyện dẫn đường!
Nghĩ đến tiểu vương gia quen thuộc đường lối ở kinh thành, hoàng thượng gật đầu chấp thuận.
Thế là hai thiếu niên sóng vai vi hành ngoài kinh thành, tiểu vương gia hoạt bát còn hoàng thượng trầm ổn chín chắn, đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt người nhìn.
Bỗng có một tin đồn làm họ chú ý.
Hôm nay đã có một vị thiếu gia trả đến 100 ngàn lượng vàng để nghe Ý Nhi cô nương đàn một khúc.
100 ngàn lượng vàng quả thực là giá trên trời, cao nhất từ trước đến nay!
Nghe vậy, Lý Hàn Vũ không khỏi có chút tò mò.
Qua lời bát quái của Lý Tử Kiều, Lý Hàn Vũ mới biết kinh thành có một giai thoại.
Tài đàn của Ý Nhi cô nương hay đến mức xuất quỷ nhập thần, lúc như sầu bi ai oán, lúc thì trong vắt như làn suối mát, thăng trầm réo rắt, quyến rũ say mê lòng người.
Ý Nhi cô nương chỉ đồng ý đánh đàn duy nhất cho một người nghe một lần vào giữa tháng.
Nhưng số người muốn nghe nàng đàn quá đông, nên Tứ Nguyệt Lâu phải mở cuộc đấu giá.
Người lần này trả giá cao nhất là một vị thiếu gia phủ thừa tướng với mức giá lên đến 100 ngàn lượng vàng!
Giai nhân cầm kỳ như họa, nhưng tò mò hơn hết là sắc đẹp của chính nàng!
Mỗi lần Ý Nhi cô nương trổ tài kinh diễm, nàng luôn giấu mình sau tấm bình phong mờ ảo.
Người nghe chỉ có thể thấy những ngón tay xinh đẹp nhảy múa trên những dây đàn réo rắt.
Dù nàng chưa hề lộ mặt ra ngoài thiên hạ nhưng những ngón tay nàng nhảy múa cũng đủ làm lòng người mê muội.
Người người ca ngợi sắc đẹp của nàng không ngớt!
Tứ Nguyệt lâu là thanh lâu, nhưng Ý Nhi cô nương chỉ bán nghệ, không bán thân.
Nàng được bảo vệ vô cùng kĩ lưỡng.
Ngoại trừ tiếng đàn của nàng, mọi thứ chỉ là lời đồn như nấm mọc sau mưa!
Lý Tử Kiều hăng hái kể những chuyện về Ý Nhi cô nương mà hắn nghe được, đổi lại là Lý Hàn Vũ trầm ngâm.
Tuy Lý Hàn Vũ đối với tiếng đàn của vị cô nương kia có chút hiếu kì, nhưng điều y đang bận tâm nhất là về việc thiếu gia phủ thừa tướng dám trả cái giá 100 ngàn lượng vàng.
Hiện nay quốc khố trống rỗng, lộc của triều đình chẳng được bao nhiêu, tại sao phủ thừa tướng có thể sở hữu số tiền lớn như vậy?
Lý Tử Kiều không biết Lý Hàn Vũ nghĩ gì, chỉ thấy y trầm mặc, cho rằng y đang có hứng thú với Ý Nhi cô nương.
Thế là hắn bèn tỏ ra thần bí.
- "Thực ra không phải là không có cách để xem dung mạo vị cô nương ấy.
Đệ biết có một lối đi, đêm nay vị cô nương đó biểu diễn ở Tứ Nguyệt Lâu, có thể xem được dung nhan của vị cô nương này, huynh có đi không?"
Nghĩ đến việc vừa hay có thể kiểm tra lời đồn vị thiếu gia phủ thừa tướng bỏ ra 100 ngàn lượng vàng, Lý Hàn Vũ gật đầu đồng ý.
Một khắc quyết định lúc ấy, y chẳng ngờ đã gặp phải kiếp số đời mình!
Lý Tử Kiều là tiểu vương gia phong lưu có tiếng, bạn tốt vô số.
Dù Ý Nhi cô nương thần bí, nhưng hắn vẫn nghe ngóng được một số tin tức.
Hoàng thượng và tiểu vương gia có thể gặp được Ý Nhi cô nương, nhưng éo le là....thân phận cao quý đến thế, sao hoàng thượng và tiểu vương gia vẫn còn phải trèo tường nhà người khác?
Trước giờ Lý Hàn Vũ đều là quân tử như ngọc, vậy mà đêm nay lại vô cùng nhếch nhác chật vật.
Tiểu vương gia thầm than một tiếng.
Khi thấy gương mặt Lý Hàn Vũ tối lại, tiểu vương gia cảm thán bản thân sắp nguy đến nơi rồi!
Dọc theo lối đi, hai người được dẫn vào một căn phòng.
Đây là nơi Ý Nhi biểu diễn, rộng đến mức như hai phòng lớn ghép lại, bày biện bố trí rất trang nhã!
Ánh trăng như họa, đằng sau tấm bình phong chia căn phòng rộng lớn làm hai, có tiếng gảy đàn réo rắt.
Bị sự tò mò thôi thúc, Lý Tử Kiều tiến về phía sau tấm bình phong, trái tim hắn đập thình thịch.
Người đang gảy đàn, chắc hẳn là một quốc sắc thiên hương.
Có ám tiễn xuyên qua, tiếng nữ tử lạnh giọng quát.
- "Ai?!"
Lý Hàn Vũ không có võ công, nhưng Lý Tử Kiều lại có.
Hắn thi triển một thân kì nghệ, bắt lấy ám tiễn.
Hắn đột ngột xuất hiện sau tấm bình phong.
Ánh trăng nhàn nhạt, trải dài vô tận, nữ nhân đang gảy đàn, muốn tránh không kịp.
Chỉ là trái ngược với ý nghĩ của Lý Tử Kiều, người đang gảy đàn, xấu đến khó nhìn làm sao!
Gương mặt nàng bị hủy dung, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn đầy phẫn nộ!
Chốc lát, cả căn phòng bừng sáng.
Mama xuất hiện, tiến tới giải thích.
- "Ý Như, đây là hai vị khách quý ta đã nói với ngươi, không được vô lễ."
Ý Như đương nhiên hiểu thân phận người trước mặt.
Rõ ràng đã có thỏa thuận riêng, nhưng hắn lại dám...bước vào vùng cấm!
Chẳng lẽ Mama không sợ bí mật sẽ bại lộ ư?
Lý Tử Kiều thắc mắc.
- "Người này là Ý Như, vậy ai là Ý Nhi cô nương?"
- "Ý Như là tỷ tỷ của nàng.
Ý Nhi bị cảm hàn, nên nàng không thể đánh đàn được, đành để tỷ tỷ đàn thay."
Lý Tử Kiều tỏ vẻ hiểu biết, khẽ "à" một tiếng.
Tiếng nữ nhân yếu ớt vang lên.
- "Có chuyện gì vậy?"
Tấm màn che được cánh tay trắng nõn vén lên, hiện ra mỹ nhân tuyệt sắc đến chim sa cá lặn.
Cô nương xinh đẹp ấy là Ý Nhi.
Vừa lúc đó, Lý Hàn Vũ bước vào sau tấm bình phong, bắt gặp hình ảnh mỹ nhân ốm yếu.
Ánh mắt phong tình của nàng quét qua người y, khiến trái tim y đập chệch một nhịp.
Hoàng thượng nhìn Ý Nhi say đắm, nhưng y không biết, có cô nương khác trong phòng, đang ngây ngốc nhìn y.
Lý Tử Kiều thấy Ý Nhi, bèn nở nụ cười như ánh ban mai rực rỡ.
- "Ý Nhi cô nương, nghe danh đã lâu.
Tại hạ là Lý Tử Kiều."
Nụ cười của hắn, khiến trái tim mỹ nhân Ý Nhi tan chảy.
Đêm ấy, chuyện xác thực thiếu gia phủ thừa tướng quả nhiên bỏ ra 100 ngàn lượng vàng, bị Lý Hàn Vũ ném ra sau đầu, bởi hồn y đã bị Ý Nhi câu đi mất.
Từ đó, y lợi dụng thân phận đặc thù của mình, để đến nghe Ý Nhi gảy đàn.
Tiếng đàn dù hay đến đâu, y chẳng quan tâm.
Thực lòng, y chỉ muốn được gặp nàng.
Ý Nhi tuy ở bên y, nhưng đôi khi sẽ lơ đãng hỏi y về tiểu vương gia Lý Tử Kiều.
Dần dần, hoàng thượng nhận ra, tâm của nàng, không hướng về phía y.
Người nàng thích, là thiếu niên rực rỡ như mặt trời ban mai, Lý Tử Kiều.
Trái tim y, tưởng như ngàn mũi tên xuyên qua, nhức nhối đến ngạt thở.
Tiểu vương gia vô tâm vô phế trong mắt thế nhân, thực ra lại là người có dã tâm với hoàng quyền.
Là một người kinh nghiệm tình trường dày dặn, hắn phát hiện hoàng thượng yêu Ý Nhi, nhưng nang lại yêu hắn.
Hắn muốn lợi dụng điều đó để bước lên ngôi vị chí tôn cao quý.
Tình yêu, đôi khi là mù quáng.
Lý Tử Kiều lén gặp Ý Nhi, bày tỏ tình cảm với nàng.
Hắn nói, hắn muốn đứng trên vạn người.
Nếu Ý Nhi giúp hắn, sau này, đại sự thành, nàng sẽ là hoàng hậu của hắn.
Những lời đường mật của hắn khiến Ý Nhi si mê.
Thuở ấy, nàng còn là thiếu nữ si tình, chuyện gì cũng dám làm vì hắn.
Nàng hỏi.
- "Ta phải giúp chàng thế nào đây?"
Lý Tử Kiều hôn lên khóe mắt nàng, thì thầm.
- "Nàng chỉ cần yêu cầu Lý Hàn Vũ cưới nàng về, độc sủng mình nàng."
Ánh mắt Ý Nhi nhìn Lý Tử Kiều đầy khiếp sợ.
Giọng Lý Tử Kiều như ma chướng.
- "Ta rất đau lòng khi phải quyết định thế này, nhưng Ý Nhi, hiện nay Thái hậu muốn Hàn Vũ cưới ái nữ thừa tướng.
Khi thừa tướng là nhạc phụ của Hàn Vũ, đại sự của ta càng khó khăn.
Chỉ có nàng, mới cản được."
Tiểu vương gia muốn đặt cược tình yêu của hoàng thượng dành cho Ý Nhi.
Như dự đoán, hắn đã đúng.
Ngày ngỏ lời với hoàng thượng, tim Ý Nhi đau như dao đâm gai cứa.
Lý Hàn Vũ vui sướng vô cùng, y bất chấp tất cả, cưới nàng về cung.
Vì thân phận của nàng, y chỉ có thể phong nàng là Lệ phi, không thể phong hậu.
Nhưng trong tim, nàng đã là hoàng hậu của y.
Ngày Ý Nhi vào cung, Ý Như cũng đi cùng.
Nàng là tỷ tỷ của Ý Nhi, nhưng cũng là người bảo vệ Ý Nhi.
Hoàng thượng giữ đúng lời hứa.
Y chỉ độc sủng Ý Nhi.
Ý Nhi muốn gì, y đều cố hết sức thực hiện giúp nàng.
Dù y biết, nàng không yêu y.
Dù y biết, nàng lấy y, chẳng qua là vì Lý Tử Kiều.
Nhưng tình yêu là ích kỷ.
Mặc dù nàng trả vờ yêu y, y vẫn không thể ngăn trái tim mình ngừng loạn nhịp.
Ý Nhi được Lý Hàn Vũ độc sủng, nhưng tâm nàng luôn bất an lo sợ.
Nàng nghĩ rằng, Lý Hàn Vũ yêu nàng là vì tiếng đàn kinh diễm của nàng.
Nếu y biết, đôi tay nàng chẳng còn nội lực gảy đàn.
Nếu y biết, người gảy đàn thực ra là tỷ tỷ của nàng.
Mọi chuyện, sẽ kết cục thế nào đây?
《Lý Tử Kiều, ta sợ...ta không thể chờ chàng nữa...》
Lý Tử Kiều đem binh tạo phản nhưng không thất bại.
Đêm ấy, tuyết rơi giá lạnh.
Lý Tử Kiều ho ra một trận máu tươi.
Hắn đã quá coi thường hoàng huynh rồi.
Hắn cứ ngỡ hoàng huynh đơn thuần, không ngờ, tất cả chỉ là cái bẫy của y, chờ hắn mắc lưới.
Trước khi chết, Lý Tử Kiều cười nói với Lý Hàn Vũ.
- "Lý Tử Kiều ta đợi huynh ở địa ngục.
Ta nguyền rủa huynh, dù có cả thiên hạ, cũng không chiếm được tình yêu của nàng."
Lời nói của hắn khiến Lý Hàn Vũ giận dữ.
Trong cơn giận, y nắm lấy cung tên, bắn Lý Tử Kiều một mũi xuyên tim.
Bóng mỹ nhân bất ngờ xuất hiện.
Thân ảnh của nàng yểu điệu mong manh trong gió.
Khi Lý Hàn Vũ ngoảnh lại, chẳng biết từ lúc nào, Ý Nhi đã đứng sau lưng y.
Giọt lệ mỹ nhân khẽ chảy từ bao giờ.
Đã qua mấy hôm, Ý Nhi không muốn gặp Lý Hàn Vũ, nàng đóng cửa phòng cô đơn một mình, đến Ý Như cũng không khuyên bảo được nàng.
Lý Hàn Vũ cô độc trước cửa Ngọc Mai cung, y buồn phiền, uống say đến quên trời đất.
Nhìn người mình thầm yêu đau lòng vì Ý Nhi, Ý Như cười chua xót.
Nàng đỡ y về phòng, thở dài lấy chăn mỏng và canh giải rượu cho y.
Trời đất quay cuồng.
Bóng đêm bao phủ, rượu che mờ đi lý trí, nhìn người con gái dịu dàng trước mắt, trong cơn thống khổ, Lý Hàn Vũ cứ ngỡ nàng là Ý Nhi của y.
Y đã cưỡng đoạt Ý Như.
Một đêm hoang đường diễn ra, gây nên cái kết đau thương sai trái.
Đêm ấy, nước mắt Ý Như, lăn đai trên má.
Nàng có thể dùng ám tiễn đâm y, nhưng vì yêu y, nàng lại không dám tổn thương y, dù chỉ một chút.
Sáng hôm sau, Lý Hàn Vũ thức dậy trước, y cảm thấy bản thân là một kẻ tồi tệ.
Mặc dù Ý Như không trách y, nhưng y cảm thấy mình vẫn cần phải chịu trách nhiệm với nàng.
Nhưng, còn lời hứa của y với Ý Nhi thì sao?
Giữa lúc tâm can y đang bị giày xé, thì Ý Như van xin y hãy tìm cách để nàng rời đi.
Bởi nàng biết, nếu Ý Nhi phát hiện ra mọi chuyện, muội muội của nàng, sẽ đau lòng đến chết.
Trạng thái của Ý Nhi không ổn định, Ý Như định đợi đến khi muội muội khỏe mạnh trở lại, nàng sẽ rời đi.
Nhưng ngoài ý muốn, đêm nọ, khi nàng đang an ủi muội muội của nàng, thì nàng bỗng oằn người nôn khan đến tội nghiệp.
Tinh thần Ý Như dường như kiệt quệ, nàng rơi vào hôn mê.
Lần này, lại là Ý Như sợ hãi.
Ý Nhi hốt hoảng gọiThái Y đến khám cho tỷ tỷ của nàng.
Điều gì đến cũng đến.
Ý Nhi phát hiện, Ý Như có thai.
Cái thai, là của hoàng đế Đại Yến Lý Hàn Vũ.
Cảm giác phản bội là thế nào?
Tỷ tỷ và hoàng thượng cưng sủng nàng lên trời, vậy mà giờ đây lại đâm nàng một nhát sau lưng.
Tâm nàng, như chết lặng.
Tỷ tỷ từng nói, sẽ bảo vệ nàng cả đời, không bao giờ phản bội nàng.
Hoàng thượng từng nói, sẽ yêu chiều nàng một đời một kiếp, đời y, sẽ không có ai ngoài nàng.
Tỷ tỷ và hoàng thượng có giải thích thế nào, nhận hết lỗi về bản thân ra sao, nàng đều không muốn nghe...
Nàng chỉ biết, trái tim tưởng như đang lành sẹo, lại bắt đầu vỡ tan.
Những người nàng tin yêu, tất cả bọn họ, đều quay lưng, đều phản bội nàng.
Trong một đêm, Ý Nhi như biến thành một người hoàn toàn khác.
Nàng từng bước tiến về phía thần đài, dâng linh hồn mình cho quỷ dữ.
Ái tình tuyệt diệt, vạn kiếp bất phục, không thể quay đầu.
- --------------------
Đó là một đêm không trăng, Ý Như ngồi ngây ngốc trước cửa sổ, ngước nhìn màn đêm đen thẫm.
Mắt nàng, còn chưa ráo nước.
Nàng cảm thấy dằn vặt và đau khổ, bởi muội muội của nàng, đã biết.
- "Ý Như cô nương, rất vui vì được gặp nàng!"
Tiếng ai đó cười trong trẻo, phá tan suy nghĩ của nàng.
Ý Như giật mình nhìn sang.
Đó là một tiểu thái giám tuấn tú, cơ thể hắn chìm trong bóng đêm.
Nàng và hắn chỉ cách nhau một khung cửa sổ, mà sao, nàng lại thấy người trước mắt vừa thân quen, lại vừa xa lạ.
Ý Như ngơ ngác, hắn là ai, vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, vì sao hắn lại biết nàng?
Như nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, tiểu thái giám cười.
- "Năm ấy, ở Dương châu tiếng lành đồn xa, quan thái thú Hạc Hiên có hai người con gái song sinh, xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng là tỷ tỷ Ý Như phải không?"
Chuyện quá khứ vốn đã chìm trong ngọn lửa, không một ai biết đôi tỷ muội nổi tiếng kinh thành năm nào, còn sống hay đã chết.
Vậy kẻ trước mắt, sao hắn lại rõ tất cả?
Nam nhân cười mị hoặc, lộ ra hàm răng trắng bóng.
- "Ta là Triệu Văn Viễn."
Đã bao đêm, hắn lẩm nhẩm câu nói này, tưởng tượng viễn cảnh hắn gặp nàng, nói cho nàng biết sự tồn tại của hắn.
Nàng không biết, hắn đã yêu thầm nàng từ rất lâu, từ khi hắn chỉ là một tiểu tử nghèo hèn, còn nàng là ánh trăng hắn chỉ có thể cất giấu trong tim.
Trong Vụ cháy thiêu chết gia đình thái thú Hạo Hiên không phát hiện ra xác của đôi tỷ muội, hắn đã nuôi hi vọng, nàng còn sống.
Hắn sẽ tìm được nàng.
Chỉ tiếc, đến khi năng lực hắn cường đại, hắn trở thành thái giám tổng quản trong cung, mất bao công sức tìm nàng, thì đã muộn.
Nhưng bây giờ, hết thảy vẫn có thể cứu vãn.
Giọng hắn trầm thấp quyến rũ trong đêm tối, lại ẩn ẩn tiếc thương đau lòng.
- "Ý Như, tin tưởng ta.
Nàng sẽ rời đi cùng ta chứ?"
- ---------
HẾT..
Bình luận truyện