Chương 19: Chương 19
Mọi người nghe thấy thanh âm lười biếng ở cửa, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.
Đứng ở cửa là một thiếu niên tuấn mỹ phong lưu, mặc một thân y bào gấm thêu vân cẩm, lưng đeo đai ngọc, phác họa vòng eo thon chắc, chỉ là áo ngoài giống như vội vàng khoác lên, có chút rời rạc hỗn độn, bên trong xiêm y màu trắng mở rộng một chút, lộ ra lồng ngực săn chắc, khiến người xem bên tai nóng lên.
Thiếu niên kéo khóe môi, nhìn có vẻ ngang ngược, khí thế lại rất cường đại, trên mặt có một loại khí tức sắc bén chính trực, chỉ là bộ dáng cười như không cười lại có chút cà lơ phất phơ.
Thời điểm nhìn thấy thiếu niên này, mọi người đều không khỏi lắp bắp kinh hãi, sau đó nhao nhao quay đầu nhìn về phía Hứa Lục Uyển, trong ánh mắt ý tứ không rõ.
Không phải nói Thế tử sắp chết sao, sao bây giờ lại có thể đứng ở cửa a?
Sắc mặt Hứa Lục Uyển cũng cứng đờ, có chút khó có thể tin, Thế tử làm sao có thể tỉnh lại?
Rõ ràng lúc trước nàng ta đi thăm hắn còn nhìn như sắp chết, không có thuốc của nàng ta, hắn làm sao có thể tỉnh lại, đám lang băm Thái y viện kia có thể có biện pháp chữa khỏi cổ độc mà Bắc Tắc các nàng mới có?
Hứa Lục Uyển bị biến cố đột nhiên này làm cho tinh thần rối loạn.
Chu di nương cũng cả kinh, sắc mặt khó coi trong chớp mắt, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, vội vàng dùng ánh mắt với Hứa Lục Uyển, để cho nàng ta đi đỡ Thế tử tiến vào.
Nhưng thời điểm Hứa Lục Uyển do dự tiến lên, Lục Minh Thâm lại tản mạn mà cười, ánh mắt nhẹ nhàng liếc nàng ta một cái: "Đừng, nam nữ thụ thụ bất thân a.”
Hắn diện mạo cực kỳ tuấn mỹ, sống mũi cao thẳng, lại có một đôi mắt đào hoa phong lưu đa tình, thời điểm cười khẽ với nàng ta như vậy, làm cho tim người ta không tự giác đập nhanh hơn một chút, Hứa Lục Uyển không khỏi đỏ mặt, không tiến lên nữa.
Đám nha hoàn cũng bị nụ cười này của Thế tử làm cho xuân tâm loạn động, cũng không biết khuôn mặt này của Thế tử như thế nào lớn lên, thập phần có thể mê hoặc người khác, làm cho người ta cho dù vì hắn chết cũng cam tâm tình nguyện.
Sau khi cự tuyệt Hứa Lục Uyển, mọi người liền thấy Thế tử không biết từ chỗ nào tìm ra một cây gậy?
Trong ánh mắt hoảng hốt của mọi người, Lục Minh Thâm bình tĩnh chống gậy thoải mái đi vào.
Ngay cả khi chân bị thương trên chiến trường, còn có chút khập khiễng, đi có chút chậm, nhưng cũng không tổn hại chút nào đến phong độ của tướng môn công tử.
Nhưng hắn lại đi thẳng về phía Cố Ninh, ánh mắt cũng không chút cố kỵ nhìn nàng, bởi vì vốn là một đôi mắt đa tình mị hoặc, lúc chuyên chú nhìn người như vậy càng thêm thâm tình.
Mọi người lúc này mới nhớ ra Lục Minh Thâm ở cửa nói một câu kinh thiên động địa, nhất thời mặt có vẻ khác thường, ánh mắt nhìn hai người bọn họ đều không đúng.
Biểu tiểu thư xinh đẹp như tiên nữ, cho dù tiến cung làm nương nương cũng nhất định là cấp bậc hồng nhan họa thủy, mà Thế tử ở trong kinh hết lần này tới lần khác lại là hình tượng công tử phong lưu phóng đãng như vậy, sẽ bị sắc đẹp mê hoặc cũng là chuyện bình thường.
Bởi vậy mọi người không hoài nghi Thế tử nói, chỉ cảm thấy Thế tử chung quy vẫn là xuống tay với biểu tiểu thư, nhất thời có chút đáng tiếc, dù sao biểu tiểu thư có đẹp đến đâu cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, thân phận thấp kém, chỉ có thể làm thiếp.
Mà hai ma ma quỳ trên mặt đất lúc Thế tử xuất hiện trong lòng lộp bộp một chút, lúc này thấy Thế tử đi tới, tâm không khỏi nhảy lên, sợ bị Thế tử chú ý tới các bà động thủ với biểu tiểu thư.
Cũng may Thế tử sau khi tới cũng chỉ mời biểu tiểu thư ngồi xuống, sau đó mình cũng kéo một cái ghế ngồi xuống một bên.
Các bà cúi đầu, vừa định thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Thế tử cất cao giọng nói: "Người đâu!”
Hộ vệ bên ngoài nghe tiếng tiến vào.
Thế tử lại lười biếng phân phó: "Đem hai điêu nô này bán đi.”
Ma ma muốn kêu oan, lại bị hộ vệ rất thuần thục che miệng kéo ra ngoài, Chu di nương muốn cầu tình cũng không dám, bởi vì Thế tử nhìn như là cười, nhưng khí thế kia thật dọa người, bị hắn liếc mắt một cái liền cảm thấy hắn sau một khắc có thể sẽ rút kiếm đâm chết ngươi.
Trong sảnh đường nhất thời cũng yên tĩnh một chút.
Ngay cả Nam Dương Vương cũng không dám nói lời nào.
Lục Minh Thâm nhẹ nhàng vuốt ve xiêm y, khẽ cười: "Ai cho bọn họ mặt mũi động thủ với chủ tử?”
Sắc mặt Chu di nương cứng đờ, không chịu cõng nồi cho Nam Dương Vương, uyển chuyển nói: "Vương gia làm như vậy cũng chính là vì cứu Thế tử a.”
Lục Minh Thâm bưng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm, cười với Cố Ninh: "Trà này không tệ.”
Cố Ninh: "..."
Đó là trà của nàng.
Bất quá còn chưa uống, nàng cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Lục Minh Thâm một cái.
Từ khi Lục Minh Thâm tiến vào đến bây giờ, nàng vẫn luôn ở trong trạng thái hoang mang tôi là ai, đây là đâu.
Trong nguyên tác, Lục Minh Thâm đã cùng Bắc Tắc bên kia đánh một trận dã man, mặc dù thắng, nhưng bản thân hắn cũng bị thương, còn trúng cổ độc, mắt thấy sắp chết rồi, chỉ có thuốc của nữ chính cộng thêm máu của nàng ta mới có thể cứu hắn.
Hiện tại, Lục Minh Thâm như thế nào lại ngồi êm đẹp ở đây?
Điều này làm cho nàng có một cảm giác rất vi diệu quen thuộc, phảng phất có thể nghe thấy tiếng cốt truyện sụp đổ vang lên bên tai.
Mà tại thời điểm nàng đang hoài nghi nhân sinh, Lục Minh Thâm đã nghe xong những lời Chu di nương giải thích, gật gật đầu, cười như không cười: "Nói như vậy vẫn là vì ta?”
Nam Dương Vương thấy hắn nở nụ cười, trong lòng buông lỏng, liền nói: "Hứa nha đầu hảo tâm cứu ngươi, ai ngờ Cố Ninh này lại ra sức khước từ, một chút máu cũng không chịu hiến ra, còn làm cho Hứa nha đầu bị thương, thật là..."
Ông ta còn chưa nói hết, Lục Minh Thâm đã cắt ngang, quay đầu nhìn về phía Hứa Lục Uyển, ánh mắt dừng trên tay trái nàng ta đang ôm, giật mình, nhìn như quan tâm hỏi: "Hứa cô nương có đau không?”
Hứa Lục Uyển lúc trước thấy Lục Minh Thâm thừa nhận có quan hệ với Cố Ninh trước mặt mọi người, trong lòng liền lạnh lẽo, giờ phút này thấy hắn quan tâm chính mình, trong lòng mới ấm áp trở lại.
Không sai, dựa theo lời quẻ tượng biểu hiện, nàng ta mới là Hoàng hậu tương lai, là người tình định mệnh của hắn.
Hứa Lục Uyển lấy lại tinh thần, ôn nhu nói: "Thế tử không cần lo lắng, ta không đau." Nói xong, nàng ta còn nhìn thoáng qua Cố Ninh đang lạnh nhạt, nói tiếp, "Ninh muội muội chắc cũng không phải cố ý, Thế tử không nên trách nàng.”
Cố Ninh nghe Hứa Lục Uyển nói liền cảm giác nắm tay đều cứng, này không phải là nữ phối tiêu chuẩn như nàng sao?
Dựa theo tính cách của nam chính nguyên tác mà nói, lúc này hắn hẳn là sẽ đau lòng Hứa Lục Uyển mà trách nàng.
Ai ngờ, câu nói tiếp theo của Lục Minh Thâm lại khiến tất cả mọi người đều ngây người, chỉ thấy hắn lười biếng ngồi trên ghế dựa, trong tay thưởng thức ngọc bội bên hông: "Vậy ngươi cũng lo lắng quá nhiều, biểu muội không thể so với Hứa cô nương không sợ đau, huống chi nàng cũng không ngốc, đương nhiên không chịu bị một đao.”
Thần thái của hắn tuy tản mạn, nhưng lời này lại làm cho mọi người không hiểu sao sau lưng có chút lạnh lẽo, trực giác hắn rõ ràng là muốn che chở Cố Ninh.
Biểu tình Hứa Lục Uyển cứng đờ.
Quả nhiên, tiếp theo Lục Minh Thâm liền nâng mí mắt nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt hàm chứa mỉa mai: "Các vị cũng đều là người đọc đủ thứ thi thư, sao lại nhẹ dạ tin người như kẻ ngốc vậy?”
Mọi người cảm giác trên mặt nóng rát, nhưng lại không dám nói cái gì, ngay cả Nam Dương Vương cũng không lên tiếng, có thể thấy Lục Minh Thâm ở trong phủ ảnh hưởng rất nặng.
Hứa Lục Uyển vừa mới tới phủ không quá một năm, một năm nay cũng chưa từng thấy Lục Minh Thâm mấy lần, mặc dù biết tin đồn hắn trên chiến trường gϊếŧ người như ma, tàn nhẫn quyết tuyệt vang vọng khắp trong ngoài triều, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ là một công tử tuấn mỹ phong lưu, hơn nữa xác định ngày sau hắn sẽ yêu nàng ta, cũng liền không sợ hãi.
Sau khi nghe Lục Minh Thâm nói, Hứa Lục Uyển nhịn không được nói: "Thế tử không tin phương thuốc của ta sao? Đây là gia tộc của chúng ta...!bí kíp tổ tiên, thật sự có tác dụng giải được bách độc.”
Lục Minh Thâm dường như không nghe thấy nàng ta nói, không để ý tới, khiến người ta vô cùng khó chịu.
Hứa Lục Uyển đỏ mặt, lúc này rất tức giận.
Chu di nương kỳ thật cũng không tin tưởng phương thuốc của cháu gái nhà mình, bất quá đưa nàng ta đến phủ chính là vì lung lạc Thế tử, lúc này thấy Thế tử làm cho nàng ta mất mặt, nhịn không được chuyển đề tài: "Đúng rồi, Thế tử, người mới vừa rồi ở cửa nói...!Ý người là gì?”
Nghe Chu di nương nhắc tới, mọi người lại đột nhiên đem ánh mắt nhìn về phía hắn cùng Cố Ninh.
Thế tử mặc dù sinh ra có một bộ tướng mạo tốt, thân phận cũng tôn quý, nhưng hắn mười ba tuổi đã lên chiến trường, võ công cực cao, khí thế cũng mạnh, mang theo sát khí đẫm máu của người chiến trường, lúc trầm mặt liền làm cho người ta có một loại ấn tượng như sát thần, làm người sợ hãi.
Mà diện mạo của hắn cũng quá mức tuấn mỹ, tính tình cũng lãng đãng tản mạn, làm cho người ta có một loại ấn tượng ngày sau nhất định phong lưu đa tình, thê thiếp không ngừng.
Bởi vậy cho dù rất nhiều thiên kim tiểu thư ái mộ hắn, nhưng trưởng bối trong nhà lại đưa hắn vào danh sách đen, tuyệt không suy xét.
Hiện giờ, Thế tử lại cùng biểu tiểu thư trong phủ lăn lộn cùng một chỗ, ở trong mắt mọi người lại là một đoạn Thế tử phong lưu vận sự mà thôi, biểu tiểu thư nhất định chỉ có thể là bị đùa bỡn sau đó lại bị hắn vứt bỏ, không cảm thấy Thế tử loại võ tướng chinh chiến sa trường này có thể có cái gì thật tâm thật ý.
Cố Ninh bị thần sắc mọi người khác nhau thậm chí còn có chút ánh mắt đồng tình vi diệu nhìn đến khóe miệng khẽ giật giật, tuy rằng nàng không biết nam chính này nổi điên cái gì muốn phối hợp với nàng diễn trò, nhưng nếu hắn thật sự có thể nhanh chán ghét nàng, vậy cũng phù hợp với cốt truyện nguyên tác.
Ai ngờ, sau khi nghe Chu di nương nói xong, đuôi lông mày Lục Minh Thâm khẽ nhíu lại, ngữ khí hơi kinh ngạc: "Ta bất quá thuận miệng đáp, các ngươi nghĩ là thật sao?”
Ánh mắt hắn cười như không cười, phảng phất chư vị ngồi đây đều là ngu ngốc, khó trách sẽ bị Hứa Lục Uyển chơi đến xoay quanh.
Mọi người: "..."
Cố Ninh: "...???”
Nam chính này cũng quá có thể kéo cừu hận, nếu không phải Thế tử, thật sự có thể bị người đánh chết đi.
Nam Dương Vương mặt mũi có chút không nhịn được, nhưng ngữ khí vẫn không có khí thế gì: "Hồ nháo, chuyện như vậy cũng có thể thừa nhận lung tung?”
Lục Minh Thâm nhìn Cố Ninh một cái, nói: "Các người khi dễ biểu muội, còn không cho phép ta vì nàng ấy mà ra mặt sao?”
Nam Dương Vương thổi râu trừng mắt, dường như bị hắn làm cho tức giận đến nghẹn lời, loại chuyện này có gì hay ho mà lao vào?
Hứa Lục Uyển trong lòng thở phào nhẹ nhõm, làm như kinh ngạc nói: "Ninh muội muội kia là cùng ai..."
Không đợi nàng ta nói xong, Lục Minh Thâm liền ngắt lời: "Biểu muội nói như vậy cũng là kế sách tạm thời, cũng không phải thật sự có chuyện, nếu ai dám nói lung tung, để ta phát hiện thì đừng trách ta không nể tình."
Khi hắn nói lời này, ánh mắt sắc bén đảo qua Hứa Lục Uyển, khuôn mặt Hứa Lục Uyển cứng đờ, những người khác cũng im như ve sầu mùa đông, nơi nào còn dám xen vào nửa chữ.
Lục Minh Thâm bưng trà lên, lại không uống, chỉ nói: "Ta cũng mệt rồi, các ngươi đều ra ngoài đi.”
Lời này của hắn nói giống như tất cả mọi người đều là người hầu nhà hắn, Chu di nương còn chưa tính, sắc mặt Nam Dương Vương cũng không tốt, nhưng cũng biết vị trí Vương gia này là từ chỗ đại ca đã chết mà có, vốn là không tự tin, chỉ có thể nén giận rời đi.
Lúc Cố Ninh đứng dậy, Lục Minh Thâm lại đột nhiên kéo tay áo nàng lại, nàng kéo tay áo trở về.
Lục Minh Thâm lại nói: "Biểu muội, người không liên quan đi là được rồi, muội ngồi cùng ta có được không?”
Hắn cười với nàng, ôn hòa như gió xuân, hoàn toàn không giống bộ dáng ăn chơi trác táng lúc trước.
Cố Ninh đứng đó một lát, thấy tùy tùng Dương Phong của Lục Minh Thâm canh giữ ở cửa, đành phải ngồi trở về, nhưng sắc mặt không tốt: "Thế tử có việc gì?”
Lục Minh Thâm lại bình tĩnh nhìn nàng, sau đó thở dài: "Nửa năm không gặp, biểu muội vẫn là bộ dáng cũ, nửa điểm cũng không nhớ ta sao?”
Cố Ninh cũng không nhìn hắn, ánh mắt khẽ rũ xuống: "Thế tử nếu không có việc gì, ta liền đi.”
Thấy nàng thật sự muốn đi, Lục Minh Thâm liền không trêu chọc nàng nữa, từ trong ngực lấy ra một cây trâm, đưa cho nàng: "Biểu muội, lần này trở về vội vàng, cũng chỉ có cây trâm này coi như tinh xảo đẹp mắt.”
Năm ngoái Lục Minh Thâm ra ngoài cũng luôn nhớ mang quà cho nguyên chủ, điểm này nhưng thật ra cũng không thay đổi.
Cố Ninh nhìn thoáng qua cây trâm, lại nhìn thoáng qua Lục Minh Thâm, chỉ cảm thấy người này vẫn có chỗ nào cùng với trí nhớ của nguyên chủ bất đồng.
Nhưng lại không thể nói ra được bất đồng chỗ nào.
Tỷ như, trước kia Lục Minh Thâm sẽ không khách khí với Hứa Lục Uyển như vậy, nói không chừng còn có thể đau lòng nàng ta, càng sẽ không biểu hiện tâm tư hắn thích nàng thẳng thắn như vậy, ánh mắt nhìn nàng không hề che giấu tình cảm.
Chẳng lẽ là vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết trở về, cho nên tính tình thay đổi chút?
Cố Ninh đoán không ra, trên mặt nhìn lại là nhàn nhạt, chỉ nói: "Cây trâm nhiễm huyết còn lấy ra tặng ta? Thế tử chính là ý định chế nhạo ta?”
Có ý tốt lại bị người ta xuyên tạc, Lục Minh Thâm lại không thấy tức giận, chỉ thuận thế thu trâm trở về, xin lỗi mà cười: "Là ta bất cẩn, đợi ta rửa sạch rồi tự mình đưa biểu muội trong viện cũng được.”
Này là hẹn lần sau gặp lại?
Cố Ninh mơ hồ cảm thấy bị mắc bẫy, vươn tay, nói: "Biểu ca, không cần phiền toái như vậy, ta nhận lấy là được.”
Nụ cười của Lục Minh Thâm càng sâu, lúc này mới đặt cây trâm vào lòng bàn tay nàng, nhưng khi nàng định thu tay lại, hắn lại nắm lấy cổ tay nàng: "Vẫn là biểu muội đau lòng ta.”
Cố Ninh muốn rút tay ra, kết quả lại bị hắn nắm chặt hơn, nàng nhìn qua, nhưng lại thấy Lục Minh Thâm lạnh lùng nhìn cổ tay nàng.
Cổ tay nàng bị bà tử kia gắt gao nắm chặt, giờ phút này đã đỏ lên.
Bất quá, khi nàng nhìn qua, vẻ mặt Lục Minh Thâm lại mang theo chút đau lòng, nhẹ nhàng xoa cổ tay nàng: "Biểu muội, có đau không?”
Cố Ninh không nghĩ tới hắn đối với vết đao của Hứa Lục Uyển làm như không thấy, lại quan tâm là cổ tay chỉ có chút đỏ lên của nàng, đãi ngộ khác biệt này quả thực giống như phiên bản lật truyện trong nguyên tác.
Nàng ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy không đúng, cảm giác được cổ tay bị người nhẹ nhàng vuốt ve.
Sắc mặt nàng lạnh lẽo, nhưng làm thế nào cũng không thoát được khỏi tay hắn, nhìn về phía hắn, vẻ mặt mang theo chút tức giận lạnh lùng: "Lục Minh Thâm!”
Lục Minh Thâm vốn không có ý gì khác, chỉ là khi xoa cổ tay cho nàng, chợt cảm thấy xúc cảm cực kỳ mềm mại, trơn nhẵn như mỹ ngọc, nhất thời thất thần liền sờ thêm vài cái.
Thấy nàng thật sự tức giận, Lục Minh Thâm ho nhẹ một tiếng, lúc này mới buông tay nàng ra, tựa lưng vào ghế, hai tròng mắt híp lại, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng, chuyên chú lại thâm thúy.
Hắn hơi mỉm cười, nói: "Biểu muội gọi tên ta thật dễ nghe, chính là đừng xa lạ như vậy thì càng tốt.”
Cố Ninh nghẹn lại một ngụm máu: "..."
Trọng điểm là cái này sao?.
Bình luận truyện