Bạch Nguyệt Quang Trở Về Rồi

Chương 40: Chương 40




Vài ngày sau Vu Trinh nhận được tin toàn bộ tài sản của BLUE đều bị đóng băng, nhà và xe của cô ta toàn bộ đều bị toà án tịch biên.

Vu Trinh không biết sao lại thế này, cả người đều luống cuống, cô ta mơ hồ cảm thấy việc này có liên quan đến Tưởng Thiên Du, cô ta lập tức vội vàng đi tới Minh Ưng.
Thư ký gõ cửa đi vào nói cho Tưởng Thiên Du đại diện BLUE blue muốn gặp anh ta, Tưởng Thiên Du ước chừng cũng đoán được Vu Trinh vì cái gì mà đến, gần đây tâm tình của anh ta thực phiền, cũng không muốn thấy cô ta.
“Cô Vu Trinh nói, cô ấy không gặp được ngài thì sẽ không đi.”
Tưởng Thiên Du xoa nhẹ trán, phất phất tay, “Để cô ta vào.”
Một lát sau Vu Trinh liền vào được, Tưởng Thiên Du ngồi sau bàn làm việc to rộng, đang xử lý trên tay văn kiện, cũng không ngẩng đầu, hỏi: “Tìm tôi làm gì?”  
“Tài sản của em bị đóng băng lại, là anh làm sao?”  
“Diệu Diệu muốn tiến hành phân chia tài sản.”
Lời này khiến Vu Trinh kinh ngạc, cô ta lập tức trợn mắt há hốc mồm, hỏi: “Nói như vậy, đồ trên tay tôi, cô ta muốn thu hồi toàn bộ?”
Tưởng Thiên Du ngẩng đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, không nói chuyện.
Vu Trinh lại nói: “Nhưng những thứ đó là anh cho em sau khi tuyên cáo cô ta tử vong, cô ta không có lý do để thu hồi, mấy thứ đó không thuộc tài sản chung của hai người mà.”
Tưởng Thiên Du nói: “Trước khi chưa tiến hành phân chia tài sản, vẫn là tài sản chung của vợ chồng.”
Vu Trinh luống cuống, cô ta vội nói: “Nói cách khác, bây giờ cô ta muốn cướp đi tất cả đúng không?”
Tưởng Thiên Du nhàn nhạt quét mắt nhìn cô ta, xoa xoa khóe mắt để giảm bớt một chút mỏi mệt, nói với cô ta: “Chỉ là muốn phân chia tài sản mới thu hồi lại, chờ đến khi tất cả xong xuôi rồi, nên của cô vẫn là của cô, nếu tôi đã đưa thì sẽ không thu hồi, đến lúc đó thuộc về cô thì sẽ trả nguyên vẹn cho cô.”
Lúc này Vu Trinh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô ta nói: “Nói như vậy, Lâm Thanh Diệu sẽ lấy đi đáng kể tiền của anh? Cô ta cũng đã ở bên người khác rồi, anh bỏ được số tiền này cho cô ta?”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Du trầm xuống một chút, giọng điệu đột nhiên lạnh đi vài phần, “Mặc kệ cô ấy ở bên ai, những thứ đó đều là thứ cô ấy nên có được.”
“Không thể không nói, anh Tưởng thật là hào phóng.”
Tưởng Thiên Du lười để ý lời trào phúng của cô ta, anh nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì đi đi.”
Vu Trinh lại không sốt ruột đi, lại nói với anh ta: “Tưởng Thiên Du, em có bạn trai.”
Ánh mắt của Tưởng Thiên Du lạnh lùng nhìn cô ta một cái, không nói chuyện.
“Anh không có gì muốn nói sao?”
“Chúc cô hạnh phúc.”
Vu Trinh bị anh ta đâm cho một nhát, cô ta liền cắn chặt răng, nói: “Em rất hạnh phúc, em không tin đến lúc đó anh có thể còn vui vẻ được.”  
Tưởng Thiên Du không để ý cô ta, Vu Trinh cười một tiếng lại nói: “Chúng ta đánh cuộc đi, em đánh cuộc anh sẽ quay lại tìm em.”
Cô ta nói xong không chờ Tưởng Thiên Du trả lời liền xoay người đi ra ngoài, Tưởng Thiên Du nhìn chằm chằm cánh cửa vừa khép lại, ngón tay nắm bút theo bản năng nắm chặt hơn, nhưng sau một lát liền thả lỏng ra, giống như người không có chuyện gì, tiếp tục cúi đầu ký tên.
Lâm Thanh Diệu sau khi nghe được chuyện toà án đã đóng băng tài sản của Vu Trinh liền gọi cho Triệu Tú Tú hẹn một bữa cơm.

Hai người chọn một nhà hàng Trung Quốc, Lâm Thanh Diệu tới trước nên gọi đồ ăn, sau khi Triệu Tú Tú ngồi xuống nhìn thoáng qua thực đơn liền dựng ngón cái với cô nói: “Không hổ là chị em tốt.”
Lâm Thanh Diệu đặt một ly trà trước mặt cô ấy, lập tức Triệu Tú Tú nhướng mày cười nói: “A, ân cần như vậy, đây là có việc muốn nhờ tớ?”
Bạn tốt nhiều năm, Lâm Thanh Diệu cũng không vòng vo, nói thẳng ra: “Đúng thật có việc tìm cậu, tớ nhớ lần trước cậu nói muốn vạch trần chuyện Vu Trinh bị bắt giữ.”
Triệu Tú Tú uống một ngụm trà nói: “Còn không phải là chưa tìm được cơ hội tốt sao, có cơ hội tốt rồi thống khoái đạp một cước mới có thể phát huy giá trị lớn nhất.”
Lâm Thanh Diệu click mở trên điện thoại di động, rồi sau đó đẩy đến trước mặt Triệu Tú Tú, nói: “Cậu xem cái này đã.”

Trong điện thoại là giao diện dừng phát video, vẻ mặt Triệu Tú Tú nghi hoặc nhấn phát video, sau khi xem vài giây liền hiểu được, cô nghi hoặc nói: “Đây không phải là chuyện phát sinh vào ngày lễ kỷ niệm Minh Ưng sao?”
Chuyện phát sinh hôm đó đúng thật rất kịch tính, tổng tài tập đoàn Minh Ưng tuyên bố nữ chủ nhân mới trước mặt mọi người, nhưng mà nữ chủ nhân đã “mất” nhiều năm trước lại đột nhiên xuất hiện, lễ kỷ niệm đang tốt đẹp liền loạn lên trong nháy mắt.
“Sao cậu lại có video này?” Từ góc độ quay video nhìn ra được rõ ràng là quay lén.
Lâm Thanh Diệu nói: “Hứa Nghiên Bách tiêu tiền mua cho tớ.”
Triệu Tú Tú gật gật đầu, thử thăm dò hỏi: “Cậu muốn tớ vạch trần chuyện này giúp cậu?”
Lâm Thanh Diệu, “Không hổ là chị em tốt của tớ, rất là hiểu tớ.”
Triệu Tú Tú có mở một công ty kinh tế, tuy là quy mô không lớn, nhưng cũng thuộc giới giải trí, hiểu quy tắc của giới giải trí, nên rất có kinh nghiệm với chuyện thao túng dư luận, chuyện này rất thích hợp giao cho cô ấy làm.
Triệu Tú Tú trầm ngâm một lát, hỏi cô: “Cậu như vậy, là nhất định phải đối phó với Vu Trinh? Video này mà được đưa ra sợ là Tưởng Thiên Du cũng gặp hoạ đấy.”
Lâm Thanh Diệu nói: “Khiến tớ không thoải mái chính là hai người kia, muốn trả thù cũng là trả thù cả hai người, sao có thể trả thù mỗi một người chứ?”
Nhưng mà sau khi nghe được lời này Triệu Tú Tú lại thấy hơi sợ, cô lắc lắc đầu, “Tớ cũng không dám, Tưởng Thiên Du mà biết là tớ làm vậy với anh ta thì tớ còn sống nổi không? Anh ta muốn nghiền chết tớ chỉ là chuyện động một ngón tay.”  
Lâm Thanh Diệu nói: “Có tớ ở đây, cậu sợ cái gì?”
Triệu Tú Tú tuy rằng ngoài miệng nói không dám, thật ra nội tâm vẫn rất là hưng phấn, cô đã sớm nhìn Tưởng Thiên Du và Vu Trinh không vừa mắt! Lúc trước Lâm Thanh Diệu mất trí nhớ, không nhớ gì về chuyện trước kia, cũng không có ý đi thu thập hai người kia, cô làm bạn cũng không thể đi xúi giục được, dù sao cậu ấy sống tốt là được.”
Nhưng hiện tại Lâm Thanh Diệu khôi phục ký ức, phải biết rằng Lâm Thanh Diệu chính là kiểu người vừa thông minh vừa quả cảm lại không chịu thua bao giờ, tuy rằng nhìn qua có vẻ thanh thuần vô hại,nhưng lại là loại người dù chó cắn một cái có lẽ cũng phải cắn trả lại một cái.
Triệu Tú Tú nghĩ đến trận thi đấu bóng chuyền năm cấp ba, cô và Lâm Thanh Diệu dẫn theo đồng đội bức bách người đối diện, khi đó thanh xuân dào dạt, có nhiệt huyết và xao động thời niên thiếu, mà lúc này, cảm giác nhiệt huyết xao động năm đó cũng trở lại vài phần, từ sau khi trưởng thành đến giờ đã lâu chưa có cảm giác này.
Triệu Tú Tú suy nghĩ một lát, cắn chặt răng nói: “Được, chị đây giúp cậu đè chết hai người này! Lần trước tính ra tớ còn nợ cậu một ân tình vì chưa giải thích cho rõ đã đưa cậu tới lễ kỷ niệm Minh Ưng, hôm nay coi như tớ trả lại ân tình cho cậu vậy.”
Lâm Thanh Diệu cũng là rất cảm động, nhất thời không nói chuyện, dứt khoát rót đầy một ly trà, lấy trà thay rượu, kính.
Động tác của Triệu Tú Tú rất nhanh, hơn nữa lại là người của giới giải trí, biết thế nào là ngồi trong tối thao túng dư luận, liên kết từng mắt xích, thao túng dư luận gãi đúng chỗ ngứa.
Đầu tiên là tìm người thả ra video hôm lễ kỷ niệm Minh Ưng, loại kịch bản cẩu huyết như ngôn tình này mà trình diễn trong đời sống hiện thực, hơn nữa còn thuộc tầng lớp thượng lưu mà đại chúng không thể tiếp cận, lần này tạo ra không ít chuyện cho cuộc sống buồn tẻ vô vị của người trẻ tuổi.
Ngay từ đầu phần lớn mọi người chỉ ôm tâm thái ăn dưa thảo luận về đoạn video này, thẳng đến sau này có một blogger đã viết một bài khá dài dưới giọng điệu của nữ chủ nhân cũ.

Bài viết mô tả kỹ càng tỉ mỉ năm đó sau khi nữ chủ nhân cũ của Minh Ưng mất tích, người chồng không chỉ không tìm kiếm mà còn nhanh chóng tuyên cáo vợ tử vong, không đến nửa năm liền ở bên em họ của vợ, sau này nữ chủ nhân cũ của Minh Ưng được người khác tìm thấy người chồng phụ lòng kia lại đưa mặt tới dây dưa không rõ, mà cô em họ kia cũng gây khó dễ cho cô ấy rất nhiều lần.
Bài viết này nhìn như chỉ đơn giản tự thuật lại chuyện đã qua, nhưng ngòi bút tinh tế, hơn nữa lại viết bằng giọng văn của nữ chủ nhân cũ tập đoàn Minh Ưng, khiến người khác như có cảm giác nhập vai.

Xem bài viết có không ít người bắt đầu nhập vai, xem xong bài viết, đều cảm thấy căm thù tận xương tuỷ với hành vi của vị tổng tài Minh Ưng và cô em họ kia, như thể đây là chuyện xảy ra với mình vậy.
Bài viết vừa ra, người xem không còn đơn giản là ăn dưa nữa, vừa lúc này có người đào ra cô em họ của nữ chủ nhân cũ tập đoàn Minh Ưng thì ra chính là đại diện của BLUE, lại có người đào ra vị trí đại lý này là nhờ tổng tài của Minh Ưng giật dây mới lấy được.
Người xem càng xem càng tức, đương nhiên bây giờ tức là vì đôi cẩu nam nữ này không có lương tri, cấu kết với nhau làm việc xấu.
Lúc này Triệu Tú Tú liền bóp chặt điểm mấu chốt này, thả ra video Vu Trinh ôm Lâm Thanh Diệu nhảy xuống nước, cùng với ảnh chụp Vu Trinh bị đưa tới Cục Cảnh Sát lưu án, từ ảnh chụp và video cũng nắm bắt rất tốt, Hứa Nghiên Bách và Quách gia bên kia nói một tiếng là được.
Cùng lúc đó, lại có người đào ra vị đại diện của BLUE Vu Trinh từ lúc 16 tuổi vẫn luôn sống nhờ tại nhà của nữ chủ nhân cũ tập đoàn Minh Ưng, coi như được nữ chủ nhân cũ tập đoàn Minh Ưng nuôi trong nhà.
Liên tiếp mấy cái tin tức phát ra, lập tức tình cảm quần chúng xúc động, không ít người mắng trên ứng dụng mạng xã hội vẫn chưa đủ, leo lên cả trang web chính thức của Minh Ưng để mắng, mắng cả trang web chính thức của BLUE.
Trang web chính thức của Minh Ưng bị mắng đến mức tê liệt, cấp cao Minh Ưng suốt đêm triệu tập hội nghị khẩn cấp, mà đương sự tổng tài tập đoàn Minh Ưng Tưởng Thiên Du cũng bị các thành viên hội đồng quản trị âm dương quái khí một trận.

Tâm tình của Tưởng Thiên Du rất không tốt, chuyện này đột nhiên tuôn ra đúng thật anh ta rất bất ngờ.


Đương nhiên một công ty lớn như Minh Ưng, năng lực xã giao vẫn rất mạnh, rất nhanh liền tra ra được người đứng phía sau là Triệu Tú Tú.
Tưởng Thiên Du tức giận nghiến răng, anh ta đang định gọi điện thoại cho Triệu Tú Tú, đúng lúc này điện thoại vang lên, đây là điện thoại sinh hoạt của Tưởng Thiên Du, người biết đến không nhiều lắm, nhưng lại hiển thị một dãy số xa lạ.
Không biết vì sao, nhìn cuộc gọi đến này lập tức trong lòng Tưởng Thiên Du lộp bộp một tiếng, có lẽ là tự nhiên ăn ý, anh ta cảm thấy người gọi điện thoại cho anh ta hẳn là Lâm Thanh Diệu, đáy lòng cũng mơ hồ cảm thấy, trên mạng tuôn ra chuyện này cũng liên quan đến Lâm Thanh Diệu.
Tưởng Thiên Du nhận điện thoại, đầu bên kia xác thật vang lên giọng của Lâm Thanh Diệu, “Tưởng Thiên Du, anh không cần gây phiền toái cho Triệu Tú Tú, người tung ra là tôi.”
Tuy rằng đã mơ hồ đoán được, nhưng nghe chính miệng cô thừa nhận, Tưởng Thiên Du bị chấn động cũng không nhỏ, hẳn là cô rất rõ ràng, những video đó mà bị vạch trần sẽ ảnh hưởng đến anh ta lớn thế nào, phẫn nộ cùng thống khổ đan chéo nhau trong lòng anh ta, qua một hồi lâu anh ta mới hỏi: “Vì sao?”
“Anh cũng biết, ai khiến tôi không thoải mái, tôi cũng muốn khiến người đó không thoải mái.”
Giọng nói của cô đã từng thanh thúy êm tai như thế, lúc nói những lời này giọng cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.
Anh ta biết cô muốn thu thập Vu Trinh, nhưng anh ta không ngờ cô sẽ thu thập luôn cả anh ta, tình cảm nhiều năm như vậy cũng không màng chút nào, vừa rat ay đã tàn nhẫn như vậy.
Tưởng Thiên Du chưa từng nghĩ tới Lâm Thanh Diệu sẽ đối phó anh ta.

Cô gái đã từng đứng bên người anh ta cùnganh ta tiếp lấy khó khăn, cô gái vẫn luôn cổ vũ anh ta, cô gài vẫn luôn âm thầm ủng hộ anh ta.
Cô gái từng nói với anh ta::Thiên Du anh đừng sợ, anh còn có em.”
Bây giờ, cô dung phương thức tàn nhẫn nhất tới thương tổn anh ta.
Cũng không phải vì hận anh ta mà trả thù anh ta, vì sao lại hận, trong lòng có tình cảm thì sẽ hận, cô rất rõ chuyện cô vạch trần ảnh hưởng đến anh ta lớn thế nào, nếu cô còn yêu, cô sẽ không làm thế, nên không phải hận, chỉ đơn thuần là vì, anh ta và Vu Trinh khiến cô không thoải mái, giống như lần bọn họ đi với nhau, gặp một tên lừa đảo, cô nói tên lừa đảo kia rất đáng ghét, vì chán ghét tên lừa đảo ấy, cô cố ý đi dụ dỗ tên lừa đảo, liên hợp với sát bắt lại.

Ngôn Tình Sắc
Mà bây giờ, anh ta với cô, giống như tên lừa đảo lúc trước với cô, anh ta khiến cô chán ghét, nên cô đối phó anh ta.
Đáy lòng Tưởng Thiên Du một mảnh thê lương, người trân quý nhất của anh ta, người yêu thương nhất của anh ta, người chỉ biết trợ giúp anh ta, đột diên quayr ra phản chiến với anh ta,một đường sống cũng không lưu.
“Vì sao, Diệu Diệu, vì sao chúng ta lại đi đến tình trạng này?”
Lúc này Lâm Thanh Diệu đang đứng ở trên ban công khảy lá của cây phong lan lá rộng, Hứa Nghiên Bách rất thích loại phong lan lá rộng này, công ty có, trong nhà cũng có, lúc đầu Lâm Thanh Diệu cũng không quá thích, nhìn lâu rồi cũng cảm thấy thuận mắt.

Mới vừa tưới nước, ánh sáng mặt trời chiếu trên lá xanh, một mảnh xanh mượt lóe sáng.
Ngón tay Lâm Thanh Diệu phất qua trên phiến lá mềm nhẹ, cô nói: “Nếu anh có thể quản tốt chó của anh, cũng không đến mức khiến tôi cảm thấy phiền, lần lượt đến thương tổn tôi, là Phật cũng sẽ giận.”
Tưởng Thiên Du hít một hơi thật sâu, trong thân thể như là đổ vỡ thứ gì đó, muốn phát tiết lại phát tiết không ra, sức lực cả người cứ như bị ngăn chặn, giọng anh ta khan khan vang lên.
“Là anh không tốt, anh là bại hoại, Diệu Diệu, anh cầu xin em, chúng ta không cần trở thành địch nhân được không? Cho dù chỉ nhìn vào tình cảm lớn lên với nhau từ nhỏ, đừng coi anh là kẻ thù.”
“Tưởng Thiên Du, lúc Vu Trinh cậy sủng mà kiêu lần lượt đến thương tổn tôi, tôi với anh cũng không phải là bạn bè, còn nhớ lúc ở Hoành Cảng cô ta đẩy tôi xuống nước không, cô ta cũng đã đối xử với tôi như vậy rồi, nhưng anh còn nghĩ sau khi phân chia tài sản những thứ đã cho cô ta vẫn sẽ cho cô ta, Tưởng Thiên Du, anh cho rằng tôi không biết sao?”
“Anh có nghĩ như vậy.” Tưởng Thiên Du thừa nhận rất kiên quyết, “Đồ vật đã đưa ra đi, anh sẽ không lấy lại.”
Lâm Thanh Diệu không nói chuyện, Tưởng Thiên Du vội nói: “Được, là anh sai rồi, chuyện này xem như trừng phạt cho anh, anh nhận.”
Lâm Thanh Diệu nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Tưởng Thiên Du, anh đừng tưởng rằng tôi không biết anh nghĩ cái gì, anhcũng đừng nghĩ đến chuyện đi đối phó Hứa Nghiên Bách cho hả giận, anh biết mà, tôi và anh ở bên nhau nhiều năm như vậy, trên tay tôi có không ít nhược điểm của anh, nếu anh dámphats tiết lên người Hứa Nghiên Bách, tôi đây cũng không ngại cá chết lưới rách.”
Ngón tay Tưởng Thiên Du đang nắm điện thoại bắt đầu không chịu khống chế run rẩy, những lời này của cô chẳng khác nào lấy dao đâm vào người anh ta làm anh ta thống khổ.

Cô thế nhưng sẽ vì người đàn ông khác đến uy hiếp anh ta, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện muốn đối lập với cô, mà giờ cô đã đứng bên đối lập với anh ta, biến anh ta thành kẻ thù.

Cô chính là Lâm Thanh Diệu mà, Lâm Thanh Diệu thanh mai trúc mã cùng anh ta, Lâm Thanh Diệu từng là vợ chồng với anh, cô từng là người bên gối, người gần gũi nhất.

Anh ta vẫn luôn tin tưởng cô, cho nên cô biết hết những nhược điểm của anh ta, cô đã từng giúp anh ta giấu đi nhược điểm,sợ bị người khác biết được sẽ lấy ra uy hiếp anh ta, mà cô bây giờ, thế nhưng lấy nhược điểm của anh tar a uy hiếp anh ta.
Tưởng Thiên Du chỉ cảm thấy ruột gan đau đến mức sắp nứt ra, tức giận dồn dập trong lồng ngực, đau đến mức không phát tác nổi, anh ta ngừng một hồi lâu mới thấp giọng quát cô: “Anh khiến em chán ghét đến vậy sao? Em lại dám lấy nhược điểm của anh uy hiếp anh, Lâm Thanh Diệu, em biết không, anh từng cho rằng dù cả thế giới này phản bội lại anh, em cũng sẽ không bao giờ phản bội anh…..”
Lâm Thanh Diệu lạnh lùng cắt ngang lời anh ta, “Cùng một lời nói tặng lại cho anh, Tưởng Thiên Du, là ai phản bội ai trước.”
Tưởng Thiên Du ngây người, phảng phất như bị một chậu nước lạnh dội lên người, anh ta ngây ra như phỗng, rất lâu sau đó cũng chẳng nhúc nhích gì.
Mà Lâm Thanh Diệu cũng không muốn nhiều lời với anh ta, trực tiếp cắt ngang điện thoại.

Tưởng Thiên Du nghe âm báo bận phát ra từ điện thoại, chỉ trong nháy mắt, anh ta cảm thấy trái tim như bị đào rỗng đi, cho du anh ta làm thế nào cũng không thể lấp đầy, lỗ hổng ấy khiến anh ta cảm thấy đau đớn không chịu nổi.
Cứ ngồi yên như vậy hồi lâu, thẳng đến khi tiếng chuông điện thoại kéo anh tar a khỏi suy nghĩ, vốn tưởng rằng Lâm Thanh Diệu còn muốn nói gì với anh ta, tuy rằng trong lòng hiểu rõ lời cô nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng vẫn chờ mong theo bản năng, anh ta vội vàng cầm lấy điện thoại, ánh mắt quét đến tên hiển thị.

Không phải Lâm Thanh Diệu gọi tới, là Vu Trinh.
Lỗ hổng nơi đáy lòng dường như lại lớn thêm một vòng, anh ta nắm lấy điện thoại, một hồi lâu sau cũng không bắt máy, linh hồn như bị rút ra, đến lúc màn hình tắt đi rồi lại sáng lên, tắt rồi lại sang, cũng không biết qua bao nhiêu lần như vậy, cuối cùng anh ta cũng nhận cuộc gọi
Đầu bên kia truyền đến tiếng khóc của Vu Trinh, “Thiên Du, anh xem tin tức chưa, chúng ta bị người khác đối phó rồi, là Lâm Thanh Diệu, nhất định là Lâm Thanh Diệu, làm sao bây giờ Thiên Du, không ít đối tác đã hủy bỏ hợp tác với em rồi, có mấy thị trường đã đóng cửa BLUE rồi, vì chuyện này em phải đền một khoản tiền lớn, làm sao bây giờ, toàn bộ tài sản của em đều bị đóng băng, em không còn cách nào nữa, Thiên Du, giúp em, cầu xin anh giúp em.”
Tiếng khóc ồn ào khiến Tưởng Thiên Du vô cùng bực bội, đột nhiên anh ta nhớ tới, Lâm Thanh Diệu chỉ có lúc làm nũng với anh ta mới khóc, lúc gặp chuyện cô còn bình tĩnh hơn cả anh ta.
Người khác chung quy cũng không phải cô, bắt chước giống đến mấy cũng không phải cô.
Anh ta thừa nhận anh ta có cảm tình với Vu TRinh, tuy rằng chỉ là thế thân của Lâm Thanh Diệu, nhưng tốt xấu gì cũng ở bên người anh ta nhiều năm như vậy, cho dù nuôi một con chó cũng sẽ có cảm tình, huống chi là người.
Nhưng hiện tại mới phát hiện, loại cảm tình này không đáng giá nhắc tới, vì anh ta dung túng Vu Trinh nên Lâm Thanh Diệu mới chán ghét anh ta, đối phó anh ta, anh ta cũng trở nên chán ghét đối với loại cảm tình như vậy, thậm chí còn hối hận.
Nói trắng ra là, so sánh với Lâm Thanh Diệu, Vu Trinh chẳng tính là gì.

Bằng không, giờ này khắc này, nghe giọng điệu Vu Trinh cầu xin, anh ta sẽ không cảm thấy phiền toái như thế, sẽ không chỉ muốn bảo vệ bản thân mình.

Anh ta bình tĩnh lý trí như vậy, hiểu rất rõ, nếu lại giúp Vu Trinh lần nữa, sẽ chỉ làm mấy ông già của Minh Ưng càng thêm bất mãn, mà những người đó đã từng không xem trọng người của anh ta chỉ biết lấy cái này công kích anh ta, nên bây giờ anh ta phải tránh xa Vu Trinh càng xa càng tốt, tốt nhất là phân rõ giới hạn vĩnh viễn.
Tưởng Thiên Du đưa ra quyết định trong thời gian rất ngắn, nên lúc mở miệng giọng điệu lạnh như băng, không có một tia cảm tình nào.
“Tôi không giúp được cô.”
Anh ta nói xong trực tiếp tắt ngang điện thoại, Vu Trinh lại gọi đến anh ta liền kéo đen.

Vì đống bê bối của tổng tài tập đoàn Minh Ưng, giá cổ phiếu tập đoàn Minh Ưng trong một đêm hạ xuống rất nhiều, mấy ngày liên tiếp đều hạ xuống, cuối cùng, vị cao ngạo kia của Minh Ưng điệu thấp, tổng giám đốc Tưởng Thiên Du lộ mặt mở cuộc họp báo công khai triệu tập phóng viên, cúi đầu tạ lỗi trong cuộc họp báo.
Nhưng mà cũng như chưa hề làm gì, cổ phiếu Minh Ưng vẫn ngày ngày hạ xuống như cũ.
Vu Trinh bên này còn thảm hại hơn, Vu đại diện khí phách hăng hái từng được Tưởng Thiên Du che chở mà, lại tường đổ mọi người đẩy, trước kia đi ra ngoài ai có ai dám không cho cô ta sắc mặt tốt đâu, bây giờ cô ta vừa ra khỏi cử đã thu được không ít tiếng mắng chửi, thậm chí những người đã từng khen ngợi nịnh nọt cô ta còn ném phăng mặt mũi của cô ta, đi nơi nào cũng khiến cô ta không chịu nổi.

Tài sản của Vu Trinh bị đóng băng lại không nói, còn thiếu một khoản nợ đáng kể, Tưởng Thiên Du ốc còn không mang nổi mình ốc căn bản mặc kệ cô ta, có một khoảng thời gian rất dài cô ta phải trốn trong khách sạn ở nước ngoài, chỉ là không rõ vì sao chủ nợ lại biết cô ta ở đấy, cô ta không còn cách nào, lại sợ tới mức trốn chui như chuột trốn về nước.
Vu Trinh nhận thua, tôn nghiêm cái gì, không muốn bị Lâm Thanh Diệu đè trên đầu cái gì, bây giờ cô ta chỉ muốn bảo vệ cái mạng, cô ta đi tìm Lâm Thanh Diệu, chuẩn bị ăn nói khép nép đi xin lỗi, cho dù cô ta phải quỳ xuống cũng được, nhưng lại nhận được hồi âm lạnh như băng của Lâm Thanh Diệu.
“Không gặp.”
Vu Trinh lại đi tìm Dương Vân, nhưng mấy năm nay, vì cô ta và Tưởng Thiên Du ở bên nhau, hơn nữa lại không muốn đối mặt với nơi cô ta từng ăn nhờ ở đậu, cô ta cũng rất ít khi đi thăm Dương Vân, sau khi Dương Vân nghe cô ta nói xong, chỉ lắc đầu tỏ vẻ, “Việc này cô đến đi tìm Diệu Diệu, tôi giúp cô thế nào được, cái gì? Diệu Diệu không gặp cô sao? Tôi cũng chẳng có cách gì.”
Vu Trinh gấp đến mức sắp khóc, cầu thế nào cũng không được, lại sợ chủ nợ tìm tới, chỉ có thể xám xịt rời đi.
Lúc Tưởng Thiên Du và Vu Trinh bị người ta vây quét, Hứa Nghiên Bách đi nước ngoài mở cuộc họp.

Hứa Nghiên Bách đầu tư vào một trò chơi, mấy tháng trước mới đưa ra thị trường, giá cổ phiếu từ thấp đi đến cao, bây giờ giá thị trường cũng không tồi, có thể sẽ trở thành “Thanh Qua” thứ hai được Hứa Nghiên Bách nâng đỡ lên.

Không thể không nói, ánh mắt của Hứa Nghiên Bách đúng thật rất độc, Hứa Nghiên Bách làm cổ đông lớn nhất,  hai ngày trước bị mời ra nước ngoài mở họp.
Buổi tối, Lâm Thanh Diệu Hứa gọi điện thoại Nghiên Bách, báo cáo tình hình trong nhà.
Lâm Thanh Diệu báo cáo qua loa cho anh về bát quái xuất sắc nhất gần đây, lại nói: “Dù sao bây giờ Tưởng Thiên Du cũng không còn tâm tư đối phó anh.”
“Không nói Tưởng Thiên Du, nói em đi, em bên kia thế nào.”
“Em bên này đều rất ổn, ăn ngon, ngủ ngon, nhưng có chút không tốt.”
“Hả? Làm sao vậy?”
“Ngủ một mình tịch mịch lắm.”
Hứa Nghiên Bách trầm mặc trong chốc lát, rồi sau đó từ chóp mũi anh phát ra một tiếng cười trầm thấp, tiếng cười này cách điện thoại, có vẻ rất cuốn hút.
“Lâm Thanh Diệu, em đang khiêu khích anh?”
Giọng nói hàm chứa ý cười chui vào tai, Lâm Thanh Diệu cảm giác cả người đều tê rần lên, cô chống cằm nói với Hứa Nghiên Bách đầu bên kia điện thoại: “Nghiên Bách anh biết không? Giọng của anh nghe thật gợi cảm.”
“Cũng chỉ có giọng gợi cảm thôi sao?”
“Hầu kết cũng gợi cảm, miệng cũng gợi cảm, cơ ngực cũng gợi cảm, cả đùi cũng rất gợi cảm.”
Giọng nói của Hứa Nghiên Bách có chút khan khàn, “Em đừng đùa với lửa.”
Lâm Thanh Diệu cười phụt một tiếng, ra vẻ kinh ngạc nói: “Tùy tiện khen anh hai câu là đùa với lửa sao? Anh phải tự chủ…… Không được nha!”
Hứa Nghiên Bách cũng bị cô chọc cười, anh nói: “Em có biết hay không, phụ nữ nói gì cũng được, chỉ là không thể nói với một người đàn ông không được.”
Lâm Thanh Diệu: “……”
Âm thanh này, Lâm Thanh Diệu nghe ra vài phần cợt nhả, Lâm Thanh Diệu không thể hiểu nổi liền đỏ mặt.

Muốn nói trêu chọc người, ai còn có thể so sánh được với tên đàn ông này chứ.
Lâm Thanh Diệu nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng gọi Hứa Nghiên Bách  họp, nghĩ lúc này bên kia hẳn là vẫn là ban ngày, Lâm Thanh Diệu nói: “Đi họp đi, em muốn ngủ.”
“Chọc người ta xong rồi ngủ, ngủ được sao?”
“Ngủ không được đâu, tiểu Nghiên Bách cũng không bên người em.”
Lâm Thanh Diệu nghe thấy âm thanh nghiến răng của Hứa Nghiên Bách, rồi sau đó người bên kia lại kêu anh bắt đầu họp, Hứa Nghiên Bách lạnh lùng cười một tiếng nói: “Lâm Thanh Diệu, em chờ đó.”
Lâm Thanh Diệu tắt ngang điện thoại, duỗi người đi ngủ.
Buổi sáng mới vừa tỉnh lại liền nghe thấy có người gõ cửa, Lâm Thanh Diệu mở cửa, thấy Hứa Nghiên Bách đứng ở cửa, một bên cười với cô, một bên thong thả ung dung tháo cà vạt.
Lâm Thanh Diệu rất ngoài ý muốn, “Sao anh lại về rồi?”
“Họp xong thì về thôi.”
“……”
Anh kéo cà vạt rồi đi lên một bước, tóc người đàn ông có chút rối loạn, động tác tháo cà vạt nhìn qua có mấy phần cợt nhả lại gợi cảm, nhưng lại mang theo tính nguy hiểm xâm lược bức cho Lâm Thanh Diệu theo bản năng lui về phía sau.
Hứa Nghiên Bách lại không cho cô cơ hội, anh tháo cà vạt xuống đi đến bên người cô, lại kéo cô vào trong lòng ngực, Lâm Thanh Diệu bị anh ôm vào trong lòng ngực.
Mùi hương quen thuộc của người đàn ông ập vào chóp mũi, Lâm Thanh Diệu hít ngược một hơi khí lạnh, lập tức có cảm giác trên gương mặt là một mảnh nóng bỏng, thật là đáng ghét chết được, vì sao, mỗi lần bị anh móc câu liền phải đỏ mặt chứ.
“Có phải anh đã nói với em rồi không, đừng bao giờ nói không được với một người đàn ông.”
Hơi thở tràn ngập hormone nam tính trên người anh nhào vào chóp mũi cô, Lâm Thanh Diệu không dám nhìn anh, né tránh ánh mắt của anh, “Anh…… mới sáng sớm, anh làm gì?”
Hứa Nghiên Bách ngồi xổm xuống một khiêng khiêng thẳng cô lên vai, nói: “Lát nữa em sẽ biết anh làm gì.”
Còn nhẹ nhàng khiêng cô lên, vóc dáng anh cao, Lâm Thanh Diệu bị anh khiêng trên vai, vừa sợ vừa kích động, đánh đánh vào eo anh: “Hứa Nghiên Bách, anh đừng có xằng bậy.”
Hứa Nghiên Bách không để ý cô, khiêng người đi thẳng vào trong phòng.
Tác giả có lời muốn nói: Hai người này phải bị ngược tàn nhẫn …….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện