Chương 9: Chương 9
Sau khi anh rời khỏi, Trần Nhược Tố đang định thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy lời này, nửa tức giận liền bị kẹt lại, hình như nghe được một chuyện không tưởng, vẻ mặt không dám tin nhìn anh.
“Ch… chồng? ”
Đùa cái gì, sao anh ta có thể là chồng cô?
Biểu cảm của Trần Nhược Tố khó nói nên lời: “Tôi làm gì có chồng? Tôi năm nay mới 23 tuổi, thậm chí bạn trai còn chưa nói đến, anh đừng nói lung tung.
”
Trần Nhược Tố 23 tuổi, ngay cả bạn trai cũng chưa tính đến, bây giờ là thiết lập này sao? Anh thực sự thích nó.
Hứa Nghiên Bách lại nói: “Nếu anh không phải chồng em, sao ngay cả chuyện riêng tư như lỗ kim sau lưng em cũng biết? ”
Câu này hỏi Trần Nhược Tố, Trần Nhược Tố đột nhiên nghĩ đến cô đã từng mất tích hai năm, chuyện xảy ra trong hai năm đó cô cũng không nhớ rõ, có phải trong khoảng thời gian đó gặp được người này hay không?
Cho nên Trần Nhược Tố rất cẩn thận hỏi một câu: “Anh nói tôi là vợ của anh, vậy anh nói chúng ta quen nhau từ khi nào.
”
“Thời gian cụ thể không nhớ rõ, đại khái lúc học cấp 3.”
Vậy thì không thể, Trần Nhược Tố thở phào nhẹ nhõm, ngoại trừ hai năm mất tích, những chuyện khác cô còn nhớ rõ.
Trần Nhược Tố nói: “Không thể nào, tôi chưa từng gặp anh ở trường cấp ba.
”
Vẻ mặt của Hứa Nghiên Bách nhất thời thay đổi, “Em còn nhớ rõ chuyện thời cấp ba của em không? ”
“Còn.”
“Em còn nhớ Triệu Tú Tú không?”
Trần Nhược Tố lắc đầu.
“Vương Tỉ?”
Trần Nhược Tố lắc đầu.
Hứa Nghiên Bách trầm mặc trong chốc lát, dùng loại giọng điệu thăm dò lại rất cẩn thận hỏi: “Tưởng Thiên Du? ”
Trần Nhược Tố vẫn lắc đầu.
Hứa Nghiên Bách nghiêng đầu sang một bên, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra anh đoán không sai, cô thật sự mất trí nhớ, nhưng vì sao cô lại nói nhớ kỹ chuyện trung học? Tình huống trước mắt là gì? Mấy năm nay cô hoàn toàn sống với thân phận Trần Nhược Tố cũng không hoài nghi gì, cho nên cô nhớ rõ chuyện trường cấp 3 chẳng lẽ có liên quan đến Trần Nhược Tố? Vậy tại sao cô lại có ký ức của người khác? Cô bị tẩy não, hoặc cô đã được phẫu thuật thay não?
Hứa Nghiên Bách đoán được vô số khả năng.
“Tôi cũng không rõ chuyện anh biết sau lưng tôi có lỗ kim, có thể chỉ là trùng hợp đi, nhưng tôi chắc chắn tôi và anh không quen biết.
Bây giờ không còn sớm nữa, tôi phải quay lại, anh có thể mở cửa dùm tôi không? ”
“Quay về, em muốn quay về đâu?”
“Về nhà tôi.”
Hứa Nghiên Bách suy tư một lát, nói: “Trời đã muộn, anh đưa em về.
”
Trần Nhược Tố vội vàng nói: “Không cần không cần, anh giúp tôi mở cửa là được rồi.
”
“Cô Trần, cô và người vợ đã qua đời của tôi thật sự rất giống nhau, mấy năm nay tôi vẫn luôn rất nhớ cô ấy, cô để tôi đưa cô một đoạn đường, có thể cho tôi xem thêm một khắc khuôn mặt tương tự này cũng tốt.”
Anh nói rất chân thành, Trần Nhược Tố đột nhiên nhớ tới biểu tình vừa rồi anh vừa khóc vừa cười, anh nói chuyện nhớ vợ chắc cũng không phải là giả.
Trần Nhược Tố lại mềm lòng.
“Được rồi, vậy làm phiền anh.”
Hai người đi xuống lầu, Lâm Thanh Diệu lấy xe điện nhỏ của cô nói với Hứa Nghiên Bách: “Tôi đi xe điện, có thể không tiện.
”
“Tiện.”
“……”
Câu “tiện” kia nói dứt khoát lưu loát, còn mang theo nụ cười, Trần Nhược Tố không khỏi xấu hổ nghiêng đầu sang một bên, người đàn ông này thật đúng là rất được người ta ưa thích.
Trần Nhược Tố lập tức lắc đầu để mình tỉnh táo lại, đừng đừng đừng, đây chính là chồng nhà người ta.
Chỉ chốc lát sau tài xế đã lái xe tới.
Trần Nhược Tố là một cô gái chạy việc vặt, kiến thức ít, không biết xe sang loại gì, nhưng nhìn thiết kế mượt mà của thân xe, liếc mắt một cái đã biết rất đắt tiền.
Tài xế mở cốp xe giúp cô đặt xe điện vào, Hứa Nghiên Bách mở cửa xe, dặn dò cô: “Lên xe.
“Ngay cả động tác tùy ý tự nhiên mở cửa xe cũng rất đẹp trai.
Trần Nhược Tố ngồi lên, theo bản năng đánh giá nội thất xe, tinh xảo, xa hoa, da mềm mại, một mùi nhân dân tệ nồng đậm đập vào mặt.
Hứa Nghiên Bách lên xe sau đó xe chậm rãi khởi động, đặc biệt thoải mái, không có cảm giác xóc nảy gì.
Trần Nhược Tố cũng rất khiếp sợ, cô lại lên xe của người đàn ông mới gặp mặt, cô cảm thấy có lẽ là liên quan đến gương mặt của anh, đẹp trai như vậy khiến cô theo bản năng cảm thấy anh là người tốt.
Hứa Nghiên Bách nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy cô đặt hai tay lên đầu gối, tư thế ngồi giống một học sinh đang học, ngoan ngoãn đến kỳ cục.
Lâm Thanh Diệu lúc đi học thành tích rất xuất sắc, cũng không phải loại học sinh giỏi phù hợp quy củ không có gì đặc biệt kia, cô chính là người ngay cả Hứa Nghiên Bách nóng nảy kiêu ngạo thời trung học cũng bị khuất phục.
Hứa Nghiên Bách nhớ tới lần đầu tiên anh và Lâm Thanh Diệu gặp mặt, ở trong con hẻm nhỏ kia, cả người anh tựa vào tường, cô ngồi xổm trước mặt anh hỏi anh: “Cậu có khỏe không? ”
Khi đó Hứa Nghiên Bách phản nghịch bất kham, tính cách nóng nảy, anh bị thương là vì một mình chọi năm người, đương nhiên, năm người kia so với anh bị thương càng nặng hơn.
Là một thiếu niên kiệt ngạo bất tuân, Hứa Nghiên Bách khinh thường sự quan tâm của người khác, cho nên đối với đứa con gái đột nhiên tiến lại gần, một chút cũng không khách khí, dùng loại giọng điệu vô cùng không thân thiện nói với cô: sang một bên, cẩn thận lão tử đánh cô.
”
Nếu đổi lại là một cô gái khác, hoặc là bị dọa đến mức chạy nhanh như chớp, hoặc là bị tổn thương mặt mũi lười quản anh, nhưng cô chỉ lẳng lặng nhìn anh, sau đó đột nhiên cười cười, vừa vặn một mùi hương ngọt ngào của quả đào bay vào chóp mũi, lúc ấy nụ cười kia của cô hình như cũng ngọt theo.
“Yo, bạn học, bệnh trung nhị sao*.”
(hội chứng tuổi dậy thì)
Cô cười rất dịu dàng rất vô hại, nhưng xuống tay lại rất độc ác, một cái tát vỗ vào đầu gối bị thương của anh, anh kêu lên một tiếng đau đớn, nhất thời ôm đầu gối đau đến lăn lộn trên mặt đất, không hề có chút kiểu cuồng vọng kiêu ngạo nào nữa.
“Cô…”
Hứa Nghiên Bách hung tợn trừng mắt nhìn cô, đau đến mức trán đổ mồ hôi, không nói nên lời.
Cô lại đứng lên rồi đi thẳng luôn, Hứa Nghiên Bách ôm đầu gối nhìn bóng lưng cô rời đi, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nghĩ, con nhóc kia đừng bao giờ để tôi bắt được cô.
Chỉ là anh không nghĩ tới, không đến mấy phút cô quay lại, trên tay cô xách một cái túi, đi đến trước mặt anh, không nói hai lời, vén ống quần anh lên đổ rượu lên miệng vết thương của anh, anh đau đến mức thiếu chút nữa là kêu lên, cũng không có sức lực nào nữa để ngăn cản động tác của cô.
Giúp anh tiêu độc, lại giúp bọc thuốc gạc lại, động tác của cô một chút cũng không thể gọi là dịu dàng, đau đến nỗi thiếu chút nữa là anh cắn nát răng.
Anh thật sự muốn đánh cô, nhưng cả người bị thương thật sự quá đau, lại sợ lộn xộn làm cho miệng vết thương càng thêm đau, toàn bộ quá trình cũng chỉ có thể giống như cá chết nằm trên mặt đất, tùy ý cô xử lý vết thương của anh, đôi mắt đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm cô không rời.
Băng bó xong mấy vết thương trên người anh, cô đứng lên vỗ vỗ tay, đối diện với ánh mắt của anh, động tác vỗ tay cô dừng lại một chút, lập tức hai tay ôm ngực vẻ mặt bất mãn nói: “Sao cậu còn trừng mắt nhìn tôi?
Cô nói xong lại ngồi xổm bên cạnh anh, đưa tay chọc chọc đầu gối anh, chỗ bị nặng nhất.
Anh bị chọc đến khẽ hô ra tiếng, khom lưng ôm đầu gối, đau đến mức run rẩy cả lên.
“Đây là thái độ của cậu đối với ân nhân cứu mạng sao?”
Anh cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng dùng loại giọng điệu cảnh cáo hung tợn giúp mình thoạt nhìn không chật vật lắm nói với cô: “Đừng để tôi bắt được cô, bằng không tôi cho cô đẹp mặt.
”
Cô cười, cười vô cùng khinh miệt, “Bộ dạng này của cậu, hù dọa ai đây? ”
Hứa Nghiên Bách: “…”
Cuồng vọng ngỗ nghịch, hứa Nghiên Bách dùng nắm đấm điên cuồng khiến cho mấy trường trung học gần đó nghe tin đều mất mật, lần đầu tiên bị vũ nhục như vậy.
Từ đó về sau Hứa Nghiên Bách đã nhớ kỹ cô.
Hồi thần lại, Hứa Nghiên Bách nhìn cô gái đang ngoan ngoãn ngồi, cong môi cười khẽ.
Cô dễ thương quá.
Hai người một đường không nói gì, Trần Nhược Tố lại cảm thấy ánh mắt của anh thỉnh thoảng quan sát cô, khiến cô rất không được tự nhiên.
Để phá vỡ sự không thoải mái này, Trần Nhược Tố ho nhẹ một tiếng hỏi: “ừm… Tôi có thể biết vợ của anh là khi nào…”
Hứa Nghiên Bách nói: “Ba năm trước.
”
Ba năm trước… Vừa vặn cô được mẹ cô tìm thấy ba năm trước.
“Tôi có thể hỏi thời gian cụ thể không?” Ngày mấy tháng mấy? ”
“Khoảng ngày 5 tháng 10 là mất tích.”
Lúc cô tỉnh lại ước chừng là ngày 10 tháng 10, cô nhớ rất rõ ràng, là ngày Quốc khánh vừa qua không lâu.
Tại sao thời gian lại gần như vậy?
“Sao vậy?” Hứa Nghiên Bách hỏi.
“Không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Xe nhanh chóng chạy đến địa điểm Trần Nhược Tố nói, Trần Nhược Tố bảo tài xế dừng xe ở đầu ngõ, chỗ cô ở còn phải đi từ ngõ vào.
“Cám ơn anh đã đưa tôi về.” Trần Nhược Tố xuống xe nói với anh.
“Không có gì.”
Trần Nhược Tố mở cửa xuống xe, lại nghe thấy người đàn ông nói một câu: “Chậm đã.
”
Trần Nhược Tố quay đầu lại, chỉ thấy anh đột nhiên tiến lại gần, Trần Nhược Tố cảm thấy trái tim đập lên tận cổ họng, nhưng anh chỉ chạm nhẹ một chút trên lưng cô, nói: “Có thứ gì đó.
”
Trần Nhược Tố thở phào nhẹ nhõm, động tác có chút hoảng hốt nhảy xuống xe, nhận lấy chiếc xe điện do tài xế đẩy tới.
“Tôi tên là Hứa Nghiên Bách.” Anh đột nhiên nói với cô.
Cô không dám nhìn ánh mắt anh, hoảng hốt đáp một tiếng, “Được, cám ơn anh Hứa.
”
“Không khách khí, có thể để lại số điện thoại không?”
Trần Nhược Tố không dám tùy tiện đưa số điện thoại cho người lạ, nhưng người ta tốt bụng đưa cô về, để lại số điện thoại cũng không sao, Trần Nhược Tố liền nói số điện thoại với anh.
Anh gọi tới, nghe thấy điện thoại của cô vang lên, anh hài lòng cười cười, “Đây là của tôi, trên đường cẩn thận.
”
Cô cảm thấy trong giọng mũi anh mang theo nụ cười, âm thanh này nghe rất có từ tính, dễ khiến tim người ta đập nhanh hơn, cô vội vàng đạp xe rời đi, Hứa Nghiên Bách đóng cửa xe lại.
Mới đóng cửa xe, anh liền thu liễm nụ cười, nói với trợ lý, “Lặng lẽ đuổi theo.
”
Trợ lý hiểu rõ, dưới bóng đêm che dấu, lặng lẽ đi theo.
Hứa Nghiên Bách nhớ rõ trên xe có túi giấy tờ trống rỗng, anh tìm ra túi giấy tờ, lại bỏ hai sợi tóc đang nắm trên ngón tay vào, đây là thứ anh lấy trước khi Trần Nhược Tố xuống xe.
Tuy rằng anh cảm thấy cô ấy chính là Lâm Thanh Diệu, nhưng người như anh làm việc từ trước đến nay luôn cẩn thận, chủ quan nhận định vẫn chưa đủ, phải thêm một nhận định khách quan khác.
Thật ra muốn xác định cô không phải là Lâm Thanh Diệu cũng rất đơn giản, năm đó khi Lâm Thanh Diệu mất tích, cảnh sát bên kia đã lưu mẫu DNA của cô, chỉ cần lấy DNA từ tóc của Trần Nhược Tố để so sánh là được..
Bình luận truyện