Bạch Nhật Sự Cố
Chương 59
Dịch Triệt đứng bên ngoài khách sạn, trên đường ngựa xe như nước, lại chẳng thấy một chiếc taxi nào có thể đón khách. Nhân viên khách sạn bước lại hỏi hắn có cần gọi giúp taxi không, Dịch Triệt lắc đầu một cái, nói tiếng cảm ơn rồi xoay người đi về phía trước.
Khả năng nhận biết phương hướng của hắn khá tốt, nhưng không biết tại sao, dù tới Thượng Hải bao nhiêu lần hắn cũng chẳng thể nhớ đường nổi. Dịch Triệt đứng ở ngã tư đường, suy nghĩ trạm xe hẳn là nằm ở hướng kia. Sau khi đi hết hai vòng, hắn quyết định từ bỏ, đến ven đường bắt một chiếc taxi.
Không có chuyến tàu nào đi thẳng từ Thượng Hải đến thành phố C, Dịch Triệt giống như mọi khi, mua vé tàu đi Bắc Kinh. Chuyến sớm nhất cũng phải sáu giờ sáng ngày mai mới khởi hành, Dịch Triệt cho hết vé tàu và tiền vào trong túi, ở trong đại sảnh tìm một chỗ ngồi xuống. Thời gian kế đó Dịch Triệt cơ hồ chỉ ngồi một chỗ ngẩn người, có lúc thì nhìn chằm chằm bánh xe của chiếc vali đang di chuyển trên mặt đất, có lúc lại giống như không nhìn gì cả, kẻ hở trên sàn nhà, từng đôi chân bước vội qua, hắn đều không để vào mắt, thời gian cũng chẳng biết trôi qua như thế nào.
Qua không giờ, Hứa Đường Thành mới trả lời tin nhắn của hắn, nói lúc đó điện thoại đang sạc nên không thấy.
Dịch Triệt cầm di động, nhìn hàng chữ này tới mấy lần. Không đợi hắn trả lời, Hứa Đường Thành đã hỏi lại: “Em ngủ chưa?”
Cách đó không xa vang lên tiếng trẻ con khóc, Dịch Triệt ngẩng đầu nhìn một cái, con ngươi chợt lóe lên, cuối cùng vẫn là để màn hình tự tắt.
Trong góc có một chỗ ngồi còn trống, Dịch Triệt cầm di động đi qua.
Sáu tiếng sau, đoàn tàu đúng giờ khởi hành, Dịch Triệt xếp hàng chờ lên tàu, ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử kia lần cuối cùng – “Thượng Hải Hồng Kiều – Bắc Kinh Nam”.
Dịch Triệt ngồi sát cửa sổ, cuối cùng, khi từng cảnh vật dần lướt qua trước mắt, Dịch Triệt mới phát hiện mình không còn buồn bã như tối qua nữa. Khiếp sợ, thất vọng, không cam tâm, đau lòng, giống như chỉ trong vòng sáu tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời hắn, lòng hắn giờ đây yên bình tới đáng sợ, tựa như mình chỉ đang ngồi trên một chuyến xe buýt, mà cái thành phố này cho tới bây giờ cũng không có liên quan gì tới hắn.
Tỉnh táo suy nghĩ lại, Dịch Viễn Chí và Dịch Tuần cũng không phải chưa từng để lộ thái độ của mình với hắn, rất lâu về trước, bọn họ thậm chí còn chẳng buồn che giấu thái độ lạnh nhạt với Dịch Triệt, chẳng qua là Dịch Triệt không muốn để ý, vẫn luôn lừa mình dối người. Giống như một đề bài không biết cách giải, hắn càng ngày càng lún sâu vào tư tưởng sai lầm, cứ có cảm giác chỉ cần một bước nữa thôi là có thể giải được, cho tới khi nhìn thấy đáp án, hắn mới biết ngay từ bước đầu tiên thì mình đã làm sai rồi, nên bước cuối cùng có thế nào cũng giải không ra. Một lần nữa thuận theo câu trả lời mà mò mẫm, lại phát hiện ngay từ đầu điều kiện mà đề mục đưa ra đã rất rõ ràng.
Chỉ có thể nói mình ngu thôi.
Huống chi, sau khi nộp bài xong mới có câu trả lời, hết thảy tinh lực và thời gian đã lãng phí cho việc giải đề cũng không thể nào cứu vãn được nữa.
Kiên trì nhiều năm như vậy, tâm tâm niệm niệm, cuối cùng cũng chỉ là tình cảm tự nguyện từ một phía, buồn cười biết bao.
Dịch Triệt thu hồi ánh mắt, kém rèm cửa sổ lại.
Tám giờ rưỡi, hắn canh giờ gọi điện thoại cho Hứa Đường Thành. Chuông mới reo đã có người bắt máy, giọng Hứa Đường Thành hơi khàn, có vẻ còn chưa tỉnh ngủ.
“Sao không nói chuyện?” Hứa Đường Thành hắng giọng một cái, hỏi hắn.
Ngồi suốt một đêm, cả đêm không hé miệng lần nào, Dịch Triệt cũng ho khan một tiếng, mới suông sẻ nói ra một câu: “Anh chưa dậy hả?”
“Không, mới vừa tỉnh, chưa có ngồi dậy.”
Hứa Đường Thành nói chuyện chậm rãi, Dịch Triệt có thể tưởng tượng được bộ dáng Hứa Đường Thành đang nắm lấy chăn trở mình, nằm nghiêng bên phải nghe điện thoại. Nghe vậy, Dịch Triệt không tự chủ đưa di động kề sát lỗ tai.
“Hôm qua chú với dì nói thế nào?”
Hắn hỏi xong, khẩn trương chờ đợi câu trả lời. Hứa Đường Thành lập tức đáp lại: “Không có gì, vẫn thế thôi.”
Nếu là trước kia, có lẽ hắn sẽ thật sự tin Hứa Đường Thành. Hắn nắm tay lại thành quyền, có chút không nghĩ ra lúc trước mình ngây thơ tới cỡ nào.
“Đang làm gì đó?”
Hứa Đường Thành đổi đề tài một cách rất tự nhiên, Dịch Triệt rũ mắt, không lên tiếng.
Bên cạnh có nhân viên đẩy thức ăn đi ngang qua, chào hàng hết lần này tới lần khác. Có lẽ do bữa ăn trước đó hoặc là bữa trưa khiến người ta không thoải mái ngày hôm qua, bụng Dịch Triệt kêu một tiếng, chính là cảm giác khó chịu do không ăn gì trong một khoảng thời gian dài.
Xe thức ăn dừng lại, người đàn ông ngồi phía đối diện mua hai cây xúc xích và một bịch sữa bò. Lúc trả tiền, trên không trung đột nhiên xuất hiện một cánh tay nhỏ xíu, Dịch Triệt không nghe rõ thằng bé nói gì, chỉ nghe người cha cười hai tiếng, còn nói: “Cho thêm một gói đậu phộng.”
Có nhiều lúc, đưa tới cảm xúc chấn động cũng không phải cái gì tê tâm liệt phế mà chỉ là những hình ảnh bình thường trong cuộc sống.
Bắt đầu từ tối hôm qua, tâm trạng của hắn bình tĩnh tới quá mức, cảm giác đau đớn tích lại từng chút một đến bây giờ mới bùng nổ. Dịch Triệt cắn răng niển đầu qua, bỗng nhiên nghĩ tới, hắn phải đợi cho đoàn tàu này tới Bắc Kinh, xong phải ngồi xe lửa tới thành phố C, dù có lập tức về nhà thì cũng phải đợi dưới lầu một lúc lâu mới có thể nhìn thấy Hứa Đường Thành.
Hắn cảm thấy đoàn tàu đi sao mà chậm quá – Bây giờ hắn chỉ muốn được ôm Hứa Đường Thành, vào lúc hai mắt đối phương còn lim dim ngủ, chưa tỉnh dậy.
Dịch Triệt nhắm mắt lại, cúi đầu xuống, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói vào điện thoại một câu: “Em đói.”
“Hả?” Hứa Đường Thành nhạy cảm phát hiện trạng thái của Dịch Triệt không đúng lắm, rất nhanh hỏi, “Em sao vậy?”
Bởi vì cổ họng bị nghẹn lại, Dịch Triệt mím chặt môi, trong lúc nhất thời không lên tiếng.
“Dịch Triệt.” Hứa Đường Thành kêu hắn một tiếng, giọng y không còn khàn nữa, có vẻ hơi gấp gáp. Hoặc giả là cách điện thoại, nghe được một chút tiếng động trong buồng xe, y hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Em đang trên xe lửa.” Cục xương nơi cổ họng giật giật, Dịch Triệt trả lời, “Em ngồi xe lửa về Bắc Kinh trước, rồi từ Bắc Kinh đi tới thành phố C.”
Hôm nay hắn dưới cục diện không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ mình sơ ý xuất hiện có thể khiến cục diện càng hỏng bét hơn. Cho nên sau khi nói xong, hắn e dè hỏi: “Em muốn về đó tìm anh, có được không?”
“Được.” Hứa Đường Thành không có hỏi hắn tại sao lại về Bắc Kinh sớm một ngày, biết Dịch Triệt bình an trở lại, tâm trạng y mới dần thả lỏng, “Có điều, trùng hợp thật, anh cũng đang ở Bắc Kinh.”
Dịch Triệt sửng sốt: “Sao?”
“Anh đang ở Bắc Kinh rồi, hôm qua mới về tới,” Hứa Đường Thành cười nói, “Em có thể đừng hỏi anh tại sao không.”
Dịch Triệt đại khái đoán được một ít, hắn khó khăn nhếch môi, cúi đầu nói: “Được.”
“Chú ý an toàn,” Hứa Đường Thành nói, “Chờ em về nhà.”
Buổi trưa, đoàn tàu đến trạm.
Dịch Triệt theo dòng người đi về phía cổng, mới vừa qua khỏi cửa quay thì bên người bỗng nhiên vang lên một trận ồn ào, vào lúc Dịch Triệt còn chưa kịp phản ứng thì có cô gái bị ngã xuống, sau một tiếng thét chói tai là tiếng cô nàng hô to: “Tên đó lấy ví của tôi!”
Dịch Triệt chỉ thấy một bóng người đang chạy trốn ở đằng trước, hắn không hề do dự lập tức đuổi theo. Tên ăn cướp kia chạy rất nhanh, nếu là bình thường Dịch Triệt đương nhiên không sợ, có điều hôm nay trong người hắn vốn không thoải mái, lại còn đang đói bụng mất sức, có lúc đang chạy mắt bỗng nhiên tối sầm. Dịch Triệt không biết sao tự nhiên hăng máu, sau khi mắt tối sầm thì cả người hắn giống như được tiếp thêm sức mạnh, không nói chuyện cũng không kêu to, chỉ chết lặng dùng hết sức lực, nhìn chằm chằm tên cướp kia, một đường đuổi theo sát nút.
Tên cướp quay đầu lại nhìn hắn, phỏng chừng là bị đuổi tới phiền, cuối cùng ném cái ví của cô gái về hướng Dịch Triệt. Dịch Triệt nghiêng đầu tránh theo bản năng, nhưng trên lỗ tai vẫn bị quẹt một cái, cảm giác đau đớn ập tới.
Gã kia cũng dần mất hết sức lực, Dịch Triệt liều mạng chạy nhanh lên, đưa tay kéo một cái, làm cái người đang chạy trốn ở phía trước bỗng chốc lảo đảo.
“Mẹ nó, mày có bệnh hả!” Tên cướp giãy giụa thoát khỏi tay hắn, còn dùng cùi chỏ thụi hai cái vào eo Dịch Triệt, trên tay Dịch Triệt xoay một vòng, dùng cánh tay khóa cổ gã lại, khiến đối phương không thể không khom người về phía sau, dựa vào người mình.
Dịch Triệt vừa dừng lại một cái là dạ dày lập tức cuộn lên, cảm giác buồn nôn bất ngờ ập tới, sau khi bị đối phương tập kích, mùi máu tanh trào lên trong khoang miệng. Trong người không thoải mái đương nhiên tính tình cũng chẳng thể nào tốt được, người bị bắt giữ một mực giãy giụa, Dịch Triệt lúc này đã mất sạch kiên nhẫn, đang định giơ chân lên cho gã một đòn, bỗng nhiên liếc mắt thấy có cảnh sát đang chạy về hướng bên này. Dịch Triệt khựng lại, bỏ chân xuống.
Chẳng qua khi thấy cảnh sát tới, tên cướp chẳng cách nào bình tĩnh nổi nữa. Từ chuẩn bị đánh người đến buông tha, Dịch Triệt chỉ có thất thần hai giây đã nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách.
“Bỏ dao xuống!”
Vị cảnh sát trẻ tuổi chạy ở đằng trước hô lên một tiếng, Dịch Triệt cúi đầu mới thấy tay áo rách toạt.
Quần áo mùa đông dày, nên một nhát dao này cũng không chạm tới da thịt, chỉ là lông vũ bên trong bay hết ra ngoài, phiêu tán trong gió bắc như tuyết rơi.
Áo lông bị hỏng rồi.
Có cô gái đi ngang qua nhỏ giọng kêu lên, Dịch Triệt hốt hoảng ngẩng đầu, trong đầu hắn giống như có thứ gì sụp đổ, phát ra tiếng vang chấn động màng nhĩ.
Cái áo lông đầu tiên Hứa Đường Thành tặng hắn, hắn mặc đúng ba năm tròn. Sau đó Hứa Đường Thành nói cái áo này cũ rồi, kiên quyết muốn mua cho hắn cái áo mới, cái áo mới mua màu đen, là kiểu hơi dài, chẳng qua Dịch Triệt đã tập thành thói quen, cứ ra khỏi nhà là sẽ mặc cái cũ vào.
Đối với những món đồ mang nhiều ý nghĩa như thế này, đa phần mọi người đều chẳng nỡ rời xa, huống chi cái áo lông này đối với Dịch Triệt không chỉ là niềm tin, cũng không chỉ là chỗ dựa tinh thần.
Hứa Đường Thành nói không sai, cái áo lông này đã cũ lắm rồi. Khóa áo lỏng lẻo, lớp áo ngoài còn bị rách, lông vũ bên trong cũng theo đó mà bung ra.
Dịch Triệt có chút hoảng, vội vàng đưa tay đè chỗ bị rách lại.
“Chào anh,” vị cảnh sát này không biết đứng đây từ lúc nào, “Cảm ơn anh nhiều lắm, cánh tay anh có bị thương không? Hay là đi bệnh viện xem thử?”
Dịch Triệt thở hổn hển, thật lâu mới nghe ra được đối phương nói cái gì. Hắn không định trả lời, chỉ lắc đầu một cái, xoay người muốn rời đi.
“Ôi dào, vị đồng chí này,” người cảnh sát kia cười gọi hắn lại, “Xin lỗi, nhưng chúng tôi muốn làm phiền anh một chút, mong anh có thể cùng chúng tôi về đồn làm bản ghi chép.”
Đồn công an…
Ghi chép…
Dịch Triệt muốn xua hết những ký ức không vui vẻ đó ra khỏi đầu, nhưng làm thế nào cũng không thành công. Hắn tựa như nhìn thấy căn phòng nhỏ kia, không chỉ có chiếc bàn là u tối mà bầu không khí cũng tối tăm nốt. Hắn cùng Hứa Đường Thành thay phiên nhau ngồi xuống, Hứa Đường Thành không chửi mắng hắn, cũng không trách hắn, chỉ nói y rất lo lắng, hỏi hắn một câu: “Có muốn xin lỗi không?”
Giống như có tiếng sấm vọng ra từ nơi sơn cốc, nhớ lại chuyện cũ, Dịch Triệt đột nhiên phát hiện, một chữ “Không” của hắn tựa hồ là sự khởi đầu cho tất thảy mọi đau khổ sau này.
Hắn ngây thơ ngu xuẩn, còn cho rằng lỗ mãng là dũng cảm.
Nếu như những lời nói tối qua của Dịch Viễn Chi nói cho hắn biết, nhiều năm như vậy, hắn chỉ là sống trong thứ tình thân do mình ảo tưởng ra, thì vào giờ phút này, hắn biết bản thân đã không giữ được lời hứa với Hứa Đường Thành.
Từ lúc bọn họ còn chưa ở chung với nhau, cho dù hắn rất muốn bảo vệ y, nhưng sự thật là hắn không hề làm được. Hắn không có cảm giác gì với khó khăn, hắn không thực tế, không nhìn thấu được lòng người, sống chết không sợ thì đã sao, cũng chẳng có tác dụng gì.
Giờ nghĩ lại, đa phần đều là Hứa Đường Thành giải quyết hậu quả, bao gồm phiền phức do hắn đưa tới. Cũng là Hứa Đường Thành một mực suy nghĩ cho tương lai của bọn họ, thậm chí, y vẫn luôn hy sinh, chống đỡ lấy phần dũng cảm không hợp với mình.
Vị cảnh sát đang đứng đó đợi nãy giờ không hiểu sao hai mắt người này tự nhiên lại đỏ lên, hắn vội vàng hỏi: “Đồng chí, anh bị thương à?”
Trên tay hoàn toàn mất hết sức lực, Dịch Triệt không còn bịt chỗ bị dao xé rách nữa, hai tay chán nản buông thõng xuống.
Quá trình trưởng thành của con người rất kỳ lạ, trong tình cảnh không hề liên quan, lại không có người mình yêu, Dịch Triệt lại bỗng nhiên hiểu được bản chất của hiện thực.
“Tôi không đi làm ghi chép đâu.” Hắn lui về sau một bước, nói.
“Cái này…”
Gió thổi làm dậy cơn sóng lớn, cộng thêm động tác của Dịch Triệt, tình cảnh hỗn loạn mới vừa lắng xuống bỗng chốc trở về. Dịch Triệt trơ mắt nhìn đống lông vũ dính lại thành từng chùm, giống như không chờ được muốn rời khỏi hắn.
“Dịch Triệt!”
Bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, Dịch Triệt trố mắt quay đầu lại, muốn xác nhận xem có phải mình nghe nhầm hay không.
Người đứng chờ đi vào trạm quá nhiều, trạm xe tạm thời mở thêm một cửa nữa. Loa phóng thanh mới vang lên một lần đã có nhóm người nhanh chóng chạy qua cửa mới xếp hàng.
Hoàn cảnh chung quanh vô cùng hỗn loạn, nhưng cách một màn lông vũ nhẹ nhàng rơi, Dịch Triệt có thể thấy được Hứa Đường Thành đang đứng nhìn hắn.
Hắn vượt qua biển người, chạy về phía y.
“Chuyện này là sao?” Hứa Đường Thành thở gấp, một câu nói xong, y phải dùng mũi hít vào một cái, rồi lại thở ra.
Một cái tay đặt lên chỗ bị rách trên tay áo hắn, cũng chặn lại không cho lông vũ rơi ra.
“Thế nào? Hửm?”
Dịch Triệt cơ hồ muốn bất chấp tất cả ôm Hứa Đường Thành vào lòng.
Cánh tay đang rũ xuống hơi động đậy, giơ lên trong không khí, ngón tay ghim vào lòng bàn tay dần buông ra.
Vị cảnh sát trẻ tuổi đánh giá hai người bọn họ, Dịch Triệt liếc thấy, cánh tay vốn đang nâng lên bỗng nhiên lui về, siết lại thành nắm đấm.
Cuối cùng vẫn phải đi làm ghi chép, mất một lúc lâu mới xong, về đến nhà đã là ba giờ rưỡi chiều.
“Có đói bụng không?”
Hứa Đường Thành bôi thuốc lên chỗ vết thương trên tai Dịch Triệt xong liền xoay người vào bếp tìm xem có gì để ăn không.
“Dịch Triệt, anh nấu cho em tô mì nha?” Hứa Đường Thành đứng trước tủ lạnh, tìm được nửa gói mì sợi, “Có cà chua, còn có trứng nữa, em muốn ăn mấy cái trứng?”
Qua hồi lâu không thấy tiếng trả lời, Hứa Đường Thành lấy làm lạ đi tới cửa bếp, ló đầu ra, mới phát hiện Dịch Triệt vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhìn cái áo lông tới ngẩn người.
“Dịch Triệt.” Trong lúc đi tới bên người hắn, Hứa Đường Thành lại kêu một tiếng, nhưng Dịch Triệt vẫn không có cảm giác.
Hứa Đường Thành không biết tại sao Dịch Triệt lại đột nhiên từ Thượng Hải trở về, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Dịch Triệt, y cũng không có tâm tư đi truy cứu, chỉ cảm thấy đau lòng.
Y đi tới cạnh sô pha, khom người cầm cái áo lông lên, ánh mắt Dịch Triệt cũng theo cái áo đó dời tới trên người y.
“Anh chưa từng đụng tới kim chỉ…” Hứa Đường Thành dùng ngón tay mở ra chỗ bị rách, thử ghép hai mảnh lại với nhau, “Chờ lát nữa ăn cơm xong chúng ta thử xem có thể vá lại được không.”
Dịch Triệt vẫn đang nhìn chằm chằm vào y, nhưng chờ y nhìn sang, ánh mắt hắn lại vội vàng né tránh, cúi đầu nhìn sàn nhà.
“Ừm.”
Hứa Đường Thành để áo lông xuống, dời một bước. Ngón tay y len vào mái tóc đã dài ra của Dịch Triệt, cười một cái nói: “Đây là sao nha?”
Bình thường y nói chuyện không hay dùng chữ “nha” này, nếu đem nó đặt ở cuối câu có nghĩa là muốn dỗ dành. Giọng y nhẹ nhàng, tựa hồ chứa đựng hết thảy dịu dàng, là công cụ dỗ người hiệu quả, thử trăm lần thành công đúng trăm lần.
Nói là nói như vậy, thật ra Hứa Đường Thành chỉ mới dỗ dành có hai người, một người là Hứa Đường Hề, người còn lại chính là Dịch Triệt.
Được người thương vỗ về, Dịch Triệt không có nói chuyện ngay lập tức, mà nâng cánh tay lên, nắm lấy tay Hứa Đường Thành, từ từ kéo xuống: “Đừng sờ, bẩn lắm.”
Đáng lẽ ra hôm qua phải tắm.
Dịch Triệt lấy cái khăn lau mặt, bỗng nhiên đứng lên: “Em đi tắm đã.”
“Không được.” Hứa Đường Thành níu tay hắn lại, “Lỗ tai đang bị thương, hôm nay đừng có tắm.”
“Không sao đâu, em nhất định phải tắm, tối hôm qua…” Bả vai Dịch Triệt giật giật, cuối cùng quyết định nói thật, “Tối qua em ngồi trong trạm xe hết một đêm, khó chịu.”
“Em ngồi trong đó suốt đêm?” Hứa Đường Thành nghe vậy, lập tức cau mày.
“Ừm.” Sợ y hỏi lại, Dịch Triệt đáp xong lập tức muốn đi.
Thấy hắn như vậy, Hứa Đường Thành dịu giọng nói: “Em có giỏi thì bỏ đi thử xem.”
Quả nhiên, tay Dịch Triệt nhanh chóng dừng lại.
Cả hai người đều trải qua một kỳ nghỉ chẳng hề vui vẻ, hôm qua Hứa Đường Thành lấy thân phận là “người bị đuổi” trở lại Bắc Kinh, một đêm không chợp mắt. Vốn cho rằng phải cô đơn ở đây hai ngày, hôm nay lại ngoài ý muốn gặp được Dịch Triệt trở về sớm hơn dự định.
Có câu nói “Tiểu biệt thắng tân hôn”, nhưng lần này gặp nhau trước thời hạn, lại chẳng nói rõ được là vui hay buồn.
Hứa Đường Thành lẳng lặng nhìn Dịch Triệt một hồi, một mình xoay người, gấp cái áo lông trên sô pha lại gọn gàng.
Chưa tới mấy giây, đã bị người đằng sau ôm lấy, y buộc phải đứng thẳng người lên, dựa lưng vào đối phương.
“Anh giận hả?” Dịch Triệt nhỏ giọng nói bên tai y.
“Không.”
“Hôm qua em không biết anh về rồi, sợ anh lo, lại không muốn nói dối anh, nên mới không trả lời tin nhắn.”
Mới vừa nãy ở trạm xe vẫn luôn cố gắng kiềm chế, sau khi về nhà lại cảm thấy trên người có mùi kỳ quái, khiến cho cái ôm này bị trì hoãn quá lâu. Dịch Triệt vững vàng ôm người vào trong ngực, cái cảm giác trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt, đập một cách thật khó khăn, cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều.
Hứa Đường Thành dừng lại một chút, thở dài. Y nghiêng đầu, vừa khéo có thể nhìn thấy được bả vai Dịch Triệt.
“Anh biết mà.”
Y cũng sợ làm Dịch Triệt lo nên ngày hôm qua mới không nói cho hắn biết chuyện mình đã trở lại Bắc Kinh. Chẳng qua là trời xui đất khiến, lại để cho Dịch Triệt ngồi ở trạm xe cả đêm, trong lòng Hứa Đường Thành không biết là cảm thụ gì.
“Được rồi, giờ đừng nói gì hết.” Hứa Đường Thành quay người lại, sờ vào mấy cọng râu mới nhú ra dưới cằm Dịch Triệt, “Ăn cơm đã, ăn cơm xong nếu em chịu anh sẽ giúp em tắm rửa.”
Cả một nồi mì cà chua trứng trông vô cùng đẹp mắt. Hai người toát cả mồ hôi ăn hết tô mì, Hứa Đường Thành còn làm thêm cho Dịch Triệt hai cái trứng chần.
Lúc tắm, Hứa Đường Thành không biết tìm đâu ra cái trùm đầu cho Dịch Triệt đội lên, y để Dịch Triệt tự mình tắm rửa thân dưới, sau đó chỉ huy hắn khom người xuống bồn rửa mặt rồi giúp hắn gội đầu.
Tắm rửa xong, hai người tắt đèn trong phòng, chỉ chừa lại cái đèn ngủ. Dịch Triệt ngồi ở mép giường, Hứa Đường Thành quỳ xuống sau lưng hắn, giúp hắn sấy tóc.
“Tóc em tới lúc cắt rồi.” Hứa Đường Thành nói.
Dịch Triệt không giống với Hứa Đường Thành, tóc của hắn là loại vừa đen vừa dày, đặc biệt là chỗ đuôi tóc sau khi cắt đi nhìn rất giống một hàng dài binh lính, đứng thẳng lưng một cách cao ngạo. Hứa Đường Thành vuốt vuốt hồi lâu mới nói, “Ngày mai mình đi cắt tóc đi, Tết dương lịch qua rồi… Cũng coi như là năm mới.”
Lên giường, thời gian vẫn còn sớm. Dịch Triệt chưa tắt đèn, nằm nghiêng nhìn Hứa Đường Thành. Hứa Đường Thành nhìn tới ngại, hỏi hắn: “Sao vậy?”
Nếu là lúc bình thường, lấy sự hiểu biết của Hứa Đường Thành về Dịch Triệt, hắn nhất định sẽ nói: “Không có gì, muốn nhìn anh thôi.” Nhưng hôm nay, sau một hồi im lặng, Dịch Triệt nói: “Đột nhiên phát hiện, Vu Án nói cũng không phải sai hoàn toàn.”
Hứa Đường Thành nhướng mày: “Tự nhiên sao lại nhắc tới anh ta?”
Dịch Triệt trừng mắt, nói: “Chỉ là em cảm thấy mình thật ngu ngốc.”
“Anh ta nói em ngu?” Giọng Hứa Đường Thành cao lên, “Em không ngu, anh ta mới ngu.”
Dịch Triệt không phụ họa, cũng không phản bác, mà đưa tay ôm lấy Hứa Đường Thành, kề sát lại hôn y. Hai người hôn tới hôn lui, hô hấp Hứa Đường Thành trở nên rối loạn, đẩy hắn một cái: “Tắt đèn.”
Dịch Triệt hiếm có khi không nghe lời Hứa Đường Thành, một tay vuốt ve sau lưng y, sau đó chậm rãi tuột xuống, men theo xương sống, trượt đến ngang hông Hứa Đường Thành. Xuống chút nữa, chính là vị trí mà Hứa Đường Thành rất ngại để người khác đụng chạm.
Tay Dịch Triệt tiếp tục hướng xuống dưới, Hứa Đường Thành ngửa cổ, nhắm hai mắt lại.
“Đường Thành ca.” Dịch Triệt bỗng nhiên gọi y một tiếng.
Hứa Đường Thành có chút ngẩn ngơ, lúc này nhớ lại, thật ra thì Dịch Triệt cũng không hay gọi y là “Đường Thành ca”.
Ánh sáng trước mắt đột nhiên biến mất, mọi thứ chìm trong bóng tối.
Hứa Đường Thành bực bội hừ một tiếng, bóp cánh tay Dịch Triệt. Đang định nói hắn tại sao gọi mình xong lại không nói gì, thì nghe thấy một tiếng kêu, giống như được bọc bởi loại tơ lụa mềm mại nhất.
“Đường Thành.”
Cách xưng hô này, càng xa lạ hơn, khiến Hứa Đường Thành quên cả đáp lời.
“Em sẽ thay đổi.”
Dịch Triệt nói xong câu này thì nhào người tới, một câu “Thay đổi cái gì” của Hứa Đường Thành rốt cuộc cũng không nói thành lời.
Khả năng nhận biết phương hướng của hắn khá tốt, nhưng không biết tại sao, dù tới Thượng Hải bao nhiêu lần hắn cũng chẳng thể nhớ đường nổi. Dịch Triệt đứng ở ngã tư đường, suy nghĩ trạm xe hẳn là nằm ở hướng kia. Sau khi đi hết hai vòng, hắn quyết định từ bỏ, đến ven đường bắt một chiếc taxi.
Không có chuyến tàu nào đi thẳng từ Thượng Hải đến thành phố C, Dịch Triệt giống như mọi khi, mua vé tàu đi Bắc Kinh. Chuyến sớm nhất cũng phải sáu giờ sáng ngày mai mới khởi hành, Dịch Triệt cho hết vé tàu và tiền vào trong túi, ở trong đại sảnh tìm một chỗ ngồi xuống. Thời gian kế đó Dịch Triệt cơ hồ chỉ ngồi một chỗ ngẩn người, có lúc thì nhìn chằm chằm bánh xe của chiếc vali đang di chuyển trên mặt đất, có lúc lại giống như không nhìn gì cả, kẻ hở trên sàn nhà, từng đôi chân bước vội qua, hắn đều không để vào mắt, thời gian cũng chẳng biết trôi qua như thế nào.
Qua không giờ, Hứa Đường Thành mới trả lời tin nhắn của hắn, nói lúc đó điện thoại đang sạc nên không thấy.
Dịch Triệt cầm di động, nhìn hàng chữ này tới mấy lần. Không đợi hắn trả lời, Hứa Đường Thành đã hỏi lại: “Em ngủ chưa?”
Cách đó không xa vang lên tiếng trẻ con khóc, Dịch Triệt ngẩng đầu nhìn một cái, con ngươi chợt lóe lên, cuối cùng vẫn là để màn hình tự tắt.
Trong góc có một chỗ ngồi còn trống, Dịch Triệt cầm di động đi qua.
Sáu tiếng sau, đoàn tàu đúng giờ khởi hành, Dịch Triệt xếp hàng chờ lên tàu, ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử kia lần cuối cùng – “Thượng Hải Hồng Kiều – Bắc Kinh Nam”.
Dịch Triệt ngồi sát cửa sổ, cuối cùng, khi từng cảnh vật dần lướt qua trước mắt, Dịch Triệt mới phát hiện mình không còn buồn bã như tối qua nữa. Khiếp sợ, thất vọng, không cam tâm, đau lòng, giống như chỉ trong vòng sáu tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời hắn, lòng hắn giờ đây yên bình tới đáng sợ, tựa như mình chỉ đang ngồi trên một chuyến xe buýt, mà cái thành phố này cho tới bây giờ cũng không có liên quan gì tới hắn.
Tỉnh táo suy nghĩ lại, Dịch Viễn Chí và Dịch Tuần cũng không phải chưa từng để lộ thái độ của mình với hắn, rất lâu về trước, bọn họ thậm chí còn chẳng buồn che giấu thái độ lạnh nhạt với Dịch Triệt, chẳng qua là Dịch Triệt không muốn để ý, vẫn luôn lừa mình dối người. Giống như một đề bài không biết cách giải, hắn càng ngày càng lún sâu vào tư tưởng sai lầm, cứ có cảm giác chỉ cần một bước nữa thôi là có thể giải được, cho tới khi nhìn thấy đáp án, hắn mới biết ngay từ bước đầu tiên thì mình đã làm sai rồi, nên bước cuối cùng có thế nào cũng giải không ra. Một lần nữa thuận theo câu trả lời mà mò mẫm, lại phát hiện ngay từ đầu điều kiện mà đề mục đưa ra đã rất rõ ràng.
Chỉ có thể nói mình ngu thôi.
Huống chi, sau khi nộp bài xong mới có câu trả lời, hết thảy tinh lực và thời gian đã lãng phí cho việc giải đề cũng không thể nào cứu vãn được nữa.
Kiên trì nhiều năm như vậy, tâm tâm niệm niệm, cuối cùng cũng chỉ là tình cảm tự nguyện từ một phía, buồn cười biết bao.
Dịch Triệt thu hồi ánh mắt, kém rèm cửa sổ lại.
Tám giờ rưỡi, hắn canh giờ gọi điện thoại cho Hứa Đường Thành. Chuông mới reo đã có người bắt máy, giọng Hứa Đường Thành hơi khàn, có vẻ còn chưa tỉnh ngủ.
“Sao không nói chuyện?” Hứa Đường Thành hắng giọng một cái, hỏi hắn.
Ngồi suốt một đêm, cả đêm không hé miệng lần nào, Dịch Triệt cũng ho khan một tiếng, mới suông sẻ nói ra một câu: “Anh chưa dậy hả?”
“Không, mới vừa tỉnh, chưa có ngồi dậy.”
Hứa Đường Thành nói chuyện chậm rãi, Dịch Triệt có thể tưởng tượng được bộ dáng Hứa Đường Thành đang nắm lấy chăn trở mình, nằm nghiêng bên phải nghe điện thoại. Nghe vậy, Dịch Triệt không tự chủ đưa di động kề sát lỗ tai.
“Hôm qua chú với dì nói thế nào?”
Hắn hỏi xong, khẩn trương chờ đợi câu trả lời. Hứa Đường Thành lập tức đáp lại: “Không có gì, vẫn thế thôi.”
Nếu là trước kia, có lẽ hắn sẽ thật sự tin Hứa Đường Thành. Hắn nắm tay lại thành quyền, có chút không nghĩ ra lúc trước mình ngây thơ tới cỡ nào.
“Đang làm gì đó?”
Hứa Đường Thành đổi đề tài một cách rất tự nhiên, Dịch Triệt rũ mắt, không lên tiếng.
Bên cạnh có nhân viên đẩy thức ăn đi ngang qua, chào hàng hết lần này tới lần khác. Có lẽ do bữa ăn trước đó hoặc là bữa trưa khiến người ta không thoải mái ngày hôm qua, bụng Dịch Triệt kêu một tiếng, chính là cảm giác khó chịu do không ăn gì trong một khoảng thời gian dài.
Xe thức ăn dừng lại, người đàn ông ngồi phía đối diện mua hai cây xúc xích và một bịch sữa bò. Lúc trả tiền, trên không trung đột nhiên xuất hiện một cánh tay nhỏ xíu, Dịch Triệt không nghe rõ thằng bé nói gì, chỉ nghe người cha cười hai tiếng, còn nói: “Cho thêm một gói đậu phộng.”
Có nhiều lúc, đưa tới cảm xúc chấn động cũng không phải cái gì tê tâm liệt phế mà chỉ là những hình ảnh bình thường trong cuộc sống.
Bắt đầu từ tối hôm qua, tâm trạng của hắn bình tĩnh tới quá mức, cảm giác đau đớn tích lại từng chút một đến bây giờ mới bùng nổ. Dịch Triệt cắn răng niển đầu qua, bỗng nhiên nghĩ tới, hắn phải đợi cho đoàn tàu này tới Bắc Kinh, xong phải ngồi xe lửa tới thành phố C, dù có lập tức về nhà thì cũng phải đợi dưới lầu một lúc lâu mới có thể nhìn thấy Hứa Đường Thành.
Hắn cảm thấy đoàn tàu đi sao mà chậm quá – Bây giờ hắn chỉ muốn được ôm Hứa Đường Thành, vào lúc hai mắt đối phương còn lim dim ngủ, chưa tỉnh dậy.
Dịch Triệt nhắm mắt lại, cúi đầu xuống, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói vào điện thoại một câu: “Em đói.”
“Hả?” Hứa Đường Thành nhạy cảm phát hiện trạng thái của Dịch Triệt không đúng lắm, rất nhanh hỏi, “Em sao vậy?”
Bởi vì cổ họng bị nghẹn lại, Dịch Triệt mím chặt môi, trong lúc nhất thời không lên tiếng.
“Dịch Triệt.” Hứa Đường Thành kêu hắn một tiếng, giọng y không còn khàn nữa, có vẻ hơi gấp gáp. Hoặc giả là cách điện thoại, nghe được một chút tiếng động trong buồng xe, y hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Em đang trên xe lửa.” Cục xương nơi cổ họng giật giật, Dịch Triệt trả lời, “Em ngồi xe lửa về Bắc Kinh trước, rồi từ Bắc Kinh đi tới thành phố C.”
Hôm nay hắn dưới cục diện không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ mình sơ ý xuất hiện có thể khiến cục diện càng hỏng bét hơn. Cho nên sau khi nói xong, hắn e dè hỏi: “Em muốn về đó tìm anh, có được không?”
“Được.” Hứa Đường Thành không có hỏi hắn tại sao lại về Bắc Kinh sớm một ngày, biết Dịch Triệt bình an trở lại, tâm trạng y mới dần thả lỏng, “Có điều, trùng hợp thật, anh cũng đang ở Bắc Kinh.”
Dịch Triệt sửng sốt: “Sao?”
“Anh đang ở Bắc Kinh rồi, hôm qua mới về tới,” Hứa Đường Thành cười nói, “Em có thể đừng hỏi anh tại sao không.”
Dịch Triệt đại khái đoán được một ít, hắn khó khăn nhếch môi, cúi đầu nói: “Được.”
“Chú ý an toàn,” Hứa Đường Thành nói, “Chờ em về nhà.”
Buổi trưa, đoàn tàu đến trạm.
Dịch Triệt theo dòng người đi về phía cổng, mới vừa qua khỏi cửa quay thì bên người bỗng nhiên vang lên một trận ồn ào, vào lúc Dịch Triệt còn chưa kịp phản ứng thì có cô gái bị ngã xuống, sau một tiếng thét chói tai là tiếng cô nàng hô to: “Tên đó lấy ví của tôi!”
Dịch Triệt chỉ thấy một bóng người đang chạy trốn ở đằng trước, hắn không hề do dự lập tức đuổi theo. Tên ăn cướp kia chạy rất nhanh, nếu là bình thường Dịch Triệt đương nhiên không sợ, có điều hôm nay trong người hắn vốn không thoải mái, lại còn đang đói bụng mất sức, có lúc đang chạy mắt bỗng nhiên tối sầm. Dịch Triệt không biết sao tự nhiên hăng máu, sau khi mắt tối sầm thì cả người hắn giống như được tiếp thêm sức mạnh, không nói chuyện cũng không kêu to, chỉ chết lặng dùng hết sức lực, nhìn chằm chằm tên cướp kia, một đường đuổi theo sát nút.
Tên cướp quay đầu lại nhìn hắn, phỏng chừng là bị đuổi tới phiền, cuối cùng ném cái ví của cô gái về hướng Dịch Triệt. Dịch Triệt nghiêng đầu tránh theo bản năng, nhưng trên lỗ tai vẫn bị quẹt một cái, cảm giác đau đớn ập tới.
Gã kia cũng dần mất hết sức lực, Dịch Triệt liều mạng chạy nhanh lên, đưa tay kéo một cái, làm cái người đang chạy trốn ở phía trước bỗng chốc lảo đảo.
“Mẹ nó, mày có bệnh hả!” Tên cướp giãy giụa thoát khỏi tay hắn, còn dùng cùi chỏ thụi hai cái vào eo Dịch Triệt, trên tay Dịch Triệt xoay một vòng, dùng cánh tay khóa cổ gã lại, khiến đối phương không thể không khom người về phía sau, dựa vào người mình.
Dịch Triệt vừa dừng lại một cái là dạ dày lập tức cuộn lên, cảm giác buồn nôn bất ngờ ập tới, sau khi bị đối phương tập kích, mùi máu tanh trào lên trong khoang miệng. Trong người không thoải mái đương nhiên tính tình cũng chẳng thể nào tốt được, người bị bắt giữ một mực giãy giụa, Dịch Triệt lúc này đã mất sạch kiên nhẫn, đang định giơ chân lên cho gã một đòn, bỗng nhiên liếc mắt thấy có cảnh sát đang chạy về hướng bên này. Dịch Triệt khựng lại, bỏ chân xuống.
Chẳng qua khi thấy cảnh sát tới, tên cướp chẳng cách nào bình tĩnh nổi nữa. Từ chuẩn bị đánh người đến buông tha, Dịch Triệt chỉ có thất thần hai giây đã nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách.
“Bỏ dao xuống!”
Vị cảnh sát trẻ tuổi chạy ở đằng trước hô lên một tiếng, Dịch Triệt cúi đầu mới thấy tay áo rách toạt.
Quần áo mùa đông dày, nên một nhát dao này cũng không chạm tới da thịt, chỉ là lông vũ bên trong bay hết ra ngoài, phiêu tán trong gió bắc như tuyết rơi.
Áo lông bị hỏng rồi.
Có cô gái đi ngang qua nhỏ giọng kêu lên, Dịch Triệt hốt hoảng ngẩng đầu, trong đầu hắn giống như có thứ gì sụp đổ, phát ra tiếng vang chấn động màng nhĩ.
Cái áo lông đầu tiên Hứa Đường Thành tặng hắn, hắn mặc đúng ba năm tròn. Sau đó Hứa Đường Thành nói cái áo này cũ rồi, kiên quyết muốn mua cho hắn cái áo mới, cái áo mới mua màu đen, là kiểu hơi dài, chẳng qua Dịch Triệt đã tập thành thói quen, cứ ra khỏi nhà là sẽ mặc cái cũ vào.
Đối với những món đồ mang nhiều ý nghĩa như thế này, đa phần mọi người đều chẳng nỡ rời xa, huống chi cái áo lông này đối với Dịch Triệt không chỉ là niềm tin, cũng không chỉ là chỗ dựa tinh thần.
Hứa Đường Thành nói không sai, cái áo lông này đã cũ lắm rồi. Khóa áo lỏng lẻo, lớp áo ngoài còn bị rách, lông vũ bên trong cũng theo đó mà bung ra.
Dịch Triệt có chút hoảng, vội vàng đưa tay đè chỗ bị rách lại.
“Chào anh,” vị cảnh sát này không biết đứng đây từ lúc nào, “Cảm ơn anh nhiều lắm, cánh tay anh có bị thương không? Hay là đi bệnh viện xem thử?”
Dịch Triệt thở hổn hển, thật lâu mới nghe ra được đối phương nói cái gì. Hắn không định trả lời, chỉ lắc đầu một cái, xoay người muốn rời đi.
“Ôi dào, vị đồng chí này,” người cảnh sát kia cười gọi hắn lại, “Xin lỗi, nhưng chúng tôi muốn làm phiền anh một chút, mong anh có thể cùng chúng tôi về đồn làm bản ghi chép.”
Đồn công an…
Ghi chép…
Dịch Triệt muốn xua hết những ký ức không vui vẻ đó ra khỏi đầu, nhưng làm thế nào cũng không thành công. Hắn tựa như nhìn thấy căn phòng nhỏ kia, không chỉ có chiếc bàn là u tối mà bầu không khí cũng tối tăm nốt. Hắn cùng Hứa Đường Thành thay phiên nhau ngồi xuống, Hứa Đường Thành không chửi mắng hắn, cũng không trách hắn, chỉ nói y rất lo lắng, hỏi hắn một câu: “Có muốn xin lỗi không?”
Giống như có tiếng sấm vọng ra từ nơi sơn cốc, nhớ lại chuyện cũ, Dịch Triệt đột nhiên phát hiện, một chữ “Không” của hắn tựa hồ là sự khởi đầu cho tất thảy mọi đau khổ sau này.
Hắn ngây thơ ngu xuẩn, còn cho rằng lỗ mãng là dũng cảm.
Nếu như những lời nói tối qua của Dịch Viễn Chi nói cho hắn biết, nhiều năm như vậy, hắn chỉ là sống trong thứ tình thân do mình ảo tưởng ra, thì vào giờ phút này, hắn biết bản thân đã không giữ được lời hứa với Hứa Đường Thành.
Từ lúc bọn họ còn chưa ở chung với nhau, cho dù hắn rất muốn bảo vệ y, nhưng sự thật là hắn không hề làm được. Hắn không có cảm giác gì với khó khăn, hắn không thực tế, không nhìn thấu được lòng người, sống chết không sợ thì đã sao, cũng chẳng có tác dụng gì.
Giờ nghĩ lại, đa phần đều là Hứa Đường Thành giải quyết hậu quả, bao gồm phiền phức do hắn đưa tới. Cũng là Hứa Đường Thành một mực suy nghĩ cho tương lai của bọn họ, thậm chí, y vẫn luôn hy sinh, chống đỡ lấy phần dũng cảm không hợp với mình.
Vị cảnh sát đang đứng đó đợi nãy giờ không hiểu sao hai mắt người này tự nhiên lại đỏ lên, hắn vội vàng hỏi: “Đồng chí, anh bị thương à?”
Trên tay hoàn toàn mất hết sức lực, Dịch Triệt không còn bịt chỗ bị dao xé rách nữa, hai tay chán nản buông thõng xuống.
Quá trình trưởng thành của con người rất kỳ lạ, trong tình cảnh không hề liên quan, lại không có người mình yêu, Dịch Triệt lại bỗng nhiên hiểu được bản chất của hiện thực.
“Tôi không đi làm ghi chép đâu.” Hắn lui về sau một bước, nói.
“Cái này…”
Gió thổi làm dậy cơn sóng lớn, cộng thêm động tác của Dịch Triệt, tình cảnh hỗn loạn mới vừa lắng xuống bỗng chốc trở về. Dịch Triệt trơ mắt nhìn đống lông vũ dính lại thành từng chùm, giống như không chờ được muốn rời khỏi hắn.
“Dịch Triệt!”
Bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, Dịch Triệt trố mắt quay đầu lại, muốn xác nhận xem có phải mình nghe nhầm hay không.
Người đứng chờ đi vào trạm quá nhiều, trạm xe tạm thời mở thêm một cửa nữa. Loa phóng thanh mới vang lên một lần đã có nhóm người nhanh chóng chạy qua cửa mới xếp hàng.
Hoàn cảnh chung quanh vô cùng hỗn loạn, nhưng cách một màn lông vũ nhẹ nhàng rơi, Dịch Triệt có thể thấy được Hứa Đường Thành đang đứng nhìn hắn.
Hắn vượt qua biển người, chạy về phía y.
“Chuyện này là sao?” Hứa Đường Thành thở gấp, một câu nói xong, y phải dùng mũi hít vào một cái, rồi lại thở ra.
Một cái tay đặt lên chỗ bị rách trên tay áo hắn, cũng chặn lại không cho lông vũ rơi ra.
“Thế nào? Hửm?”
Dịch Triệt cơ hồ muốn bất chấp tất cả ôm Hứa Đường Thành vào lòng.
Cánh tay đang rũ xuống hơi động đậy, giơ lên trong không khí, ngón tay ghim vào lòng bàn tay dần buông ra.
Vị cảnh sát trẻ tuổi đánh giá hai người bọn họ, Dịch Triệt liếc thấy, cánh tay vốn đang nâng lên bỗng nhiên lui về, siết lại thành nắm đấm.
Cuối cùng vẫn phải đi làm ghi chép, mất một lúc lâu mới xong, về đến nhà đã là ba giờ rưỡi chiều.
“Có đói bụng không?”
Hứa Đường Thành bôi thuốc lên chỗ vết thương trên tai Dịch Triệt xong liền xoay người vào bếp tìm xem có gì để ăn không.
“Dịch Triệt, anh nấu cho em tô mì nha?” Hứa Đường Thành đứng trước tủ lạnh, tìm được nửa gói mì sợi, “Có cà chua, còn có trứng nữa, em muốn ăn mấy cái trứng?”
Qua hồi lâu không thấy tiếng trả lời, Hứa Đường Thành lấy làm lạ đi tới cửa bếp, ló đầu ra, mới phát hiện Dịch Triệt vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhìn cái áo lông tới ngẩn người.
“Dịch Triệt.” Trong lúc đi tới bên người hắn, Hứa Đường Thành lại kêu một tiếng, nhưng Dịch Triệt vẫn không có cảm giác.
Hứa Đường Thành không biết tại sao Dịch Triệt lại đột nhiên từ Thượng Hải trở về, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Dịch Triệt, y cũng không có tâm tư đi truy cứu, chỉ cảm thấy đau lòng.
Y đi tới cạnh sô pha, khom người cầm cái áo lông lên, ánh mắt Dịch Triệt cũng theo cái áo đó dời tới trên người y.
“Anh chưa từng đụng tới kim chỉ…” Hứa Đường Thành dùng ngón tay mở ra chỗ bị rách, thử ghép hai mảnh lại với nhau, “Chờ lát nữa ăn cơm xong chúng ta thử xem có thể vá lại được không.”
Dịch Triệt vẫn đang nhìn chằm chằm vào y, nhưng chờ y nhìn sang, ánh mắt hắn lại vội vàng né tránh, cúi đầu nhìn sàn nhà.
“Ừm.”
Hứa Đường Thành để áo lông xuống, dời một bước. Ngón tay y len vào mái tóc đã dài ra của Dịch Triệt, cười một cái nói: “Đây là sao nha?”
Bình thường y nói chuyện không hay dùng chữ “nha” này, nếu đem nó đặt ở cuối câu có nghĩa là muốn dỗ dành. Giọng y nhẹ nhàng, tựa hồ chứa đựng hết thảy dịu dàng, là công cụ dỗ người hiệu quả, thử trăm lần thành công đúng trăm lần.
Nói là nói như vậy, thật ra Hứa Đường Thành chỉ mới dỗ dành có hai người, một người là Hứa Đường Hề, người còn lại chính là Dịch Triệt.
Được người thương vỗ về, Dịch Triệt không có nói chuyện ngay lập tức, mà nâng cánh tay lên, nắm lấy tay Hứa Đường Thành, từ từ kéo xuống: “Đừng sờ, bẩn lắm.”
Đáng lẽ ra hôm qua phải tắm.
Dịch Triệt lấy cái khăn lau mặt, bỗng nhiên đứng lên: “Em đi tắm đã.”
“Không được.” Hứa Đường Thành níu tay hắn lại, “Lỗ tai đang bị thương, hôm nay đừng có tắm.”
“Không sao đâu, em nhất định phải tắm, tối hôm qua…” Bả vai Dịch Triệt giật giật, cuối cùng quyết định nói thật, “Tối qua em ngồi trong trạm xe hết một đêm, khó chịu.”
“Em ngồi trong đó suốt đêm?” Hứa Đường Thành nghe vậy, lập tức cau mày.
“Ừm.” Sợ y hỏi lại, Dịch Triệt đáp xong lập tức muốn đi.
Thấy hắn như vậy, Hứa Đường Thành dịu giọng nói: “Em có giỏi thì bỏ đi thử xem.”
Quả nhiên, tay Dịch Triệt nhanh chóng dừng lại.
Cả hai người đều trải qua một kỳ nghỉ chẳng hề vui vẻ, hôm qua Hứa Đường Thành lấy thân phận là “người bị đuổi” trở lại Bắc Kinh, một đêm không chợp mắt. Vốn cho rằng phải cô đơn ở đây hai ngày, hôm nay lại ngoài ý muốn gặp được Dịch Triệt trở về sớm hơn dự định.
Có câu nói “Tiểu biệt thắng tân hôn”, nhưng lần này gặp nhau trước thời hạn, lại chẳng nói rõ được là vui hay buồn.
Hứa Đường Thành lẳng lặng nhìn Dịch Triệt một hồi, một mình xoay người, gấp cái áo lông trên sô pha lại gọn gàng.
Chưa tới mấy giây, đã bị người đằng sau ôm lấy, y buộc phải đứng thẳng người lên, dựa lưng vào đối phương.
“Anh giận hả?” Dịch Triệt nhỏ giọng nói bên tai y.
“Không.”
“Hôm qua em không biết anh về rồi, sợ anh lo, lại không muốn nói dối anh, nên mới không trả lời tin nhắn.”
Mới vừa nãy ở trạm xe vẫn luôn cố gắng kiềm chế, sau khi về nhà lại cảm thấy trên người có mùi kỳ quái, khiến cho cái ôm này bị trì hoãn quá lâu. Dịch Triệt vững vàng ôm người vào trong ngực, cái cảm giác trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt, đập một cách thật khó khăn, cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều.
Hứa Đường Thành dừng lại một chút, thở dài. Y nghiêng đầu, vừa khéo có thể nhìn thấy được bả vai Dịch Triệt.
“Anh biết mà.”
Y cũng sợ làm Dịch Triệt lo nên ngày hôm qua mới không nói cho hắn biết chuyện mình đã trở lại Bắc Kinh. Chẳng qua là trời xui đất khiến, lại để cho Dịch Triệt ngồi ở trạm xe cả đêm, trong lòng Hứa Đường Thành không biết là cảm thụ gì.
“Được rồi, giờ đừng nói gì hết.” Hứa Đường Thành quay người lại, sờ vào mấy cọng râu mới nhú ra dưới cằm Dịch Triệt, “Ăn cơm đã, ăn cơm xong nếu em chịu anh sẽ giúp em tắm rửa.”
Cả một nồi mì cà chua trứng trông vô cùng đẹp mắt. Hai người toát cả mồ hôi ăn hết tô mì, Hứa Đường Thành còn làm thêm cho Dịch Triệt hai cái trứng chần.
Lúc tắm, Hứa Đường Thành không biết tìm đâu ra cái trùm đầu cho Dịch Triệt đội lên, y để Dịch Triệt tự mình tắm rửa thân dưới, sau đó chỉ huy hắn khom người xuống bồn rửa mặt rồi giúp hắn gội đầu.
Tắm rửa xong, hai người tắt đèn trong phòng, chỉ chừa lại cái đèn ngủ. Dịch Triệt ngồi ở mép giường, Hứa Đường Thành quỳ xuống sau lưng hắn, giúp hắn sấy tóc.
“Tóc em tới lúc cắt rồi.” Hứa Đường Thành nói.
Dịch Triệt không giống với Hứa Đường Thành, tóc của hắn là loại vừa đen vừa dày, đặc biệt là chỗ đuôi tóc sau khi cắt đi nhìn rất giống một hàng dài binh lính, đứng thẳng lưng một cách cao ngạo. Hứa Đường Thành vuốt vuốt hồi lâu mới nói, “Ngày mai mình đi cắt tóc đi, Tết dương lịch qua rồi… Cũng coi như là năm mới.”
Lên giường, thời gian vẫn còn sớm. Dịch Triệt chưa tắt đèn, nằm nghiêng nhìn Hứa Đường Thành. Hứa Đường Thành nhìn tới ngại, hỏi hắn: “Sao vậy?”
Nếu là lúc bình thường, lấy sự hiểu biết của Hứa Đường Thành về Dịch Triệt, hắn nhất định sẽ nói: “Không có gì, muốn nhìn anh thôi.” Nhưng hôm nay, sau một hồi im lặng, Dịch Triệt nói: “Đột nhiên phát hiện, Vu Án nói cũng không phải sai hoàn toàn.”
Hứa Đường Thành nhướng mày: “Tự nhiên sao lại nhắc tới anh ta?”
Dịch Triệt trừng mắt, nói: “Chỉ là em cảm thấy mình thật ngu ngốc.”
“Anh ta nói em ngu?” Giọng Hứa Đường Thành cao lên, “Em không ngu, anh ta mới ngu.”
Dịch Triệt không phụ họa, cũng không phản bác, mà đưa tay ôm lấy Hứa Đường Thành, kề sát lại hôn y. Hai người hôn tới hôn lui, hô hấp Hứa Đường Thành trở nên rối loạn, đẩy hắn một cái: “Tắt đèn.”
Dịch Triệt hiếm có khi không nghe lời Hứa Đường Thành, một tay vuốt ve sau lưng y, sau đó chậm rãi tuột xuống, men theo xương sống, trượt đến ngang hông Hứa Đường Thành. Xuống chút nữa, chính là vị trí mà Hứa Đường Thành rất ngại để người khác đụng chạm.
Tay Dịch Triệt tiếp tục hướng xuống dưới, Hứa Đường Thành ngửa cổ, nhắm hai mắt lại.
“Đường Thành ca.” Dịch Triệt bỗng nhiên gọi y một tiếng.
Hứa Đường Thành có chút ngẩn ngơ, lúc này nhớ lại, thật ra thì Dịch Triệt cũng không hay gọi y là “Đường Thành ca”.
Ánh sáng trước mắt đột nhiên biến mất, mọi thứ chìm trong bóng tối.
Hứa Đường Thành bực bội hừ một tiếng, bóp cánh tay Dịch Triệt. Đang định nói hắn tại sao gọi mình xong lại không nói gì, thì nghe thấy một tiếng kêu, giống như được bọc bởi loại tơ lụa mềm mại nhất.
“Đường Thành.”
Cách xưng hô này, càng xa lạ hơn, khiến Hứa Đường Thành quên cả đáp lời.
“Em sẽ thay đổi.”
Dịch Triệt nói xong câu này thì nhào người tới, một câu “Thay đổi cái gì” của Hứa Đường Thành rốt cuộc cũng không nói thành lời.
Bình luận truyện