Bách Niên Hảo Hợp

Chương 72: Tôi Muốn Mặt Trăng Vươn Tới Mình





Chu Khải Thâm sửng sốt một chút, vẻ mặt có thể nói là thay đổi khôn lường.Triệu Tây Âm rất vô tội, cũng buồn bực, người này thực sự là khối băng, cảm động một chút mà đáp lại có được không vậy?Chu Khải Thâm nhướng mi, “Ồ?”Sau đó nói: “Nghe rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ đấy nhỉ.”Nhìn cái vẻ mặt không đứng đắn này mà xem, không biết lại nghĩ sang hướng nào rồi.Triệu Tây Âm bị anh nhìn đỏ mặt, cảm thấy khiếp đảm, dùng sức nhéo một cái thật mạnh vào eo anh, không có tác dụng, chỉ nắm được áo len cashmere.

Giọng điệu Chu Khải Thâm ngày càng không đứng đắn, “Ơ sao thế? Chê quần áo của anh vướng víu à? Đừng quá sốt ruột chứ, lần sau cởi là được.”Triệu Tây Âm âm thầm xì một tiếng, "Anh đừng mặc là tốt nhất, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy rông dọc Thập Sát Hải*, sáng mai trở thành tin hot xã hội liền.”(*) Thập Sát Hải (什刹海: Shichahai) là một khu danh lam thắng cảnh lịch sử bao gồm ba hồ ở phía bắc trung tâm Bắc Kinh.

Chúng nằm ở phía tây bắc của Tử Cấm Thành và phía bắc Hồ Bắc Hải.


Shichahai bao gồm ba hồ sau: Tiền Hải (前海), Tây Hải (西海) và Hậu Hải (后海).Chu Khải Thâm cười, cằm anh khẽ run, ôm chặt lấy cô trong lồng ngực anh, cô như một chiếc bếp lửa nhỏ, xua tan hết cảm giác mất mát ban nãy.Triệu Tây Âm còn phải quay về luyện tập, Chu Khải Thâm cũng phải đến sân bay đón người.

Thời gian không còn sớm, chỉ có thể để tài xế đưa cô về.

Triệu Tây Âm lao vào cơn gió lạnh, dáng người cô yểu điệu, chợt ngừng bước.Triệu Tây Âm quay đầu lại, quả nhiên Chu Khải Thâm chưa đi, dáng người kiên cường đứng ở cửa, ánh mắt dịu dàng.Triệu Tây Âm ngửa mặt nhìn anh, bỗng gọi một tiếng, “Chu Khải Thâm!”“Hả?” Anh trầm ngâm.Triệu Tây Âm cười nhẹ, tràn đầy sức sống nói: “Cố lên nha!”Chu Khải Thâm sửng sốt một chút, có lẽ do gió nổi lên, thổi đến mức ánh mắt anh hơi ẩm ướt.――Trên đường về đoàn múa, Triệu Tây Âm nhìn thời khóa biểu, buổi chiều là lớp của giáo viên thể hình Hầu Minh Kiếm.

Bảy giờ tối Tô Dĩnh sẽ tới tham gia tập luyện, đi xem xét xung quanh.

Vừa nhìn thấy cái tên này, Triệu Tây Âm lại có chút phiền muộn.Tới lúc gần tan học, Đới Vân Tâm tới đây một chuyến.

Bà cũng chịu trách nhiệm cho những điệu múa tay, số lần đến dạo này đã nhiều hơn.

Triệu Tây Âm đi ra khỏi phòng học, còn đang nói chuyện với người bên ngoài thì bị Đới Vân Tâm gọi lại, “Tiểu Tây, em chờ cô một chút.”“À, vâng.” Triệu Tây Âm ngoan ngoãn trở lại phòng học.Năm phút sau, Đới Vân Tâm đứng ở ngoài gõ cửa, “Đi thôi, buổi tối cùng đi ăn cơm.”Triệu Tây Âm đứng tại chỗ, nhất thời không cất bước.Đới Vân Tâm nhìn dáng vẻ cô có điều suy tư, bà đoán trúng tim đen, vẻ mặt phức tạp, sau đó bất đắc dĩ nói: "Không phải bữa tiệc, chỉ có hai ta."Trái lại Triệu Tây Âm áy náy, lè lưỡi một cái, nhảy một bước, chạy đến bên người Đới Vân Tâm, cười tươi như hoa hỏi, “Cô ơi, chúng ta ăn gì thế ạ?”Đới Vân Tâm thở dài, “Em thực sự là đứa bé không chịu lớn."Địa điểm ăn uống là trong một nhà hàng Quảng Đông gần sân vận động, Đới Vân Tâm đặt phòng bao, phục vụ đi trước dẫn đường.


Triệu Tây Âm đang định hỏi có mỗi hai người còn đặt phòng làm gì, thì đụng phải Trang Khâu đang gọi điện thoại ở phía đối diện.

Anh ta chủ động bắt chuyện, “Ồ, cô giáo Đới, bạn học Tiểu Triệu, thật là khéo ghê.”Đới Vân Tâm hơi gật đầu một cái, "Chào tổng giám đốc Trang.”Trang Khâu lại mỉm cười nhìn Triệu Tây Âm, “Hôm nay bạn học Tiểu Triệu không cần tập luyện à?”Triệu Tây Âm nói: “Có chứ.”Đới Vân Tâm cũng không quá nhiệt tình với người này, “Tổng giám đốc Trang ăn tối rồi sao?”“Vẫn chưa, tôi mới tới.”“Thế sao?” Đới Vân Tâm lễ phép, “Vậy cậu có muốn cùng ăn một bữa cơm đạm bạc không?”Ai cũng có thể nghe ra đây chỉ là một câu khách sáo, vậy mà Trang Khâu còn rất vui vẻ nhận lời, “Được đó, bữa này tôi mời hai người.”Triệu Tây Âm và Đới Vân Tâm hai mặt nhìn nhau, trong mắt cô hiện đầy vẻ không muốn, Đới Vân Tâm cũng rất bất đắc dĩ, nhưng lời đã nói vậy rồi, cũng không thể không nể mặt mũi người ta được.

Trùng hợp bà có điện thoại gọi tới, nói với Triệu Tây Âm: “Em đưa tổng giám đốc Trang vào trước đi, cô nhận điện thoại đã.”Triệu Tây Âm không thể làm gì khác hơn là đưa người vào, Trang Khâu luôn dùng ánh mắt đánh giá cô cả một đoạn đường hành lang.“Có vẻ như bạn học Tiểu Triệu không thích tôi cho lắm?” Trang Khâu mở lời, lời nói thân thiết."Không có." Triệu Tây Âm rất quy củ đứng ở đó, thật yên lặng.“Hẹn em ăn cơm em luôn nói không có thời gian, thật khó khăn mới gặp được nhau mà em lại lạnh lùng như vậy, em thực sự làm tôi thấy rất tổn thương đấy.” Trang Khâu cười nói, lời này thật là gian xảo, nhìn như tự giễu, thực tế lại vô cùng ngang ngược, vô tình ném sự khó xử cho cô gái.Triệu Tây Âm cũng không lúng túng, cô hít sâu một hơi, tiếng động nghe rất rõ, như đang kìm nén chuyện gì lớn.

Trang Khâu tất nhiên nhìn ra, còn nghĩ là cô sẽ ngượng ngùng muốn mặt đối mặt nói vài câu giảng hòa, bản thân anh ta thì thừa dịp đối phương áy náy mà hẹn được lần sau gặp mặt.Không phải anh ta chưa từng gặp phải loại phụ nữ thanh cao, rất khó để theo đuổi, nhưng kiên trì nhiều hơn, sử dụng đúng phương pháp thì sẽ không phải là không có con đường.Vậy mà Triệu Tây Âm vừa mở miệng lại nói một câu dõng dạc, “Tổng giám đốc Trang, tôi đã có bạn trai rồi.”Trực tiếp, thẳng thắn, cũng đánh thẳng vào mặt mũi người đàn ông.Trang Khâu không quá hài lòng với điều này, nham hiểm đáp lại: “Tôi chưa từng nói muốn làm gì với em.”Triệu Tây Âm gật gù, “Vậy thì tốt quá.”Đụng vào cái đinh không mềm không cứng, Trang Khâu cũng không phải kiểu đàn ông hiền hậu rộng lượng.

Nhưng Triệu Tây Âm thực sự xinh đẹp, lạnh lùng thanh thuần, không cần giả bộ đoan trang, rất có khí chất thiên tiên.

Trang Khâu không phải chưa từng chơi đùa phụ nữ học múa, nơi nào cũng mềm mại.


Anh ta nhịn cơn tức xuống, lại tự khuyên nhủ mình, bước vài bước tới gần Triệu Tây Âm, “Tôi và em rất có duyên, tôi còn quen biết không ít bạn bè trong giới, có cơ hội đưa em đi làm quen một chút, em còn trẻ tuổi, tương lai có triển vọng.”Triệu Tây Âm bỗng nở nụ cười, đôi mắt hơi cong, bình tĩnh nhìn anh ta, “Anh biết không, lần đầu tiên tôi nghe người khác khen mình ‘tương lai triển vọng’ là lúc tôi bảy tuổi.

Có lẽ hàng năm đều có người khen tôi vài lần, nhưng anh cũng thấy mà, năng lực tôi có hạn, bây giờ vẫn là con tốt nhỏ vô danh.”Đây là cô đang uyển chuyển nói với anh ta, cái miệng này của anh ta không đáng tin cậy, dỗ trẻ con còn được, chứ hiện giờ chỉ vô dụng.Cô gái này đâu phải tiên nữ nhỏ, rõ ràng là quả cầu xương rồng tròn vo thì có!Miệng anh ta bị nhiều gai đâm đến nỗi không rút ra nổi.Triệu Tây Âm đang định đi xem Đới Vân Tâm làm gì mà chưa vào, nhưng Trang Khâu đưa tay giữ lấy cửa.Triệu Tây Âm nâng cao cảnh giác, “Anh làm gì vậy?”Trang Khâu cười, mí mắt vốn rũ xuống của anh ta càng hạ xuống, híp con mắt vốn tính là to thành hình tam giác.

Khi anh ta nhìn chằm chằm vào người khác, ánh mắt không rộng sáng, không đáng xưng là khôn khéo, có chút bất lương.Anh ta nói: “Em thực sự không nhận ra tâm tư của tôi dành cho em, nghĩ rằng gặp ở đây chỉ là tình cờ sao? Cô giáo Đới biết điều hơn em nhiều đó bạn học Triệu, em học hỏi cho tốt đi, tôi rất thích em đấy.”Lúc này Triệu Tây Âm lạnh mặt, “Anh đừng nói cô Đới như vậy.”Trang Khâu cười ha ha hai tiếng, “Vậy mà đã không vui rồi, haiz, xem ra em còn phải tập nhiều cho quen đi.

Dù là ngành nghề gì, cũng đều có rất nhiều chuyện khó chịu đấy.”Đới Vân Tâm đứng ngoài gõ cửa, Triệu Tây Âm tựa vào vách tường, ngón tay bỗng run lên.Trang Khâu từ tốn mở cửa ra ngoài, sắc mặt cũng không thể coi là tốt.“Ơ, tổng giám đốc Trang không ở lại dùng bữa nữa à?”Mặt Trang Khâu như đêm đen, buông một tiếng hừ lạnh hầu như không thể nghe thấy, chỉ có Đới Vân Tâm có thể nghe được.

Đới Vân Tâm chưa ổn định vẻ mặt quay đầu lại, đúng lúc đối mặt với Triệu Tây Âm, chỉ nửa giây, Triệu Tây Âm ngoảnh đi theo bản năng.Bữa cơm tối này, hai cô trò im lặng ăn đến mức khác thường..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện