Bách Niên Hảo Hợp

Chương 94: Bách Niên Hảo Hợp Lương Duyên Vĩnh Kết 3





Trong tình yêu nam nữ, Triệu Tây Âm luôn luôn thua thiệt.Tại sao có thể có người đàn ông như vậy chứ, buông thả cà lơ phất phơ, khi so đo với cô lại đàng hoàng.

Giống như giờ phút này, anh nhướng mày, cố ý hỏi: “Nếu không thì đêm nay anh giúp em ôn cố tri tân*? Nhìn xem đến cùng có thích hay không.”* 温故知新: Ôn cũ biết mới.Triệu Tây Âm che miệng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, nôn khan một tiếng.Thần kỳ là thoáng cái đã qua đêm nay, ngày kế tiếp Triệu Tây Âm chợt phát hiện, phản ứng mang thai của mình không còn rõ ràng như vậy.

Cô một lần hoài nghi có phải xảy ra tình huống không ổn hay không, kinh hồn tán đảm mà đi tìm bác sĩ Quý.Tính toán thời gian, đã mang thai được 12 tuần, bác sĩ Quý trấn an cô, “Cũng nên làm siêu âm.”Sau đó, lần đầu tiên Triệu Tây Âm nghe được âm thanh của xe lửa nhỏ.Quý Phù Dung cười nói: “Đây là nhịp tim của bảo bảo.”Triệu Tây Âm nằm đấy, nước mắt chảy ra một ít.Bác sĩ Quý rất tri kỷ, còn cố tình ghi âm lại đoạn âm tần, sau đó gửi cho Triệu Tây Âm.

Triệu Tây Âm chuyển tiếp gửi cho Chu Khải Thâm.Kết quả một ngày này, ông chủ Chu gọi cho Cố Hòa Bình và lão Trình, “Có nghe được không! Là nhịp tim con trai tôi! Là con trai tôi!”Cố Hòa Bình thương tâm, cố ý cay độc với anh, “Năm nào rồi, ngài còn mở miệng một tiếng con trai, này là trọng nam khinh nữ.”Có đạo lý.

Thế là Chu Khải Thâm nói lại: “Có nghe được không! Là nhịp tim con gái tôi! Là con gái tôi!”Cố Hòa Bình hoàn toàn bái phục, trong lòng thông cảm mà hỏi lão Trình: “Đàn ông đã kết hôn đều như vậy à?”Lão Trình bỗng dưng bùng phát lửa giận: “Ông đây làm sao biết được!”“Cũng đúng, Chiêu Chiêu ngủ với anh ba bốn năm năm, anh vẫn không chuyển chính thức.” Cố Hòa Bình ra một chiêu chuẩn làm người tức điên, “Đúng là đồ không dùng được.”Đỉnh đầu lão Trình bốc khói, mặt bị hun đen.Thoáng cái đã qua giai đoạn đầu Triệu Tây Âm mang thai, phản ứng khó chịu đều biến mất.

Người cô nhẹ như yến, cũng không có đặc thù rõ ràng của phụ nữ có thai, ăn uống điều độ, làm việc và nghỉ ngơi tốt.

Đã ký hợp đồng với trung tâm nghệ thuật của Tô Dĩnh, bây giờ mặc dù không thể leo lên sân khấu, nhưng cũng phải tham dự một chút công việc biên đạo múa sau hậu trường.Trung tâm nghệ thuật cách Quốc Mậu khá xa, Chu Khải Thâm không yên tâm việc cô đi làm mỗi ngày, dứt khoát mua một căn hộ chung cư thông tầng đầy đủ tiện nghi ở cạnh trung tâm nghệ thuật.

Anh không muốn để Triệu Tây Âm vất vả, mỗi ngày sau khi anh xong việc sẽ chạy từ công ty về đây.


Nơi này so với nhà lớn ở Phạm Duyệt càng giống một ngôi nhà hơn.Ở gần trung tâm nghệ thuật, khó tránh khỏi bị mọi người nhìn thấy hai người khi đi hai người khi về một đôi, Triệu Tây Âm cũng không hết lòng giải thích, bên phía Tô Dĩnh cũng chỉ nói các phân công nhiệm vụ bình thường.

Tất cả mọi người còn tưởng rằng Chu Khải Thâm chỉ là bạn trai cô.Người bạn trai này thật có tiền, chạy Land Rover biển số Bắc Kinh ba số tám.Người bạn trai này đối với Triệu Tây Âm thật tốt, ngày đó còn bị người nhìn thấy anh ta ở trong xe ôm mặt Triệu Tây Âm dịu dàng hôn.Người người đều nói là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, bên trong đoàn có mấy cô bé cả gan đi tìm Triệu Tây Âm nói chuyện phiếm, Triệu Tây Âm thoải mái nói: “Không phải bạn trai đâu, chồng tôi đấy.”Đám người kinh hãi: “Chị kết hôn rồi? Kết hôn bao lâu rồi?”Triệu Tây Âm cười nói: “Bốn năm năm.”Thật sự không lừa người, từ lần thứ nhất cho đến bây giờ, quanh đi quẩn lại vẫn là người này.Tháng năm đầu mùa hạ, ngày dài hơn, bởi vì cách xa nội thành, ban đêm ở nơi này thường xuyên có thể nhìn thấy sao trời.

Triệu Tây Âm mang thai đã bốn tháng, dáng người thoạt nhìn vẫn tinh tế yểu điệu như xưa, nhưng khi khoác một lớp áo khoác mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong tinh tế nơi phần bụng.Mấy ngày nay Triệu Tây Âm cẩn thận phát hiện, lúc Chu Khải Thâm ở trong nhà xem văn kiện, số lần ngơ ngẩn cả người ngày càng nhiều.Ở chung nhiều năm như vậy, cô đương nhiên biết anh suy nghĩ gì.Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Chu Khải Thâm ngồi yên lặng trên bệ cửa sổ*, đưa ánh mắt xa xăm về hướng cửa sổ, yên lặng đến mức kìm nén.

Triệu Tây Âm đứng ở cửa ra vào một lúc anh mới phát hiện.

Thấy người, Chu Khải Thâm vô thức nhét đồ vật cầm trong tay xuống dưới gối ôm, ánh mắt lập tức ấm lại, “Sao vậy?”* Dạng này:Bách Niên Hảo Hợp - Chương 94: : Bách niên hảo hợp, lương duyên vĩnh kết (3)Triệu Tây Âm đi tới, không nói gì, cứ như vậy nhẹ nhàng vòng lấy bờ vai anh.Hai người, một người ngồi, một người đứng.Với độ cao này, bên mặt Chu Khải Thâm vừa vặn gối lên phần bụng dưới hơi nhô lên của cô.Gió trăng ngoài cửa sổ trước mắt cũng không địch lại sự cận kề dựa sát vào nhau giờ khắc này.Chu Khải Thâm từ từ nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận được mạch đập có quy luật, có lực của Triệu Tây Âm, như khúc hát ru làm cho anh bỗng nhiên tỉnh ngộ, từ nay về sau trên thế gian này, Chu Khải Thâm anh không còn tứ cố vô thân.Triệu Tây Âm hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh đi tìm bà ấy đi, mặc kệ kết quả thế nào, đừng để cho bản thân tiếc nuối.”Báo cáo giám định người thân kia, những đêm khuya thăm thẳm, Chu Khải Thâm đã xem qua rất nhiều lần.

Triệu Tây Âm vẫn không hỏi đến, do dự một chút vẫn nói ra khỏi miệng, “Sao anh lại liên tưởng tới dì Phỉ?”“Ừm?”, Chu Khải Thâm từ bụng cô ngẩng đầu lên, nắm chặt tay cô cùng ngồi trên bệ cửa, “Lần trước anh đi sân bay Tây Ninh ngồi phía trên bà ấy, thậm chí đến việc hai người nhận ra đối phương anh cũng không có nghi ngờ gì.

Cho đến khi ngày thứ hai đến nhà bà ấy ăn cơm, anh thấy được ảnh chụp con trai nhỏ của bà ấy.

Đó chính là dáng vẻ lúc anh mười sáu mười bảy tuổi.Triệu Tây Âm hơi nhíu mày, bây giờ nhớ lại, thật sự đúng là có mấy phần ý trời.“Tìm nhiều năm như vậy, có thể là anh quá mẫn cảm.” Chu Khải Thâm cười tự giễu một tiếng, “Trước kia thấy ai tuổi tác tương tự, anh đều vô thức nhìn nhiều thêm hai cái.”Triệu Tây Âm tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh, nắm chặt tay anh lại, hỏi: “Anh Chu, bây giờ giải đáp giấc mộng là một chuyện tốt.”Chu Khải Thâm thẳng thắn nói: “Tây nhi, anh hơi khẩn trương.”Triệu Tây Âm hỏi: “Là sợ dì Phỉ không nhận anh?”“Không phải.” Chu Khải Thâm im lặng, nói: “Nhiều năm như vậy cuối cùng có kết quả, nhưng tim lại trống rỗng.”Triệu Tây Âm thay đổi cầm lấy tay anh, “Anh không yêu cầu bà ấy bất cứ điều gì, cũng không cần bà ấy phụ trách, bà ấy còn sống, cuộc sống cũng rất khá, đây chính là kết quả tốt nhất.”Chu Khải Thâm ôm chặt cô, cằm nhẹ nhàng gác lên bên cổ cô.Triệu Tây Âm suy nghĩ, lại hỏi: “Anh Chu, anh sẽ dẫn mẹ về Tây An sao?”“Không.” Chu Khải Thâm trả lời chắc chắn mười phần, “Bà ấy thật vất vả mới thoát khỏi biển khổ, lại để bà ấy trở về, chuyện này anh không làm được.”Triệu Tây Âm cười phì một tiếng.Hai người lẳng lặng ôm nhau, nhìn bóng đêm tĩnh lặng như biển sâu ngoài cửa sổ.Triệu Tây Âm bỗng nhiên thấp giọng, “Anh Chu, anh đi Thanh Hải tìm mẹ đi.”Không bàn đến kết cục, gỡ nút thắt trong lòng mình mới là quan trọng nhất.Anh không có chuyện liên hệ trước với bất kỳ ai, trực tiếp đi tìm chỗ ở của Nguyễn Phỉ.Gần đến chạng vạng tối, Nguyễn Phỉ lái xe trở về nhà, chiếc xe van cũ nát rung lên kít kít, giẫm mạnh thắng gấp, cả thân xe đều lắc lư theo.

Nguyễn Phỉ phơi nắng lâu, làn da ngăm đen ửng hồng, để thuận tiện cho việc lái xe, cả người bà mặc đồ thể thao đơn giản, chân mang giày vải đế bằng, trang phục vô cùng mộc mạc.Bà nhìn thấy Chu Khải Thâm đứng ở cổng, lập tức ngẩn người.Chu Khải Thâm cong cong khóe miệng, chỉ cười nhạt mà không nói lời nào.Nguyễn Phỉ đi tới, cực kỳ chính xác nói ra tên của anh, “Cậu là người yêu của Tây Tây, Chu tiên sinh.”Chu Khải Thâm gật đầu.“Chờ rất lâu rồi sao?” Nguyễn Phỉ rất bình tĩnh, nét mặt lướt qua trong chớp mắt, trên người bà có loại lạnh nhạt không nói nên lời, như nhìn thấy được tất cả, tầm nhìn xa và rộng.

Không giống như những người phụ nữ nông thôn vô tư thẳng thắn.“Ăn cơm chưa?” Bà lại hỏi.“Còn chưa.” Chu Khải Thâm quy củ đứng ở cổng, không có rời mắt khỏi bà, cũng không bước vào nhà.Động tác mở cửa của Nguyễn Phỉ dừng lại, bỏ chìa khóa lại trong túi áo, “Đi thôi, đi ăn cơm.”Chu Khải Thâm lái một chiếc xe thích hợp chạy trên địa hình đường núi, Nguyễn Phỉ lại trực tiếp đi lên chiếc xe Minibus của mình, “Cậu chạy sau tôi, hay là đi cùng tôi?”Chu Khải Thâm không chần chừ, kéo cửa ghế phụ ngồi lên.Nguyễn Phỉ chở anh đi trong một con ngõ nhỏ, đường hẹp vừa đủ hai thân xe, kỹ thuật lái xe của bà thật không tệ, nhiều lần lúc giao nhau với xe khác, ngay cả Chu Khải Thâm cũng hơi nhíu mày.

Bà ấy đều có thể lạnh nhạt hoàn mỹ lái xe qua.Xe dừng ở cổng một tiệm mỳ, mặt tiền cửa hàng nhìn cũng đã nhiều năm, cái bàn cổ xưa bám dầu mỡ.

Nguyễn Phỉ xe nhẹ đường quen, đi đến ngồi xuống ghế đẩu, trực tiếp kêu hai bát mì thịt dê.“Không cần xem những món khác, thịt dê ở đây ăn ngon.”Chu Khải Thâm thu hồi ánh mắt đang nhìn thực đơn, liếc nhìn bà một cái, hỏi: “Dì Phỉ là người ở nơi nào?”Nguyễn Phỉ nói: “Cậu xem như tôi là người ở đây đi.”“Lần trước ở nhà dì tôi nhìn thấy một tấm ảnh một cậu trai.”“Đó là con trai tôi, học lớp mười một.” Nguyễn Phỉ nói chuyện rất trực tiếp, ánh mắt không trốn không tránh.

“Gọi là Nguyễn Bắc Lâm, đây là tên nó tự đổi.

Trước kia tôi đặt tên cho nó là Nguyễn Hào Phú, nó ngại không có văn hóa.”Chu Khải Thâm nhếch miệng cười cười: “Tên này đổi cũng thật tốt.

Đi học ở đâu?”“Nội thành, cách hơn hai mươi cây số, ở ký túc.”“Thành tích ra sao?”“Rất tốt.”Chu Khải Thâm gật đầu, sau đó bầu không khí lại rơi vào yên lặng.Mì sợi được bưng tới, Nguyễn Phỉ đưa cho anh một đôi đũa, “Ăn đi, nhân lúc còn nóng.”Sức ăn của bà lớn, tướng ăn cũng phóng khoáng, không có chút hơi thở nhu hòa của nữ giới.

Chu Khải Thâm từng nghe Triệu Tây Âm nói, một mình bà dựa vào việc lái xe chở khách đi tới đi lui trong khu thắng cảnh, kiếm chút tiền lương chu cấp cho con trai đi học, là một người phụ nữ số khổ.Tô mì bốc hơi nóng, khói tranh nhau bay lên.Con mắt Chu Khải Thâm bị hun đau, thịt dê này rất có mùi vị, nhưng vị giác dường như lại mất đi chức năng, nhai vào như nhai sáp nến, ăn không biết vị.Trái ngược, Nguyễn Phỉ lại ăn như gió cuốn, ngay cả nước canh cũng nhanh chóng uống xong.

Bà nhìn anh còn nửa bát không nhúc nhích, dường như cũng trong dự liệu, nói: “Ăn không quen phải không, từ thành phố lớn tới ai cũng vậy, nơi này làm khó cậu rồi.”Chu Khải Thâm không muốn ăn, cũng không cố gắng miễn cưỡng, gác đũa lại, nói: “Quê quán của tôi ở Tây An.”Thần sắc của đối phương bình tĩnh, không thấy chút gợn sóng.“Lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi đã rời khỏi nhà đi xa.


Tôi chưa từng học đại học, mười tám tuổi đã gia nhập quân ngũ, sau khi xuất ngũ vẫn ở lại Bắc Kinh.” Chu Khải Thâm nói: “Những năm này, tôi vẫn luôn đi tìm bà ấy.

Tôi không hận bà ấy, cũng không trách cứ gì bà ấy, mẹ tôi đi là đúng, ở lại trong một ngôi nhà như vậy chính là không có đường sống.”Nguyễn Phỉ chớp chớp mắt, nhìn chăm chú vào anh, cuối cùng chậm rãi dời mắt, nhìn về một điểm nào đó trong không khí.“Tôi không có kể lể van xin, cũng không có bất kỳ mục đích gì khác.

Tìm lại bà ấy, chính là tâm nguyện đã thắt chặt trong lòng tôi.

Nếu như bà vẫn còn sống, còn nguyện ý, tôi sẽ quan tâm chăm sóc bà ấy, để bà ấy yên tâm dưỡng già.

Nếu như bà ấy đã qua đời, sau này mỗi năm đến thanh minh, tôi cũng có thể thắp cho bà ấy một nén hương.” Âm thanh của Chu Khải Thâm có chút nghẹn ngào, “Thật sự, chỉ như vậy thôi.”Anh nhìn về phía Nguyễn Phỉ, là thăm dò, là dò hỏi.

Là thận trọng tìm kiếm ý nghĩ trong lòng giữa hai con người thông minh.Chu Khải Thâm là cận hương tình khiếp*, là tất cả những chấp niệm nhiều năm qua đều đã kết thúc.

Anh dùng hết sức an ủi mình, đừng phỏng đoán đối phương nghĩ như thế nào, anh cũng từng giây từng phút ghi nhớ lời của Triệu Tây Âm, làm cho chính mình thoải mái.

Anh chịu đựng, khắc chế, ánh mắt toát ra cảm xúc nồng đậm, trước sau vẫn không che giấu được.*近乡情怯: (Thành ngữ), Nỗi nhớ quê hương, tâm trạng phức tạp e sợ khi về lại cố hương.Ánh mắt của Nguyễn Phỉ một lần nữa lại rơi xuống người anh, hồi lâu sau, chỉ “Ừm” một tiếng.

Lại hỏi: “Tây Tây vẫn ổn chứ?”“Mọi chuyện đều tốt, cô ấy mang thai.” Ý cười của Chu Khải Thâm ôn nhu hơn, “Hơn ba tháng rồi.”Biểu cảm của Nguyễn Phỉ cũng nhẹ nhàng hơn, “Ừm, Thật à? Cô ấy không phải khiêu vũ sao, vậy, vậy...”“Tạm thời không nhảy nữa, sau khi sinh xong lại về vũ đoàn.”Nói đến Triệu Tây Âm, cuối cùng hai người giao lưu cũng tự nhiên hơn nhiều.Chu Khải Thâm vô tình hay cố ý gợi lên chuyện khi còn bé, lại chuyện học của Nguyễn Bắc Lâm, Nguyễn Phỉ cũng không có gì mất tự nhiên, hỏi cái gì đáp cái đó, nhưng bà ấy như có một vạch mức, rất rõ ràng mà biểu hiện rằng không có nhiều nhiệt tình hơn nữa.Mặc dù Chu Khải Thâm xuất thân bần hàn, nhưng nhiều năm qua dốc sức làm ăn trên thương trường, khí chất đã rất xuất sắc, thêm cả người ăn mặc sang trọng lộng lẫy, không phù hợp với quán mỳ sợi cũ nát này.

Lúc đã nói đến mức không còn gì để nói, anh cuối cùng cũng im lặng.

Cả đời này, khó có khi tay chân luống cuống như vậy.“Ăn xong rồi sao?” Nguyễn Phỉ muốn đứng dậy.“Tôi đi trả tiền.” Chu Khải Thâm bước lên phía trước một bước.Lúc anh đứng lên, cao hơn người phụ nữ một cái đầu, khí lực của Nguyễn Phỉ lại vô cùng lớn, không quá khách khí mà níu lại tay anh giật ra sau, “Đứng đấy đi.”Chu Khải Thâm đứng ở sau lưng bà, lại nghe bà hỏi: “Đã ăn no chưa?”“Đã no rồi.”“Tôi đã từng nghe Tây Tây nói, cậu bận rộn công việc, còn có bệnh đau đầu.

Chú ý thân thể, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà không xem ra gì.”Tiếng phổ thông của Nguyễn Phỉ cũng không tiêu chuẩn, xen lẫn mấy phần khẩu âm khó hiểu của nơi đó, nhưng Chu Khải Thâm nghe lại vô cớ đâm vào chỗ mềm mại nhất trong nội tâm anh, là nơi yếu ớt đã lâu không mở ra, phong bế lâu dài, không thấy ánh nắng.

Bà nói mấy câu đó, giống như trận mưa xuân đầu tiên trong bốn mùa, tinh tế mà tưới xuống, im lặng mà thấm nhuần mọi vật.Một mình Chu Khải Thâm đi ra bên ngoài cửa hàng đợi bà, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm một chút, miễng cưỡng chịu đựng sự đau xót trong mắt.“Được rồi, đi thôi.” Nguyễn Phỉ đi qua bên cạnh anh.Chu Khải Thâm chợt nói: “Ban đêm ánh sáng không tốt, tôi lái xe.”Bà nghiêng đầu, có vài phần hoài nghi: “Xe này cậu có thể lái sao?”Chiếc xe van hộp số tay lung lay sắp đổ, ít nhất cũng hơn mười năm.Chu Khải Thâm cởϊ áσ khoác, tiện tay ném lên chỗ ngồi phía sau, tư thế thuần thục ngồi lên vị trí lái, khởi động, bộ ly hợp, làm đâu vào đấy.

Anh nói: “Mười tám tuổi tôi vào bộ đội, lái xe hàng quân dụng ba thắng, bằng lái không cần thi mà phát thẳng luôn.

Luyện ra được tay lái do khi đó lái lên núi cao vào rừng hoang, lái đường dài lái hơn mười giờ.”Nguyễn Phỉ nhìn phong phạm này của anh, trong lòng đã nắm chắc.Đoán chừng Chu Khải Thâm cũng có chút lâng lâng, còn lái xe một tay, kết quả là bộ ly hợp lỏng, xe tắt máy.Nguyễn Phỉ cười, “Không sao, xe này chạy không tốt lắm.”Sau đó trên đường lái xe trở về, Chu Khải Thâm hỏi: “Một tháng dì dựa vào lái xe có thể kiếm được nhiều hay ít?”“Hơn ba nghìn, mùa du lịch thịnh vượng còn được đến năm nghìn.”“Ba của Tiểu Bắc đâu?”“Ung thư gan, qua đời mười năm rồi.”Chu Khải Thâm giật mình: “Thật xin lỗi.”Sau khi đến nơi, Nguyễn Phỉ xuống xe trước, lấy ra một cái túi đen từ trong rương chứa đồ đưa cho Chu Khải Thâm, “Cái này là bích tuyết thảo tôi nhờ người tin cậy làm cho, không mua được ở ngoài đâu, cậu lấy về cho Tây Tây, nấu canh hay nấu cháo đều có thể.”Chu Khải Thâm nhận lấy.“Ngày mai cậu trở về đi, đừng để con gái người ta nhớ mong.” Gió nổi lên, từng đợt từng đợt thổi lên người, đêm Tây Bắc vẫn chưa hết lạnh.

Tựa như thái độ của Nguyễn Phỉ lúc này, Chu Khải Thâm đã biết được đáp án.Anh gật đầu, cũng không biểu lộ thêm gì nữa, “Được.


Vậy dì chú ý thân thể.”Vừa định xoay người đi, Nguyễn Phỉ bỗng nhiên gọi anh lại, kêu là: “Tiểu Thâm.”Toàn thân Chu Khải Thâm run lên, như có điện chạy qua người.“Có một số chuyện, cậu đã đến đó là tấm lòng, tôi hiểu rõ tấm lòng của cậu.” Bà nói.Chu Khải Thâm cũng đã rõ ràng ý nghĩ trong lòng bà.Nhân sinh như một con đường, chúng ta chính là người đi đường.

Tại một ngã rẽ nào đó, bà đã đưa ra lựa chọn thì dù đoạn đường kia có phong cảnh tốt hay xấu, đều đã vẫy tay từ biệt.

Thời gian thấm thoát trôi, ai cũng có cuộc sống mới, không muốn quay đầu nhìn lại.Những gian khó của thế gian, nhìn thấu được không cần phải nói rõ.Nhiều lúc, khao khát và cố chấp u mê trong lòng chẳng qua là bản thân giằng co, tự mình hoàn thành.Giờ phút này, Chu Khải Thâm giống như nghe được tiếng bắt tay giảng hòa của nội tâm và tiếc nuối.

Anh xoay người, mặt cười đẹp đẽ, như trăng sáng gió mát, như cầu thang chạm mây xanh, ưu sầu không thấy, tâm ma đã diệt.Anh chân thành nói: “Sau này em trai Tiểu Bắc thi đại học, nếu cần, tôi có thể đề cử vài vị giáo sư.”Nguyễn Phỉ cười cười, không thể che giấu hết sự kiêu ngạo, “Nó cũng đã từng nhắc tới, muốn thi đến Bắc Kinh.”Chu Khải Thâm gật đầu, “Vậy dì nhắc cậu ấy cố lên, tôi ở Bắc Kinh chờ cậu ấy.”Nói xong, cũng không dừng lại thêm, Chu Khải Thâm dứt khoát tạm biệt, sau đó lái xe rời đi.Đèn sau lập lòe, màu đỏ tươi càng làm cho đêm thêm vắng lặng.Sau khi lái xe được mười mấy mét, tốc độ của chiếc xe chuyên dụng rõ ràng chậm lại, mấy giây sau, lại cuốn đất hất bụi mà đi.Nguyễn Phỉ đứng tại chỗ, nhìn chăm chú theo phương hướng Chu Khải Thâm rời đi, thật lâu mới cất bước về nhà.----Tây Ninh sấm chớp mưa bão liên tục cả ngày, chuyến bay đến trễ, thứ tư Chu Khải Thâm mới về đến Bắc Kinh.Thầy Triệu không yên lòng con gái ở một mình, Triệu Tây Âm mấy ngày nay đều về nhà mình ở.

Hôm nay mới trở về phòng ở ở Phạm Duyệt.Ba giờ sáng, Chu Khải Thâm mang theo cả người phong trần mệt mỏi trở về nhà.Động tác mở cửa của anh rất nhẹ, buông tay đặt hành lý ở cửa trước, vì tránh tạo tiếng vang lớn, anh trực tiếp đi chân trần đến phòng ngủ chính.

Biết anh trở về nhà, Triệu Tây Âm trước khi ngủ không có đóng kỹ cửa, khép hờ chừa lại một khe hở nhỏ, ánh đèn ngủ tia sáng vàng vừa phải.Cô nằm ngủ một bên giường, dung nhan bình yên không màng danh lợi, giữa lông mày hoàn toàn yên tĩnh.Giờ phút này, Chu Khải Thâm thấy được cô, bao nhiêu mệt nhọc vất vả trong khoảnh khắc tiêu tán, ý nghĩ hỗn tạp vẫn còn tồn tại trong lòng tan rã trong chớp mắt.Nơi an lòng nhất chính là nhà.Anh yên lặng đi qua, quỳ một chân xuống đất, cực ôn nhu gẩy sợi tóc rối bên mặt Triệu Tây Âm.Vừa chạm một cái cô đã tỉnh.Đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, sau khi thấy người về, lập tức sáng rõ tỉnh táo, âm thanh từ cổ họng nghẹn ngào khàn khàn, nói: “Ông xã, anh trở về rồi.”Chu Khải Thâm cong cong khóe môi, “Ừm, anh về rồi.”Triệu Tây Âm không hỏi tiền căn cũng không hỏi hậu quả, không tạo áp lực cho anh, chỉ tự nhiên mà vươn tay, hồn nhiên nói: “Anh Chu, ôm một cái.”Chu Khải Thâm cởϊ áσ khoác ra, xốc tấm chăn ra leo lên giường ngồi.Anh ôm Triệu Tây Âm vào trong ngực, ôm thật chặt.Triệu Tây Âm muốn ngẩng đầu nhìn anh, lại bị Chu Khải Thâm dùng bàn tay che mặt cô lại, “suỵt….”Triệu Tây Âm hoàn toàn yên tĩnh, ngoan ngoãn cuộn trong ngực người đàn ông.Giọng Chu Khải Thâm dần dần khàn, anh nói: “Tiểu Tây, anh sẽ làm một người ba tốt.

Anh muốn cho con mạnh khỏe lớn lên, để cho con có một tuổi thơ tốt đẹp, anh sẽ dẫn con đi nhìn thế giới, để cho con biết, con người thật vĩ đại cũng thật nhỏ bé.

Anh muốn dạy con học chữ, dạy con đạo lý làm người, để con có chỗ đứng trên đời, cũng có sự nhiệt tình của đứa trẻ vĩnh viễn không mờ phai.

Anh sẽ là niềm kiêu ngạo của con, đồng thời, anh cũng muốn để con tin rằng, một ngày nào đó, hậu sinh khả úy, anh cũng sẽ tự hào về con.”Chu Khải Thâm nắm chặt tay Triệu Tây Âm, không nhịn được run nhè nhẹ, nói đến phần sau, lại mang theo sự nghẹn ngào.

Những thiếu thốn của tuổi thơ, những tiếc hận tình thân, nỗi khổ trưởng thành, khó khăn của cuộc sống, như là đủ loại, giờ phút này đều hóa thành gió hóa thành mưa, hòa tan sự tàn nhẫn cứng rắn ẩn sâu mấy mươi năm trong trái tim của người đàn ông này.Anh giống như một đứa bé lạc đường khàn giọng đấu tranh, đã từng lảo đảo vấp ngã, đã từng tổn thương.

Nhưng giờ phút này, cuối cùng anh cũng tìm được bến cảng chở che, tìm được người con gái thùy mị dịu dàng.

Anh hôn một cái lên trán Triệu Tây Âm, đôi môi nóng bỏng tỉ mỉ chạm lên da thịt tinh tế của cô gái.Đêm trăng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.Sau đó, Triệu Tây Âm cảm nhận được từng giọt từng giọt ướŧ áŧ nóng rực rơi xuống mi tâm cô.Tiếng khóc nghẹn ngào, đè nén, khắc chế, dùng hết sức lực duy trì thể diện mà đàn ông nên có.Triệu Tây Âm xoay mặt Chu Khải Thâm lại, không cho anh trốn, dịu dàng nói: “Em và con cùng yêu anh, chúng em sẽ cho anh một ngôi nhà.”Những vết thương cũ năm xưa, mây đen sương mù, đều bị một lời này của cô dịu dàng ôm lấy.Chu Khải Thâm tựa vào trong ngực cô hai mắt nhắm nghiền, trong người lại có một thứ gì đó biến thành tro bụi, cùng nhau phá đất mà đâm chồi xanh lá xanh.

Trong lòng như cất một vò rượu hoa đào, Chu Khải Thâm biết, thật sự anh đã có được hạnh phúc như hơi rượu chớm say này.Anh nghiêm túc, ngôn ngữ không có cách nào biểu đạt được nội tâm đang rung chuyển của anh, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng cũng chỉ có một câu đơn giản: “Tiểu Tây, cảm ơn em.”Triệu Tây Âm dí dỏm cười một tiếng, đầu ngón tay trỏ thon nhỏ như hành, chỉ vào mi tâm anh, nói: “Không cần khách khí, em yêu anh.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện