[Bách Quỷ Dị Văn Hệ Liệt] Vĩnh Niên Kí
Chương 6
Trên đường minh phủ, hai bóng người cùng thành một đôi. Lúc này Hạng Bàn bước chậm lại, không đi song song với Vĩnh Niên nữa.
Vĩnh Niên vừa đi vừa nhìn lén nhìn Hạng Bàn, chẳng có chung chuyện gì để nói.
“Đúng rồi, ngươi quen quan viên dưới địa phủ? Vậy có biết quỷ nữ chưởng cung hay không?”
Hạng Bàn không chịu nổi, thở dài: “Là, hồ ly kia chỉ toàn nói lời gạt ngươi đấy.”
“Không đâu mà, lúc ta còn rất nhỏ có một vị cao tăng cũng nói như vậy.”
“Hừ hừ, cao tăng? Nếu ta nói kia cũng do hồ ly biến thành ngươi tin không?”
“Y….”
Vĩnh Niên mở to mắt, mấy chuyện này thật kinh người. Nếu là sự thật, vậy chuyện hắn không có con nối dõi, thê mất thiếp vong. Kia thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Đúng rồi, còn có một đứa con khó sinh….
Hạng Bàn không màng đến nghi vấn vừa dấy lên trong lòng Vĩnh Niên. Sự chú ý của y đều đặt vào một cửa thành vừa trồi lên mặt đất.
“A, cửa thành đến rồi.”
Câu nói làm Vĩnh Niên chú ý, không biết từ khi nào thì đường chân trời bỗng xuất hiện một tòa thành. Gò đất xám xịt kia thoáng chốc hóa nên thành trì, hình ảnh vẫn còn phản phất lúc có lúc không. Nếu không phải cửa thành đã rõ rành rạnh, thì không ai nghĩ đây lại là thành lũy. Nhưng…. Rộng chỉ khoảng một tấc? Sao có thể gọi là thành?
Tường thành cao và dày, hướng thẳng tận trời. Bên trong có gì tuyệt không thể thấy được, Vĩnh Niên đành phải giử lại nghi vấn trong lòng.
Thành trì nhìn vuông vứt, bốn phía đều có cửa, mỗi cửa lại mở ra đường đi. Cửa thành đóng ấn rõ ràng xác thật đây chính là một đô thị phồn hoa. Trên đó còn khảm thêm hoa văn trang trí hình mặt người. Mặt kia thật hung tơn. Mắt xanh biếc mở to khinh khỉnh. Khóe miệng màu đỏ chảy xệ xuống, uy phong lẫm liệt. Mày râu dựng ngược, trông rất sống động.
Vĩnh Niên tò mò nhìn khắp tòa thành, trước giờ chưa thấy gì kỳ ảo như thế.
Đột nhiên hoa văn mặt người trên cửa chuyển động, mắt hổ mở to, nói thành tiếng: “Trước báo tên họ!”
Vĩnh Niên giật mình kinh sợ, sau một lúc lâu mới ý thức lại trả lời: “Ta, ta là Vương Hạnh, tự Vĩnh Niên.”
Đôi mắt to trên gương mặt xoay tròn nhìn xung quanh rồi trở lại như cũ.
“Vương Hạnh, sinh giờ Thân, năm Nhâm, ngụ tại Phong Dương thôn. Dương thọ chưa hết!” Mặt người rống lên, nước miếng li ti văng khắp người Vĩnh Niên: “Muốn vào thành sao? Sinh hồn (~ hồn người còn sống) muốn vào thành thỉnh nộp hai lượng bạc trắng.”
Mặt người không kiên nhẫn ngáp một cái. Cửa tự động bay ra một tủ đựng tiền trước mặt Vĩnh Niên.
“Hai lượng bạc trắng!” Hai người đồng thanh, mắt muốn rớt ra. Vĩnh Niên liếc nhìn Hạng Bàn, kia cũng có bộ dáng không hiểu chuyện gì. Chẳng lẽ có quy định với sinh hồn hay sao?
“Con mẹ nó, địa phủ từ khi nào có quy định này! Thượng ti (~ cấp trên) của ngươi là ai, muốn tham ô à, hừ!”
Hạng Bàn lúc này nhảy dựng lên giương nanh múa vuốt. Mặt người lúc này mới phát hiện sự hiện hữu của y, lạnh lùng liếc một cái.
“Thì ra còn một người nhỏ nữa, thu hai phần.”
“Ngươi!”
Vĩnh Niên nhanh chóng che miệng Hạng Bàn lại, tránh càng nói càng sai, chọc cho phải nộp tiền nhiều hơn. Nhưng bọn họ phải kiếm tiền ở đâu đây?
Phí tổn chỉ vài ba lượng, phải làm sao bây giờ?
Hắn sờ túi tiền trống rỗng, một đồng cũng không có. Không có tiền thì không vào được thành. Không vào được thành thì không soi được cái giếng hoàn dương. Không soi được giếng hoàn dương thì không tìm được thân thể. Làm sao bây giờ?
Thêm vào đó, Hạng Bàn đang đứng cạnh đó không thể kiềm chế được. Khí thế mạnh bạo chuẩn bị gây chiến. Vĩnh Niên vội ôm chặt lấy y, sợ gặp chuyện không may. Đầu liên tục suy nghĩ cách giải quyết.
Thật vất vả mới đến được nơi này. Sao lại chịu thất bại trong gan tấc!
Đang lúc Vĩnh Niên mặt mày cau có, thì trên đường vang lên tiếng chuông lanh lảnh, nhạc ngựa leng keng rộn ràng. Thanh âm xa xăm trong chớp mắt xuất hiện trước mắt, bốn con tuấn mã màu trắng phi như cỡi mây đạp gió mang theo một thùng xe màu nâu hướng cửa thành mà chạy đến. Chuông trên cổ ngựa lay động tươi vui, báo cho mọi người mau mau nhường đường. Xe tới cửa thành thì ngừng lại, mặt người trên cửa thành bỉu môi, chủ động cho qua. Cửa thành nặng nề từ từ mở ra, lúc này, bức mành trên xe trước sau đều không giở lên, thùng xe gắn kết chắc chắn, khó có thể nhìn nhìn thấy bóng người ở trong, chỉ có thể ngửi được hương phấn thoang thoảng từ khe hở.
Hương thơm này…. Xe ngựa này.
Vĩnh Niên có chút quen thuộc.
Còn nhớ thanh minh năm nay có đốt một chiếc xe hàng mã như vậy. Vì các lão nhân trong thôn có nói nếu không viết tên sợ bị cô hồn dã quỷ cướp đi mất, nên hắn đã đặc biệt viết riêng ở sau xe một chữ Vương….
Một suy nghĩ kỳ quái nẩy ra trong lòng, đầu hiện lên một bóng dáng mơ hồ.
Vĩnh Niên nhìn về phía đuôi xe, tìm kiếm.
Bỗng nhiên hắn cả người chấn động. Thốt lên một cái tên.
“Đào Nhi!”
Thân ảnh mơ hồ trong đầu dần rõ lên. Trên xà ngang dưới đuôi xe còn khắc một chữ Vương rất rõ.
“Tướng công?” Người trong xe kinh ngạc gọi, ngừng xe vén mành, thướt tha đi xuống. Vĩnh Niên vui mừng ngạc nhiên ngênh đón. Mặt của Hạng Bàn lập tức biến sắc.
“Đào Nhi…”
Vĩnh Niên được nhìn lại gương mặt dường như đã quên kia thì xúc động vạn phần. Nàng vẫn phấn hương như khi còn sống, vẫn là màu son này, nếu không phải hương thơm này, xe ngựa này, có lẽ bọn họ đã bỏ lỡ nhau. Thì ra thanh minh hàng năm đốt hàng mã họ đều nhận được…. Vĩnh Niên xúc động cơ hồ rơi lệ, không khỏi thành tâm cảm tạ trời xanh.
“Tướng công, thật là chàng!” Đào nhi mừng rỡ gọi, ôm lấy cổ của Vĩnh Niên, đầu nhu thuận tựa vào ngực, tha thiết khóc lên.
Đào thị chính là người thiếp thứ nhất cưới vào sau khi Vĩnh Niên thú thê. Nàng rất có tri thức lễ nghĩa, hiền thục dịu dàng, khiến Vĩnh Niên vô cùng yêu mến. Sang năm thứ hai liền có mang, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, sinh nở khó khăn, hai mẹ con cùng nhau qua đời, một xác hai mạng.
Vĩnh Niên vẫn mãi đau lòng. Có lẽ vì thế mà thanh minh năm nào hắn cũng đặc biệt chăm chút cho Đào Nhi. Khi sống nàng thích gì, đều đốt không thiếu một thứ. Dưới ánh lửa, đồ mã quý giá cháy đi không phải là ít. Chỉ hy vọng nàng dưới suối vàng sống tốt một chút.
Chợt thấy Đào Nhi, dáng dấp vẫn không đổi. Nàng đang đứng trước mặt hắn, so với thi thể lạnh như băng nằm trong quan tài, thì thì thần thái thật sinh động hơn nhiều lắm. Tóc bới cẩn thận, một đôi trâm long phong bằng trân châu thật lớn cài nghiêng nghiêng càng tăng thêm vài phần xinh đẹp. Toàn thân mặc tơ lụa thượng hạng, cổ tay đeo thêm hai ba cái vòng ngọc làm nổi bật làn da trắng như tuyết, chân mang hài thêu bằng nhung, điểm tô cho đôi gót tam thốn kim liên.
Xem ra nàng sống cũng không tồi…. Vĩnh Niên cảm thấy vui mừng, ngập tràn trong niềm vui gặp lại cố nhân nên nhất thời xem nhẹ thái tuế. Thái tuế lúc này mặt đã muốn mọc nanh như có thể ăn thịt người, mắt như hai bó đuốc, hừng hựt thiêu đốt.
“Đào Nhi…”
“Tướng công, thiếp rất nhớ chàng.”
“Mọi người sống ở đây có tốt không?”
“Tướng công, yên tâm. Mọi người năm nào cũng đều nhận được nguyên bảo chàng đốt xuống. Cái gì cũng không thiếu, cũng chẳng có uất ức gì. Đào nhi còn mở một tiệm may trong thành, ngày qua ngày đều sống được.”
“Như vậy là tốt rồi…”
Tình cảm ngọt ngào mãi như thế làm người nào đó đang nổi trận lôi đình. Hạng Bàn nhìn đôi gian phu *** phụ đang quấn quít say mê thật chịu không nổi mà. Một tiếng hừ thật mạnh, thật lớn từ mũi kéo dài ra, xong lại vọt đến ngăn cách hai người nọ đang chuẩn bị tiếp xúc da thịt, bắn cho Vĩnh Niên một ánh mắt cảnh cáo, lại quay đầu nhìn Đào Nhi hung tợn, giống như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống.
Đào Nhi tò mò nhìn lướt qua Hạng Bàn, rồi chẳng màng đến y. Lau đi nước mắt, lại ngẩng cao đầu nhìn Vĩnh Niên tươi cười nói: “À, cứ nhìn mãi, nói mãi. Tướng công mau cùng ta về nhà đi.”
Vốn việc cấp bách là tìm thân thể mình, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong kia làm Vĩnh Niên do dự. Hạng Bàn toàn bộ đều nhìn thấu lòng hắn, dài mặt ra nghiêm khắc ra lệnh.
“Không cho đi!”
“Hạng Bàn…” Vĩnh Niên có chút xấu hổ, khẽ đẩy Hạng Bàn một chút, ý bảo y có hơi quá đáng.
“Mặc kệ các ngươi trước kia là liên hệ thế nào, giờ không tính toán chi hết, hắn là của ta!” Hạng Bàn cao ngạo hất cằm, tuyên bố quyền sở hữu.
“Ngươi thật là, một sinh hồn cùng tử linh thì có quan hệ quái gì nào!” Hạng Bàn quay đầu dạy dỗ Vĩnh Niên, càng nói càng làm cho mặt của Vĩnh Niên lúc xanh lúc trắng.
Đào Nhi cười lạnh, thật trái ngược hoàn toàn với phong thái dịu dàng hiền thục trước đây, lạnh lùng giành giật cùng Hạng Bàn.
“Ngươi là nhỏ phải phân rõ phải trái. Ta chính là thê tử danh chính ngôn thuận của tướng công, còn ngươi là ai?!”
“Ta và Vĩnh Niên đã bái đường rồi. Ngươi là người chết, mau về phần mộ của mình đi!”
Đào nhi không giận, chỉ quay đầu nhìn Vĩnh Niên nói: “Tướng công, chàng còn nhớ là thiếp vì sinh khó mà chết không?” Đối mặt với Vĩnh Niên, Đào nhu mềm yếu như như nước, một đôi mắt hạnh như sóng hồ thu đưa tình. Vĩnh Niên rơi vào mê đắm, như được hưởng lại khoảnh khắc tuổi trẻ ngọt ngào năm nào.
“Lúc thiếp chết, thai nhi đã có hồn. Xuống địa phủ này liền sinh ra, vẫn chưa đặt tên đâu. Tướng công không muốn gặp nó sao?”
“Con của ta….” Vĩnh Niên há miệng, choáng ngợp, mình sao có thể không nhìn đến đứa con vô duyên kia?
“Đúng vậy, vì là anh linh, nên khó nuôi lớn một chút. Giờ cũng có dáng vẻ của đứa bé ba tuổi rồi, cũng rất ngoan ạ…. Các tỷ muội ngoài đi đầu thai ra, đều ở trong tiệm trò chuyện dạy dỗ nó. Đứa bé kia thật đáng thương mà.”
Đào nhi vừa nói vừa lau nước mắt, nhìn Vĩnh Niên đau lòng vô cùng.
“Ta đi với nàng.” Vĩnh Niên bất chấp Hạng Bàn giở chân định đi.
“Khoan đã! Vương Vĩnh Niên ta cảnh cáo ngươi!”
Hạng Bàn hầm hầm chỉ Vĩnh Niên mắng to. Vĩnh Niên xin lỗi nhìn y một cái, đỡ Đào nhi ngồi vào trong xe. Đào nhi cảm thấy mỹ mãn, lén dùng ánh mắt thắng lợi liếc Hạng Bàn. Y giận dữ, thầm nghĩ muốn làm thịt nữ nhân này, nhưng lại sợ nổi điên trước mặt Vĩnh Niên thật không tốt, đành phải nhịn xuống, bước hai ba bước liền nhảy lên xe ngựa, ngồi ở giữa hai người.
Hình nhân thấy bọn họ đã lên xe thì cũng mắt nhắm mắt mở không nhắc thêm gì về chuyện phí vào thành, mở rộng cửa cho xe phóng vào.
Xe ngựa dọc theo đường chạy như bay. Vĩnh Niên giờ mới phát hiện ra là mình đã vào tận nội thành. Nhìn bên ngoài, tòa thành này chỉ một tất vuông, nhưng bên trong lại rộng lớn đến diệu kỳ. Tường thành cao ngất, ngã tư đường rộng lớn, nhà cửa dày đặc, người qua kẻ lại rộn ràng nhốn nháo, thật làm người khác không thể nào tin được.
Vĩnh Niên kinh ngạc há to mồm, hết nhìn đông lại nhìn tây, trông như nhà quê ra tỉnh.
Đào Nhi che miệng cười: “Tướng công, nơi này là Minh thành không giống với nhân gian. Từ ngoài nhìn vào, chỉ có một tất vuông, nhưng bên trong lại rộng lớn thú vị vô cùng!”
Vĩnh Niên gật đầu, ánh mắt vẫn không kìm được mà trông ra bên ngoài. Chỉ thấy thương nhân trên phố rao hàng, người qua đường nói chuyện phiếm râm ran, nhưng so với nhân gian thì khác biệt hơn rất nhiều. Đó chính là tất cả các thương phẩm mà họ mua bán đều là giấy tiền hàng mã, còn có vài động vật cổ quái nữa.
Đào Nhi thấy hắn thích thú nhìn ngắm thì lén lướt qua Hạng Bàn, khẽ tựa đầu vào vai Vĩnh Niên. Lòng Vĩnh Niên bỗng khó chịu, thân thể cứng đờ. Cùng lúc Hạng Bàn cũng nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Đào Nhi mà mắng: “Đã chết rồi còn không biết xấu hồ, dám câu dẫn thê tử trước mặt trượng phu của người ta! Nếu không phải ta không đánh nữ nhân thì….. hừ hừ!”
“Ngươi mới dày mặt ra. Dám dụ dỗ cưới phu quân của người khác! Ông trời sao lại không trừng trị kẻ bại hoại như ngươi cho rồi đi.” Đào nhi phất tay áo, không chút chịu thiệt mà đáp lại.
Vĩnh Niên si ngốc một lúc lâu. Tự hắn cũng biết rõ, nếu lúc nãy Hạng Bàn không nhảy dựng lên thì e rằng hắn cũng đã đẩy Đào nhi ra.
Tại sao? Đào Nhi là thiếp của mình kia mà….
Sao mình vừa chạm vào nàng đã sinh ra chán ghét. Này là tại sao?
Chẳng lẽ lòng mình giờ chỉ có mỗi Hạng Bàn?
Vĩnh Niên ngơ ngác nhìn Hạng Bàn đang tranh cãi đến đỏ mặt tía tai. Đợi cho hai người ồn ào đến mức ân cần thăm hỏi phụ mẫu của nhau thì Vĩnh Niên mới sực tỉnh, kéo họ ra, để cả hai cùng bình tỉnh lại.
Hạng Bàn nhào vào lòng Vĩnh Niên ngồi xuống, ngực còn phập phồng tức giận, đang lẩm bẩm gì đó. Đào nhi cạnh bên đã trở lại bình thường, nàng chẳng màng đến sự tồn tại kia, cứ nhìn Vĩnh Niên mở miệng cười.
“Tướng công, về nhà sẽ có một ngạc nhiên rất vui chờ chàng.”
À? Vĩnh Niên có chút tò mò. Khiến hắn vui hơn chuyện có con sao? Lòng Vĩnh Niên có chút chờ mong.
Hạng Bàn thấy Vĩnh Niên lơ là liền bất mãn, liền há to miệng cắn vào ngực hắn.
Vĩnh Niên xoa xoa huyệt thái dương cho đỡ đau đầu. Mắt vờ như nhìn cảnh vật ngoài xe, chẳng màn đến hai bên đang sấm vang chớp giật.
Còn nhớ Đào Nhi trước kia hiền lành dịu dàng biết bao, chẳng bao giờ giành giật với ai cả. Chết đi sao lại khác xưa nhiều như thế?
Vĩnh Niên vẫn chưa kịp hiểu rõ vấn đề, thì xe ngựa chạy vào một một hẻm nhỏ lót đá, dừng lại trước một cánh cửa lớn sơn son.
Trời cao ***g lộng, lửa khói cũng tạm dừng, Vĩnh Niên thở phào bước xuống xe ngựa như vừa chạy nạn về. Chân mới chạm xuống đất, hắn lại run lên, hai người sau lưng nhìn hắn như hổ rình mồi. Ai cũng ngồi lỳ trên xe, bàn tay nhỏ nhắn cứ giơ mãi giữa không trung, đôi mắt hạnh ngập tràn chờ mong. Hai bên lại khai chiến, mắt như bốc hỏa, vẻ mặt đang dọa ngươi dám đỡ nàng xuống xe thử xem, đồng thời đôi tay ngắn ngủn cũng mở rộng ra chờ đợi Vĩnh Niên.
Giây thần kinh của hắn bắt đầu co giật. Vĩnh Niên nhìn nhìn, hết bên này đến bên kia, cuối cùng thở dài, quay đầu chẳng giúp ai cả, chậm rãi bước lên bật thềm.
Trên xe ngựa thấy thế liền liếc nhau sắt lẹm rồi cũng đi xuống.
Bước qua cánh cửa sơn son là một khoảng sân rộng lớn, hoa lá rực rỡ, cỏ cây khoe sắc. Giữa nhà chính đặt một bàn thờ đầy trang trọng, mái nhà hơi cong. Xà nhà ngang dọc đang xen vào nhau, trải dài ra sau. Cửa gỗ khắc hoa sinh động, trông rất thanh lịch.
“Tướng công, chàng thích nhà này không?”
Đào Nhi bất an quan sát thái độ Vĩnh Niên. Hạng Bàn ở bên cạnh không chần chừ liền dội cho một gáo nước lạnh.
“Cái gì là nhà ở. Cung điện của ta đẹp hơn nhiều….”
“Xấu hổ rồi, đây chính là ngôi nhà ta đã sống từ nhỏ đến lớn ah.”
Một tảng đá đập ngay vào đầu, Hạng Bàn nhất thời ngượng ngịu, lúng túng: “Ta không có ý này….” Y hạ giọng thì thầm. Đào Nhi đứng cạnh bên đắc ý cười như hoa nở.
“Thật là giống nhau như đúc….” Vĩnh Niên xúc động, bước nhanh về phía trước, lòng rộn ràng khó tả.
Đào Nhi mỉm cười, bỗng hướng vào nhà gọi: “Cha ơi, tướng công đã đến rồi ạh!”
Lòng Vĩnh Niên giật thót một cái. Không đủ tự tin để nhìn lão nhân từ nhà bước ra.
“Cha!”
Tình cảm trong lòng nhất thời ba đào biển động. Mắt Vĩnh Niên đỏ hoe kêu lên một tiếng, rồi quỳ sụp xuống ngay.
“Con ngoan, con vất vả rồi….” Vương phụ run run nâng Vĩnh Niên dậy, mắt cũng ướt nước, đương nhiên là cảm động vô cùng.
Lão lau đi hạt lệ già, nắm chặt cánh tay Vĩnh Niên, môi cắn chặt không ngừng gật đầu, lòng có ngàn vạn lời để nói.
“Đào Nhi…. Nàng vất vã rồi.” Vĩnh Niên đỡ lấy cha mình, an ủi, mắt đầy cảm kích nhìn Đào nhi.
Đào Nhi khẽ cười, mắt đầy ẩn tình trước sau đều không rời Vĩnh Niên.
Thân thể của Vương phụ bỗng nhiên cứng lại, Vĩnh Niên cảm thấy kỳ quái. Thì ra là Hạng Bàn đang tiến lên trước, đẩy Đào Nhi ra, cắt ngang ánh nhìn của hai người. Sau đó cũng giơ tay đánh giá sơ qua nhạc phụ này một phen.
Đào Nhi lảo đảo, lui về sau vài bước, cả người đứng không vững, ánh mắt phẫn hận liếc qua Hạng Bàn, khi nhìn đến Vĩnh Niên thì biến thành râm rức khóc.
Chân của cha già cứ không nghe lời mà run mãi, chỉ chăm chăm nắm lấy cánh tay của Vĩnh Niên.
Hạng Bàn không kiêng nể gì nhìn lão, mắt ánh lên chút nghi hoặc.
“Hạng Bàn!” Thấy y nhìn cha vợ mình vô lễ như thế, Vĩnh Niên giận dữ, kiềm không được mà trách.
“Cha, người đừng sợ. Kia không phải người xấu đâu ạh.” Vĩnh Niên nắm lấy tay cha mình trấn an, nghĩ thầm chắc cha bị bộ dáng quái dị của Hạng Bàn dọa cho hoảng sợ rồi.
“Ngươi nói ta là thứ này thứ nọ!” Hạng Bàn bất mãn cất cao giọng.
Vĩnh Niên nhất thời dùng ánh mắt van cầu nhìn y. Hạng Bàn cũng không ăn thua nữa, hai tay chấp sau lưng, đảo mắt nhìn Vương phụ rồi lại nhìn Đào Nhi,
“Ta cho các người biết. Vĩnh Niên hiện giờ là vợ của ta. Chúng ta cũng đã có con. Người đã chết như các người đừng đứng gần hắn quá. Hắn là của ta.”
“Hắn, hắn nói thật chứ?” Vương phụ nắm chặt tay Vĩnh Niên hơn, run run hỏi. Vĩnh Niên không muốn lừa cha mình, bất đắc dĩ phải gật đầu thừa nhận. Vương phụ lệ già lã chã, run rẩy nói không thành câu: “Đó là nam nhân a. Còn…. còn có bộ dáng như thế, sao ngươi có thể….”
“Ông già kia, đó là ý gì!”
Hạng Bàn giận tím mặt, thân thể phát ra một ngọn lửa màu đỏ.
Đào Nhi như bị hoảng sợ, vội vàng chạy đến trước mặt Vương phụ, dùng thân thể nhỏ bé mà cản lại. Vương phụ tuổi già sức yếu, thân thể càng run rẩy dữ dội hơn.
Vĩnh Niên thấy thế, lòng thầm tức giận, phi thường bất mãn với hành vi của Hạng bàn, tay nắm chặt lại.
Hạng Bàn kia! Tại sao lại cố tình cho cha của hắn biết chuyện này. Người đã già yếu không thể chấp nhận loại chuyện ngỗ nghịch trái với luân thường như thế. Y không thể nói năng dịu dàng giải thích sao, mình vẫn có thể cùng y thỉnh tội với cha già mà. Giờ y ác mồm ác miệng, ngữ khí như đang chửi cha của mình, thật là quá đáng. Cha từ trước đến giờ luôn yêu thương mình. Mình sao có thể chịu được cảnh cha bị kinh bỉ!
“Hạng Bàn, không được vô lễ. Người là cha ta.” Giọng nói của Vĩnh Niên ngầm chứa tức giận. Nếu ngay cả phụ mẫu mình cũng không tôn trọng. Hắn còn có thể trông chờ gì sự yêu thương của trượng phu kia chứ.
“Cha? Bất quá cũng chỉ là cha của một kiếp. Canh Mạnh Bà vừa uống, há chẳng hóa ra người lạ sao?”
Nói mãi cứ nói mãi, Hạng Bàn nhìn Vĩnh Niên, không màn đến oán giận trong mắt hắn.
Vĩnh Niên hơi ngạc nhiên, nhưng lửa giận đã che kín cả mắt.
“Một ngày làm cha, cả đời làm cha. Nếu ngươi không thể tôn trọng phụ thân ta, xin hãy ra ngoài đi!”
Vừa thốt ra xong, Vĩnh Niên liền hối hận, nhưng lời nói như bát nước đổ đi, vĩnh viễn cũng không thể thu về được. Hạng Bàn thấy hắn càng lúc càng bi thương, lại nhận thấy lòng hắn kim châm vò xé.
Hạng Bàn cắn cắn môi muốn nói vài câu để không khí dịu lại, nhưng lòng y cũng đang giận lắm. Nếu không dạy dỗ, khẩu khí này thật chẳng tài nào nuốt trôi được mà.
Nhất thời, cả hai bên đều căng thẳng, chẳng ai chịu mở miệng trước.
Không khí tựa hồ ngưng đọng.
Đào Nhi lạnh lùng nhìn hết bên này đến bên kia, không hề quan tâm đến Vương phụ đang run run sắp ngã, miệng thầm cong lên một chút.
Lạch cạch lạch cạch. Tiếng guốc gỗ vang lên phá vỡ đi bầu không khí nghiêm trọng.
Mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy một đứa bé khoảng ba bốn tuổi đang đứng ngay cửa. Viền áo màu lam, chân mang guốc gỗ, ngón tay thon dài khéo léo. Cái đầu tròn tròn, hai mắt thật to, hàng mi cong cong. Mũi thẳng, da trắng nõn như tuyết, đôi môi đỏ sẫm cắn chặt lại, nhìn những người vừa đến thật lạnh lùng.
Nó vịn vào cánh cửa, không nói tiếng nào. Mắt thăm thẳm như hồ sâu mở to nhìn Hạng Bàn, sau đó lại chậm rãi chuyển đến người Vĩnh Niên.
Đào Nhi nhanh chóng chạy đến muốn ôm lấy nó. Thằng bé xoay người tránh được, nhào vào lòng, ôm chầm lấy Vương phụ. Vương phụ cũng vội ôm lấy nó. Bàn tay quắt queo xoa xoa đầu, miệng vỗ về cháu ngoan. Người cũng vì thế mà bớt run rẩy.
Đào Nhi đối mặt với cái ôm trống rỗng thì xấu hổ một lúc. Hạng Bàn không chút do dự cười nhạo thành tiếng, cười đến khi mặt nàng lúc trắng lúc xanh, oán độc liếc nhìn y.
Vĩnh Niên không thấy được điều đó. Hắn hoàn toàn bị đứa bé này thu hút. Cả người kích động ngồi xổm xuống, giơ tay định nựng nịu, muốn chạm lại không dám, sợ đây là ảo giác sẽ tan biến mất. Vương phụ hiền lành nhìn con mình, đưa mắt cổ vũ, Vĩnh Niên cảm kích cười, cẩn thận xoa xoa đôi má mịn màng của đứa bé.
“Nó là….”
Đào Nhi bật dậy, quay đầu lại, dịu dàng cười, giọng nũng nịu nói: “Vẫn chưa, tướng công chàng đặt cho nó cái tên đi.”
Nghe vậy, bé con trong lòng Vương phụ liền ngẩn đầu. Tuy vẻ mặt không đổi, nhưng Vĩnh Niên vẫn biết lòng nó là tràn ngập chờ mong. Hắn xoa xoa đầu con, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng. “’Muôn vật trùng trùng, đều về cội rễ.[1]’ Đặt là Tĩnh vậy. Con gọi là Vương Tĩnh nhé?”
“Tên rất hay a!” Đào Nhi lập tức mở miệng đồng ý, Hạng Bàn chỉ hừ lạnh một tiếng quay quắt đi.
Đào Nhi vội vàng chạy đến, bắt lấy đứa bé trong lòng Vương phụ. Một mực gọi Tĩnh nhi, giục nó: “Đến gọi phụ thân!”
Vĩnh Niên cảm thấy kỳ quái, cha mình lại run lên. Hắn nắm lấy tay cha, làm cách gì cũng không dừng được run rẩy.
“Mau gọi!” Đào Nhi lại thúc giục. Tĩnh nhi cứ cắn chặt môi như trai ngậm ngọc. Móng tay thật dài của Đào Nhi từ từ bấm sâu vào da thịt non nớt của đứa bé, mắt ngập tràn nôn nóng. Hạng Bàn nhàn nhã xem cuộc vui. Mẫu tử ngạnh nhau, đúng là cảnh đáng giá mà.
Mắt Vương phụ bỗng trừng lớn, hung hăng nắm chặt tay của Vĩnh Niên, liều lĩnh nhìn vào mắt hắn.
Vĩnh Niên sửng sốt, giờ mới phản ứng vội vàng nói đỡ: “Đào Nhi, không sao đâu. Nó mới gặp ta lần đầu mà.”
Nói xong lại muốn xoa đầu Tĩnh nhi, nhưng đứa bé này không hề biết ơn, khẽ lách người, chạy ra khỏi phòng, thoáng chốc đã biến mất ở khoảng sân sâu hun hút.
Tay của Vĩnh Niên sững sờ giữa không trung một chút, cuối cùng chỉ có thể thu về, xấu hổ gãi gãi đầu. Muốn đuổi theo, nhưng mặt mày của Đào nhi đã thành xanh mét. Vương phụ dường như thở ra nhẹ nhõm.
“Mẫn nhi của chúng ta đáng yêu hơn!” Hạng Bàn lạnh lùng chế nhạo.
“Mẫn nhi?” Vương phụ nghi hoặc ngẩng đầu hỏi.
“Không có gì!” Vĩnh Niên sợ cha nổi giận lần nữa, không dám kể chuyện của Mẫn nhi. Hơn nữa hắn phải đuổi theo Tĩnh nhi, không có thời gian giải thích.
Bỗng nhiên, Hạng Bàn lại giận dữ.
“Ngươi đã quăng Mẫn nhi đâu mất rồi!” Y rống lớn kêu, nắm lấy cánh tay của Vĩnh Niên, kéo hắn ra cửa lớn. “Mấy thứ này chẳng có gì tốt, chúng ta mau đi!”
“Không, ta muốn xem đứa bé kia một chút, nó rất đáng thương.” Vĩnh Niên cũng lớn tiếng, giẫy tay Hạng Bàn ra.
“Còn Mẫn nhi thì sao. Mẫn nhi của chúng ta không đáng thương? Ngươi muốn nó mất mẹ sao?”
“Không nghiêm trọng vậy đâu.” Vĩnh Niên nhịn không được nhíu mày. Mẫn nhi cùng Tĩnh nhi đều là con của hắn. Hắn sao có thể thương không đồng đều. Chỉ là lúc này đây Tĩnh nhi rất cần hắn.
“Không cho đi tìm tiểu quỷ kia.” Hạng Bàn giận dữ dậm chân.
Vĩnh Niên không nhìn đến y nữa, xoay người đi sâu vào sân nhà.
“Được! Được!” Hạng Bàn giận đến run rẩy: “Vương Vĩnh Niên, ngươi trở lại cho ta! Nếu không ta sẽ cho ngươi hối hận!”
Tiếng gọi kinh động, nhưng thân ảnh của Vĩnh Niên vẫn khuất lấp sau những rặng tùng xanh biếc.
Sân nhà thật sâu, đảo mắt nhìn quanh chỉ thấy tầng tầng lớp lớp lục sắc. Vĩnh Niên mất một lúc mới có thể tìm được một bóng dáng cô đơn giữa những thân tùng. Một Tĩnh nhi nho nhỏ ngồi xổm, trốn trong bụi cỏ với tấm lưng cong cong. Bé cầm lấy một cành cây khô khều khều trên mặt đất. Tay trái nắm chặt lại như đang cầm thứ gì vậy.
“Tĩnh nhi, con đang chơi gì đó?” Vĩnh Niên ngồi xuống gần con, mỉm cười xoa xoa đầu nó, cố tỏ ra dịu dàng dễ mến. Lúc này Tĩnh nhi không còn tránh né, nó mở to đôi mắt, chớp chớp nhìn Vĩnh Niên. Vĩnh Niên sờ sờ mặt mình, chẳng thấy có dính gì kỳ quái, đành phải hỏi nó:
“Tĩnh nhi, trên mặt phụ thân có gì kỳ quái sao?”
Tĩnh nhi vẫn không nói gì, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vĩnh Niên.
Vẫn cứ nhìn.
Chân Vĩnh Niên do ngồi xổm quá lâu đã run lên, Tĩnh nhi vẫn không mở miệng. Hắn bắt đầu nghi ngờ hay là Tĩnh nhi bị câm, lòng lại thêm nhói đau. Hắn thương yêu nhẹ nhàng ôm bé vào lòng, xem như báu vật vô giá.
Hơi ấm không ngừng truyền đến từ lòng Vĩnh Niên, Tĩnh nhi thoải mái nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể. Nhân khí của Vĩnh Niên càng làm cho bé thêm bình tĩnh, hưởng thụ một lúc, xong lại ngượng ngùng liếc Vĩnh Niên một cái.
Vĩnh Niên cũng mỉm cười đáp lại. Tĩnh nhi nghĩ nghĩ, mở tay ra đưa thứ cầm trong đó đến trước mặt hắn. Vĩnh Niên tò mò nhìn. “Hơ? Đây là cái gì?”
Một nhúm lông màu trắng bông xù trên bàn tay, nhìn thoáng qua thật giống lông của động vật.
Lông thỏ?
Tĩnh nhi chậm rãi lắc lắc đầu, nắm tay Vĩnh Niên, đặt vào trong đó.
“Tĩnh nhi tặng cho phụ thân à?”
Vĩnh Niên thật vui vẻ. Đây dù sao cũng là món quà đầu tiên của con hắn. Tĩnh nhi so với Mẫn nhi thì thân thương hơn nhiều. Mẫn nhi ngoại trừ gây chuyện thì không làm được gì khác.
Tĩnh nhi mạnh mẽ lắc đầu, rồi lại thở dài. Vĩnh Niên càng thêm nghi ngờ. Tĩnh nhi chẳng lẽ muốn nói cho hắn biết chuyện gì?
Hắn đang muốn hỏi thì thân thể của Tĩnh nhi bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu lam trong suốt, tựa như chấm nhỏ trong trời đêm, hư ảo xa xăm. Mắt Vĩnh Niên mở lớn lo lắng vô cùng, hoảng hốt vì sợ mất đi Tĩnh nhi.
Tĩnh nhi ngẩng đầu, hơi mỉm cười với hắn, vừa chuẩn mực vừa khờ khạo, mắt sáng lên tràn ngập cầu xin. Lòng Vĩnh Niên từ từ bình tĩnh lại. Tuy không biết Tĩnh nhi muốn nói gì, nhưng trực giác đã khẳng định đây không phải chuyện xấu.
Được nhận lời, Tĩnh nhi càng vui vẻ, bàn tay nho nhỏ tiến vào bụng của Vĩnh Niên, rồi đến toàn thân cũng chui vào. Kỳ lạ là Vĩnh Niên không hề thấy đau đớn, hắn bình tĩnh lạ lùng nhìn Tĩnh nhi toàn thân phát ra ánh sáng màu lam tất cả đều chui vào bụng mình. Chốc lát sau ánh sáng kia cũng biến mất.
Vĩnh Niên lắc lắc đầu có hơi khó hiểu, bụng cảm thấy hơi dao động ấm áp. Hắn biết Tĩnh nhi đang ở bên trong.
Chuyện gì đây?
Vĩnh Niên muốn tìm người nào đó giải thích cho hắn nghe. Tinh thần vừa chấn động vừa mệt mỏi. Hắn và y vừa mới cãi nhau xong…. Giờ phải làm gì bây giờ?
Hắn thở dài, ủ rũ bước về hướng nhà.
Không biết Hạng Bàn đang làm gì ở đó.
[1] Nguyên văn: ‘Phu vật vân vân, các phục quy kỳ căn’ Đây là một câu trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử, có nghĩa tương tự như trên
Vĩnh Niên vừa đi vừa nhìn lén nhìn Hạng Bàn, chẳng có chung chuyện gì để nói.
“Đúng rồi, ngươi quen quan viên dưới địa phủ? Vậy có biết quỷ nữ chưởng cung hay không?”
Hạng Bàn không chịu nổi, thở dài: “Là, hồ ly kia chỉ toàn nói lời gạt ngươi đấy.”
“Không đâu mà, lúc ta còn rất nhỏ có một vị cao tăng cũng nói như vậy.”
“Hừ hừ, cao tăng? Nếu ta nói kia cũng do hồ ly biến thành ngươi tin không?”
“Y….”
Vĩnh Niên mở to mắt, mấy chuyện này thật kinh người. Nếu là sự thật, vậy chuyện hắn không có con nối dõi, thê mất thiếp vong. Kia thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Đúng rồi, còn có một đứa con khó sinh….
Hạng Bàn không màng đến nghi vấn vừa dấy lên trong lòng Vĩnh Niên. Sự chú ý của y đều đặt vào một cửa thành vừa trồi lên mặt đất.
“A, cửa thành đến rồi.”
Câu nói làm Vĩnh Niên chú ý, không biết từ khi nào thì đường chân trời bỗng xuất hiện một tòa thành. Gò đất xám xịt kia thoáng chốc hóa nên thành trì, hình ảnh vẫn còn phản phất lúc có lúc không. Nếu không phải cửa thành đã rõ rành rạnh, thì không ai nghĩ đây lại là thành lũy. Nhưng…. Rộng chỉ khoảng một tấc? Sao có thể gọi là thành?
Tường thành cao và dày, hướng thẳng tận trời. Bên trong có gì tuyệt không thể thấy được, Vĩnh Niên đành phải giử lại nghi vấn trong lòng.
Thành trì nhìn vuông vứt, bốn phía đều có cửa, mỗi cửa lại mở ra đường đi. Cửa thành đóng ấn rõ ràng xác thật đây chính là một đô thị phồn hoa. Trên đó còn khảm thêm hoa văn trang trí hình mặt người. Mặt kia thật hung tơn. Mắt xanh biếc mở to khinh khỉnh. Khóe miệng màu đỏ chảy xệ xuống, uy phong lẫm liệt. Mày râu dựng ngược, trông rất sống động.
Vĩnh Niên tò mò nhìn khắp tòa thành, trước giờ chưa thấy gì kỳ ảo như thế.
Đột nhiên hoa văn mặt người trên cửa chuyển động, mắt hổ mở to, nói thành tiếng: “Trước báo tên họ!”
Vĩnh Niên giật mình kinh sợ, sau một lúc lâu mới ý thức lại trả lời: “Ta, ta là Vương Hạnh, tự Vĩnh Niên.”
Đôi mắt to trên gương mặt xoay tròn nhìn xung quanh rồi trở lại như cũ.
“Vương Hạnh, sinh giờ Thân, năm Nhâm, ngụ tại Phong Dương thôn. Dương thọ chưa hết!” Mặt người rống lên, nước miếng li ti văng khắp người Vĩnh Niên: “Muốn vào thành sao? Sinh hồn (~ hồn người còn sống) muốn vào thành thỉnh nộp hai lượng bạc trắng.”
Mặt người không kiên nhẫn ngáp một cái. Cửa tự động bay ra một tủ đựng tiền trước mặt Vĩnh Niên.
“Hai lượng bạc trắng!” Hai người đồng thanh, mắt muốn rớt ra. Vĩnh Niên liếc nhìn Hạng Bàn, kia cũng có bộ dáng không hiểu chuyện gì. Chẳng lẽ có quy định với sinh hồn hay sao?
“Con mẹ nó, địa phủ từ khi nào có quy định này! Thượng ti (~ cấp trên) của ngươi là ai, muốn tham ô à, hừ!”
Hạng Bàn lúc này nhảy dựng lên giương nanh múa vuốt. Mặt người lúc này mới phát hiện sự hiện hữu của y, lạnh lùng liếc một cái.
“Thì ra còn một người nhỏ nữa, thu hai phần.”
“Ngươi!”
Vĩnh Niên nhanh chóng che miệng Hạng Bàn lại, tránh càng nói càng sai, chọc cho phải nộp tiền nhiều hơn. Nhưng bọn họ phải kiếm tiền ở đâu đây?
Phí tổn chỉ vài ba lượng, phải làm sao bây giờ?
Hắn sờ túi tiền trống rỗng, một đồng cũng không có. Không có tiền thì không vào được thành. Không vào được thành thì không soi được cái giếng hoàn dương. Không soi được giếng hoàn dương thì không tìm được thân thể. Làm sao bây giờ?
Thêm vào đó, Hạng Bàn đang đứng cạnh đó không thể kiềm chế được. Khí thế mạnh bạo chuẩn bị gây chiến. Vĩnh Niên vội ôm chặt lấy y, sợ gặp chuyện không may. Đầu liên tục suy nghĩ cách giải quyết.
Thật vất vả mới đến được nơi này. Sao lại chịu thất bại trong gan tấc!
Đang lúc Vĩnh Niên mặt mày cau có, thì trên đường vang lên tiếng chuông lanh lảnh, nhạc ngựa leng keng rộn ràng. Thanh âm xa xăm trong chớp mắt xuất hiện trước mắt, bốn con tuấn mã màu trắng phi như cỡi mây đạp gió mang theo một thùng xe màu nâu hướng cửa thành mà chạy đến. Chuông trên cổ ngựa lay động tươi vui, báo cho mọi người mau mau nhường đường. Xe tới cửa thành thì ngừng lại, mặt người trên cửa thành bỉu môi, chủ động cho qua. Cửa thành nặng nề từ từ mở ra, lúc này, bức mành trên xe trước sau đều không giở lên, thùng xe gắn kết chắc chắn, khó có thể nhìn nhìn thấy bóng người ở trong, chỉ có thể ngửi được hương phấn thoang thoảng từ khe hở.
Hương thơm này…. Xe ngựa này.
Vĩnh Niên có chút quen thuộc.
Còn nhớ thanh minh năm nay có đốt một chiếc xe hàng mã như vậy. Vì các lão nhân trong thôn có nói nếu không viết tên sợ bị cô hồn dã quỷ cướp đi mất, nên hắn đã đặc biệt viết riêng ở sau xe một chữ Vương….
Một suy nghĩ kỳ quái nẩy ra trong lòng, đầu hiện lên một bóng dáng mơ hồ.
Vĩnh Niên nhìn về phía đuôi xe, tìm kiếm.
Bỗng nhiên hắn cả người chấn động. Thốt lên một cái tên.
“Đào Nhi!”
Thân ảnh mơ hồ trong đầu dần rõ lên. Trên xà ngang dưới đuôi xe còn khắc một chữ Vương rất rõ.
“Tướng công?” Người trong xe kinh ngạc gọi, ngừng xe vén mành, thướt tha đi xuống. Vĩnh Niên vui mừng ngạc nhiên ngênh đón. Mặt của Hạng Bàn lập tức biến sắc.
“Đào Nhi…”
Vĩnh Niên được nhìn lại gương mặt dường như đã quên kia thì xúc động vạn phần. Nàng vẫn phấn hương như khi còn sống, vẫn là màu son này, nếu không phải hương thơm này, xe ngựa này, có lẽ bọn họ đã bỏ lỡ nhau. Thì ra thanh minh hàng năm đốt hàng mã họ đều nhận được…. Vĩnh Niên xúc động cơ hồ rơi lệ, không khỏi thành tâm cảm tạ trời xanh.
“Tướng công, thật là chàng!” Đào nhi mừng rỡ gọi, ôm lấy cổ của Vĩnh Niên, đầu nhu thuận tựa vào ngực, tha thiết khóc lên.
Đào thị chính là người thiếp thứ nhất cưới vào sau khi Vĩnh Niên thú thê. Nàng rất có tri thức lễ nghĩa, hiền thục dịu dàng, khiến Vĩnh Niên vô cùng yêu mến. Sang năm thứ hai liền có mang, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, sinh nở khó khăn, hai mẹ con cùng nhau qua đời, một xác hai mạng.
Vĩnh Niên vẫn mãi đau lòng. Có lẽ vì thế mà thanh minh năm nào hắn cũng đặc biệt chăm chút cho Đào Nhi. Khi sống nàng thích gì, đều đốt không thiếu một thứ. Dưới ánh lửa, đồ mã quý giá cháy đi không phải là ít. Chỉ hy vọng nàng dưới suối vàng sống tốt một chút.
Chợt thấy Đào Nhi, dáng dấp vẫn không đổi. Nàng đang đứng trước mặt hắn, so với thi thể lạnh như băng nằm trong quan tài, thì thì thần thái thật sinh động hơn nhiều lắm. Tóc bới cẩn thận, một đôi trâm long phong bằng trân châu thật lớn cài nghiêng nghiêng càng tăng thêm vài phần xinh đẹp. Toàn thân mặc tơ lụa thượng hạng, cổ tay đeo thêm hai ba cái vòng ngọc làm nổi bật làn da trắng như tuyết, chân mang hài thêu bằng nhung, điểm tô cho đôi gót tam thốn kim liên.
Xem ra nàng sống cũng không tồi…. Vĩnh Niên cảm thấy vui mừng, ngập tràn trong niềm vui gặp lại cố nhân nên nhất thời xem nhẹ thái tuế. Thái tuế lúc này mặt đã muốn mọc nanh như có thể ăn thịt người, mắt như hai bó đuốc, hừng hựt thiêu đốt.
“Đào Nhi…”
“Tướng công, thiếp rất nhớ chàng.”
“Mọi người sống ở đây có tốt không?”
“Tướng công, yên tâm. Mọi người năm nào cũng đều nhận được nguyên bảo chàng đốt xuống. Cái gì cũng không thiếu, cũng chẳng có uất ức gì. Đào nhi còn mở một tiệm may trong thành, ngày qua ngày đều sống được.”
“Như vậy là tốt rồi…”
Tình cảm ngọt ngào mãi như thế làm người nào đó đang nổi trận lôi đình. Hạng Bàn nhìn đôi gian phu *** phụ đang quấn quít say mê thật chịu không nổi mà. Một tiếng hừ thật mạnh, thật lớn từ mũi kéo dài ra, xong lại vọt đến ngăn cách hai người nọ đang chuẩn bị tiếp xúc da thịt, bắn cho Vĩnh Niên một ánh mắt cảnh cáo, lại quay đầu nhìn Đào Nhi hung tợn, giống như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống.
Đào Nhi tò mò nhìn lướt qua Hạng Bàn, rồi chẳng màng đến y. Lau đi nước mắt, lại ngẩng cao đầu nhìn Vĩnh Niên tươi cười nói: “À, cứ nhìn mãi, nói mãi. Tướng công mau cùng ta về nhà đi.”
Vốn việc cấp bách là tìm thân thể mình, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong kia làm Vĩnh Niên do dự. Hạng Bàn toàn bộ đều nhìn thấu lòng hắn, dài mặt ra nghiêm khắc ra lệnh.
“Không cho đi!”
“Hạng Bàn…” Vĩnh Niên có chút xấu hổ, khẽ đẩy Hạng Bàn một chút, ý bảo y có hơi quá đáng.
“Mặc kệ các ngươi trước kia là liên hệ thế nào, giờ không tính toán chi hết, hắn là của ta!” Hạng Bàn cao ngạo hất cằm, tuyên bố quyền sở hữu.
“Ngươi thật là, một sinh hồn cùng tử linh thì có quan hệ quái gì nào!” Hạng Bàn quay đầu dạy dỗ Vĩnh Niên, càng nói càng làm cho mặt của Vĩnh Niên lúc xanh lúc trắng.
Đào Nhi cười lạnh, thật trái ngược hoàn toàn với phong thái dịu dàng hiền thục trước đây, lạnh lùng giành giật cùng Hạng Bàn.
“Ngươi là nhỏ phải phân rõ phải trái. Ta chính là thê tử danh chính ngôn thuận của tướng công, còn ngươi là ai?!”
“Ta và Vĩnh Niên đã bái đường rồi. Ngươi là người chết, mau về phần mộ của mình đi!”
Đào nhi không giận, chỉ quay đầu nhìn Vĩnh Niên nói: “Tướng công, chàng còn nhớ là thiếp vì sinh khó mà chết không?” Đối mặt với Vĩnh Niên, Đào nhu mềm yếu như như nước, một đôi mắt hạnh như sóng hồ thu đưa tình. Vĩnh Niên rơi vào mê đắm, như được hưởng lại khoảnh khắc tuổi trẻ ngọt ngào năm nào.
“Lúc thiếp chết, thai nhi đã có hồn. Xuống địa phủ này liền sinh ra, vẫn chưa đặt tên đâu. Tướng công không muốn gặp nó sao?”
“Con của ta….” Vĩnh Niên há miệng, choáng ngợp, mình sao có thể không nhìn đến đứa con vô duyên kia?
“Đúng vậy, vì là anh linh, nên khó nuôi lớn một chút. Giờ cũng có dáng vẻ của đứa bé ba tuổi rồi, cũng rất ngoan ạ…. Các tỷ muội ngoài đi đầu thai ra, đều ở trong tiệm trò chuyện dạy dỗ nó. Đứa bé kia thật đáng thương mà.”
Đào nhi vừa nói vừa lau nước mắt, nhìn Vĩnh Niên đau lòng vô cùng.
“Ta đi với nàng.” Vĩnh Niên bất chấp Hạng Bàn giở chân định đi.
“Khoan đã! Vương Vĩnh Niên ta cảnh cáo ngươi!”
Hạng Bàn hầm hầm chỉ Vĩnh Niên mắng to. Vĩnh Niên xin lỗi nhìn y một cái, đỡ Đào nhi ngồi vào trong xe. Đào nhi cảm thấy mỹ mãn, lén dùng ánh mắt thắng lợi liếc Hạng Bàn. Y giận dữ, thầm nghĩ muốn làm thịt nữ nhân này, nhưng lại sợ nổi điên trước mặt Vĩnh Niên thật không tốt, đành phải nhịn xuống, bước hai ba bước liền nhảy lên xe ngựa, ngồi ở giữa hai người.
Hình nhân thấy bọn họ đã lên xe thì cũng mắt nhắm mắt mở không nhắc thêm gì về chuyện phí vào thành, mở rộng cửa cho xe phóng vào.
Xe ngựa dọc theo đường chạy như bay. Vĩnh Niên giờ mới phát hiện ra là mình đã vào tận nội thành. Nhìn bên ngoài, tòa thành này chỉ một tất vuông, nhưng bên trong lại rộng lớn đến diệu kỳ. Tường thành cao ngất, ngã tư đường rộng lớn, nhà cửa dày đặc, người qua kẻ lại rộn ràng nhốn nháo, thật làm người khác không thể nào tin được.
Vĩnh Niên kinh ngạc há to mồm, hết nhìn đông lại nhìn tây, trông như nhà quê ra tỉnh.
Đào Nhi che miệng cười: “Tướng công, nơi này là Minh thành không giống với nhân gian. Từ ngoài nhìn vào, chỉ có một tất vuông, nhưng bên trong lại rộng lớn thú vị vô cùng!”
Vĩnh Niên gật đầu, ánh mắt vẫn không kìm được mà trông ra bên ngoài. Chỉ thấy thương nhân trên phố rao hàng, người qua đường nói chuyện phiếm râm ran, nhưng so với nhân gian thì khác biệt hơn rất nhiều. Đó chính là tất cả các thương phẩm mà họ mua bán đều là giấy tiền hàng mã, còn có vài động vật cổ quái nữa.
Đào Nhi thấy hắn thích thú nhìn ngắm thì lén lướt qua Hạng Bàn, khẽ tựa đầu vào vai Vĩnh Niên. Lòng Vĩnh Niên bỗng khó chịu, thân thể cứng đờ. Cùng lúc Hạng Bàn cũng nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Đào Nhi mà mắng: “Đã chết rồi còn không biết xấu hồ, dám câu dẫn thê tử trước mặt trượng phu của người ta! Nếu không phải ta không đánh nữ nhân thì….. hừ hừ!”
“Ngươi mới dày mặt ra. Dám dụ dỗ cưới phu quân của người khác! Ông trời sao lại không trừng trị kẻ bại hoại như ngươi cho rồi đi.” Đào nhi phất tay áo, không chút chịu thiệt mà đáp lại.
Vĩnh Niên si ngốc một lúc lâu. Tự hắn cũng biết rõ, nếu lúc nãy Hạng Bàn không nhảy dựng lên thì e rằng hắn cũng đã đẩy Đào nhi ra.
Tại sao? Đào Nhi là thiếp của mình kia mà….
Sao mình vừa chạm vào nàng đã sinh ra chán ghét. Này là tại sao?
Chẳng lẽ lòng mình giờ chỉ có mỗi Hạng Bàn?
Vĩnh Niên ngơ ngác nhìn Hạng Bàn đang tranh cãi đến đỏ mặt tía tai. Đợi cho hai người ồn ào đến mức ân cần thăm hỏi phụ mẫu của nhau thì Vĩnh Niên mới sực tỉnh, kéo họ ra, để cả hai cùng bình tỉnh lại.
Hạng Bàn nhào vào lòng Vĩnh Niên ngồi xuống, ngực còn phập phồng tức giận, đang lẩm bẩm gì đó. Đào nhi cạnh bên đã trở lại bình thường, nàng chẳng màng đến sự tồn tại kia, cứ nhìn Vĩnh Niên mở miệng cười.
“Tướng công, về nhà sẽ có một ngạc nhiên rất vui chờ chàng.”
À? Vĩnh Niên có chút tò mò. Khiến hắn vui hơn chuyện có con sao? Lòng Vĩnh Niên có chút chờ mong.
Hạng Bàn thấy Vĩnh Niên lơ là liền bất mãn, liền há to miệng cắn vào ngực hắn.
Vĩnh Niên xoa xoa huyệt thái dương cho đỡ đau đầu. Mắt vờ như nhìn cảnh vật ngoài xe, chẳng màn đến hai bên đang sấm vang chớp giật.
Còn nhớ Đào Nhi trước kia hiền lành dịu dàng biết bao, chẳng bao giờ giành giật với ai cả. Chết đi sao lại khác xưa nhiều như thế?
Vĩnh Niên vẫn chưa kịp hiểu rõ vấn đề, thì xe ngựa chạy vào một một hẻm nhỏ lót đá, dừng lại trước một cánh cửa lớn sơn son.
Trời cao ***g lộng, lửa khói cũng tạm dừng, Vĩnh Niên thở phào bước xuống xe ngựa như vừa chạy nạn về. Chân mới chạm xuống đất, hắn lại run lên, hai người sau lưng nhìn hắn như hổ rình mồi. Ai cũng ngồi lỳ trên xe, bàn tay nhỏ nhắn cứ giơ mãi giữa không trung, đôi mắt hạnh ngập tràn chờ mong. Hai bên lại khai chiến, mắt như bốc hỏa, vẻ mặt đang dọa ngươi dám đỡ nàng xuống xe thử xem, đồng thời đôi tay ngắn ngủn cũng mở rộng ra chờ đợi Vĩnh Niên.
Giây thần kinh của hắn bắt đầu co giật. Vĩnh Niên nhìn nhìn, hết bên này đến bên kia, cuối cùng thở dài, quay đầu chẳng giúp ai cả, chậm rãi bước lên bật thềm.
Trên xe ngựa thấy thế liền liếc nhau sắt lẹm rồi cũng đi xuống.
Bước qua cánh cửa sơn son là một khoảng sân rộng lớn, hoa lá rực rỡ, cỏ cây khoe sắc. Giữa nhà chính đặt một bàn thờ đầy trang trọng, mái nhà hơi cong. Xà nhà ngang dọc đang xen vào nhau, trải dài ra sau. Cửa gỗ khắc hoa sinh động, trông rất thanh lịch.
“Tướng công, chàng thích nhà này không?”
Đào Nhi bất an quan sát thái độ Vĩnh Niên. Hạng Bàn ở bên cạnh không chần chừ liền dội cho một gáo nước lạnh.
“Cái gì là nhà ở. Cung điện của ta đẹp hơn nhiều….”
“Xấu hổ rồi, đây chính là ngôi nhà ta đã sống từ nhỏ đến lớn ah.”
Một tảng đá đập ngay vào đầu, Hạng Bàn nhất thời ngượng ngịu, lúng túng: “Ta không có ý này….” Y hạ giọng thì thầm. Đào Nhi đứng cạnh bên đắc ý cười như hoa nở.
“Thật là giống nhau như đúc….” Vĩnh Niên xúc động, bước nhanh về phía trước, lòng rộn ràng khó tả.
Đào Nhi mỉm cười, bỗng hướng vào nhà gọi: “Cha ơi, tướng công đã đến rồi ạh!”
Lòng Vĩnh Niên giật thót một cái. Không đủ tự tin để nhìn lão nhân từ nhà bước ra.
“Cha!”
Tình cảm trong lòng nhất thời ba đào biển động. Mắt Vĩnh Niên đỏ hoe kêu lên một tiếng, rồi quỳ sụp xuống ngay.
“Con ngoan, con vất vả rồi….” Vương phụ run run nâng Vĩnh Niên dậy, mắt cũng ướt nước, đương nhiên là cảm động vô cùng.
Lão lau đi hạt lệ già, nắm chặt cánh tay Vĩnh Niên, môi cắn chặt không ngừng gật đầu, lòng có ngàn vạn lời để nói.
“Đào Nhi…. Nàng vất vã rồi.” Vĩnh Niên đỡ lấy cha mình, an ủi, mắt đầy cảm kích nhìn Đào nhi.
Đào Nhi khẽ cười, mắt đầy ẩn tình trước sau đều không rời Vĩnh Niên.
Thân thể của Vương phụ bỗng nhiên cứng lại, Vĩnh Niên cảm thấy kỳ quái. Thì ra là Hạng Bàn đang tiến lên trước, đẩy Đào Nhi ra, cắt ngang ánh nhìn của hai người. Sau đó cũng giơ tay đánh giá sơ qua nhạc phụ này một phen.
Đào Nhi lảo đảo, lui về sau vài bước, cả người đứng không vững, ánh mắt phẫn hận liếc qua Hạng Bàn, khi nhìn đến Vĩnh Niên thì biến thành râm rức khóc.
Chân của cha già cứ không nghe lời mà run mãi, chỉ chăm chăm nắm lấy cánh tay của Vĩnh Niên.
Hạng Bàn không kiêng nể gì nhìn lão, mắt ánh lên chút nghi hoặc.
“Hạng Bàn!” Thấy y nhìn cha vợ mình vô lễ như thế, Vĩnh Niên giận dữ, kiềm không được mà trách.
“Cha, người đừng sợ. Kia không phải người xấu đâu ạh.” Vĩnh Niên nắm lấy tay cha mình trấn an, nghĩ thầm chắc cha bị bộ dáng quái dị của Hạng Bàn dọa cho hoảng sợ rồi.
“Ngươi nói ta là thứ này thứ nọ!” Hạng Bàn bất mãn cất cao giọng.
Vĩnh Niên nhất thời dùng ánh mắt van cầu nhìn y. Hạng Bàn cũng không ăn thua nữa, hai tay chấp sau lưng, đảo mắt nhìn Vương phụ rồi lại nhìn Đào Nhi,
“Ta cho các người biết. Vĩnh Niên hiện giờ là vợ của ta. Chúng ta cũng đã có con. Người đã chết như các người đừng đứng gần hắn quá. Hắn là của ta.”
“Hắn, hắn nói thật chứ?” Vương phụ nắm chặt tay Vĩnh Niên hơn, run run hỏi. Vĩnh Niên không muốn lừa cha mình, bất đắc dĩ phải gật đầu thừa nhận. Vương phụ lệ già lã chã, run rẩy nói không thành câu: “Đó là nam nhân a. Còn…. còn có bộ dáng như thế, sao ngươi có thể….”
“Ông già kia, đó là ý gì!”
Hạng Bàn giận tím mặt, thân thể phát ra một ngọn lửa màu đỏ.
Đào Nhi như bị hoảng sợ, vội vàng chạy đến trước mặt Vương phụ, dùng thân thể nhỏ bé mà cản lại. Vương phụ tuổi già sức yếu, thân thể càng run rẩy dữ dội hơn.
Vĩnh Niên thấy thế, lòng thầm tức giận, phi thường bất mãn với hành vi của Hạng bàn, tay nắm chặt lại.
Hạng Bàn kia! Tại sao lại cố tình cho cha của hắn biết chuyện này. Người đã già yếu không thể chấp nhận loại chuyện ngỗ nghịch trái với luân thường như thế. Y không thể nói năng dịu dàng giải thích sao, mình vẫn có thể cùng y thỉnh tội với cha già mà. Giờ y ác mồm ác miệng, ngữ khí như đang chửi cha của mình, thật là quá đáng. Cha từ trước đến giờ luôn yêu thương mình. Mình sao có thể chịu được cảnh cha bị kinh bỉ!
“Hạng Bàn, không được vô lễ. Người là cha ta.” Giọng nói của Vĩnh Niên ngầm chứa tức giận. Nếu ngay cả phụ mẫu mình cũng không tôn trọng. Hắn còn có thể trông chờ gì sự yêu thương của trượng phu kia chứ.
“Cha? Bất quá cũng chỉ là cha của một kiếp. Canh Mạnh Bà vừa uống, há chẳng hóa ra người lạ sao?”
Nói mãi cứ nói mãi, Hạng Bàn nhìn Vĩnh Niên, không màn đến oán giận trong mắt hắn.
Vĩnh Niên hơi ngạc nhiên, nhưng lửa giận đã che kín cả mắt.
“Một ngày làm cha, cả đời làm cha. Nếu ngươi không thể tôn trọng phụ thân ta, xin hãy ra ngoài đi!”
Vừa thốt ra xong, Vĩnh Niên liền hối hận, nhưng lời nói như bát nước đổ đi, vĩnh viễn cũng không thể thu về được. Hạng Bàn thấy hắn càng lúc càng bi thương, lại nhận thấy lòng hắn kim châm vò xé.
Hạng Bàn cắn cắn môi muốn nói vài câu để không khí dịu lại, nhưng lòng y cũng đang giận lắm. Nếu không dạy dỗ, khẩu khí này thật chẳng tài nào nuốt trôi được mà.
Nhất thời, cả hai bên đều căng thẳng, chẳng ai chịu mở miệng trước.
Không khí tựa hồ ngưng đọng.
Đào Nhi lạnh lùng nhìn hết bên này đến bên kia, không hề quan tâm đến Vương phụ đang run run sắp ngã, miệng thầm cong lên một chút.
Lạch cạch lạch cạch. Tiếng guốc gỗ vang lên phá vỡ đi bầu không khí nghiêm trọng.
Mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy một đứa bé khoảng ba bốn tuổi đang đứng ngay cửa. Viền áo màu lam, chân mang guốc gỗ, ngón tay thon dài khéo léo. Cái đầu tròn tròn, hai mắt thật to, hàng mi cong cong. Mũi thẳng, da trắng nõn như tuyết, đôi môi đỏ sẫm cắn chặt lại, nhìn những người vừa đến thật lạnh lùng.
Nó vịn vào cánh cửa, không nói tiếng nào. Mắt thăm thẳm như hồ sâu mở to nhìn Hạng Bàn, sau đó lại chậm rãi chuyển đến người Vĩnh Niên.
Đào Nhi nhanh chóng chạy đến muốn ôm lấy nó. Thằng bé xoay người tránh được, nhào vào lòng, ôm chầm lấy Vương phụ. Vương phụ cũng vội ôm lấy nó. Bàn tay quắt queo xoa xoa đầu, miệng vỗ về cháu ngoan. Người cũng vì thế mà bớt run rẩy.
Đào Nhi đối mặt với cái ôm trống rỗng thì xấu hổ một lúc. Hạng Bàn không chút do dự cười nhạo thành tiếng, cười đến khi mặt nàng lúc trắng lúc xanh, oán độc liếc nhìn y.
Vĩnh Niên không thấy được điều đó. Hắn hoàn toàn bị đứa bé này thu hút. Cả người kích động ngồi xổm xuống, giơ tay định nựng nịu, muốn chạm lại không dám, sợ đây là ảo giác sẽ tan biến mất. Vương phụ hiền lành nhìn con mình, đưa mắt cổ vũ, Vĩnh Niên cảm kích cười, cẩn thận xoa xoa đôi má mịn màng của đứa bé.
“Nó là….”
Đào Nhi bật dậy, quay đầu lại, dịu dàng cười, giọng nũng nịu nói: “Vẫn chưa, tướng công chàng đặt cho nó cái tên đi.”
Nghe vậy, bé con trong lòng Vương phụ liền ngẩn đầu. Tuy vẻ mặt không đổi, nhưng Vĩnh Niên vẫn biết lòng nó là tràn ngập chờ mong. Hắn xoa xoa đầu con, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng. “’Muôn vật trùng trùng, đều về cội rễ.[1]’ Đặt là Tĩnh vậy. Con gọi là Vương Tĩnh nhé?”
“Tên rất hay a!” Đào Nhi lập tức mở miệng đồng ý, Hạng Bàn chỉ hừ lạnh một tiếng quay quắt đi.
Đào Nhi vội vàng chạy đến, bắt lấy đứa bé trong lòng Vương phụ. Một mực gọi Tĩnh nhi, giục nó: “Đến gọi phụ thân!”
Vĩnh Niên cảm thấy kỳ quái, cha mình lại run lên. Hắn nắm lấy tay cha, làm cách gì cũng không dừng được run rẩy.
“Mau gọi!” Đào Nhi lại thúc giục. Tĩnh nhi cứ cắn chặt môi như trai ngậm ngọc. Móng tay thật dài của Đào Nhi từ từ bấm sâu vào da thịt non nớt của đứa bé, mắt ngập tràn nôn nóng. Hạng Bàn nhàn nhã xem cuộc vui. Mẫu tử ngạnh nhau, đúng là cảnh đáng giá mà.
Mắt Vương phụ bỗng trừng lớn, hung hăng nắm chặt tay của Vĩnh Niên, liều lĩnh nhìn vào mắt hắn.
Vĩnh Niên sửng sốt, giờ mới phản ứng vội vàng nói đỡ: “Đào Nhi, không sao đâu. Nó mới gặp ta lần đầu mà.”
Nói xong lại muốn xoa đầu Tĩnh nhi, nhưng đứa bé này không hề biết ơn, khẽ lách người, chạy ra khỏi phòng, thoáng chốc đã biến mất ở khoảng sân sâu hun hút.
Tay của Vĩnh Niên sững sờ giữa không trung một chút, cuối cùng chỉ có thể thu về, xấu hổ gãi gãi đầu. Muốn đuổi theo, nhưng mặt mày của Đào nhi đã thành xanh mét. Vương phụ dường như thở ra nhẹ nhõm.
“Mẫn nhi của chúng ta đáng yêu hơn!” Hạng Bàn lạnh lùng chế nhạo.
“Mẫn nhi?” Vương phụ nghi hoặc ngẩng đầu hỏi.
“Không có gì!” Vĩnh Niên sợ cha nổi giận lần nữa, không dám kể chuyện của Mẫn nhi. Hơn nữa hắn phải đuổi theo Tĩnh nhi, không có thời gian giải thích.
Bỗng nhiên, Hạng Bàn lại giận dữ.
“Ngươi đã quăng Mẫn nhi đâu mất rồi!” Y rống lớn kêu, nắm lấy cánh tay của Vĩnh Niên, kéo hắn ra cửa lớn. “Mấy thứ này chẳng có gì tốt, chúng ta mau đi!”
“Không, ta muốn xem đứa bé kia một chút, nó rất đáng thương.” Vĩnh Niên cũng lớn tiếng, giẫy tay Hạng Bàn ra.
“Còn Mẫn nhi thì sao. Mẫn nhi của chúng ta không đáng thương? Ngươi muốn nó mất mẹ sao?”
“Không nghiêm trọng vậy đâu.” Vĩnh Niên nhịn không được nhíu mày. Mẫn nhi cùng Tĩnh nhi đều là con của hắn. Hắn sao có thể thương không đồng đều. Chỉ là lúc này đây Tĩnh nhi rất cần hắn.
“Không cho đi tìm tiểu quỷ kia.” Hạng Bàn giận dữ dậm chân.
Vĩnh Niên không nhìn đến y nữa, xoay người đi sâu vào sân nhà.
“Được! Được!” Hạng Bàn giận đến run rẩy: “Vương Vĩnh Niên, ngươi trở lại cho ta! Nếu không ta sẽ cho ngươi hối hận!”
Tiếng gọi kinh động, nhưng thân ảnh của Vĩnh Niên vẫn khuất lấp sau những rặng tùng xanh biếc.
Sân nhà thật sâu, đảo mắt nhìn quanh chỉ thấy tầng tầng lớp lớp lục sắc. Vĩnh Niên mất một lúc mới có thể tìm được một bóng dáng cô đơn giữa những thân tùng. Một Tĩnh nhi nho nhỏ ngồi xổm, trốn trong bụi cỏ với tấm lưng cong cong. Bé cầm lấy một cành cây khô khều khều trên mặt đất. Tay trái nắm chặt lại như đang cầm thứ gì vậy.
“Tĩnh nhi, con đang chơi gì đó?” Vĩnh Niên ngồi xuống gần con, mỉm cười xoa xoa đầu nó, cố tỏ ra dịu dàng dễ mến. Lúc này Tĩnh nhi không còn tránh né, nó mở to đôi mắt, chớp chớp nhìn Vĩnh Niên. Vĩnh Niên sờ sờ mặt mình, chẳng thấy có dính gì kỳ quái, đành phải hỏi nó:
“Tĩnh nhi, trên mặt phụ thân có gì kỳ quái sao?”
Tĩnh nhi vẫn không nói gì, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vĩnh Niên.
Vẫn cứ nhìn.
Chân Vĩnh Niên do ngồi xổm quá lâu đã run lên, Tĩnh nhi vẫn không mở miệng. Hắn bắt đầu nghi ngờ hay là Tĩnh nhi bị câm, lòng lại thêm nhói đau. Hắn thương yêu nhẹ nhàng ôm bé vào lòng, xem như báu vật vô giá.
Hơi ấm không ngừng truyền đến từ lòng Vĩnh Niên, Tĩnh nhi thoải mái nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể. Nhân khí của Vĩnh Niên càng làm cho bé thêm bình tĩnh, hưởng thụ một lúc, xong lại ngượng ngùng liếc Vĩnh Niên một cái.
Vĩnh Niên cũng mỉm cười đáp lại. Tĩnh nhi nghĩ nghĩ, mở tay ra đưa thứ cầm trong đó đến trước mặt hắn. Vĩnh Niên tò mò nhìn. “Hơ? Đây là cái gì?”
Một nhúm lông màu trắng bông xù trên bàn tay, nhìn thoáng qua thật giống lông của động vật.
Lông thỏ?
Tĩnh nhi chậm rãi lắc lắc đầu, nắm tay Vĩnh Niên, đặt vào trong đó.
“Tĩnh nhi tặng cho phụ thân à?”
Vĩnh Niên thật vui vẻ. Đây dù sao cũng là món quà đầu tiên của con hắn. Tĩnh nhi so với Mẫn nhi thì thân thương hơn nhiều. Mẫn nhi ngoại trừ gây chuyện thì không làm được gì khác.
Tĩnh nhi mạnh mẽ lắc đầu, rồi lại thở dài. Vĩnh Niên càng thêm nghi ngờ. Tĩnh nhi chẳng lẽ muốn nói cho hắn biết chuyện gì?
Hắn đang muốn hỏi thì thân thể của Tĩnh nhi bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu lam trong suốt, tựa như chấm nhỏ trong trời đêm, hư ảo xa xăm. Mắt Vĩnh Niên mở lớn lo lắng vô cùng, hoảng hốt vì sợ mất đi Tĩnh nhi.
Tĩnh nhi ngẩng đầu, hơi mỉm cười với hắn, vừa chuẩn mực vừa khờ khạo, mắt sáng lên tràn ngập cầu xin. Lòng Vĩnh Niên từ từ bình tĩnh lại. Tuy không biết Tĩnh nhi muốn nói gì, nhưng trực giác đã khẳng định đây không phải chuyện xấu.
Được nhận lời, Tĩnh nhi càng vui vẻ, bàn tay nho nhỏ tiến vào bụng của Vĩnh Niên, rồi đến toàn thân cũng chui vào. Kỳ lạ là Vĩnh Niên không hề thấy đau đớn, hắn bình tĩnh lạ lùng nhìn Tĩnh nhi toàn thân phát ra ánh sáng màu lam tất cả đều chui vào bụng mình. Chốc lát sau ánh sáng kia cũng biến mất.
Vĩnh Niên lắc lắc đầu có hơi khó hiểu, bụng cảm thấy hơi dao động ấm áp. Hắn biết Tĩnh nhi đang ở bên trong.
Chuyện gì đây?
Vĩnh Niên muốn tìm người nào đó giải thích cho hắn nghe. Tinh thần vừa chấn động vừa mệt mỏi. Hắn và y vừa mới cãi nhau xong…. Giờ phải làm gì bây giờ?
Hắn thở dài, ủ rũ bước về hướng nhà.
Không biết Hạng Bàn đang làm gì ở đó.
[1] Nguyên văn: ‘Phu vật vân vân, các phục quy kỳ căn’ Đây là một câu trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử, có nghĩa tương tự như trên
Bình luận truyện