Bạch Vũ Một Thạch Lăng
Chương 19
Canh hai a.
“Đây là đang làm cái gì?”.
“Oanh” một tiếng, cửa lao bị phá, roi Khâu Vinh Hạc giơ lên liền bị đoạt được. Phía sau, đương triều nhất phẩm tân Tể tướng La Hi Cẩm vung tay áo đứng ở cửa. Hắn trong mắt tinh quang chợt lóe, đảo qua Khâu Vinh Hạc sau đó đảo qua Lăng Thư Minh, tay áo vung, liền có hai người đến cởi dây trói trên người Lăng Thư Minh xuống, đem khăn trong miệng hắn lấy ra. Lăng Thư Minh cuối đầu, khuôn mặt xanh một mảnh, không biết là vô lực hay là phẫn nộ, hai cánh tay đau lợi hại, ngay cả bả vai cũng run rẩy không ngừng.
Khâu Vinh Hạc sắc mặt thay đổi, vẫn là trấn định ôm tay hành lễ,“Tể tướng đại nhân.”.
“Khâu tướng quân đêm khuya đến thay Hoàng Thượng phân ưu, vất vả.” La Hi Cẩm trời sinh một đôi mắt đào hoa, theo lý thuyết cho dù không cười, khóe mắt cũng ẩn tình, nhưng lúc này nhìn về phía Khâu Vinh Hạc liếc mắt một cái, lại như hàn sương lãnh liệt vô tình. Khâu Vinh Hạc rùng mình, cúi đầu nói,“Mạt tướng không dám.”.
La Hi Cẩm hừ lạnh một tiếng,“Việc hôm nay, bổn tướng coi như không thấy được, ngươi đi đi, không cần lại có lần sau.” Hắn phụng mệnh tiến đến thăm hỏi Lăng Thư Minh, không ngờ lao thủ ấp a ấp úng, hỏi ra tình hình thực tế, hắn lập tức tới, cũng không nghĩ là đã muộn một bước, xem ra Lăng Thư Minh là bị ủy khuất. Hắn lại không muốn đem chuyện này làm lớn, liền kiềm chế tức giận, thả Khâu Vinh Hạc trở về, đợi lần sau tìm một sai lầm rồi xử trí hắn.
Khâu Vinh Hạc chỉ nói là phụng mệnh thẩm vấn, cũng đối Lăng Thư Minh loạn thần tặc tử này hận thấu xương, cố mới không làm chuyện riêng với hắn, vội vàng khấu đầu nói,“Mạt tướng cáo lui, tạ ơn tướng gia.”.
Khâu Vinh Hạc vừa đi, La Hi Cẩm liền tiến lên vài bước, tự mình nâng Lăng Thư Minh dậy, chỉ cảm thấy cánh tay hắn chạm vào mềm mại vô lực, Lăng Thư Minh lung lay sắp đổ, hỏi,“Lăng tướng quân thế nhưng là bị điểm huyệt?”.
Lăng Thư Minh gật gật đầu, liền có một cái thị vệ tiến lên, giải khai huyệt đạo. Nhất thời một cỗ dòng nước ấm chảy về kinh mạch, thân mình dần dần có khí lực.
Hắn nhìn nhìn quan bào La Hi Cẩm, biết hắn đã làm tới Tể tướng, bất quá hắn lúc này chán nản, lại chịu nhục mà căm giận bất bình, hai tay nâng lên, chắp tay nói,“Tội thần tham kiến tướng gia.”.
La Hi Cẩm đưa ánh mắt, thị vệ liền lui ra ngoài cửa, chỉ còn lại có hai người bọn họ. Hắn nâng Lăng Thư Minh ngồi xuống, cúi đầu nói,“Lăng tướng quân, Hoàng Thượng có nói mấy câu nhờ ta chuyển đến ngươi.”, gặp Lăng Thư Minh không nói, hắn cũng không để ý, tiếp tục nói,“Hoàng Thượng nói, ngày mai sẽ hạ chỉ sung quân ngươi, hai năm sau sẽ thay đổi thân phận của ngươi, tái một lần nữa cho ngươi cơ hội tái lập chiến công. Bắc cương đường xá xa xôi, Hoàng Thượng dặn ngươi trăm ngàn bảo trọng.” Hắn xuất ra một khối ngọc bội long văn nói,“Đây là tín vật của hoàng thượng, hắn có truyền mật chỉ đến Lưu tướng quân ở Bắc cương, nếu ngươi có việc muốn nhờ, chỉ cần đưa ra ngọc bội long văn này, Lưu tướng quân liền hiểu được thân phận của ngươi, sẽ hết sức giúp ngươi.”.
Lăng Thư Minh kinh ngạc nhìn ngọc bội trong tay, coi trọng mà nhìn kĩ từng chữ, ghi tạc trong lòng. Một lát, hắn đem ngọc bội trả lại cho La Hi Cẩm, hỏi,“Hoàng Thượng quả thực nói qua sẽ cho ta cơ hội tái lập chiến công?”.
Hắn trên mặt hiện lên hi vọng, La Hi Cẩm ôn nhu cười nói,“Hoàng Thượng nói qua.” Trên cổ hắn còn có vết máu, La Hi Cẩm thu liễm tươi cười nói,“Việc hôm nay, không ngờ lại phát sinh. Khâu Vinh Hạc kia to gan lớn mật, dám đối với ngươi dùng hình phạt riêng.”.
Lăng Thư Minh nghe vậy cả người run lên, không thể tưởng được trong thời gian ngắn ngủi hắn đã hai lần chịu nhục, hắn thế nhưng hai lần chịu nhục. Một lần là Cảnh vương, một lần là căn bản không có ấn tượng Khâu Vinh Hạc. Loại cảm xúc ghê tởm trên người vẫn còn, hắn nhịn không được nôn khan một ngụm, nghiêng đầu ói ra một ngụm nước trên mặt đất.
La Hi Cẩm an ủi nói,“Là ta lo lắng không chu toàn.”.
Lăng Thư Minh cười lạnh một tiếng, làm như tự giễu nói,“Tội thần hiện tại có thể trở về?”.
La Hi Cẩm hỏi,“Ngươi thân mình còn có chỗ nào bị thương, muốn hay không thỉnh đại phu lại đây nhìn xem?”.
Lăng Thư Minh đứng lên nói,“Không cần. Hắn chỉ kịp đánh ta vài roi.” Đến nỗi này, hắn không nghĩ còn muốn gì. Nói ra, chỉ càng làm trò cười thôi. Mới vừa rồi Khâu Vinh Hạc nói, việc hắn cùng với Cảnh vương đã truyền khắp trong ngoài, vị La thừa tướng này không biết nghĩ gì. Hắn khách khí như thế, đại khái là vì Hoàng Thượng chiếu cố. Hắn quản không được, liền trở về lao, nếu không liền bị chuyện loạn thất bát tao này làm phiền phức.
La Hi Cẩm phát giác hắn cự tuyệt, liền gọi người đưa hắn trở về, lại dặn cai ngục cẩn thận chiếu cố, thế này mới rời đi trở về phục mệnh.
La Hi Cẩm chân trước đi, Cảnh vương chân sau đi vào. Lao thủ không dám tùy tiện tái cho người đi vào, sau đó nhận ra người tới là Cảnh vương gia. Thế này mới cho đi.
Cảnh vương không dẫn người theo, rón ra rón rén đến gần, cách cửa lao nhìn Lăng Thư Minh đang ngủ. Ánh nến hôn ám, chỉ nhìn thấy một cái bóng dáng, nhưng hắn nhìn thật kĩ, cuối cùng cũng thấy rõ Lăng Thư Minh.
Trăm cầu ngàn cầu, hoàng huynh cuối cùng ban lệnh, cho phép hắn trước khi Lăng Thư Minh xung quân đến nhìn hắn. Vốn nói đợi hắn sung quân, lập tức đưa xuống một đạo mật chỉ cho hắn đi cứu Thư Minh, nhưng không biết tại sao, hoàng huynh cải biến chủ ý, nhất định phải cho Thư Minh sung quân hai năm. Nói không được hoàng huynh, hắn liền chuẩn bị treo đầu dê bán thịt chó. Tìm người thay Thư Minh đi sung quân, hắn muốn đem Thư Minh đổi trở về, hảo hảo đặt ở trong vương phủ, tuyệt đối không cần Thư Minh chịu một chút khổ.
Thời gian không nhiều, hắn cũng không thể mãi đứng trong này nhìn Thư Minh, tuy rằng hắn rất muốn nhìn Thư Minh lâu một chút, bởi vì hắn biết, Thư Minh nếu nhìn thấy hắn, nhất định sẽ không cho hắn ánh mắt hòa nhã, ai kêu hắn làm chuyện hạ lưu?!
Hắn mở cửa lao, vừa đi vào, vừa lúc ngăn ánh sáng, Lăng Thư Minh nghe được tiếng vang xoay người, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng, nhưng là hắn đã nhận ra, thất thanh quát,“Tiêu Lâm, ngươi tới làm cái gì?!”.
Hắn giờ phút này đã là chim sợ cành cong, trước có Khâu Vinh Hạc, sau lại là Tiêu Lâm, bọn hắn chỉ có một chủ ý, bởi vì chính mình nay là tù nhân, vừa vặn có thể mặc cho bọn hắn muốn làm gì thì làm, huống hồ chính mình khi còn là tướng quân Tiêu Lâm cũng chưa từng cố kỵ? Hắn khó khăn chống đỡ thân mình đứng lên, thở hồng hộc, hai chân đều phát run,“Ngươi một cái hoàng hoàng thân quốc thích, lễ nghĩa liêm sỉ còn không cần?!”.
Tiêu Lâm cho hắn trách móc, mắng cẩu huyết lâm đầu, hỗn độn khó hiểu, nhưng nghe thanh âm hắn hữu khí vô lực, lại suyễn, làm sao còn muốn cùng hắn so đo, vội vàng ôn nhu cười hỏi,“Thư Minh, ngươi đây là xảy ra chuyện gì? Hảo ngươi cứ mắng.” Nói xong liền qua dìu hắn.
Ai ngờ lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ này nghe vào lỗ tai Thư Minh thật giống như ác ý trêu đùa, hắn liên tục lui về sau vài bước, kêu lên,“Ngươi nếu còn gặp ta, bất quá ta với ngươi liền ngọc thạch câu phần.”.
Tiêu Lâm ở trong tối, sắc mặt nhìn không thấy là tốt hay xấu, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi nói,“Chuyện đó là ta hồ đồ, ta cũng xin lỗi ngươi.” Mặc hắn nhanh mồm nhanh miệng, suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ nghĩ ra một câu như thế. Chỉ vì đối phương không phải ai khác, là Lăng Thư Minh. Không thể lừa gạt, không thể đe dọa lợi dụ, phải thiệt tình, chỉ có thể nói thiệt tình, Tiêu Lâm hắn không phải người ngu dốt, hiểu được đạo lý này.
“Thư Minh, ta không phải đến bỏ đá xuống giếng. Ta là có chuyện quan trọng hơn muốn nói với ngươi.”.
Lăng Thư Minh một mực thối lui đến góc sáng sủa, mới dùng thanh âm lạnh lùng nói,“Ngươi nói.” Trong bụng bỗng dưng truyền đến một trận quặn đau, hắn trong lòng hoảng hốt, thiếu chút nữa trụ không được. Đứa nhỏ trong bụng, muốn hay không nói với Tiêu Lâm? Hắn tất nhiên là một trăm lần không muốn, nhưng là sung quân hai năm, họa phúc chưa biết, nếu nói cho Tiêu Lâm, tốt xấu có thể chiếu ứng lẫn nhau. Nghĩ đến đây, hắn biến sắc, cái gì chiếu ứng, đứa nhỏ này đều không phải là hắn mong muốn, lai lịch lại không chịu nổi, chính mình suy nghĩ cái gì, cư nhiên lại có tâm tư của nữ tử bình thường.
“Hoàng huynh cố ý muốn ngươi sung quân, ta không muốn ngươi chịu khổ, tìm người đến thay ngươi, ngươi theo ta hồi Vương phủ, ta hảo hảo đối đãi ngươi.”.
Tiêu Lâm suy nghĩ nửa ngày, quyết định gọn gàng dứt khoát, nói đơn giản dễ hiểu.
Lăng Thư Minh không có lập tức trả lời, Tiêu Lâm nghĩ hắn lo lắng, cũng không thúc giục hắn, lẳng lặng nhìn hắn. Ánh mắt hắn, hiện tại cũng là có thể thấy rõ. Thư Minh dựa vào trong tường, cau mày, biểu tình thống khổ, hắn hận không thể đem người nọ kéo vào trong lòng, hảo hảo khuyên giải an ủi. Nhưng chỉ sợ lỗ mãng, chỉ có nắm chặt quyền, cường tự nhẫn nại.
“Xin hỏi cảnh Vương gia, mọi người trong triều, sao lại nói Lăng Thư Minh ta cùng Cảnh Vương gia?” Hắn còn nghi ngờ lời nói của Khâu Vinh Hạc, trước quyết định hỏi rõ ràng chuyện này.
Xem ra hắn đã biết, Tiêu Lâm cũng không giấu diếm nữa, nói,“Lúc trước vì để tổn hại uy danh Lăng tướng, sau khi ngươi nhập phủ, liền đối với người ngoài tuyên bố Lăng Thư Minh ngươi tự nguyện làm nam sủng của ta.”.
“Phải không? Chính là như vậy?” Chính là như vậy, cũng không có đem chuyện đêm hôm đó nơi nơi truyền báo sao?
“Việc này cũng là ta lo lắng không chu toàn, Thư Minh ngươi cho ta một cơ hội đền bù.” Tiêu Lâm vội vàng nói thêm, tự nói lúc truyền có trăm ngàn biện pháp vậy mà hắn lại chọn biện pháp làm nhục Lăng Thư Minh thế này, thật sự là giống như ném đá xuống chân mình.
“Ta đây theo ngươi hồi Vương phủ, chính là làm nam sủng ngươi dưỡng trong phủ sao?”.
“Này bất quá là tình huống ép buộc, chẳng lẽ Thư Minh ngươi nguyện ý đi sung quân sao?”.
“Ta nguyện ý sung quân!”.
Lăng Thư Minh dứt khoát trả lời, Tiêu Lâm nổi trận lôi đình. Hắn không rõ, Lăng Thư Minh vì cái gì cố chấp như vậy, này bất quá là tình huống ép buột, hắn cũng không phải thật muốn đem Thư Minh thành nam sủng, cùng hắn hồi phủ, chẳng lẽ phải làm nam sủng sao?
Nhung trong lòng Lăng Thư Minh chính là nghĩ như vậy, hắn đã từng thượng một lần, ngại gì đến thượng lần thứ hai.
“Không cần Vương gia bận tâm!”.
Hắn dựa tường chậm rãi ngồi xuống,“Tội thần không dám nhận.”.
Tiêu Lâm ủ rũ nói,“Thư Minh, là ta hồ đồ, ngươi đừng sinh khí với ta.”.
Đây là sinh khí sao? Lăng Thư Minh lười cùng hắn giải thích. Hắn nghĩ đến mọi chuyện, chỉ cần một câu thực xin lỗi là có thể bù lại sao?
Tiêu Lâm chỉ cảm thấy Lăng Thư Minh trở nên có chút vội vàng xao động, bén nhọn. Hắn cũng không rõ là do chính mình không hiểu người này, hay là do chuyện kia khó có thể chấp nhận. Nột nột nói,“Thư Minh, ta….. Ta là Cảnh vương a. Rất nhiều chuyện ta……”.
“Vậy thỉnh Cảnh Vương gia không cần nhiều lời, ta Lăng Thư Minh tình nguyện chết ở trên đường sung quân, cũng không nguyện ý trở lại Cảnh vương phủ hư tình giả ý dơ bẩn xấu xa kia.”.
Những lời này giống như đưa hết ác khí trong lòng Thư Minh, hắn khiêu khích nhìn Tiêu Lâm, nghe được hắn rõ ràng khí hô hấp dồn dập đứng lên, lại vẫn là kiềm chế một chữ cũng không nói.
“Cảnh Vương gia nếu muốn trị tội, thỉnh mau chóng.”.
Tiêu Lâm xem như lĩnh giáo, nguyên lai Lăng Thư Minh chất phác cũng không phải không giương thương múa kiếm.
Kỳ thật, chẳng qua là hắn mềm lòng mà thôi, nếu không vài câu của Lăng Thư Minh kia sao lại kích thích hắn? Hắn chỉ cần đem chuyện đêm đó nói ra, liền cũng làm Lăng Thư Minh xấu hổ tự sát, làm sao còn nghĩ đến võ mồm hắn như thế nào? Nếu không, cái gì cũng không nói, trực tiếp trói người đem về là được rồi.
Thôi, hắn là Cảnh vương, tuy rằng xin lỗi Lăng Thư Minh, nhưng mặt mũi cũng không phải không cần. Hắn nghiêm nghị nói,“Cứ như vậy đi! Chỉ cần ngươi không hối hận.” Hắn nghĩ khuyên nhủ Lăng Thư Minh hảo hảo ngẫm lại, nhưng không biết tại sao, lời nói ra lại thay đổi.
Lăng Thư Minh ngẩn ra, trong lòng cười lạnh.
Chỉ là một Lăng Thư Minh, làm sao có thể làm cho đường đường Cảnh Vương gia để ở trong lòng, mất đi cao quý? Hắn thản nhiên nói,“Ta chỉ nghe lệnh của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn ta sung quân, ta liền sung quân, sống hay chết, mặc cho số phận.”.
Tiêu Lâm quả thật sinh khí không nhẹ, cuộc đời hắn lần đầu tiên ăn nói khép nép còn bị người khinh thường. Lập tức phẩy tay áo bỏ đi.
Lăng Thư Minh nhìn cửa sổ trên bức tường đất cao, ngực đau nhức.
“Đây là đang làm cái gì?”.
“Oanh” một tiếng, cửa lao bị phá, roi Khâu Vinh Hạc giơ lên liền bị đoạt được. Phía sau, đương triều nhất phẩm tân Tể tướng La Hi Cẩm vung tay áo đứng ở cửa. Hắn trong mắt tinh quang chợt lóe, đảo qua Khâu Vinh Hạc sau đó đảo qua Lăng Thư Minh, tay áo vung, liền có hai người đến cởi dây trói trên người Lăng Thư Minh xuống, đem khăn trong miệng hắn lấy ra. Lăng Thư Minh cuối đầu, khuôn mặt xanh một mảnh, không biết là vô lực hay là phẫn nộ, hai cánh tay đau lợi hại, ngay cả bả vai cũng run rẩy không ngừng.
Khâu Vinh Hạc sắc mặt thay đổi, vẫn là trấn định ôm tay hành lễ,“Tể tướng đại nhân.”.
“Khâu tướng quân đêm khuya đến thay Hoàng Thượng phân ưu, vất vả.” La Hi Cẩm trời sinh một đôi mắt đào hoa, theo lý thuyết cho dù không cười, khóe mắt cũng ẩn tình, nhưng lúc này nhìn về phía Khâu Vinh Hạc liếc mắt một cái, lại như hàn sương lãnh liệt vô tình. Khâu Vinh Hạc rùng mình, cúi đầu nói,“Mạt tướng không dám.”.
La Hi Cẩm hừ lạnh một tiếng,“Việc hôm nay, bổn tướng coi như không thấy được, ngươi đi đi, không cần lại có lần sau.” Hắn phụng mệnh tiến đến thăm hỏi Lăng Thư Minh, không ngờ lao thủ ấp a ấp úng, hỏi ra tình hình thực tế, hắn lập tức tới, cũng không nghĩ là đã muộn một bước, xem ra Lăng Thư Minh là bị ủy khuất. Hắn lại không muốn đem chuyện này làm lớn, liền kiềm chế tức giận, thả Khâu Vinh Hạc trở về, đợi lần sau tìm một sai lầm rồi xử trí hắn.
Khâu Vinh Hạc chỉ nói là phụng mệnh thẩm vấn, cũng đối Lăng Thư Minh loạn thần tặc tử này hận thấu xương, cố mới không làm chuyện riêng với hắn, vội vàng khấu đầu nói,“Mạt tướng cáo lui, tạ ơn tướng gia.”.
Khâu Vinh Hạc vừa đi, La Hi Cẩm liền tiến lên vài bước, tự mình nâng Lăng Thư Minh dậy, chỉ cảm thấy cánh tay hắn chạm vào mềm mại vô lực, Lăng Thư Minh lung lay sắp đổ, hỏi,“Lăng tướng quân thế nhưng là bị điểm huyệt?”.
Lăng Thư Minh gật gật đầu, liền có một cái thị vệ tiến lên, giải khai huyệt đạo. Nhất thời một cỗ dòng nước ấm chảy về kinh mạch, thân mình dần dần có khí lực.
Hắn nhìn nhìn quan bào La Hi Cẩm, biết hắn đã làm tới Tể tướng, bất quá hắn lúc này chán nản, lại chịu nhục mà căm giận bất bình, hai tay nâng lên, chắp tay nói,“Tội thần tham kiến tướng gia.”.
La Hi Cẩm đưa ánh mắt, thị vệ liền lui ra ngoài cửa, chỉ còn lại có hai người bọn họ. Hắn nâng Lăng Thư Minh ngồi xuống, cúi đầu nói,“Lăng tướng quân, Hoàng Thượng có nói mấy câu nhờ ta chuyển đến ngươi.”, gặp Lăng Thư Minh không nói, hắn cũng không để ý, tiếp tục nói,“Hoàng Thượng nói, ngày mai sẽ hạ chỉ sung quân ngươi, hai năm sau sẽ thay đổi thân phận của ngươi, tái một lần nữa cho ngươi cơ hội tái lập chiến công. Bắc cương đường xá xa xôi, Hoàng Thượng dặn ngươi trăm ngàn bảo trọng.” Hắn xuất ra một khối ngọc bội long văn nói,“Đây là tín vật của hoàng thượng, hắn có truyền mật chỉ đến Lưu tướng quân ở Bắc cương, nếu ngươi có việc muốn nhờ, chỉ cần đưa ra ngọc bội long văn này, Lưu tướng quân liền hiểu được thân phận của ngươi, sẽ hết sức giúp ngươi.”.
Lăng Thư Minh kinh ngạc nhìn ngọc bội trong tay, coi trọng mà nhìn kĩ từng chữ, ghi tạc trong lòng. Một lát, hắn đem ngọc bội trả lại cho La Hi Cẩm, hỏi,“Hoàng Thượng quả thực nói qua sẽ cho ta cơ hội tái lập chiến công?”.
Hắn trên mặt hiện lên hi vọng, La Hi Cẩm ôn nhu cười nói,“Hoàng Thượng nói qua.” Trên cổ hắn còn có vết máu, La Hi Cẩm thu liễm tươi cười nói,“Việc hôm nay, không ngờ lại phát sinh. Khâu Vinh Hạc kia to gan lớn mật, dám đối với ngươi dùng hình phạt riêng.”.
Lăng Thư Minh nghe vậy cả người run lên, không thể tưởng được trong thời gian ngắn ngủi hắn đã hai lần chịu nhục, hắn thế nhưng hai lần chịu nhục. Một lần là Cảnh vương, một lần là căn bản không có ấn tượng Khâu Vinh Hạc. Loại cảm xúc ghê tởm trên người vẫn còn, hắn nhịn không được nôn khan một ngụm, nghiêng đầu ói ra một ngụm nước trên mặt đất.
La Hi Cẩm an ủi nói,“Là ta lo lắng không chu toàn.”.
Lăng Thư Minh cười lạnh một tiếng, làm như tự giễu nói,“Tội thần hiện tại có thể trở về?”.
La Hi Cẩm hỏi,“Ngươi thân mình còn có chỗ nào bị thương, muốn hay không thỉnh đại phu lại đây nhìn xem?”.
Lăng Thư Minh đứng lên nói,“Không cần. Hắn chỉ kịp đánh ta vài roi.” Đến nỗi này, hắn không nghĩ còn muốn gì. Nói ra, chỉ càng làm trò cười thôi. Mới vừa rồi Khâu Vinh Hạc nói, việc hắn cùng với Cảnh vương đã truyền khắp trong ngoài, vị La thừa tướng này không biết nghĩ gì. Hắn khách khí như thế, đại khái là vì Hoàng Thượng chiếu cố. Hắn quản không được, liền trở về lao, nếu không liền bị chuyện loạn thất bát tao này làm phiền phức.
La Hi Cẩm phát giác hắn cự tuyệt, liền gọi người đưa hắn trở về, lại dặn cai ngục cẩn thận chiếu cố, thế này mới rời đi trở về phục mệnh.
La Hi Cẩm chân trước đi, Cảnh vương chân sau đi vào. Lao thủ không dám tùy tiện tái cho người đi vào, sau đó nhận ra người tới là Cảnh vương gia. Thế này mới cho đi.
Cảnh vương không dẫn người theo, rón ra rón rén đến gần, cách cửa lao nhìn Lăng Thư Minh đang ngủ. Ánh nến hôn ám, chỉ nhìn thấy một cái bóng dáng, nhưng hắn nhìn thật kĩ, cuối cùng cũng thấy rõ Lăng Thư Minh.
Trăm cầu ngàn cầu, hoàng huynh cuối cùng ban lệnh, cho phép hắn trước khi Lăng Thư Minh xung quân đến nhìn hắn. Vốn nói đợi hắn sung quân, lập tức đưa xuống một đạo mật chỉ cho hắn đi cứu Thư Minh, nhưng không biết tại sao, hoàng huynh cải biến chủ ý, nhất định phải cho Thư Minh sung quân hai năm. Nói không được hoàng huynh, hắn liền chuẩn bị treo đầu dê bán thịt chó. Tìm người thay Thư Minh đi sung quân, hắn muốn đem Thư Minh đổi trở về, hảo hảo đặt ở trong vương phủ, tuyệt đối không cần Thư Minh chịu một chút khổ.
Thời gian không nhiều, hắn cũng không thể mãi đứng trong này nhìn Thư Minh, tuy rằng hắn rất muốn nhìn Thư Minh lâu một chút, bởi vì hắn biết, Thư Minh nếu nhìn thấy hắn, nhất định sẽ không cho hắn ánh mắt hòa nhã, ai kêu hắn làm chuyện hạ lưu?!
Hắn mở cửa lao, vừa đi vào, vừa lúc ngăn ánh sáng, Lăng Thư Minh nghe được tiếng vang xoay người, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng, nhưng là hắn đã nhận ra, thất thanh quát,“Tiêu Lâm, ngươi tới làm cái gì?!”.
Hắn giờ phút này đã là chim sợ cành cong, trước có Khâu Vinh Hạc, sau lại là Tiêu Lâm, bọn hắn chỉ có một chủ ý, bởi vì chính mình nay là tù nhân, vừa vặn có thể mặc cho bọn hắn muốn làm gì thì làm, huống hồ chính mình khi còn là tướng quân Tiêu Lâm cũng chưa từng cố kỵ? Hắn khó khăn chống đỡ thân mình đứng lên, thở hồng hộc, hai chân đều phát run,“Ngươi một cái hoàng hoàng thân quốc thích, lễ nghĩa liêm sỉ còn không cần?!”.
Tiêu Lâm cho hắn trách móc, mắng cẩu huyết lâm đầu, hỗn độn khó hiểu, nhưng nghe thanh âm hắn hữu khí vô lực, lại suyễn, làm sao còn muốn cùng hắn so đo, vội vàng ôn nhu cười hỏi,“Thư Minh, ngươi đây là xảy ra chuyện gì? Hảo ngươi cứ mắng.” Nói xong liền qua dìu hắn.
Ai ngờ lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ này nghe vào lỗ tai Thư Minh thật giống như ác ý trêu đùa, hắn liên tục lui về sau vài bước, kêu lên,“Ngươi nếu còn gặp ta, bất quá ta với ngươi liền ngọc thạch câu phần.”.
Tiêu Lâm ở trong tối, sắc mặt nhìn không thấy là tốt hay xấu, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi nói,“Chuyện đó là ta hồ đồ, ta cũng xin lỗi ngươi.” Mặc hắn nhanh mồm nhanh miệng, suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ nghĩ ra một câu như thế. Chỉ vì đối phương không phải ai khác, là Lăng Thư Minh. Không thể lừa gạt, không thể đe dọa lợi dụ, phải thiệt tình, chỉ có thể nói thiệt tình, Tiêu Lâm hắn không phải người ngu dốt, hiểu được đạo lý này.
“Thư Minh, ta không phải đến bỏ đá xuống giếng. Ta là có chuyện quan trọng hơn muốn nói với ngươi.”.
Lăng Thư Minh một mực thối lui đến góc sáng sủa, mới dùng thanh âm lạnh lùng nói,“Ngươi nói.” Trong bụng bỗng dưng truyền đến một trận quặn đau, hắn trong lòng hoảng hốt, thiếu chút nữa trụ không được. Đứa nhỏ trong bụng, muốn hay không nói với Tiêu Lâm? Hắn tất nhiên là một trăm lần không muốn, nhưng là sung quân hai năm, họa phúc chưa biết, nếu nói cho Tiêu Lâm, tốt xấu có thể chiếu ứng lẫn nhau. Nghĩ đến đây, hắn biến sắc, cái gì chiếu ứng, đứa nhỏ này đều không phải là hắn mong muốn, lai lịch lại không chịu nổi, chính mình suy nghĩ cái gì, cư nhiên lại có tâm tư của nữ tử bình thường.
“Hoàng huynh cố ý muốn ngươi sung quân, ta không muốn ngươi chịu khổ, tìm người đến thay ngươi, ngươi theo ta hồi Vương phủ, ta hảo hảo đối đãi ngươi.”.
Tiêu Lâm suy nghĩ nửa ngày, quyết định gọn gàng dứt khoát, nói đơn giản dễ hiểu.
Lăng Thư Minh không có lập tức trả lời, Tiêu Lâm nghĩ hắn lo lắng, cũng không thúc giục hắn, lẳng lặng nhìn hắn. Ánh mắt hắn, hiện tại cũng là có thể thấy rõ. Thư Minh dựa vào trong tường, cau mày, biểu tình thống khổ, hắn hận không thể đem người nọ kéo vào trong lòng, hảo hảo khuyên giải an ủi. Nhưng chỉ sợ lỗ mãng, chỉ có nắm chặt quyền, cường tự nhẫn nại.
“Xin hỏi cảnh Vương gia, mọi người trong triều, sao lại nói Lăng Thư Minh ta cùng Cảnh Vương gia?” Hắn còn nghi ngờ lời nói của Khâu Vinh Hạc, trước quyết định hỏi rõ ràng chuyện này.
Xem ra hắn đã biết, Tiêu Lâm cũng không giấu diếm nữa, nói,“Lúc trước vì để tổn hại uy danh Lăng tướng, sau khi ngươi nhập phủ, liền đối với người ngoài tuyên bố Lăng Thư Minh ngươi tự nguyện làm nam sủng của ta.”.
“Phải không? Chính là như vậy?” Chính là như vậy, cũng không có đem chuyện đêm hôm đó nơi nơi truyền báo sao?
“Việc này cũng là ta lo lắng không chu toàn, Thư Minh ngươi cho ta một cơ hội đền bù.” Tiêu Lâm vội vàng nói thêm, tự nói lúc truyền có trăm ngàn biện pháp vậy mà hắn lại chọn biện pháp làm nhục Lăng Thư Minh thế này, thật sự là giống như ném đá xuống chân mình.
“Ta đây theo ngươi hồi Vương phủ, chính là làm nam sủng ngươi dưỡng trong phủ sao?”.
“Này bất quá là tình huống ép buộc, chẳng lẽ Thư Minh ngươi nguyện ý đi sung quân sao?”.
“Ta nguyện ý sung quân!”.
Lăng Thư Minh dứt khoát trả lời, Tiêu Lâm nổi trận lôi đình. Hắn không rõ, Lăng Thư Minh vì cái gì cố chấp như vậy, này bất quá là tình huống ép buột, hắn cũng không phải thật muốn đem Thư Minh thành nam sủng, cùng hắn hồi phủ, chẳng lẽ phải làm nam sủng sao?
Nhung trong lòng Lăng Thư Minh chính là nghĩ như vậy, hắn đã từng thượng một lần, ngại gì đến thượng lần thứ hai.
“Không cần Vương gia bận tâm!”.
Hắn dựa tường chậm rãi ngồi xuống,“Tội thần không dám nhận.”.
Tiêu Lâm ủ rũ nói,“Thư Minh, là ta hồ đồ, ngươi đừng sinh khí với ta.”.
Đây là sinh khí sao? Lăng Thư Minh lười cùng hắn giải thích. Hắn nghĩ đến mọi chuyện, chỉ cần một câu thực xin lỗi là có thể bù lại sao?
Tiêu Lâm chỉ cảm thấy Lăng Thư Minh trở nên có chút vội vàng xao động, bén nhọn. Hắn cũng không rõ là do chính mình không hiểu người này, hay là do chuyện kia khó có thể chấp nhận. Nột nột nói,“Thư Minh, ta….. Ta là Cảnh vương a. Rất nhiều chuyện ta……”.
“Vậy thỉnh Cảnh Vương gia không cần nhiều lời, ta Lăng Thư Minh tình nguyện chết ở trên đường sung quân, cũng không nguyện ý trở lại Cảnh vương phủ hư tình giả ý dơ bẩn xấu xa kia.”.
Những lời này giống như đưa hết ác khí trong lòng Thư Minh, hắn khiêu khích nhìn Tiêu Lâm, nghe được hắn rõ ràng khí hô hấp dồn dập đứng lên, lại vẫn là kiềm chế một chữ cũng không nói.
“Cảnh Vương gia nếu muốn trị tội, thỉnh mau chóng.”.
Tiêu Lâm xem như lĩnh giáo, nguyên lai Lăng Thư Minh chất phác cũng không phải không giương thương múa kiếm.
Kỳ thật, chẳng qua là hắn mềm lòng mà thôi, nếu không vài câu của Lăng Thư Minh kia sao lại kích thích hắn? Hắn chỉ cần đem chuyện đêm đó nói ra, liền cũng làm Lăng Thư Minh xấu hổ tự sát, làm sao còn nghĩ đến võ mồm hắn như thế nào? Nếu không, cái gì cũng không nói, trực tiếp trói người đem về là được rồi.
Thôi, hắn là Cảnh vương, tuy rằng xin lỗi Lăng Thư Minh, nhưng mặt mũi cũng không phải không cần. Hắn nghiêm nghị nói,“Cứ như vậy đi! Chỉ cần ngươi không hối hận.” Hắn nghĩ khuyên nhủ Lăng Thư Minh hảo hảo ngẫm lại, nhưng không biết tại sao, lời nói ra lại thay đổi.
Lăng Thư Minh ngẩn ra, trong lòng cười lạnh.
Chỉ là một Lăng Thư Minh, làm sao có thể làm cho đường đường Cảnh Vương gia để ở trong lòng, mất đi cao quý? Hắn thản nhiên nói,“Ta chỉ nghe lệnh của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn ta sung quân, ta liền sung quân, sống hay chết, mặc cho số phận.”.
Tiêu Lâm quả thật sinh khí không nhẹ, cuộc đời hắn lần đầu tiên ăn nói khép nép còn bị người khinh thường. Lập tức phẩy tay áo bỏ đi.
Lăng Thư Minh nhìn cửa sổ trên bức tường đất cao, ngực đau nhức.
Bình luận truyện