Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Chương 30



Phản công.

Vốn là thời điểm cấp bách, Tiêu Lâm ngay cả khí lực nâng ngón tay cũng không có. Hai người da thịt thân cận, Lăng Thư Minh nóng bỏng trước ngực hắn quả thực biến thành bùa đòi mạng, nhìn thấy làn da đỏ như máu, người nọ càng ngày càng run rẩy lợi hại, biểu tình càng ngày càng khó nhọc, còn có cho dù hôn mê vẫn không chịu được huyết khí bốc lên mà thốt ra tiếng gầm nhẹ đứt quãng. Đang muốn lo lắng có phải hay không kêu Hạ Tiến Thông tiến vào, bỗng nhiên trước mắt một trận hư nhuyễn, bị người khác đè dưới thân, Lăng Thư Minh mở mắt nằm trên người hắn, ánh mắt đỏ đậm nhìn cũng không nhìn hắn.

Tiêu Lâm nuốt nước miếng, Thư Minh như vậy quá mức xa lạ. Giống như dã thú giận dữ, khiến cho hắn không tự giác hơi hơi tránh ra, không ngờ hai cổ tay sớm đã bị Lăng Thư Minh nắm lấy, giống hai gọng sắt.

Tiêu Lâm hoảng hốt, “Thư Minh?” Hắn khinh hô một tiếng, muốn mượn việc này xác định cái gì……

Người nọ làm như nghe được, bất quá ánh mắt đang ở trên mặt hắn, chậm rãi chuyển qua hầu kết của hắn. Tiêu Lâm rụt lui cổ, Lăng Thư Minh một ngụm cắn xuống.

Hắn cắn thật, thẳng đến khi máu chảy ra, Lăng Thư Minh mới vươn đầu lưỡi liếm đi.

Tiêu Lâm cười khổ, nghĩ Lăng Thư Minh cắn xuống cũng không có gì, hay là nghĩ muốn làm cho hắn động tình.

Lăng Thư Minh xác thực không biết nên làm thế nào cho phải, mỗi gân mạch trong cơ thể hắn đều bị lấp đầy, cực kì khó chịu, trong đầu hỗn độn không chịu nổi,, trước mắt mê sương mù mông lung khôn thấy rõ không biết đang ở nơi nào. Nhưng mà xúc cảm trơn bóng lạnh lẽo phía sau liền như hồ nước giữa sa mạc, làm cho hắn không tự chủ được dựa vào. Hắn không chỉ muốn vậy, hắn càng muốn càng nhiều, thế là cả người đều dựa lên, cảm giác mát mát mang theo mùi hương hoa mai, rất là quen thuộc, hắn cố gắng mở mắt, chỉ nhìn thấy mông lung như có một người. Mặc cho hắn nhìn gần lại, hắn rõ ràng cảm giác được, lại vẫn là thấy không rõ.

Chỉ cảm thấy, đó là một người rất đẹp.

Người nọ nói một câu, hắn cũng nghe không rõ, lực chú ý đều bị hầu kết nho nhỏ kia cao thấp di chuyển làm cho hấp dẫn, nhịn không được há mồm dùng răng nanh đuổi theo, mới vừa tiếp xúc lại như châm ngòi phiền muộn trong lòng hắn, hắn dùng lực cắn nát tầng da nhẵn nhụi kia, thẳng đến khi máu ngọt chảy vào trong miệng, mới thoáng trấn an tâm trạng đang xao động không thôi của hắn.

Rồi sau đó như là nghĩ gì, hắn đã biết chính mình muốn cái gì phải làm cái gì.

Hắn muốn đem người này sách cốt nhập phúc ( cái này ta không hiểu nhưng mờ cũng nhờ gg search ta tìm được bộ sách cốt nhập phúc), muốn xâm chiếm thân thể này.

Một đôi tay vội vàng di chuyển trên thân thể bạch ngọc, dùng lực khiến từng nơi di chuyển qua đều lưu lại hồng ngân.

Tiêu Lâm lúc này khí lực hồi phục một ít, gặp Thư Minh vẫn là không thể chịu đựng, duỗi cánh tay ôm lấy hắn hướng miệng hắn hôn tới, không cần hắn chủ động, sau đó liền có một nụ hôn mang ý tứ xâm lược mười phần đánh úp lại, làm cho hắn ứng phó không nổi, lưỡi của hắn mê loạn ở trong miệng dây dưa, hôn long trời lỡ đất, tùy ý những sợi tơ bạc từ miệng rơi ra.

Hắn tách hai chân ra vòng qua thắt lưng Thư Minh, nhiệt vật hai người để cùng một chỗ, hai người hô hấp đều là suyễn. Tiêu Lâm hít sâu mấy hơi thở, phiêu liếc mắt một cái nhìn Thư Minh ngây thơ đang khát vọng, đỡ lấy dục vọng của hắn hướng phía sau huyệt khẩu đưa đến.

Cứng rắn như thế……..

Tiêu Lâm ánh mắt ngưng lại, tâm hung ác, thân mình đưa lên phía trước……

Dục vọng của Thư Minh liền tiến vào.

“A” Một giọt nước mắt chảy ra, Tiêu Lâm khổ sở.

Nguyên lai là đau như thế, hắn còn làm chút chuẩn bị, cũng không thể chịu được đau đớn xé rách như thế. Kia lúc ấy…… Thư Minh……

“Ngô ~” Hắn thay Thư Minh ủy khuất, cũng thay chính mình ủy khuất.

Tình cảnh này ở trước mặt Thư Minh chỉ sợ tự rước lấy nhục.

“A” Lăng Thư Minh cũng kêu một tiếng, không phải đau, cũng không phải thoải mái, hắn chưa bao giờ hưởng qua loại tư vị này, động cũng không muốn động. Thoáng thanh tỉnh nghĩ tới hắn vừa bỏ qua cái gì, hắn nheo lại ánh mắt muốn nhìn rõ ràng người dưới thân.

Tiêu Lâm âm thầm kinh hãi, cũng không nghĩ nhiều, nhịn đau, chậm rãi đẩy mạnh.

Lăng Thư Minh hoàn toàn bị động tác của hắn lấy đi tâm thần, cảm giác toàn bộ đều tập trung ở dưới thân.

Làm tình, sẽ không cần người khác dạy.

Tiêu Lâm chính mình chỉ động vài cái, sau đó Lăng Thư Minh liền ôm chặt hắn dứt khoát ra vào.

Đơn thuần trừu sáp, không kĩ xảo gì, Tiêu Lâm ở trong lòng oán thầm, cũng may Lăng Thư Minh tuy rằng nóng lòng phát tiết, lại vẫn như cũ ôn nhu. Rất đúng tính cách hắn.

Nghĩ như thế, Tiêu Lâm trong lòng lại thấy thương tiếc, nâng người đón lấy hắn, miệng cũng theo tiết tấu của hắn mà rên rỉ.

Tiếng nói khan khan trầm thấp, giống như đang thúc giục, Lăng Thư Minh chỉ cảm thấy hạ thân như trướng lớn, hắn nắm lấy vai người phía dưới, đem hắn ôm vào trong ngực, hạ thân mạnh mẽ đẩy vào rút ra, vui thích kia như sóng biển đánh tới, hai người đều bị quấn vào biển sâu tình dục.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết Lăng Thư Minh phát tiết mấy lần.

Tiêu Lâm trợn mắt, dời cánh tay Lăng Thư Minh đang ôm lấy hắn, mặc quần áo hảo cho hắn cùng Thư Minh, thế này mới lên tiếng gọi Hạ Tiến Thông.

“Thư Minh ít nhất sẽ mê man một ngày, ngươi đưa hắn trở về, dựa theo phương pháp trong sách mà xem xét kinh mạch của hắn.”.

Hạ Tiến Thông đáp,“Dạ, Vương gia ngươi?”.

“Ta có ảnh vệ bảo hộ, ngươi đi trước đi.”.

Hạ Tiến Thông lớn gan nhìn kĩ Cảnh vương gia, xác định không có gì, thế này mới khom người lui ra. Rồi sau đó tiến vào một gã ảnh vệ ôm lấy Lăng Thư Minh, Tiêu Lâm ngăn hắn lại, dùng áo choàng che lấy khuôn mặt Thư Minh,“Một ngày này ngươi phải cẩn thận chăm sóc.”.

Chờ bọn hắn đều đi rồi, Tiêu Lâm thế này mới ra khỏi thạch động, ngồi vào nhuyễn kiệu đã được chuẩn bị tốt.

“Hồi doanh.”.

Cỗ kiệu vững vàng nâng lên, Tiêu Lâm trong lòng như hạ được một tảng đá. Bất quá ánh mắt lại nổi lên ưu sầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện