Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Chương 37



“Tả Hiền vương!” hai gã đại hán ngoài cửa bỗng nhiên lên tiếng, cửa lao chậm rãi mở ra, Đừng Hác bước vào, nhìn thấy Tiêu Lâm nằm ở trên giường, chậc chậc hai tiếng.

“Cảnh Vương gia dung mạo cũng không đổi a!”.

Tiêu Lâm phẫn nộ ngồi dậy.

Hắn hận chết khuôn mặt này, cũng không biết từng ăn bao nhiêu mệt, nghe bao nhiêu trêu đùa.

Người hầu mang ghế tiến vào, Đừng Hác ngồi ở trước mặt hắn, hưng trí đánh giá hắn,“Ma Tát Đức thế nhưng nghĩ ra này biện pháp này trị ngươi, ai, ta nói,” Hắn dùng mũi chân đá đá Tiêu Lâm,“Này không phải chủ ý của ta.”.

Tiêu Lâm liếc liếc nhìn thị vệ phía sau, hay tay ôm lấy ngực, miễn cưỡng nói,“Ma Tát Đức nói, thay ngươi trừ cỗ ác khí này.”.

Đừng Hác  xuy một tiếng,“Ta mới không hơn ngươi. Người hán rất giảo hoạt. Ngươi muốn biết Ma Tát Đức cùng ta quan hệ gì, ta không nói.”.

Tiêu Lâm cười nói,“Còn cần ngươi nói? Đầu ta cũng không phải để bài trí.”.

Đừng Hác cũng không tiếp lời hắn, sờ sờ râu cá trê nói,“Ta thả ngươi đi, ngươi đừng nói cho hoàng huynh ngươi.”.

Tiêu Lâm nói,“Nay mới nhớ tới, có phải hay không quá muộn? Thời điểm bắt ta sao lại không nghĩ đến ta là Vệ quốc Cảnh Vương gia?”.

Đừng Hác bĩu môi nói,“Cũng không phải ta bắt ngươi.”.

Tiêu Lâm hỏi,“Ma Tát Đức sao lại biết ta là Cảnh vương?”.

Hắn biết không phải là Đừng Hác nói, như vậy nhất định có gian tế ở trong quân, Tiêu Lâm còn muốn nghe Đừng Hác nói.

“Ngươi còn hỏi ta, ta đâu có ngốc như vậy, là do người của ngươi làm?” Hắn nhãn châu chuyển động, Đừng Hác liền hiểu được, cao hứng là Tiêu Lâm tin tưởng không phải hắn nói, buồn bực là thằng nhãi này vừa muốn gạt chính mình.“Chúng ta là địch nhân, có lập trường của mình, ta sẽ không nói.”.

Tiêu Lâm cười mỉa,“Ngươi thông minh.” Hắn đứng lên, hướng Đừng Hác nói,“Đi thôi, ngươi không phải muốn thả ta đi sao? Ta không cùng hoàng huynh nói.”.

Tóc hắn hỗn độn, trên thân có thương tích, băng gạt trên người chảy ra vết máu loang lổ, mặc dù nhìn sơ có chút chật vật, lại vẫn như cũ có một cỗ tư thái vương giả, khí độ thong dong.

Đừng Hác nhìn ngẩn người, nhớ tới Sở Dự, thầm nghĩ vô luận người này thay đổi như thế nào, một phần vương giả này cũng không thể nào triệt đi.

Bỗng nhiên có điểm không cam lòng, miệng hắn bỗng hô,“Sở Dự!”.

Tiêu Lâm quay đầu, đừng hác còn đứng ở đó, cúi mặt, hắn hoảng hốt cảm thấy ánh mắt này giống đêm trăng đó, thiếu niên ngượng ngùng bất an gọi tên hắn —“Sở dự”, hắn trong lòng vừa động, ôn nhu hỏi,“Sao vậy?”.

Đừng Hác chớp mi, bi ai nói,“Ngươi còn nhớ không? Ngươi nói với ta, ngươi yêu nhất ta thiếu niên phong lưu, vô luận tương lai gặp người nào, trong lòng đều chỉ cảm thấy ta tốt nhất.”.

Tiêu Lâm da đầu run lên, hắn thời điểm nào nói qua những lời này! Đừng Hác sao lại như vậy? Đang muốn mở miệng phản bác, không ngờ thấy ánh mắt Đừng Hác mang theo quang mang giảo hoạt, ánh mắt hai người giao hội, nhất thời trong lòng biết rõ ràng.

Thị vệ phía sau đừng hác cúi đầu nhìn mũi chân, Tiêu Lâm ở trong lòng cười khổ, hắn đã sớm nhận ra thị vệ theo Đừng Hác là Lăng Thư Minh giả trang, xem ra Đừng Hác là muốn gây khó dễ cho hắn.

“Là ta sai lầm rồi, ta khi đó lừa ngươi, hoa ngôn xảo ngữ trêu đùa ngươi.”.

Đừng Hác tinh thần cũng run lên, còn muốn mở miệng, Tiêu Lâm còn nói trước hắn,“Ta hảo hảo bồi thường ngươi, ta đáp ứng ngươi ba chuyện, chỉ cần không cho ta làm vô tình vô nghĩa vô tín người, ta đều có thể giúp ngươi làm được.”.

Đừng Hác liền vừa lòng gật gật đầu, bất quá lại vẫn như cũ không chịu dễ dàng buông tha cơ hội trêu đùa Tiêu Lâm lần này, lại hỏi một câu,“Ngày chúng ta cùng nhau vui vẻ, ngươi sẽ không quên đi?”.

Hắn vốn nghĩ muốn làm Tiêu Lâm quẫn bách trước mặt người trong lòng hắn, không ngờ thần sắc Tiêu Lâm lại đột nhiên nghiêm túc, nhìn ánh mắt hắn nói,“Chuyện của chúng ta một chuyện ta cũng sẽ không quên. Nguyên lai là ta không hiểu, nhưng hôm nay ta lại biết tình cảm đáng quý, ngươi ta không duyên, nhưng một phen thiệt tình của Đừng Hác ngươi, ta tuyệt không giẫm đạp lên. Khi ta nhớ lại, thời khắc đều cảm kích ngươi.”.

Trong lúc nhất thời, ba người đều im lặng không nói.

Đừng Hác liền mỉm cười, mở miệng nói,“Ta thay Ma Tát Đức bồi tội với ngươi, chúng ta đi thôi. Bằng không đêm nay không thoát”.

Đến bên ngoài, Đừng Hác chỉ một đường nhỏ nói,“Liền từ nơi này đi thôi, ta cho vị thị vệ này đưa ngươi trở về. phía trước có một đội đại quân.” Hắn trát trát nhãn tình, râu cá trê nhếch lên nhếch lên nói,“Ta chỉ chuẩn bị một con ngựa, các ngươi liền cởi chung đi!”.

Thị vệ kia đã ở trên ngựa, Tiêu Lâm ôm quyền thi lễ, cười nói “Cám ơn Tả Hiền vương!”.

Tiếp theo xoay người lên ngựa, từ trong tay thị vệ kia tiếp nhận dây cương, trong miệng quát nhẹ,“Giá!”.

Con ngựa liền bay nhanh mà đi, một đầu chui vào trong bóng đêm mờ mịt.

Đừng Hác liền nhìn theo bọn họ rời đi, quay người lại liền trúng một bức tường, hắn sờ sờ cái mũi, tức giận nói,“Không tiếng không động đứng ở sau, cái mũi ta đều đau a.”.

Người nọ thối lui từng bước, ánh mắt thâm thúy lẳng lặng chăm chú nhìn Đừng Hác, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi hỏi,“Ngày các ngươi cùng nhau vui vẻ ngươi đã quyết định vĩnh viễn không quên?”.

Trong lòng Đừng Hác liền không ngừng kêu khổ, thầm nghĩ sao lại có thể quên Ma Tát Đức này, nếu bị Sở Dự biết, khẳng định sẽ cười hắn mua dây buộc mình, hắn ho khan một tiếng, nghiêm nghị nói,“Chuyện của bổn vương, lý nào lại cho ngươi hỏi?”.

Hắn nhìn không chớp mắt bước qua người nọ, Ma Tát Đức ống tay áo khẽ nhúc nhích, Tả Hiền vương liền không thể động đậy đứng ở một chỗ.

Ma Tát Đức lạnh lùng nói,“Buổi tối chúng ta liền hảo hảo cân nhắc cân nhắc chuyện của Tả Hiền vương có thể nói với ta hay không.” Hắn xoay người liền đem Đừng Hác ôm lấy, nhảy lên vài cái, không thấy bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện