Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Chương 42



Tà dương như máu, Lăng Thư Minh cùng Cảnh vương đi đến nơi canh giữ Hạ Tiến Thông. Ngoài phòng chỉ có một người canh giữ, thấy Tiêu Tâm Thư Minh liền quỳ xuống hành lễ.

Lăng Thư Minh hỏi,“Có việc gì không?”.

Người nọ nói,“Hồi bẩm đại tướng quân, không có.”.

Tiêu Lâm cùng Lăng Thư Minh liếc nhau, Tiêu Lâm cười nói,“Vào đi thôi.”.

Đẩy cửa đi vào, Hạ Tiến Thông đứng ở bàn, nhìn thấy hai người, cúi người thật sâu,“Vương gia, đại tướng quân.”.

Lăng Thư Minh nhìn hắn, trầm thanh nói,“Ngày mai là ngày tuyên án.”.

Hắn nhìn Hạ Tiến Thông, ánh mắt đau đớn. Hốc mắt hạ dày đặc bóng đen, hiển nhiên chưa từng yên giấc. Thở dài nói “ Ngồi xuống đi, ta cùng với Cảnh Vương gia đến cùng ngươi uống rượu.”.

Hạ Tiến Thông nghe vậy trong mắt một tầng thủy quang, nhịn xuống, cười nói,“Hạ quan đa tạ Vương gia cùng đại tướng quân.”.

Tiêu Lâm liếc mắt nhìn hắn, chả trách,“Ngươi cũng là cái đồ ngu không biết nhận thức……”.

“Lòng người khó dò, hiện tại nói lời này vô ích.” Lăng Thư Minh đánh gãy lời hắn, tiếp nhận thực hạp trong tay Tiêu Lâm,  lấy thức ăn, bình rượu, chén rượu dọn lên.

Tiêu Lâm trong lòng cả kinh, thầm nghĩ chính mình lỗ mãng, Thư Minh lúc trước cũng nhận thức không rõ, vội vàng nâng cốc lên, bưng lên một ly kính Hạ Tiến Thông,“Ta trước kính ngươi, những chuyện lúc trước.”.

Hạ Tiến Thông ngửa đầu uống cạn,“Đa tạ Vương gia.”.

“Hảo tửu!” Rượu ngon mát lạnh, vào miệng thích thú, hương vị thoang thoảng. Hắn cười nói,“Rượu ngon, nhắm đồ ăn cùng uống rượu cũng tốt.” Hắn đưa một  miếng thức ăn đến bên miệng, thật ngon.

Lăng Thư Minh nhấp ngụm rượu nói “Luận công, ngươi y thuật cao minh, Lưu tướng quân cũng đối với ngươi khen không dứt miệng, lúc trước trong quân bệnh sốt rét hoành hành, là ngươi theo phương pháp cổ điều trị thuốc, nhất phòng nhất trì hai bút cùng vẽ, xem như công lớn; luận tư, ngươi ta từng có giao tình, Thư Minh nhiễm bệnh là Hạ Tiến Thông ngươi đem mạng cứu về, chuyện đã như vậy. Đối với ngươi, ta chỉ có thể tặng ngươi một ly rượu nhạt.”.

Hạ Tiến Thông nghiêm mặt nói,“Đại tướng quân rượu khinh tình trọng. Ta gieo gió gặt bảo, trách không được người khác. Có thể được Vương gia, tướng quân đối đãi như thế, đã mãn nguyện.”.

“Ngươi nói Trầm Lãng kia có thể hay không trở về cứu ngươi?” Tiêu Lâm đột nhiên hỏi một câu, tay chống lấy cằm, tựa tiếu phi tiếu.

Hạ Tiến Thông ngẩn ra, nghiêm nghị nói,“Vương gia sao lại hỏi như vậy?”.

Ngày ấy người nọ cũng từng nói sẽ dẫn hắn đi, nhưng hắn sẽ không đi, nếu hắn đi, này chính là tội phản quốc thông đồng với địch, tội danh sẽ áp chế hắn cả đời không thể ngẩng đầu, huống chi người nọ có vài phần thiệt tình, nhưng sau này cũng không biết được? Đợi hắn nghĩ thông, chính mình lẻ loi ở nước khác thì sẽ như thế nào?“Ta không phải sợ chết, ta tình nguyện chết ở chỗ này. Hạ quan có tội, Vương gia không cần thử.”.

Tiêu Lâm nhãn châu chuyển động, bỗng dưng đứng dậy, Lăng Thư Minh cả kinh, muốn ngăn trở đã không kịp.

Tiêu Lâm một bên cất cao giọng nói, một bên đẩy cửa ra “Thư Minh, hắn có ý muốn chết, chúng ta trở về đi!”.

Một bàn tay giơ vào cửa giữ chặt cổ hắn, đưa hắn quay vào trong.

Người nọ khẽ cười nói,“Cảnh Vương gia thật can đảm, Trầm Lãng đắc tội.”.

Người này đúng là Trầm Lãng, hắn đánh bất tỉnh thủ vệ thay đổi quần áo, chuẩn đêm nay liền mang Hạ Tiến Thông đi. Sau Lăng Thư Minh cùng Cảnh vương tới chơi, không biết tại sao, hắn liền cảm giác được hai người kia đối hắn sinh nghi, liền quyết định nếu không thể thoát thân liền bắt Cảnh vương, mới vừa rồi lại nghe bên trong Cảnh vương cùng Hạ Tiếng Thông  đối thoại, thấy Cảnh vương là muốn cho hắn biết Hạ Tiến Thông sẽ không thành thật cùng hắn đi.

Lăng Thư Minh ngầm bực Tiêu Lâm chủ ý xằng bậy, trên mặt cũng bất động thanh sắc, âm thanh lạnh lùng nói,“Trầm Lãng, thả Cảnh Vương gia.”.

Khi ở ngoài cửa, hắn cùng Cảnh vương liền cảm thấy thủ vệ này không thích hợp, tiêu lâm thế nhưng không có chỉ ra, ngược lại trực tiếp vào trong, sau lại nói thử, nói vậy là hắn đã sớm đoán ra người đó là Trầm Lãng.

Tiêu Lâm cười hì hì cũng không thèm để ý, Trầm Lãng hướng thân ảnh phía sau Thư Minh đang cúi đầu không nói nói,“Lại đây, bằng không ta liền mang Cảnh Vương gia đi.”.

Lăng Thư Minh kiềm chế không được, tiêu lâm lại có thể bị bắt đi, quan tâm sẽ bị loạn, đầu óc hắn đều là nghĩ đến Tiêu Lâm công lực mất hết không thể tự bảo vệ mình, sợ Tiêu Lâm lại bị thương, cảm thấy quan trọng vẫn là an toàn của người nọ, lập tức thân hình vừa động, nhanh như chớp xuất thủ, muốn cướp Tiêu Lâm.

Không ngờ Trầm Lãng trong tay hàn quang chợt lóe, xuất ra một thanh đoản đao kề sát cổ Tiêu Lâm.

Lăng Thư Minh liền ngừng lại, đôi mắt như lửa.

Tiêu Lâm trong lòng vui vẻ không nghĩ gì, bất quá cảm giác mát trên cổ cũng làm cho hắn càng khó chịu, lạnh lạnh mở miệng nói,“Ngươi tay cũng không cần.”.

Trầm Lãng cười nói,“Lăng đại tướng quân không làm ta sợ, ta tự nhiên sẽ không thương ngươi.” Hắn lại hướng Hạ Tiến Thông  nói,“Ngươi chưa từng thông đồng với địch phản quốc, dù có tội cũng không phải chết, ta mang ngươi đi, ngươi đi làm tiêu dao thần y không tốt sao? Sao lại hờn dỗi ta mà mệnh cũng không cần?”.

Hạ Tiến Thông bị hắn làm tức giận đến nhìn cũng không nhìn, hắn thế nhưng lại nghĩ chính mình muốn chết là vì dỗi?

“Ngươi đừng ở trong này hồ ngôn loạn ngữ, thả Vương gia.”.

Trầm Lãng nhìn hắn, đáy mắt nổi lên một tia nhu tình,“Ngươi lại đây, ta để hắn lại.”.

Tiêu Lâm miễn cưỡng mở miệng,“Thư Minh giết ngươi, sẽ mất hứng, đừng làm cho hắn không thể không giết ngươi.”.

Hạ Tiến Thông nghe vậy, cắn mạnh môi dưới.

Lăng Thư Minh bỗng nhiên tâm sinh không đành lòng, như vậy có phải hay không là bức người không có lựa chọn nào khác? Đang muốn giữ Hạ Tiến Thông lại khuyên hắn, Hạ Tiến Thông lại đột nhiên ngẩng đầu, lập tức hướng Trầm Lãng đi đến.

Đợi hắn đi đến trước mặt, Trầm Lãng một phen túm lấy hắn đồng thời một chưởng hướng đến ngực Tiêu Lâm. Lăng Thư Minh chỉ tiếp lấy được Tiêu Lâm, trơ mắt nhìn Trầm Lãng mang theo Hạ Tiến Thông nhảy lên đầu tường rời đi.

Thôi, như vậy cũng tốt.

“Ngươi có bị thương hay không?” Trầm Lãng đánh Tiêu Lâm một chưởng, Lăng Thư Minh nghĩ đến sắc mặt liền trở nên âm trầm.

Tiêu Lâm lại nghĩ đến hắn là đang buồn bực chuyện mình tự chủ trương, còn thân lâm hiểm cảnh,“Ngươi đừng sinh khí, để cho Trầm Lãng kia cứu đi Hạ Tiến Thông, là ta không muốn ngươi khó xử, ta biết hắn sẽ không thương ta.”.

Lăng Thư Minh bên ngoài thần sắc dịu đi, khóe mắt lại có chút ý cười, nói đùa,“Vương gia thần cơ diệu toán, ta chỉ có thể nói gì nghe nấy.”.

Thấy hắn cũng không phải sinh khí, Tiêu Lâm trong lòng vui vẻ,“Ngươi không trách ta là tốt rồi.”.

Lăng Thư Minh đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay cay, ôn nhu nói,“Ta sẽ không trách ngươi.”.

Tiêu Lâm nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, chỉ cảm thấy phút này có chết cũng không tiếc nuối, hắn đang muốn cầm tay Thư Minh, đến hảo hảo thổ lộ một phen, Thư Minh lại đẩy ra hắn nói,“Tốt lắm, chúng ta còn phải đi cấp cho bọn họ công đạo, Hạ Tiến Thông không thể tự biến mất a.”.

Cảnh Vương gia tà tâm không dứt, bước qua ôm Thư Minh, ở trên mặt hắn hôn trộm một cái.

Thư Minh nhìn không chớp mắt, mặt thong thả ửng đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện