Bạch Vũ Một Thạch Lăng
Chương 47
Hôn sự của Cảnh vương cùng Vệ quốc hầu truyền ra ngoài, dân chúng Vệ quốc, quan viên Vệ quốc, cũng không để ý, hoàng đế một chút buột tội cũng không nói.
Tiêu Lâm đem trái nho cẩn thận lột sạch đưa vào miệng đại tướng quân đang nằm dưỡng thần ở trên đùi hắn, oán giận nói “Ta còn tính được lí do biện luận, ai ngờ một câu cũng không dùng được.”.
Không dùng được thì tốt nhất. Lí do toàn là những câu buồn nôn, quả thực muốn đem cảm tình bọn họ làm thành truyền kỳ tiểu thuyết chảy nước, hết sức phiến tình. Cũng không phải nói hắn đừng nghĩ sao, cư nhiên nghĩ đến những lí do mất mặt như vậy.
Đương nhiên sợ mất mặt là ý của Thư Minh, Tiêu Lâm thế nhưng là thấy lí do của mình là cảm đến thiên địa, nghe xong khẳng định sẽ không có người nhẫn tâm dùng gậy đánh uyên ương.
Chớ không phải là công lực mất hết, đầu óc cũng không dùng được sao?
Lăng Thư Minh nghĩ nghĩ, thở dài nói,“Thuận thuận lợi lợi không tốt sao? Hiện nay tình hình này là tốt nhất, ý của chúng ta, chúng ta đã gửi đến hoàng thượng, hắn cũng không xem. Nếu nói thêm chỉ sợ lại gây chuyện.”.
“Kia sao lại vậy!” Tiêu Lâm một tiếng kêu lên, đem Lăng Thư Minh hù sửng sốt,“Đâu có, cùng nhau kỵ mã đi một vòng kinh thành, lại đãi tiệc ba ngày, hoàng huynh tự mình chủ hôn, chúng ta cũng phải bái đường.”.
Lăng Thư Minh nhu nhu lỗ tai ngồi dậy, Tiêu Lâm thầm nghĩ hỏng rồi, vội vàng bồi tội “Ta nói lớn quá sao?”.
Lăng Thư Minh nghiêng đầu cười,“Ta cũng không biết ngươi làm gì gào to như vậy.”.
Tiêu Lâm cười hì hì trả lời,“Hôm qua ngươi nói ngươi không biết ta là đồ ngốc, ngươi còn không biết nhiều thứ của ta đâu, bảo đảm ngươi sẽ không bao giờ phiền chán ta.”.
Lăng Thư Minh đứng lên đi một vòng,“Ta đã nhiều ngày mệt rã rời, buồn ngủ cũng giống như bị chụp thuốc mê a.”.
Tiêu Lâm ôm hắn, hỏi “Trừ bỏ muốn ngũ, còn có chỗ nào không thoải mái?”.
Hắn sóng mắt chuyển động, tình ý như nước, Lăng Thư Minh trong lòng vừa động, lấy tay vuốt ve khuôn mặt hắn. Hai người càng ngày càng gần, hơi thở ấm áp của Tiêu Lâm đều phun trên mặt hắn, cảm giác tê dại.
Thư Minh không tự chủ được hôn qua, nhắm mắt, hưởng thụ cánh hoa mềm mại mà non mịn.
Mùi hương lạ lùng trên người Tiêu Lâm bao phủ hắn, mê hoặc hắn, hắn cả người dần dần phát nhiệt, chân liền có chút như nhũn ra, hướng Tiêu Lâm ngã vào. Tiêu Lâm ôm chặt hắn, tựa vào bệ cửa sổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên mặt Thư Minh, trên mặt một mảnh xuân tình, so với ngày xưa lại động lòng người vài phần.
Đáng tiếc…… Không có thể ăn…… Thái y nói, lúc này thai nhi cũng không ổn, nghiêm cấm chuyện phòng the.
“Thư Minh……” Tiêu lâm dùng hoàn toàn lực mới có thể đưa môi mình thoát khỏi môi Thư Minh,“Khụ, lễ phục đã được mang tới.”.
Lăng Thư Minh ý thức được mới vừa rồi thất thố, xấu hổ muốn rời khỏi lòng Tiêu Lâm.
“Làm gì a?” Tiêu Lâm ôm hắn không buông tay, chóp mũi chạm vào chóp mũi hắn nói “Có chết ta cũng không nghĩ buông ngươi ra.”.
Lại hôn Lăng Thư Minh một ngụm, đẩy cửa sổ, cùng hắn nhìn hoa thiên bảo trong viện.
“Hoa này chuyển vào kinh thành, còn có thể sống sao?”.
Tiêu Lâm nói “Ta đã hỏi qua hoa tượng nổi danh, hắn nói có thể sống.”.
Kể từ đó, liền như con của chúng ta đang ở bên ta, Thư Minh cũng hiểu được ý tứ của hắn, hỏi “Hoàng Thượng thật sự cho con quay về tông miếu?”.
Tiêu Lâm hừ một tiếng,“Con ta, bằng cái gì không thể thiên nhập tông miếu?”.
Tiêu Lâm lại nói “Ngươi yên tâm, ta muốn lão hòa thượng kia mang con trở về, sẽ không sơ xuất. Đến lúc đó chúng ta ra khỏi thành ba mươi dặm đón con trở về. Ngươi chớ trách ta, khi đó ta chỉ muốn con cách chúng ta gần chút.”.
Thư Minh hốc mắt nóng lên,“Ngươi trong miệng chớ trách chớ trách không ngừng, ta nghe thật khó chịu.”.
Tiêu Lâm cười nói,“Hảo, hảo, ta sẽ không nói. Sau này chúng ta tâm đều vui vẻ.”.
Lại hỏi “Nho kia ăn ngon không? Nói là từ nước nào tiến cống đến, hoàng huynh thưởng cho ngươi, ta một ngụm chưa ăn, đều uy ngươi.”.
Thư Minh cười nói,“Ngươi một trái cũng chưa ăn? Đều uy ta? Mạt tướng đa tạ Cảnh Vương gia, Cảnh vương gia đã chìu hư mạt tướng.”.
Thần thái thiếu niên hoạt bát này của hắn, Tiêu Lâm tổng cộng cũng chưa thấy qua vài lần, nhất thời chỉ cảm thấy nụ cười trước mắt thấm vào ruột gan, nâng cằm Thư Minh lại hôn lên.
Thanh âm yếu vài phần, nói “Sau này, chỉ cho phép ngươi cười.”.
Thư Minh ngẩn ra, hắn lại đi qua tái hôn một chút,“Đại tướng quân cười khuynh thành.”.
Bỗng dưng Thư Minh thần sắc vừa động, bên môi tươi cười tràn ra, hỏi “Ngươi yêu ta cái gì?”.
Vừa nghe xong, Tiêu Lâm biết trong lòng hắn không còn khúc mắc, thản nhiên đáp “Ta yêu ngươi thiếu niên đắc ý, yêu ngươi nổi bật bất phàm, còn yêu ngươi phong thái mị nhân.”.
Giống như ngày đó dưới tán cây, tuyệt sắc phong lưu Cảnh Vương gia, mỉm cười khinh ngữ, từng từ từng từ như hồng ngọc va chạm, mỗi một lời cơ hồ muốn lấy đi trái tim đang nhảy trong ngực của Thư Minh.
“Tiêu Lâm,” Thư Minh kêu hắn, Tiêu Lâm sủng nịch trả lời,“Ân?”.
“Tạ Vương gia nâng đỡ.” Thư Minh nói rõ.
“Ngốc tử” Tiêu Lâm cười mắng.
“Vương gia……” Cũng kinh hoảng không biết làm sao, giọng nói ngọt ngào.
“Tên tự! Không gọi tên, sau này không cần tới gặp ta.” Cũng không phải cố ý hét lớn, mà giọng nói cũng như bình thường.
“Tiêu Lâm.” Thư Minh trong mắt đã hàm lệ.
Đối ẩm với nhau, sau này còn có thể cùng nhau ôn lại thời khác rung động lúc trước, hắn như thế nào có thể không cảm động?
Tiêu Lâm cũng là giống hắn, đối ẩm nhàm chán, nhưng hai người lại cố tình nhớ rõ rành mạch.
Hai người lại cùng một chỗ.
Phía sau trên tường có một bộ tranh, trên tranh đóa hồng kiều diễm, một gã thiếu niên như bước ra từ tranh, y bào lam sắc.
Tiêu Lâm đem trái nho cẩn thận lột sạch đưa vào miệng đại tướng quân đang nằm dưỡng thần ở trên đùi hắn, oán giận nói “Ta còn tính được lí do biện luận, ai ngờ một câu cũng không dùng được.”.
Không dùng được thì tốt nhất. Lí do toàn là những câu buồn nôn, quả thực muốn đem cảm tình bọn họ làm thành truyền kỳ tiểu thuyết chảy nước, hết sức phiến tình. Cũng không phải nói hắn đừng nghĩ sao, cư nhiên nghĩ đến những lí do mất mặt như vậy.
Đương nhiên sợ mất mặt là ý của Thư Minh, Tiêu Lâm thế nhưng là thấy lí do của mình là cảm đến thiên địa, nghe xong khẳng định sẽ không có người nhẫn tâm dùng gậy đánh uyên ương.
Chớ không phải là công lực mất hết, đầu óc cũng không dùng được sao?
Lăng Thư Minh nghĩ nghĩ, thở dài nói,“Thuận thuận lợi lợi không tốt sao? Hiện nay tình hình này là tốt nhất, ý của chúng ta, chúng ta đã gửi đến hoàng thượng, hắn cũng không xem. Nếu nói thêm chỉ sợ lại gây chuyện.”.
“Kia sao lại vậy!” Tiêu Lâm một tiếng kêu lên, đem Lăng Thư Minh hù sửng sốt,“Đâu có, cùng nhau kỵ mã đi một vòng kinh thành, lại đãi tiệc ba ngày, hoàng huynh tự mình chủ hôn, chúng ta cũng phải bái đường.”.
Lăng Thư Minh nhu nhu lỗ tai ngồi dậy, Tiêu Lâm thầm nghĩ hỏng rồi, vội vàng bồi tội “Ta nói lớn quá sao?”.
Lăng Thư Minh nghiêng đầu cười,“Ta cũng không biết ngươi làm gì gào to như vậy.”.
Tiêu Lâm cười hì hì trả lời,“Hôm qua ngươi nói ngươi không biết ta là đồ ngốc, ngươi còn không biết nhiều thứ của ta đâu, bảo đảm ngươi sẽ không bao giờ phiền chán ta.”.
Lăng Thư Minh đứng lên đi một vòng,“Ta đã nhiều ngày mệt rã rời, buồn ngủ cũng giống như bị chụp thuốc mê a.”.
Tiêu Lâm ôm hắn, hỏi “Trừ bỏ muốn ngũ, còn có chỗ nào không thoải mái?”.
Hắn sóng mắt chuyển động, tình ý như nước, Lăng Thư Minh trong lòng vừa động, lấy tay vuốt ve khuôn mặt hắn. Hai người càng ngày càng gần, hơi thở ấm áp của Tiêu Lâm đều phun trên mặt hắn, cảm giác tê dại.
Thư Minh không tự chủ được hôn qua, nhắm mắt, hưởng thụ cánh hoa mềm mại mà non mịn.
Mùi hương lạ lùng trên người Tiêu Lâm bao phủ hắn, mê hoặc hắn, hắn cả người dần dần phát nhiệt, chân liền có chút như nhũn ra, hướng Tiêu Lâm ngã vào. Tiêu Lâm ôm chặt hắn, tựa vào bệ cửa sổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên mặt Thư Minh, trên mặt một mảnh xuân tình, so với ngày xưa lại động lòng người vài phần.
Đáng tiếc…… Không có thể ăn…… Thái y nói, lúc này thai nhi cũng không ổn, nghiêm cấm chuyện phòng the.
“Thư Minh……” Tiêu lâm dùng hoàn toàn lực mới có thể đưa môi mình thoát khỏi môi Thư Minh,“Khụ, lễ phục đã được mang tới.”.
Lăng Thư Minh ý thức được mới vừa rồi thất thố, xấu hổ muốn rời khỏi lòng Tiêu Lâm.
“Làm gì a?” Tiêu Lâm ôm hắn không buông tay, chóp mũi chạm vào chóp mũi hắn nói “Có chết ta cũng không nghĩ buông ngươi ra.”.
Lại hôn Lăng Thư Minh một ngụm, đẩy cửa sổ, cùng hắn nhìn hoa thiên bảo trong viện.
“Hoa này chuyển vào kinh thành, còn có thể sống sao?”.
Tiêu Lâm nói “Ta đã hỏi qua hoa tượng nổi danh, hắn nói có thể sống.”.
Kể từ đó, liền như con của chúng ta đang ở bên ta, Thư Minh cũng hiểu được ý tứ của hắn, hỏi “Hoàng Thượng thật sự cho con quay về tông miếu?”.
Tiêu Lâm hừ một tiếng,“Con ta, bằng cái gì không thể thiên nhập tông miếu?”.
Tiêu Lâm lại nói “Ngươi yên tâm, ta muốn lão hòa thượng kia mang con trở về, sẽ không sơ xuất. Đến lúc đó chúng ta ra khỏi thành ba mươi dặm đón con trở về. Ngươi chớ trách ta, khi đó ta chỉ muốn con cách chúng ta gần chút.”.
Thư Minh hốc mắt nóng lên,“Ngươi trong miệng chớ trách chớ trách không ngừng, ta nghe thật khó chịu.”.
Tiêu Lâm cười nói,“Hảo, hảo, ta sẽ không nói. Sau này chúng ta tâm đều vui vẻ.”.
Lại hỏi “Nho kia ăn ngon không? Nói là từ nước nào tiến cống đến, hoàng huynh thưởng cho ngươi, ta một ngụm chưa ăn, đều uy ngươi.”.
Thư Minh cười nói,“Ngươi một trái cũng chưa ăn? Đều uy ta? Mạt tướng đa tạ Cảnh Vương gia, Cảnh vương gia đã chìu hư mạt tướng.”.
Thần thái thiếu niên hoạt bát này của hắn, Tiêu Lâm tổng cộng cũng chưa thấy qua vài lần, nhất thời chỉ cảm thấy nụ cười trước mắt thấm vào ruột gan, nâng cằm Thư Minh lại hôn lên.
Thanh âm yếu vài phần, nói “Sau này, chỉ cho phép ngươi cười.”.
Thư Minh ngẩn ra, hắn lại đi qua tái hôn một chút,“Đại tướng quân cười khuynh thành.”.
Bỗng dưng Thư Minh thần sắc vừa động, bên môi tươi cười tràn ra, hỏi “Ngươi yêu ta cái gì?”.
Vừa nghe xong, Tiêu Lâm biết trong lòng hắn không còn khúc mắc, thản nhiên đáp “Ta yêu ngươi thiếu niên đắc ý, yêu ngươi nổi bật bất phàm, còn yêu ngươi phong thái mị nhân.”.
Giống như ngày đó dưới tán cây, tuyệt sắc phong lưu Cảnh Vương gia, mỉm cười khinh ngữ, từng từ từng từ như hồng ngọc va chạm, mỗi một lời cơ hồ muốn lấy đi trái tim đang nhảy trong ngực của Thư Minh.
“Tiêu Lâm,” Thư Minh kêu hắn, Tiêu Lâm sủng nịch trả lời,“Ân?”.
“Tạ Vương gia nâng đỡ.” Thư Minh nói rõ.
“Ngốc tử” Tiêu Lâm cười mắng.
“Vương gia……” Cũng kinh hoảng không biết làm sao, giọng nói ngọt ngào.
“Tên tự! Không gọi tên, sau này không cần tới gặp ta.” Cũng không phải cố ý hét lớn, mà giọng nói cũng như bình thường.
“Tiêu Lâm.” Thư Minh trong mắt đã hàm lệ.
Đối ẩm với nhau, sau này còn có thể cùng nhau ôn lại thời khác rung động lúc trước, hắn như thế nào có thể không cảm động?
Tiêu Lâm cũng là giống hắn, đối ẩm nhàm chán, nhưng hai người lại cố tình nhớ rõ rành mạch.
Hai người lại cùng một chỗ.
Phía sau trên tường có một bộ tranh, trên tranh đóa hồng kiều diễm, một gã thiếu niên như bước ra từ tranh, y bào lam sắc.
Bình luận truyện