Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Chương 50



Tình triều cuồn quét qua làm cho Thư Minh giật mình, hắn mở mắt, trong đôi mắt sương mù thấy Tiêu Lâm tràn đầy tình yêu nhìn hắn, hơi thở ôn nhu vây quanh.

Hắn nhợt nhạt hôn lên, thẳng đến khi dư vị cao trào rút đi.

“Thư Minh, ngươi hảo không?” Tiêu Lâm chạm vào mặt hắn, ôn nhu hỏi.

Thư Minh gật gật đầu, ôm lấy cổ hắn còn muốn hôn. Khóe miệng Tiêu Lâm khẽ cười, lấy tay nâng hông hắn lên, xoay người hướng bên cạnh lăn một vòng, liền mang Thư Minh ôm chặt lấy, để cho hắn nằm trên người mình.

Thư Minh nằm ở trên ngực hắn khan khan nói,“Ngươi trời sinh là sức mạnh như thần sao?”.

Tiêu Lâm cười xấu xa, đáp,“Có khí lực để ôm ngươi.” Nói xong, bàn tay di chuyển đến phía sau nóng bỏng của Thư Minh, phủ đến cánh hoa chậm rãi vuốt ve,“Ta cũng nghĩ muốn ngươi.”.

Dứt lời, không đợi Thư Minh trả lời, liền hướng mông hắn vuốt ve, đôi tay mang theo yêu dịch, Tiêu Lâm nhíu mi, ở bên tai hắn hỏi,“Có được không.”.

Da thịt kề sát nhau lại nóng thêm vài phần, tiếp theo Tiêu Lâm cảm thấy da thịt trên cổ có chỗ đau, nguyên lai Thư Minh nghe hắn trêu đùa liền sinh khí há mồm cắn một ngụm, nhưng không cắn nặng một chút.

Tiêu Lâm cười khẽ, một tay chỉnh sửa người hắn, cho hắn nằm hảo trên giường, tay còn lại vẫn để ở chỗ địa phương đòi mạng kia không lấy ra, ngược lại một ngón tay còn đi vào mật huyệt.

Thư Minh quay đầu đi không nhìn hắn, bên tai đỏ hồng một mảnh.

Tiêu Lâm cực yêu bộ dáng này của hắn, nhân cơ hội nhẹ nhàng cắn vành tay hắn, Thư Minh vội vàng run động, lông mi dày hơi run rẩy, hé ra mặt đỏ rực kiều diễm như hoa đào ngày xuân.

“Đại tướng quân của ta,” Tiêu Lâm lại gọi hắn, cố ý mị hoặc ghé vào lỗ tai hắn nỉ non, ngón tay ở bên trong không ngừng động, mỗi một động tác, đều khiến cho Thư Minh xúc cảm khó nói.

Tình dục dần dần lại bị hắn đưa đến cao trào, chỗ sâu trong thân thể trống rỗng, cấp bách cần cái gì đó lấp vào.

Hắn mở mắt nhìn Tiêu Lâm, sẳn giọng “Không đủ?”.

Tiêu Lâm vui vẻ, khởi động thân mình quỳ giữa hai chân hắn, dùng phân thân đã sớm trướng đại, ở trên đùi Thư Minh ma sát,“Thư Minh nói Lâm nhi mau vào.”.

Thư Minh ngẩn ra, hận không thể đem tên yêu tinh trên người này đạp xuống.

Tiêu Lâm còn đang làm nũng,“Thư Minh, nói nói, nói nhanh lên. Ta muốn nghe, rất muốn nghe.”.

Phân thân như lửa nóng muốn làm phỏng da thịt trên đùi, Thư Minh bỗng dưng mềm lòng, thầm nghĩ hắn là ta người nào? Ta cùng với hắn so đo cái gì? Thật sự là cổ hủ, hắn là người yêu, làm sao lại không muốn khiến cho hắn khoái hoạt? Nhớ tới mới vừa rồi Tiêu Lâm ở trước mặt chính mình biểu lộ ngàn vạn phong tình, cố ý lấy lòng, liền cố nói, không để ý sẽ không nghe rõ,“Mau chút…… Tiến vào.”.

Nhưng mà Tiêu Lâm nghe rõ, vui mừng, ôm Thư Minh vào trong lòng, thắt lưng  hạ xuống, tái dùng lực, liền xâm nhập vào.

“Ân……”.

Thư Minh khó nhịn một tiếng hừ nhẹ, Tiêu Lâm cũng hít một ngụm khí. Phân thân bị gắt gao bao lấy, bên trong Thư Minh cũng rất non mịn,.

Hơn nữa lửa nóng cần nước, bỗng nhiên xâm nhập, Tiêu Lâm cơ hồ ức chế không được, cả người run lên. Hắn cúi người cắn nhẹ một bên ngực Thư Minh, hạ thân nhẹ nhàng rút ra đẩy vào, cùng một tiết tấu, đưa vào đưa ra, khoái cảm liền xuất hiện như mưa rào.

Khỏa anh đào trên ngực bị cắn như nở rộ, giống như nghiện, Tiêu Lâm lại dùng tay nắm lấy bên còn lại, lấy tay  cọ, thẳng đến bên kia bên kia cũng đứng thẳng đứng lên.

Cao thấp từng chỗ đều bị tùy ý đùa bỡn, Thư Minh có chút không thể chịu được, nâng lên cánh tay che khuôn mặt, tràn ra rên rỉ đứt quãng.

Tiêu Lâm liên tục thong thả động, làm cho hắn sinh ra cảm giác thiên trường địa cửu, tựa hồ sẽ cùng nam nhân này thân mật như thế cả đời.

Hắn mở mắt ra nhìn Tiêu Lâm phía trên, người nọ thủy chung thâm tình nhìn hắn, giống như hắn là bảo vật tối trân quý trên đời, Thư Minh cái mũi có điểm cay, nâng tay lên xoa ngực Tiêu Lâm, học cách của hắn, ở trên hai điểm đỏ sẫm xoa một vòng.

“Ân……” Tiêu Lâm thoải mái, nhìn Thư Minh lộ ra đường cong duyên dáng.

Thư Minh quay đầu, ở trên cánh tay hắn in lại dấu hôn, đầu lưỡi thử liếm một chút.

Tiêu Lâm mở mắt ra, hô một tiếng. Đem hai chân hắn nâng cao vòng qua bên người, tiếp theo liền đem phân thân mạnh toàn bộ rút ra, vừa tới ngoài liền đưa trở vào.

“A!”.

Thư Minh tứ chi bách hải đều không hẹn mà truyền đi một cỗ cảm giác tê dại, không thể ức chế run rẩy, thở nhẹ một tiếng. Chợt môi lại bị hôn, chỗ phía sau Tiêu Lâm hữu lực thảo phạt mang đến từng trận từng trận khoái cảm điên cuồng.

Hương vị của tình yêu, Tiêu Lâm khắc chế không được, cũng không muốn khắc chế, mỗi một lần ra vào, đều tràn ngập dục vọng chiếm lấy. Thư Minh ở trong lòng hắn nhuyễn như nước, không chỗ nào không mềm mại, không chỗ nào không mị tình.

Thái dương ướt đẫm, khuôn mặt diễm hồng, làn da mềm mại, còn mật huyệt…… Cuộc đời này cho đến giờ phút này mới biết, chuyện tốt đẹp nhất trên đời chính là tâm đầu ý hợp.

E sợ người yêu không khoẻ, Tiêu Lâm cho thư minh nằm xuống, phía sau một lần nữa tiến vào. Hắn đem Thư Minh chặt chẽ ôm vào trong ngực, một bàn tay không nhịn được vuốt ve đùi non mịn, hạ thân không quên trừu sáp.

Tư thế này liền chạm vào chỗ mẫn cảm trong cơ thể Thư Minh, không lâu sau, hạ thân hắn liền ngẩng đầu lên, Tiêu Lâm nhìn thấy, lại gần tai hắn nói “Ngươi thích như vậy?”.

Thư Minh thình lình bị hắn hỏi như vậy, phía sau không tự chủ được co rút lại một chút.

“Ngô, thật thoải mái, Thư Minh, tái động.” sự bao phủ như vậy, Tiêu Lâm cảm thấy thoải mái cùng cực, như điện giật.

Thư Minh bất động, ở mu bàn tay hắn nhéo một phen, Tiêu Lâm hiểu ý, không hề bách hắn, cánh tay đưa đến cầm lấy phân thân của Thư Minh.

Tiền hậu giáp công, Thư Minh đã muốn hoảng hốt không biết gì, chỉ có thể mặc cho Tiêu Lâm làm.

Tốc độ Tiêu Lâm nhanh lên, hắn cũng nhịn không được nữa.

“Thư Minh, Thư Minh, úc…… Ân.”.

Hắn cuối cùng thúc thật mạnh, đem chính mình đưa vào chỗ sâu nhất bên trong Thư Minh, một cỗ nhiệt dịch đều phun ra, mà Thư Minh cuối cùng lần thứ hai tiết ra trong tay của hắn.

Phân thân mềm nhũn, hai người hạ thân đều là ướt sũng một mảnh.

Thư Minh cố gắng cuốn thân mình đối diện Tiêu Lâm, Tiêu Lâm đẩy tóc rối trên khuôn mặt hắn ra, hơi thở không xong ôn nhu hỏi,“Xảy ra chuyện gì?”.

Thư Minh cũng suyễn khí, thấp giọng nói “Muốn nhìn kĩ ngươi.”.

Tiêu Lâm giờ phút này hai má phiếm hồng, mắt đẹp ba quang lưu chuyển, cánh hoa thủy sắc trơn bóng, làn da vô cùng mịn màng, gặp Thư Minh nhìn mình liền có chút ngây ngốc, đắc ý hỏi,“Sao vậy, là thấy mỹ nhân đi?”.

Thư Minh cười ra tiếng, bàn tay giao triển,“Là thấy mỹ nhân.”.

Tiêu Lâm bình sinh tối chán ghét người khác khen hắn xinh đẹp, nhưng nghe lời này từ miệng Thư Minh nói ra, tựa như ăn mật ngọt, hắn ôm sát Thư Minh nói,“ Đại tướng quân của ta, ta chỉ muốn nghe ngươi gọi ta mỹ nhân.”.

Thư Minh sủng nịch nói,“Da mặt thực dày.”.

Hai người ôm nhau, cho đến ánh tà chiều xuất hiện, mới cùng đứng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện