Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc

Chương 15: Phác sóc hữu lý [3]



THẤT

Hoàng công công đến bên hoàng đế một lúc, thấy hoàng đế, Tuyết Y Hầu và Sử thái sư cùng các đại thần trong triều đang hướng về tượng phật lễ bái, lại rón rén lui ra. Đến lương đình, Phùng Cổ Đạo đang nằm sấp ở đó ngủ gật.

Hắn liền tiến lên, nhẹ giọng gọi, “Phùng đại nhân?”

Phùng Cổ Đạo ngủ say như lợn chết.

“Phùng đại nhân?” Hoàng công công hơi cao giọng.

Phùng Cổ Đạo càu nhàu một tiếng, cách mí mắt mà động động con ngươi.

Hoàng công công đành phải nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, “Phùng đại nhân?!”

Phùng Cổ Đạo lúc này mới không cam không nguyện mà mở mắt, từ từ ngồi dậy, “Hoàng công công?”

Hoàng công công đắp lên mặt nụ cười, “Bên ngoài gió lớn, hay là Phùng đại nhân đến nội đường ngồi một lát.” Mang Phùng Cổ Đạo đến lương đình là hoàng thượng phân phó, tuy hắn không biết vì sao, nhưng cũng nghe theo. Nhưng thấy Phùng Cổ Đạo lúc đến thì mang dáng vẻ bình thản như không, nói vậy trong đó là có mánh khóe. Mà dáng vẻ hiện tại hơn phân nửa là giả vờ, bất quá là mánh khóe cũng tốt mà giả vờ cũng được, đều không liên quan gì tới hắn, dù sao việc hắn cần làm bất quá chỉ là truyền tin dẫn đường mà thôi.

Phùng Cổ Đạo dụi dụi mắt nói, “Có thể trở về chưa?”

“Hoàng thượng còn muốn tìm hiểu phật pháp với Niệm Phương đại sư, e rằng trước buổi trưa vẫn còn chưa quay về.” Hoàng công công hầu hạ hoàng thượng nhiều năm, rất rõ ràng về những chi tiết vụn vặt này.

“Vậy a.” Phùng Cổ Đạo tỏ ra không chịu nổi rồi lại phải cố gắng nhẫn nại, “Ta đây có thể vào trong mã xa ngồi trước được không?”

Như vậy rất tốt. Hoàng công công cầu còn không được. Hoàng thượng chỉ bảo mình dẫn hắn đến lương đình, sau đó qua một chén trà nhỏ lại dẫn hắn rời đi, nhưng không nói sau đó sẽ đi đâu, mình còn đang do dự. “Đã như vậy, để cha gia đưa Phùng đại nhân ra ngoài.”

“Làm phiền Hoàng công công.” Phùng Cổ Đạo đứng lên, tay nhẹ nhàng đấm đấm đùi.

Hoàng công công khẽ cười nói, “Lại nói, cha gia hầu hạ hoàng thượng đã lâu như vậy, Phùng đại nhân là quan lục phẩm đầu tiên được khâm điểm cùng hoàng thượng dâng hương.”

Phùng Cổ Đạo mỉm cười chắp tay nói, “Thơm lây, thơm lây mà thôi.”

Về phần thơm lây ai, không cần nói cũng biết.

Hoàng công công không ngờ hắn cư nhiên lại rộng rãi thừa nhận như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm đối với hắn. Dù sao trên đời này có quá nhiều kẻ cố làm ra vẻ, cáo mượn oai hùm, còn những người tự mình biết mình lại quá ít.

Phía trước cây xanh nối cây xanh, che ra một tảng lớn bóng râm. Hai người đang định xoay gót đi ra ngoài, chợt nghe bên ngoài vang lên một trận hô quát ầm ĩ, không chờ bọn họ phản ứng kịp, hậu điện truyền đến tiếng bước chân liên tiếp, “Nhanh, nhanh đi tìm người hộ giá!” Tiếng nói the thé như một lưỡi kiếm sắc, trực tiếp xé rách sự yên lặng của buổi sớm mai.

Phùng Cổ Đạo túm lại Hoàng công công đang định chạy ra ngoài, quay đầu nhìn chằm chằm thái giám đang chạy tới kia, “Hoàng thượng đâu?”

Thái giám gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, “Hòa thượng ở đây đều là giả! Tất cả đều là thích khách, muốn ám sát hoàng thượng! Các ngươi mau đi gọi người tiến đến!”

Phùng Cổ Đạo nhìn về phía sau hắn, “Không ai truy sát ngươi? Làm sao ngươi trốn ra?”

“Sao ngươi nhiều lời quá vậy!” Thái giám không ngừng bước tới, đẩy hắn một cái, trực tiếp lao ra bên ngoài.

Bất quá còn chưa lao ra cửa, đã bị một mũi tên cắm phập vào tim, ngay sau đó là một loạt tên phóng tới như mưa rào.

Phùng Cổ Đạo sắc mặt ngưng trọng kéo Hoàng công công thối lui ra sau.

Mười mấy hắc y sát thủ che mặt vọt đến.

“Đi!” Phùng Cổ Đạo không chút nghĩ ngợi liền lôi kéo hắn chạy về phía sau.

Nếu như hắn không tính nhầm, đây là một cuộc ám sát với quy mô lớn. Thị vệ bên ngoài chỉ sợ khó tự giữ thân, hiện giờ kỳ vọng duy nhất chính là đại nội cao thủ bên người hoàng đế không bị thất thủ!

Hoàng công công đột nhiên buông tay hắn ra, đẩy hắn lên phía trước, “Ngươi đi trước! Cha gia đoạn hậu!”

Phùng Cổ Đạo sửng sốt một lúc, đã thấy Hoàng công công xoay người tiếp chiêu.

Hoàng công công biết võ hắn có thể nhận ra từ bước chân, nhưng không ngờ thân thủ lại quá linh hoạt như vậy.

Hơn mười sát thủ dĩ nhiên bị ngăn lại phân nửa.

Phùng Cổ Đạo thấy những sát thủ còn lại đuổi theo, quay đầu tiếp tục chạy băng băng tới phía trước. Qua bậc thang, bước qua cửa, tiến vào đại điện, hắn chợt thi triển khinh công, như gió thổi qua đại hùng bảo điện*, tiêu thất trước mặt các sát thủ.

*(đại hùng bảo điện: trong chùa chiền của Phật giáo, đại hùng bảo điện là chính điện. Đây là kiến trúc hạch tâm của cả tòa chùa chiền, cũng là nơi các tăng nhân tập trung sớm tối để tu hành.)

Tới viện tử trước hậu điện nơi hoàng đế đang tại, trong lòng Phùng Cổ Đạo trầm xuống.

Tình thế trước mắt còn gay go hơn cả tưởng tượng của hắn.

Chiến trường tổng cộng phân hai đầu.

Hoàng đế và các đại thần được bảo hộ trong vòng tròn do tầng tầng thị vệ tạo nên. Để đề phòng có cá lọt lưới nguy hiểm cho thánh giá, vòng bảo hộ tổng cộng có hai tầng. Nhưng vì thế, thị vệ vòng trong chỉ có thể nắm chặt đao, mắt mở trừng trừng mà khoanh tay đứng nhìn.

Thị vệ vòng ngoài dưới sự vây công của mười tên nhất lưu sát thủ, dần dần lực bất tòng tâm, vòng bảo hộ đã càng thu càng nhỏ.

Cái bụng tròn trịa của Sử thái sư đã dán lại với cái bụng của người bên cạnh.

Đầu bên kia, Tiết Linh Bích một mình đấu với hai cao thủ siêu nhất lưu, người tuy ít, nhưng tình hình chiến đấu hung hiểm khôn cùng.

Mắt thấy Tiết Linh Bích dần xuống hạ phong, ngón tay Phùng Cổ Đạo khẽ bấu chặt lại.

Tiếng bước chân của sát thủ phía sau dần đến gần.

Hậu điện đột nhiên lộ ra một cái đầu.

Cặp mắt to sáng long lanh của Kỷ Vô Địch đang cười tít nhìn hắn.

Phùng Cổ Đạo tuy rằng không biết hắn làm thế nào chạy tới hậu điện, nhưng lấy tình thế hiện nay mà xem, Viên Ngạo Sách vô cùng có khả năng xuất thủ. Một khi hắn bại lộ, kế hoạch kế tiếp sẽ có khả năng gặp phải biến số.

Hắn tâm niệm thay đổi thật nhanh, dưới chân trượt một cái, tích tắc khi lưỡi đao của sát thủ phía sau tới gần, thân thể như gió mạnh quét tới vị trí giữa Tiết Linh Bích và lưỡng đại cao thủ.

“Ngươi…” Tiết Linh Bích chỉ nói một chữ, liền ngậm miệng.

Bởi vì võ công mà lúc này Phùng Cổ Đạo triển hiện so với những gì y được thấy lúc trước, hoàn toàn khác hẳn.

Tuy rằng trong tay hắn không có kiếm, nhưng xuất chỉ như gió, so với trảo của sát thủ bên trái, không chút nào thua kém.

Tiết Linh Bích áp lực suy giảm, nguyên bản kiếm chiêu bị ngăn chặn không thể thi triển nhất thời cuồn cuộn không ngừng sử ra.

“Thân thủ không tồi.” Trong lúc tranh thủ được thời gian, y đột nhiên thốt ra câu như vậy.

Phùng Cổ Đạo lúng túng nói, “Bảo mệnh… thôi mà.”

Tiết Linh Bích vẻ mặt trầm ổn, không lộ hỉ nộ.

Phùng Cổ Đạo gục đầu đánh một lát, bỗng nhiên thốt lên, “Câu, câu đã giết Sử Diệu Quang?”

Tiết Linh Bích kỳ thực trước đó đã chú ý tới trong hai sát thủ đó có một người dùng câu, bất quá thời khắc sống còn, làm sao có thể suy nghĩ nhiều. Dù là lúc này cũng chỉ nhíu mày.

“Ta từng nghe qua hai… cao thủ dùng trảo và câu.” Phùng Cổ Đạo gián đoạn nói hết lời muốn nói.

Sát thủ nghe vậy vẫn trầm mặc không lên tiếng, chỉ là thế tiến công càng thêm ác liệt.

Cùng cảnh ngộ với bọn họ chính là tình hình của hoàng đế đầu bên kia.

Vì một nhóm sát thủ mới thêm vào, vòng bảo hộ thứ hai bên trong phải xông ra, ngoại trừ bốn thị vệ có võ công tối cao được an bài thiếp thân bảo hộ hoàng thượng, những người khác đều vọt ra. Nhưng chính vì vậy, an toàn của các đại thần liền tràn ngập nguy cơ.

Tuy rằng các thị vệ có ý thức muốn bảo vệ bọn hắn, nhưng trong thời khắc người người đều bất an như lúc này, khó tránh luống cuống tay chân. Có hai đại thần trong lúc ngươi đẩy ta xô, không cẩn thận giơ tay chân ra ngoài. Sát thủ đương nhiên không khách khí, nhất thời tiếng kêu đau đớn vang liên tục.

Nếu không nhờ có thị vệ nhanh nhẹn, mỗi người kéo một người quay lại, mất đi chỉ e không phải cánh tay cẳng chân.

Hoàng đế thấy bọn họ lăn trên mặt đất kêu rên, quả tim đập thình thịch, cảm giác ưu việt cao cao tại thượng thường ngày hết thảy bị mùi máu tươi hòa tan. Hắn từ khi sinh ra tới bây giờ, gặp qua không ít ngươi lừa ta gạt, nghe qua không ít ác đấu chém giết, nhưng tới gần tử vong như thế này vẫn là lần đầu tiên.

Sử thái sư vọt tới trước mặt hắn, liều mạng chen tới phía sau bốn thị vệ kia, cố ý chặn trước mặt hắn nói, “Hoàng thượng, ta bảo hộ ngươi!”



Hừ. Bảo hộ hắn? Là muốn hắn bảo hộ lại phải không?

Hoàng đế trong lòng sinh ra chán ghét, mặt ngoài đạm nhiên nói, “Làm phiền Sử khanh rồi.”

Nếu là bình thường, Sử thái sư nhất định sẽ cân nhắc biểu tình này của hắn thật lâu, đoán chừng thánh ý, nhưng lúc này quan hệ tới sinh tử tồn vong, dù cho trong lòng biết long tâm khó chịu, cũng chỉ đành mở một mắt nhắm một mắt.

Đang trong lúc cố gắng cầm cự, lại có một nhóm sát thủ vọt đến, thân thủ tuy không lưu loát bằng những kẻ trước, nhưng nhân số đông đảo. Các thị vệ rất nhanh rơi vào cục diện một địch hai một địch ba. Các đại thần quả thực giống như chuột chạy qua đường mà tán loạn khắp nơi. Hoàng thượng tuy rằng nằm dưới sự bảo hộ của tứ đại cao thủ, coi như an toàn, nhưng đó gần như đã nỗ lực chống đỡ.

Tiết Linh Bích mắt nhìn bảy đường, tai nghe tám hướng, lập tức hoành kiếm đảo qua, thấp giọng nói, “Ngươi chống, ta đi một chút sẽ trở lại.”

Không đợi Phùng Cổ Đạo phản ứng, y đã cấp tốc lách tới phía sau Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo bất đắc dĩ vươn tay trái hất câu ra, tay phải như thiểm điện tập kích huyệt thất khảm của sát thủ khác.

Chỉ trì hoãn một lúc như thế, Tiết Linh Bích đã từ sau lưng Phùng Cổ Đạo vòng tới chiến trường lớn ở đầu bên kia.

Chỉ thấy y xuất kiếm như rồng lượn, chỉ Đông đánh Tây, ngắn ngủi trong nháy mắt, sát thủ đã nằm xuống năm sáu tên.

Các thị vệ khác thấy y trợ giúp, mỗi người tinh thần đại chấn.

Thế cục bên kia nhất thời cân bằng.

Nhưng nhìn lại, tình cảnh của Phùng Cổ Đạo lại tương đương nguy hiểm.

Võ công của hắn vốn đã thua Tiết Linh Bích một bậc, ngay cả Tiết Linh Bích còn không thể một mình đánh với hai đại cao thủ, huống chi là hắn. Cho nên trong lúc Tiết Linh Bích đại phát thần uy, hắn lại cực kỳ nguy hiểm.

“Hai vị tiền bối.” Phùng Cổ Đạo vừa tránh né đòn lấy mạng, vừa miễng cưỡng mở miệng nói, “Tại sao thành… chó săn… của Huyết Đồ đường?”

Thế tiến công của hai đại cao thủ khẽ khựng lại.

Phùng Cổ Đạo nhân cơ hội thở hổn hển lấy hơi, nói ra ào ào không ngừng, “Với danh tiếng của hai vị tiền bối tại võ lâm… thực sự không cần…”

Hắn nói chưa xong, chợt nghe một cao thủ trong đó lên tiếng, “Ngươi không cần nhiều lời, hôm nay chúng ta tới là để giết người.”



Phùng Cổ Đạo cúi đầu tránh thoát chiếc đoạt mệnh câu đó, lại bị một cước đá ngã lăn trên mặt đất.

Mắt thấy câu lại lần nữa vung tới, hắn nhướng mày. Tới nông nỗi này rồi, e rằng Viên Ngạo Sách không thể ẩn nấp được nữa.

Nói thì chậm, làm thì nhanh, một thanh kiếm từ xéo bên hông đâm ra, nhẹ nhàng ngăn câu lại.

Phùng Cổ Đạo ngước mắt, đường nhìn bị một bóng lưng cao lớn ngăn trở.

“Ngươi không sao chứ?” Tiết Linh Bích vừa ngăn trở tiến công của đối phương, vừa thản nhiên hỏi.

Phùng Cổ Đạo cấp tốc đứng lên, vỗ vỗ nơi bị đá, lại gia nhập vòng chiến, “Trước khi ngươi đi và sau khi ngươi đến đều rất tốt.”

Khóe miệng Tiết Linh Bích khẽ nhoẻn lên, lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi bị ám sát.

Đột nhiên, một tiếng huýt sáo vang lên, trên mái hiên đối diện không biết từ bao giờ xuất hiện một tên Huyết Đồ đường đeo mặt nạ.

Lưỡng đại cao thủ đồng thời lui về sau.

Phùng Cổ Đạo biến sắc, vô thức mà đẩy Tiết Linh Bích ra, “Cẩn thận!”

Thế nhưng bàn tay hắn vừa đụng tới Tiết Linh Bích, đã bị y kéo gọn vào lòng.

Con ngươi của Phùng Cổ Đạo đột nhiên co lại.

Tiết Linh Bích thân thể chấn động, lập tức gục lên người hắn bất động.

Phùng Cổ Đạo rất rõ ràng loại tư vị này, khoảnh khắc ngay khi Ngọ Dạ Tam Thi châm đâm vào thân thể, nhất định âm hàn tới tận xương.

.

BÁT

“Dùng nội lực dẫn châm tới đan điền.” Hắn nhỏ giọng nói bên tai Tiết Linh Bích, nhưng cặp mắt lại chăm chú nhìn thẳng vào lưỡng đại cao thủ vừa giao chiến và kẻ thần bí mang nạ đỏ trên mái hiên kia, giúp y lược trận.

Trên trán của Tiết Linh Bích mơ hồ có mồ hôi tích ra.

Kẻ thần bí đeo mặt nạ đỏ không nói gì mà lại huýt sáo thêm một lần nữa.

Phùng Cổ Đạo biến sắc, mắt đăm đăm dõi theo bàn tay hắn.

Ngọ Dạ Tam Thi châm mảnh như lông trâu, vô thanh vô tức lại khó mà thấy rõ, dù biết đối phương muốn ra tay, cũng rất khó nhìn ra châm ở nơi nào.

Hắn đột nhiên hiểu ra vì sao Tiết Linh Bích lại dùng thân thể che chở cho hắn, mà không phải là đẩy hắn ra. Bởi vì y cũng không thể phán đoán châm đang ở nơi nào.

Khoảnh khắc này trong lòng phiên giang đảo hải, tư vị như ngũ vị tạp trần*.

*(ngũ vị tạp trần: ngọt, chua, đắng, cay, mặn năm mùi vị cùng tràn ra trong lòng, không thể nhận ra đó là mùi vị nào, hình dung tâm tình không dễ chịu)

Lưỡng đại cao thủ lần thứ hai liên thủ tấn công.

Phùng Cổ Đạo một tay che chở cho Tiết Linh Bích phía sau, để mặc cho y dựa vào sau lưng mình, một tay từ trong tay y rút lấy thanh kiếm, trở tay đón nhận sự tấn công của bọn họ.

Mặc dù cơn sóng trong lòng hắn cuộn trào mãnh liệt, nhưng tâm linh lại thanh minh như bầu trời xanh vừa được gột rửa, lấy một địch hai cũng là đâu vào đấy.

Lưỡng đại cao thủ thấy hắn thà rằng vai và tay bị thương, cũng không chịu di động nửa bước, không khỏi thốt ra một tiếng “Di”.

Phùng Cổ Đạo có ẩn ý mà liếc nhìn bọn họ. Nếu hắn không lầm, sau khi phát ra tiếng “Di” đó, thế tấn công của đối phương rõ ràng đã chậm lại.

Tiếng huýt sáo của kẻ thần bí đeo mặt nạ đỏ lại vang lên lần nữa, nhưng so với hai lần trước càng thêm chói tai dai dẳng.

Thân thể lưỡng đại cao thủ đồng thời chấn động.

Cao thủ dùng trảo thấp giọng rủa, “Chết tiệt.”

Phùng Cổ Đạo nhãn thần chợt lóe, hạ giọng nói, “Hắc Bạch hai vị tiền bối…”

Chiêu thức của lưỡng đại cao thủ rõ ràng khẽ khựng lại.

Phùng Cổ Đạo cũng không vội phản công, khoan thai mà buông tha chỗ sơ hở này, “Ta đoán quả nhiên không sai.”

“Làm sao ngươi biết?” Dùng trảo chính là Hắc Sơn lão quái. Hắn nhỏ giọng hỏi, ra tay càng lúc càng thả lỏng.

Phùng Cổ Đạo nói, “Vũ khí nổi danh của hai vị tiền bối, vãn bối nghe nhiều nên quen.”

Hắc Bạch song quái không nói gì.

Không phải chưa từng nghĩ tới việc đổi binh khí, nhưng binh khí đã dùng nhiều năm như vậy, thoáng cái thay đổi làm thế nào cũng không thuận tay. Hơn nữa trong lòng bọn họ còn ôm may mắn, bọn họ đã thoái ẩn nhiều năm rồi, người có thể nhận ra bọn họ nhất định là phượng mao lân giác (hiếm có), mà trong số đó hơn phân nửa sẽ không gặp phải tại đại nội.

—— Nhưng thế sự luôn luôn có ngoại lệ.

Phùng Cổ Đạo nói, “Vãn bối không biết hai vị tiền bối rốt cuộc vì chuyện gì lại chịu thiệt dưới Huyết Đồ đường, nhưng mọi việc đều có cách giải quyết. Vãn bối bất tài, nguyện làm trâu làm ngựa.”

Vì càng nói càng dài, động tác đánh nhau của ba người cũng càng lúc càng chậm, hầu như chỉ là phe phẩy cho có.

Tiếng huýt sáo của kẻ thần bí đeo mặt nạ đỏ nhất thời thê lương như quỷ rống.

Hắc Bạch song quái liếc mắt nhìn nhau.

Bạch Thủy lão quái hỏi, “Có hai vạn lượng không?”



Hai vạn lượng?

Phùng Cổ Đạo sửng sốt một chập.

Phía sau có một thanh âm lạnh lùng nói, “Bản hầu có.”

Hắc Bạch song quái thu tay lại, đề phòng nhìn y.

Tiết Linh Bích chậm rãi từ phía sau Phùng Cổ Đạo đi ra. Tuy rằng trúng Ngọ Dạ Tam Thi châm, nhưng ngoại trừ thời gian phát tác, những khi khác cũng không gây trở ngại đối với võ công.

Bạch Thủy lão quái nói, “Chỉ cần các ngươi chịu giao hai vạn lượng, chúng ta sẽ thu tay.”

Có câu sơn cùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*, cũng giống như lúc này.

*(tạm hiểu là: tại thời điểm khó khăn chúng ta cảm giác như đã đi vào đường cùng, nhưng có thể phát hiện ra một ngôi làng. Đây là nói vào thời điểm khó khăn không nên bỏ cuộc, không nên nản lòng, phải ôm thái độ lạc quan và hy vọng.)

Tiết Linh Bích không chút do dự nói, “Ta giao.” Dưới tình huống này, Hắc Bạch song quái lâm trận phản chiến, đủ để ảnh hưởng toàn bộ cục diện.

Kẻ thần bí đeo mặt nạ rốt cuộc đứng không yên, hắn phẫn nộ quát, “Hắc Sơn Bạch Thủy, các ngươi dám phản bội?!”

Hắc Sơn lão quái hừ lạnh nói, “Nếu không phải các ngươi bày cái tròng, khiến chúng ta ù ù cạc cạc thua hai vạn lượng, sao chúng ta lại giao du với thứ tồi tệ như ngươi.”

Kẻ thần bí đeo mặt nạ đỏ nói, “Các ngươi không giữ lời hứa.”

Bạch Thủy lão quái nói, “Chúng ta không có thất hứa. Huyết Đồ đường chủ, là ngươi chính mồm nói, hoặc là trả tiền, hoặc là giúp ngươi làm việc. Hiện tại chúng ta chọn trả tiền.”

Mặt nạ đỏ nói, “Tiền đâu?”



Hắc Bạch song quái đồng thời quay đầu nhìn về phía Tiết Linh Bích.

Phùng Cổ Đạo âm thầm thở dài. Làm gì có ai lúc nào cũng mang theo hai vạn lượng ra ngoài.

“Nếu là hai vạn lượng ít ỏi, trẫm có.” Vì Tiết Linh Bích vừa mới giải vây, cho nên tình hình chiến đấu bên kia cũng không hung hiểm như vừa rồi, địch ta song phương hình thành thế giằng co, thương vong hai bên cũng không lớn. Hoàng đế áp lực suy giảm, cũng có thể thả lỏng trong lòng mà tiếp lời.

Hắc Bạch song quái nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Dù sao từ góc độ hoàng đế mà nói, bọn họ là thích khách, là phản tặc.

Hoàng đế trầm ổn nói, “Làm người ai không có lúc sai, chỉ cần biết sửa sai, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ.” Hắn nói, có ẩn ý mà nhìn về phía những sát thủ khác.

Phùng Cổ Đạo thở ra một hơi. May là hoàng đế có đầu óc.

Tiết Linh Bích lại không hề ngoài ý muốn, giống như đã sớm dự liệu được kết quả này.

Hắc Sơn lão quái đột nhiên xông vào vòng vây, trong lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, đã cắt lấy không ít đầu sát thủ, tốc độ cực nhanh, dùng lực thật mạnh, máu bắn thật nhiều, đều khiến người ta tán thán.

Hắn dừng lại trước hoàng đế hai trượng, giơ tay nói, “Ngân phiếu đâu?”

Hắn đã chịu đựng đủ những ngày bị Huyết Đồ đường chủ hét tới kêu lui, nay hy vọng về với tự do đã ở ngay trước mắt, sao có thể không hăng hái.

Hoàng đế hiển nhiên bị nhiệt tình thình lình trỗi lên của hắn làm cho cảm thấy thụ sủng nhược kinh, một lát mới nói, “Đợi trẫm lấy giấy bút đã.”



Hắc Sơn lão quái ngẩn ngơ nói, “Giấy bút?”

Hoàng đế nói, “Trẫm là miệng vàng lời ngọc, trẫm viết xuống tự nhiên là tiền.”

Hắc Sơn lão quái: “…”

Phùng Cổ Đạo đột nhiên rất muốn xem biểu tình dưới lớp mặt nạ của Huyết Đồ đường chủ lúc này, nhất định đặc sắc tuyệt luân.

Tiết Linh Bích đột nhiên nắm tay hắn.

Phùng Cổ Đạo thân thể cứng đờ.

Huyết Đồ đường chủ tự mắt thấy cục diện mình tỉ mỉ bày ra lại sanh non trong tay Hắc Bạch song quái, trong lòng hận tới cực điểm, cắn răng quát khẽ, “Hắc Bạch song quái! Ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng. Nếu không, dù cho các ngươi lên trời xuống đất, tới chân trời góc bể, ta cũng nhất định sẽ bắt các ngươi ra thiên đao vạn quả!”

Hắc Sơn lão quái cười lạnh nói, “Cứ tự nhiên!”

Huyết Đồ đường chủ hầu như cắn muốn nát hàm răng, “Ngươi…”

Ngay tích tắc, Tiết Linh Bích từ trong tay Phùng Cổ Đạo nhận lấy kiếm, như thiểm điện đâm tới Huyết Đồ đường chủ.

Y xuất thủ nhanh, Huyết Đồ đường chủ phản ứng cũng không chậm.

Không đợi kiếm đâm tới gần, thân thể hắn liền trượt sang bên cạnh ba thước.

Nhưng Phùng Cổ Đạo lập tức phóng tới.

Dù sao võ công của hắn đã bại lộ, tiếp tục che giấu cũng là vô ích, không bằng nhân cơ hội lập công chuộc tội.

Huyết Đồ đường chủ không chút hoang mang mà nghiêng người né tránh trường kiếm của Tiết Linh Bích, tay phải từ trên lưng eo cởi xuống một sợi xích, mặt trên còn gài một con dao nhỏ, giống như linh xà công tới mặt của Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo sợ nhất chính là hắn lấy ra Ngọ Dạ Tam Thi châm, đối với sợi xích này cũng không quá kiêng kỵ, nhìn rõ quỹ đạo tiến công của nó, vươn ngón trỏ ngón giữa hướng chính giữa sợi xích kẹp lấy.

Không ngờ sợi xích nọ lại quỷ dị mà bật ngược trở lại.

Dao nhỏ vừa lúc sượt qua ngón tay hắn.

Tiết Linh Bích nguyên bản chuẩn bị công kích hạ bàn của Huyết Đồ đường chủ đành phải ưu tiên huy kiếm móc lấy dây xích.

Dao nhỏ áp vào ngón tay y.

Huyết Đồ đường chủ đột nhiên buông tay, xoay người chạy ra khỏi chùa.

Vì hắn buông tay quá mức dứt khoát, thậm chí Tiết Linh Bích còn chưa kịp đứng vững, lui ra sau một trượng mới dừng lại được.

Phùng Cổ Đạo nguyên bản muốn đuổi theo, nhưng lại nhớ tới việc Huyết Đồ đường chủ biết thân phận thực sự của hắn, vạn nhất chó cùng rứt giậu, đem quy định ‘tự làm việc dựa vào khả năng của mình’ của tổ chức sát thủ Huyết Đồ đường ném ra sau đầu, tiết lộ thân phận của hắn mượn đao giết người thì không ổn rồi.

Cho nên, hắn xoay gót chân, vọt tới trước mặt Tiết Linh Bích khẩn trương nói, “Ngươi không sao chứ?”

Tiếng huýt sáo của Huyết Đồ đường chủ lại vang lên, nhưng lần này lại vang lên từng đợt.

Sát thủ Huyết Đồ đường lập tức như chim thú mà tán loạn khắp nơi.

Hoàng đế lúc này đã vực dậy tinh thần, khí thế mười phần quát lên, “Người tới, bắt hết tất cả!”

“Dạ!” Tiếng đáp lại cũng vang dội hùng hồn.

Hắc Bạch song quái đi tới trước mặt hoàng đế.

Bạch Thủy lão quái nói, “Hy vọng hoàng thượng không quên hứa hẹn của chúng ta.” Tuy rằng Huyết Đồ đường chủ đã chạy, nhưng ngân phiếu vẫn còn nợ, nếu lần sau gặp mặt mà bọn họ còn không trả, như vậy chẳng phải sẽ còn làm việc cho bọn chúng? Hơn nữa chuyện phản bội ngày hôm nay sẽ biến thành một trò cười.

Hoàng đế thấy nguy cơ giải trừ, tâm trạng đại định, lại cười nói, “Yên tâm, hai vị lần này đã lập đại công, trẫm nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi. Đừng nói là hai vạn lượng, dù muốn vinh hoa phú quý, cũng nằm trong tầm tay.”

Bạch Thủy lão quái nói, “Chúng ta là kẻ sơn dã quê mùa, đã quen nhàn tản rồi. Vinh hoa phú quý không dám mơ đến, chỉ là hai vạn lượng nhờ hoàng thượng sớm ngày thực hiện.”

Hoàng đế ẩn ẩn khó chịu. Bọn họ lúc trước cũng là cùng phe với sát thủ, bây giờ cho bọn họ cơ hội mà cũng không biết nắm lấy, nên sắc mặt hơi trầm xuống nói, “Đã như vậy, trẫm cũng không tiện miễn cưỡng. Sử ái khanh.”

Sử thái sư kinh hồn chưa định, chờ hắn gọi tới lần thứ ba mới phản ứng được là đang gọi mình, “Hoàng thượng.”

“Ngân phiếu hai vạn lượng giao cho ngươi giải quyết.” Hoàng đế nói.

Sử thái sư bất đắc dĩ nói, “Dạ.”

Hắc Bạch song quái đi tới trước mặt Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo ôm quyền nói, “Đa tạ hai vị tiền bối ra tay tương trợ.”

Hắc Sơn lão quái hắc hắc cười nói, “Ngươi không cần cảm tạ ta, nên cảm tạ hắn mới phải.” Hắn giơ tay chỉ vào Tiết Linh Bích.

Tiết Linh Bích mi đầu cau lại, hiển nhiên là nhớ không nổi mình và bọn họ từng có gì liên quan với nhau.

Bạch Thủy lão quái nói, “Nếu không phải nhờ hắn dũng cảm đỡ Ngọ Dạ Tam Thi châm cho ngươi, chúng ta cũng sẽ không bị cảm động, hạ quyết tâm giúp các ngươi.”



Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo hai mặt nhìn nhau.

Phùng Cổ Đạo đảo mắt, thấp giọng nói, “Hai vị tiền bối chẳng lẽ là…”

“Chúng ta là đoạn tụ.” Hắc Sơn lão quái khi nói ra những lời này còn có vài phần tự hào, “Dù sao chúng ta đã tới tuổi này rồi, cũng không sợ kẻ khác gièm pha.”

Phùng Cổ Đạo im lặng.

Sắc mặt Tiết Linh Bích dịu xuống một chút, thấp giọng nói, “Nếu bản hầu đã đáp ứng các ngươi hai vạn lượng, sẽ không nuốt lời, các ngươi có thể theo bản hầu hồi phủ…”

“Không cần.” Bạch Thủy lão quái nói, “Đã có người vung tiền, ngươi cần gì phải giành ra mặt.” Ngụ ý là đã định chắc phải ăn của Sử thái sư rồi.

Tiết Linh Bích thấy bọn họ kiên trì, cũng không tiện nói nữa, chỉ nhỏ giọng nhắc nhở, “Nếu hai vị đã quyết định phân rõ giới hạn với Huyết Đồ đường, nên sớm rời khỏi kinh thành, để tránh bọn chúng dây dưa.”

Bạch Thủy lão quái là người thông minh. Kinh thành không phải địa bàn của Huyết Đồ đường, phân rõ giới hạn với Huyết Đồ đường tại sao phải rời khỏi kinh thành? Chỉ e kẻ dây dưa mà y ám chỉ không phải Huyết Đồ đường mà là một người khác.

“Lão phu đã hiểu, sau khi lấy xong hai vạn lượng, chúng ta lập tức khởi hành.”

Đầu bên kia, trải qua một trận này, ai cũng không có tâm tình tiếp tục lưu lại. Hoàng đế trong vòng bảo hộ của thị vệ vội vã rời chùa.

Trước khi đi, Phùng Cổ Đạo nhịn không được quay đầu nhìn về phía hậu điện, liền thấy Viên Ngạo Sách đĩnh đạc đứng sau cửa, cặp mắt sáng ngời hữu thần nhìn hắn, phảng phất đang nghi vấn, phảng phấn là chờ đợi.

Phùng Cổ Đạo mặt không biểu tình nhìn thẳng vào hắn, giây lát, khẽ gật đầu.

“Đang nhìn gì vậy?” Tiết Linh Bích quay đầu lại.

Sau cửa không có một bóng người.

Phùng Cổ Đạo xoay vai nói, “Không có gì, vai hơi mỏi thôi.”

CỬU

Mục đích hoàng đế đến Tây sơn dâng hương nguyên bản giống suy đoán của Tiết Linh Bích, muốn trấn an Sử thái sư, cầu phúc cho con của hắn. Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, chí ít là cho đủ mặt mũi.

Mánh khóe chỉ nể mặt không nể tình này hoàng đế đã quá thành thạo.

Nhưng nửa đường lại xuất hiện một Huyết Đồ đường, khiến cho sự tín nhiệm giữa hoàng đế và Sử thái sư ngầm chuyển biến xấu thêm một bước, điều này cũng không ai ngờ được. E rằng trước và sau khi Huyết Đồ đường hành thích, cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Huyết Đồ đường chủ tính toán đem hoàng đế, Phùng Cổ Đạo hai mối làm ăn cùng làm một lúc, nhất tiễn song điêu, một lưới bắt hết. Ai ngờ Hắc Bạch song quái lâm trận phản chiến cũng không phải lần đầu tiên, cũng rất thành thạo.

Huyết Đồ đường chủ vốn tưởng rằng Lam Diễm minh không khống chế được Hắc Bạch song quái là vì không bắt được nhiều nhược điểm, không ngờ sai ở chỗ không phải nhược điểm, mà là đối thủ. Thời khắc mấu chốt, Hắc Bạch song quái lập lại trò cũ, phản công, một phen tâm huyết của hắn trong nháy mắt thành nước chảy về biển đông, thực sự là muốn khóc cũng không nơi để khóc —— Bởi hoàng đế rất nhanh đã hạ thánh chỉ, toàn lực tập nã phản tặc Huyết Đồ đường!

Cứ như vậy, Phùng Cổ Đạo lại có thể trải qua một thời gian an ổn. Nếu các bộ khoái chịu khó chút cường đại chút, tiện đường tận diệt luôn Huyết Đồ đường, vậy hắn từ nay về sau liền có thể bình chân như vại rồi —— Không tính tới món nợ với Tiết Linh Bích.

Hai người từ Pháp Hải tự một đường hộ tống hoàng đế hồi cung, rồi mới quay lại hầu phủ.

Lúc đi, Tiết Linh Bích cùng hoàng đế đồng liễn (xa giá của vua), cũng không phải quang vinh đặc biệt, mà là vì bảo hộ gần. Lúc về, Tiết Linh Bích một mình cưỡi ngựa, cách xa Phùng Cổ Đạo cự ly hai ba trượng, khiến Phùng Cổ Đạo dõi theo bóng lưng y rồi đành đem cả bụng mượn cớ của mình nuốt trở lại.

Cho đến lúc về tới hầu phủ, Tiết Linh Bích một mình vào thư phòng, toàn bộ hành trình không hề bắt chuyện với Phùng Cổ Đạo một câu.

Phùng Cổ Đạo đành phải quanh qua quẩn lại trước thư phòng.

Quanh quẩn tới chạng vạng, Tiết Linh Bích rốt cuộc bất đắc dĩ đi ra mở cửa, “Bịa xong chưa? Bịa xong rồi thì đi vào đây.”

Phùng Cổ Đạo sát ngôn quan sắc, thấy y cũng không khó chịu, lúc này mới âm thầm yên lòng, cười làm lành nói, “Hầu gia túc trí đa mưu, nhìn rõ mọi việc, bịa cái gì có thể tránh được pháp nhãn của Hầu gia chứ?”

“Tỷ như võ công của ngươi.” Tiết Linh Bích nhẹ hẫng mà bỏ lại một câu như thế, xoay người đi vào.

Phùng Cổ Đạo sờ sờ mũi, theo ở phía sau.

Tiết Linh Bích ngồi vào bàn, chậm rãi nhấp một ngụm trà, thần tình thản nhiên.

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Nương ta nói, sống bên ngoài, phải chừa lại một tâm nhãn. Lúc đó ta mới vào hầu phủ, không quen đất sống, sau lưng lại có Huyết Đồ đường truy sát, cho nên phải chừa đường lui cho mình, để ngừa vạn nhất.”

“Ngươi chỉ chừa lại một tâm nhãn?”

Thấy trong mắt Tiết Linh Bích mang tiếu ý như ẩn như hiện, trong đầu Phùng Cổ Đạo trận trận căng thẳng, nhưng ngoài miệng lại liếng thoắng nói, “Nếu nhiều hơn, cứ phạt ta cả đời không tìm được lão bà đi!”

Tiết Linh Bích nhíu mày, ám chỉ nói, “Bây giờ ta lại hy vọng ngươi có thêm vài tâm nhãn nữa đó.”

Phùng Cổ Đạo cúi đầu cười gượng.

“Mặc kệ ý định ban đầu của ngươi thế nào, luôn luôn nổi lên tác dụng then chốt vào những thời khắc quan trọng.” Tiết Linh Bích nói, “Ta tạm thời đem ưu khuyết điểm của ngươi bổ sung cho nhau, chuyện cũ sẽ bỏ qua.”

Phùng Cổ Đạo thở phào một hơi thật mạnh, ấp lễ nói, “Hầu gia anh minh!”

Tiết Linh Bích nói, “Triều đình phát lệnh truy nã Huyết Đồ đường, bọn chúng cực có khả năng chó cùng rứt giậu, muốn cắn ngược một phát, ngươi phải lưu ý.”

Phùng Cổ Đạo ngẩng đầu, thấy trong đôi mắt sáng ngời của y tràn đầy quan tâm săn sóc, bình ngũ vị trong lòng nhất thời rải tung khắp mặt đất, thấp giọng nói, “Huyết Đồ đường bất quá chỉ là vai hề phản diện, từ trong bóng tối thì còn có vài phần phải đề phòng, đã chuyển tới chỗ sáng rồi thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.”

Tiết Linh Bích tuy rằng bởi vì Ma giáo mà quan tâm tới chuyện giang hồ, nhưng luận tinh thông lại không thể sánh với Phùng Cổ Đạo, bèn hỏi, “Sao lại nói như vậy?”

“Người đời đều biết Huyết Đồ đường hành tung quỷ bí, giết người như ma, lại không biết Huyết Đồ đường chủ kỳ thực bất quá chỉ là một kẻ tiểu nhân nhát gan như chuột.” Phùng Cổ Đạo nói, “Huyết Đồ đường xuất hiện khi Lam Diễm minh hưng thịnh, lúc đó Huyết Đồ đường có quy củ ba không tiếp.”

“Ba không tiếp?” Tiết Linh Bích hiếu kỳ nói.

“Một không tiếp mệnh quan triều đình trên tam phẩm. Hai không tiếp cự phú gia tài trăm vạn. Ba không tiếp người trong Lam Diễm minh.” Phùng Cổ Đạo dừng một chút lại nói, “Bất quá sau khi Lam Diễm minh bị diệt, những quy củ này lại có cải biến. Điều thứ ba đổi thành không tiếp người trong Huy Hoàng môn và Ma giáo… Cho đến khi Bễ Nghễ sơn bị phá, mới bỏ lệnh cấm về người trong Ma giáo.” Từ một góc độ nào đó mà nói, Huyết Đồ đường có thể nói là nắm bắt được thời cuộc.

Tiết Linh Bích cười lạnh nói, “Nói như vậy, quả thật là nhát như chuột. Có điều, nếu hắn không tiếp mệnh quan triều đình trên tam phẩm, tại sao hôm nay lại ám sát hoàng thượng?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Điều này ta cũng nghĩ không ra.” Hắn dừng một chút, thấp giọng nói, “Giết hoàng thượng đối với bọn chúng có chỗ nào tốt chứ?”



Tiết Linh Bích bừng tỉnh. Huyết Đồ đường là tổ chức sát thủ, tổ chức sát thủ làm chính là buôn bán. Mà Huyết Đồ đường chủ là một kẻ vừa nhát gan vừa cẩn thận, buôn bán lớn là giết hoàng thượng nếu không nắm chắc mười phần hoặc có lợi nhuận cực cao, bọn chúng tuyệt đối sẽ không làm.

Trong thiên hạ ai có thể đưa ra lợi nhuận cao như vậy? Trong thiên hạ ai được lợi lớn nhất sau khi hoàng đế băng hà?

Đáp án được lột tả rất rõ ràng.

Phùng Cổ Đạo thấy Tiết Linh Bích trầm mặc không nói, lo lắng hỏi, “Hầu gia thấy có gì không ổn không?”

Nếu đúng như y suy nghĩ, vậy chuyện tập nã Huyết Đồ đường không phải dễ dàng, chí ít kinh thành khẳng định sẽ có thế lực của người kia thâm nhập. Nếu không làm sao Huyết Đồ đường có thể dễ dàng tiến vào Pháp Hải tự mai phục được?”

“Quả thật là không ổn.” Tiết Linh Bích nhíu mày.

Phùng Cổ Đạo sắc mặt căng thẳng nói, “Chẳng lẽ là Ngọ Dạ Tam Thi châm trước thời hạn…”

“Cái gì?” Tiết Linh Bích ngẩn ra, lập tức phản ứng được, khóe miệng hơi nhoẻn lên, “Ngươi rất lo lắng?”

“Nếu không phải vì ta, Hầu gia cũng sẽ không…” Bất luận ân ân oán oán thị thị phi phi gì đó, chỉ riêng phần ân tình đã bảo vệ hắn… Hắn đã nợ quá nhiều.

Tiết Linh Bích chậm rãi nói, “Cho nên phải trả đó.”

Phùng Cổ Đạo cười đến đặc biệt mất tự nhiên, “Nếu lần sau Hầu gia gặp nạn, ta nhất định xá thân quên mình.”

“Xá thân quên mình?” Tiếu ý bên khóe miệng Tiết Linh Bích có chút cổ quái, “Ngươi muốn xá thân như thế nào?”

Gót chân Phùng Cổ Đạo sắp không thể đứng vững nữa rồi, một luồng nhiệt từ phía dưới lủi thẳng lên trên, “Hầu gia..”

“Ân?” Tiết Linh Bích trêu tức mà nhướng mày, trong mắt mang theo chờ đợi mơ hồ.

“Ta đói bụng.” Thần tình của hắn mang theo ủy khuất vô hạn.

Tiết Linh Bích hiển nhiên không dễ dàng buông tha hắn như vậy, cố ý bắt chước vẻ mặt của hắn nói, “Ta cũng đói bụng.” Là người thì đều có thể nhìn ra đói của y và đói của hắn là hai loại đói khác nhau.



Phùng Cổ Đạo giả khờ nói, “Đã vậy, chúng ta đi dùng bữa đi?”

Tiết Linh Bích thấy sắc thái mệt mỏi hiện lên giữa trán hắn, không đành lòng bức nữa, đành phải lưu luyến thở dài nói, “Cũng được. No bụng cũng là no.”

.

Lúc dùng bữa tâm thần của Phùng Cổ Đạo không yên.

Sắc trời càng lúc càng tối, càng lúc càng gần tới nửa đêm. Uy lực của Ngọ Dạ Tam Thi châm hắn biết rất rõ, nhất là đêm đầu tiên, quả thực không phải con người có khả năng chịu đựng. Tiết Linh Bích sống trong nhung lụa, không biết có thể bình an vượt qua hay không.

Tiết Linh Bích thì lại bình chân như vại, còn liên tục gắp thức ăn cho hắn.

“Một trận kinh hách, khiến ngươi nuốt không trôi sao?” Tiết Linh Bích thấy đôi đũa của hắn cứ dính a dính vào miếng thịt, mãi không gắp lên, không khỏi mở miệng trêu chọc.

Phùng Cổ Đạo cũng thừa nhận theo hắn, “Kinh hách như vậy, nếu thêm vài lần nữa, chỉ sợ không phải là nuốt không trôi, mà là hấp hối. Hôm nay nếu không nhờ Hắc Bạch song quái lâm trận phản chiến… Hậu quả e rằng không thể tưởng.”

Tiết Linh Bích nói, “Nói vậy, Huyết Đồ đường chủ kia trong lần ám sát quan trọng thế này cư nhiên dùng Hắc Bạch song sát, có thể thấy được hắn không chỉ nhát như chuột, mà còn ngu xuẩn như lợn.”

“Có thể là vì, cao thủ chân chính trong Huyết Đồ đường cũng không nhiều.” Cao thủ trong miệng hắn, tự nhiên là những người có trình độ như Tiết Linh Bích, Viên Ngạo Sách, Hắc Bạch song sát. Như vậy cũng chứng minh, hắn vì sao không dám trêu chọc người của Lam Diễm minh và Ma giáo. Bởi vì thực lực vốn có của Huyết Đồ đường không đủ.

Tiết Linh Bích gật đầu nói, “Thứ duy nhất khiến người ta kiêng kị trong tay bọn chúng, có lẽ chỉ là Ngọ Dạ Tam Thi châm và hàn phách đan.”

Nói đến Ngọ Dạ Tam Thi châm, một chút thèm ăn cuối cùng của Phùng Cổ Đạo đều tan thành mây khói. Trong lòng hắn nghĩ, tốt xấu mình cũng là tiền bối thụ hại bởi Ngọ Dạ Tam Thi châm, luận tình luận lý cũng nên truyền thụ vài chiêu cho y chống đỡ.

Tâm ý vừa định, hắn liền mở miệng, nhưng vừa hô một tiếng “Hầu”, Tông Vô Ngôn đã từ ngoài cửa tiến đến nói, “Hầu gia, Hoàng công công đến truyền khẩu dụ của hoàng thượng, tuyên ngươi vào cung yết kiến.”

Tiết Linh Bích buông đũa xuống, đứng dậy đi.

Hoàng đế trên đường hồi cung từ Pháp Hải tự chắc là vì chấn kinh quá độ, mạch suy nghĩ nhất thời chưa ổn định được, lúc này phục hồi tinh thần, sợ là muốn dứt khoát hành động một lần.

Phùng Cổ Đạo lo lắng nói, “Ngươi trúng Ngọ Dạ Tam Thi châm…”

Tiết Linh Bích lơ đễnh đáp, “Hoàng cung có môn cấm*, ta đi rồi sẽ về ngay.”

*(môn cấm: vào một thời điểm cố định trong ngày sẽ đóng cửa, những người ngoài không được phép ở trong hoàng cung)

Lần đi này, là một ngày một đêm.

Phùng Cổ Đạo nghĩ bản thân mình nên vô tâm vô phế thêm một chút nữa.

Bạn đang �

Hắn là Ma giáo Minh Tôn, Tiết Linh Bích là Tuyết Y Hầu.

Vô luận xuất phát từ lý do gì, Tiết Linh Bích muốn diệt Ma giáo là sự thật. Vô luận xuất phát từ kết quả nào, hắn đều phải xem y như kẻ địch.

Cho nên, việc Tiết Linh Bích trúng Ngọ Dạ Tam Thi châm đối với hắn mà nói, chỉ có lợi không có hại. Sau này tách ra, y vì vướng phải Ngọ Dạ Tam Thi châm, nhất định không có thời gian tìm đến hắn báo thù.

Là bách lợi a…

Phùng Cổ Đạo nhìn bức tường xám xịt đối diện cánh cửa, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân hết lần này tới lần khác.

Tiếng mã xa ngày càng gần.

Xe chưa ngừng, thân ảnh của Tiết Linh Bích đã từ trong xe chui ra.

Đường nhìn của Phùng Cổ Đạo trong nháy mắt ngưng lại.

Gương mặt như tuyết như ngọc không có một chút huyết sắc, nhưng hai tròng mắt lại như lưu tinh mang theo chút sáng rọi khiến cho cả khuôn mặt đều rạng rỡ hẳn lên.

Xe ngừng lại.

Y từ trên xe nhảy xuống, đi thẳng tới trước mặt Phùng Cổ Đạo, “Chờ ta sao?”

“Ngắm phong cảnh.” Phùng Cổ Đạo không hề nghĩ ngợi đã đáp.

Tiết Linh Bích cười nhẹ nói, “Đẹp mắt không?”

Phùng Cổ Đạo nhất thời phát giác câu vừa rồi của mình giống như đang đùa giỡn, vội nói, “Ta là nói bức tường xám phía trước kìa.”

Tiết Linh Bích bắt được sơ hở liền tấn công, “Ta cũng vậy. Nếu không ngươi tưởng ta đang nói cái gì?”

Phùng Cổ Đạo nghĩ, đầu lưỡi của hắn ngày hôm nay nhất định chưa tỉnh ngủ.

“Hầu gia tiến cung một ngày một đêm, chắc chắn rất mệt mỏi, chi bằng đi về nghỉ ngơi trước đã?” Hắn nói sang chuyện khác.

Đôi mắt Tiết Linh Bích khẽ trầm xuống, nói, “Ngươi ở đây chờ ta một ngày một đêm sao.”

“Đương nhiên là không.” Phùng Cổ Đạo ngẩn người. Hắn mới đứng ở chỗ này có hai canh giờ… mà thôi.

Nhưng phản ứng của hắn rơi vào trong mắt Tiết Linh Bích lại mang theo vài phần giấu đầu lòi đuôi, “Hảo, cùng nhau nghỉ ngơi.”

“…”

Cùng nhau nghỉ ngơi?

Phùng Cổ Đạo rất muốn hỏi có phải hắn nghe lầm hay không. Nhưng khi Tiết Linh Bích nắm tay hắn kéo hắn đi qua từng dãy hành lang, rồi khi từ thật xa thấy được bài biển (bảng hiệu)Mai Tuyết Cư quen thuộc, hắn nghĩ, hắn hẳn là không có nghe lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện