Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc

Chương 19: Viện thủ hữu lý [1]



Phùng Cổ Đạo: Ta tuy rằng gạt người, nhưng không thích gạt người.

NHẤT

Chờ bọn họ leo lên tuyết sơn, đã sắp tới buổi trưa.

Đệ tử phái Thiên Sơn lấy ra lương khô, chia cho mọi người vừa đi vừa ăn.

Tiết Linh Bích cố ý đi tới bên cạnh hắc y nam tử, sánh vai sóng bước vừa cùng đi vừa ăn màn thầu.

Hắc y nam tử mang mặt nạ, nhìn không ra biểu tình, nhưng từ vết chân càng giẫm càng sâu của hắn suy đoán, tâm tình hắn lúc này tuyệt đối không tốt.

Đi khoảng chừng vài chục bước, hắn dừng lại.

Tiết Linh Bích cũng dừng theo.

Hắc y nam tử quay đầu nhìn y, sau đó giơ tay chỉ về phía sau.

Tiết Linh Bích ăn xong màn thầu, phủi phủi tay nói, “Bản hầu ngu độn, không biết ý tiền bối là gì?”

Hắc y nam tử lặng lẽ nhìn y một lát, bỗng nhiên xoay người, không hề báo trước mà sử xuất khinh công, theo thế núi hướng xuống dưới phóng đi.

Khóe miệng Tiết Linh Bích hiện lên nụ cười nhạt, đuổi theo sau hắn.

Hai người đều là cao thủ đương thời, nội lực khinh công so với các đệ tử phái Thiên Sơn không biết cao hơn bao nhiêu bậc. Chờ đệ tử phái Thiên Sơn phản ứng được, chạy đi muốn đuổi theo, hai điểm đỏ đen đã nhỏ như nắm tay, vẫn còn đang thu nhỏ lại cực nhanh.

Đệ tử phái Thiên Sơn ngơ ngác đứng tại chỗ, hai mặt nhìn nhau hồi lâu.

Rốt cuộc có một đệ tử bất an nói, “Chúng ta trở lại bẩm báo chưởng môn định đoạt đi.” Với cước trình của bọn hắn thì tuyệt đối đuổi không kịp Tiết Linh Bích và hắc y nam tử.

Một đệ tử khác suy nghĩ một chút, nói, “Có thể Hầu gia sẽ chờ phía trước. Không bằng chúng ta chia ra hai đường, một đường đuổi theo, một đường trở lại bẩm báo chưởng môn.”

Chúng đệ tử đều nghĩ đề nghị này thượng giai, vì vậy chia ra hai đệ tử trở lại, những người còn lại tiếp tục đuổi theo.

Nhưng chỉ ngừng lại một hồi như thế, hai điểm đỏ đen đã biến mất ngoài đường nhìn.

.

Mặc dù chạy rất lâu, nhưng Tiết Linh Bích không vội.

Y không nhanh không chậm bảo trì cự ly ba bước với hắc y nam tử, giống như một con mèo đang chơi đùa với chú chuột nhỏ.

Hắc y nam tử cũng không gấp gáp. Nhịp chân của hắn luôn ổn định, từ đầu tới đuôi không hề hỗn loạn.

Chạy khoảng một nén nhang, bước chân hắc y nam tử dần dần chậm lại.

Tiết Linh Bích khẽ giật mình. Bởi vì chỉ mới có một lúc, đối phương tuyệt đối không thể vì mệt mỏi mà dừng lại. Điều duy nhất có thể là đối phương biết sắp đến hàn đàm.

Y nghĩ như vậy, liền thấy hắc y nam tử đã hoàn toàn dừng bước.

Tiết Linh Bích cũng dừng lại theo, chậm rãi đi tới, lập tức kinh hãi.

Ở nơi cách chân của hắc y nam tử ba tấc, là một cái khe thật lớn. Nếu không phải do y đi theo sau hắc y nam tử thấy hắn dừng lại mà dừng theo, tất nhiên sẽ bị màu trắng mang mang kia che mờ mắt, không kịp thu chân mà lao xuống dưới.

“Ngươi từng tới?” Tiết Linh Bích hỏi. Nếu như chưa từng tới, tuyệt đối sẽ không dừng chân sớm như vậy.

Hắc y nam tử không nói, cầm lụa đỏ trong tay ném cho y.

Tiết Linh Bích vô thức đón lấy.

Hắc y nam tử không nói hai lời, kéo đầu kia của lụa đỏ liền bắt đầu trèo xuống.

Tiết Linh Bích ngạc nhiên cảm nhận được trọng lực trong tay, nhưng ngón tay vô thức nắm chặt lại. Nếu không có sự tin tưởng hoàn toàn thì tuyệt đối không dám làm như thế, nên biết lấy độ cao của khe sâu này, chỉ cần y buông lỏng tay, hắc y nam tử ngã xuống dù không chết cũng tuyệt đối bị trọng thương! Tại địa phương như thế này bị trọng thương, kỳ thực cũng chẳng khác gì phải chết.

Lụa đỏ đã hết, khe sâu chưa hết.

Hắc y nam tử thấy cách mặt đất chỉ còn khoảng chừng tám chín trượng, trực tiếp ném lụa đỏ, nhảy xuống.

Tiết Linh Bích cảm thấy sức nặng trong tay nhẹ đi, trong lòng giật thót, thăm dò nhìn xuống dưới, thấy được hắc y nam tử ngồi trong đống tuyết, chỉ lộ ra nửa người trên và đầu.

Dường như cảm giác được ánh mắt của y, hắc y nam tử ngẩng đầu, giãy giụa từ trong đống tuyết đứng lên, sau đó hắn vỗ vỗ tay, ý bảo y nhảy xuống.

Biểu tình trên mặt Tiết Linh Bích khôi phục lãnh tuấn, lặng lẽ quan sát hắn một lát, tiện tay ném lụa đỏ xuống.

Khi lụa đỏ bay xuống đến vị trí một phần ba khe sâu, y mới đột nhiên nhảy xuống, chân hạ xuống dải lụa đỏ đã đến lưng chừng khe nhẹ nhàng điểm một cái, lần thứ hai nhảy lên. Mặc dù đã cố gắng, y vẫn như cũ cảm thấy thân thể đang cấp tốc rơi.

Mắt thấy mặt đất càng lúc càng gần, hắc y nam tử từ xéo bên kia lủi tới, bàn tay đón bàn chân của y vỗ nhẹ.

Tiết Linh Bích mượn lực nhảy lên, phiêu nhiên rơi xuống đất.

Nhưng hắc y nam tử lại bị phản chấn chật vật ngã xuống đất, không đợi hắn ngồi dậy, một thanh kiếm bạc như sương lạnh đặt ngang trước cổ hắn.

Tiết Linh Bích cầm kiếm, chậm rãi ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn xoáy vào hắn nói, “Phùng Cổ Đạo, lần này ngươi lại muốn lợi dụng điều gì ở bản hầu?”

Hắc y nam tử thở dài, không để ý đến hàn quang trán phóng từ lưỡi kiếm, giơ tay tháo xuống mặt nạ, “Ta chỉ tới thỉnh an Hầu gia thôi.”

—— Quả nhiên là gương mặt cười quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn kia.

Cánh tay cầm kiếm của Tiết Linh Bích xiết chặt, hầu như nhịn không được mà cắt tới.

Phùng Cổ Đạo cảm thấy lưỡi kiếm tới gần mình, vô thức ngửa ra sau nói, “Lúc này đồng tâm hiệp lực mới là thượng sách!”

Tiết Linh Bích dừng tay, đạm nhiên nói, “Đồng tâm hiệp lực?”

Phùng Cổ Đạo thở một hơi. Chỉ cần chịu nghe hắn nói, thì đã rõ tất cả còn có thể thương lượng, “Ta trúng Ngọ Dạ Tam Thi châm, Hầu gia cũng trúng Ngọ Dạ Tam Thi châm. Ta cần có máu phần cầu, Hầu gia cũng cần máu phần cầu… Lẽ nào như vậy còn chưa thể đồng tâm hiệp lực?”

Tiết Linh Bích lãnh đạm nói, “Bản hầu còn nhiều thủ hạ trung thành tận tâm, cần ngươi có gì dùng chứ?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Trung thành tận tâm không phải là hữu dụng.”

“Chí ít bọn họ sẽ không dùng dao nhỏ đâm sau lưng bản hầu.”

“Ta cũng không.”

Tiết Linh Bích cười nhạt.

Phùng Cổ Đạo bổ sung nói, “Chí ít hiện tại thì không.”

“Cũng tức là tương lai sẽ thế.” Mâu quang của Tiết Linh Bích cũng lạnh như lưỡi kiếm, “Đã như vậy, không bằng bây giờ bản hầu giết ngươi, dĩ tuyệt hậu hoạn.”

“Lẽ nào Hầu gia thực sự hận ta đến nỗi thà rằng đồng quy vu tận cũng muốn giết ta sao?” Phùng Cổ Đạo thi thi nhiên nhiên.

“Đồng quy vu tận?” Tiết Linh Bích nói, “Ngươi đánh giá mình quá cao, hay đánh giá thấp bản hầu?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Ta cũng không phải đánh giá mình quá cao, ta đánh giá cao chính là hàn đàm và phần cầu. Ta cũng không phải đánh giá thấp Hầu gia, ta là thực sự thỉnh cầu. Phái Thiên Sơn tuy rằng sống lâu ở Thiên Sơn, nhưng tới tới lui lui qua qua lại lại cũng bất quá là mẫu đất ba phân ở trước cửa mà thôi. Ấn tượng đối với hàn đàm vẫn chỉ dừng lại ở những năm trước, vài lần tìm hiểu cũng chỉ đến trước núi. Nếu không phải như vậy, thì tại sao ngay cả chuyện con đường lúc trước bị phong kín, chỉ có thể đi từ nơi này cũng không biết? Luận địa hình, ta quen thuộc hơn bọn hắn gấp trăm lần.”

Tiết Linh Bích nói, “Làm sao bản hầu biết ngươi nói thật hay giả?”

“Hầu gia cho rằng ta có lý do gì để nói bừa?” Phùng Cổ Đạo vẻ mặt thản nhiên.

“Ngươi nói dối chưa bao giờ cần lý do, chỉ cần một quả tim lạnh lùng và một cái lưỡi không xương.”

Phùng Cổ Đạo cười khổ nói, “Hầu gia thực sự là đề cao ta rồi.”

Tiết Linh Bích giống như nghĩ tới điều gì đó, thần sắc chợt lãnh lệ, “Hắc y nhân lúc trước bản hầu gặp là ai?”

“Cái gì là ai?” Phùng Cổ Đạo giả khờ.

Lưỡi kiếm đẩy về phía trước, nhanh chóng lưu lại một đường trên cái cổ trắng nõn của Phùng Cổ Đạo.

Tiết Linh Bích sắc mặt không đổi, “Ngươi biết bản hầu đang nói ai?”

Phùng Cổ Đạo có thể cảm nhận được máu đang chảy xuống dọc theo cần cổ mình. Nhưng nụ cười của hắn vẫn như trước, “Là tiền nhiệm Ám Tôn.”

“Không phải tiền nhiệm Minh Tôn?” Hận ý trong lời nói của y phun trào, giống như chỉ cần Phùng Cổ Đạo gật một cái, kiếm sẽ không lưu tình mà chém xuống.

Phùng Cổ Đạo tựa như hoàn toàn không phát giác, mỉm cười nói, “Người ngươi gặp ở Phượng Hoàng sơn, mới là tiền nhiệm Minh Tôn.”



Lồng ngực Tiết Linh Bích kịch liệt phập phồng.

Đã từng, đã từng…

Y đã từng cách kẻ thù giết cha gần như vậy, gần như vậy…

“Nói cho ta biết. Hắn hiện tại ở đâu…” Tiết Linh Bích nói từng lời rất nặng rất ngắn.

“Ta không biết.” Phùng Cổ Đạo vẫn thờ ơ đến khi thấy trong mắt y tràn đầy hận ý, lại có khí thế sắp hội tụ thành một cơn lốc, mới nghiêm mặt nói, “Sư phụ và tiền nhiệm Ám Tôn trước kia vẫn tìm kiếm tung tích của phần cầu giúp ta, cho đến lần trước ngẫu nhiên nghe được có người nhắc đến Thiên Sơn hàn đàm ở đây có loại tinh quái như vậy, liền vội vội vàng vàng tới đây. Ai ngờ tinh quái này vô cùng lợi hại, sư phụ ta và tiền nhiệm Ám Tôn liên thủ, cũng chỉ khiến nó bị thương nặng, không chỉ để nó đào tẩu, còn thiếu chút nữa bị tuyết lở mà nó dẫn phát chôn trong núi. Đáng tiếc tiền nhiệm Ám Tôn tuy tránh được một kiếp, nhưng quay đầu lại thì phát hiện không thấy sư phụ ta…”

Tiết Linh Bích thản nhiên nói, “Ngươi nghĩ bản hầu sẽ tin ngươi?”

Phùng Cổ Đạo ngẩng đầu lên, cười yếu ớt nói, “Ta tuy rằng gạt người, nhưng không thích gạt người.”

“Bản hầu làm sao biết ngươi bây giờ có phải vì tình thế bức bách hay không?”

“Quả thật là vì tình thế bức bách.” Phùng Cổ Đạo nói, “Ta muốn giải độc của Ngọ Dạ Tam Thi châm. Lúc này là thời cơ tốt nhất, con phần cầu đó đã bị thương nặng, chỉ cần chúng ta liên thủ…”

“Chúng ta?” Y giễu cợt nói, “Bản hầu đồng ý à?”

Phùng Cổ Đạo thành khẩn nói, “Ta đang trưng cầu sự đồng ý của Hầu gia.”

Tiết Linh Bích yên lặng nhìn hắn, tình tự trong mắt đều hóa thành vực đen sâu thẳm, ai cũng không biết bên trong chất chứa bao nhiêu cừu hận… Có thể ngay cả y cũng không biết.

Phùng Cổ Đạo cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Máu loãng trên vết thương đã đông lại, lạnh và đau thấm tận xương tủy.

Tiết Linh Bích đột nhiên thu kiếm đứng dậy.

Phùng Cổ Đạo vội vã ngồi thẳng, từ trong lòng lấy ra một cái bao nhỏ, băng gạc, kim sang dược, linh chi thủy… Cái gì cần đều có. Hiển nhiên trước khi xuất phát đã chuẩn bị vẹn toàn.

Tiết Linh Bích thu kiếm vào trong tay áo, ngồi xuống cách đó ba trượng, lạnh lùng nhìn hắn loay hoay.

Qua một lúc, hắn rốt cuộc đã xử lý xong vết thương một cách thỏa đáng, mới đứng dậy nhặt lên dải lụa đỏ cách đó không xa, xé ra một nửa, đưa cho Tiết Linh Bích, “Ở đó có đoạn hồn hoa, hương hoa là độc.”

Tiết Linh Bích cúi đầu nhìn đoạn lụa đỏ, trước mắt hiện lên cảnh tượng máu từ cổ Phùng Cổ Đạo phun ra.

“Hầu gia?” Hai chữ này được Phùng Cổ Đạo gọi đến quen miệng.

Tiết Linh Bích không hé răng mà nhận lấy lụa đỏ.

“Vậy, chúng ta khởi hành thôi.” Phùng Cổ Đạo mỉm cười, không hề cảnh giác mà xoay người, đem toàn bộ không môn đều lộ cho y.

NHỊ

Nhìn từ dưới lên trên, bầu trời bị vách núi hai bên giới hạn thành một dải xanh lam kéo dài.

Đây là màu sắc duy nhất ngoại trừ bộ y phục đen của Phùng Cổ Đạo, Tiết Linh Bích có thể nhìn thấy.

Phùng Cổ Đạo đi ở phía trước, cúi đầu đếm bước chân, kích cỡ mỗi một bước đều giẫm cực kỳ tập trung.

Đi khoảng ba trăm năm mươi bước, hắn đột nhiên dừng lại, sau khi quan sát bốn phía, gỡ xuống nửa đoạn lụa đỏ, che lại cái mũi cái miệng của mình. Làm xong những động tác này, hắn muốn quay đầu, nhưng đau đớn truyền tới trên cổ khiến hắn phải xoay cả người qua.

Tiết Linh Bích không nói một tiếng đứng ở phía sau hắn, nét mặt như sương lạnh bao phủ hầu như muốn hòa hợp làm một với đất trời.

Phùng Cổ Đạo nhìn lụa đỏ trong tay y, nói, “Cần ta cống hiến sức lực không?”

Bàn tay nắm lụa đỏ xiết thật chặt.

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Chúng ta dù không tính là đồng tâm hiệp lực, cũng nên tính là cùng chung kẻ thù. Lẽ nào lúc này còn nghi kỵ lẫn nhau sao?”

Tiết Linh Bích nhắm chặt mắt.

Cảnh tượng ở Tam Vị lâu từng chút từng chút hiện rõ mồn một trước mắt.

Sự thờ ơ của Phùng Cổ Đạo giống như một lưỡi kiếm sắc, mỗi ngày mỗi đêm đều không ngừng cứa ngập vào tim y từng tấc một.

Thế nhưng bây giờ hắn lại nói… Cùng chung kẻ thù!

“Hầu gia…” Phùng Cổ Đạo đang suy nghĩ những lời mới.

Tiết Linh Bích đột nhiên giơ tay, lặng lẽ dùng lụa đỏ che lên mặt.

Y quả thật hận Phùng Cổ Đạo, nhưng y sẽ không dùng tính mệnh mình để đùa giỡn. Dùng sinh mệnh để cược một hơi thở là ngu xuẩn, huống chi đối tượng là Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo thấy y buộc xong, khóe mắt khẽ loan, xoay người tiếp tục đi.

Hàn khí phía trước càng ngày càng nặng, gió lạnh thổi lùa như phía trước là cửa vào cõi âm.

Mặc dù Phùng Cổ Đạo mặc áo bông bên trong, vẫn cảm thấy hàn ý trận trận thấm tận xương.

Giờ này khắc này, hắn không khỏi hoài niệm hai chiếc áo khoác đen kia. Chiếc dùng để đỡ Hàn Phách đan của Huyết Đồ đường chủ đã được vá lại, chiếc mua khi tới Tam Vị lâu cũng đã đem cất… Sớm biết vậy vô luận thế nào cũng phải mang một chiếc theo. Dù sao trước khi đeo mặt nạ hắn đã sớm rõ ràng tầng mặt nạ này không che được gì. Cũng giống như, hắn biết rõ cho dù Tiết Linh Bích bọc kín toàn thân từ trên xuống dưới, không lộ một khe hở, bản thân mình nhất định vẫn nhận ra được y như vậy.

Trên đời này có rất nhiều chuyện, vốn không cần dùng mắt để nhìn, không cần dùng tai để nghe, cũng có thể biết.

Tiết Linh Bích đột nhiên giành vọt lên chắn trước mặt hắn.

“Hầu gia?” Phùng Cổ Đạo khẽ giật mình, lập tức khóe miệng khẽ nhoẻn lên. Đáng tiếc nét mặt của hắn bị lụa đỏ che đi, Tiết Linh Bích nhìn không thấy.

Tiết Linh Bích lạnh lùng nói, “Làm sao bản hầu biết ngươi có bố trí bẫy rập phía trước hay không?”

Phùng Cổ Đạo tâm tình tốt mà hồi đáp, “Ta cũng mới tới đây lần đầu.”

Tiết Linh Bích nói, “Ngươi vừa nãy không phải nói Ám Tôn và Minh Tôn tiền nhiệm đã tới rồi sao?”

“Nếu Hầu gia không tín nhiệm bọn họ.” Phùng Cổ Đạo chậm rãi đi lên phía trước nói, “Dùng ta để dò đường chẳng lẽ không tốt hơn sao.”

Tiết Linh Bích lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn, xoay người vẫn giành che trước người hắn, “Nơi chốn không như ý ngươi, làm ngược với thông thường là biện pháp tốt nhất.”

Trong mắt Phùng Cổ Đạo hiện lên một tia ấm áp, tại nơi hàn lãnh này có vẻ phá lệ rạng rỡ.

Hắn yên lặng theo sát.

Gió lạnh phía trước bị bóng lưng của Tiết Linh Bích chặn hơn phân nửa.

Đi một khoảng thời gian nửa chung trà, Tiết Linh Bích dừng bước.

“Sao vậy?” Phùng Cổ Đạo từ phía sau y ló đầu ra.

Chỉ thấy phía trước bọn họ khoảng chừng tám trượng, hai đoá hoa đỏ thắm rực rỡ lóa mắt đang nở rộ đón gió. Gió lướt nhẹ qua những cánh hoa, nhưng không thể lay động cuống hoa của chúng.

“Đoạn hồn hoa.” Phùng Cổ Đạo nhẹ giọng nói.

“Hàn đàm ở đâu?” Tiết Linh Bích nhìn quanh bốn phía.

Phùng Cổ Đạo nói, “Ở đây chỉ có hai đóa đoạn hồn hoa, có thể thấy còn chưa phải khu vực trung tâm. Chúng ta tiếp tục đi tới.”

Tiết Linh Bích quay đầu, cặp mắt lãnh liệt hơn cả hàn phong, “Tốt nhất điều ngươi nói là thật.”

“Đương nhiên tốt nhất là thật.” Mặc dù biết y nhìn không thấy, nhưng Phùng Cổ Đạo vẫn vô thức mà cong lên khóe miệng, lộ ra nụ cười khẽ, “Chúng ta đều trúng độc Tam Thi châm, chỉ khi tìm được hàn đàm và phần cầu mới có thể giải độc.” Hắn nhắc nhở lợi ích chung của cả hai.

Tiết Linh Bích hừ lạnh, cất bước đi tới trước.

Đi ngang đoạn hồn hoa, lại thấy Phùng Cổ Đạo ngồi xổm xuống, giống như có ý ngắt lấy, sắc mặt y lập tức đen lại, “Ngươi làm gì đó?”

Phùng Cổ Đạo cách lụa đỏ che mũi và miệng nói, “Hoa tươi như vậy, lẽ ra nên phối cùng mỹ nhân, đáng tiếc kịch độc.”

Tiết Linh Bích mặt không biểu tình nói, “Không hổ là Ma giáo Minh Tôn, quả nhiên phong lưu.”

Phùng Cổ Đạo đứng lên, ôm quyền nói, “Không dám không dám.”

“Đáng tiếc hoa có kịch độc, cô phụ ý đẹp của ngươi.” Tiết Linh Bích nói.

Phùng Cổ Đạo cười nói, “Nếu luận hồng diễm, làm sao sánh bằng chu sa trên mi sừng của Hầu gia.”

“Phùng Cổ Đạo.” Tiết Linh Bích thản nhiên nói, “Bản hầu tùy thời có thể đem ngươi thiên đao vạn quả.”

“Cho nên trước khi Hầu gia có hành động đó, trong lòng ta vẫn thiên ân vạn tạ.”

Sát khí trong mắt Tiết Linh Bích chợt lóe mà qua, chung quy vẫn kiềm chế xuống, không nói lời nào mà xoay người đi.

Phùng Cổ Đạo đi theo sau y, chậm rãi phát ra một tiếng thở dài mà cả hai đều nghe được rõ ràng.

Lại đi gần trăm bước, hàn đàm thình lình xuất hiện trước mặt.

Bên hàn đàm, từng bụi gồm khoảng mười đóa đoạn hồn hoa tụ tập thành vài mảng, như huyết hoa nở rộ trên tuyết cẩm. Bên đám hoa có một cái động, tối đen như mực, phảng phất tùy thời sẽ có độc xà mãnh thú từ bên trong lao ra.

Tiết Linh Bích run tay áo, ngân kiếm nơi tay.

Phùng Cổ Đạo cũng quen dùng kiếm, Viên Ngạo Sách đã từng đưa cho hắn một thanh kiếm, nhưng hắn ngại chói mắt nên không mang theo. Hắn từ trong tay áo rút ra, là một dải lụa xanh lam.

Tiết Linh Bích nhìn hắn ngồi xổm trên mặt đất, thấy bàn tay kia thò vào trong tuyết sờ soạng, tìm được một hòn đá lớn cột vào đầu kia của dải lụa, sau đó đi tới ven hàn đàm, ném dải lụa xuống dưới.

Ở đây tuy rằng hàn lãnh tận xương, nhưng nước đàm lại không bị đóng băng.

Chỉ nghe tõm một tiếng, dãi lụa thẳng tắp chìm xuống.

Phùng Cổ Đạo chậm rãi thả dải lụa, cho đến khi nó ngừng chìm.

“Sâu thật.” Hắn nhìn dải lụa không còn thừa bao nhiêu trong tay.

Tiết Linh Bích hỏi, “Ngươi chuẩn bị nhảy xuống?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Ta chỉ muốn biết phần cầu to cỡ nào.” Nếu nước quá nông, vậy quái vật cũng sẽ không quá to. Nhưng hiển nhiên, không như mong muốn.

Tiết Linh Bích nhíu mày nói, “Tiền nhiệm Ám Tôn không nói cho ngươi?”

“Một người khi nhắn nhủ quá nhiều, luôn luôn sót một hai chuyện.”

Phùng Cổ Đạo vừa dứt lời, nước đàm nguyên bản lặng yên chợt cuồn cuộn nổi lên.

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đồng loạt lui về phía sau.

Bỗng nhiên ——

Một cái đầu thật lớn từ dưới đàm nhô lên, nước từ đầu nó chảy ào xuống.

Tiếng vỗ nước phạch phạch không ngừng.

Cái đầu nọ chậm rãi xoay qua.

Trên đầu nó mọc ra một đôi sừng cong thô như cánh tay người trưởng thành, hai con mắt to như chuông đồng, cái miệng trề ra ngoài, quanh khóe miệng còn có vài sợi râu ướt sũng. Da nó nhìn sơ như da cá sấu, có hai chân trước giống như long trảo trong truyền thuyết, móng vuốt bén nhọn như cái giũa.

Phùng Cổ Đạo thấy nó chỉ lộ ra nửa thân trên, không khỏi cười khổ nói, “Ta nghĩ lúc nó ngủ hẳn là không thể xoay người.”

Tiết Linh Bích nói, “Bản hầu hiện tại chỉ muốn biết nó trọng thương ở nơi nào?”

Phùng Cổ Đạo ngưng mắt yên lặng đánh giá, “Ta nghĩ, nó hẳn sẽ không chủ động nói cho chúng ta biết.”

Phần cầu bởi vì lần trước bị quấy rầy nên tích một bụng bất mãn bây giờ thấy lại có kẻ không sợ chết đến đây tìm phiền toái, trong lòng phẫn nộ vô cùng. Nó ngửa đầu, một tiếng rống như tiếng hổ từ miệng nó truyền ra, chấn đến toàn bộ sơn cốc tuyết rơi không ngừng.

Tiết Linh Bích nghiêm mặt nói, “Chúng ta phải giết nó trước khi tuyết lở.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia anh minh!”

Tiết Linh Bích cầm kiếm, vừa tìm kiếm chỗ sơ hở của phần cầu, vừa lạnh lùng nói, “Hiện tại không phải lúc nên đùa ngoài miệng.” Y nói xong, thân thể nhảy lên, như con diều bay về phía cái đầu cực đại của phần cầu.

Phùng Cổ Đạo theo sát phía sau, dải lụa trong tay và hòn đá bị hắn múa như một chiếc lưu tinh chùy thật dài.

Hai chân Tiết Linh Bích vừa đáp lên đầu phần cầu, thiếu chút nữa bị nó lay động làm trượt xuống dưới. May là ngay khoảnh khắc chỉ mành treo chuông y bắt được một cái sừng của nó, mới miễng cưỡng treo ở phía trên.

So với y, Phùng Cổ Đạo tốt hơn một chút.

Bởi vì hắn chọn là lưng phần cầu.

Ban nãy hắn phát hiện trên lưng phần cầu có vài miếng vảy ngược nhô ra.

Phùng Cổ Đạo một tay nắm một miếng vảy ngược, một tay vung dải lụa, đem nó vòng quanh cổ phần cầu một vòng, biến thành một sợi dây cương nắm chắc trong tay.

Phần cầu phẫn nộ rít gào, thân thể liều mạng lắc lư.

Bọt nước tung tóe bốn phía.

Giọt nước băng lãnh bắn lên trên mặt, đau đớn như châm.

Tiết Linh Bích trở tay một kiếm, từ dưới hướng đầu phần cầu đâm tới!

Chỉ nghe đing một tiếng, y cảm thấy kiếm trong tay trượt qua, trên đầu phần cầu có thêm một đường kiếm rạch.

Tuy rằng không có đâm vào, nhưng đối với phần cầu mà nói, uy lực của một kiếm vừa nãy chẳng khác gì đòn cảnh cáo.

Nó triệt để nổi điên!

Hai chân dưới đáy đàm giẫm mạnh, đầu vung về phía đoạn hồn hoa.

Tiết Linh Bích chỉ cảm thấy trong tay trượt một cái, sừng cong trượt ra từ trong tay, thân thể như viên đá bị vung về phía đoạn hồn hoa.

Y nỗ lực đề khí giữa không trung, trước khi rơi xuống đất bất thình lình xoay người, hai chân đạp lên cánh hoa, vững vàng đáp lên nền tuyết.

Phần cầu tạm thời thoát khỏi một người, lập tức tập trung hỏa lực đối phó người kia, huống chi người kia còn đang nhét hòn đá vào trong miếng vảy mọc ngược của nó!

Nó đột nhiên ưỡn cái bụng lên trời, nằm ngửa xuống dưới.

Phùng Cổ Đạo khi nó nằm ngửa xuống thì biết không ổn, nhưng thân thể phần cầu tuy rằng kềnh càng, động tác nằm ngửa thì không hề chậm một chút nào. Ngay khoảnh khắc hắn muốn nhảy ra, thân thể đã dầm trong dòng nước đàm lạnh như băng.

Khoảnh khắc đó hàn khí xâm nhập vào thân thể nhất thời đánh thức độc tính của Tam Thi châm và cơn đau xót trên cổ.

Phùng Cổ Đạo chịu nội ngoại giáp công, thiếu chút nữa ngất đi.

Hắn cắn răng, miễn cưỡng khụy hai chân, đạp lên cái lưng đang không ngừng ép xuống của phần cầu, mượn lực để bản thân lách sang một bên mà trượt ra ngoài.

Nhưng trong nước mượn lực dù sao cũng có hạn, tuy hắn né tránh được áp lực từ thân thể phần cầu, nhưng không né tránh được móng vuốt của nó. Hắn chỉ cảm thấy yêu tế đau xót, máu loãng đỏ tươi trong nháy mắt ồ ạt trào ra…

Tất cả những việc này xảy ra quá nhanh.

Chờ khi Tiết Linh Bích chạy tới ven hàn đàm, chỉ nhìn thấy cái bụng to tướng của phần cầu đang hướng lên trời, cùng với màu đỏ đang từ từ lan ra trong nước.

.

.

TAM

Hầu như không cần nghĩ ngợi, y dùng kiếm phóng vào cái bụng của phần cầu. Cũng không để ý có trúng hay không, y tiện tay ném áo khoác ra, thân thể nhanh chóng lao tới thủy đàm.

Nhưng ngay chớp mắt khi y muốn nhảy vào trong nước, một bàn tay từ trong nước vươn ra… Bạn đang �

Tiết Linh Bích cả kinh, gồng mình xoay người, để hai chân nhẹ nhàng điểm lên mặt nước, đảo ngược quay lại trên bờ.

Bên kia.

Mũi kiếm xẹt xéo qua cái bụng phần cầu, lưu lại vết thương to khoảng hai thước, rơi vào trong nước.

Máu loãng hai màu đen đỏ từ thân thể nó phun tung tóe, nó ăn đau đến nỗi rít gào, thân thể kịch liệt giãy dụa, khiến cho Phùng Cổ Đạo vừa mới ngoi lên thiếu chút nữa lại bị đè xuống dưới.

May là Tiết Linh Bích nhanh tay nhanh mắt, nắm lấy cổ tay hắn kéo lên trên.

Phùng Cổ Đạo loạng choạng ngã gọn vào lòng y. Sắc mặt tái nhợt như giấy, đôi môi tím tái nhẹ nhàng run rẩy, hầu như ngay cả đứng cũng không vững. Lụa đỏ ướt sũng bịt kín hơi thở, khiến hắn hầu như không thở nổi.

Tiết Linh Bích vươn tay giúp hắn kéo lụa đỏ ra một chút, sau đó nửa ôm nửa dìu mà kéo hắn thối lui về phía sau.

Phần cầu đập phình phình trong nước một lúc, rốt cuộc lại lần nữa đứng thẳng, một cặp mắt tròn xoe trừng Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo, con ngươi trướng lên rồi co rụt lại, lóe ra quang mang hoàng lục.

Tiết Linh Bích nhíu mày ước lượng tình thế trước mắt, hiển nhiên cực kỳ bất lợi cho phe mình —— Phùng Cổ Đạo bị trọng thương, vũ khí trong tay y đã mất, mà tinh quái nọ có vẻ còn bảo lưu thực lực, tiếp tục nấn ná, sẽ chỉ khiến tình huống càng thêm gay go, còn không bằng trước tiên quay lại, mang nhân mã theo tới.

Trong lòng vừa suy tính xong, y ôm lấy Phùng Cổ Đạo chuẩn bị quay lại đường cũ.

Ai ngờ y chạy nhanh, nhưng đuôi của phần cầu quật nhanh hơn!

Tiết Linh Bích thấy mặt đất xuất hiện một cái bóng khổng lồ, cuống quít quay đầu lại, dĩ nhiên là cái đuôi của phần cầu.

Chỏm đuôi của nó giống như bị thứ gì đó cắt đứt, thiếu nửa đoạn, nhưng vẫn dài tới vài thước.

Tiết Linh Bích vội vàng lắc mình né qua. Nhưng y tránh khỏi đuôi, lại không tránh được dòng điện mà cái đuôi mang theo.

Chỉ nghe được xoẹt một tiếng, Phùng Cổ Đạo đã giơ tay thay y ngăn lại.

Dù là như thế, Tiết Linh Bích vẫn cảm thấy trên người tê rần.

“Đến… sơn động.” Phùng Cổ Đạo hơi thở mỏng manh.

Tiết Linh Bích không dám chậm trễ, trước khi phần cầu tiến hành đợt công kích tiếp theo, thân như thiểm điện, hai chân cực nhanh từ trên đoạn hồn hoa xẹt qua, khom người trốn vào trong sơn động.

Sơn động khô ráo tối tăm, sâu khoảng mười thước.

Tiết Linh Bích quay đầu nhìn ra ngoài cửa động, phần cầu dường như kiêng kỵ đoạn hồn hoa, đuôi chỉ dám vung vẫy ở ngoại vi, thủy chung không dám tới gần.

“Làm sao ngươi biết nó sợ đoạn hồn hoa?” Y đem Phùng Cổ Đạo nhẹ nhàng buông xuống.

Phùng Cổ Đạo ho khan một tiếng, giơ tay ôm mũi, ồ ồ thở dốc cả nửa ngày mới nói, “Tiền nhiệm Ám Tôn… nói.”

“Trước đó sao ngươi không nói.” Tiết Linh Bích ánh mắt mãnh liệt.

Phùng Cổ Đạo ngửa đầu tựa vào vách động, toàn thân lạnh cóng, đau đớn trong bụng, còn có vết thương trên yêu tế và trên cổ khiến ý thức của hắn càng lúc càng mơ hồ. Nhưng hắn vẫn kiên cường chống đỡ trả lời, “Hắn nói, bọn hắn đã chặt đứt đuôi nói… Dễ dàng đối phó nó. Cho nên ta tưởng…”

Sắc mặt Tiết Linh Bích khẽ dịu xuống nói, “Nhưng đuôi nó hiển nhiên chỉ đứt một đoạn nhỏ.” Nghĩ tới đây, y đối với tiền nhiệm Minh Tôn Ám Tôn Ma giáo càng không có hảo cảm. Chuyện quan trọng như thế dĩ nhiên cũng hàm hồ qua loa. Quả thực là lấy cái mạng của đồ đệ ra chơi đùa mà.

“Hắn nói, là chặt đứt toàn bộ…” Mí mắt Phùng Cổ Đạo chậm rãi rũ xuống, “Hắn luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh…”

Tiết Linh Bích nhìn gương mặt đã ngất lịm của hắn, trong lòng thiên nhân giao chiến*.

*(thiên nhân giao chiến: sự giằng co giữa lý lẽ và dục niệm cá nhân, đây là một quá trình thuộc về tâm lý)

Khi hận tới cực điểm, y thực sự đã nghĩ tới việc tự tay giết chết người trước mắt này. Biết đâu làm vậy có thể cắt đứt những nhung nhớ trong lòng y, trị hết đau đớn trong lòng y, đem người này triệt triệt để để đuổi ra khỏi đầu óc.

Cơ hội ngay trước mắt.

Mình không cần làm gì, chỉ cần bỏ mặc hắn, mặc kệ hắn, hắn sẽ chết.

Hắn sẽ chết…

Sẽ chết.



Tiết Linh Bích ôm ngực. Đau nhức mà nơi đó mơ hồ truyền đến khiến y thiếu chút nữa không thể hô hấp.

Khí tức của Phùng Cổ Đạo yếu ớt, hầu như yếu đến không thể nghe thấy.

Tiết Linh Bích đột nhiên đứng lên, không quay đầu lại mà xông ra ngoài.

Phần cầu đứng trong nước, con mắt không hề chớp mà nhìn cửa động, thấy Tiết Linh Bích đi ra, cái đuôi lập tức phất qua.

Đuôi mang theo điện quang lóe lên.

Thân pháp của Tiết Linh Bích còn nhanh hơn cả điện quang.

Y gập hai chân, ngửa mặt để chiếc đuôi từ phía trên đảo qua, sau đó lập tức đứng dậy lao tới bờ đàm.

Áo khoác đỏ thẫm rơi trên nền tuyết, tiên diễm lóa mắt.

Phía sau truyền đến tiếng gió thổi vù vù.

Tiết Linh Bích không chút nghĩ ngơi, hai chân đạp mạnh, nhảy lên vài trượng.

Lần này đuôi quét qua dưới chân y.

Không biết có phải ảo giác hay không, y cảm thấy đuôi của phần cầu hình như dài hơn lúc nãy một chút.

Tiết Linh Bích không suy nghĩ nhiều, vừa mới đáp xuống đất, lập tức khom lưng nhặt áo khoác lên ôm vào trong ngực, sau đó xoay người chạy về phía cửa động.

Phần cầu dường như biết y muốn chạy trốn, bất mãn gầm rú, đuôi lại vù vù đuổi theo.

Tiết Linh Bích khom thắt lưng, thuận tay nhặt lên một vốc tuyết, tạo thành quả cầu tuyết, làm ám khí ném tới mặt phần cầu.

Đuôi phần cầu giống như sợi râu uốn lượn, ngăn lại.

Nhân cơ hội đó, Tiết Linh Bích đã chạy tới vòng bảo hộ của đoạn hồn hoa, tiến vào trong động.

Sắc mặt Phùng Cổ Đạo bắt đầu đỏ bừng, thân thể vô thức run rẩy. Thân thể vốn dựa vào tường dường như đã không thể chống đỡ được, nghiêng mình ngã trên mặt đất.

Tiết Linh Bích thừa nhận. Từ thời khắc y thấy Phùng Cổ Đạo ngã trên mặt đất, kết quả thiên nhân giao chiến đã nghiêng về một bên.

Y chạy qua, nửa ôm hắn vào trong lòng, chậm rãi cởi ra y phục của hắn.

Y phục trượt tới yêu tế, hình như đụng phải vết thương. Phùng Cổ Đạo giật mình một cái, khẽ mở mắt.

Tiết Linh Bích mím chặt môi, không nói một lời, nhưng xuống tay rõ ràng càng thêm dịu dàng.

Phùng Cổ Đạo lại chậm rãi khép mắt, nhưng thống khổ trên mặt đã giảm bớt.

Tiết Linh Bích giống như bóc trứng gà mà lột hắn sạch sành sanh, đặt hắn trên áo khoác đã trải sẵn, bắt đầu kiểm tra vết thương trên yêu tế và cổ hắn.

Khi tới Phùng Cổ Đạo chuẩn bị không ít vật dụng, trong bọc nhỏ bọc một tầng giấy dầu, không chỉ có kim sang dược, băng vải, còn có mồi lửa và một ít lương khô, suy tính rất chu toàn.

Tiết Linh Bích nhẹ tay nhẹ chân giúp hắn xử lý tốt vết thương, lại xé một ít băng vải giúp hắn lau khô thân thể.

Phùng Cổ Đạo không chỉ có vòng eo tinh tế như nữ tử, ngay cả làn da cũng trắng nõn nhẵn nhụi hiếm có.

Tiết Linh Bích lau một hồi, liền cảm thấy một trận miệng khô lưỡi nóng, trong óc miên man bất định, lập tức không dám nhìn nữa, qua loa lau cho xong, liền dùng áo khoác bọc lấy hắn thật kín kẽ, sau đó dùng băng vải thay thế lụa đỏ, che kín miệng và mũi.

Trong động khô ráo, còn có chút vết tích của củi khô và vết cháy sém, hiển nhiên trước đó đã từng có người giống như bọn họ dừng chân nơi này.

Tiết Linh Bích nhặt vài nhánh củi khô gom cùng một chỗ, dùng mồi lửa đốt lên.

Hỏa quang màu quất hoàng khiến hang động nguyên bản ám trầm tăng thêm một phần ấm áp.

Tiết Linh Bích bắt mạch cho Phùng Cổ Đạo, nhíu mày, nắm tay hắn truyền một ít chân khí cho hắn. Vì nội công mà Phùng Cổ Đạo và y luyện hoàn toàn không phải một đường, cho nên y cũng không dám một lần truyền quá nhiều, chỉ có thể gián đoạn mà truyền từng chút từng chút một.

Bất quá cũng phải tán thán sinh mệnh lực tràn đầy của Phùng Cổ Đạo.

Thấy băng vải che trên nửa mặt hắn phập phồng theo nhịp thở của hắn, Tiết Linh Bích đã biết người này vẫn sẽ tiếp tục dây dưa trong tâm trí mình.

Còn có thể dây dưa bao lâu nữa?

Y nhìn sắc trời đang tối dần bên ngoài.

Tuyết trắng phau phau biến thành màu xám bạc, sáng lấp lánh, giống như một vùng đất bạc.

Đoạn hồn hoa mất đi sự soi sáng của ánh mặt trời, cũng không còn kiều diễm như ban ngày nữa.

Kỳ thực thế sự vô thường. (chuyện đời luôn thay đổi thất thường)

Trước khi y xuất phát đến Thiên Sơn, đâu hề nghĩ đến việc mình đi lấy máu phần cầu giải độc đoạn hồn hoa lại cần nhờ đoạn hồn hoa bảo hộ.

Phần cầu theo dõi bên này nửa ngày, rốt cuộc mệt mỏi chui lại trong thủy đàm.

Tiết Linh Bích nhìn Phùng Cổ Đạo, suy xét hiện tại có cần mang hắn rời khỏi nơi này hay không. Dù sao điều kiện ở đây quá kém, dù cho đã xử lý vết thương cũng khó đảm bảo không lưu lại bệnh căn (bệnh tiềm ẩn trong người do không trị tận gốc). Chỉ là nếu y mang theo hắn cũng không thể trước nửa đêm chạy về phái Thiên Sơn được, trên thực tế có thể từ khe vực đi lên hay không cũng là một vấn đề, đến lúc đó nếu như Ngọ Dạ Tam Thi châm phát tác, ngoại hàn nội độc…

Ngón tay Phùng Cổ Đạo động một cái, môi cách băng vải run run.

Tiết Linh Bích cúi đầu, đem lỗ tai dán lên băng vải, mơ hồ có thể nghe hắn nói chính là —— Nước.

Đoạn hồn hoa ngay ngoài động, với trạng huống thân thể hắn lúc này, đừng nói hít phải một ngụm độc hương đoạn hồn hoa, sợ rằng hít một chút mê dược cũng không nhất định có thể chịu đựng được. Nhưng không lấy băng vải ra, hắn lại không có cách nào uống nước…

Tiết Linh Bích suy nghĩ một chút, đi ra ngoài động, đưa tay vói vào trong tầng tuyết sâu bên dưới, nắm ra một vốc tuyết, bỏ vào miệng, sau đó quay trở lại trong động, vươn tay kéo xuống băng vải trên mặt Phùng Cổ Đạo, hai tay nhanh chóng bịt mũi và miệng hắn.

Phùng Cổ Đạo bỗng nhiên bị cản trở không khí nên khó chịu giãy dụa một trận.

Nhưng lập tức, bàn tay che miệng hắn dời đi, một đôi bờ môi băng lãnh áp lên, nước róc rách chảy vào.

Phùng Cổ Đạo uống xuống.

Tiết Linh Bích vội vàng giúp hắn đem băng vải một lần nữa che lại, tiếp đó buộc lại lụa đỏ trên mặt mình.

Đang định thối lui, y phát hiện cặp mắt Phùng Cổ Đạo mở ra, đang loan thành hai vầng trăng khuyết nhìn y.

Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Chờ Ngọ Dạ Tam Thi châm phát tác xong, chúng ta sẽ trở về.”

“Máu…” Bởi vì thân thể đau đớn vô lực, cho nên khi nói chuyện Phùng Cổ Đạo dùng từ chỉ cần ngắn gọn trọng điểm.

Tiết Linh Bích nói, “Ngươi nghĩ với dáng vẻ lúc này của ngươi còn có thể kỳ vọng được sao?”

“Được.”

Trong lòng Tiết Linh Bích nổi lên một cơn phẫn nộ, nửa ngày mới cười lạnh nói, “Được. Thật khiến ta mỏi mắt mong chờ.”

Phùng Cổ Đạo lại nói, “Đói.”

Tiết Linh Bích lúc này mới nhớ tới, buổi trưa Phùng Cổ Đạo vì không muốn cởi mặt nạ xuống, vẫn chịu đói cho tới bây giờ.

“Đói…” Phùng Cổ Đạo lập lại lần nữa.

Tiết Linh Bích lấy ra lương khô, xé một miếng nhỏ cỡ móng tay, từ dưới băng vải đút vào trong miệng hắn.

Phùng Cổ Đạo rất phối hợp, khi y vén băng vải thì nín thở, chờ lương khô vào miệng, băng vải che lại mới chậm rãi nhấm nuốt.

Ăn khoảng mười miếng, Phùng Cổ Đạo nói, “Đủ.”

Tiết Linh Bích đang muốn thu hồi lương khô, chợt nghe hắn nói, “Ngươi.”

Tiết Linh Bích ngừng tay nhìn hắn.

“Ăn.” Phùng Cổ Đạo nói,

Tiết Linh Bích liếc hắn một cái, “Im!”

Tiết Linh Bích: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện