Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc

Chương 35: Phiên ngoại : Tới thăm không phải khách [2]



Thầy tướng số cười ha ha nói “Mã công tử nói đùa. Triều ta cũng không có nữ tử làm tướng, thê tử tương lai của Mã công tử xuất thân tướng môn, định là tướng môn hổ nữ. Tại hạ xin được chúc mừng Mã công tử trước.”

Phùng Cổ Đạo cười nhận chúc.

Tiết Linh Bích nói “Minh.”

Thầy tướng số viết xuống chữ ‘minh’, nghĩ nghĩ nói “Chữ minh, bao gồm hào quang nhật nguyệt. Cô nương này phong thái hơn người tự không cần phải nói. Lại thêm, chữ minh (明) thêm mãnh (皿) sẽ thành minh (盟), có thể thấy nàng là người trọng tình nghĩa, nhị vị kết hợp tất nhiên có thể đầu bạc răng long.”

(*) 盟 đây là chữ minh trong ‘liên minh’

Tiết Linh Bích lại không dễ dụ như Phùng Cổ Đạo, lại hỏi: “Ta phải đi đâu tìm hắn?”

Thầy tướng số biết hắn cố ý làm khó dễ, trong bụng cười lạnh một tiếng, mặt ngoài bất động thanh sắc nói “Chữ minh (明) thêm thảo hóa thành manh (萌). Nhân duyên của nhị vị bắt nguồn từ cây cỏ… Thảo khấu? Ha ha, ta nói đùa. Thảo nằm bên trên, xem ra tôn phu nhân cho dù là thảo khấu, cũng phải là thủ lĩnh.”

Nói như vậy vốn cho rằng đối phương sẽ trở mặt, không ngờ Tiết Linh Bích lại cười rất ý vị thâm trường, không có chút dấu hiệu nào muốn phát giận, ngược lại người tên Mã Nhị bên cạnh lại cười có vẻ xấu hổ.

“Không biết hai vị tìm được chỗ làm hay chưa?” sự nhẫn nại ngoài dự kiến của Tiết Linh Bích làm thầy tướng số hảo cảm hơn nhiều, nhưng cũng cảnh giác hơn nhiều. Không nói hai người ăn mặc sang trọng, không giống thợ rèn, chỉ riêng khí độ toàn thân, phong thái cử chỉ, đã đủ khiến người nhìn vào khó lòng tin tưởng. Càng đừng nói thanh niên có chu sa ở khóe mày kia dung mạo xinh đẹp như họa, quá cả nữ nhân, hai người một đường đi thẳng tự mình không phát hiện, xung quanh đắm đuối bao nhiêu nữ tử. Nếu không phải thanh niên này vẻ mặt quá mức lãnh ngạo, chỉ sợ sớm đã có người kiềm chế không được mà nhào lên. Loại người thế này chạy đến Thần đường trấn ‘làm thợ rèn’ không khác nào đang rêu rao tứ phía, chúng ta có vấn đề, mau tới đề phòng chúng ta!

Phùng Cổ Đạo nói “Vẫn chưa, huynh đài có cách nào?”

“Có, tự nhiên có.” Thầy tướng số nheo mắt nói, “Theo ta được biết, Thần Ẩn sơn trang gần đây đang chiêu mộ thợ rèn, hai vị có thể đến thử.”

Phùng Cổ Đạo nói “Thần Ẩn sơn trang? Tiền công thế nào?”

Thầy tướng số nói “Chuyện này, ta cũng không biết. Gặp mặt tức là hữu duyên, tại hạ nguyện dẫn đường cho hai vị.”

“Vậy đa tạ.” Phùng Cổ Đạo cười chắp tay.

Thầy tướng số nói “Tạ ơn thật ra không cần, trước tiên trả tiền xem quẻ đi chứ?”

“…”

Thần Ẩn sơn trang lấy thần phủ môn ban đầu làm trung tâm, thâu tóm lân cận, khuếch trương năm lần, trở thành quái vật khổng lồ trong thần đường trấn. Quái vật khổng lồ này đáng chú ý nhất là ở cổng đồng, cổng đồng chạm trổ tinh xảo, cao trên hai trượng, khí thế tran lan, lồng lộng như vương giả lâm thiên hạ.

Có cái tội là phía sau cổng này…

Phùng Cổ Đạo cùng Tiết Linh Bích bước qua cổng, câm nín nhìn một loạt nhà trệt dàn hàng.

Phùng Cổ Đạo quay đầu lại nhìn thầy tướng số “Chỗ này?”

“Cứ đi thẳng, sẽ thấy người.” Thầy tướng số thân thiết vẫy tay chào bọn họ.

Phùng Cổ Đạo quay đầu thấy Tiết Linh Bích đã đi vào, đành phải theo vào trong.

Nhà trệt tuy thấp, cũng có hơi người.

Tiết Linh Bích cùng Phùng Cổ Đạo mới vừa bước vào trung tâm dãy nhà trệt hình chữ hồi (回), đã bị người trong nhà trệt đột nhiên xông ra bao vây.

“Người tới là ai? Mau xưng tên họ!” dẫn đầu là một đại hán râu quai nón, tiếng như hồng chung, quát lên không có nửa điểm hàm hồ.

“Mã Nhị.” Phùng Cổ Đạo nói xong nhìn Tiết Linh Bích một cái, thấy hắn không có vẻ định mở miệng, liền thuận tiện giới thiệu, “Ngưu Tam.”

“…” Tiết Linh Bích yên lặng lui ra phía sau một bước.

Đại hán râu quai nón hỏi “Tới đây làm gì?!”

Phùng Cổ Đạo nói “Kiếm cơm ăn.”

Đại hán râu quai nón nhíu mày nói “Ở đây không bố thí.”

Phùng Cổ Đạo nói “Chúng ta là thợ rèn.”

Đại hán râu quai nón hồ nghi nhìn bọn họ, “Thợ rèn ăn vận còn bảnh hơn bọn ta? Huynh đệ, ngươi nói đùa phải không?”

Phùng Cổ Đạo vội ho một tiếng nói “Tay nghề tốt, tiền thưởng nhiều.”

Đại hán râu quai nón nghĩ nghĩ nói “Làm sao chứng minh ngươi là thợ rèn?”

Phùng Cổ Đạo cúi đầu nhìn nhìn bản thân, ngọc tiêu bằng ngọc, tự nhiên không tính là tác phẩm. Hắn nhìn về phía Tiết Linh Bích, kiếm trong tay áo Tiết Linh Bích tùy thân mang theo, hẳn vẫn trong tay áo.

Tiết Linh Bích chắp tay phải sau lưng, nói với đại hán râu quai nón “Là thật là giả, thử một lần liền biết.”

“Được.” đại hán râu quai nón cũng không lằng nhằng, lập tức cho người mang một thùng lớn ra, bên trong chứa đủ loại binh khí bằng sắt, chủy thủ, xẻng sắt, xà beng, đao… Cái gì cần có đều có.

“Các ngươi nói, ở đây thứ nào được rèn tốt nhất?” Hắn hỏi.

Phùng Cổ Đạo tự giác nhìn về phía Tiết Linh Bích. Hắn thích đồ cổ, bảo hắn chọn tức khắc sẽ chọn lấy thứ rỉ sét nhiều nhất.

Tiết Linh Bích quét mắt liền nói “Chùy.”

Đại hán râu quai nón hai mắt sáng lên nói “Quả nhiên là hành gia! Chùy này chính là kiệt tác của Trần thợ rèn danh gia Cô Tô, để lẫn trong này nhiều năm như vậy, thật là lần đầu tiên có người liếc mắt đã nhìn ra. Hành gia, thật sự là hành gia! Thứ ta vừa rồi có mắt như mù. Hai vị, thỉnh tới bên này.”

Phùng Cổ Đạo vừa đi theo đại hán râu quai nón, vừa thấp giọng hỏi Tiết Linh Bích, “Ngươi làm sao biết được?”

Tiết Linh Bích nói “Chùy không dễ gãy.”

Phùng Cổ Đạo “…”

Cùng lúc Phùng Cổ Đạo Tiết Linh Bích tiến vào Thần Ẩn sơn trang, khu vực tối cao của Thần Ẩn sơn trang cũng thu được một phong thư.

Chữ viết trong thư ngoáy như rồng bay phượng bới, chứng tỏ người viết vô cùng bất an.

Người đọc thư lại cực kỳ bình tĩnh, ngón tay dừng trên chữ “nhị” của Mã Nhị, chậm rãi mơn trớn, mỉm cười nói “Kẻ có dụng tâm kín đáo?”

“Vậy đến thử xem đi.”

Đại hán râu quai nón đang đi trên đường, giữa đường bị người giữ lại nói nhỏ.

Tiết Linh Bích cùng Phùng Cổ Đạo ra vẻ không chút để ý, bốn tai lại dựng rất thẳng rất cao —

“Trang chủ nói này hai người là gian tế!”

“Cái gì?”

“Gian tế, gian thần đương đạo có ‘gian’, hòa phong tế vũ có ‘hòa’.”

“Vậy thì là – hòa gian – chứ?” lạy các thánh =)))

“… Không, là gian tế. Ngươi đừng quản nhiều như vậy. Tóm lại, trang chủ bảo ngươi tống bọn họ đi Long Xà đạo.”

“Nhưng mà kỹ thuật rèn sắt của bọn họ…”

“Ha ha, ngươi cho rằng bọn họ sau khi qua Long Xà đạo rồi còn có thể hai lòng hay không?”

(*) Định để là ‘nhị tâm’, nhưng mà nghe nó kỳ kỳ.

“Ha ha ha.”

“Ha ha ha ha…”

“Ha ha ha ha ha…”

Hai kẻ âm trầm cười quay đầu lại.

Phùng Cổ Đạo cùng Tiết Linh Bích làm vẻ không biết tý gì.

Sau khi người kia bỏ đi, đại hán râu quai nón có chút chột dạ gãi gãi đầu nói “Hắn, hắn hỏi đường thôi.”

Phùng Cổ Đạo nói “Quý trang nhiều người qua đường a.”

“…” đại hán râu quai nón nói, “Đúng, bởi vì nhiều người qua đường, cho nên nhiều đường. Để ta dẫn hai người đi xem đường.”

Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói “Được, nghe có vẻ hay ho.”

Lối vào của Long Xà đạo là một miệng giếng – mà là một cái giếng nhìn giống y cái bẫy.

Tiết Linh Bích cùng Phùng Cổ Đạo đứng ở miệng giếng nhìn xuống.

Đại hán râu quai nón giới thiệu “Đây là Long Xà đạo nổi tiếng nhất Thần Ẩn sơn trang, bên trong đông ấm hạ lạnh, không khí thoải mái như xuân thu, là nơi tuyệt vời để hóng mát tránh nắng. Không chỉ vậy, những lúc đau buồn, khổ sở, không muốn gặp người, đều có thể trốn vào đây, cam đoan không ai biết.”

“Người trong Thần Ẩn sơn trang lúc đau buồn khổ sở không muốn gặp người đều đến trốn ở đây?”

“Không sai.” Đại hán râu quai nón rất tự hào.

Phùng Cổ Đạo lầm bầm “Quả thật là bí ẩn, rất khó bị phát hiện.”

“Hai vị có muốn đi xem thử hay không?” Đại hán râu quai nón nhiệt tình mời mọc.

Phùng Cổ Đạo mới vừa mở miệng, đã nghe Tiết Linh Bích lưu loát từ chối.

Đại hán râu quai nón sắc mặt khó coi, “Ngươi khinh thường Long Xà đạo?”

Tiết Linh Bích liếc mắt nhìn hắn, “Ta hiện tại không đau buồn không khổ sở cũng không phải không muốn gặp người, vì sao phải đi xuống?”

“Chỉ là xem thử, xem thử…” Đại hán râu quai nón cũng không hiểu vì sao, nói chuyện với Tiết Linh Bích luôn có cảm giác đuối lý.

Phùng Cổ Đạo biết Tiết Linh Bích ghét giếng bẩn, hỏi “Có đường nào khác để đi xuống hay không?”

“Có a, bằng không giếng cao thế làm sao xuống?” đại hán mặt khó hiểu.

Phùng Cổ Đạo sờ sờ mũi nói “Ta chỉ hỏi thử.”

Đại hán râu quai nón đưa bọn họ đến nhà đá nằm ở một bên, nhìn thấy một cầu thang dài bằng đá thẳng tắp đi xuống.

Tiết Linh Bích ngửi thử, “Không ai quét dọn hay sao?”

Đại hán râu quai nón nói “Có a, một năm một lần.”

“…” lời thoại quen quen như gió thoảng đâu đây làm cho Tiết Linh Bích nhịn không được nhìn về phía Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo nhướng mày nói “Ngươi làm chứng, ta vừa tắm hôm qua.”

Tiết Linh Bích nói “Nhìn không rõ lắm.”

Phùng Cổ Đạo nói “Lần sau ta giúp ngươi nhìn.”

“…”

Đại hán râu quai nón nghe bọn họ đối thoại, kinh ngạc trợn mắt nhìn, thế cho nên lúc xuống lầu đạp hụt chân, ngã lăn lông lốc.

Phùng Cổ Đạo cùng Tiết Linh Bích thong dong đi xuống, hỏi đại hán bị đập cho tối tăm mặt mày “Kế tiếp đi đâu nữa?”

Đại hán râu quai nón run rẩy nhấc tay.

Phùng Cổ Đạo nhìn theo hướng cánh tay, ôm quyền nói “Đa tạ chỉ điểm.”



Hai người đi hồi lâu, đại hán râu quai nón mới dùng âm thanh nhẹ như tiếng muỗi mà lẩm bẩm “Không, không phải, chuyện, chuyện đó… Đỡ, đỡ người ta giùm cái…”

Đường đi rộng rãi, hai người sóng vai đi còn chừa ra được khe hở.

“Nếu muốn thu phục chúng ta, hẳn sẽ không tống vào chỗ chết.” Phùng Cổ Đạo nói, “Khả năng dùng mê dược có lẽ sẽ lớn hơn?”

Tiết Linh Bích nói “Mê đến thất điên bát đảo?”

Phùng Cổ Đạo lấy trong ngực ra một bình nhỏ bằng bạch ngọc, đổ ra hai viên thuốc, mỗi người một viên.

Tiết Linh Bích ngậm trong miệng, nhíu mày hỏi “Bạc hà?”

Phùng Cổ Đạo “Còn có hơn hai mươi loại dược liệu quý giá… Có thể hưng phấn tinh thần.”

“Hương vị không tốt.”

“Nó chỉ dùng để nuốt thôi.”

Tiết Linh Bích nuốt xuống, mặt không chút thay đổi nói “Ngươi nhắc nhở thật sự đúng lúc.”

“Không khách khí.”

“…”

Hai người đi thẳng một đường, chẳng gặp người cũng không thấy bẫy, bất giác có chút kỳ quái, lại nghe phía trước truyền đến tiếng nữ tử cười duyên rất khẽ, tinh tế như tiếng gió, lượn lờ như sương khói, ngứa ngáy tâm can.

Phùng Cổ Đạo nói “Rốt cuộc đến đây.”

Tiết Linh Bích nhướng mày nói “Để ngươi đợi lâu.”

Phùng Cổ Đạo cảm giác chủ đề không ổn, vội vàng chuyển hướng “Ta là muốn tốc chiến tốc thắng.”

Tiết Linh Bích nói “Ò? Ta thích lâu dài dẻo dai.”

Phùng Cổ Đạo “…” cảm giác hương vị cứ có gì đó không ổn.

May mắn hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đi tới cuối. Đường đi giống như bị đao chặt đứt, chính giữa mở ra, chỗ nứt chìm sâu xuống bốn năm trượng, một hồ nước năm sáu trượng vuông vức đặt vào chính giữa. Theo góc độ của Phùng Cổ Đạo cùng Tiết Linh Bích, chỉ có thể nhìn thấy các thiếu nữ xinh tươi chân trần lướt trên mặt nước.

Lướt đi?

Phùng Cổ Đạo ngạc nhiên nói “Thủy thượng phiêu trong truyền thuyết?”

Tiết Linh Bích nói “Cho dù là thủy thượng phiêu cũng không thể không gián đoạn nổi liền trên mặt nước.”

Phùng Cổ Đạo híp mắt.

Nữ tử chạy chân trần, không có quy luật, vài người thi thoảng tụ vào một chỗ, động tác lưu loát tự nhiên, không giống như có dây thừng trói buộc, thêm nữa trong lúc các nàng di động, bọt nước dưới chân văng tung tóe, hồ nước hẳn cũng là thật. Như vậy các nàng đã làm thế nào?

Chẳng lẽ trên đời này thật sự tồn tại khinh công tuyệt thế có thể tự do di chuyển trên mặt nước?

Phùng Cổ Đạo vuốt cằm nói “Cọc gỗ?” rồi lại lập tức phủ định. Bằng góc độ mà bọn họ nhìn từ trên xuống, nếu có cọc gỗ, tuyệt đối không thể sót được.

“Đi xuống sẽ biết.” Tiết Linh Bích nói xong, trực tiếp nhảy từ trên xuống.

Phùng Cổ Đạo tự giác rút sợi dây lưng sơ cua rất dài ra. Từ lúc phát hiện Tiết Linh Bích có sở thích rút dây lưng của mình, hắn đã đầu tư rất nhiều chất xám vào công dụng và tạo hình của dây lưng.

Một đám nữ tử hiển nhiên không ngờ được Tiết Linh Bích lớn gan như thế, thế nhưng trực tiếp nhảy xuống, nhất thời kêu lên sợ hãi, bỏ trốn tứ phía.

Tiết Linh Bích hai chân vừa đặt vào trong nước, khóe miệng liền nhếch lên khinh thường.

Quả nhiên giống hệt những gì hắn suy đoán, mặt hồ phủ một tầng lụa mỏng như cánh ve lại cùng màu với nước.

Phùng Cổ Đạo thấy hắn đứng vững, lập tức hiểu thấu đáo, cười nói “Xem ra vị trang chủ này cũng lắm trò hay.”

Tiết Linh Bích nương theo vách đá, thoắt cái nhảy trở lên trên, cúi đầu bất mãn nhìn giày mình, “Ướt.”

Phùng Cổ Đạo nói “Nhân vật khó lường như trang chủ Thần Ẩn sơn trang, nhất định sẽ có rất nhiều giày mới.”

“Nếu hắn không có thì sao?”

“Vậy hắn về sau cũng không cần đi giày.”

Tiết Linh Bích nói “Ta hy vọng hắn không có.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện