Chương 83: 83: Ngoại Truyện 1
Sáu năm sau.
Thời gian trôi nhanh như giấc mộng.
Lúc này hoàng thượng Tư Dạ Hành Vũ với phong hiệu là Vũ Tịnh đế đã lên ngôi xấp xỉ năm năm.
Nghe bàn dân thiên hạ đồn đại, do vô cùng tôn kính tiên đế, nên vị vua mới này vẫn giữ nguyên phong hiệu lúc còn làm vương gia do tiên đế ban cho.
Thực hư thế nào, chỉ có người trong cuộc mới rõ.
Ngoài tên gọi, triều đại lạ lùng này còn có một điểm đặc biệt khác, đó là từ khi tân đế lên ngôi, hậu cung ba ngàn giai lệ đã bị bãi bỏ.
Các phi tần từng hầu hạ cho tiên đế được phép đi tu, hoặc xuất cung nhưng cả đời phải thủ tiết.
Còn về hậu cung của tân đế Hành Vũ, nay và mãi về sau chỉ độc sủng duy nhất một mình hoàng hậu - cũng chính là đích thê của hắn: Kim Tịnh Ngọc.
Hai người chung sống đã lâu, nhưng do hoàng hậu lớn tuổi khó sinh nên chỉ có duy nhất một nam tử, lúc chỉ vừa chào đời đã được phong ngay vào vị trí thái tử đương triều.
Chỉ bấy nhiêu thôi, cũng đủ thấy sự sủng ái mà hoàng thượng dành cho hoàng hậu.
Còn về hai công chúa vốn là con ruột của tiên đế, đã được tân đế tiếp tục nhận nuôi, cho giữ tước vị công chúa như ngày nào, thậm chí còn được yêu thương và chăm sóc nhiều hơn lúc phụ hoàng của chúng còn sống.
Việc nghĩa trọn vẹn, việc nước chu toàn.
Vũ Tịnh đế mới lên ngôi vài năm, mà triều thần phía trên, dân chúng phía dưới đều thấy rõ sự khác biệt của hai triều đại.
Do vậy, tân đế càng ngày càng nhận được sự kính trọng và ủng hộ của dân chúng, còn nhiều hơn lúc hắn còn làm vương gia bội lần.
Nói đến Tư Dạ Hành Vũ và Kim Tịnh Ngọc, lại không thể không nhắc đến những người xung quanh.
Năm đó sau khi tang lễ của Tư Dạ Hành Lâm kết thúc, Tuyết quý phi vốn dĩ có thể ở lại trong cung, cũng có thể ra ngoài bắt đầu một cuộc sống khác, chỉ cần nàng muốn.
Nhưng không hiểu sao nàng lại cương quyết muốn xuống tóc đi tu, lên một vùng núi cao hẻo lánh, mang theo một bài vị nhỏ, có lẽ là của con mình.
Khi đi, nàng vui cười thanh thản, chỉ kịp ôm Kim Tịnh Ngọc một cái, đã vội lên xe ngựa rời đi.
Lúc Tịnh Ngọc làm lễ sắc phong, nàng có trở về tham gia tụng kinh cầu an.
Lúc thái tử được hạ sinh, nàng cũng có gửi quà mừng đến.
Tuyệt nhiên, lần cuối Kim Tịnh Ngọc còn thấy nàng, nhìn qua nhìn lại cũng đã gần năm năm rồi.
Tiếp theo là đến Trường An và A Thúy.
Sau khi Hành Vũ lên ngôi không lâu, hắn đã cho phép Trường Khang được đến quân doanh luyện võ.
Những ngày đầu tuy vất vả, nhưng cốt Trường Khang vốn nhanh nhạy thông minh, chỉ mất vài năm đã lên được tiểu tướng.
Cách đây hai năm, khi vừa được thăng lên hạ tướng, hắn liền vào cung xin Tịnh Ngọc cho cưới A Thúy - lúc đó đang làm đại cung nữ cho nàng.
Tịnh Ngọc không cần suy nghĩ nhiều, vui vẻ đồng ý.
Ngày rước dâu diễn ra linh đình và rầm rộ cũng chẳng kém chi ai, Hành Vũ vui mừng, còn ban cho bọn họ một phủ đệ nhỏ gần kinh thành để tiện đi lại.
Đến tận bây giờ, hai người bọn họ cũng đã có đủ một gái một trai, hạnh phúc không gì sánh bằng.
Đầu thu gió mát, tại Hàng Châu.
Tư Dạ Hành Vũ và Kim Tịnh Ngọc vận trang phục thường dân, cố tình ẩn mình vi hành đến đây.
Hai người nắm tay nhau đi đến trước một đồng cỏ xanh mướt cạnh bờ sông, Tịnh Ngọc cung kính thắp nhang cho nấm mồ nằm giữ cánh đồng, cẩn thận cắm vào bình loài hoa cúc trắng trong lành và thanh khiết.
Tịnh Ngọc mỉm cười, thời gian trôi nhiều như vậy, lấy của tất cả mọi người rất nhiều thứ, nhưng dường như đã bỏ sót tuổi xuân của nàng.
Vì chỉ cần nhìn gương mặt, nụ cười của nàng, thì bao tươi tắn trẻ trung lại ùa về như thuở đôi mươi.
“Ngọc Túc, tỷ và Hành Vũ đến thăm muội đây.
Dạo này muội thế nào rồi? Vẫn tốt đúng không?”
Ngày trước, mỗi lần đi đến nơi này, Tịnh Ngọc nhất định sẽ không kìm được nước mắt.
Nhưng bây giờ chỉ cần nhìn thấy đồng cỏ từ xa, nàng đã mỉm cười mãn nguyện, như thể đến chơi nhà muội muội vậy, hoàn toàn không còn bi ai và đau khổ như ngày nào nữa.
Tịnh Ngọc vừa nói dứt câu, một con chim bồ câu trắng liền bay đến đậu lên vai nàng.
Nó không hề biết sợ, cặp mắt lại tinh anh và thân thuộc đến lạ thường.
Hành Vũ nhìn thấy nó, cũng vui vẻ không kém:
“Lại là con chim bồ câu này.
Nương tử, nó biết chúng ta đến đây, nên nhất định đã đợi sẵn từ lâu.”
“Phải, năm nào cũng vậy, cứ vào ngày giỗ Ngọc Túc, nó sẽ lại đến đây để tìm chúng ta.
Nhìn lông của nó kìa, đúng là đẹp thật, đôi mắt cũng rất khôn lanh…”
“Nếu nàng thấy thích như vậy, hay là mang nó về cung?”
Trước câu ngỏ ý của Hành Vũ, Tịnh Ngọc không cần suy nghĩ nhiều đã lắc đầu.
Nàng để con bồ câu trắng vào tay mình, vuốt nhẹ bộ lông trắng muốt của nó, sau đó dùng lực vừa đủ đẩy cho nó bay lên trời xanh.
Nàng ngước nhìn theo một hồi, lại quay đầu cười rạng rỡ với nam nhân trước mặt:
“Thay vì mang nó về, chi bằng để nó tự do như vậy.
Ngọc Túc thích nhất là tự do mà!”
Tư Dạ Hành Vũ khẽ chau mày biểu lộ sự khó hiểu, nhưng đã nhanh chóng bình thường trở lại.
Hắn tiến lên mấy bước, cùng Tịnh Ngọc nói lời tạm biệt với Ngọc Túc rồi choàng tay qua vai Tịnh Ngọc, vẫn động thái xoa xoa nhẹ bả vai mỏng manh kia, vừa đi vừa nói:
“Được! Nương tử muốn làm thế nào cũng được.”
Tịnh Ngọc cười mãn nguyện, lại nhìn ra phía xa xa, thấy cậu nhóc tầm nam tuổi đứng đợi bên ngoài đồng cỏ đã chán đến tận cổ.
“Phu quân, hình như chúng ta đã đi lâu quá rồi, thái tử của chúng ta nhất định sẽ lằng nhằng cho xem!”
“Trẻ con mà, cứ dắt đi dạo phố thì tự nhiên sẽ vui lại thôi!”
Tư Dạ Hành Vũ điềm tĩnh nói, sau đó lại nhìn sang Tịnh Ngọc, nhân lúc nàng không để ý liền thừa cơ hôn nhẹ một cái vào má nàng, rồi lại quay mặt đi nơi khác như không hề hay biết chuyện gì.
“Vậy đi! Cả nhà chúng ta đi dạo phố.”
Kim Tịnh Ngọc lườm lườm hắn, đưa tay sờ mặt rồi chỉ cười trừ chứ không nói.
Trước khi rời khỏi đồng cỏ, nàng còn tranh thủ quay đầu nhìn về phía mộ của Ngọc Túc.
Con chim bồ câu trắng đó bay đi một lúc, lại trở về đậu trên bia mộ.
Nó nhìn Tịnh Ngọc, nghiêng nghiêng đầu.
Tịnh Ngọc nhìn nó, không cần hiểu ý muốn là gì, vẫn mỉm cười như một lời từ biệt.
Ngọc Túc, thật vui vì nàng được tự do!.
Bình luận truyện