Bạn Chanh
Chương 13
Má Mì tỉ mỉ xem xét gương mặt của Hứa Huệ Chanh.
Tẩy đi lớp trang điểm kém cỏi kia, gương mặt của Hứa Huệ Chanh có thể ví như đóa sen mới nở. Khuôn mặt của cô không phải là loại góc cạnh cằm nhọn theo trào lưu hiện nay, mà là gương mặt trái xoan, mắt mí lót, trông vừa cổ điển lại duyên dáng.
Hứa Huệ Chanh là do Chu Cát Vũ đưa tới, Má Mì không xét duyệt nhan sắc của cô. Sau này thấy thành tích của Hứa Huệ Chanh thường thường, Má Mì cũng không hỏi gì nhiều, bà đều trực tiếp báo cáo tình hình cho Chu Cát Vũ.
Má Mì không hề ngờ rằng, Hứa Huệ Chanh lại là một mỹ nhân.
“Sơn Trà, lâu như vậy, con đã làm những gì kia chứ!” Mà Mì rất đau lòng, cảm thấy những năm nay đã để vụt mất vô số cơ hội kiếm tiền. Bà vốn còn buồn bực tại sao Kiều Lăng và Chung Định đều chỉ đích danh Hứa Huệ Chanh, bây giờ nghĩ lại, có thể là hai người kia đã nhìn thấu được thật ra đây chính là một mỹ nhân thật sự.
Má Mì thầm than mình bản lĩnh không bằng người.
Hứa Huệ Chanh không kịp phản ứng, “Má Mì, con không giỏi trang điểm …” Bình thường cô bôi một lớp phấn nền thật dày, sau đó vẽ lên những đường thô đậm. Cô không thể điều chỉnh chuẩn xác lực tay, đậm nhạt không đều, hơn nữa đánh mảng cũng quá tay, không bao lâu đã trở nên thô bẩn.
“Vậy thì đừng trang điểm!” Mà Mì đanh mặt lại. “Ai mà không trang điểm cho mình thành xinh đẹp lỗng lẫy chứ, còn con thì ngược lại, một gương mặt xinh đẹp thế kia, bôi bôi trát trát chẳng khác gì thằng hề.”
Hứa Huệ Chanh sững sốt.
Từ nhỏ cô đã có cái nhũ danh, gọi là “Sửu Nha”. Ba mẹ cũng gọi “Sửu Nha, Sửu Nha”, gọi cho đến lớn cũng vẫn là cái tên đó. Sau này lưu lạc đến chốn phong trần, giữa vô vàn người đẹp thời thượng, cô lại càng không nổi bật. Hơn nữa, các chị em đi bệnh viện chích thuốc, thẩm mỹ, đều là chỉnh mắt to hơn, gọt cằm thon nhọn, cho nên, Hứa Huệ Chanh cứ luôn nghĩ tướng mạo của mình rất bình thường.
(Sửu Nha: cô bé xấu xí)
Cô lại ngắm nhìn bản thân, vẫn chưa phân biệt được là có đẹp hay không.
Ánh mắt của Má Mì cũng chuyển đến bóng người trong gương, suy nghĩ của bà xoay chuyển một hồi, đột nhiên nảy ra chủ ý. Vào đêm Giáng Sinh, hội sở sẽ tổ chức một cuộc thi chọn hoa khôi, người đến đều thuộc đẳng cấp khách quý. Vốn là đã chọn ra được mười mấy người đẹp được yêu chuộng để tham gia, bây giờ thấy được nhan sắc thực sự của Hứa Huệ Chanh, Má Mì liền có ý đặc cách đề cử cô vào.
Ý tưởng này có rồi, nhưng Má Mì vẫn không dám tự mình quyết định, tính toán sẽ thương lượng với Chu Cát Vũ rồi nói sau.
Má Mì tô vẽ cho Hứa Huệ Chanh một lớp trang điểm nhạt, rất có hiệu quả, quả thực cứ như biến thành một người khác. Trước lúc đi, bà dặn dò, “Sơn Trà, tự mình học tập cho tốt vào, cố gắng lên.”
“Vâng, cám ơn Má Mì.”
Hứa Huệ Chanh ngắm nhìn mình trong gương, ngẩn ngơ.
Cô thích đắp lên mặt lớp phấn dày, vì đó chính là một cái mặt nạ, cô khát khao có thể đổi một gương mặt khác để đi đối diện với hoàn cảnh nhơ nhớp này. Cô hy vọng sau này khi về lại quê nhà, có thể đàng hoàng sống nửa đời còn lại, nhưng lại sợ sẽ có một ngày, người khác sẽ nhận ra cô. Cho nên cô ra sức đắp lên mình một đống phấn.
Mà lớp trang điểm nhạt này, không thể nghi ngờ là đã hoàn toàn vạch trần cô rồi.
Cô chọn lấy đồ trang điểm, dùng chổi trang điểm đánh lên hai má của mình, chẳng mấy chốc, lại là một lớp trang điểm cẩu thả xù xì.
Cô cảm thấy, nhìn dáng vẻ này lại cho cô cảm giác an toàn hơn.
----
Sau khi Má Mì và Chu cát Vũ thương lượng xong, quyết định sẽ đưa Hứa Huệ Chanh lên sân khấu chọn hoa khôi. Lúc bà điện thoại thông báo cho Hứa Huệ Chanh, giọng điệu vẫn tương đối ôn tồn. “Sơn Trà, con phải cố gắng lên đấy. Nếu như được ai đó nhìn trúng, một thoáng đã kiếm được tiền trong một năm rồi.”
Hứa Huệ Chanh mờ mịt, “Má Mì, con không thể…” Cô nhớ cuộc thi năm ngoái đều là những chân dài có thành tích cao.
Má Mì trề môi, “Cái này thì có gì có thể với không thể chứ, hầu hạ khách hàng, con đã là kỳ cựu rồi.”
Hứa Huệ Chanh còn muốn nói mình không có tài nghệ, nhưng Má Mì không kiên nhẫn nữa, bà nói, “Mà báo cho Vũ ca biết rồi, nếu con có ý kiến thì đi hỏi anh ta.”
Hứa Huệ Chanh làm gì dám đi quấy rầy Chu Cát Vũ chứ, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Khang Hân biết Hứa Huệ Chanh cũng muốn đi thi, cô hơi bất ngờ, nhưng cũng không hỏi kỹ.
Ngược lại, Hứa Huệ Chanh lại đi hỏi ý kiến Khang Hân về việc chọn hoa khôi. Thí dụ như, phải thi mục gì, nếu như không được khách hàng điểm danh, vậy có bị trừng phạt hay không.
Khang Hân bật cười, “Chính là đi sân khấu chữ T. Cô tưởng là chọn hoa khôi thật sao?” Nói trắng ra thì, chẳng qua là so xem ai có thể chiếm được sự yêu thích của đàn ông.
Thắng thua trong cuộc thi thì Hứa Huệ Chanh không hề để ý, dù sao thì cô cũng là vịt bị lùa ra trận (*). Cái cô lo lắng là chuyện khác, cô nhỏ tiếng hỏi, “Vậy…. nếu như không có khách nào muốn… Má Mì có tức giận không vậy?”
(*Biến thể của câu “Lùa vịt lên chuồng” – 赶鸭子上架 – tiếng Việt có câu tương tự là “không trâu bắt chó đi cày/ trâu không có bắt chó kéo cày”, ý chỉ một người bị ép làm một việc mình không thể làm.)
“Cố gắng đi.” Khang Hân chỉ có thể nói như thế.
“Vâng, cám ơn chị.” Hứa huệ Chanh nghe hiểu, nếu như cô không thể bán ra được thì sẽ phiền phức. “Chúng ta cùng cố gắng.”
Đột nhiên cô nghĩ tới, không biết Chung Định có đến hay không. Cô cầu nguyện cho hắn đừng nên tới.
Đêm Giáng Sinh, Chung Định thật sự không xuất hiện tại hội sở.
Hoàn toàn không liên quan đến lời cầu khấn của Hứa Huệ Chanh.
Kiều Lăng đến phòng bao của khách quý từ sớm.
Đây là tầng lầu phụ của hội sở. Ban đầu khi thiết kế đã tính đến những loại hoạt động thi đấu, khu này là xây viền theo sân khấu trung tâm ở lầu một, là những căn phòng xếp thành dãy dành cho khách quý. Xuyên qua cửa sổ, các vị khách có thể quan sát tỉ mỉ các thí sinh. Nếu như có hứng thú với ai thì khách sẽ dùng nút bấm lắp trong phòng để tiến hành đấu giá. Còn không phải là khách quý thì chỉ có thể ngồi vị trí ghế dựa trên lầu hai để tiến hành đấu giá.
Kiều Lăng ôm lấy một mỹ nữ, lười biếng dựa vào sofa.
Có mấy cậu ấm đang ở đây cùng cười cười nói nói.
Kiều Lăng cười cười vê nắn bộ ngực của cô bạn gái. Gã liếc nhìn sân khấu trống trơn, nói vào tai cô bạn gái, “Mỹ nhân à, nếu như tối nay anh mà muốn, chúng ta sẽ chơi ba người nhé.”
Cô nàng thích thú chờ mong nhưng lại tỏ vẻ kháng cự.
----
Sau khi chuẩn bị xong, Hứa Huệ Chanh đi đến toilet.
Cô vẫn còn chưa yên tậm chuyện của Chung Định.
Tối hôm đó, Chung Định không nói cho cô biết số tiền phải bồi thường, nhưng cô vẫn còn nhớ trước khi đi Kiều Lăng có nói, cái lần gã bóp cổ cô, Chung Định đã thua mất một chiếc xe, cho nên tiền cược vụ đua xe chắc chắn không hề thấp, cô đền không nổi.
Nếu như tối nay vận khí tốt, cô có thể sẽ gặp được khách quý, như thế là có thể được một khoản tiền boa không tệ rồi. Sau đó, có thể trả trước cho Chung Định.
Hứa Huệ Chanh vẫn còn đang suy nghĩ như thế, khi ra khỏi toilet cô xuôi theo hành lang đi về phía phòng thay đồ.
Cô vẫn còn đang suy nghĩ, nếu như mình tiếp tục mặc váy rộng thùng thình thì có hấp dẫn được ánh mắt của đám đàn ông hay không…
Lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, cô thoáng nhìn thấy ở đằng trước một bóng lưng đang rẽ về phía bên trái.
Cô sửng người.
Nếu như cô không nhìn lầm…. Nếu như cô không nhìn lầm…
Cô vội vàng chạy bước nhỏ về hướng đó, nhưng lại không dám trực tiếp quẹo vào lối rẽ kia, mà ngừng ở trước chỗ rẽ ngoặc, ló đầu nhìn bóng lưng của người đó.
… Quả nhiên là Kiều Diên.
Bóng lưng của Kiều Diên và Chung Định, gần như giống y chang nhau. Cách mà Hứa Huệ Chanh phân biệt, chính là quần áo của hai người.
Phong cách của Chung Định rất sang trọng. Cô là một người không rành hàng hiệu cũng có thể nhìn ra được chất liệu quần áo của hắn là thượng đẳng, còn quần áo của Kiều Diên thì lại tương đối bình dân.
Sau khi xác nhận người đó là Kiều Diên, cô liền vội vàng đuổi lên trước, “Kiều tiên sinh?”
Kiều Diên dừng bước quay đầu, con ngươi vẫn ấm áp như vậy.
Hứa Huệ Chanh nhìn gương mặt của anh, ngơ ngẩn.
Không phải là chứng mù mặt của cô nặng thêm, mà là, anh và Chung Định thật sự rất giống nhau. Điểm khác biệt chính là, đầu tóc của Chung Định đã được chỉnh trang, tóc mái vuốt thẳng lên, còn tóc mái trước trán của Kiều Diên thì rũ xuống rất tự nhiên.
Kiều Diên thấy cô không nói gì, cười cười, “Cô quen tôi à?”
Lòng Hứa Huệ Chanh thoáng cảm thấy mất mát, anh lại không nhớ ra cô rồi, “Có gặp qua.”
Anh hơi áy náy, “Xin lỗi, tôi hơi đãng trí.”
“Không sao.” Cô cười, thật ra có thể gặp được anh đã là tốt lắm rồi.
Anh cũng cười, mắt liếc về phía hành lang, “Đúng rồi, có thể phiền cô một chuyện không?”
“Ừm.” Đương nhiên có thể.
“Tôi đang ở đây tiêu phí, vừa đi toilet một chuyến, ra khỏi phòng vệ sinh thì đã không tìm được chỗ hồi nãy rồi, hơn nữa cũng không nhìn thấy nhân viên phục vụ trong hành lang.”
“Anh đi nhầm tầng rồi. Đây là tầng phụ của hội sở, hôm nay có hoạt động, cho nên đã dọn dẹp sân khấu rồi.” Hứa Huệ Chanh chỉ về phía trước, “Anh đi thang máy kia xuống dưới.”
“Thì ra là vậy.” Kiều Diên lễ độ nói tiếng cảm ơn, “Cám ơn cô.”
“Không cần khách sáo.” Cô chán nản bản thân chưa gì đã vội vàng chạy tới đây, bèn lùi lại một bước, xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Kiều Diên liếc nhìn bóng lưng của cô một cái, vẻ mặt hơi biến đổi, anh nhớ ra cái gì đó, “Hứa tiểu thư?”
Cô kinh ngạc quay đầu lại.
Ánh mắt của anh di chuyển trên gương mặt cô, anh cất tiếng khen ngợi, “Hứa tiểu thư trở nên xinh đẹp hơn rồi.”
Hứa Huệ Chanh bừng tỉnh. Không phải là anh không nhớ cô, mà là vì cô phải tham gia chọn hoa khôi, cho nên các “chị em” đã giúp cô trang điểm. “Cám ơn.” Nhưng không thể phủ nhận, nghe thấy lời anh nói, cô rất vui vẻ.
“Sao mái tóc dài thế mà cắt đi rồi?”
“Có chút chuyện, nên cắt thôi.”
“Thật đáng tiếc quá.” Ánh mắt của anh tựa như xuyên qua cô mà nhìn vào ai đó.
Hứa Huệ Chanh rất muốn tiếp tục trò chuyện với anh, nhưng cô vẫn còn hoạt động phải tham gia. “Kiều tiên sinh, tôi có việc phải đi rồi.” Nói xong, cô thật muốn cắn lưỡi của mình. Chuyện cô phải làm, không phải chính là liên quan đến chuyện quyến rũ đàn ông sao.
“Vâng.” Vẻ mặt của Kiều Diên không đổi, “Chỗ này có hoạt động sao?”
“Ừm.” Giọng nói của cô thấp xuống, “Chọn hoa khôi…”
Anh cười, không hề có chút ý nhạo báng, rồi nói, “Nghe cỏ vẻ rất thú vị.”
Giọng nói của cô càng thấp, “Tôi đi đây.”
Bước đi của Hứa Huệ Chanh vừa gấp vừa nhanh.
Lúc đầu mới nhìn thấy anh, cô rất vui mừng. Nhưng nói xong mấy câu, sự tự ti của cô đã trỗi dậy.
----
Cái gọi là thi thố, chính là một đám “chị em” mặc váy dài hai dây đứng trên sân khấu nhận lấy ánh mắt dò xét của đám đàn ông phía dưới.
Người chủ trì chưa nói được mấy câu, thính phòng lầu trên đã có khán giả lớn tiếng than phiền, “Mặc nhiều quá. Cởi cởi cởi cởi.”
Người chủ trì ha ha cười hai tiếng, “Trò hay ở phía sau, các vị yên lòng chớ nóng vội.”
Lúc người chủ trì giới thiệu từng vị “tiểu thư” một, Kiều Lăng tỏ vẻ hoàn toàn không tập trung, hắn dựa vào vai cô bạn gái, nghe tiếng loa phóng thanh trong phòng bao truyền đến tiếng báo tên gọi và số hiệu, gã cắn cô bạn gái một cái, “Tiểu mỹ nhân, em tên là gì vậy?”
“Kiều tiên sinh, em tên là **.” Cô gái nũng nịu.
“Cuối cùng cũng không phải là tên hiệu rồi. **, thật đẹp.” Gã táy máy tay chân, cô gái gần ngay cạnh khiến gã càng có hứng thú.
Nhưng mà, khi gã nghe thấy một cái tên, động tác liền ngừng lại.
Sơn Trà.
Nếu như khả năng ghi nhớ của gã không có vấn đề, cái cô “tiểu thư” đã khiến cho Chung Định thua đến thê thảm chính là tên này. Nhưng mà, với nhan sắc của cô ta, đi thi hoa khôi?
Kiều Lăng nghếch đầu nhìn về phía sân khấu, sau đó, ánh mắt của gã ngưng tụ.
Trên sân khấu, Hứa Huệ Chanh cười đến cực kỳ quyến rũ xinh đẹp, phối hợp với đường nét ngũ quan mềm mại, rõ ràng đã làm gã kinh ngạc.
Gã nhớ lại chuyện cô ta bị ngã xuống nước. Lúc cô ta được người hầu vớt từ trong nước lên, lớp trang điểm cực kỳ xấu xí, sau đó cô ta được khiêng vào phòng khách, cũng chẳng có ai giúp cô ta xử lý gương mặt kia.
Chậc chậc, nhìn xem gã đã bỏ lỡ cái gì kia…
Kiều Lăng quét mắt một vòng đám phụ nữ còn lại trên sân khấu, lộ ra nụ cười, đưa tay ấn nút đấu giá.
Ai biết được, thế mà lại có người đã đưa ra một cái giá cao hơn.
Gã lại tăng giá.
Bên kia cũng tăng.
Sau ba vòng, Kiều Lăng u ám, “Gặp quỷ rồi!”
Tẩy đi lớp trang điểm kém cỏi kia, gương mặt của Hứa Huệ Chanh có thể ví như đóa sen mới nở. Khuôn mặt của cô không phải là loại góc cạnh cằm nhọn theo trào lưu hiện nay, mà là gương mặt trái xoan, mắt mí lót, trông vừa cổ điển lại duyên dáng.
Hứa Huệ Chanh là do Chu Cát Vũ đưa tới, Má Mì không xét duyệt nhan sắc của cô. Sau này thấy thành tích của Hứa Huệ Chanh thường thường, Má Mì cũng không hỏi gì nhiều, bà đều trực tiếp báo cáo tình hình cho Chu Cát Vũ.
Má Mì không hề ngờ rằng, Hứa Huệ Chanh lại là một mỹ nhân.
“Sơn Trà, lâu như vậy, con đã làm những gì kia chứ!” Mà Mì rất đau lòng, cảm thấy những năm nay đã để vụt mất vô số cơ hội kiếm tiền. Bà vốn còn buồn bực tại sao Kiều Lăng và Chung Định đều chỉ đích danh Hứa Huệ Chanh, bây giờ nghĩ lại, có thể là hai người kia đã nhìn thấu được thật ra đây chính là một mỹ nhân thật sự.
Má Mì thầm than mình bản lĩnh không bằng người.
Hứa Huệ Chanh không kịp phản ứng, “Má Mì, con không giỏi trang điểm …” Bình thường cô bôi một lớp phấn nền thật dày, sau đó vẽ lên những đường thô đậm. Cô không thể điều chỉnh chuẩn xác lực tay, đậm nhạt không đều, hơn nữa đánh mảng cũng quá tay, không bao lâu đã trở nên thô bẩn.
“Vậy thì đừng trang điểm!” Mà Mì đanh mặt lại. “Ai mà không trang điểm cho mình thành xinh đẹp lỗng lẫy chứ, còn con thì ngược lại, một gương mặt xinh đẹp thế kia, bôi bôi trát trát chẳng khác gì thằng hề.”
Hứa Huệ Chanh sững sốt.
Từ nhỏ cô đã có cái nhũ danh, gọi là “Sửu Nha”. Ba mẹ cũng gọi “Sửu Nha, Sửu Nha”, gọi cho đến lớn cũng vẫn là cái tên đó. Sau này lưu lạc đến chốn phong trần, giữa vô vàn người đẹp thời thượng, cô lại càng không nổi bật. Hơn nữa, các chị em đi bệnh viện chích thuốc, thẩm mỹ, đều là chỉnh mắt to hơn, gọt cằm thon nhọn, cho nên, Hứa Huệ Chanh cứ luôn nghĩ tướng mạo của mình rất bình thường.
(Sửu Nha: cô bé xấu xí)
Cô lại ngắm nhìn bản thân, vẫn chưa phân biệt được là có đẹp hay không.
Ánh mắt của Má Mì cũng chuyển đến bóng người trong gương, suy nghĩ của bà xoay chuyển một hồi, đột nhiên nảy ra chủ ý. Vào đêm Giáng Sinh, hội sở sẽ tổ chức một cuộc thi chọn hoa khôi, người đến đều thuộc đẳng cấp khách quý. Vốn là đã chọn ra được mười mấy người đẹp được yêu chuộng để tham gia, bây giờ thấy được nhan sắc thực sự của Hứa Huệ Chanh, Má Mì liền có ý đặc cách đề cử cô vào.
Ý tưởng này có rồi, nhưng Má Mì vẫn không dám tự mình quyết định, tính toán sẽ thương lượng với Chu Cát Vũ rồi nói sau.
Má Mì tô vẽ cho Hứa Huệ Chanh một lớp trang điểm nhạt, rất có hiệu quả, quả thực cứ như biến thành một người khác. Trước lúc đi, bà dặn dò, “Sơn Trà, tự mình học tập cho tốt vào, cố gắng lên.”
“Vâng, cám ơn Má Mì.”
Hứa Huệ Chanh ngắm nhìn mình trong gương, ngẩn ngơ.
Cô thích đắp lên mặt lớp phấn dày, vì đó chính là một cái mặt nạ, cô khát khao có thể đổi một gương mặt khác để đi đối diện với hoàn cảnh nhơ nhớp này. Cô hy vọng sau này khi về lại quê nhà, có thể đàng hoàng sống nửa đời còn lại, nhưng lại sợ sẽ có một ngày, người khác sẽ nhận ra cô. Cho nên cô ra sức đắp lên mình một đống phấn.
Mà lớp trang điểm nhạt này, không thể nghi ngờ là đã hoàn toàn vạch trần cô rồi.
Cô chọn lấy đồ trang điểm, dùng chổi trang điểm đánh lên hai má của mình, chẳng mấy chốc, lại là một lớp trang điểm cẩu thả xù xì.
Cô cảm thấy, nhìn dáng vẻ này lại cho cô cảm giác an toàn hơn.
----
Sau khi Má Mì và Chu cát Vũ thương lượng xong, quyết định sẽ đưa Hứa Huệ Chanh lên sân khấu chọn hoa khôi. Lúc bà điện thoại thông báo cho Hứa Huệ Chanh, giọng điệu vẫn tương đối ôn tồn. “Sơn Trà, con phải cố gắng lên đấy. Nếu như được ai đó nhìn trúng, một thoáng đã kiếm được tiền trong một năm rồi.”
Hứa Huệ Chanh mờ mịt, “Má Mì, con không thể…” Cô nhớ cuộc thi năm ngoái đều là những chân dài có thành tích cao.
Má Mì trề môi, “Cái này thì có gì có thể với không thể chứ, hầu hạ khách hàng, con đã là kỳ cựu rồi.”
Hứa Huệ Chanh còn muốn nói mình không có tài nghệ, nhưng Má Mì không kiên nhẫn nữa, bà nói, “Mà báo cho Vũ ca biết rồi, nếu con có ý kiến thì đi hỏi anh ta.”
Hứa Huệ Chanh làm gì dám đi quấy rầy Chu Cát Vũ chứ, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Khang Hân biết Hứa Huệ Chanh cũng muốn đi thi, cô hơi bất ngờ, nhưng cũng không hỏi kỹ.
Ngược lại, Hứa Huệ Chanh lại đi hỏi ý kiến Khang Hân về việc chọn hoa khôi. Thí dụ như, phải thi mục gì, nếu như không được khách hàng điểm danh, vậy có bị trừng phạt hay không.
Khang Hân bật cười, “Chính là đi sân khấu chữ T. Cô tưởng là chọn hoa khôi thật sao?” Nói trắng ra thì, chẳng qua là so xem ai có thể chiếm được sự yêu thích của đàn ông.
Thắng thua trong cuộc thi thì Hứa Huệ Chanh không hề để ý, dù sao thì cô cũng là vịt bị lùa ra trận (*). Cái cô lo lắng là chuyện khác, cô nhỏ tiếng hỏi, “Vậy…. nếu như không có khách nào muốn… Má Mì có tức giận không vậy?”
(*Biến thể của câu “Lùa vịt lên chuồng” – 赶鸭子上架 – tiếng Việt có câu tương tự là “không trâu bắt chó đi cày/ trâu không có bắt chó kéo cày”, ý chỉ một người bị ép làm một việc mình không thể làm.)
“Cố gắng đi.” Khang Hân chỉ có thể nói như thế.
“Vâng, cám ơn chị.” Hứa huệ Chanh nghe hiểu, nếu như cô không thể bán ra được thì sẽ phiền phức. “Chúng ta cùng cố gắng.”
Đột nhiên cô nghĩ tới, không biết Chung Định có đến hay không. Cô cầu nguyện cho hắn đừng nên tới.
Đêm Giáng Sinh, Chung Định thật sự không xuất hiện tại hội sở.
Hoàn toàn không liên quan đến lời cầu khấn của Hứa Huệ Chanh.
Kiều Lăng đến phòng bao của khách quý từ sớm.
Đây là tầng lầu phụ của hội sở. Ban đầu khi thiết kế đã tính đến những loại hoạt động thi đấu, khu này là xây viền theo sân khấu trung tâm ở lầu một, là những căn phòng xếp thành dãy dành cho khách quý. Xuyên qua cửa sổ, các vị khách có thể quan sát tỉ mỉ các thí sinh. Nếu như có hứng thú với ai thì khách sẽ dùng nút bấm lắp trong phòng để tiến hành đấu giá. Còn không phải là khách quý thì chỉ có thể ngồi vị trí ghế dựa trên lầu hai để tiến hành đấu giá.
Kiều Lăng ôm lấy một mỹ nữ, lười biếng dựa vào sofa.
Có mấy cậu ấm đang ở đây cùng cười cười nói nói.
Kiều Lăng cười cười vê nắn bộ ngực của cô bạn gái. Gã liếc nhìn sân khấu trống trơn, nói vào tai cô bạn gái, “Mỹ nhân à, nếu như tối nay anh mà muốn, chúng ta sẽ chơi ba người nhé.”
Cô nàng thích thú chờ mong nhưng lại tỏ vẻ kháng cự.
----
Sau khi chuẩn bị xong, Hứa Huệ Chanh đi đến toilet.
Cô vẫn còn chưa yên tậm chuyện của Chung Định.
Tối hôm đó, Chung Định không nói cho cô biết số tiền phải bồi thường, nhưng cô vẫn còn nhớ trước khi đi Kiều Lăng có nói, cái lần gã bóp cổ cô, Chung Định đã thua mất một chiếc xe, cho nên tiền cược vụ đua xe chắc chắn không hề thấp, cô đền không nổi.
Nếu như tối nay vận khí tốt, cô có thể sẽ gặp được khách quý, như thế là có thể được một khoản tiền boa không tệ rồi. Sau đó, có thể trả trước cho Chung Định.
Hứa Huệ Chanh vẫn còn đang suy nghĩ như thế, khi ra khỏi toilet cô xuôi theo hành lang đi về phía phòng thay đồ.
Cô vẫn còn đang suy nghĩ, nếu như mình tiếp tục mặc váy rộng thùng thình thì có hấp dẫn được ánh mắt của đám đàn ông hay không…
Lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, cô thoáng nhìn thấy ở đằng trước một bóng lưng đang rẽ về phía bên trái.
Cô sửng người.
Nếu như cô không nhìn lầm…. Nếu như cô không nhìn lầm…
Cô vội vàng chạy bước nhỏ về hướng đó, nhưng lại không dám trực tiếp quẹo vào lối rẽ kia, mà ngừng ở trước chỗ rẽ ngoặc, ló đầu nhìn bóng lưng của người đó.
… Quả nhiên là Kiều Diên.
Bóng lưng của Kiều Diên và Chung Định, gần như giống y chang nhau. Cách mà Hứa Huệ Chanh phân biệt, chính là quần áo của hai người.
Phong cách của Chung Định rất sang trọng. Cô là một người không rành hàng hiệu cũng có thể nhìn ra được chất liệu quần áo của hắn là thượng đẳng, còn quần áo của Kiều Diên thì lại tương đối bình dân.
Sau khi xác nhận người đó là Kiều Diên, cô liền vội vàng đuổi lên trước, “Kiều tiên sinh?”
Kiều Diên dừng bước quay đầu, con ngươi vẫn ấm áp như vậy.
Hứa Huệ Chanh nhìn gương mặt của anh, ngơ ngẩn.
Không phải là chứng mù mặt của cô nặng thêm, mà là, anh và Chung Định thật sự rất giống nhau. Điểm khác biệt chính là, đầu tóc của Chung Định đã được chỉnh trang, tóc mái vuốt thẳng lên, còn tóc mái trước trán của Kiều Diên thì rũ xuống rất tự nhiên.
Kiều Diên thấy cô không nói gì, cười cười, “Cô quen tôi à?”
Lòng Hứa Huệ Chanh thoáng cảm thấy mất mát, anh lại không nhớ ra cô rồi, “Có gặp qua.”
Anh hơi áy náy, “Xin lỗi, tôi hơi đãng trí.”
“Không sao.” Cô cười, thật ra có thể gặp được anh đã là tốt lắm rồi.
Anh cũng cười, mắt liếc về phía hành lang, “Đúng rồi, có thể phiền cô một chuyện không?”
“Ừm.” Đương nhiên có thể.
“Tôi đang ở đây tiêu phí, vừa đi toilet một chuyến, ra khỏi phòng vệ sinh thì đã không tìm được chỗ hồi nãy rồi, hơn nữa cũng không nhìn thấy nhân viên phục vụ trong hành lang.”
“Anh đi nhầm tầng rồi. Đây là tầng phụ của hội sở, hôm nay có hoạt động, cho nên đã dọn dẹp sân khấu rồi.” Hứa Huệ Chanh chỉ về phía trước, “Anh đi thang máy kia xuống dưới.”
“Thì ra là vậy.” Kiều Diên lễ độ nói tiếng cảm ơn, “Cám ơn cô.”
“Không cần khách sáo.” Cô chán nản bản thân chưa gì đã vội vàng chạy tới đây, bèn lùi lại một bước, xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Kiều Diên liếc nhìn bóng lưng của cô một cái, vẻ mặt hơi biến đổi, anh nhớ ra cái gì đó, “Hứa tiểu thư?”
Cô kinh ngạc quay đầu lại.
Ánh mắt của anh di chuyển trên gương mặt cô, anh cất tiếng khen ngợi, “Hứa tiểu thư trở nên xinh đẹp hơn rồi.”
Hứa Huệ Chanh bừng tỉnh. Không phải là anh không nhớ cô, mà là vì cô phải tham gia chọn hoa khôi, cho nên các “chị em” đã giúp cô trang điểm. “Cám ơn.” Nhưng không thể phủ nhận, nghe thấy lời anh nói, cô rất vui vẻ.
“Sao mái tóc dài thế mà cắt đi rồi?”
“Có chút chuyện, nên cắt thôi.”
“Thật đáng tiếc quá.” Ánh mắt của anh tựa như xuyên qua cô mà nhìn vào ai đó.
Hứa Huệ Chanh rất muốn tiếp tục trò chuyện với anh, nhưng cô vẫn còn hoạt động phải tham gia. “Kiều tiên sinh, tôi có việc phải đi rồi.” Nói xong, cô thật muốn cắn lưỡi của mình. Chuyện cô phải làm, không phải chính là liên quan đến chuyện quyến rũ đàn ông sao.
“Vâng.” Vẻ mặt của Kiều Diên không đổi, “Chỗ này có hoạt động sao?”
“Ừm.” Giọng nói của cô thấp xuống, “Chọn hoa khôi…”
Anh cười, không hề có chút ý nhạo báng, rồi nói, “Nghe cỏ vẻ rất thú vị.”
Giọng nói của cô càng thấp, “Tôi đi đây.”
Bước đi của Hứa Huệ Chanh vừa gấp vừa nhanh.
Lúc đầu mới nhìn thấy anh, cô rất vui mừng. Nhưng nói xong mấy câu, sự tự ti của cô đã trỗi dậy.
----
Cái gọi là thi thố, chính là một đám “chị em” mặc váy dài hai dây đứng trên sân khấu nhận lấy ánh mắt dò xét của đám đàn ông phía dưới.
Người chủ trì chưa nói được mấy câu, thính phòng lầu trên đã có khán giả lớn tiếng than phiền, “Mặc nhiều quá. Cởi cởi cởi cởi.”
Người chủ trì ha ha cười hai tiếng, “Trò hay ở phía sau, các vị yên lòng chớ nóng vội.”
Lúc người chủ trì giới thiệu từng vị “tiểu thư” một, Kiều Lăng tỏ vẻ hoàn toàn không tập trung, hắn dựa vào vai cô bạn gái, nghe tiếng loa phóng thanh trong phòng bao truyền đến tiếng báo tên gọi và số hiệu, gã cắn cô bạn gái một cái, “Tiểu mỹ nhân, em tên là gì vậy?”
“Kiều tiên sinh, em tên là **.” Cô gái nũng nịu.
“Cuối cùng cũng không phải là tên hiệu rồi. **, thật đẹp.” Gã táy máy tay chân, cô gái gần ngay cạnh khiến gã càng có hứng thú.
Nhưng mà, khi gã nghe thấy một cái tên, động tác liền ngừng lại.
Sơn Trà.
Nếu như khả năng ghi nhớ của gã không có vấn đề, cái cô “tiểu thư” đã khiến cho Chung Định thua đến thê thảm chính là tên này. Nhưng mà, với nhan sắc của cô ta, đi thi hoa khôi?
Kiều Lăng nghếch đầu nhìn về phía sân khấu, sau đó, ánh mắt của gã ngưng tụ.
Trên sân khấu, Hứa Huệ Chanh cười đến cực kỳ quyến rũ xinh đẹp, phối hợp với đường nét ngũ quan mềm mại, rõ ràng đã làm gã kinh ngạc.
Gã nhớ lại chuyện cô ta bị ngã xuống nước. Lúc cô ta được người hầu vớt từ trong nước lên, lớp trang điểm cực kỳ xấu xí, sau đó cô ta được khiêng vào phòng khách, cũng chẳng có ai giúp cô ta xử lý gương mặt kia.
Chậc chậc, nhìn xem gã đã bỏ lỡ cái gì kia…
Kiều Lăng quét mắt một vòng đám phụ nữ còn lại trên sân khấu, lộ ra nụ cười, đưa tay ấn nút đấu giá.
Ai biết được, thế mà lại có người đã đưa ra một cái giá cao hơn.
Gã lại tăng giá.
Bên kia cũng tăng.
Sau ba vòng, Kiều Lăng u ám, “Gặp quỷ rồi!”
Bình luận truyện