Bần Cùng Dã Nương Tử

Chương 9



Làm vợ người ta thì nên làm những gì? Gả vào Đông Phương gia đã một thời gian nhưng Tây Môn Nguyên Bảo vẫn như cũ, hoàn toàn không biết gì cả.

Sau khi nàng gả vào được mấy ngày, bà bà từng yêu cầu nàng chà lau một ít đồ nghe nói là đồ cổ giá trị phi thường, kết quả nàng không cẩn thận dùng sức bẻ gẫy mất một cái đường tam màu cung nữ dũng đầu (lại dịch không thoát ý nên giữ nguyên hiện trạng).Chỉ thấy bà bà mặt mày xanh lè xanh lét, tựa hồ như nàng hi vọng bị bẻ gẫy là cổ của nàng chứ không phải là đường tam màu cung nữ dũng trân quý. Sau đó bà bà còn tìm Đông Phương Dực cáo trạng, còn nói sẽ không cho nàng tiếp xúc với các món đồ cổ quý giá trong nhà.

Kỳ thật nàng thật sự không phải cố ý, nàng làm sao biết được mấy món đồ cổ đó lại mong manh, yếu ớt như vậy, chỉ mới lau có một cái đã bị gãy. Nếu sớm biết bà bà quý trọng như vậy, nàng sẽ cố gắng kiềm chế lực đạo.

Vì muốn làm cho bà bà vui lòng, nàng muốn mình phải làm chút việc gì đó để bà bà ngày ngày không làm mặt lạnh nữa. Nhưng Đông Phương Dực biết chuyện lại ngăn cản nàng, nói là nàng đừng đem việc nhỏ này để trong lòng. Nàng không để ý, nhưng bà bà thì có a!. Đông Phương Dực lại nói cũng không sao, hắn sẽ mua nhiều thứ quý giá hơn về cho bà bà.

Vài ngày sau, tâm tình bà bà hơi bình phục liền sai nàng xuống phòng bếp nấu bữa cơm cho người trong nhà, nói đây là việc mà thê tử trong Đông Phương gia phải làm. Chuyện nấu cơm một chút cũng không làm khó được nàng, nàng tự tin là mình có thể nấu được một bữa ăn ngon cho mọi người. Chẳng phải Đông Phương Dực đã từng khen nàng chỉ tùy tiện nướng qua mà cũng có thể nướng lợn rừng ngon đến vậy, mùi thơm nức mũi, hương vị ngon ngọt…sao. Cho nên nấu cơm chỉ là chuyện nhỏ, cho dù nhắm mắt lại nàng cũng có thể làm tốt.

Lần này, nàng khẳng định có thể làm cho bà bà nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa!

Vì muốn thể hiện, cũng vì không muốn để bà bà lại tìm Đông Phương Dực cáo trạng, làm cho hắn ngứa lỗ tai. Nguyên Bảo quyết tâm đem hết khả năng, cố gắng biểu hiện tốt nhất, làm cho mọi người biết được tay nghề của nàng, cũng đồng ý rằng Đông Phương Dực cưới nàng là quyết định chính xác.

Tây Môn Nguyên Bảo tự tay nấu một bàn đồ ăn phong phú, mà Y Thư Ngọc nhìn thấy đồ ăn đầy bàn cứ như là một ngọn núi nhỏ thì kinh ngạc không nói nên lời.

Người Đông Phương gia rất ít, tính luôn cả Tây Môn Nguyên Bảo vừa gả vào thì cũng chỉ có bốn người, nhưng thức ăn nàng nấu ra đến hai mươi người ăn còn chưa hết. Y Thư Ngọc không hiểu nàng tính toán thế nào, tra hỏi mới biết Nguyên Bảo đem nguyên vật liệu nấu ăn cất giữ ở phòng bếp dùng hơn phân nửa.

Đối mặt với tình cảnh như vậy, Y Thư Ngọc ngay cả khí lực oán giận còn dâu cũng không có, nàng chợt nhận ra rằng làm khó dễ Nguyên Bảo là một chủ ý cực kỳ ngu ngốc. Bởi vì nàng chẳng những không làm khó được Nguyên Bảo mà còn làm cho trong nhà bị thiệt hại nhiều hơn, cũng làm cho mình tăng thêm vài sợi tóc bạc. Nguyên Bảo mới vào cửa chưa được bao lâu, nàng như đã già thêm mười tuổi, cả ngày luôn lo lắng xem dã nha đầu này có gây ra rắc rối gì không, tỷ như đánh vỡ bình hoa cổ, đem tranh chữ cổ của danh gia làm giấy lộn vứt bỏ đi…Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm nàng đau đầu.

Vì bảo vệ cho các cổ vật quý giá, vì không muốn thức ăn của Đông Phương gia bị thiếu thốn, Y Thư Ngọc liền yêu cầu Nguyên Bảo chuyện gì cũng không cần làm, cũng đừng động đến bất cứ thứ gì, như vậy đây mới là kế sách vẹn toàn.

Bị bà bà đối đãi như vậy Nguyên bảo cảm thấy thực không thú vị, nàng chỉ là cả ngày mặc tơ lụa gấm vóc đi qua đi lại, hạ nhân thấy nàng liền có vẻ phòng bị, sợ nàng không cẩn thận lại làm hư hại đồ đạc, hại bọn họ bị lão phu nhân mắng.

Đông Phương Dực bận rộn việc mỏ vàng cùng tiệm châu báu nên ban ngày không thể cùng nàng chơi đùa, cũng may còn có Bảo Đệ ở bên, nếu không nàng thực sự nhàm chán đến chết mất.

“Nguyên Bảo, làm con dâu của Đông Phương gia mỗi ngày chỉ cần ăn no ngủ kĩ thôi sao”, Tây Môn Bảo Đệ buồn bực hỏi.

“Đúng vậy……” Tây Môn Nguyên Bảo thực không tinh thần trả lời Bảo Đệ. Cuộc sống của nàng hiện nay ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, rất nhanh sẽ biến thành con heo mập a!

Bí mật của nàng vẫn được che giấu rất tốt, bọn hạ nhân đến nay vẫn chưa phát hiện được sức ăn kinh người của nàng. Mỗi lần bà bà, tiểu cô dùng cơm xong, bọn họ trở về phòng, Đông Phương Dực liền sai người chuẩn bị một đống đồ ăn, làm bộ như hắn đói bụng, kỳ thật những thứ kia đều chui hết vào bụng nàng.

Mọi người đều nghĩ Đông Phương Dực sau khi cưới vợ tâm tình tốt, nên gia tăng sức ăn, không ai ngờ được Nguyên Bảo xinh xắn, nhỏ bé lại là kẻ có sức ăn kinh người.

“Đến đây mấy ngày, ta phát hiện người của Đông Phương gia dù là chủ nhân hay tôi tớ, không có ai thích cười đùa”, Tây Môn Bảo Đệ cảm thán, người Đông Phương gia cùng Tây Môn gia rất khác nhau. Tây Môn gia cả ngày cả nhau, vui vẻ thì sẽ cười thật to, còn Đông Phương gia thì không khí trầm lặng, mỗi người đều giống như một cái đầu gỗ.

“Đúng vậy!” Tây Môn Nguyên Bảo lại là sâu kín thở dài. Có thể là nàng không được người thích, cho nên bà bà không thích nàng, ngay cả tiểu cô Đông Phương Diễm có bộ dáng giống Đông Phương Dực cũng đối nàng như không nhìn thấy, làm như nói nhiều với nàng vài câu sẽ bị lây bệnh truyền nhiễm cho nên tránh được bao xa nàng liền tránh xa bấy nhiêu.

Ai! Nàng không có cách, cũng không quản ! Bất kể là thích nàng hay ghét nàng cũng được, dù sao chỉ cần Đông Phương Dực thích nàng là đủ.

Khi Tây Môn Nguyên Bảo cùng Tây Môn Bảo Đệ đang đi dạo, một đám con gái trong tộc Đông Phương gia bắt gặp cũng bắt đầu chỉ vào các nàng bàn tán…

“Nghe nói dã nha đầu Tây Môn gia gả vào là một ôn thần!”, chuyện xấu truyền ngàn dặm, huống chi Nguyên Bảo còn là người của Tây Môn gia, mà Tây Môn gia thì luôn đối nghịch với Đông Phương gia. Cho nên Nguyên Bảo gả vào Đông Phương gia là tiêu điểm để mọi người chú ý, ai cũng chờ mong nghe tin tức không tốt của nàng từ nhà chính truyền ra.

“Nghĩ chắc nàng ở Tây Môn gia cũng là một củ khoai lang nóng bỏng tay, cho nên Tây Môn gia vốn không có ý tốt, định đem nàng gả vào nhà chúng ta, làm cho Đông Phương gia chúng ta gà bay chó sủa”, Tây Môn gia quả nhiên tâm tư ác độc.

“Đáng thương cho tộc trưởng lại chọn nàng làm vợ, thật là không hay ho gì. Ta thấy nàng chỉ được khuôn mặt dễ nhìn, còn lại chẳng được giá trị gì.”. Người nếu không may thì ngay cả nước miếng cũng bị sặc, huống chi là chuyện chung thân đại sự. Ai!

Các tộc nhân bình luận, hai tỷ muội Nguyên Bảo cùng Bảo Đệ đều nghe được rõ ràng, mọi người đối với các nàng không có thiện ý, các nàng cũng cảm nhận được.

“Đáng giận! Ta thế nào cũng phải làm cho các nàng im miệng lại”, Tây Môn Bảo Đệ tức giận, vé ống tay áo, chuẩn bị sẵn quyền đầu chỉ chờ Nguyên Bảo nói một tiếng là sẽ nhào vô đánh những kẻ nhiều chuyện kia.

“Bảo Đệ, quên đi.” Nguyên Bảo cố kiềm giữ Bảo Đệ đang xúc động.

“Như thế nào có thể cứ như vậy quên đi? Bọn họ khi dễ ngươi! Còn chửi là ôn thần, khoai lang, tuy rằng ta không biết vì sao lấy khoai lang ra mắng chửi người, không phải là ăn rất ngon sao? Nguyên Bảo, ngươi không tức giận sao? Như vậy không giống ngươi một chút nào. Ngươi nên cùng ta thủ sẵn quyền đầu, đánh cho bọn họ kêu cha gọi mẹ, xem sau này còn ai dám can đảm bịa chuyện về ngươi nữa không”, Tây Môn Bảo Đệ tức giận.

“Bảo Đệ, ngươi nói thật sự nói đúng, ta tức giận đến mức muốn dùng quyền đầu đánh cho bọn họ kêu cha gọi mẹ, làm cho bọn họ lần sau thấy ta phải lập tức tự động né tránh”

“Đúng! Đây mới là Tây Môn Nguyên Bảo chân chính, Nguyên Bảo, chúng ta lên”. Tây Môn Bảo Đệ thấy nàng rốt cục cũng tức giận giống mình, ra sức tán thưởng, còn vỗ vai Nguyên Bảo ý muốn cùng nàng tiến lên đánh người.

“Bảo Đệ, ta không đánh người.” Tây Môn Nguyên Bảo lại giữ chặt Bảo Đệ, đối nàng lắc đầu.

“Cái gì?”, Tây Môn Bảo Đệ ngạc nhiên, cao giọng hỏi, không thể hiểu được Nguyên Bảo vẫn không chịu động thủ. Nguyên Bảo rốt cuộc là làm sao vậy?

“Đông Phương Dực là tướng công của ta, mà những kẻ nói xấu ta lại là tộc nhân của hắn, ta đã gả cho Đông Phương Dực, nương ta nói, nam nhân quan trọng nhất là mặt mũi, ta phải giữ mặt mũi cho hắn thật tốt mới được. Ngươi nghĩ đi, nếu chúng ta đánh tộc nhân của hắn, tuy rằng chúng ta rất thống khoái nhưng cũng có nghĩa là sẽ đem mặt mũi của Đông Phương Dực ném xuống đất, ta không thể đối với hắn như vậy được”. Vì Đông Phương Dực, nàng nhẫn! Cho dù là nhẫn đến hộc máu, nội thương, vẫn là nhẫn!

“Nguyên Bảo, ngươi thật sự thực yêu tỷ phu, vì tỷ phu, ngươi cư nhiên có thể không phát giận đánh người, ô…… Ta hảo cảm động nha!” Tây Môn Bảo Đệ lúc này mới phát hiện nguyên lai Nguyên Bảo yêu không chỉ có là thức ăn cùng mỏ vàng óng ánh của Đông Phương gia còn là yêu Đông Phương Dực đến tận xương tủy.

“Ai…… Ai thương hắn? Ta chỉ là không nghĩ làm hắn mất mặt mũi, hơn nữa cũng chính là bảo toàn mặt mũi của Tây Mọn gia chúng ta. Không thể làm cho Đông Phương gia chê cười Tây Môn gia chúng ta chỉ biết đánh người”, bị vạch trần sự thật, hai tai Nguyên Bảo đỏ bừng nhưng có chết cũng không thừa nhận.

“Chúng ta thật là chỉ biết đánh người cướp người a!” Tây Môn Bảo Đệ nói đương nhiên.

“Nói tiếp với ngươi, ta sẽ tức chết! Quên đi, không thèm nghe ngươi nói nữa.” Cho dù là sự thật cũng không nên lớn tiếng ồn ào cho thiên hạ biết.

Ở Đông Phương gia quá buồn chán, hai người theo bản năng đi xa khỏi Đông Phương gia một chút để hưởng không khí tự tại bên ngoài. Đến trên núi, hai người như hai con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, chạy tới chạy luo, vừa chạy vừa cười, rất khoái hoạt.

Ở bên ngoài, Nguyên Bảo không cần giả bộ là tiểu thư khuê các, không cần đi những bước nhỏ không được tự nhiên, nàng nhịn đã lâu, thật vất vả mới không có người khác mở to mắt nhìn nàng chằm chằm, đương nhiên là muốn khôi phục bộ dáng tiểu thổ phỉ dũng cảm trước kia.

Hai người ở trên núi ngược xuôi, đáng tiếc các nàng không thể lại làm hoạt động chặn đường đánh cướp, nếu không đã có thể ôn lại một chút khoái cảm đánh cướp.

“Nguyên Bảo, hay là ngươi đi đánh lợn rừng đến đây, chúng ta nướng ăn có được không?”

“Không thành vấn đề, hết thảy hãy giao cho ta”, Tây Môn Nguyên Bảo vỗ ngực cam đoan, nhất định đánh cho Bảo Đệ một con lợn rừng thật to.

“Đến…người …a …mau”, một âm thanh yếu ớt từ xa vang tới.

“Ngươi vừa nói cái gì?” Tây Môn Nguyên Bảo buồn bực hỏi Bảo Đệ.

“Ta? Ta muốn ngươi đi đánh lợn rừng cho ta ăn nha!”

“Không đúng, sau đó ngươi có nói thêm gì nữa? ta nghe không rõ”, quái, lỗ tai của nàng rõ ràng rất thính vì sao bây giờ lại nghe không rõ?

“Không có, ta cái gì cũng chưa nói”, Tây Môn Bảo Đệ lắc đầu đến muốn rụng luôn cái cổ, kiên quyết phủ nhận.

“Ta rõ ràng có nghe thấy, nếu không phải ngươi nói, sẽ là ai?” Nơi này chỉ có nàng cùng Bảo Đệ, nếu nàng không lên tiếng, Bảo Đệ cũng không nói chuyện vậy thì là ai?

“Mau…… Đến…… người…… A…… Cứu…… Cứu…… Ta……” Hơi thở mong manh cùng tiếng kêu cứu lại từ phương xa truyền đến.

Lần này, hai tỷ muội nghe được rành mạch, chứng thật nói quả nhiên không phải Bảo Đệ nói, mà là có một người khác.

“Nguyên Bảo, ngươi vừa nghe thấy là không phải chính là thanh âm này chứ?”

“Đúng vậy! Bảo Đệ, có người kêu cứu mạng, chúng ta đi qua nhìn xem.” Tây Môn Nguyên Bảo lá gan lớn, dẫn đầu đi ở đằng trước.

“được, đi xem.” Có Nguyên Bảo ở đây, Bảo Đệ cũng không biết sợ là gì, tín nhiệm đi theo sau Nguyên Bảo, tiến đến tìm hiểu xem chuyện gì.

Hai người theo âm thanh yếu ớt mà tìm đến chỗ một khe suối, nhìn thấy một ông lão đầu tóc trắng xóa bị ngã dưới khe suối, cả người chật vật ngồi ở phía dưới, không đứng dậy được.

“Lão đầu nhi, ngươi không sao chứ?” Tây Môn Nguyên Bảo hướng phía dưới hô.

Lão đầu nhi? Là kêu ai? Là ai thất lễ như vậy, dám gọi hắn là lão đầu nhi? Ông lão tức giận ngẩng đầu nhìn lên liền thấy hai tiểu cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc ở phía trên nhìn xuống hắn, mà cái câu “lão đầu nhi” không lễ phép kia chắc chắn là xuất phát từ miệng của hai tiểu cô nương này.

“Nguyên Bảo, lão đầu nhi giống như bị thương.” Tây Môn Bảo Đệ nhìn một lát, sau đưa ra kết luận.

“Cô nương, ta bị ngã xuống suối, bị gãy chân làm phiền ngươi tìm giúp vài tên tráng đinh đến đây cứu ta”. Lại là lão đầu nhi, thật sự là quá thất lễ.. Nhưng trước mắt hắn đang bị thương, chân bị gãy, không thể cùng tiểu cô nương so đo nhiều, tạm thời phải nhận nhịn mà hạ giọng,đợi khi an ổn rồi mới mắng các nàng, dạy các nàng cái gì gọi là kính lão đắc thọ.

Tây Môn Nguyên Bảo nhìn nhìn địa hình bốn phía, khe suối không sâu, một bên lại có cây đại thụ thuận lợi cho nàng mượn sức đi lên cho nên không cần phí sức tìm tráng đinh đến làm gì, một mình nàng cũng có thể làm được.

“Lão đầu nhi, ngươi đừng sợ, cô nãi nãi ta đi xuống cứu ngươi” , ra khỏi Đông Phương gia, ngữ khí nói chuyện của Nguyên Bảo liền hồi phục như trước, cũng không vì quần áo trên người hoa lệ mà e dè hơn.

“Cái gì? Tiểu cô nương, ngươi một người sao thành?” , ông lão nghe nàng nói muốn một mình xuống đây cứu hắn, không khỏi há hốc mồm, ngầm nói thầm, chắc lại là một cô nương ngốc không biết tự lượng sức mình. Còn có, nàng dám xưng mình là cô nãi nãi, thật khó nghe muốn chết.

Tây Môn Nguyên Bảo không để ý tới nghi ngờ của hắn, đem đôi giày thêu hoa tháo bỏ qua một bên, cột lại làn váy dài đáng ghét, Bảo Đệ cũng ở một bên hỗ trợ nàng cột lại hai ống tay áo cho gọn gàng, giúp nàng có thể cử động dễ dàng. Sau khi chuẩn bị xong, Nguyên Bảo liền nương theo cây đại thụ đi xuống dưới khe suối, đến bên cạnh lão giả.

“Tiểu cô nương, ta nói cô nhỏ nhắn như vậy làm sao có thể cứu ta?”, lão giả cũng không muốn nàng cứu hắn không được còn hại chết hắn.

“Ao, lão đầu nhi, ngươi đừng có lải nhải nữa, cô nãi nãu đã nói cứu ngươi thì sẽ cứu được ngươi”, lão đầu nhi này sao lại nhiều lời như vậy. Nàng đã nói sẽ cứu hắn, sao hắn cò lo lắng cái gì chứ?

“Tiểu cô nương này sao có thể nói chuyện thô lỗ như vậy?” Cái gì mà lão đầu nhi, rồi cô nãi nãi? Ngươi ít ra cũng phải gọi ta là lão công công, còn có ngươi làm sao có thể xưng là cô nãi nãi chứ? Bộ dạng ngươi thoạt nhìn đáng yêu, nhỏ nhắn, sao lời nói lại khó nghe như vậy”. Lão giả bị nàng trái một câu lão đầu nhi, phải một câu cô nãi nãi làm cho nổi giận, nhịn không được bắt đầu giáo huấn nàng.

“ha, ha, thật buồn cười, ngươi không phải thái giám trong cung, sao muốn Nguyên Bảo gọi ngươi là công công?”. Ở phía trên nghe lão đầu nhi giáo huấn, Bảo Đệ nhịn không được ôm bụng cười to.

“Đúng vậy! Rõ ràng đều là cái lão đầu nhi, như thế nào còn muốn tiến cung làm công công a?” Tây Môn Nguyên Bảo khó hiểu lắc đầu.

“Xú nha đầu! Là lão công công! Này lão công công cùng công công trong cung là không giống nhau” .Lão giả bị các nàng làm cho tức chết. Sớm biết hai tiểu nha đầu này đến làm cho hắn tức giận muốn chết thì hắn không thèm kêu cứu mạng, thà để ngã chết ở đây còn hơn.

“Mặc kệ là cái gì công công, còn không đều là công công?” Lão nhân này thật sự thực dong dài nha!

Không muốn lại nghe hắn nói dông dài, Tây Môn Nguyên Bảo nâng lão đầu nhi để lên lưng rồi gọn gàng đứng lên đi lên trên.

“Đừng chạm vào ta! Ngươi sẽ đem ta ngã chết — di? Làm sao có thể?” Bị đặt mạnh mẽ trên lưng tiểu cô nương, lão giả kinh hoảng, sợ nàng không cẩn thận ngã làm chết hắn. Nhưng thấy nàng cõng hắn đi rất thoải mái, bước đi an an ổn ổn, không tốn một chút sức lực làm hắn ngạc nhiên, trợn tròn mắt.

“Cô nãi nãi ta đã nói là cứu ngươi, làm sao có thể để ngươi bị ngã chết”. Tây Môn Nguyên Bảo tức giận đáp trả.

Nàng thoải mái cõng lão đầu nhi trên lưng, vịn vào cây cổ thụ để đứng lên, không mất bao nhiêu thời gian, nàng đã thuận lợi cứu được hắn, còn nghe Bảo Đệ vỗ tay khen ngợi.

“Lão đầu nhi, Nguyên Bảo khí lực thật sự lớn, cõng ngươi từ dưới khe suối lên là việc nhỏ, cho dù ngươi muốn, nàng cũng có thể cõng ngươi chạy quanh núi mấy vòng cũng không thành không vấn đề”. Tây Môn Bảo Đệ khoe khoang, không muốn lão đầu nhi xem thường Nguyên Bảo.

“Ngươi nói nàng kêu Nguyên Bảo?” Lão giả suy tư lời nói của tiểu cô nương kia, hắn đã nghe qua cái tên Nguyên Bảo này, hơn nữa có ấn tượng cực kì sâu sắc. Nếu hắn nhớ không lầm Nguyên Bảo này chính là Tây Môn Nguyên Bảo mới gả vào Đông Phương gia không lâu.

“Đúng vậy! Tên rất hay đúng không?”

“Bảo Đệ, ngươi cùng lão đầu nhi đừng nói chuyện vô nghĩa nữa. Lão đầu nhi, ngươi vì sao mà bị ngã xuống khe suối? Như vậy mà cũng không bị gãy xương cốt, ngươi thật là may mắn”

“Xú nha đầu! Ai cho ngươi thất lễ vẫn bảo ta lão đầu nhi? Ta không phải muốn ngươi gọi ta một tiếng lão công công sao? Bằng không ngươi bảo ta ông bác tốt lắm.” Lão giả không vui đánh một cái thật mạnh lên đầu nàng.

“Ai nha! Đau quá!” Tây Môn Nguyên Bảo đau kêu một tiếng.

“Vô nghĩa! Không đau ta làm gì đánh ngươi!”

“Ngươi cùng ta nương nói giống nhau……” Ô……

Tây Môn Bảo Đệ thấy lão đầu nhi động thủ đánh người, vội vàng im miệng, miễn cho người kế tiếp bị đánh là nàng.

“Ta a, ngã xuống khe suối cũng không phải là bởi vì tuổi già sức yếu, ta là ở nhà nhàn rỗi nhàm chán, liền cưỡi con lừa đi ra phơi nắng, nào biết đột nhiên có con thỏ nhảy ra làm con lừa của ta hoảng sợm kế quả là ta bị con lừa lỗ mãng hất ngã xuống khe suối. Cũng không biết con lừa chạy đi đâu mất, không biết có bị dã thú ăn mất hay không nữa?”

“Thì ra là thế a! Lão…… Ách…… Ông bác, ngươi ở chỗ nào, ta trước đưa ngươi về nhà trị thương, sau đó sẽ đi tìm con lừa về cho ngươi được không”, vốn định gọi hắn là lão đầu nhi nhưng lại sợ bị đánh đau lần nữa, Tây Môn Nguyên Bảo vội vàng thu hồi ý định, ngoan ngoãn gọi hắn là ông bác.

“Như vậy cũng tốt, ngươi liền cõng ta về nhà đi thôi.” Xem ra nàng là học ngoan, tiếp thu lời nói của hắn làm cho hắn cũng hòa hoãn hơn.

“Không biết ông bác ở chỗ nào?”, sợ lại bị đánh đau nên Nguyên Bảo gọi thật ngoan.

“Dã nha đầu ngươi ở chỗ nào, ta liền ở chỗ đấy”, lời nói của lão giả giống như tảng đá ngàn cân đánh xuống Nguyên Bảo.

“Gì?!” Thiệt hay giả? Lão đầu nhi là nói đùa thôi đúng không? Hắn không thể là người của Đông Phương gia, nàng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua hắn a! Lão thiên gia, ông sẽ không tàn nhẫn mà đem chuyện này ra trêu chọc nàng chứ? Không thể nào.”

Tây Môn Bảo Đệ thở gấp một hơi, hai mắt đảo lia đảo lịa giữa Nguyên Bảo cùng lão đầu nhi, trong lòng thầm than, cuối cùng ánh mắt tràn đầy đồng tình dừng lại trên người Nguyên Bảo.

Đông Phương Dực nhận được tin lập tức chạy về nhà, thấy mẫu thân đang ngồi thẫn thờ ở phòng khách, không biết đang suy nghĩ cái gì mà ánh mắt rất mông lung.

Hôm nay Đông Phương Dực cố ý đi ra bên ngoài, muốn dẫn dụ sát thủ của Phục Hổ môn, bởi vì hắn không thích ngồi chờ chết, thậm chí cái gì cũng không làm mà đợi đối phương tìm đến tận cửa. Hắn muốn chủ động xuất kích, cho nên nếu Phục Hổ môn muốn mạng của hắn thì hắn sẽ cho bọn chúng biết, muốn mạng của hắn cũng có thể nhưng không phải dễ dàng có thể lấy được mà phải trả giá thật đắt.

Ai ngờ hắn ở bên ngoài còn chưa thấy sát thủ Phục Hổ môn xuất hiện, liền được hạ nhân đến thông báo trong tộc xảy ra chuyện, cần hắn trở về xử lý.

Khi nghe tin, hắn không khỏi nghĩ đến Nguyên Bảo lại không cẩn thận gây ra họa gì, chọc cho mẫu thân giận tím mặt, mới có thể phái người đi tìm. Hắn lập tức bãi bỏ kế hoạch dẫn dụ Phục Hổ môn, ra roi thúc ngựa chạy mau về nhà.

“Nương, xảy ra chuyện gì?”, Đông Phương Dực thấy mẫu thân ngồi thất thần, đoán rằng Nguyên Bảo chắc đã gây ra đại họa, nếu không mẫu thân vốn đã sớm thích ứng với năng lực gây họa của nàng sao còn có thể ngồi thẫn thờ như vậy.

“Dực nhi, nương thật sự không biết nên nói từ đâu…’, nghe tiếng gọi của con, Y Thư Ngọc phục hồi tinh thần lại.

“Nương, mặc kệ Nguyên Bảo làm cái gì, ta hướng ngài cam đoan, nàng tuyệt đối là vô tâm.” Trước thay thê tử giải thích rồi nói sau.

“Dực nhi, Nguyên Bảo hôm nay cứu ông bác ngươi”, Y Thư Ngọc từ từ nói, theo tình hình hôm nay, nàng thật không biết Nguyên Bảo là thê tử tốt hay không tốt, rất khó định luận a!

“Cái gì? Ông bác?” Đông Phương Dực kinh ngạc nhíu mày. Ông bác lớn tuổi luôn một mình ru rú trong nhà, chuyện lớn nhỏ trong tộc đều mặc kệ, tuy là mặc kệ nhưng ở trong tộc ông bác lại là một trưởng bối được kính trọng nhất, chỉ cần hắn nói một câu, không có người không da1mg nghe theo. Nhưng Nguyên Bảo làm sao có thể gặp được ông bác, còn cứu hắn?

“Ông bác ngươi không cẩn thận rơi vào khe suối, bị gãy chân, Nguyên Bảo vừa lúc đi ngang qua, liền cõng hắn về nhà, Dực nhi, ngươi nói xem có phải khí lực của Nguyên Bảo rất lớn có phải không?. Y Thư Ngọc đang buồn bực thật sự, không nghĩ tới Nguyên Bảo có thể cõng một nam nhân về nhà, tuy rằng ông bác đã lớn tuổi, lại gầy yếu nhưng Nguyên Bảo vẫn có thể một mạch cõng hắn về nhà chứng tỏ khí lực của nàng không thua bất kỳ một đại nam nhân nào.

“Khí lực của nàng so với người bình thường quả có lớn hơn”, Đông Phương Dực cố gắng giảm nhẹ sự thật, không muốn để mẫu thân biết thực tế khí lực của Nguyên Bảo là lớn kinh người.

“Cho nên Nguyệt Nha cầm của ta cùng đường tam màu cung nữ dũng mới có thể bị nàng làm gãy?”. Y Thư Ngọc thì thào tự hỏi, như thế có thể hiểu được vì sao Nguyên Bảo không có lợi khí trong tay cũng có thể dễ dàng làm đứt dây đàn cùng làm gãy cổ đường tam màu cung nữ dũng. Nhưng có phải khí lực của nàng so với lời nói của con còn lớn hơn nữa?

“Nương, ông bác hiện tại như thế nào? Còn có Nguyên Bảo đâu? Như thế nào không thấy bóng người?”Nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn thấy tiểu thê tử bộ dáng đắc ý dào dạt của tiêu thê tử đi ra gặp hắn để khoe công.

“Ông bác ngươi không có việc gì, đại phu đã đến khám qua, cũng đã đem cái chân bị gãy xử lý tốt. Về phần Nguyên Bảo, ông bác ngươi lệnh cho nàng ra ngoài tìm con lừa của hắn trở về”. Y Thư Ngọc nói rõ mọi việc cho con biết.

“Một mình Nguyên Bảo ra ngoài tìm?”

“Không, nàng cùng cái gọi là nha đầu hồi môn nhưng thật ra là đường muội Bảo Đệ đi tìm”. Ông bác chỉ đích danh hai người đi tìm, người ngoài dù muốn giúp đỡ cũng không có biện pháp, nhưng thật ra cũng có nhiều người đang muốn chờ xem hai nàng làm sao tìm được lừa trở về.

Trước mắt mọi người đều không hiểu thái độ của ông bác đối với Nguyên Bảo, tuy rằng nàn đã cứu hắn nhưng thái độ của hắn với nàng không rõ ràng. Không có cao hứng đặc biệt hay cảm kích mà chỉ quăng cho nàng một cái mệnh lệnh, muốn đích thân Nguyên Bảo đi tìm con lừa về cho hắn. Nếu Nguyên Bảo cùng Bảo Đệ thuận lợi tìm được con lừa nguyên vẹn trở về thì tốt, nếu không thì không biết sẽ nổi lên phong ba gì? Y Thư Ngọc cũng không muốn phong ba xảy ra, làm ảnh hưởng uy tín của Dực nhi trong mắt tộc nhân.

“Ta trước tới thăm ông bác”, Đông Phương Dực vội vàng cáo lui, sau khi biết Nguyên Bảo không gây ra họa gì, trong lòng yên tâm không ít. Chờ xác định được thái độ của ông bác đối với Nguyên Bảo sẽ có kế sách đối ứng sau.

Kết quả, khi Đông Phương Dực đến nhà ông bác lại ăn phải bế môn canh, người làm canh cửa liền ngăn hắn lại, nói ông bác muốn nghỉ ngơi, không tiếp khách, bảo hắn lần sau hãy đến thăm. Không thể thăm dò được thái độ của ông bác đối với Nguyên Bảo, Đông Phương Dực cũng không suy nghĩ nhiều, liền cỡi Hắc Câu ra ngoài tìm Nguyên Bảo.

Tây Môn Nguyên Bảo cùng Bảo Đệ đang ở trong núi tìm tung tích con lừa.

“Nguyên Bảo, của ngươi đầu còn đau không?” Tây Môn Bảo Đệ đồng tình hỏi Nguyên Bảo, hai mắt cũng không quên cố gắng tìm kiếm con lừa mất tích.

“Đau a! Ngươi đừng thấy ông bác già mà khi dễ, lực đạo đánh người của hắn một chút không không thua cha ta đâu”, Tây Môn Nguyên Bảo xoa xoa chỗ bị đánh trên đầu, khóc không ra nước mắt. Nàng chẳng những bị đánh, hơn nữa trốn cũng không thể trốn, đành phải ngoan ngoãn nghe giáo huấn, thật đáng thương.

“Nhìn ra được, may mắn không phải là ta cõng hắn, nếu không kẻ bị đánh cho sưng đầu là ta”, Tây Môn Bảo Đệ vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

“Ai! Chỉ có thể nói hết thảy đều là mệnh.” Vận mệnh an bài muốn nàng không hay ho lại không hay ho, nàng có thể nói cái gì?

“Đúng vậy, ta nghĩ chúng ta nhất định phải cố gắng tìm cho ra con lừa, nếu không thì không chỉ ngươi bị đánh mà ta cũng không tránh khỏi”, vừa nói Bảo Đệ vừa lấy hai tay ôm đầu, ô, nàng không muốn bị đánh a!

“Nếu tìm không thấy, chúng ta phải đi cướp một con khác đến cho ông bác, dù sao lừa đều giống nhau, chắc ông bác sẽ không phát hiện ra”. Tây Môn Nguyên Bảo nghĩ đối sách, vì không muốn lại bị đánh nên nàng bất cứ giá nào, mặc kệ là trộm hay cướp, nàng đều muốn tìm cho ra một con lừa.

“Tốt”, Bảo Đệ một mực nghe theo lời Nguyên Bảo, hiện tại các nàng tai vạ đến nơi, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.

Có tiếng bước chân làm hấp dẫn lực chú ý của hai tỷ muội, hai người bọn họ vui vẻ đoán rằng con lừa của ông bác chạy về đây. Con lừa trở về thật đúng lúc, như vậy hai nàng không phải tốn sức tìm con lừa khác cho ông bác.

Hai người vui mừng quay đầu nhìn lại, không thấy con lừa xuất hiện mà chỉ có Đông Phương Dực cùng Hắc Câu. Mặc dù có chút thất vọng nhưng Nguyên Bảo thấy trượng phu xuất hiện liền rất vui vẻ, lập tức mặt mày hớn hở đón tiếp

“Sao ngươi lại tới đây?”

“Ta nghe nói hai người các ngươi đi tìm con lừa, cho nên lại đây hỗ trợ.” Đông Phương Dực tiêu sái nhảy xuống lưng ngựa, ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói.

“Tỷ phu, con lừa nhất định là đã bị sói ăn ! Chúng ta tìm một hồi lâu cũng không thấy đâu”, Tây Môn Bảo Đệ thất vọng, sụ mặt nói.

“Không có việc gì, ta sẽ tìm được. Bảo Đệ, ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi về trước nghỉ ngơi đi, chuyện này giao lại cho ta với Nguyên Bảo”, Đông Phương Dực an ủi Bảo Đệ.

“Nhưng là ông bác muốn ta cùng Nguyên Bảo tìm!” Tây Môn Bảo Đệ gãi đầu. Nàng thật sự có thể trở về sao? Ông bác biết có tức giận không?

“Yên tâm, tỷ phu ngươi nói không có việc gì thì sẽ không có việc gì. Bảo Đệ ngốc, trời xuống còn có tỷ phu ngươi chống đỡ, cho dù ông bác tức giận muốn đánh người, tỷ phu ngươi sẽ hứng chịu. Đi về nghỉ ngơi đi”, Nguyên Bảo cũng hỗ trợ khuyên. Thứ nhất là không muốn Bảo Đệ thêm mệt mỏi, thứ hai là muốn cùng trượng phu có thể ở riêng, thứ ba là quyền đầu của ông bác đánh rất đau, có Đông Phương Dực ở đây chắc hắn sẽ thay nàng mà chịu đánh, nàng vừa nghĩ đến quyền đầu của ông bác lại thấy đâu đau vô cùng.

“Nguyên Bảo, ngươi nói quá đúng! Chúng ta có thể để cho ông bác đánh tỷ phu. Ha ha, ta đi về trước đây, các ngươi chậm rãi tìm a”, biết được sẽ không bị đánh, Bảo Đệ liền thấy thoải mái .

Đông Phương Dực mạc danh kỳ diệu nhìn hai tỷ muội cười thật vui vẻ. Ông bác đánh người? Đánh ai?

“Tỷ phu, tuy rằng ta thực đồng tình ngươi, nhưng ngươi nhớ kỹ lời ta nói, chỉ cần cắn chặt răng, nhịn một chút rất nhanh sẽ trôi qua, không còn thấy đau nữa”. Để lại lời khuyên, Bảo Đệ liền tiêu sái ra về.

“Chuyện gì đã xảy ra? Bảo Đệ nói ta không hiểu lấy một câu”, khi nào Bảo Đệ trở nên sâu sắc như vậy?

“Ai, ta lần này nguy rồi.” Tây Môn Nguyên Bảo thở dài, vẻ mặt ai oán.

“Ngươi cứu ông bác là chuyện tốt, cũng không phải gây họa, làm sao có thể nguy chứ, trừ phi là ngươi không cẩn thận đẩy ông bác ngã xuống khe núi, vậy thì chuyện lại khác”. Đông Phương Dực trên ghẹo nàng. Hắn bị hai tỷ muội làm cho hồ đồ, theo hắn biết các nàng đã cứu ông bác là có công lớn, sao lại có bộ dáng như tai họa sắp giáng xuống đầu, còn nói một thôi một hồi làm người ta không hiểu.

“Tuy rằng ta cứu ông bác, nhưng cũng không cẩn thận gây họa, cái họa này cũng nghiêm trọng như việc đẩy ngã ông bác xuống khe suối”, nàng đáng thương nhìn Đông Phương Dực.

“Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

“Ta gọi ông bác là lão đầu nhi.” Nàng nói chuyện thanh âm nhỏ như muỗi kêu, thật sự thực không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận.

“Ngươi kêu ông bác là lão đầu nhi?” Đông Phương Dực kinh ngạc lớn giọng.

“Đúng, bở vì ta ở Đông Phương gia mấy ngày nay cũng chưa từng gặp qua hắn, không biết hắn là ông bác ngươi, nghĩ hắn chỉ là một lão đầu nhi tùy tiện bên đường cho nên mới gọi hắn như vậy”. Ô…

“Sau đó thế nào?” Đông Phương Dực gật gật đầu, việc này xác thực rất giống tác phong của Nguyên Bảo.

“Sau đó hắn muốn ta cùng Bảo Đệ gọi hắn là lão công công, nói chúng ta không nên gọi hắn là lão đầu nhi, kết quả ta cùng Bảo Đệ cười nói hắn cũng không phải công công trong cung, làm chi muốn người khác gọi hắn là lão công công?” Lời này thích hợp nói với lão đầu nhi nào đó nhưng với ông bác thì liền nghiêm trọng.

“Thực sự các ngươi ! Còn có gì nữa?” Đông Phương Dực nghe xong là vừa tức giận, vừa buồn cười, đoán rằng nhất định còn có chuyện khác nữa, nếu không vẻ mặt nàng sẽ không như trái khổ qua đắng.

“Ta còn đối hắn nói, ta là cô nãi nãi……”

Đông Phương Dực trừng lồi mắt, nhìn thê tử. Khó trách nàng cùng Bảo Đệ vẻ mặt lại khổ sở như vậy, các nàng đúng là đã gây họa.

“Ông bác lão nhân gia hắn nói thế nào?”, nghĩ đến các nàng hồ đồ như vậy nhất định sẽ tiết lộ thân phận, dù sao dựa vào tỷ muội các nàng cũng không thể lừa được ông bác khôn khéo.

“Hắn nói thiệt nhiều, còn mắng ta, lại đánh vào đầu ta. Tướng công, ta biết sai rồi. Ta nghĩ ra bên ngoài sẽ không gặp được người nhà của ngươi, nên không cẩn thận khôi phục lại bộ dáng tổ phỉ. Vốn ở nhà ngươi, ta vẫn luôn lưu tâm đến việc nhỏ nhất, muốn mọi người nghĩ ta cũng là một tiểu thư khuê các, không muốn bọn họ nghĩ rằng ngươi đã cưới sai người.Bất quá sau hôm nay, ta nghĩ mọi người nhất định sẽ biết là ta giả dạng…”, hừ, kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, nàng cố gắng nhiều như vậy, cuối cùng cũng thành công dã tràng.

Tây Môn Nguyên Bảo nhụt chí ngồi dưới đất, khóc không ra nước mắt.

Tất cả cố gắng của nàng, Đông Phương Dực đều nhìn thấy, hắn biết nàng muốn thích ứng với mọi người sẽ có rất nhiều vất vả. Các tộc nhân đối với nàng có thành kiến, mẫu thân thì luôn gây khó dễ, nàng cũng không khóc lóc, kể lể còn ngoan ngoãn nghe lời hắn giải thích với mẫu thân…Không nghĩ tới thật cẩn thận che giấu lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị lộ.

“Ngươi đừng khổ sở, ta cảm thấy dùng phương thức này làm cho mọi người biết sự chân thật của ngươi cũng không có gì là không tốt. Ngươi đã cố gắng, vất vả nhiều rồi, không cần phải miễn cưỡng chính mình, đừng lo người bên ngoài nghĩ ngươi thế nào, chỉ cần biết rằng ta yêu ngươi là đủ”. Đông Phương Dực ngồi xuống bên người nàng, ôm lấy nàng mà an ủi.

“Cứ mặc kệ mọi người thất vọng, ngươi cứ vui vẻ như trước đây có được không?”. Những lời nói của Đông Phương Dực giống như là đem nàng giải cứu từ trong địa ngục ra. Ở Đông Phương gia, nàng mỗi ngày đều phải thật cẩn thận, ngay cả nói chuyện cũng để ý, sợ nói sai sẽ làm mọi người chê cười hắn. Nàng không sợ bị mọi người chê cười, nhưng lại sợ người khác chê cười hắn, cho nên hôm nay nàng vô lễ với ông bác như vậy, thật hận là không thể đâm đầu vào khối đậu hũ mà chết đi, miễn cho hắn bị mất uy tín trước mặt các tộc nhân.

“Đúng, hơn nữa có ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ càng ngày càng vui vẻ hơn”, bở vì nàng là nguồn nước vui vẻ của hắn.

“Ngươi vừa mới nói yêu ta, ta không có nghe sai đúng hay không?” Nàng đột nhiên nhớ tới, cao hứng gắt gao ôm lấy tấm lưng tinh tráng của hắn.

“Đứa ngốc, ta đúng là yêu ngươi, nếu không thương, ta sao phải cưới ngươi?”, hắn cúi đầu, hôn lên môi nàng.

“Ta cũng yêu ngươi! Yêu ngươi giống như yêu cơm tẻ, yêu ngươi giống như yêu vạc, thực yêu ngươi”. Nàng kích động, liều mạng đáp lại hắn, nói không ngừng, chỉ sợ hắn không tin.

Nghe nàng tuyên cáo những câu ngốc nghếch, Đông Phương Dực cao giọng cười to, trong lòng tràn đầy tư vị hạnh phúc, ôm nàng càng chặt hơn. Tuyên cáo như thế, chỉ có thê tử Nguyên Bảo của hắn mới dám nói ra.

“Ngươi không cần cười, ta nói thật lòng”, nàng bĩu môi, oán giận hắn không tin.

“Ta là bởi vì thật là vui mới có thể cười.”

“Thật sự?” Nàng hoài nghi.

“Thật sự.” khẳng định.

Thấy hắn biểu tình kiên định, ánh mắt chưa lóe ra dao động, Nguyên Bảo tin hắn, khoái hoạt cười mị mắt.

Hai phu thê nói ra câu ta yêu ngươi xong, đắm chìm trong hạnh phúc tốt đẹp, không còn nghĩ tới những chuyện ưu phiền. Đột nhiên một loạt tiếng bước chân làm phá vỡ không khí thân mật giữa hai bọn họ.

“Hắc Câu, ngươi vừa ăn cỏ đi, đừng làm ồn chúng ta”, Nguyên Bảo khoát tay, muốn Hắc Câu ngoan ngoãn nghe lời bằng không sẽ nếm mùi quyền đầu của nàng.

“Hắc Câu đi đường không nhẹ như vậy.” Đông Phương Dực lỗ tai linh mẫn nhận ra trong đó sai biệt, ngẩng đầu nhìn hướng phát ra âm thanh, nở nụ cười.

“Không phải Hắc Câu sẽ là ai?” Nơi này cũng chỉ có bọn họ cùng Hắc Câu a!

“Xem.” Đông Phương Dực chỉ vào con lừa đứng bên cạnh Hắc Câu, nghĩ chắc con lừa đã nhận ra mùi quen thuộc của Hắc Câu nên mới từ chỗ nào đó chạy ra.

“Là con lừa!” Tìm được rồi!

Lão thiên gia quả nhiên đãi nàng không tệ, sợ nàng lại bị ông bác đánh cho u đầu cho nên mới đem con lừa còn nguyên vẹn đuổi trở về. Quan trọng hơn, có thể nghe Đông Phương Dực nói hắn yêu nàng.

Cẩn thận nghĩ lại, bị đánh có một chút mà đổi được câu “ ta yêu ngươi”, quả thật là có lời, quả thật là đáng giá. Ha ha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện