Bản Cung Số Khổ, Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Bản Cung

Chương 2



Edit:ngocthuybachdang.

Nghiêm Như không muốn lại cùng nàng lật lọng, tráo trở. Hắn đưa tay, lấy cung tiễn từ trong tay thị vệ, cao thấp đánh giá một phen, kéo dây, nhắm ngay ngực công chúa.

Đột nhiên có một bóng đen vọt lại, thân hình nhanh như chớp, nhảy đến gần đó, ôm công chúa gắt gao hộ ở trong ngực.

Nhìn đến người tới, ngay cả công chúa vẫn đang tức giận nhưng vẫn đều biểu hiện thật sự lạnh nhạt bỗng nhiên kinh hoảng lên, nàng túm cánh tay người tới, “Tần Mặc, ngươi... Ngươi thế nào đã trở lại? Tố Y đâu?”

Hắn không phải là che chở Tố Y đến Hoài Nam vương phủ sao?

Hay là đã xảy ra chuyện, bị người của Bình Tây vương phủ chặn lại rồi.

Công chúa càng nghĩ càng kinh hoảng, hai mắt không hề chớp nhìn nam tử áo đen phía trước, ý đồ từ trên gương mặt lạnh lùng của hắn nhìn đến một đáp án.

”Công chúa yên tâm, thuộc hạ hộ tống Tố Y cô nương đến nơi, nửa đường gặp Phong công tử, người và tín vật đều đã giao cho hắn rồi.” Nam tử áo đen mặt không biểu cảm nói.

Chiêu Hoa công chúa thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngược lại lại là ngẩn ra, “Vậy ngươi tới làm cái gì?”, hắn đã đưa Tố Y tới nơi an toàn, hoàn thành nhiệm vụ, vì sao còn muốn quay lại?

Hay là lại xảy ra biến cố gì?

Nghĩ đến này, tim của nàng lại thót lên.

Nam tử áo đen nhìn xem nữ tử trước mặt, gương mặt hắn vẫn như trước kia, chính là mày nhíu chặt, thấy Chiêu Hoa công chúa chỗ sâu trong đôi mắt mang theo sầu bị đậm tới mức tan không được. Hắn nội tâm đau xót, trên mặt cũng không hiển, ấm giọng nói: “Thuộc hạ đến mang công chúa đi”.

Hắn tự nhiên là vì nàng mà đến.

Từ lúc công chúa hạ lệnh sau, hắn chỉ biết, công chúa là tồn một lòng muốn chết, hắn muốn mang nàng đào tẩu, lấy võ công của hắn vẫn là có tám phần nắm chắc, nhưng là công chúa chí không ở này. Hắn cũng bất lực, chỉ có thể theo tâm ý của nàng, vì đạt thành tâm nguyện của nàng, hắn một đường ra roi thúc ngựa, lấy tốc độ nhanh nhất hộ tống Tố Y cô nương rời đi, cũng may mắn ông trời thương hại, làm cho bọn họ trên đường gặp Hoài Nam Vương Thế tử, hắn đem Tố Y phó thác Thế tử, một lát chưa ngừng, chạy trở về, chỉ vì thấy mặt nàng lần cuối cùng.

Lần này, nếu có hy vọng còn sống, hắn định đem hết toàn lực hộ tống công chúa rời đi.

Nếu như không có, vậy hắn sẽ chết cùng nàng, trên đường xuống địa phủ, hắn sẽ vẫn như trước hộ ở bên người nàng, vì nàng vượt mọi chông gai.

Nàng sống, hắn sẽ ở bên cạnh, yên lặng thủ hộ nàng.

Nàng chết, hắn cũng tuyệt không sống tạm.

Nghiêm Như xem bọn họ, tức thời cũng nhận ra người tới, hắn tên gọi Tần Mặc, là tiên hoàng lúc còn sống, ban cho Chiêu Hoa công chúa làm thị vệ cận thân. Trước khi đến bên người công chúa, hắn nhưng là cao thủ đệ nhất của đại nội.

Hắn từng tận mắt thấy hắn là như thế nào lấy một địch trăm, như thế nào bách phát bách trúng, như thế nào một mũi tên trúng ba con chim. Hắn võ nghệ cao cường, thậm chí tại phía xa trên hắn, nhân tài như vậy, ở trong loạn thế này, vốn nên kiến công lập nghiệp, trở thành một đại danh tướng, lại lưu lạc trở thành một thị vệ cận thân nho nhỏ bên người công chúa, thật sự là có chút lãng phí rồi.

Nghiêm Như híp mắt nhìn Tần Mặc từ trên xuống dưới, nổi lên ý tích tài, hắn cao giọng nói: “Tần Mặc, bản Thế tử biết ngươi là một nhân tài, chim khôn lựa cành mà đậu, hiền thần chọn chủ mà theo. Ngươi nếu là theo bản Thế tử, bản Thế tử liền chuyện cũ sẽ bỏ qua, cho ngươi làm đại tướng quân ở dưới trướng, ngày sau thăng quan thêm tước, phong hầu bái tướng, làm rạng rỡ tổ tông, chẳng phải đẹp cả đôi đường.”

Tần Mặc nghe vậy, đem công chúa hộ ở sau người, ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng dừng ở trên người Nghiêm Như, trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra ba phần đùa cợt, “Thừa nhân chi xa giả tái nhân chi hoạn, y nhân chi y giả hoài nhân chi ưu, thực nhân chi thực giả tử nhân chi sự ( ngồi xe của người thì chở hoạn nạn cho người, mặc áo của người thì ôm ưu tư cho người, ăn cơm của người thì sống chết cho việc của người – Hòa Âm Hầu liệt truyện) tiên hoàng cùng công chúa đối ta có ơn tri ngộ. Tần Mặc tuy là hạ nhân, nhưng cũng hiểu được như thế nào tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, tự nhiên không màng sống chết, vì công chúa vượt lửa quá sông, sẽ không tiếc”.

Ý ở ngoài lời chính là hắn Nghiêm Như không bằng một hạ nhân, là một tiểu nhân không tri ân không báo đáp.

Chiêu Hoa công chúa nghe vậy, không khỏi ghé mắt, nàng xem bóng lưng vĩ ngạn vững vàng chắn ở trước người mình, có chút động dung. Ở vào thời điểm nàng tuyệt vọng nhất, thế nhưng có một người không để ý sinh tử đứng lên, đối mặt người khác dụ dỗ đe dọa, vẫn cứ thờ ơ, cao giọng nói qua hắn nguyện vì nàng vượt lửa quá sông, sẽ không tiếc.

Mẫu hậu của nàng, phu quân của nàng, đều đã từng luôn miệng nói yêu nàng lại ruồng bỏ nàng. Đến cuối cùng, dĩ nhiên là một thị vệ nàng thậm chí luôn xem nhẹ lại vì nàng động thân mà ra.

Nghiêm Như sắc mặt trầm xuống, lệ mâu nhìn chằm chằm Tần Mặc, giọng điệu chợt chuyển lạnh, “Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, gian ngoan mất linh kết cục chính là tan xương nát thịt! Ngươi cũng là một nhân tài, cần gì phải như thế ngoan cố không đổi đâu, bản Thế tử tiếc ngươi là một nhân tài, nguyện lại cho ngươi một lần cơ hội, ngươi vẫn là nghĩ rõ ràng lại trả lời bản Thế tử cũng không muộn.”

”Không cần.”, Tần Mặc trảm đinh tiệt thiết nói: “Ta Tần Mặc là hạng người ham sống sợ chết sao? Ngươi chỉ để ý phóng ngựa đi lại, ta đó là chết, cũng tuyệt không cùng ngươi đồng lưu!”

Hắn che chở công chúa, một bên ứng phó Nghiêm Như, một bên tra xét địa hình, tìm phương pháp trốn thoát. Nơi này hoang dã, không có núi rừng che chắn, mà Nghiêm Như dẫn dắt binh mã có hai mươi người, đã đứng thành nửa vòng tròn vây quanh bọn họ, từng mũi tên nhọn trực chỉ bọn họ, bọn họ muốn giết hắn, quả thực dễ như trở bàn tay. Hôm nay, sợ là trốn không thoát đi.

Hắn đáy mắt hiện lên một tia mù mịt, thân mình hơi nghiêng, nói khẽ với người phía sau,“Công chúa, như thế này thuộc hạ dẫn bọn họ hướng nam, phía đông cách trăm mét có một gò núi nhỏ, người trước chạy tới đó trốn đi”.

”Có thể chạy đi sao?”, giọn nói thanh lãnh truyền đến.

Tần Mặc thân mình chấn động, đối phương thế tới rào rạt, đoạt lấy tính mạng của bọn hắn giống như lấy đồ trong túi, bọn họ làm sao có thể có chạy thoát được. Hắn đã không có đường khác để chọn, chỉ có thể lại liều mạng.

Thấy Tần Mặc thân hình cứng ngắc không nói chuyện, Chiêu Hoa công chúa nhìn đối diện, tâm trầm xuống, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười như được giải thoát, “Đã trốn không thoát, vậy thì dứt khoát không đi. Đều nói sống vui vẻ, chết cũng không tiếc, bản cung cả đời này dù chưa có thể vui vẻ, trước khi chết có thể làm thành một việc, như tâm nguyện, có năng lực cho ngươi trung tâm như vậy thủ hộ, dĩ nhiên không uổng”.

”Công chúa...”

Tần Mặc yết hầu căng thẳng, muốn nói cái gì, lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Chính lúc này, Nghiêm Như lạnh lùng cười, từ trên lưng ngựa rút ra một mũi tên, nhắm ngay bóng dáng phía xa xa, kéo hết dây, “Tần Mặc, ngươi đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cũng đừng trách bản Thế tử vô tình.”.

Dứt lời, trên tay hắn lực đạo buông lỏng, vèo một tiếng, mũi tên nhọn thẳng tắp bắn về phía công chúa.

Tần Mặc ngẩn ra, lấy võ công của hắn là có thể tránh thoát đi, nhưng là trốn thì sao, tránh thoát một mũi tên này, cũng tránh không khỏi kế tiếp, chẳng qua là vùng vẫy giãy chết thôi. Hắn nhắm chặt mắt, thoải mái cười, công chúa nói đúng, đã tránh không khỏi, dứt khoát thản nhiên đối mặt.

Chết có gì sợ?

Hắn xoay người, chắn ở trước mặt công chúa, mũi tên nhọn cắm vào ngực trái của hắn xuyên thẳng qua, máu tươi bắn tung tóe lên trên quần lụa mỏng vốn đã phân biệt không ra nhan sắc của công chúa. Chiêu Hoa công chúa tâm mạnh co rụt lại, mở to hai mắt hoảng sợ xem bóng dáng cao lớn ở trước mặt mình chậm rãi ngã xuống.

Nàng bổ nhào qua, run run ôm nơi bị tên xuyên thấu qua, nhưng là máu giống như một dòng sông cuộn trào mà ra, nàng lấy tay đi lấp, nhưng là máu loãng vẫn cứ theo khe hở điên cuồng tuôn ra ngoài.

Nàng mạnh ngẩng đầu, nhìn người đối diện cao cao tại thượng kia nổi giận mắng: “Nghiêm Như, ngươi là đồ chó chết, ngươi không chết tử tế được.”

Nàng cảm giác được tay áo bị lôi kéo, vội cúi đầu, lại thấy Tần Mặc trước ngực đã bị máu tươi nhiễm thấu. Tần Mặc đối với nàng lắc lắc đầu, gương mặt cả ngày lạnh lùng lại bỗng nhiên mỉm cười, nước mắt của nàng bỗng chốc trào lên.

”Không chết tử tế được?”, Nghiêm Như giống như là nghe được cái gì buồn cười, hắn cười lạnh, “Bản Thế tử hôm nay thực muốn nhìn, kết quả là ai không chết tử tế được!”

Hắn bàn tay to vung lên, ra lệnh: “Bắn tên!”

Nhất thời, hơn mười mũi tên gào thét tới, trong nháy mắt liền đem Tần Mặc bắn thành tổ ong vò vẽ, nhưng mà hắn lại như là một chút cảm giác đều không có, chính là si ngốc nhìn công chúa, thấy nàng rơi lệ, không khỏi nỗ lực giơ tay lên, lúc chạm được gương mặt trơn bóng của nàng không khỏi tạm dừng một chút, đôi mắt chớp lên, đây là hắn lần đầu tiên đụng tới mặt nàng, không nghĩ tới cũng là ở dưới tình huống như vậy. Hắn ngón tay run rẩy, ôn nhu thay Chiêu Hoa công chúa lau đi nước mắt, dường như không có việc gì bật cười, há to miệng, cố nén đau đớn khụ một tiếng, thanh cổ họng nói: “Công chúa... Công chúa đừng khóc, thuộc hạ có tội, không thể... Bảo vệ công chúa...”

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh hơi thở, “Công chúa - - “

Nhưng là không đợi hắn nói cái gì nữa, liền rốt cuộc áp chế không nổi chỗ yết hầu huyết khí dâng lên cuồn cuộn, mày nhăn lại / ngocthuybachdang, một trương miệng, mạnh phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt tan rã, rốt cuộc nói không ra lời.

”A - -”, Chiêu Hoa công chúa phát ra tiếng hét như tê liệt, nàng rốt cuộc bất chấp mọi thứ, kinh hoảng tiến lên che miệng của hắn, nhưng cánh tay hắn nguyên bản bấu víu nàng lại chậm rãi buông thõng xuống.

”Không, không cần - - “

”Tần Mặc, ngươi không thể chết, ngươi không thể - - “

Chiêu Hoa công chúa hai tay đỡ vai nam tử trước mắt, cúi đầu xem thân thể bị tên bắn xuyên thấu, thanh âm nghẹn ngào, khóc hô: “Không cần... Không cần để lại một mình ta...”

”Tần Mặc, ta lệnh cho ngươi tỉnh lại, bản cung mệnh lệnh ngươi tỉnh lại...”

”Hu hu hu... Tất cả mọi người bỏ xuống ta, chỉ có ngươi...”

”Ngươi không cần chết, ngươi không cần chết...”

...

Nghiêm Như xem một màn này, không biết vì sao, bộ dáng Chiêu Hoa công chúa ôm nam tử áo đen khóc lóc nức nở thật là chướng mắt, sắc mặt hắn biến hung ác nham hiểm ngoan độc, đôi mắt hơi hơi nheo lại, lãnh mang chợt lóe, ngocthuybachdang sau đó khóe môi hơi cong lên, phát ra một trận cười nhạo, “Hừ, nói cái gì y nhân chi y giả hoài nhân chi ưu, thực nhân chi thực giả nhân chi sự, lại hóa ra... chẳng qua là chút hoạt động nam trộm nữ xướng. Một khi đã như vậy, bản Thế tử sẽ thành toàn đôi cẩu nam nữ các ngươi!”

Nói xong, từ trên lưng ngựa lấy ra mũi tên nhọn, nhắm ngay công chúa không còn che lấp, cánh tay dùng sức, hung hăng kéo toàn lực, nhẹ buông tay, đem tên bắn đi ra ngoài.

Chiêu Hoa công chúa sớm đã nhìn thấy một màn này, nàng chính là cười sầu thảm, hai mắt đẫm lệ mông lung xem nam tử áo đen trước mắt, không nghĩ tới người cùng Chiêu Hoa nàng chết, dĩ nhiên là hắn.

Mắt thấy mũi tên nhọn bắn tới, khóe miệng khẽ cười, không trốn không tránh, thong dong tiến lên một bước, gắt gao ôm Tần Mặc xoay người, đem lưng đưa hướng tên bay đến.

Mũi tên nhọn xé không khí, mang theo thế công lôi đình tới, xuyên qua thân thể Tần Mặc, thẳng tắp cắm vào ngực nàng, đem hai người bắn xuyên thấu.

Nóng, chính là bị nóng bỏng đánh úp lại, nàng cúi đầu, xem bản thân máu tuôn trào ra như Tần Mặc, tẩm ướt quần áo của nàng, cũng nhuộm đỏ quần áo của hắn.

Trên sườn núi gió hơi hơi thổi qua, trong không khí có loại hương vị ngọt.

Chiêu Hoa công chúa thậm chí có thể nghe được tiếng máu chảy tí tách của nàng, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến, thân thể của nàng càng ngày càng nhẹ, ngocthuybachdang.ledquydon.cm trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ. Trong một mảng sương mù, Chiêu Hoa công chúa ra sức mở mắt ra, chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt trước mắt. Cả đời này, nàng đần độn u mê, biết người không rõ.

Kiếp sau, nếu có kiếp sau, tuyệt không sống như vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện