Chương 71: hôn nhân và tình yêu
Sáng tinh mơ, một người đàn ông với khí chất trầm ổn, tướng mạo nhã nhặn tuấn tú, vận một chiếc tạp dề ở trong phòng bếp rán trứng, miệng thỉnh thoảng lại ngâm nga một làn điệu ca dao, động tác thuần thục nhanh nhẹn.
Người đàn ông có dáng người bình thường, trông rất hiền lành, ánh mắt cũng ấm áp ôn hòa, đôi mắt sáng như tơ vàng, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ.
Bỏ trứng gà vừa chín tới cùng dăm bông vào trong chiếc đĩa đặt trên khay thức ăn, sau đó dùng khăn tay bên cạnh đĩa, cẩn thận lau mỡ xung quanh. Sau đó người đàn ông ấy mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, lấy sữa bò tươi mới trong tủ lạnh ra, rót đầy hai ly, sau đó đặt ở bên cạnh hai phần ăn sáng, bày sao cho đối xứng chỉnh tề.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, người đàn ông với bước chân nhẹ nhàng băng qua phòng khách, đi vào phòng ngủ đang khép hờ.
Hứa Thanh Khê kỳ thật đã dậy từ sớm, nhưng vẫn nghiêng người mở mắt ra ngơ ngác nằm ở trên giường, mặt không thay đổi nhìn một bình hoa bách hợp sắp khô héo trên bệ cửa sổ.
Nệm nhẹ nhàng lún xuống, người đàn ông từ phía sau vòng tay ôm lấy Hứa Thanh Khê, khẽ hôn vào tai nàng, giọng điệu cưng chiều mà nhu hòa: "Thanh Khê, bữa sáng anh làm xong rồi, mau dậy ăn sáng."
"Ừ" Hứa Thanh Khê trả lời một tiếng, tựa vào lồng ngực người đàn ông nọ, hơi nheo mắt, ánh mắt vẫn nhìn lên bệ cửa sổ.
"Hoa ấy héo rồi, nên thay bó mới, lát anh sẽ vứt đi ngày mai thay bằng một bó hoa thiên điểu." Người đàn ông lần theo ánh mắt Hứa Thanh Khê nhìn vào bệ cửa sổ, bừng tỉnh đại ngộ đứng lên, đi đến bên bệ cửa sổ, cầm đóa hoa bách hợp đã khô héo nhưng vẫn trắng noãn.
Tiếng bước chân dồn dập từ phía sau vang lên, sau đó là một bàn tay nhanh chóng dành bình hoa từ trong tay anh ta.
"Thanh Khê." Người đàn ông có chút sững sờ nhìn Hứa Thanh Khê ôm bình hoa thật chặt, giống như đang che chở món đồ gì rất quý giá.
Dưới ánh mắt do hỏi của anh ta, Hứa Thanh Khê hơi thiếu tự nhiên kéo khóe môi, buông tay ra, giấu bình hoa gần bàn trang điểm, đưa tay vuốt vuốt đầu tóc có chút rối bời, ngẩng đầu nhẹ nhàng cười một tiếng với người đàn ông nọ: "Dậy sớm có chút choáng váng, hoa này đợi chút nữa em sẽ tự mình ném đi."
Bạn trai Hứa Thanh Khê, không, có lẽ phải gọi là vị hôn phu mới phải, tên là Điền Tân Vũ. Lớn hơn nàng tám tuổi, một luật sư ổn trọng trưởng thành, có nhà có xe, tiền lương cao, con người cũng nhã nhặn, phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của đại đa số phụ nữ.
Lần đầu tiên Hứa Thanh Khê gặp Điền Tân Vũ, là vào hai năm trước, trong một quán bar ồn ào, hôm ấy cô uống say, say tới mức ngã bên quầy bar cười ngây ngô.
Điền Tân Vũ tới quán bar tiếp khách vô tình chú ý tới nàng, một cô gái độc thân lại còn uống say, bên cạnh còn có hai tên lưu manh đang lôi kéo nàng.
Điền Tân Vũ giúp Hứa Thanh Khê giải vây, hỏi rõ địa chỉ của nàng, đưa nàng về tận nhà.
Hứa Thanh Khê cũng không say mà bất tỉnh nhân sự, nàng vốn cho rằng Điền Tân Vũ sẽ thừa dịp nàng uống say, muốn chiếm tiện nghi.
Thế nhưng Điền Tân Vũ cái gì cũng không làm, trên đường còn giúp nàng choàng áo ngoài, bất quá chỉ đỡ nàng, đi quá giới hạn, vô cùng lễ độ, đưa nàng về tận nhà, giúp nàng đắp chăn xong, rót một chén nước đặt ở đầu giường, viết một mẫu giấy dán trên đầu giường rồi đóng cửa rời đi.
Ngày thứ hai khi Hứa Thanh Khê tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy là một ly nước cùng mẫu giấy dán tại đầu giường.
Nét chữ sạch sẽ gọn gàng, còn in dấu ra mặt sau của giấy.
"Về sau có đi một mình, nhớ đừng uống say."
Đấy là lần đầu gặp mặt của hai người, thoáng cái lần gặp thứ hai lại vào hai năm sau.
Đã lâu không gặp, chỉ gặp mặt một lần, vậy mà khi hai người ngẫu nhiên chạm mặt lần nữa, lại có thể đồng thời nhận ra nhau.
Có lẽ đây đều do duyên phận.
Hứa Thanh Khê cùng Điền Tân Vũ trò chuyện với nhau rất vui, mấy ngày ngắn ngủi phảng phất như hai người là bạn lâu năm.
Điền Tân Vũ là một người đàn ông ôn nhu ổn trọng, lễ phép tôn trọng phái nữ, vị tha và quan tâm. Anh cũng rất thông minh, từ khi nói chuyện với Hứa Thanh Khê, anh đã nhận ra Hứa Thanh Khê không hề ghét anh, thậm chí còn có hảo cảm hơn, cho nên quyết định thổ lộ thật nhanh.
Hứa Thanh Khê đại khái bắt đầu mệt mỏi, nhiều năm như vậy, đã từng yêu cũng đã từng hận, đã từng điên cũng đã từng ngốc. Kết quả vẫn giống con rùa đen , không dám cởi bỏ mai rùa, ôm người mình yêu thật lòng.
Cộng thêm người nhà thúc giục, càng ngày càng mệt mỏi hơn, khiến Hứa Thanh Khê thở không nổi. Nàng muốn nghỉ ngơi, muốn có cảm giác an toàn, mà Điền Tân Vũ không chỉ xuất hiện vừa đúng lúc , mà còn khiến nàng rất có hảo cảm, cho nên nàng đáp ứng lời tỏ tình của Điền Tân Vũ.
Ở chung rất suôn sẻ, rất nhanh thì ra mắt gia đình hai bên. Hai bên gia đình cũng vô cùng hài lòng, Hứa Thanh Khê cùng Điền Tân Vũ liền quyết định đính hôn trước, sau đó cuối năm sẽ đám cưới.
Kỳ thật cẩn thận tính lại, ngày Hứa Thanh Khê gặp lại Điền Tân Vũ cũng là ngày đầu tiên nàng quen biết Thạch Bách Hợp.
Hứa Thanh Khê không khỏi không cảm khái, đây quả nhiên là duyên phận.
Bởi vì phải tới trạm xe lửa đón Tịch Sư Tử, cho nên Hứa Thanh Khê ăn điểm tâm xong liền ra cửa.
Trước khi nàng ra cửa bị Điền Tân Vũ gọi lại, anh vào phòng ngủ cầm ra một chiếc khăn quàng cổ, sau đó ôn nhu quấn lên cổ Hứa Thanh Khê.
"Anh nghĩ em cần thứ này."
"Anh hẳn nên đưa em đi mới phải." Điền Tân Vũ xin lỗi.
"Anh có việc bận, nhà ga cũng không phải xa lắm, em tự mình đi được, hơn nữa cũng đâu phải có mình anh có xe." Hứa Thanh Khê cười cười, khoe khoang lắc lắc chìa khóa xe trong tay.
"Trên đường cẩn thận." Điền Tân Vũ cưng chiều sờ lên đầu Hứa Thanh Khê, hôn lên trán Hứa Thanh Khê.
Nụ hôn rơi trên trán nóng hổi mà nhu hòa. Hứa Thanh Khê thuận thế ôm lấy eo Điền Tân Vũ, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Em đi đây."
Đoá hoa bách hợp sắp khô héo trong lòng bàn tay, cánh hoa héo tàn nhưng vẫn trắng trẻo, phía trên còn dính mấy giọt nước bắt mắt, hẳn là khi ở nhà không cẩn thận dính vào .
Nhưng nhìn kỹ lại giống những giọt nước mắt trong suốt vừa mới rơi xuống hơn.
Hứa Thanh Khê đứng bên cạnh thùng rác rất lâu, rồi chậm rãi ném đóa hoa bách hợp khô héo vào.
Lòng có chút đắng chát, giống như bị cưỡng ép làm điều gì đó, nên Hứa Thanh Khê đã khóc.
Nàng đứng bên lề đường, dưới không khí rét lạnh ngay cả hơi thở cũng biến thành làn sương màu trắng, nhìn đèn xanh đèn đỏ đối diện, chuyển đỏ rồi lại chuyển xanh.
Người đi đường dùng ánh mắt tò mò, nhìn cô gái xinh đẹp đèn đã bật xanh mà còn không đi, nhưng lại thấy mắt nàng đỏ hồng vô hồn, khổ sở dáng vẻ.
Nghĩ nàng hẳn đã thất tình, thật sự là đáng thương, trời lạnh như vậy còn thất tình, thân thể lạnh, mà trái tim cũng lạnh.
Nếu để cho Hứa Thanh Khê biết người đi đường nghĩ như vậy, nàng đại khái sẽ cười trả lời: "Không phải thất tình, là do tôi sắp kết hôn."
Hứa Thanh Khê lang thang một hồi, mới sực nhớ phải đi đón Tịch Sư Tử, đành phải quay trở về lấy xe.
Khi Tịch Sư Tử và Tô Phùng Tần dắt tay rời khỏi sân ga, Hứa Thanh Khê liếc mắt liền thấy được hai người.
"Hứa tiểu thư, đã làm phiền cô." Tô Phùng Tần vừa mới rồi còn dùng ánh mắt ôn nhu lưu luyến nhìn Tịch Sư Tử, nhưng vừa dời mắt, liền khôi phục nụ cười lễ phép xa cách.
Hứa Thanh Khê gật đầu cười, hỏi thăm sức khỏe một tiếng. Sau đó đột nhiên nhào vào trong lòng Tịch Sư Tử, ôm cô thật chặt, nửa ngày cũng không mở miệng.
"Làm sao vậy, không phải nói muốn kết hôn à, sao lại giống như không vui?" Tịch Sư Tử kéo vali, bị Hứa Thanh Khê ôm đến có chút trở tay không kịp, đứng hơi vững lại, mới bất đắc dĩ cúi đầu lườm Hứa Thanh Khê một chút.
"Ai nói không vui, mình vui lắm đó, cậu có mua quà cho mình không đấy?" Hứa Thanh Khê ngẩng đầu từ trong lòng Tịch Sư Tử, cười đưa tay như muốn nhận quà.
"Mỗi lần nhìn thấy mình chuyện đầu tiên cậu nghĩ tới là quà à?" Tịch Sư Tử mặt không thay đổi mấp máy môi, giống như oán trách .
"Hừ, cậu oan ức gì chứ? Rõ ràng mỗi lần cậu đi đâu về, vừa gặp mình đều ném đại cho mình một món quà rồi đuổi đi, lần này mình chủ động hỏi, cậu ghét bỏ mình có phải hay không." Hứa Thanh Khê hừ một tiếng, bất mãn liếc mắt, trên mặt mang theo ý cười trêu tức.
"Nè, cho cậu." Tịch Sư Tử bất đắc dĩ nhẹ nhàng lắc đầu, nhét một chiếc hộp nhỏ vô lòng Hứa Thanh Khê.
"Hứa tiểu thư, đây là tâm ý của tôi, chúc mừng cô tìm được người chung sống cả đời." Tô Phùng Tần lễ phép cười, cũng lấy ra một phần quà được gói kỹ đưa cho Hứa Thanh Khê.
"Hai người..... ." Hứa Thanh Khê cười lắc đầu, nhìn cũng không nhìn nhận lấy lễ vật, thần sắc kì lạ, thật lòng nói lời cảm tạ: "Cảm ơn hai người."
Nhưng bất quá nàng chỉ đứng đắn được hai giây, nhìn nhìn rồi nghiêng đầu: "Mình hoàn thành nhiệm vụ thiết yếu rồi, lấy quà xong nên về đây."
Nói xong còn làm bộ rời đi.
Tô Phùng Tần cùng Tịch Sư Tử cười, tốc độ Hứa Thanh Khê trở mặt thật là có chút nhanh.
"Tịch phó tổng." Một giọng nói quen thuộc xa xa truyền đến.
Biểu lộ trên mặt Hứa Thanh Khê trong nháy mắt đông cứng.
"Thư ký Thạch." Tịch Sư Tử khiêu mi nhìn người đối diện cách đó không xa, Thạch Bách Hợp một thân đồng phục công sở, một tay bưng một ly cà phê đi tới.
Bình luận truyện