Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 31: Tin bất ngờ
Người xưa nói rất
đúng, “3 tháng biết lẫy, 7 tháng biết bò, 9 tháng lò dò biết đi”. Đã
được gần bảy tháng, Tám Cân gần đây càng nghịch ngợm lại càng gàn bướng.
Đấy, còn không phải mới vừa nói xong sao?
“Oa oa oa—” tiểu tử kia ngồi ở trên giường nôi, kéo căng cổ họng, khóc đến tê tâm liệt phế. Gần như là trong nháy mắt, khiến Điềm Nhi giật mình bừng tỉnh dậy.
Aizz ôi!!! Tổ tông của ta... vùi vào dưới gối giống như đà điểu, Điềm Nhi lầm bầm: “Con có muốn để ngạch nương ngủ yên hay không.”
Nghe thấy tiểu chủ tử khóc, Tiền ma ma canh chừng bên cạnh, đã sớm bế thằng bé lên, vừa dỗ vừa nói: “Chủ tử, do cái trống bỏi tiểu a ca thích nhất rơi xuống đất, lấy không được mới khóc.”
Điềm Nhi nghe vậy, nghiến răng thầm nghĩ, nửa canh giờ khóc ba lượt, lần nào cũng là một cái cớ khác nhau, Tiền ma ma, thật sự là làm khổ bà rồi.
“Oa oa oa—” Tám Cân cố xoa xoa hai mắt, khó theo khó chìu mà kêu khóc.
Điềm Nhi thật sự hết cách, đành đón lấy tiểu tử thúi kia, quả nhiên, vừa đến trong ngực ngạch nương, tên tiểu tử hư hỏng này lập tức liền nín khóc, còn lộ ra nụ cười thỏa mãn, miệng cười toe toét, khanh khách vỗ hai móng vuốt mập.
“Con là thằng nhóc lừa gạt, ‘sét đánh mà không đổ mưa’!” Điềm Nhi thở phì phò nhìn trên mặt Tám Cân không có chút nước mắt nào, cắn răng nghiến lợi nói: “Con tuyệt đối là cố ý.”
“Khạc khạc khạc khạc.” Tám Cân không biết nói gì, chỉ cười ngây ngô, vươn hai cánh tay béo mập như củ sen, không quan tâm liền chộp tới vành tai ngạch nương, cái khuyên tai hồng ngọc của Điềm Nhi lập tức đã bị tay béo kia kéo đi.
Đau hít vào một hơi lạnh, Điềm Nhi vội vàng kêu lên: “Tám Cân buông tay, buông tay...”
Lại không biết sao, tiểu tử kia càng túm càng chặt, biểu tình trên mặt cũng càng thích thú. Tiền ma ma thấy vậy vội chạy tới cùng Điềm Nhi dụ dỗ, một hồi lâu, mới dụ cho tên tiểu bại hoại kia buông tay ra được.
Ui ô~~ Vành tai bị chảy máu rồi!!!
Nhìn xú tiểu tử vẫn còn hưng phấn cười vui vẻ, “Thù mới hận cũ” cùng nhau vọt tới, Điềm Nhi lập tức nghiến răng, vèo một cái lật người tiểu tử kia lại, lột quần, nhắm lên cái mông nhỏ trắng nộn nộn, đánh mạnh hai cái.
Nhưng không biết sao, tên tiểu gia hỏa Tám Cân này cả người nhiều thịt, hơn nữa thịt trên mông lại càng nhiều, căn bản không cảm thấy đau, ngược lại cho là ngạch nương đang đùa với mình, vì thế nằm sấp lên đầu gối Điềm Nhi, liền biến thành một con rùa rụt đầu nhỏ, chẳng những không sợ không khóc, ngược lại tứ chi cùng sử dụng, làm như đang bơi bơi, chơi rất chi là happy.
Đáng giận a...
Điềm Nhi thấy vậy lại càng tức giận hơn, mài mài răng nanh, cũng không thèm làm từ mẫu nữa, cúi đầu, a ô một ngụm liền cắn lên cái mông mềm kia.
Ta cho ngươi cười này...
Quả nhiên, lúc này Tám Cân không cười, mà là khóc thật.
Tiền ma ma bên cạnh xấu hổ không thôi, liếc nhìn tiểu chủ tử bị ức hiếp khóc nấc lên, lại nhìn đại chủ tử mắt long lên vì vui sướng báo được thù, bà khổ sở không biết nên nói sao cho phải.
Nhưng thật may mắn, có người đến giải vây giúp bà.
“Sao Tám Cân lại khóc?” Kèm theo thanh âm trầm thấp, nam nhân vén rèm lên, nhanh như sao xẹt đi vào.
“Gia...” Không ngờ Dận Chân lại đột nhiên xuất hiện, Điềm Nhi chột dạ, thật nhanh bế tiểu tử từ trên đầu gối vào trong ngực, làm ra bộ dạng ‘Từ mẫu dỗ con’: “Tám Cân vừa tỉnh ngủ, nên nháo vậy thôi!”
Dận Chân quét mắt nhìn quần con trai còn đang quấn tại dưới chân, khóe miệng hung hăng co rút.
“Oa oa...” Đối với mẫu thân đại nhân rõ ràng nói dối, tiểu bồn hữu* Tám Cân phản kích rất nghiêm khắc, chỉ thấy trên khuôn mặt nho nhỏ béo ú đều là nước mắt uất ức, vừa a a nhặng xị với Dận Chân như cáo trạng, còn vừa nhích nhích câu câu cái mông nhỏ của mình lên.
(* tiểu bồn hữu: tiểu bằng hữu, xuất xứ từ trong truyện tranh “Cậu bé bút chì”, cũng có thể hiểu là “tiểu phúc hắc”)
Dận Chân vươn tay ôm lấy con trai, ánh mắt đảo qua, trên bờ mông trăng trắng kia, là hai hàng dấu răng rất rõ ràng đập vào mắt.
“Là hắn ăn hiếp thiếp trước!” thấy sắc mặt Dận Chân trầm xuống, Điềm Nhi vội vàng ‘ác nhân cáo trạng trước’. “Chàng nhìn này nhìn này, thằng bé hư hỏng này, kéo vành tai của thiếp chảy máu đau quá trời luôn!!” Vừa nói, vừa ủy khuất bĩu bĩu môi.
Dận Chân hừ một tiếng, nghĩ bụng, hai người này thật không hổ là mẹ con, biểu cảm lúc cáo trạng có thể nói là giống nhau như đúc.
“Tám Cân còn nhỏ.” Mặt nam nhân lộ ra biểu tình ‘đừng tưởng lúc ta không thấy liền khi dễ con ta’. Rất là bất mãn nói: “Hiện tại là lúc con thích quơ loạn, sau này lúc ở nhà, đừng mang vòng tai, trâm thoa gì nữa, tất cả nha hoàn ma ma hầu hạ bên người cũng vậy hết.” Dận Chân vạch móng vuốt béo vẫn còn đang nắm chật chặt của Tám Cân ra, nhìn cẩn thận, sợ tay của con trai cưng bị cái gì làm xước.
Điềm Nhi lặng lẽ bĩu môi, lầm bầm lầu bầu: “Thực bất công.”
Dận Chân trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.
Hai mẹ con này, cũng không để cho hắn bớt lo.
Có phụ thân làm chỗ dựa, khí thế của Tám Cân rõ ràng đã trở lại, nín khóc, ngồi trên giường, cầm trong tay trái cầu cát, không ngừng lắc lắc, miệng a ô a ô kêu loạn. Dận Chân vẻ mặt nhu hòa xem một lát, rồi bảo Tô Bồi Thịnh ra ngoài, mang đồ vào.
“Đây là cái gì?” Điềm Nhi có chút giật mình nhìn vật có hình thù kỳ quái trước mắt. Chỉ thấy vật nọ hoàn toàn làm bằng gỗ, lấy một tấm gỗ tròn làm chính, ở giữa khoét một lỗ hổng, bên dưới là bốn chân gỗ gắn bánh xe nhỏ.
Không biết vật này dùng làm gì nhỉ.
“Đây gọi là ‘xe tập đi’.” trên mặt Dận Chân thoáng vụt qua một tia hồi ức, sau đó khe khẽ thở dài, bế Tám Cân lên, bỏ vào trong cái lỗ nhỏ kia, vì độ rộng lớn của lỗ tròn kia có thể giữ lại phần thân trên, Tám Cân đứng trong đó, không những không ngã xuống, ngược lại rất là hưng phấn trái rung phải lắc loạn cả lên.
Điềm Nhi xem con trai bụ bẫm của mình, tự thân chật vật nhấc từng bước, ai ngờ bàn chân chợt mềm nhũn, toan sắp ngã xuống, nàng chưa kịp la lên, toàn bộ chiếc xe gỗ nhỏ liền theo lực ngã mạnh mà nhích về trước một chút. Tám Cân tựa hồ cũng tìm được quy luật, hai cái chân nhỏ chống lên bên viền xe, vừa a a ô ô kêu, vừa đẩy nhích từng chút về trước.
“Gia, gia, chàng nhìn thấy không, Tám Cân biết đi rồi!” Điềm Nhi ánh mắt thoáng chốc trợn tròn, vừa kiêu ngạo vừa hưng phấn lôi kéo ống tay áo trượng phu, xúc động nói: “Con biết đi rồi!”
Dận Chân nhìn Tám Cân tập tễnh học đi, vẻ nhu hòa trong mắt càng sâu, ngay cả khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Rõ ràng đối với “xe tập đi” này, Tám Cân yêu thích không rời, thế cho nên lúc Tiền ma ma bế đi, thằng bé còn nổi quạo kêu la ầm ỹ.
“Gia, cái này là ngài nghĩ ra sao? Trước đây thiếp chưa từng thấy a.” Điềm Nhi có chút ngạc nhiên hỏi.
Dận Chân sâu kín liếc nhìn “xe tập đi”, trên mặt lộ ra thần sắc hoài niệm, khe khẽ thở dài: “Là lúc nhỏ, Hoàng ngạch nương làm cho ta.”
Hiếu Nhân Nghĩa Hoàng hậu sao?
Điềm Nhi sững sờ, nhìn sắc mặt vị hôn phu đại nhân đột nhiên lộ vẻ mất mát, không khỏi đi tới cầm một tay hắn lên. Một lớn một nhỏ, một đen một trắng, một to một nhỏ. Ngón tay lồng vào nhau, tuy trông khác biệt nhưng hài hòa một cách lạ kỳ.
“Như vậy có thể làm đồ gia truyền cho con cháu chúng ta a!” Điềm Nhi dùng thanh âm nghịch ngợm, nhẹ nhàng nói: “Trước đây là ngài dùng, hiện tại truyền cho Tám Cân của chúng ta, Tám Cân dùng qua, tương lai truyền cho con hắn, đời đời con cháu chúng ta đều dùng chiếc xe này, cũng để cho bọn chúng vĩnh viễn nhớ rõ, đây chính là vật mà tổ nãi nãi (bà tổ) của chúng tự tay làm ra nha.”
Gió mát thổi tan đám mây đen, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống. Trái tim tràn đầy bi thương của Dận Chân được ngữ điệu vui cười này vỗ về. Nha đầu này, giống như vẫn luôn biết cách làm thế nào trấn an mình.
Vươn tay, búng một cái lên cái trán trắng nõn, nam nhân trầm giọng nạt: “Đồ gia truyền cái gì, đúng là nói bậy.”
Oa... oa~~ Đáng ghét, người ta thấy chàng tâm tình không tốt, muốn an ủi một tẹo nha. Cô bé ngốc nào đó đau đến giậm chân, nước mắt mông lung nghĩ, chẳng lẽ quả thật mình không có tiềm chất làm một đóa “hoa Giải ngữ” sao~~
Ngày dần tàn.
Sau khi hai người dùng xong bữa tối, Dận Chân tựa trên gối mềm đọc công văn. Điềm Nhi ngồi đối diện hắn, trong lòng ôm Tám Cân, dùng muỗng nhỏ múc táo nát, đút cho con ăn. Ánh nến mờ nhạt rọi lên mặt họ, trông có vẻ ấm áp đặc biệt.
Bầu không khí đang hài hòa, ai ngờ, lúc này Tô Bồi Thịnh vội vã bước tới, trong ánh mắt khó hiểu của Điềm Nhi, rỉ tai với Dận Chân vài câu. Thần sắc Dận Chân vốn đang tốt chợt hơi trầm xuống, một lát sau, khẽ thở dài nói: “Đáng tiếc.”
Điềm Nhi chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
Dận Chân thả sổ con trong tay, đón lấy Tám Cân từ trong lòng Điềm Nhi, thanh âm lạnh nhạt nói: “Hoằng Xuân nhà Thập tam đệ mất rồi.”
“Cái gì?” Điềm Nhi kinh ngạc ngồi bật dậy, cảm giác như một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống, tưới ướt từ đầu đến chân, lạnh thấu tận tâm can.
“Sao, sao lại có thể như vậy?” nàng đỏ hốc mắt, lời nói không mạch lạc lẩm bẩm: “Trước đó vài ngày không phải còn rất bình thường sao? Làm sao lại cứ như vậy mà mất rồi?”
Dận Chân trầm mặc, thở dài: “Trẻ nhỏ dễ bị chết non.”
Đúng vậy a, đầu năm nay, có nhà nào mà không có vài đứa bé bị chết yểu chứ? Chỉ một chút, một chút xíu sơ sẩy thôi, cũng có thể làm cho một sinh mệnh nho nhỏ, cứ như vậy mà biến mất.
Nghĩ đến đứa bé có chút gầy yếu kia trong trí nhớ, Điềm Nhi không kiềm được mà khóc lên. Dận Chân thở dài một tiếng, vươn cánh tay dài ra, ôm nàng vào ngực. Tám Cân ngồi bên cạnh, ngoẹo đầu nhỏ, tuy không biết tại sao ngạch ngạch lại khóc, nhưng vẫn hiểu chuyện mà nhích nhích tới trước, dùng bàn tay nhỏ béo của mình mà lau đi nước mắt trên mặt Điềm Nhi, tựa như muốn nói: Ngạch ngạch không khóc, ngạch ngạch không khóc, Tám Cân ở đây nga!
Bỗng dưng, một nỗi sợ hãi không thể khống chế đánh úp vào lòng Điềm Nhi. Liệu, liệu, sẽ có một ngày, con của nàng cũng sẽ...
“Không được đoán mò.” Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng quát giận. Liền thấy nam nhân vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tám Cân mệnh cách cao quý, lại nói, có gia ở đây trấn giữ, ngưu quỷ xà thần gì, cũng không dám lại gần thằng bé một bước.”
“Dạ!” Sau một lúc lâu, Điềm Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
Từ hôm đó trở đi, đối với tất cả mọi thứ của con, Điềm Nhi cũng không còn lòng dạ thoải mái chơi đùa như ngày xưa, mà trở nên nghiêm túc cẩn thận hơn.
Mà Tám Cân quả nhiên cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, vô bệnh vô tai dần dần lớn lên. Bất quá, đó cũng là chuyện của rất nhiều rất nhiều năm sau.
Đấy, còn không phải mới vừa nói xong sao?
“Oa oa oa—” tiểu tử kia ngồi ở trên giường nôi, kéo căng cổ họng, khóc đến tê tâm liệt phế. Gần như là trong nháy mắt, khiến Điềm Nhi giật mình bừng tỉnh dậy.
Aizz ôi!!! Tổ tông của ta... vùi vào dưới gối giống như đà điểu, Điềm Nhi lầm bầm: “Con có muốn để ngạch nương ngủ yên hay không.”
Nghe thấy tiểu chủ tử khóc, Tiền ma ma canh chừng bên cạnh, đã sớm bế thằng bé lên, vừa dỗ vừa nói: “Chủ tử, do cái trống bỏi tiểu a ca thích nhất rơi xuống đất, lấy không được mới khóc.”
Điềm Nhi nghe vậy, nghiến răng thầm nghĩ, nửa canh giờ khóc ba lượt, lần nào cũng là một cái cớ khác nhau, Tiền ma ma, thật sự là làm khổ bà rồi.
“Oa oa oa—” Tám Cân cố xoa xoa hai mắt, khó theo khó chìu mà kêu khóc.
Điềm Nhi thật sự hết cách, đành đón lấy tiểu tử thúi kia, quả nhiên, vừa đến trong ngực ngạch nương, tên tiểu tử hư hỏng này lập tức liền nín khóc, còn lộ ra nụ cười thỏa mãn, miệng cười toe toét, khanh khách vỗ hai móng vuốt mập.
“Con là thằng nhóc lừa gạt, ‘sét đánh mà không đổ mưa’!” Điềm Nhi thở phì phò nhìn trên mặt Tám Cân không có chút nước mắt nào, cắn răng nghiến lợi nói: “Con tuyệt đối là cố ý.”
“Khạc khạc khạc khạc.” Tám Cân không biết nói gì, chỉ cười ngây ngô, vươn hai cánh tay béo mập như củ sen, không quan tâm liền chộp tới vành tai ngạch nương, cái khuyên tai hồng ngọc của Điềm Nhi lập tức đã bị tay béo kia kéo đi.
Đau hít vào một hơi lạnh, Điềm Nhi vội vàng kêu lên: “Tám Cân buông tay, buông tay...”
Lại không biết sao, tiểu tử kia càng túm càng chặt, biểu tình trên mặt cũng càng thích thú. Tiền ma ma thấy vậy vội chạy tới cùng Điềm Nhi dụ dỗ, một hồi lâu, mới dụ cho tên tiểu bại hoại kia buông tay ra được.
Ui ô~~ Vành tai bị chảy máu rồi!!!
Nhìn xú tiểu tử vẫn còn hưng phấn cười vui vẻ, “Thù mới hận cũ” cùng nhau vọt tới, Điềm Nhi lập tức nghiến răng, vèo một cái lật người tiểu tử kia lại, lột quần, nhắm lên cái mông nhỏ trắng nộn nộn, đánh mạnh hai cái.
Nhưng không biết sao, tên tiểu gia hỏa Tám Cân này cả người nhiều thịt, hơn nữa thịt trên mông lại càng nhiều, căn bản không cảm thấy đau, ngược lại cho là ngạch nương đang đùa với mình, vì thế nằm sấp lên đầu gối Điềm Nhi, liền biến thành một con rùa rụt đầu nhỏ, chẳng những không sợ không khóc, ngược lại tứ chi cùng sử dụng, làm như đang bơi bơi, chơi rất chi là happy.
Đáng giận a...
Điềm Nhi thấy vậy lại càng tức giận hơn, mài mài răng nanh, cũng không thèm làm từ mẫu nữa, cúi đầu, a ô một ngụm liền cắn lên cái mông mềm kia.
Ta cho ngươi cười này...
Quả nhiên, lúc này Tám Cân không cười, mà là khóc thật.
Tiền ma ma bên cạnh xấu hổ không thôi, liếc nhìn tiểu chủ tử bị ức hiếp khóc nấc lên, lại nhìn đại chủ tử mắt long lên vì vui sướng báo được thù, bà khổ sở không biết nên nói sao cho phải.
Nhưng thật may mắn, có người đến giải vây giúp bà.
“Sao Tám Cân lại khóc?” Kèm theo thanh âm trầm thấp, nam nhân vén rèm lên, nhanh như sao xẹt đi vào.
“Gia...” Không ngờ Dận Chân lại đột nhiên xuất hiện, Điềm Nhi chột dạ, thật nhanh bế tiểu tử từ trên đầu gối vào trong ngực, làm ra bộ dạng ‘Từ mẫu dỗ con’: “Tám Cân vừa tỉnh ngủ, nên nháo vậy thôi!”
Dận Chân quét mắt nhìn quần con trai còn đang quấn tại dưới chân, khóe miệng hung hăng co rút.
“Oa oa...” Đối với mẫu thân đại nhân rõ ràng nói dối, tiểu bồn hữu* Tám Cân phản kích rất nghiêm khắc, chỉ thấy trên khuôn mặt nho nhỏ béo ú đều là nước mắt uất ức, vừa a a nhặng xị với Dận Chân như cáo trạng, còn vừa nhích nhích câu câu cái mông nhỏ của mình lên.
(* tiểu bồn hữu: tiểu bằng hữu, xuất xứ từ trong truyện tranh “Cậu bé bút chì”, cũng có thể hiểu là “tiểu phúc hắc”)
Dận Chân vươn tay ôm lấy con trai, ánh mắt đảo qua, trên bờ mông trăng trắng kia, là hai hàng dấu răng rất rõ ràng đập vào mắt.
“Là hắn ăn hiếp thiếp trước!” thấy sắc mặt Dận Chân trầm xuống, Điềm Nhi vội vàng ‘ác nhân cáo trạng trước’. “Chàng nhìn này nhìn này, thằng bé hư hỏng này, kéo vành tai của thiếp chảy máu đau quá trời luôn!!” Vừa nói, vừa ủy khuất bĩu bĩu môi.
Dận Chân hừ một tiếng, nghĩ bụng, hai người này thật không hổ là mẹ con, biểu cảm lúc cáo trạng có thể nói là giống nhau như đúc.
“Tám Cân còn nhỏ.” Mặt nam nhân lộ ra biểu tình ‘đừng tưởng lúc ta không thấy liền khi dễ con ta’. Rất là bất mãn nói: “Hiện tại là lúc con thích quơ loạn, sau này lúc ở nhà, đừng mang vòng tai, trâm thoa gì nữa, tất cả nha hoàn ma ma hầu hạ bên người cũng vậy hết.” Dận Chân vạch móng vuốt béo vẫn còn đang nắm chật chặt của Tám Cân ra, nhìn cẩn thận, sợ tay của con trai cưng bị cái gì làm xước.
Điềm Nhi lặng lẽ bĩu môi, lầm bầm lầu bầu: “Thực bất công.”
Dận Chân trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.
Hai mẹ con này, cũng không để cho hắn bớt lo.
Có phụ thân làm chỗ dựa, khí thế của Tám Cân rõ ràng đã trở lại, nín khóc, ngồi trên giường, cầm trong tay trái cầu cát, không ngừng lắc lắc, miệng a ô a ô kêu loạn. Dận Chân vẻ mặt nhu hòa xem một lát, rồi bảo Tô Bồi Thịnh ra ngoài, mang đồ vào.
“Đây là cái gì?” Điềm Nhi có chút giật mình nhìn vật có hình thù kỳ quái trước mắt. Chỉ thấy vật nọ hoàn toàn làm bằng gỗ, lấy một tấm gỗ tròn làm chính, ở giữa khoét một lỗ hổng, bên dưới là bốn chân gỗ gắn bánh xe nhỏ.
Không biết vật này dùng làm gì nhỉ.
“Đây gọi là ‘xe tập đi’.” trên mặt Dận Chân thoáng vụt qua một tia hồi ức, sau đó khe khẽ thở dài, bế Tám Cân lên, bỏ vào trong cái lỗ nhỏ kia, vì độ rộng lớn của lỗ tròn kia có thể giữ lại phần thân trên, Tám Cân đứng trong đó, không những không ngã xuống, ngược lại rất là hưng phấn trái rung phải lắc loạn cả lên.
Điềm Nhi xem con trai bụ bẫm của mình, tự thân chật vật nhấc từng bước, ai ngờ bàn chân chợt mềm nhũn, toan sắp ngã xuống, nàng chưa kịp la lên, toàn bộ chiếc xe gỗ nhỏ liền theo lực ngã mạnh mà nhích về trước một chút. Tám Cân tựa hồ cũng tìm được quy luật, hai cái chân nhỏ chống lên bên viền xe, vừa a a ô ô kêu, vừa đẩy nhích từng chút về trước.
“Gia, gia, chàng nhìn thấy không, Tám Cân biết đi rồi!” Điềm Nhi ánh mắt thoáng chốc trợn tròn, vừa kiêu ngạo vừa hưng phấn lôi kéo ống tay áo trượng phu, xúc động nói: “Con biết đi rồi!”
Dận Chân nhìn Tám Cân tập tễnh học đi, vẻ nhu hòa trong mắt càng sâu, ngay cả khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Rõ ràng đối với “xe tập đi” này, Tám Cân yêu thích không rời, thế cho nên lúc Tiền ma ma bế đi, thằng bé còn nổi quạo kêu la ầm ỹ.
“Gia, cái này là ngài nghĩ ra sao? Trước đây thiếp chưa từng thấy a.” Điềm Nhi có chút ngạc nhiên hỏi.
Dận Chân sâu kín liếc nhìn “xe tập đi”, trên mặt lộ ra thần sắc hoài niệm, khe khẽ thở dài: “Là lúc nhỏ, Hoàng ngạch nương làm cho ta.”
Hiếu Nhân Nghĩa Hoàng hậu sao?
Điềm Nhi sững sờ, nhìn sắc mặt vị hôn phu đại nhân đột nhiên lộ vẻ mất mát, không khỏi đi tới cầm một tay hắn lên. Một lớn một nhỏ, một đen một trắng, một to một nhỏ. Ngón tay lồng vào nhau, tuy trông khác biệt nhưng hài hòa một cách lạ kỳ.
“Như vậy có thể làm đồ gia truyền cho con cháu chúng ta a!” Điềm Nhi dùng thanh âm nghịch ngợm, nhẹ nhàng nói: “Trước đây là ngài dùng, hiện tại truyền cho Tám Cân của chúng ta, Tám Cân dùng qua, tương lai truyền cho con hắn, đời đời con cháu chúng ta đều dùng chiếc xe này, cũng để cho bọn chúng vĩnh viễn nhớ rõ, đây chính là vật mà tổ nãi nãi (bà tổ) của chúng tự tay làm ra nha.”
Gió mát thổi tan đám mây đen, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống. Trái tim tràn đầy bi thương của Dận Chân được ngữ điệu vui cười này vỗ về. Nha đầu này, giống như vẫn luôn biết cách làm thế nào trấn an mình.
Vươn tay, búng một cái lên cái trán trắng nõn, nam nhân trầm giọng nạt: “Đồ gia truyền cái gì, đúng là nói bậy.”
Oa... oa~~ Đáng ghét, người ta thấy chàng tâm tình không tốt, muốn an ủi một tẹo nha. Cô bé ngốc nào đó đau đến giậm chân, nước mắt mông lung nghĩ, chẳng lẽ quả thật mình không có tiềm chất làm một đóa “hoa Giải ngữ” sao~~
Ngày dần tàn.
Sau khi hai người dùng xong bữa tối, Dận Chân tựa trên gối mềm đọc công văn. Điềm Nhi ngồi đối diện hắn, trong lòng ôm Tám Cân, dùng muỗng nhỏ múc táo nát, đút cho con ăn. Ánh nến mờ nhạt rọi lên mặt họ, trông có vẻ ấm áp đặc biệt.
Bầu không khí đang hài hòa, ai ngờ, lúc này Tô Bồi Thịnh vội vã bước tới, trong ánh mắt khó hiểu của Điềm Nhi, rỉ tai với Dận Chân vài câu. Thần sắc Dận Chân vốn đang tốt chợt hơi trầm xuống, một lát sau, khẽ thở dài nói: “Đáng tiếc.”
Điềm Nhi chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
Dận Chân thả sổ con trong tay, đón lấy Tám Cân từ trong lòng Điềm Nhi, thanh âm lạnh nhạt nói: “Hoằng Xuân nhà Thập tam đệ mất rồi.”
“Cái gì?” Điềm Nhi kinh ngạc ngồi bật dậy, cảm giác như một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống, tưới ướt từ đầu đến chân, lạnh thấu tận tâm can.
“Sao, sao lại có thể như vậy?” nàng đỏ hốc mắt, lời nói không mạch lạc lẩm bẩm: “Trước đó vài ngày không phải còn rất bình thường sao? Làm sao lại cứ như vậy mà mất rồi?”
Dận Chân trầm mặc, thở dài: “Trẻ nhỏ dễ bị chết non.”
Đúng vậy a, đầu năm nay, có nhà nào mà không có vài đứa bé bị chết yểu chứ? Chỉ một chút, một chút xíu sơ sẩy thôi, cũng có thể làm cho một sinh mệnh nho nhỏ, cứ như vậy mà biến mất.
Nghĩ đến đứa bé có chút gầy yếu kia trong trí nhớ, Điềm Nhi không kiềm được mà khóc lên. Dận Chân thở dài một tiếng, vươn cánh tay dài ra, ôm nàng vào ngực. Tám Cân ngồi bên cạnh, ngoẹo đầu nhỏ, tuy không biết tại sao ngạch ngạch lại khóc, nhưng vẫn hiểu chuyện mà nhích nhích tới trước, dùng bàn tay nhỏ béo của mình mà lau đi nước mắt trên mặt Điềm Nhi, tựa như muốn nói: Ngạch ngạch không khóc, ngạch ngạch không khóc, Tám Cân ở đây nga!
Bỗng dưng, một nỗi sợ hãi không thể khống chế đánh úp vào lòng Điềm Nhi. Liệu, liệu, sẽ có một ngày, con của nàng cũng sẽ...
“Không được đoán mò.” Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng quát giận. Liền thấy nam nhân vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tám Cân mệnh cách cao quý, lại nói, có gia ở đây trấn giữ, ngưu quỷ xà thần gì, cũng không dám lại gần thằng bé một bước.”
“Dạ!” Sau một lúc lâu, Điềm Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
Từ hôm đó trở đi, đối với tất cả mọi thứ của con, Điềm Nhi cũng không còn lòng dạ thoải mái chơi đùa như ngày xưa, mà trở nên nghiêm túc cẩn thận hơn.
Mà Tám Cân quả nhiên cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, vô bệnh vô tai dần dần lớn lên. Bất quá, đó cũng là chuyện của rất nhiều rất nhiều năm sau.
Bình luận truyện