Bản Hòa Tấu Hôn Nhân
Chương 61
Bài update Weibo của Kiều Dĩ Thần vừa đăng lên, thì đã có rất nhiều bạn bè trên mạng gửi lời chúc đến.
Cố Tín cũng là một trong số đó, Kiều Dĩ Thần nhìn thấy bài đăng của anh ta, yên tâm cười khẽ.
Ắt hẳn tên tình địch này không thể trở mình được rồi.
Tiếp đãi mọi người ở Pháp một vòng, quay Mv cũng thuận lợi hoàn thành.
Ảnh cưới của Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần được gửi đến hòm thư của họ, áo cưới được Đinh Mông xếp lại cẩn thận từng li từng tí, chuẩn bị chuyển về nước.
Xuống máy bay thì đã không còn sớm, Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần không quay lại công ty mà trực tiếp về nhà. Đinh Mông dọn dẹp lại một số đồ dùng, lấy ra một hộp quà từ vali đưa cho Kiều Dĩ Thần: “Chó con, cái này tặng cho anh.”
Kiều Dĩ Thần đang treo đồ vào tủ, nghe cô nói vậy thì quay đầu sang: “Gì vậy?”
Đinh Mông trừng mắt nói: “Anh mở ra sẽ biết nha.”
Kiều Dĩ Thần nở nụ cười, đem đồ trong tay bỏ vào tủ, bước đến lấy hộp quà trong tay cô.
Hộp quà được đóng gói khá tinh xảo, Kiều Dĩ Thần đã mơ hồ đoán được bên trong là thứ gì.
Anh mở hộp ra, quả nhiên bên trong là một chiếc đồng hồ nam đắt tiền.
Lông mày Kiều Dĩ Thần khẽ giật, ngước mắt nhìn Đinh Mông: “Tại sao đột nhiên lại mua quà tặng an? Loại này hình như rất đắt.“.”
Đinh Mông mấp máy môi, lúc mua quà tặng Kiều Dĩ Thần cô đã do dự rất lâu, cảm thấy anh không thiếu thứ gì, Album mà anh luôn ấp ủ cô đã giúp anh thu xong, vẫn không biết anh còn cần gì. Tuy rằng lúc trước cô đã từng tặng anh một chiếc đồng hồ, nhưng mà bề ngoài chiếc đồng hồ này cô vừa nhìn đã thích, với lại mức giá đủ mua mười cái dây đồng hồ trước kia.
Cô nhìn Kiều Dĩ Thần: “Chỉ muốn tặng quà cho anh thôi, anh không thích sao?”
Kiều Dĩ Thần cười khẽ, cất kỹ chiếc hộp: “Đồ vợ tặng anh đương nhiên thích, nhưng không cần phải quý giá như vậy.”
Đinh Mông nhìn anh chép miệng: “Trước kia anh cũng từng tặng em đồ đắt như vậy.”
Kiều Dĩ Thần cười nói: “Không giống nhau mà, là do anh cam tâm tình nguyện.”
”Em cũng rất vui. Tuy rằng em ra mắt chưa lâu, nhưng em đã nhận một vài hợp đồng quảng cáo, cũng có một ít tiền. Chờ Album ra mắt thành công, em lại mua đồ tốt tặng cho anh.” Tuy rằng thú vui của cô là ngắm tiền.Mặc dù tiền không ngừng tăng nhưng gần đây cô mới phát hiện ra, mua quà tặng Kiều Dĩ Thần cũng là một thú vui.
Lí do của Đinh Mông khiến Kiều Dĩ Thần bật cười, anh nắm tay cô, cong môi nói: “Em định bao nuôi anh sao?”
Đinh Mông liếc anh, giọng điệu buồn rầu nói: “Nhưng mà em cảm thấy anh không thiếu gì cả.”
Kiều Dĩ Thần khẽ nhíu mày, thuận tay đè Đinh Mông lên giường: “Thật ra anh còn thiếu một đứa bé, hay là chúng ta sinh một đứa đi nhé?”
Đinh Mông: “...”
Cô rất muốn nhấc chân cho anh một đá.
”Có phải cả ngày anh chỉ nghĩ đến chuyện này không?”Tai Đinh Mông bị hơi thở của anh làm cho phiếm hồng.
Kiều Dĩ Thần chạm nhẹ vào môi cô, cười nói: “Rõ ràng em câu dẫn anh trước.”
”Lúc nào thì em...” Câu dẫn anh thế.
Mấy chữ cuối cùng đã bị Kiều Dĩ Thần nuốt vào bụng.
Hôm sau, Kiều Dĩ Thần đặc biệt đeo đồng hồ mà Đinh Mông tặng.
Hôm nay, số lần Kiều Dĩ Thần nhìn đồng hồ bỗng nhiều hơn hẳn.
Ngày 20 tháng 5 là sinh nhật Đinh Mông, công ty dự định tổ chức 1 buổi fanmeeting, vừa hay quảng bá cho Album mới.
Thực ra Đinh Mông cũng chẳng cần sinh nhật — thật ra từ lúc tuổi cô bắt đầu bằng số 2, thì cô đã không còn mong chờ sinh nhật như trước nữa.
Nhưng bây giờ có Kiều Dĩ Thần bên cạnh, đây là lần đầu hai người cùng đón sinh nhật, nên Kiều Dĩ Thần rất quan tâm.
Thời gian Fanmeeting diễn ra là xế chiều, Đinh Mông nhận được rất nhiều quà tặng. Tiểu Chanh ai nấy đều nhiệt tình, khi Đinh Mông biểu diễn một vài đoạn trong Album, mọi người đều nhiệt tình ủng hộ.
Nói chung giao lưu rất vui vẻ, lúc Đinh Mông rời sân khấu không cẩn thận bị trật chân rất đau.
”Rửa nước lạnh liệu có hết sưng không?” Người phụ trách hoạt động thấy cô bị thương, vội đến quan tâm cô. Đinh Mông gật đầu, đứng lên: “Không nặng lắm đâu, khi kết thúc hoạt động, tôi về trước là được.”
”Được được.” Người phụ trách đưa cô đến bãi đỗ xe, đúng lúc trợ lý lái xe đến.
Thấy Đinh Mông bị thương ở chân, trợ lý cũng quan tâm: “Có chút sưng, chườm nước nóng một chút có lẽ sẽ không sao.”
Đinh Mông chớp mắt, ồ lên một tiếng.
Hai người về công ty gặp Giang Mạn trước,, Giang Mạn thấy Đinh Mông khập khiễng bước vào, cũng quan tâm hỏi: “Sao lại trật chân rồi?”
Đinh Mông nói: “Lúc xuống sân khấu không nhìn thấy bậc thang.
Giang Mạn xem xét tình trạng vết thương một lát, nói: “Không sao, trước chườm lạnh sau chườm nóng, bôi chút thuốc là được.”
Đinh Mông: “...”
Vậy cuối cùng là chườm lạnh trước chườm nóng sau...
Kiều Dĩ Thần nghe nói Đinh Mông bị thương thì nhanh chóng đến văn phòng của Giang Mạn tìm cô. Thấy chân Đinh Mông sưng to, anh nhíu mày ngồi xổm xuống bên cạnh: “Đau không?”
Đinh Mông nói: “Không đi lại sẽ không đau.”
Kiều Dĩ Thần mím mói. bế cô lên.
Đinh Mông hoảng sợ, theo bản năng ôm cổ anh: “Đi đâu vậy?”
”Bệnh viện.”
...Quả nhiên chỉ có Chó Con nhà cô đáng tin.
Đúng là chân Đinh Mông bị thương không nặng, tuy rằng băng bó thật dọa người, nhưng bác sĩ cũng chỉ cho thêm chút thuốc bôi: “Mấy ngày này hạn chế chạm vào nước, cố gắng đừng đi lại nhiều, ngày mai đến đổi thuốc.”
”Vâng.”
Nghe xong lời dặn của bác sĩ, Kiều Dĩ Thần ôm Đinh Mông về xe, vươn người sang giúp cô thắt dây an toàn.
Đinh Mông cười nói: “Chó Con, em bị thương ở chân chứ không phải ở tay.”
Kiều Dĩ Thần nghe thế thì gõ đầu cô: “Sao lại không cẩn thận như vậy? Hôm nay là sinh nhật em vậy mà bị trật chân.”
Đinh Mông chép miệng nói: “Bậc thang kia quá thấp, nên em không để ý, lần sau sẽ để ý hơn.”
Kiều Dĩ Thần tự thắt của mình, sau đó khởi động xe: “Hôm nay định mời em ra ngoài ăn cơm, bây giờ chắc không đi được nữa.”
Đinh Mông: “...”
Cô đau lòng quá.
Mặc dù không ra ngoài ăn, nhưng Kiều Dĩ Thần vẫn tự mình xuống bếp, làm một bàn đầy ắp đồ ăn.
”May là anh đã lấy bánh kem từ sớm.” Anh đốt nến, đem ra phòng khách:
”Mông Mông Bảo Bối, mau cầu nguyện đi.”
Đinh Mông nhìn anh xuyên qua màu vàng của ánh nến?: “Nghe ghê quá.”
Kiều Dĩ Thần mặt dày mà nhún vai, cười theo: “Nhanh cầu nguyện đi.”
Đinh Mông nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, ước nguyện trong lòng: “Hy vọng Album thành công, sau đó sinh cho Kiều Dĩ Thần một Con Chó nhỏ thật xinh đẹp.”
Cô ước xong thì thổi nến, Kiều Dĩ Thần ở đối diện tò mò hỏi cô: “Em ước gì thế?”
”Không nói cho anh biết.” Đinh Mông cong môi cười, rồi lấy dao cắt bánh kem.
Kiều Dĩ Thần ảo thuật biến ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Đinh Mông: “Đây là quà sinh nhật của em.”
”Cảm ơn Chó Con!” Đinh Mông vui vẻ nhận lấy, mở nắp ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Cố Tín cũng là một trong số đó, Kiều Dĩ Thần nhìn thấy bài đăng của anh ta, yên tâm cười khẽ.
Ắt hẳn tên tình địch này không thể trở mình được rồi.
Tiếp đãi mọi người ở Pháp một vòng, quay Mv cũng thuận lợi hoàn thành.
Ảnh cưới của Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần được gửi đến hòm thư của họ, áo cưới được Đinh Mông xếp lại cẩn thận từng li từng tí, chuẩn bị chuyển về nước.
Xuống máy bay thì đã không còn sớm, Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần không quay lại công ty mà trực tiếp về nhà. Đinh Mông dọn dẹp lại một số đồ dùng, lấy ra một hộp quà từ vali đưa cho Kiều Dĩ Thần: “Chó con, cái này tặng cho anh.”
Kiều Dĩ Thần đang treo đồ vào tủ, nghe cô nói vậy thì quay đầu sang: “Gì vậy?”
Đinh Mông trừng mắt nói: “Anh mở ra sẽ biết nha.”
Kiều Dĩ Thần nở nụ cười, đem đồ trong tay bỏ vào tủ, bước đến lấy hộp quà trong tay cô.
Hộp quà được đóng gói khá tinh xảo, Kiều Dĩ Thần đã mơ hồ đoán được bên trong là thứ gì.
Anh mở hộp ra, quả nhiên bên trong là một chiếc đồng hồ nam đắt tiền.
Lông mày Kiều Dĩ Thần khẽ giật, ngước mắt nhìn Đinh Mông: “Tại sao đột nhiên lại mua quà tặng an? Loại này hình như rất đắt.“.”
Đinh Mông mấp máy môi, lúc mua quà tặng Kiều Dĩ Thần cô đã do dự rất lâu, cảm thấy anh không thiếu thứ gì, Album mà anh luôn ấp ủ cô đã giúp anh thu xong, vẫn không biết anh còn cần gì. Tuy rằng lúc trước cô đã từng tặng anh một chiếc đồng hồ, nhưng mà bề ngoài chiếc đồng hồ này cô vừa nhìn đã thích, với lại mức giá đủ mua mười cái dây đồng hồ trước kia.
Cô nhìn Kiều Dĩ Thần: “Chỉ muốn tặng quà cho anh thôi, anh không thích sao?”
Kiều Dĩ Thần cười khẽ, cất kỹ chiếc hộp: “Đồ vợ tặng anh đương nhiên thích, nhưng không cần phải quý giá như vậy.”
Đinh Mông nhìn anh chép miệng: “Trước kia anh cũng từng tặng em đồ đắt như vậy.”
Kiều Dĩ Thần cười nói: “Không giống nhau mà, là do anh cam tâm tình nguyện.”
”Em cũng rất vui. Tuy rằng em ra mắt chưa lâu, nhưng em đã nhận một vài hợp đồng quảng cáo, cũng có một ít tiền. Chờ Album ra mắt thành công, em lại mua đồ tốt tặng cho anh.” Tuy rằng thú vui của cô là ngắm tiền.Mặc dù tiền không ngừng tăng nhưng gần đây cô mới phát hiện ra, mua quà tặng Kiều Dĩ Thần cũng là một thú vui.
Lí do của Đinh Mông khiến Kiều Dĩ Thần bật cười, anh nắm tay cô, cong môi nói: “Em định bao nuôi anh sao?”
Đinh Mông liếc anh, giọng điệu buồn rầu nói: “Nhưng mà em cảm thấy anh không thiếu gì cả.”
Kiều Dĩ Thần khẽ nhíu mày, thuận tay đè Đinh Mông lên giường: “Thật ra anh còn thiếu một đứa bé, hay là chúng ta sinh một đứa đi nhé?”
Đinh Mông: “...”
Cô rất muốn nhấc chân cho anh một đá.
”Có phải cả ngày anh chỉ nghĩ đến chuyện này không?”Tai Đinh Mông bị hơi thở của anh làm cho phiếm hồng.
Kiều Dĩ Thần chạm nhẹ vào môi cô, cười nói: “Rõ ràng em câu dẫn anh trước.”
”Lúc nào thì em...” Câu dẫn anh thế.
Mấy chữ cuối cùng đã bị Kiều Dĩ Thần nuốt vào bụng.
Hôm sau, Kiều Dĩ Thần đặc biệt đeo đồng hồ mà Đinh Mông tặng.
Hôm nay, số lần Kiều Dĩ Thần nhìn đồng hồ bỗng nhiều hơn hẳn.
Ngày 20 tháng 5 là sinh nhật Đinh Mông, công ty dự định tổ chức 1 buổi fanmeeting, vừa hay quảng bá cho Album mới.
Thực ra Đinh Mông cũng chẳng cần sinh nhật — thật ra từ lúc tuổi cô bắt đầu bằng số 2, thì cô đã không còn mong chờ sinh nhật như trước nữa.
Nhưng bây giờ có Kiều Dĩ Thần bên cạnh, đây là lần đầu hai người cùng đón sinh nhật, nên Kiều Dĩ Thần rất quan tâm.
Thời gian Fanmeeting diễn ra là xế chiều, Đinh Mông nhận được rất nhiều quà tặng. Tiểu Chanh ai nấy đều nhiệt tình, khi Đinh Mông biểu diễn một vài đoạn trong Album, mọi người đều nhiệt tình ủng hộ.
Nói chung giao lưu rất vui vẻ, lúc Đinh Mông rời sân khấu không cẩn thận bị trật chân rất đau.
”Rửa nước lạnh liệu có hết sưng không?” Người phụ trách hoạt động thấy cô bị thương, vội đến quan tâm cô. Đinh Mông gật đầu, đứng lên: “Không nặng lắm đâu, khi kết thúc hoạt động, tôi về trước là được.”
”Được được.” Người phụ trách đưa cô đến bãi đỗ xe, đúng lúc trợ lý lái xe đến.
Thấy Đinh Mông bị thương ở chân, trợ lý cũng quan tâm: “Có chút sưng, chườm nước nóng một chút có lẽ sẽ không sao.”
Đinh Mông chớp mắt, ồ lên một tiếng.
Hai người về công ty gặp Giang Mạn trước,, Giang Mạn thấy Đinh Mông khập khiễng bước vào, cũng quan tâm hỏi: “Sao lại trật chân rồi?”
Đinh Mông nói: “Lúc xuống sân khấu không nhìn thấy bậc thang.
Giang Mạn xem xét tình trạng vết thương một lát, nói: “Không sao, trước chườm lạnh sau chườm nóng, bôi chút thuốc là được.”
Đinh Mông: “...”
Vậy cuối cùng là chườm lạnh trước chườm nóng sau...
Kiều Dĩ Thần nghe nói Đinh Mông bị thương thì nhanh chóng đến văn phòng của Giang Mạn tìm cô. Thấy chân Đinh Mông sưng to, anh nhíu mày ngồi xổm xuống bên cạnh: “Đau không?”
Đinh Mông nói: “Không đi lại sẽ không đau.”
Kiều Dĩ Thần mím mói. bế cô lên.
Đinh Mông hoảng sợ, theo bản năng ôm cổ anh: “Đi đâu vậy?”
”Bệnh viện.”
...Quả nhiên chỉ có Chó Con nhà cô đáng tin.
Đúng là chân Đinh Mông bị thương không nặng, tuy rằng băng bó thật dọa người, nhưng bác sĩ cũng chỉ cho thêm chút thuốc bôi: “Mấy ngày này hạn chế chạm vào nước, cố gắng đừng đi lại nhiều, ngày mai đến đổi thuốc.”
”Vâng.”
Nghe xong lời dặn của bác sĩ, Kiều Dĩ Thần ôm Đinh Mông về xe, vươn người sang giúp cô thắt dây an toàn.
Đinh Mông cười nói: “Chó Con, em bị thương ở chân chứ không phải ở tay.”
Kiều Dĩ Thần nghe thế thì gõ đầu cô: “Sao lại không cẩn thận như vậy? Hôm nay là sinh nhật em vậy mà bị trật chân.”
Đinh Mông chép miệng nói: “Bậc thang kia quá thấp, nên em không để ý, lần sau sẽ để ý hơn.”
Kiều Dĩ Thần tự thắt của mình, sau đó khởi động xe: “Hôm nay định mời em ra ngoài ăn cơm, bây giờ chắc không đi được nữa.”
Đinh Mông: “...”
Cô đau lòng quá.
Mặc dù không ra ngoài ăn, nhưng Kiều Dĩ Thần vẫn tự mình xuống bếp, làm một bàn đầy ắp đồ ăn.
”May là anh đã lấy bánh kem từ sớm.” Anh đốt nến, đem ra phòng khách:
”Mông Mông Bảo Bối, mau cầu nguyện đi.”
Đinh Mông nhìn anh xuyên qua màu vàng của ánh nến?: “Nghe ghê quá.”
Kiều Dĩ Thần mặt dày mà nhún vai, cười theo: “Nhanh cầu nguyện đi.”
Đinh Mông nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, ước nguyện trong lòng: “Hy vọng Album thành công, sau đó sinh cho Kiều Dĩ Thần một Con Chó nhỏ thật xinh đẹp.”
Cô ước xong thì thổi nến, Kiều Dĩ Thần ở đối diện tò mò hỏi cô: “Em ước gì thế?”
”Không nói cho anh biết.” Đinh Mông cong môi cười, rồi lấy dao cắt bánh kem.
Kiều Dĩ Thần ảo thuật biến ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Đinh Mông: “Đây là quà sinh nhật của em.”
”Cảm ơn Chó Con!” Đinh Mông vui vẻ nhận lấy, mở nắp ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Bình luận truyện