Bạn Học Lưu Manh
Chương 60
Tại quán cà phê gần trường Dịch San, một người phụ nữ xinh đẹp với biểu cảm khá lãnh đạm đang ngồi ở một góc khuất phía trong.
Trên bàn là một ly nước cam vừa mới mang ra, màu vàng óng ánh nhờ những tia nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào. Từng giọt nước khẽ khàng trượt xuống mép ly, bà nhẹ nhàng cầm muỗng khuấy đều chúng lên.
Bên ngoài, cửa quán mở ra, tiếng chuông gió kêu lên leng keng, một nam sinh ăn mặc chỉnh tề, gương mặt sáng sủa, đáng yêu đang bước vào.
Cậu đảo mắt khắp quán một vòng, sau đó dừng lại trước một góc khuất, khoé môi nhẹ cong lên.
Cậu chầm chậm bước đến đó, vừa ngồi xuống vừa nhìn người phụ nữ kia mà mỉm cười rạng rỡ, " Dạ cháu chào cô. Cô tới lâu chưa ạ?"
Giọng nói êm dịu của Lữ Nhi khẽ vang lên, Khúc Nhan ngồi đối diện vắt chéo chân, bà đưa mắt nhìn người con trai trước mặt, đôi mắt cong lên mang theo ý cười.
" Cô chỉ mới tới thôi. Con uống gì cứ kêu."
Lữ Nhi nghe bà nói liền tự nhiên cầm lấy thực đơn, mắt ngó lên ngó xuống một lượt rồi cậu xoay đầu nhìn người phục vụ đang đứng bên cạnh:
" Cho em một lipton đá." Nói rồi cậu đưa thực đơn cho người kia cầm lấy.
Khúc Nhan vẫn bình lặng nhìn ngắm Lữ Nhi, thực ra là bà đang suy nghĩ nên lựa lời thế nào để nói với Lữ Nhi về chuyện của Phi Kiệt đây.
Chuyện đó không dễ dàng nói, cũng không dễ dàng để chấp nhận.
Lữ Nhi thấy Khúc Nhan cứ nhìn mình chăm chăm, cậu hoá thẹn mà đỏ mặt, lắp bắp nói, "...Cô có gì muốn nói với con ạ?"
Bà nghe giọng nói nhỏ nhẹ vang bên tai mới sựt tỉnh, lúc này cơ hơi ngượng ngùng, bà chạm nhẹ vào chóp mũi mình rồi mỉm cười nói, " À thật ra...hôm nay cô hẹn con ra đây là có chuyện nói. Chuyện về Phi Kiệt."
Phi Kiệt?
Chẳng lẽ Phi Kiệt xảy ra chuyện gì sao? Lữ Nhi khá bất ngờ, cậu ngước mắt nhìn Khúc Nhan, môi hé ra như muốn nói nhưng lại không nói được.
" Con đừng có biểu tình như vậy, cô sẽ không thể nói tiếp..."
Khúc Nhan không muốn thấy cái biểu cảm kinh ngạc kia của Lữ Nhi, chỉ vừa mới nghe đến Phi Kiệt đã khiến thằng bé như vậy, huống gì nghe đến chuyện du học của Phi Kiệt chứ?
Lữ Nhi mím nhẹ môi, khẽ thở ra rồi nhìn bà, " Dạ cô cứ nói đi, con sẽ im lặng lắng nghe."
" Được. Chuyện là...một tháng nữa Phi Kiệt sẽ sang Úc du học." Khúc Nhan dùng ánh mắt dịu dàng của mình nhìn Lữ Nhi, cứ như dùng nó để trấn an tinh thần cho cậu.
"............ "
Lữ Nhi vẫn chưa trả lời, trong đầu vang lên câu nói lúc nãy, vang lên đến tận mấy lần, cuối cùng thì tắt hẳn.
Một khoảng lặng chiếm lấy bầu không khí xung quanh cậu, trong quán khẽ ngân lên bản nhạc hoà tấu du dương nhưng lại có gì đó đượm buồn.
Cậu nhìn Khúc Nhan, cậu cũng nhìn thấy ánh mắt dịu dàng từ bà, có lẽ chính bà cũng không muốn nói ra chuyện này. Nhưng sao đến giờ cậu vẫn chưa nghe Phi Kiệt nói gì?
Khúc Nhan thấy Lữ Nhi im lặng, cứ nghĩ cậu bị sốc mà không nói được đành dỗ dành, " Tiểu Nhi, con đừng sốc, cô chỉ muốn nói cho con biết để sau này không phải bất ngờ. Con đừng có...biểu cảm như vậy..."
Bà thực sự lo lắng cho Lữ Nhi, cậu cứ nhìn bà như vậy mà một lời cũng không nói, ánh mắt dường như trống rỗng đến vô hồn.
Lữ Nhi lúc này đã định thần lại, cậu nhếch nhẹ khoé môi lên coi như là cười, một nụ cười quá nhạt, " Một tháng nữa ạ?"
Giọng điệu câu nói thật dửng dưng, hờ hững làm sao! Khúc Nhan bà có nghe lầm không? À bà có nhìn lầm không? Lữ Nhi vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh, dường như không hề có gì đó gọi là kinh ngạc.
Bà gật đầu, " Phải, một tháng nữa. Cô nói ra là muốn con hiểu Phi Kiệt nó cũng đau lòng lắm khi chấp nhận chuyện này....Nó không muốn rời xa nơi này, không muốn khiến con buồn nên nó vẫn chưa nói..."
" Con hiểu, cô ạ. Con hiểu Phi Kiệt vì sao vẫn chưa nói. Con hiểu." Lữ Nhi liên tục lặp lại hai chữ con hiểu nhưng lại không biết vì sao mình hành động như thế.
Cứ như nói thế để tự trấn an bản thân cậu vậy.
Khúc Nhan nhẹ áp tay mình lên tay Lữ Nhi, hơi ấm từ bà truyền đến, ngược lại bà cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bàn tay cậu truyền qua. Thằng bé đúng thực là sốc đến lạnh người rồi.
" Con đừng giận Phi Kiệt. Phi Kiệt đi là có lý do, ba thằng bé bảo rằng sau này khi thằng bé trở về, ông ấy sẽ chấp nhận chuyện của hai con." Khúc Nhan từ tốn nói.
Bà hy vọng chuyện này sẽ phần nào xoa dịu đi nỗi đau của Lữ Nhi. Dù gì...năm năm cũng sẽ trôi qua nhanh chóng, sẽ rất nhanh thôi.
Lữ Nhi nghe đến điều kiện mà Phi Kiệt đồng ý chấp nhận, trái tim bỗng ấm lên, có gì đó xúc động ập đến. Hoá ra vì để ba chấp nhận chuyện hai đứa mà cậu ấy phải đi du học à?
Mà dù sao thì du học cũng sẽ tốt cho tương lai Phi Kiệt, một tương lai sáng hơn, không phải quá tốt rồi sao?
" Con đã hiểu rồi, cô đừng lo. Con nghĩ chuyện du học cũng là tốt cho Phi Kiệt thôi mà. " Lữ Nhi nhìn bà, cậu cong khoé môi lên một đường mỏng.
Khúc Nhan cũng nhìn cậu, trong lòng bà đã an tâm được phần nào. Ban đầu vì cứ lo sợ Phi Kiệt sẽ không nói được, lúc nói chắc chắn lắp bắp, vì thế mà bà đã phải chủ động hẹn gặp Lữ Nhi để nói giúp con trai.
Con trai à, mẹ đã giúp con rồi, mẹ cũng chỉ có thể giúp con đến đây thôi.
...
Cốc cốc cốc.
Phi Kiệt đang ngồi trong phòng nghe nhạc, hắn dạo này bỗng dưng không có tâm trạng ra ngoài chơi hoặc sang phòng Lữ Nhi. Mà phòng Lữ Nhi luôn có Cẩn Siêu ở trong đó, qua đấy thì không tiện cho lắm.
Vệ Manh thì mỗi tối đều sang chỗ Dĩnh Thiên để nói chuyện, tán gẫu đủ chuyện. Đến đêm hắn mới chịu mò về, mà hình như có đêm ngủ quên ở bên đó luôn.
Ngủ quên cơ á? Chẳng tin nổi. Phi Kiệt nghĩ nghĩ rồi leo xuống giường ra mở cửa, cánh cửa mở được một nửa, Phi Kiệt đã cảm thấy cơ thể mình nặng nề lạ thường.
Mở to mắt ra nhìn thì thấy Lữ Nhi đang ôm hắn cứng ngắt, cổ hắn bị siết lại đến thấy thương. Chưa bao giờ Phi Kiệt thấy cậu có cái biểu tình đầy bất ngờ kiểu này.
"...Này..." Phi Kiệt cố gắng nghiêng đầu sang một bên rồi cất tiếng. Hai tay dù không đẩy Lữ Nhi ra nhưng vẫn cứng đờ không nhúc nhích.
Lữ Nhi sau khi trở về từ quán cà phê thì tâm tình chốc chốc lại thay đổi, có gì đó không hề tự nhiên.
Bỗng dưng trong đầu lại nảy sinh rất nhiều ý nghĩ quái đản, kiểu như cậu muốn gần gũi với Phi Kiệt, thân mật với Phi Kiệt, mà hơn hết chính là cậu muốn tự mình chủ động dụ dỗ Phi Kiệt.
"...Phi Kiệt...Phi Kiệt..." Lữ Nhi tựa đầu lên vai hắn, cậu dụi dụi cằm rồi gọi tên hắn.
Phi Kiệt khẽ chau mày, hắn đưa chân đẩy cánh cửa lại, nếu để ai phát hiện cảnh tượng ái muội này chắc có nước xấu hổ chết mất. Cánh cửa cuối cùng cũng khép lại một tiếng, căn phòng tối đi một chút, không gian cũng chợt im lặng.
Tiếng thở nhè nhẹ của cả hai phát ra khiến tâm tình Phi Kiệt có chút bất thường, hắn căng thẳng không biết làm gì tiếp theo.
Đã lâu rồi hắn không gần gũi với Lữ Nhi như vậy, chỉ là hắn không muốn mình phải cảm thấy lưu luyến trước khi rời đi.
Lữ Nhi lúc này buông cổ hắn ra, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mèo con nhìn chủ nhân đầy mê hoặc.
".....Tiểu Nhi, cậu không sao chứ?" Phi Kiệt nhíu mày nhìn Lữ Nhi, tuỳ tiện véo mũi cậu một cái.
Lữ Nhi bị đau liền lập tức nhăn mặt, xoa xoa chóp mũi đỏ ửng, trừng mắt, " Cậu vào đây để tôi tính sổ."
Nói rồi Lữ Nhi len qua người Phi Kiệt đi vào bên trong, Phi Kiệt khó hiểu theo sau cậu. Đột nhiên một tiếng bịch phát ra trên giường, hắn ngước mắt lên thì đã thấy Lữ Nhi đang nằm phía trên mình, gương mặt cậu bây giờ đã hoá thành con báo con đầy sung sức.
" Ngốc, cậu định làm gì? " Phi Kiệt kịch liệt chau mày, hắn đưa tay giữ cái đầu nhỏ kia lại.
Lữ Nhi cứ như bị ai chuốc thuốc, cậu hừ nhẹ một tiếng rồi giữ chặt tay Phi Kiệt, nhanh chóng cúi xuống áp môi mình lên môi hắn, chiếc lưỡi thừa cơ hội Phi Kiệt vừa hé miệng liền lủi vào.
"..... " Phi Kiệt cư nhiên bị Lữ Nhi đè xuống cưỡng hôn, hắn không phải chỉ vui mà là vui đến phát điên. Đây là lần đầu Lữ Nhi chủ động đến mức kinh ngạc như vậy.
Hơi ấm phủ lên đôi môi có phần khô khốc của Phi Kiệt, lâu rồi hai người chưa có mấy kiểu thân mật thế này, dĩ nhiên hôm nay cả hai liền cảm thấy hồi hộp như lần đầu tiên.
Lữ Nhi khá vụng về, chiếc lưỡi lủi vào trong rồi lại không biết nên làm gì tiếp theo, cứ vuốt ve lưỡi Phi Kiệt, hai tay lại bắt đầu hành động giống như hắn từng làm.
Cậu vén áo Phi Kiệt lên, luồn tay vào bên trong nhẹ nhàng vuốt ve từ bụng lên đến đầu ngực. Phi Kiệt lần đầu được người khác chiều chuộng như vậy, hắn thập phần vui sướng, khoé môi nhếch nhẹ lên mặc cho Lữ Nhi đang cố gắng thoả mãn hắn.
Phi Kiệt không chịu thua, hắn vờ là con cừu non, đưa tay ôm lấy vòng eo của Lữ Nhi, vuốt nhẹ chỗ đấy thì cảm giác được cậu vừa run rẫy.
Aigo, Lữ Nhi biểu hiện như thật đáng yêu lắm, đáng yêu chết mất. Phi Kiệt hé mắt nhìn gương mặt người phía trên, hai má đỏ ửng trông như hai trái cà chua gắn hai bên.
Phi Kiệt vươn lưỡi mình ra cuốn lấy lưỡi Lữ Nhi, tận tình chỉ cho cậu cách hôn người khác, hắn chủ động mút tới mút lui, tay hắn cầm lấy tay Lữ Nhi đặt lên ngực mình.
Lữ Nhi hoàn toàn bị thôi miên theo hành động của Phi Kiệt, tay chân đều làm theo hướng dẫn của hắn nhưng vẫn là vụng về. Mà vụng về như vậy mới đáng yêu chứ?!
".... " Hôn một lúc, Lữ Nhi buông tha đôi môi của Phi Kiệt, cậu đưa tay lướt nhẹ qua đó, nó sưng đỏ lên trông thật chết người.
Phi Kiệt nhìn Lữ Nhi, bàn tay hắn áp lên gò má ửng hồng kia, khoé môi cười nhạt, " Nếu muốn, hôm nay chúng ta sẽ đổi vị trí."
" ///v/// " Lữ Nhi cúi đầu nhìn Phi Kiệt, nghe rõ những lời hắn nói, đột nhiên cậu đỏ mặt nhưng khoé môi lại mỉm cười. Thay đổi vị trí cơ á? Chuyện này Lữ Nhi chưa bao giờ nghĩ đến...
" Cần tôi hướng dẫn không? " Phi Kiệt mở lời.
Lữ Nhi ngược lại không hiểu lời hắn lắm, cậu vẫn cò miên man nghĩ ngợi thì đã thấy cơ thể mình thay đổi, bây giờ Phi Kiệt đã nằm phía trên mình.
" Ơ này chẳng phải cậu bảo..." Lữ Nhi định phản kháng thì môi đã nhanh chóng bị Phi Kiệt phủ lên hoàn toàn, hắn chặn đứng tất cả lời nói kia.
" Ưm..đồ...ghét..." Lữ Nhi đập tay vào ngực hắn như trút giận, song hai mắt vẫn mơ màng vì nụ hôn mãnh liệt kia.
Phi Kiệt chịu đựng nãy giờ đã lâu, động tác tuy có vụng về của Lữ Nhi nhưng đủ khiến hắn phản ứng. Hắn cởi bỏ quần áo của Lữ Nhi, cúi đầu vươn lưỡi vuốt khắp người cậu, tuỳ tiện chơi đùa một số chỗ.
" Ưm...ha...." Lữ Nhi giật nảy lên liên tục, hai tay vòng qua cổ Phi Kiệt, hai mắt nhắm lại hưởng thụ khoái cảm xông đến.
Phí Kiệt một bên vuốt về phía trên, một bên thì tuỳ tiện chơi đùa bên dưới, vật lạ được hắn giữ trong tay đang ra sức trượt lên trượt xuống nhịp nhàng, lát sau liền phản ứng.
"......///_/// " Lữ Nhi cảm giác được như có gì đó ấm áp phủ lên bên dưới, cậu không ngừng đỏ mặt, khuôn mặt lẫn cơ thể đều nóng ran, bàn tay hình như không còn sức lực để đẩy cái đầu kia ra.
Phi Kiệt thoả mãn được cậu thì hắn cũng đã mất sức, chất lỏng dính bên mép, một ít ở tay, sau đó hắn dùng nó để khuếch trương tiểu huyệt. Đến khi tiểu huyệt đủ rộng thì hắn một lần tiến vào.
" A!!!!!! " Lữ Nhi nắm chặt drap giường hét lên một tiếng, đầu óc có phần mụ mị.
Phi Kiệt ngửa cổ thở dốc, hắn thẳng lưng, tay nâng hai chân Lữ Nhi cao lên một chút, cứ thế tiến sau vào bên trong, càng lúc càng sâu như muốn ăn trọn Lữ Nhi.
Sau vài màn kịch liệt như vậy, Phi Kiệt đã cạn sức mà nằm gục trên người Lữ Nhi, đầu hắn tựa vào vai cậu.
Lữ Nhi vòng tay ôm lấy tấm lưng to lớn kia, cậu vỗ nhẹ lên đó, khoé mắt lại bắt đầu nóng nóng, cất giọng run run, " Phi Kiệt, cậu...có gì muốn nói tớ biết không?"
Phi Kiệt khẽ nhíu mày, Lữ Nhi đang nói gì vậy?
Lẽ nào...
"...Cậu nói gì vậy?" Phi Kiệt hỏi.
" Trưa nay tớ đã gặp mẹ của cậu...Mẹ cậu đã nói hết rồi. Phi Kiệt, cậu sẽ..." Lữ Nhi dường như không nói được nữa, giọng nói sắp vỡ ra.
Phi Kiệt lúc này đã hiểu, hắn ra sức ôm chặt cơ thể Lữ Nhi như trấn an cậu, " Khóc ư?"
" Ai..ai...khóc..chứ?" Lữ Nhi tuy phủ nhận nhưng tiếng sụt sùi từ mũi phát ra lại tố cáo tất cả.
" Tiểu Nhi, cậu tin tình cảm của tôi không?"
" Ừm tin. " Lữ Nhi trả lời quyết đoán.
" Vậy cậu sẽ đợi tôi chứ?"
Lữ Nhi hình như suy nghĩ vài giây rồi đưa bàn tay mình xoa xoa gương mặt Phi Kiệt, " Cậu không trở lại, tớ cũng sẽ không động lòng trước một ai khác. Chỉ cần cậu hứa sẽ trở về, tớ hứa sẽ đợi cậu. "
Phi Kiệt nghiêng đầu sang phía cổ của Lữ Nhi, hơi thở nhè nhẹ của hắn phả vào, hắn hôn nhẹ lên ngần cố đó rồi nói nhỏ nhẹ thì thầm bên tai, " Được, tôi hứa sẽ trở về."
Trên bàn là một ly nước cam vừa mới mang ra, màu vàng óng ánh nhờ những tia nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào. Từng giọt nước khẽ khàng trượt xuống mép ly, bà nhẹ nhàng cầm muỗng khuấy đều chúng lên.
Bên ngoài, cửa quán mở ra, tiếng chuông gió kêu lên leng keng, một nam sinh ăn mặc chỉnh tề, gương mặt sáng sủa, đáng yêu đang bước vào.
Cậu đảo mắt khắp quán một vòng, sau đó dừng lại trước một góc khuất, khoé môi nhẹ cong lên.
Cậu chầm chậm bước đến đó, vừa ngồi xuống vừa nhìn người phụ nữ kia mà mỉm cười rạng rỡ, " Dạ cháu chào cô. Cô tới lâu chưa ạ?"
Giọng nói êm dịu của Lữ Nhi khẽ vang lên, Khúc Nhan ngồi đối diện vắt chéo chân, bà đưa mắt nhìn người con trai trước mặt, đôi mắt cong lên mang theo ý cười.
" Cô chỉ mới tới thôi. Con uống gì cứ kêu."
Lữ Nhi nghe bà nói liền tự nhiên cầm lấy thực đơn, mắt ngó lên ngó xuống một lượt rồi cậu xoay đầu nhìn người phục vụ đang đứng bên cạnh:
" Cho em một lipton đá." Nói rồi cậu đưa thực đơn cho người kia cầm lấy.
Khúc Nhan vẫn bình lặng nhìn ngắm Lữ Nhi, thực ra là bà đang suy nghĩ nên lựa lời thế nào để nói với Lữ Nhi về chuyện của Phi Kiệt đây.
Chuyện đó không dễ dàng nói, cũng không dễ dàng để chấp nhận.
Lữ Nhi thấy Khúc Nhan cứ nhìn mình chăm chăm, cậu hoá thẹn mà đỏ mặt, lắp bắp nói, "...Cô có gì muốn nói với con ạ?"
Bà nghe giọng nói nhỏ nhẹ vang bên tai mới sựt tỉnh, lúc này cơ hơi ngượng ngùng, bà chạm nhẹ vào chóp mũi mình rồi mỉm cười nói, " À thật ra...hôm nay cô hẹn con ra đây là có chuyện nói. Chuyện về Phi Kiệt."
Phi Kiệt?
Chẳng lẽ Phi Kiệt xảy ra chuyện gì sao? Lữ Nhi khá bất ngờ, cậu ngước mắt nhìn Khúc Nhan, môi hé ra như muốn nói nhưng lại không nói được.
" Con đừng có biểu tình như vậy, cô sẽ không thể nói tiếp..."
Khúc Nhan không muốn thấy cái biểu cảm kinh ngạc kia của Lữ Nhi, chỉ vừa mới nghe đến Phi Kiệt đã khiến thằng bé như vậy, huống gì nghe đến chuyện du học của Phi Kiệt chứ?
Lữ Nhi mím nhẹ môi, khẽ thở ra rồi nhìn bà, " Dạ cô cứ nói đi, con sẽ im lặng lắng nghe."
" Được. Chuyện là...một tháng nữa Phi Kiệt sẽ sang Úc du học." Khúc Nhan dùng ánh mắt dịu dàng của mình nhìn Lữ Nhi, cứ như dùng nó để trấn an tinh thần cho cậu.
"............ "
Lữ Nhi vẫn chưa trả lời, trong đầu vang lên câu nói lúc nãy, vang lên đến tận mấy lần, cuối cùng thì tắt hẳn.
Một khoảng lặng chiếm lấy bầu không khí xung quanh cậu, trong quán khẽ ngân lên bản nhạc hoà tấu du dương nhưng lại có gì đó đượm buồn.
Cậu nhìn Khúc Nhan, cậu cũng nhìn thấy ánh mắt dịu dàng từ bà, có lẽ chính bà cũng không muốn nói ra chuyện này. Nhưng sao đến giờ cậu vẫn chưa nghe Phi Kiệt nói gì?
Khúc Nhan thấy Lữ Nhi im lặng, cứ nghĩ cậu bị sốc mà không nói được đành dỗ dành, " Tiểu Nhi, con đừng sốc, cô chỉ muốn nói cho con biết để sau này không phải bất ngờ. Con đừng có...biểu cảm như vậy..."
Bà thực sự lo lắng cho Lữ Nhi, cậu cứ nhìn bà như vậy mà một lời cũng không nói, ánh mắt dường như trống rỗng đến vô hồn.
Lữ Nhi lúc này đã định thần lại, cậu nhếch nhẹ khoé môi lên coi như là cười, một nụ cười quá nhạt, " Một tháng nữa ạ?"
Giọng điệu câu nói thật dửng dưng, hờ hững làm sao! Khúc Nhan bà có nghe lầm không? À bà có nhìn lầm không? Lữ Nhi vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh, dường như không hề có gì đó gọi là kinh ngạc.
Bà gật đầu, " Phải, một tháng nữa. Cô nói ra là muốn con hiểu Phi Kiệt nó cũng đau lòng lắm khi chấp nhận chuyện này....Nó không muốn rời xa nơi này, không muốn khiến con buồn nên nó vẫn chưa nói..."
" Con hiểu, cô ạ. Con hiểu Phi Kiệt vì sao vẫn chưa nói. Con hiểu." Lữ Nhi liên tục lặp lại hai chữ con hiểu nhưng lại không biết vì sao mình hành động như thế.
Cứ như nói thế để tự trấn an bản thân cậu vậy.
Khúc Nhan nhẹ áp tay mình lên tay Lữ Nhi, hơi ấm từ bà truyền đến, ngược lại bà cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bàn tay cậu truyền qua. Thằng bé đúng thực là sốc đến lạnh người rồi.
" Con đừng giận Phi Kiệt. Phi Kiệt đi là có lý do, ba thằng bé bảo rằng sau này khi thằng bé trở về, ông ấy sẽ chấp nhận chuyện của hai con." Khúc Nhan từ tốn nói.
Bà hy vọng chuyện này sẽ phần nào xoa dịu đi nỗi đau của Lữ Nhi. Dù gì...năm năm cũng sẽ trôi qua nhanh chóng, sẽ rất nhanh thôi.
Lữ Nhi nghe đến điều kiện mà Phi Kiệt đồng ý chấp nhận, trái tim bỗng ấm lên, có gì đó xúc động ập đến. Hoá ra vì để ba chấp nhận chuyện hai đứa mà cậu ấy phải đi du học à?
Mà dù sao thì du học cũng sẽ tốt cho tương lai Phi Kiệt, một tương lai sáng hơn, không phải quá tốt rồi sao?
" Con đã hiểu rồi, cô đừng lo. Con nghĩ chuyện du học cũng là tốt cho Phi Kiệt thôi mà. " Lữ Nhi nhìn bà, cậu cong khoé môi lên một đường mỏng.
Khúc Nhan cũng nhìn cậu, trong lòng bà đã an tâm được phần nào. Ban đầu vì cứ lo sợ Phi Kiệt sẽ không nói được, lúc nói chắc chắn lắp bắp, vì thế mà bà đã phải chủ động hẹn gặp Lữ Nhi để nói giúp con trai.
Con trai à, mẹ đã giúp con rồi, mẹ cũng chỉ có thể giúp con đến đây thôi.
...
Cốc cốc cốc.
Phi Kiệt đang ngồi trong phòng nghe nhạc, hắn dạo này bỗng dưng không có tâm trạng ra ngoài chơi hoặc sang phòng Lữ Nhi. Mà phòng Lữ Nhi luôn có Cẩn Siêu ở trong đó, qua đấy thì không tiện cho lắm.
Vệ Manh thì mỗi tối đều sang chỗ Dĩnh Thiên để nói chuyện, tán gẫu đủ chuyện. Đến đêm hắn mới chịu mò về, mà hình như có đêm ngủ quên ở bên đó luôn.
Ngủ quên cơ á? Chẳng tin nổi. Phi Kiệt nghĩ nghĩ rồi leo xuống giường ra mở cửa, cánh cửa mở được một nửa, Phi Kiệt đã cảm thấy cơ thể mình nặng nề lạ thường.
Mở to mắt ra nhìn thì thấy Lữ Nhi đang ôm hắn cứng ngắt, cổ hắn bị siết lại đến thấy thương. Chưa bao giờ Phi Kiệt thấy cậu có cái biểu tình đầy bất ngờ kiểu này.
"...Này..." Phi Kiệt cố gắng nghiêng đầu sang một bên rồi cất tiếng. Hai tay dù không đẩy Lữ Nhi ra nhưng vẫn cứng đờ không nhúc nhích.
Lữ Nhi sau khi trở về từ quán cà phê thì tâm tình chốc chốc lại thay đổi, có gì đó không hề tự nhiên.
Bỗng dưng trong đầu lại nảy sinh rất nhiều ý nghĩ quái đản, kiểu như cậu muốn gần gũi với Phi Kiệt, thân mật với Phi Kiệt, mà hơn hết chính là cậu muốn tự mình chủ động dụ dỗ Phi Kiệt.
"...Phi Kiệt...Phi Kiệt..." Lữ Nhi tựa đầu lên vai hắn, cậu dụi dụi cằm rồi gọi tên hắn.
Phi Kiệt khẽ chau mày, hắn đưa chân đẩy cánh cửa lại, nếu để ai phát hiện cảnh tượng ái muội này chắc có nước xấu hổ chết mất. Cánh cửa cuối cùng cũng khép lại một tiếng, căn phòng tối đi một chút, không gian cũng chợt im lặng.
Tiếng thở nhè nhẹ của cả hai phát ra khiến tâm tình Phi Kiệt có chút bất thường, hắn căng thẳng không biết làm gì tiếp theo.
Đã lâu rồi hắn không gần gũi với Lữ Nhi như vậy, chỉ là hắn không muốn mình phải cảm thấy lưu luyến trước khi rời đi.
Lữ Nhi lúc này buông cổ hắn ra, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mèo con nhìn chủ nhân đầy mê hoặc.
".....Tiểu Nhi, cậu không sao chứ?" Phi Kiệt nhíu mày nhìn Lữ Nhi, tuỳ tiện véo mũi cậu một cái.
Lữ Nhi bị đau liền lập tức nhăn mặt, xoa xoa chóp mũi đỏ ửng, trừng mắt, " Cậu vào đây để tôi tính sổ."
Nói rồi Lữ Nhi len qua người Phi Kiệt đi vào bên trong, Phi Kiệt khó hiểu theo sau cậu. Đột nhiên một tiếng bịch phát ra trên giường, hắn ngước mắt lên thì đã thấy Lữ Nhi đang nằm phía trên mình, gương mặt cậu bây giờ đã hoá thành con báo con đầy sung sức.
" Ngốc, cậu định làm gì? " Phi Kiệt kịch liệt chau mày, hắn đưa tay giữ cái đầu nhỏ kia lại.
Lữ Nhi cứ như bị ai chuốc thuốc, cậu hừ nhẹ một tiếng rồi giữ chặt tay Phi Kiệt, nhanh chóng cúi xuống áp môi mình lên môi hắn, chiếc lưỡi thừa cơ hội Phi Kiệt vừa hé miệng liền lủi vào.
"..... " Phi Kiệt cư nhiên bị Lữ Nhi đè xuống cưỡng hôn, hắn không phải chỉ vui mà là vui đến phát điên. Đây là lần đầu Lữ Nhi chủ động đến mức kinh ngạc như vậy.
Hơi ấm phủ lên đôi môi có phần khô khốc của Phi Kiệt, lâu rồi hai người chưa có mấy kiểu thân mật thế này, dĩ nhiên hôm nay cả hai liền cảm thấy hồi hộp như lần đầu tiên.
Lữ Nhi khá vụng về, chiếc lưỡi lủi vào trong rồi lại không biết nên làm gì tiếp theo, cứ vuốt ve lưỡi Phi Kiệt, hai tay lại bắt đầu hành động giống như hắn từng làm.
Cậu vén áo Phi Kiệt lên, luồn tay vào bên trong nhẹ nhàng vuốt ve từ bụng lên đến đầu ngực. Phi Kiệt lần đầu được người khác chiều chuộng như vậy, hắn thập phần vui sướng, khoé môi nhếch nhẹ lên mặc cho Lữ Nhi đang cố gắng thoả mãn hắn.
Phi Kiệt không chịu thua, hắn vờ là con cừu non, đưa tay ôm lấy vòng eo của Lữ Nhi, vuốt nhẹ chỗ đấy thì cảm giác được cậu vừa run rẫy.
Aigo, Lữ Nhi biểu hiện như thật đáng yêu lắm, đáng yêu chết mất. Phi Kiệt hé mắt nhìn gương mặt người phía trên, hai má đỏ ửng trông như hai trái cà chua gắn hai bên.
Phi Kiệt vươn lưỡi mình ra cuốn lấy lưỡi Lữ Nhi, tận tình chỉ cho cậu cách hôn người khác, hắn chủ động mút tới mút lui, tay hắn cầm lấy tay Lữ Nhi đặt lên ngực mình.
Lữ Nhi hoàn toàn bị thôi miên theo hành động của Phi Kiệt, tay chân đều làm theo hướng dẫn của hắn nhưng vẫn là vụng về. Mà vụng về như vậy mới đáng yêu chứ?!
".... " Hôn một lúc, Lữ Nhi buông tha đôi môi của Phi Kiệt, cậu đưa tay lướt nhẹ qua đó, nó sưng đỏ lên trông thật chết người.
Phi Kiệt nhìn Lữ Nhi, bàn tay hắn áp lên gò má ửng hồng kia, khoé môi cười nhạt, " Nếu muốn, hôm nay chúng ta sẽ đổi vị trí."
" ///v/// " Lữ Nhi cúi đầu nhìn Phi Kiệt, nghe rõ những lời hắn nói, đột nhiên cậu đỏ mặt nhưng khoé môi lại mỉm cười. Thay đổi vị trí cơ á? Chuyện này Lữ Nhi chưa bao giờ nghĩ đến...
" Cần tôi hướng dẫn không? " Phi Kiệt mở lời.
Lữ Nhi ngược lại không hiểu lời hắn lắm, cậu vẫn cò miên man nghĩ ngợi thì đã thấy cơ thể mình thay đổi, bây giờ Phi Kiệt đã nằm phía trên mình.
" Ơ này chẳng phải cậu bảo..." Lữ Nhi định phản kháng thì môi đã nhanh chóng bị Phi Kiệt phủ lên hoàn toàn, hắn chặn đứng tất cả lời nói kia.
" Ưm..đồ...ghét..." Lữ Nhi đập tay vào ngực hắn như trút giận, song hai mắt vẫn mơ màng vì nụ hôn mãnh liệt kia.
Phi Kiệt chịu đựng nãy giờ đã lâu, động tác tuy có vụng về của Lữ Nhi nhưng đủ khiến hắn phản ứng. Hắn cởi bỏ quần áo của Lữ Nhi, cúi đầu vươn lưỡi vuốt khắp người cậu, tuỳ tiện chơi đùa một số chỗ.
" Ưm...ha...." Lữ Nhi giật nảy lên liên tục, hai tay vòng qua cổ Phi Kiệt, hai mắt nhắm lại hưởng thụ khoái cảm xông đến.
Phí Kiệt một bên vuốt về phía trên, một bên thì tuỳ tiện chơi đùa bên dưới, vật lạ được hắn giữ trong tay đang ra sức trượt lên trượt xuống nhịp nhàng, lát sau liền phản ứng.
"......///_/// " Lữ Nhi cảm giác được như có gì đó ấm áp phủ lên bên dưới, cậu không ngừng đỏ mặt, khuôn mặt lẫn cơ thể đều nóng ran, bàn tay hình như không còn sức lực để đẩy cái đầu kia ra.
Phi Kiệt thoả mãn được cậu thì hắn cũng đã mất sức, chất lỏng dính bên mép, một ít ở tay, sau đó hắn dùng nó để khuếch trương tiểu huyệt. Đến khi tiểu huyệt đủ rộng thì hắn một lần tiến vào.
" A!!!!!! " Lữ Nhi nắm chặt drap giường hét lên một tiếng, đầu óc có phần mụ mị.
Phi Kiệt ngửa cổ thở dốc, hắn thẳng lưng, tay nâng hai chân Lữ Nhi cao lên một chút, cứ thế tiến sau vào bên trong, càng lúc càng sâu như muốn ăn trọn Lữ Nhi.
Sau vài màn kịch liệt như vậy, Phi Kiệt đã cạn sức mà nằm gục trên người Lữ Nhi, đầu hắn tựa vào vai cậu.
Lữ Nhi vòng tay ôm lấy tấm lưng to lớn kia, cậu vỗ nhẹ lên đó, khoé mắt lại bắt đầu nóng nóng, cất giọng run run, " Phi Kiệt, cậu...có gì muốn nói tớ biết không?"
Phi Kiệt khẽ nhíu mày, Lữ Nhi đang nói gì vậy?
Lẽ nào...
"...Cậu nói gì vậy?" Phi Kiệt hỏi.
" Trưa nay tớ đã gặp mẹ của cậu...Mẹ cậu đã nói hết rồi. Phi Kiệt, cậu sẽ..." Lữ Nhi dường như không nói được nữa, giọng nói sắp vỡ ra.
Phi Kiệt lúc này đã hiểu, hắn ra sức ôm chặt cơ thể Lữ Nhi như trấn an cậu, " Khóc ư?"
" Ai..ai...khóc..chứ?" Lữ Nhi tuy phủ nhận nhưng tiếng sụt sùi từ mũi phát ra lại tố cáo tất cả.
" Tiểu Nhi, cậu tin tình cảm của tôi không?"
" Ừm tin. " Lữ Nhi trả lời quyết đoán.
" Vậy cậu sẽ đợi tôi chứ?"
Lữ Nhi hình như suy nghĩ vài giây rồi đưa bàn tay mình xoa xoa gương mặt Phi Kiệt, " Cậu không trở lại, tớ cũng sẽ không động lòng trước một ai khác. Chỉ cần cậu hứa sẽ trở về, tớ hứa sẽ đợi cậu. "
Phi Kiệt nghiêng đầu sang phía cổ của Lữ Nhi, hơi thở nhè nhẹ của hắn phả vào, hắn hôn nhẹ lên ngần cố đó rồi nói nhỏ nhẹ thì thầm bên tai, " Được, tôi hứa sẽ trở về."
Bình luận truyện