Chương 12
Editor: JingJing
Hơn 3 giờ sáng, đêm đã khuya.
Thường Đình ngủ rất sâu nhưng bị tiếng chuông điện thoại làm cho mơ mơ màng màng.
Vùng vẫy mở mắt ra cầm điện thoại, tên hiển thị cuộc gọi tới lại bị che đi.
Cô cố gắng trừng mắt nhìn, nghe máy: “Alo?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nữ máy móc, đang nói gì đó mà chú ý an toàn khiến cô sợ hú hồn.
Thường Đình chống một tay đỡ người, sau khi cúp điện thoại thì dụi mắt.
Trong lòng tức giận nói thầm, ai mà nhàm chán hơn nửa đêm gọi kiểu điện thoại này dọa người thế.
Cô nằm xuống ngủ lần nữa.
Tiếng chuông lại vang lên.
Thường Đình: “…”
Quá đáng mà.
Cô thở phì phò nghe máy nói: “Ai đó?”
Giọng nữ máy móc còn đang lặp lại nguyên tắc an toàn.
Thường Đình: “Quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác là phải xuống địa ngục!!!”
Cô cúp điện thoại.
Thậm chí quyết định nếu đối phương có gọi tới nữa thì cũng tắt máy.
Chuyện này xảy ra vào lúc đang ngủ khiến cô hơi tức giận.
Tiếng chuông lại vang lên.
Thường Đình trực tiếp ngồi dậy từ trên giường, lấy điện thoại qua vừa nhận máy còn chưa phát ra tiếng thì đột nhiên nghe thấy tiếng lụp cụp.
Tim cô đập mạnh, mông lung nhìn cửa sổ bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người lưu loát nhảy vào.
Thường Đình muốn thét chói tai.
Nhưng vào lúc cô thấy người tới là Thẩm Đàm thì tiếng thét bị mắc kẹt lại, trong lòng hoảng sợ, mở miệng run run nói mấy chữ: “Siêu, siêu, siêu anh hùng?”
Thẩm Đàm: “…”
Anh nghĩ rằng cô gái này còn đang ngủ.
Dù sao gọi cho cô mấy cuộc nhưng cô vẫn ngó lơ.
Vẻ mặt Thẩm Đàm bình tĩnh nhìn cô, thấp giọng nói: “Đừng lên tiếng.”
Thường Đình mờ mịt nhìn anh, trong vài giây ngắn ngủi mà đầu óc đã mất đi khả năng suy nghĩ, theo bản năng nghe theo lời của Thẩm Đàm.
Lạ lùng là dưới tình huống thế này nhưng cô lại lựa chọn tin tưởng Thẩm Đàm, giao hết tất cả tín nhiệm cho anh.
Thẩm Đàm thấy cô ngoan ngoãn thế này thì bỗng nhiên không nói gì.
Sự nghi ngờ trong lòng đã khiến cô không biết hành động thế nào.
Vào lúc hai người yên lặng đối mặt nhau một cách quái dị thì cửa truyền đến tiếng động.
Thường Đình sợ hãi giơ hai tay che miệng, trừng lớn hai mắt.
Có ý gì? Còn có người à?
Thường Đình ra hiệu bằng mắt với Thẩm Đàm.
Thẩm Đàm nhẹ nhàng đi tới trước cửa, đợi đối phương đi vào.
Trong tai truyền đến giọng nữ nói: “Mục tiêu đang cầm vũ khí, theo kiểm tra đo lường thì chính là cây búa và cờ lê.”
Thẩm Đàm: “…”
Trộm đột nhập vào nhà mà mang theo mấy thứ này có lẽ hơi nguy hiểm.
Nhìn chung có khả năng hành hung.
Thường Đình nghe cửa phòng truyền đến tiếng chuyển động, cô dựa vào mép giường run lẩy bẩy.
Sự sợ hãi chốc lát bao phủ cả người cô, cảm nhận rất rõ ràng.
Không phải là lần đầu tiên Thẩm Đàm đối phó với chuyện này, anh bình tĩnh yên lặng, vô thức ảnh hưởng đến Thường Đình.
Trong khoảnh khắc cửa phòng được mở ra, Thẩm Đàm đã di chuyển.
Tốc độ của anh rất nhanh, hạ gục người đàn ông trong nháy mắt, Thường Đình nổi lên can đảm đi mở đèn.
Ánh sáng chói mắt xua tan đi bóng đen, làm tất cả mọi người đều hiện ra thật rõ.
“Không, không, không cho nhúc nhích!” Thường Đình vừa hô vừa tìm đồ để phòng thân.
Thẩm Đàm khí thế hung ác, một cước gạt ngã người đàn ông đột nhập vào nhà, nghe thấy đối phương thét lớn đau đớn nhưng cũng không dừng lại, động tác nhanh chóng cướp đi cờ lê và công cụ trong tay hắn.
“Khụ, khụ…” Người đàn ông đau đớn ho ra tiếng, đồng thời hoang mang, vùng vẫy muốn chạy đi nhưng bị Thẩm Đàm ngăn lại.
“Thẩm Đàm! Dừng tay! Là tôi! Là tôi!” Người đàn ông vừa né vừa hô.
Thường Đình sửng sốt, Thẩm Đàm lại thờ ơ duỗi tay nắm lấy cổ áo của người đàn ông, nhìn hắn kích động mà cười lạnh: “Có tiền đồ nhỉ.”
Ngoài phòng vang lên tiếng chuông báo động.
Khi Thường Đình thở phào nhẹ nhõm thì lại cảm thấy chân mình đã mềm nhũn hết.
Thẩm Đàm nói: “Đi mở cửa.”
Thường Đình gật đầu liên tục, đi ra mở cửa.
Cả người cô đều hoang mang.
Cô trả lời những câu hỏi một cách máy móc để ứng phó qua loa với Tống Nham vừa chạy tới.
Tống Nham còng tay người đàn ông đột nhập vào nhà xong, mặt đối phương đỏ lên giải thích: “Tôi không phải là tên trộm gì cả! Đây vốn là nhà của tôi, tôi tới đây thì có vấn đề gì?”
“Loạn gì hả, nhà của anh mà anh còn phải lén lút trèo tường đi vào cậy khóa mở cửa à?” Tống Nham cười nhạt, đẩy hắn cho đồng đội của mình dẫn đi.
Anh ấy quay đầu nhìn Thẩm Đàm ở bên cạnh, rồi nhìn Thường Đình với vẻ mặt hoảng hốt ở bên cạnh, nói: “Dỗ người ta đi.”
Sau khi trải qua sóng gió, hai chân Thường Đình mềm nhũn, cả người đều không có sức lực.
Thẩm Đàm nhanh tay kéo cô, Thường Đình ngồi sụp xuống đất ôm cánh tay anh, khóc hu hu nói: “Đáng sợ quá mà…”
Nước mắt rơi trên mu bàn tay anh, vẻ mặt Thẩm Đàm khựng lại, không rút cánh tay về mà để cô tùy ý ôm chặt.
Tống Nham liếc mắt ra hiệu với anh nói: “Dỗ người ta trước đi, đợi ổn rồi thì đi lấy lời khai với tôi.”
Thẩm Đàm không đáp.
Trông anh giống người biết dỗ người ta sao?
Thường Đình vừa khóc vừa nói: “Hắn, hắn đến đây làm gì! Lại là tên trộm sao? Tại sao sau khi tớ đến đây thì cứ gặp phải tên trộm vậy! Trộm điện thoại, bóp tiền tớ thì thôi đi, bây giờ… bây giờ còn trộm đến trong nhà, hu hu hu…”
Đầu cô dựa vào cánh tay Thẩm Đàm, lau toàn bộ nước mắt lên ống tay áo anh.
Thẩm Đàm nghe cô vừa khóc vừa mắng, trong mắt xẹt qua ý cười.
Giọng điệu anh nhẹ nhàng hơn vài phần so với bình thường: “Đã bắt được người rồi, không sao.”
Thường Đính túm lấy quần áo của anh, tay run rẩy: “Quá dọa người, nếu như tớ không tỉnh, nếu như cậu không đến đây… vậy làm sao bây giờ?”
Lúc này cô sợ hãi thật.
Thẩm Đàm cảm nhận được đôi tay đang run rẩy của cô, sau khi im lặng trong chốc lát thì đưa tay kéo đầu cô từ trong cánh tay lên, lau nước mắt cho cô, thấp giọng nói: “Sẽ không xảy ra chuyện đó đâu, Thường Đình, cậu nhìn tớ đi, bây giờ đã không sao rồi.”
Thường Đình bị ép ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt, đôi mắt đỏ ửng điềm đạm nhìn vào ánh mắt trầm tĩnh của Thẩm Đàm, nhịp tim đập loạn cào cào từ từ bình phục lại.
Cô nghẹn ngào nói: “Tớ sợ quá, chân nhũn hết rồi, đứng dậy không nổi.”
“Cậu ổn định một lát đi.” Thẩm Đàm nói: “Xong rồi thì đi lấy lời khai.”
Thường Đình giơ tay lau nước mắt: “Một mình tớ đi sao?”
“Tớ cũng đi.” Thẩm Đàm nói.
Thường Đình thoáng yên tâm một tí.
Cô nhờ vào sự chống đỡ của Thẩm Đàm mà run rẩy đứng lên: “Vậy, vậy đi thôi.”
Thẩm Đàm liếc cô: “Không cần quá miễn cưỡng.”
Thường Đình tội nghiệp nhìn anh, chân lại nhũn ngã về ôm lấy cánh tay anh.
Thẩm Đàm: “…”
Anh im lặng nở nự cười, tùy ý để Thường Đình đùa giỡn.
Khoảng 5 phút sau, Thường Đình mới đứng dậy: “Đi thôi.”
Trong lời nói đầy giọng mũi trầm thấp, khiến người ta nghe thấy liền thương tiếc.
Thẩm Đàm nhìn tay cô túm ống tay áo của mình, sau khi đáp ừm thì đi ra ngoài với cô.
Tống Nham chờ ở bên ngoài, thấy Thẩm Đàm dẫn cô gái nhỏ đi ra thì nhíu mày, trưng ra nụ cười hiền lành như anh trai nhà bên, mở cửa xe giúp, vừa dỗ Thường Đình nói: “Cô gái nhỏ yên tâm, chuyện này chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa cho em.”
Thường Đình khẽ gật đầu, không lên tiếng.
Anh ấy rất biết cách nói chuyện hơn Thẩm Đàm, cũng thành thạo với chuyện này khiến tâm tình căng thẳng của Thường Đình được thả lỏng không ít.
Đến chỗ cục cảnh sát ghi lời khai lại là một loại giày vò.
Trước đó Thường Đình hơi lưỡng lự, nhẹ nhàng hỏi Thẩm Đàm: “Lát nữa về phần cậu thì phải nói thế nào?”
Thẩm Đàm: “Cậu muốn nói thế nào thì nói thế đó.”
“Cậu cũng thuộc loại đột nhập phi pháp.” Vẻ mặt Thường Đình rối rắm: “Hơn nữa, tại sao lúc đó cậu lại xuất hiện?”
Sau khi Thẩm Đàm trầm tư, đáp: “Bởi vì biết có người đột nhập nhà phi pháp nên đến đây.”
Đây xem như là lời nói thật.
Chỉ là bỏ qua không ít chi tiết.
Thường Đình rất tin tưởng, không mảy may nghi ngờ việc này.
Sự tín nhiệm của cô đối với Thẩm Đàm, ngay cả bản thân Thẩm Đàm cũng cảm giác được.
Anh không khỏi nhớ lại câu nói đầu tiên khi Thường Đình trông thấy mình.
Siêu anh hùng?
Hiểu lầm của cô đối với mình không nhỏ đấy.
Tống Nham đi qua nói: “Có thể liên lạc với cha mẹ em không?”
Thường Đình lắc đầu liên tục: “Không cần.”
“Không cần sao?” Tống Nham khó hiểu: “Là cha mẹ không ở bên cạnh sao?”
Thường Đình do dự, gật đầu nói vâng.
Thẩm Đàm nhìn cô, nói với Tống Nham: “Trọng điểm không phải là cậu ấy, người đó có ý gì?”
“Ồ, hắn tên là Triệu Khiêm, là con trai ông chủ nhà của cô bé.
Hắn có xung đột về vấn đề tiền bạc với cha hắn, theo lời của Triệu Khiêm, hắn muốn quay về tìm tiền ngân hàng mà mẹ quá cố để lại cho hắn ở trong nhà.” Tống Nham lắc đầu thở dài: “Tuy hắn nhấn mạnh bản thân mình không có ý nghĩ nào với cô gái nhỏ nhưng hành vi hiện tại của hắn đã tạo thành sự tổn thương nhất định, nếu như em muốn khởi tố hắn thì…”
Còn chưa nói xong thì mấy người nhìn thấy cụ Triệu vội vàng chạy đến.
“Đàm Bảo? Đàm Bảo, cháu không sao chứ? Thường Đình đâu?” Cụ Triệu đi tới, vẻ mặt ngại ngùng nhìn Thường Đình: “Ông xin lỗi cháu nhé, nuôi ra một thằng con trai không có tiền đồ thế này, tối nay đã dọa cháu rồi à? Cháu yên tâm, ông tuyệt đối sẽ cho cháu một câu trả lời thỏa đáng!”
Thường Đình lắc đầu, nhỏ giọng nói không sao.
Ông cụ nhìn thấy đôi mắt cô đỏ ửng, rõ ràng là bị dọa sợ nên cực kỳ xót xa.
“Tên thối kia đâu rồi!” Cụ Triệu tức giận nói.
“Ông khoan kích động đã.” Tống Nham trấn an dẫn người đi.
Lúc này là hơn ba giờ sáng, khắp nơi đều yên lặng.
Lúc Thường Đình lấy lời khai cũng xem như khá vắng vẻ, khi bị hỏi về phần liên quan đến Thẩm Đàm, cô nhìn Tống Nham rồi nói: “Là bạn bè ạ.”
Là bạn bè, chứ không phải là bạn học.
Cho nên xuất hiện ở nhà cô cũng xem như là có thể hiểu được.
Sau khi Thường Đình xử lý xong đi ra thì không thấy bóng dáng của Thẩm Đàm đâu, không hiểu sao mũi hơi chua xót.
Có phải cô quá ỷ lại vào Thẩm Đàm rồi không? Không đợi cô nghĩ ra lý do vì sao thì thấy Thẩm Đàm đi ra từ trong cửa đối diện.
Thường Đình thoáng sửng sốt, Thẩm Đàm lên tiếng nói: “Họ nói có thể đi được rồi.”
“Hả? Được.” Thường Đình gật đầu.
“Tớ gọi người đưa cậu về.” Thẩm Đàm nói.
Thường Đình chớp mắt nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Thẩm Đàm không suy nghĩ nhiều, dẫn cô đi ra ngoài.
Người đàn ông đeo kính đen chờ ở ngoài cục cảnh sát, miệng ngậm điếu thuốc nhưng không châm thuốc, hạ cửa kính xe xuống, cánh tay khẽ đặt trên cửa kính.
Trông thấy Thẩm Đàm đi ra thì anh ấy nâng tay sờ cằm, cười như không cười gọi hai người lên xe.
Thẩm Đàm mở cửa xe cho Thường Đình.
Sau khi Thường Đình đi ra thì ngồi rất ngay ngắn.
Người đàn ông đeo kính nói: “Có phải Thẩm Đàm nhà tôi lại gây thêm phiền phức cho cô gái không?”
Thường Đình nghe lời này thì nghĩ rằng người này là anh trai hay là chú của Thẩm Đàm nên thái độ vô cùng nghiêm túc, lắc đầu nói: “Không có, tối nay may mà có bạn học Thẩm.”
Thẩm Đàm nhíu mày: “Anh lo lái xe đi.”
Người đàn ông đeo kính đen không nhanh không chậm khởi động xe, vừa đáp lời với Thường Đình: “Trước khi đến đã nghe nói, gặp phải chuyện này chắc là cô gái nhỏ bị dọa sợ rồi.”
Thường Đình khẽ giật khóe miệng, không lên tiếng.
Người đàn ông đeo kính đen nói tiếp: “Nếu không yên tâm, tôi có thể gọi người tới lắp đặt thiết bị theo dõi và còi báo động cho cô bé, đề phòng gặp phải chuyện này nữa.”
“Tôi mở tiệm buôn bán suốt 24 tiếng, nửa đêm có thể nhờ vài anh em đi qua tuần tra nhìn xem, bảo đảm an toàn.”
Thường Đình nghe thấy thì trong lòng khiếp sợ, nhưng trên mặt vẫn là vẻ ngoan ngoãn trước sau như một: “Không cần phiền phức vậy đâu ạ, em chỉ nhất thời bị hù sợ thôi, qua mấy ngày nữa sẽ không sao rồi.”
Người đàn ông đeo kính nghe xong, liếc nhìn Thẩm Đàm mặt không chút biểu cảm từ trong kính chiếu hậu, nhíu mày cười nói: “Phiền phức gì chứ, đã là bạn bè của Thẩm Đàm, lại còn là đóa hoa của tổ quốc mai sau, đương nhiên phải bảo vệ thật tốt.”
Lần đầu tiên Thường Đình nghe thấy người ta nói cô là bạn bè của Thẩm Đàm.
Cảm thấy hơi vi diệu.
Người đàn ông đeo kính rất biết nói chuyện, bầu không khí trong xe trở nên thoải mái và vui vẻ.
“Nghe nói tuần trước ở trường của cô bé có kỳ thi phải không?”
Thường Đình: “Dạ!”
“Thẩm Đàm, thi được hạng mấy?” Người đàn ông đeo kính hỏi.
Thẩm Đàm miễn cưỡng nâng mắt: “Liên quan gì đến anh.”
Người đàn ông đeo kính: “Ở trước mặt bạn bè phải biết lễ phép.”
Thẩm Đàm: “Anh hỏi cậu ấy xem tôi có lễ phép hay không.”
Thường Đình: “…”
Cô hơi vô tội, trong lòng đang tò mò mối quan hệ giữa hai người này nhưng lại không dám hỏi.
Người đàn ông đeo kính chậc chậc, hỏi: “Sao bây giờ không giả bộ nữa đi?”
Thẩm Đàm lên tiếng: “Cũng không phải cậu ấy chưa từng thấy.”
“À.” Thường Đình ngồi ngay ngắn, gương mặt nghiêm túc nói: “Bạn học Thẩm rất lễ phép.”
Người đàn ông đeo kính: “…”
Anh khẽ cười, đầy vẻ chọc tức.
“Không phải là hạng nhất sao?’ Người đàn ông đeo kính hỏi.
Thẩm Đàm cười nhạo, vẻ mặt hờ hững: “Hạng nhất có ích lợi gì, phiền phức.”
Thường Đình ở bên cạnh nghe thấy phải gọi là bái phục.
Sao anh còn ghét bỏ hạng nhất nữa chứ?
Người đàn ông đeo kính: “Vậy là hạng mấy?”
Thường Đình lặng lẽ đọc con số 27 ở trong lòng.
Cô nhớ nhất rõ.
Lúc đó là cố ý vì Thẩm Đàm nên mới đi lên xem.
“27.” Thẩm Đàm không nhanh không chậm nói: “Là con số mà anh có thi cũng không tới.”
Người đàn ông đeo kính cười lạnh: “27 mà cũng không biết xấu hổ tự đi rêu rao, cô gái nhỏ nói thử xem, cô bé thi được hạng mấy, nói ra để làm nhục cậu ấy nào.”
Thường Đình khiêm tốn nói: “Hạng nhì ạ.”
“Nghe đi, người ta thi được hạng nhì, cậu hạng 27 mà không biết xấu hổ à?” Người đàn ông đeo kính nói: “Học tập cho tốt, mỗi ngày đều phải tiến thủ, coi chừng khoảng cách càng lớn, người ta sẽ không chơi với người hạng 27 như cậu đâu.”
Thẩm Đàm cười lạnh không thèm để ý tới.
Thường Đình vội nói: “Cháu không có phân biệt thành tích.”
“Không có là đúng, nhưng đối với cậu ấy thì có thể, kích thích lòng cầu tiến của cậu ấy một chút.” Người đàn ông đeo kính nói: “Nói giống như thi được hạng nhất dễ dàng lắm, cậu làm thử cho tôi xem nào.”
Thẩm Đàm nâng mắt nhìn lại: “Thi được hạng nhất, anh có thể cho tôi cái gì?”
Người đàn ông đeo kính nói: “Cậu muốn cái gì?”
Thẩm Đàm: “Tất cả tiền gửi ngân hàng trong tủ sắt của anh.”
Người đàn ông đeo kính cười nói: “OK, 27 cũng không phải rất kém, dù sao quãng đường phía trước còn xa.
Học tập mà, phải biết tự lượng sức, thi được hạng nhất gì đó cũng không cần thiết lắm, cùng lắm là anh nuôi cậu, có đúng không.”
Thẩm Đàm đỡ một tay lên cửa sổ chống cằm, sau khi nghe lời này thì vẻ mặt khinh thường nhìn sang người đàn ông: “Sợ cái gì, lỡ như tôi thi không được thì sao.”
Người đàn ông đeo kính: “Tôi rất tin tưởng cậu.
Cô gái nhỏ, cô bé nói xem có đúng không nè?”
Thường Đình nhìn Thẩm Đàm, gật đầu nói: “Vâng!”
Vâng gì mà vâng.
Thẩm Đàm liếc xéo cô.
Thường Đình nhìn anh cười, ngọt ngào mà không ngấy.
Sau khi xe dừng trước cửa thì tắt đèn, Thường Đình đi xuống nói cảm ơn với hai người, kết quả phát hiện Thẩm Đàm cũng xuống theo.
Thẩm Đàm nói: “Đưa điện thoại cho tớ.”
Thường Đình ngoan ngoãn nghe theo.
Ngoan quá.
Thẩm Đàm lại cảm nhận được sự tin tưởng không hề giữ lại chút nào cho mình của Thường Đình.
“Định làm gì thế?” Sau khi Thường Đình đưa điện thoại mới tò mò hỏi.
Thẩm Đàm nhập một dãy số, nói: “Một mình có sợ không?”
Thường Đình sửng sốt, sau đó lắc đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không sợ.”
Thẩm Đàm nghe xong ngẩng đầu nhìn cô, Thường Đình đang cong mắt cười, cố gắng giả vờ.
Anh thu hồi tầm mắt, đưa điện thoại về nói: “Xe sẽ đậu ở đây, tối nay tớ ngủ trong xe, cậu trở về an tâm ngủ đi, đừng sợ.”
Thường Đình nhận lấy điện thoại, nghe xong lời này thì hơi sững sờ.
Dường như sự sợ hãi đã bị lời nói này làm giảm đi không ít.
Sự tin tưởng biểu hiện ra ngoài rõ rệt của Thường Đình với anh khiến Thẩm Đàm lần đầu tiên cảm thấy khó mà bỏ qua được.
Nếu như phải đưa ra câu trả lời cho điểm bất thường này, chính anh cũng không thể giải thích được.
Vì vậy anh nói: “Nếu như sợ thì tìm tớ.”
Thường Đình xem anh là anh hùng.
Vậy anh sẽ làm một lần vì cô.
Anh hùng trong cảm nhận của cậu, tối nay sẽ bảo vệ sự bình an cho cậu..
Bình luận truyện