Bản Kí Sự Trúc Mã
Quyển 1 - Chương 19
Đợi đến tháng chín khai giảng, hai người cũng quay trở lại trường học.
Vương Lang có hơi mất hứng, vốn muốn cùng tiểu ngốc ở chung, nhưng lại bị chính mẹ hắn hạ lệnh cấm.
“Cái này này đó đó đợi cho các ngươi tốt nghiệp đại học xong rồi nói!” Thái hậu Vương a di truyền chỉ.
“Nga,” Vương Lang rầu rĩ, mà Lâm Kì ở một bên lại là vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm Vương a di: Ai nha, rất có khí thế nha!
Khai giảng xong chính là học quân sự, tiểu ngốc không được mang di động, không được mang laptop, suốt một tháng như thế, hai người vẫn chưa có biện pháp liên hệ.
Vì thế, Vương Lang mỗi ngày lên lớp xong sẽ lại co ngón tay đếm ngày, rồi căm giận lầm bầm. Tiểu ngốc như thế nào lại nghe lời như vậy chứ? Thầy giáo nói không cho mang di động liền thật sự không mang theo, len lén mang đi cũng đâu có ai biết!
Đủ loại bất mãn nha!
Thật vất vả chờ hết một tháng, Vương Lang từ sáng sớm đã lái xe đến khu quân sự đón tức phụ của mình.
“Lang!” Lâm Kì hướng Vương Lang vẫy vẫy tay rồi kéo hành lý chạy qua.
“Mặt bị làm sao vậy?” Vương Lang hoảng sợ: “Ngươi đánh nhau?”
“Không phải, chúng ta là luyện võ rèn luyện, không cẩn thận bị trúng đòn thôi.” Lâm Kì sờ sờ vết trầy trên mặt: “Không có việc gì, vài ngày nữa là khỏi rồi.”
“Cái gì mà không có việc gì? Vạn nhất có thì phải làm sao? Là ai đánh?” Vương Lang trợn râu trừng mắt.
“Ta thật sự không có việc gì!” Lâm Kì ném túi hành lý về phía Vương Lang, còn mình thì chui vào xe trước. “Nhanh lên, ta muốn về nhà tắm rửa!”
“Về sau không được đánh quyền nữa!” Vương Lang vừa lái xe vừa tức tối.
“Ta cảm thấy như vậy rất tốt!” Lâm Kì cầm di động làm gương soi.
“Ngươi đây gọi là cái gì thẩm mỹ?” Vương Lang dở khóc dở cười.
“Mẹ ta đâu? Không phải bà nói là sẽ ra đón ta sao?” Lâm Kì quay đầu hỏi.
“Thúc thúc với a di tạm thời có việc phải ra ngoài, hiện tại nhà ngươi không có ai.” Vương Lang ghé người qua hôn y một chút. “Vậy đến thẳng nhà ta đi?”
“Không cần, ghé nhà ta đi.” Lâm Kì lắc đầu.
“Vì sao?” Vương Lang buồn bực: “Nhà ta có vẻ gần hơn a.”
“Không vì cái gì hết, đến nhà của ta!” Lâm tiểu công chúa trừng mắt, sao ngươi lại dài dòng như vậy?
“Ân ân ân, nhà của ngươi, nhà của ngươi.” Vương Lang nhanh chóng thoả hiệp. Tiểu ngốc gần đây được mình sủng, tính tình càng ngày càng dễ nổi cáu a!
Về đến nhà, Lâm Kì bị người nào đó nài ép lôi kéo, kéo đến tận cửa phòng tắm.
“Ta tự mình tắm.” Lâm Kì giãy dụa.
“Bồn tắm lớn chính là để hai người cùng tắm, phải tiết kiệm nước!” Vương Lang nói đến đúng lý hợp tình, vừa nói vừa đem tiểu ngốc lột sạch sẽ, ôm vào bồn tắm bắt đầu gặm.
“Sắc cuồng!” Lâm Kì tức giận vươn tay nhéo hắn: “Ngươi trong đầu ngoài loại chuyện này ra còn có cái gì khác nữa không?”
“Không có.” Vương Lang đáp rõ ràng, cúi đầu ngăn lại cái miệng đang muốn hé ra kia. Đi gì mà tới một tháng, hôn một chút cũng không bổ bao nhiêu!
Vốn hai người dự định 5 giờ chiều sẽ đi ăn cơm, kết quả là đến tận 7 giờ tối, Lâm Kì còn đang bị ai đó đặt ở trên giường.
Lâm Kì kén ăn rất lợi hại, tập quân sự nhiều ngày như vậy trên cơ bản sẽ không hảo hảo mà ăn cơm. Vốn đã rất đói, lại bị hắn ép buộc đến tận bây giờ, vì thế Lâm Kì bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng.
“A Kì, ngươi không sao chứ?” Cảm nhận được y không khoẻ, Vương Lang có chút khẩn trương dừng động tác.
Thân thể Lâm Kì mẫn cảm đến doạ người, hơi chút khiêu khích đều có thể làm cho y bối rối không biết phải làm sao, bởi vậy Vương Lang bình thường đều thật cẩn thận chú ý không làm cho y quá mệt mỏi, miễn cho tiểu ngốc chịu không nổi. Lần này chính hắn cũng cực kì chú ý, thế nào mà y lại ngất đi rồi?
“Ta không sao, chỉ là đói bụng…” Lâm Kì có hơi uỷ khuất, trong bụng ầm ầm loạn hưởng.
“… Ngoan, ta mang ngươi đi ăn cơm.” Vương Lang vô hạn áy náy.
“Không đi, không muốn động,” Lâm Kì túm cái chăn bao lại thân mình, chỉ chừa cái đầu ở bên ngoài. “Mệt muốn chết!”
“Vậy ta đi mua mấy thứ về nhà.” Vương Lang sờ sờ khuôn mặt y: “Ngươi trước tiên ngủ một giấc đi!”
Lâm Kì ngoan ngoãn “Ân” một tiếng, nhắm mắt lại rất nhanh đã ngủ.
Vương Lang ra đến cửa lại không kìm lòng quay lại ngắm Lâm Kì một cái, càng xem càng thấy tức phụ nhà mình rất đẹp nha! Rất tự hào nha!
Mua cơm về rồi, Vương Lang đào Lâm Kì còn bọc một đống trong chăn ra, giúp y mặc quần áo.
Lâm Kì mơ mơ màng màng tỉnh lại, mặc kệ hắn bài bố cho mình.
“Ngoan, tốt lắm!” Vương Lang cười xấu xa, hôn nhẹ một cái lên mặt y: “Đi ăn cơm thôi!”
“Nga,” Lâm Kì đáp ứng một tiếng, vừa đứng lên đi được hai bước đã cảm thấy có điểm kì quái.
Ba giây sau cúi đầu nhìn nhìn, sau đó “xoát” một cái mặt đỏ bừng, chạy như bay trèo lại lên giường.
Đầu sỏ thì còn đang bận ôm bụng, cười đến thiếu chút nữa sặc chết. Ai nha! Bộ dáng tiểu ngốc chỉ mặc mỗi cái áo sơmi hảo đáng yêu a!
Lâm Kì dở khóc dở cười, cầm gối đầu chọi hắn. Người này từ bao giờ có cái thú vui “thú vị” đến như thế?
Mãi đến lúc ăn cơm, trên mặt Vương Lang vẫn là nụ cười đáng khinh không ngừng được.
Hừ! Lâm Kì tức giận.
“Cục cưng, đến, ăn canh.” Vương Lang rất chân chó (nịnh bợ) đi hầu hạ tức phụ.
“Không uống!” Lâm Kì đẩy cái muỗng canh ra. “Vốn là có quà cho ngươi, nhưng bây giờ không cho nữa!”
“Cái gì?” Vương Lang sốt ruột: “Đừng a! Quà gì? Mau đưa ta, mau đưa ta!”
“Không cho!” Lâm tiểu công chúa kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
“A Kì…” Vương Lang rất oai oán mà kêu lên.
“Không cho!” Lâm Kì cúi đầu ăn cơm, nhưng nhai chưa được hai miếng đã cảm thấy bên người có vật gì đó cọ cọ.
Không để ý đến hắn, tiếp tục ăn.
Đại hình khuyển buồn bực, vươn chân trước đem cục xương nhỏ của nó ôm vào trong lòng.
“Ngươi làm gì a? Ta còn đang ăn cơm đấy!” Lâm Kì giãy dụa.
“Quà đâu? Cho ta đi!” Vương Lang ôm y càng thêm chặt.
“Ta khi nào thì nói muốn đưa quà cho ngươi?” Lâm tiểu công chúa chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt.
“A Kì, ta biết sai rồi.” Vương Lang nhận thua.
“Sai là sai thế nào?” Lâm Kì khoanh tay hỏi hắn.
“Ta không nên không cho ngươi mặc quần… A! Ngươi lại đánh ta?” Vương Lang thật uỷ khuất, A Kì không nói đạo lý a, rõ ràng là y muốn hỏi, hắn trả lời lại còn đánh hắn.
Lâm tiểu công chúa không thèm để ý đến ai kia nữa, cơm nước xong xuôi liền trở về phòng đi ngủ. “Đêm nay ngươi ngủ thư phòng!”
Vương Lang làm bộ không nghe thấy, theo mông y đi vào phòng ngủ. Dù sao da mặt mình cũng dày… (anh tự hào ghê ta)
“A Kì, ta giúp ngươi mở máy tính.”
“A Kì, ta giúp ngươi lấy nước.”
“A Kì, ta giúp ngươi lau cái bàn a.”
“A Kì, ngươi có muốn ăn trái cây không?”
“A Kì, đến, ăn cherry này! Ngươi xem nó ngon mắt không, rất giống ngươi.”
“Ngươi mới là giống cherry ấy!” Lâm Kì rốt cuộc không thể tiếp tục trầm mặc, quay đầu trừng hắn.
“Cục cưng, quà a, quà a.” Vương Lang ôm y cọ a cọ.
“……”
“Quà a, A Kì…” Đại hình khuyển tội nghiệp ngồi xổm xuống bên cạnh tiểu công chúa, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn y.
“… Đi thôi.” Lâm Kì bị đánh bại, đứng dậy ra khỏi phòng.
“Hắc hắc hắc,” Vương Lang cười đến nhe cả răng. Tiểu ngốc thật là tốt!
Vừa đẩy cửa thư phòng ra đã nghe thấy hương hoa hồng thoang thoảng, gió nhẹ khẽ lay mấy tấm rèm, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, lẳng lặng dừng lại nơi chiếc đàn dương cầm giữa phòng.
“Ta lúc trước có nói qua, muốn đàn cho ngươi một khúc nhạc ngươi có thể nghe hiểu.” Lâm Kì hướng Vương Lang cười cười: “Hôm nay đàn cho ngươi nghe.”
Vương Lang đứng ở cạnh cửa, nhìn tiểu ngốc cẩn thận mở nắp đàn dương cầm. Bên tai vang lên giai điệu rõ ràng rất xa lạ, nhưng lại có cảm giác quen thuộc.
Ngây ngô nhớ lại khoảng thời gian còn học trung học, bỗng nhiên thấy trong lòng dâng lên một chút ngọt, một chút chua.
Lần đầu tiên gặp nhau, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn môi. Mặc kệ có bao nhiêu thời gian trôi qua cũng không thể quên được.
Nhân sinh dài như vậy, chung quy cũng có không ít người đến rồi lại đi, ai cũng không thể nắm rõ trong tương lai mình sẽ gặp những ai, nhưng tổng hội lại có chút này nọ là có thể xác định, tỷ như phần cảm tình này. Nếu đã cầm tay y, vậy cả đời cũng sẽ không buông ra.
“Lang,” Đàn xong một khúc nhạc, Lâm Kì quay đầu nhìn hắn: “Nghe có hay không?”
Vương Lang đi qua, nhẹ nhàng từ sau lưng vòng tay ôm lấy y.
Lâm Kì dựa vào lòng ngực hắn, hết thảy đều là an tâm.
Buổi tối nghỉ ngơi, Lâm Kì chui vào lòng Vương Lang, đưa tay chọt chọt hắn: “Ngươi còn chưa nói ta đàn nghe có hay hay không đâu.”
“Đương nhiên là hay!” Vương Lang đưa tay nhéo nhéo mũi y.
“Vậy ngươi nghe hiểu không?” Ánh mắt Lâm Kì sáng long lanh.
“Ách…” Vương Lang nhìn nhìn vẻ mặt trông mong của tiểu ngốc, cảm thấy không muốn làm cho y thất vọng, vì thế hàm hồ gật gật đầu: “Ân, nghe hiểu, chính là cái tác phẩm nổi tiếng… cái gì mà…”
“A?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Kì nhanh chóng biến sắc, duỗi chân ra đem Vương Lang đá xuống giường. “Ngủ dưới sàn đi!”
“Cục cưng làm sao vậy?” Vương Lang bất đắc dĩ đứng lên.
Lâm Kì tức giận, vùi đầu vào trong chăn.
Tác phẩm nổi tiếng, tác phẩm nổi tiếng…
Đại ngu ngốc, hắn căn bản nghe chẳng hiểu gì hết, báo hại mình trông mong chờ đợi nhiều như vậy!
Một tiếng sau, Lâm tiểu công chúa vụng trộm nhìn nhìn đại hình khuyển đang nằm dưới sàn, tâm có chút đau lòng.
Người hắn dài như vậy, còn phải co quắp trong tấm thảm, càng nhìn càng đáng thương.
Thôi vậy, không có tế bào âm nhạc cũng không phải lỗi của hắn!
“Đi lên đi.” Lâm Kì hướng một bên lùi vào, chừa ra chút chỗ trống.
Vương Lang vẫn như trước không nhúc nhích, nằm quay lưng về phía y.
Thật sự sinh khí sao?
Lâm Kì xuống giường, ngồi xổm bên cạnh hắn lấy tay đẩy đẩy.
Hừ! Đại hình khuyển sống chết không động đậy. Hắn cũng có tôn nghiêm nha!
“Cái đoạn nhạc kia không phải danh khúc, là ta tự mình viết.” Lâm Kì ôm đầu gối, ngồi bên cạnh hắn. “Viết riêng cho ngươi.”
Viết riêng cho ta? Đầu óc Vương Lang như vừa lạc vào mộng, nỗ lực nửa ngày mới có thể hiểu thông.
Trong lòng ấm đến nóng lên, không biết nói cái gì cho phải. Tiểu ngốc này, sao cứ một lần lại một lần làm cho chân tay hắn luống cuống?
“Lang,” Lâm Kì nhỏ giọng gọi hắn.
Vương Lang ôm y trở lại trên giường, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống.
Cái gọi là hạnh phúc, kì thật lại rất đơn giản.
Có thể cùng y cả đời nắm tay nhau, chính là hạnh phúc lớn nhất của hắn rồi.
Đêm hè yên tĩnh tốt đẹp, vườn hoa dưới lầu truyền đến một hương hoa nhè nhẹ khi có khi không, từng chút từng chút một, nhuộm hương hoa khắp phòng.
Một buổi tối tràn đầy hương vị.
Vương Lang có hơi mất hứng, vốn muốn cùng tiểu ngốc ở chung, nhưng lại bị chính mẹ hắn hạ lệnh cấm.
“Cái này này đó đó đợi cho các ngươi tốt nghiệp đại học xong rồi nói!” Thái hậu Vương a di truyền chỉ.
“Nga,” Vương Lang rầu rĩ, mà Lâm Kì ở một bên lại là vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm Vương a di: Ai nha, rất có khí thế nha!
Khai giảng xong chính là học quân sự, tiểu ngốc không được mang di động, không được mang laptop, suốt một tháng như thế, hai người vẫn chưa có biện pháp liên hệ.
Vì thế, Vương Lang mỗi ngày lên lớp xong sẽ lại co ngón tay đếm ngày, rồi căm giận lầm bầm. Tiểu ngốc như thế nào lại nghe lời như vậy chứ? Thầy giáo nói không cho mang di động liền thật sự không mang theo, len lén mang đi cũng đâu có ai biết!
Đủ loại bất mãn nha!
Thật vất vả chờ hết một tháng, Vương Lang từ sáng sớm đã lái xe đến khu quân sự đón tức phụ của mình.
“Lang!” Lâm Kì hướng Vương Lang vẫy vẫy tay rồi kéo hành lý chạy qua.
“Mặt bị làm sao vậy?” Vương Lang hoảng sợ: “Ngươi đánh nhau?”
“Không phải, chúng ta là luyện võ rèn luyện, không cẩn thận bị trúng đòn thôi.” Lâm Kì sờ sờ vết trầy trên mặt: “Không có việc gì, vài ngày nữa là khỏi rồi.”
“Cái gì mà không có việc gì? Vạn nhất có thì phải làm sao? Là ai đánh?” Vương Lang trợn râu trừng mắt.
“Ta thật sự không có việc gì!” Lâm Kì ném túi hành lý về phía Vương Lang, còn mình thì chui vào xe trước. “Nhanh lên, ta muốn về nhà tắm rửa!”
“Về sau không được đánh quyền nữa!” Vương Lang vừa lái xe vừa tức tối.
“Ta cảm thấy như vậy rất tốt!” Lâm Kì cầm di động làm gương soi.
“Ngươi đây gọi là cái gì thẩm mỹ?” Vương Lang dở khóc dở cười.
“Mẹ ta đâu? Không phải bà nói là sẽ ra đón ta sao?” Lâm Kì quay đầu hỏi.
“Thúc thúc với a di tạm thời có việc phải ra ngoài, hiện tại nhà ngươi không có ai.” Vương Lang ghé người qua hôn y một chút. “Vậy đến thẳng nhà ta đi?”
“Không cần, ghé nhà ta đi.” Lâm Kì lắc đầu.
“Vì sao?” Vương Lang buồn bực: “Nhà ta có vẻ gần hơn a.”
“Không vì cái gì hết, đến nhà của ta!” Lâm tiểu công chúa trừng mắt, sao ngươi lại dài dòng như vậy?
“Ân ân ân, nhà của ngươi, nhà của ngươi.” Vương Lang nhanh chóng thoả hiệp. Tiểu ngốc gần đây được mình sủng, tính tình càng ngày càng dễ nổi cáu a!
Về đến nhà, Lâm Kì bị người nào đó nài ép lôi kéo, kéo đến tận cửa phòng tắm.
“Ta tự mình tắm.” Lâm Kì giãy dụa.
“Bồn tắm lớn chính là để hai người cùng tắm, phải tiết kiệm nước!” Vương Lang nói đến đúng lý hợp tình, vừa nói vừa đem tiểu ngốc lột sạch sẽ, ôm vào bồn tắm bắt đầu gặm.
“Sắc cuồng!” Lâm Kì tức giận vươn tay nhéo hắn: “Ngươi trong đầu ngoài loại chuyện này ra còn có cái gì khác nữa không?”
“Không có.” Vương Lang đáp rõ ràng, cúi đầu ngăn lại cái miệng đang muốn hé ra kia. Đi gì mà tới một tháng, hôn một chút cũng không bổ bao nhiêu!
Vốn hai người dự định 5 giờ chiều sẽ đi ăn cơm, kết quả là đến tận 7 giờ tối, Lâm Kì còn đang bị ai đó đặt ở trên giường.
Lâm Kì kén ăn rất lợi hại, tập quân sự nhiều ngày như vậy trên cơ bản sẽ không hảo hảo mà ăn cơm. Vốn đã rất đói, lại bị hắn ép buộc đến tận bây giờ, vì thế Lâm Kì bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng.
“A Kì, ngươi không sao chứ?” Cảm nhận được y không khoẻ, Vương Lang có chút khẩn trương dừng động tác.
Thân thể Lâm Kì mẫn cảm đến doạ người, hơi chút khiêu khích đều có thể làm cho y bối rối không biết phải làm sao, bởi vậy Vương Lang bình thường đều thật cẩn thận chú ý không làm cho y quá mệt mỏi, miễn cho tiểu ngốc chịu không nổi. Lần này chính hắn cũng cực kì chú ý, thế nào mà y lại ngất đi rồi?
“Ta không sao, chỉ là đói bụng…” Lâm Kì có hơi uỷ khuất, trong bụng ầm ầm loạn hưởng.
“… Ngoan, ta mang ngươi đi ăn cơm.” Vương Lang vô hạn áy náy.
“Không đi, không muốn động,” Lâm Kì túm cái chăn bao lại thân mình, chỉ chừa cái đầu ở bên ngoài. “Mệt muốn chết!”
“Vậy ta đi mua mấy thứ về nhà.” Vương Lang sờ sờ khuôn mặt y: “Ngươi trước tiên ngủ một giấc đi!”
Lâm Kì ngoan ngoãn “Ân” một tiếng, nhắm mắt lại rất nhanh đã ngủ.
Vương Lang ra đến cửa lại không kìm lòng quay lại ngắm Lâm Kì một cái, càng xem càng thấy tức phụ nhà mình rất đẹp nha! Rất tự hào nha!
Mua cơm về rồi, Vương Lang đào Lâm Kì còn bọc một đống trong chăn ra, giúp y mặc quần áo.
Lâm Kì mơ mơ màng màng tỉnh lại, mặc kệ hắn bài bố cho mình.
“Ngoan, tốt lắm!” Vương Lang cười xấu xa, hôn nhẹ một cái lên mặt y: “Đi ăn cơm thôi!”
“Nga,” Lâm Kì đáp ứng một tiếng, vừa đứng lên đi được hai bước đã cảm thấy có điểm kì quái.
Ba giây sau cúi đầu nhìn nhìn, sau đó “xoát” một cái mặt đỏ bừng, chạy như bay trèo lại lên giường.
Đầu sỏ thì còn đang bận ôm bụng, cười đến thiếu chút nữa sặc chết. Ai nha! Bộ dáng tiểu ngốc chỉ mặc mỗi cái áo sơmi hảo đáng yêu a!
Lâm Kì dở khóc dở cười, cầm gối đầu chọi hắn. Người này từ bao giờ có cái thú vui “thú vị” đến như thế?
Mãi đến lúc ăn cơm, trên mặt Vương Lang vẫn là nụ cười đáng khinh không ngừng được.
Hừ! Lâm Kì tức giận.
“Cục cưng, đến, ăn canh.” Vương Lang rất chân chó (nịnh bợ) đi hầu hạ tức phụ.
“Không uống!” Lâm Kì đẩy cái muỗng canh ra. “Vốn là có quà cho ngươi, nhưng bây giờ không cho nữa!”
“Cái gì?” Vương Lang sốt ruột: “Đừng a! Quà gì? Mau đưa ta, mau đưa ta!”
“Không cho!” Lâm tiểu công chúa kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
“A Kì…” Vương Lang rất oai oán mà kêu lên.
“Không cho!” Lâm Kì cúi đầu ăn cơm, nhưng nhai chưa được hai miếng đã cảm thấy bên người có vật gì đó cọ cọ.
Không để ý đến hắn, tiếp tục ăn.
Đại hình khuyển buồn bực, vươn chân trước đem cục xương nhỏ của nó ôm vào trong lòng.
“Ngươi làm gì a? Ta còn đang ăn cơm đấy!” Lâm Kì giãy dụa.
“Quà đâu? Cho ta đi!” Vương Lang ôm y càng thêm chặt.
“Ta khi nào thì nói muốn đưa quà cho ngươi?” Lâm tiểu công chúa chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt.
“A Kì, ta biết sai rồi.” Vương Lang nhận thua.
“Sai là sai thế nào?” Lâm Kì khoanh tay hỏi hắn.
“Ta không nên không cho ngươi mặc quần… A! Ngươi lại đánh ta?” Vương Lang thật uỷ khuất, A Kì không nói đạo lý a, rõ ràng là y muốn hỏi, hắn trả lời lại còn đánh hắn.
Lâm tiểu công chúa không thèm để ý đến ai kia nữa, cơm nước xong xuôi liền trở về phòng đi ngủ. “Đêm nay ngươi ngủ thư phòng!”
Vương Lang làm bộ không nghe thấy, theo mông y đi vào phòng ngủ. Dù sao da mặt mình cũng dày… (anh tự hào ghê ta)
“A Kì, ta giúp ngươi mở máy tính.”
“A Kì, ta giúp ngươi lấy nước.”
“A Kì, ta giúp ngươi lau cái bàn a.”
“A Kì, ngươi có muốn ăn trái cây không?”
“A Kì, đến, ăn cherry này! Ngươi xem nó ngon mắt không, rất giống ngươi.”
“Ngươi mới là giống cherry ấy!” Lâm Kì rốt cuộc không thể tiếp tục trầm mặc, quay đầu trừng hắn.
“Cục cưng, quà a, quà a.” Vương Lang ôm y cọ a cọ.
“……”
“Quà a, A Kì…” Đại hình khuyển tội nghiệp ngồi xổm xuống bên cạnh tiểu công chúa, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn y.
“… Đi thôi.” Lâm Kì bị đánh bại, đứng dậy ra khỏi phòng.
“Hắc hắc hắc,” Vương Lang cười đến nhe cả răng. Tiểu ngốc thật là tốt!
Vừa đẩy cửa thư phòng ra đã nghe thấy hương hoa hồng thoang thoảng, gió nhẹ khẽ lay mấy tấm rèm, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, lẳng lặng dừng lại nơi chiếc đàn dương cầm giữa phòng.
“Ta lúc trước có nói qua, muốn đàn cho ngươi một khúc nhạc ngươi có thể nghe hiểu.” Lâm Kì hướng Vương Lang cười cười: “Hôm nay đàn cho ngươi nghe.”
Vương Lang đứng ở cạnh cửa, nhìn tiểu ngốc cẩn thận mở nắp đàn dương cầm. Bên tai vang lên giai điệu rõ ràng rất xa lạ, nhưng lại có cảm giác quen thuộc.
Ngây ngô nhớ lại khoảng thời gian còn học trung học, bỗng nhiên thấy trong lòng dâng lên một chút ngọt, một chút chua.
Lần đầu tiên gặp nhau, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn môi. Mặc kệ có bao nhiêu thời gian trôi qua cũng không thể quên được.
Nhân sinh dài như vậy, chung quy cũng có không ít người đến rồi lại đi, ai cũng không thể nắm rõ trong tương lai mình sẽ gặp những ai, nhưng tổng hội lại có chút này nọ là có thể xác định, tỷ như phần cảm tình này. Nếu đã cầm tay y, vậy cả đời cũng sẽ không buông ra.
“Lang,” Đàn xong một khúc nhạc, Lâm Kì quay đầu nhìn hắn: “Nghe có hay không?”
Vương Lang đi qua, nhẹ nhàng từ sau lưng vòng tay ôm lấy y.
Lâm Kì dựa vào lòng ngực hắn, hết thảy đều là an tâm.
Buổi tối nghỉ ngơi, Lâm Kì chui vào lòng Vương Lang, đưa tay chọt chọt hắn: “Ngươi còn chưa nói ta đàn nghe có hay hay không đâu.”
“Đương nhiên là hay!” Vương Lang đưa tay nhéo nhéo mũi y.
“Vậy ngươi nghe hiểu không?” Ánh mắt Lâm Kì sáng long lanh.
“Ách…” Vương Lang nhìn nhìn vẻ mặt trông mong của tiểu ngốc, cảm thấy không muốn làm cho y thất vọng, vì thế hàm hồ gật gật đầu: “Ân, nghe hiểu, chính là cái tác phẩm nổi tiếng… cái gì mà…”
“A?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Kì nhanh chóng biến sắc, duỗi chân ra đem Vương Lang đá xuống giường. “Ngủ dưới sàn đi!”
“Cục cưng làm sao vậy?” Vương Lang bất đắc dĩ đứng lên.
Lâm Kì tức giận, vùi đầu vào trong chăn.
Tác phẩm nổi tiếng, tác phẩm nổi tiếng…
Đại ngu ngốc, hắn căn bản nghe chẳng hiểu gì hết, báo hại mình trông mong chờ đợi nhiều như vậy!
Một tiếng sau, Lâm tiểu công chúa vụng trộm nhìn nhìn đại hình khuyển đang nằm dưới sàn, tâm có chút đau lòng.
Người hắn dài như vậy, còn phải co quắp trong tấm thảm, càng nhìn càng đáng thương.
Thôi vậy, không có tế bào âm nhạc cũng không phải lỗi của hắn!
“Đi lên đi.” Lâm Kì hướng một bên lùi vào, chừa ra chút chỗ trống.
Vương Lang vẫn như trước không nhúc nhích, nằm quay lưng về phía y.
Thật sự sinh khí sao?
Lâm Kì xuống giường, ngồi xổm bên cạnh hắn lấy tay đẩy đẩy.
Hừ! Đại hình khuyển sống chết không động đậy. Hắn cũng có tôn nghiêm nha!
“Cái đoạn nhạc kia không phải danh khúc, là ta tự mình viết.” Lâm Kì ôm đầu gối, ngồi bên cạnh hắn. “Viết riêng cho ngươi.”
Viết riêng cho ta? Đầu óc Vương Lang như vừa lạc vào mộng, nỗ lực nửa ngày mới có thể hiểu thông.
Trong lòng ấm đến nóng lên, không biết nói cái gì cho phải. Tiểu ngốc này, sao cứ một lần lại một lần làm cho chân tay hắn luống cuống?
“Lang,” Lâm Kì nhỏ giọng gọi hắn.
Vương Lang ôm y trở lại trên giường, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống.
Cái gọi là hạnh phúc, kì thật lại rất đơn giản.
Có thể cùng y cả đời nắm tay nhau, chính là hạnh phúc lớn nhất của hắn rồi.
Đêm hè yên tĩnh tốt đẹp, vườn hoa dưới lầu truyền đến một hương hoa nhè nhẹ khi có khi không, từng chút từng chút một, nhuộm hương hoa khắp phòng.
Một buổi tối tràn đầy hương vị.
Bình luận truyện