Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 34: Cửu vĩ thanh hồ



“Ai
~ mệnh ta sao lại khổ như vậy chứ.” Lần thứ năm quay về chỗ cũ, Tề Hoan ngồi trên cành cây cổ thụ thở dài, cũng không biết cánh rừng này rộng bao nhiêu, khắp nơi đều là cây cổ thụ chọc trời, ngẩng đầu cả ngày không nhìn thấy mây đâu.
Hơn nữa bực mình nhất chính là, mấy cây cổ thụ nơi này đã thành tinh, thường xuyên chảy nước miếng đuổi theo Tề Hoan, may mắn Tề Hoan tu luyện Lôi thuật suốt ba năm nay không có uổng công, bằng không chưa ra được cánh rừng nàng đã táng thân trong miệng mấy cái cây này rồi.
Đột nhiên Tề Hoan mơ hồ nghe thấy từ hướng đông bắc có âm thanh truyền đến, nghe bước chân người đó dường như là định đi đến chỗ Tề Hoan. Nàng đầu tiên nhíu mày, sau đó từ trong túi đồ móc ra một lá bùa màu vàng đặt trong lòng bàn tay, hơi thở trên người hoàn toàn bị thu liễm, nàng lẳng lặng ngồi yên ở chỗ cũ chờ những người đó đi đến.
Nơi này dù sao cũng là địa bàn Yêu tộc, bất kỳ một sự chủ quan nào cũng có thể mất mạng nhỏ, Tề Hoan không muốn vừa xuất sư đã mất mạng, cho nên cẩn thận một chút là tốt nhất.
Theo tiếng bước chân tới gần, Tề Hoan ngó đầu ra phía trước nhìn qua, người đầu tiên rõ ràng là trưởng lão Thục Sơn Nguyên Huệ, mấy người đi theo phía sau Nguyên Huệ Tề Hoan cũng đã gặp qua, chính là trưởng lão Nguyên Tự, ngoài ra còn có Đông Nguyên cùng một vài đệ tử Thục Sơn.
“Sư huynh, tin tức bọn họ đưa cho chúng ta có chính xác không, dọc con đường này chúng ta đã gặp không ít Yêu Tu rồi, nhưng căn bản không có nhìn thấy bóng dáng của xác linh thiền (*) nào cả.” Phía sau Nguyên Huệ, Nguyên Tâm một thân trang phục khổng tước lòe loẹt sắc mặt có chút trắng bệch thấp giọng nói.
(*) xác của yêu tinh ve.
“Bất luận như thế nào, đây cũng là cơ hội cuối cùng, không thể để trưởng môn vì trúng độc mà bỏ mình được.” Nguyên Huệ thở dài, ba năm trước Nguyên Sơ trúng độc, vậy mà cả Thục Sơn không người nào giải được, sau lại nghe nói muốn giải được phải tìm thấy xác linh thiền, nhưng linh thiền (yêu tinh ve) vốn là vật hiếm thấy, càng đừng nói tới xác ve năm trăm năm mới rụng một lần.
Mấy ngày trước hỏi được tin tức về xác linh thiền, nhưng hết lần này tới lần khác nó lại xuất hiện ở địa bàn Yêu tộc, Yêu Tu từ trước tới nay không chủ động tranh đấu với tu sĩ chính đạo, có điều nếu xâm nhập địa bàn của họ thì lại là chuyện khác, vì tìm xác linh thiền, Nguyên Huệ bất đắc dĩ phải dẫn người vào núi Cửu Trọng Yêu.
Vốn định tốc chiến tốc thắng, nhưng vào nơi này mới được ba ngày, hắn đã nhận được năm đợt công kích của Yêu Tu, hơn nữa tu vi của những Yêu Tu kia đợt này cao hơn đợt trước, cuối cùng ngay cả Nguyên Tâm mang tiên khí cũng bị thương không nhẹ.
Tề Hoan ngồi trên cây nghe được bọn hắn nói mà âm thầm hít hà, xem ra lão đầu nhà mình ình một mình tới đây quả là chính xác, nếu không thì ngay ngày thứ nhất đã bị phát hiện rồi, đám trưởng lão Nguyên Anh kỳ này căn bản chính là mục tiêu sống a.
Tề Hoan nắm trên tay lá bùa che dấu hơi thở, vừa tính toán, mình không muốn đi cùng bọn hắn, mặc dù lần trước người ta không cứu mình, có điều như vậy cũng không phải chuyện lớn gì, dù sao thời khắc mấu chốt tâm họ hướng về phía môn phái của mình cũng đúng thôi. Cho dù đối với lựa chọn của Đông Nguyên lần đó, trong tâm Tề Hoan có chút không vui, nhưng nàng cũng không cho rằng Đông Nguyên làm sai.
Chỉ chốc lát sau, Tề Hoan liền hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ này. Nhìn thấy các trưởng lão Thục Sơn đi tới cái cây mình đang ẩn thân, Tề Hoan đột nhiên cảm giác được từ phương hướng của bọn họ truyền đến một cỗ yêu khí làm cho trong lòng nàng sinh ra sợ hãi.
Đây là Yêu Tu có tu vi gì? Tề Hoan cố nén sợ hãi trong lòng, cỗ khí thế này cùng với sư huynh Hoa Hiển Tử không phân cao thấp, nhưng từ xa hơi thở của Hoa Hiển Tử không có khủng bố như vậy. Hơn nữa trong hơi thở Hoa Hiển Tử không có khí phách, cùng khí thế nhìn người bằng nửa con mắt như thế này.
“Tu vi Hóa Thần kỳ đỉnh.” Sắc mặt Nguyên Huệ trở nên cực kỳ khó coi, trong số bọn họ tu vi cao nhất cũng chỉ có Hóa Thần kỳ sơ giai. Dù bây giờ có trốn, thì bọn họ cũng trốn không thoát. Chỉ trong chớp mắt Tề Hoan cảm thấy mắt mình hoa lên, trước mắt liền xuất hiện một thân ảnh màu xanh.
“Ra là mấy vị trưởng lão của Thục Sơn, không tiếp đón từ xa.” Tiếng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười từ xa truyền đến, Tề Hoan giương mắt nhìn cái người đang nói chuyện kia, đột nhiên trong một thoáng chỉ cảm thấy thiên địa thất sắc. Rõ ràng khoảng cách còn hơn trăm bước, vậy mà chỉ cần mấy bước người nọ đã đi đến trước mặt đoàn người Thục Sơn, sa y màu xanh trên người hắn lay động tầng tầng cuộn sóng, vạt áo thật dài kéo trên mặt đất, nhưng không dính lấy một tia bụi đất.
“Các hạ là?” Đoàn người Thục Sơn nhìn thấy, vẻ mặt ngẩn ngơ, trong số bọn họ trừ Nguyên Huệ tu vi cao nhất, thì không ai có thể tỉnh táo lại từ trong cặp mắt mỵ hoặc như nước kia.
“Khinh Sắc.” Đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng phun ra hai chữ, lập tức tất cả mọi người đều khẽ run rẩy. Tộc trưởng trẻ tuổi nhất Yêu tộc, cửu vĩ thanh hồ Khinh Sắc!
“Không biết mấy vị xông vào núi Cửu Trọng Yêu của chúng ta là vì chuyện quan trọng gì?” Khinh Sắc mỉm cười, tựa hồ đối với mấy người trước mắt không hề có ác ý. Khi hắn mỉm cười, ngay cả Tề Hoan cũng không nhịn được mà thả lỏng.
“Nghe nói nơi này có xác linh thiền. . . . . .” Nguyên Huệ cố nén sự sợ hãi trong lòng, mọi người ở chỗ này sợ rằng chỉ có hắn mới biết người trước mắt ‘vô hại’ như thế nào, tộc trưởng Yêu tộc với nụ cười rực rỡ này rốt cuộc là nhân vật bậc nào.
“Nga, thì ra tin tức trưởng môn Thục Sơn trúng độc là thật.” Khinh Sắc gật đầu, mái tóc dài màu xanh nhạt từ trên vai trượt xuống, lộ ra da thịt trắng muốt bên gáy. “Mặc dù tự tiện xông vào núi Cửu Trọng Yêu là tội chết, nhưng dù sao mấy vị cũng là trưởng lão của Thục Sơn, không bằng đi theo ta một chuyến đến Cửu Trọng Lâu xem sao.”
Thấy Khinh Sắc không có động thủ như dự đoán, Nguyên Huệ vốn thần kinh căng thẳng coi như hơi hơi buông lỏng xuống, song nghe thấy Khinh Sắc nhắc tới Cửu Trọng Lâu, sắc mặt hắn nhất thời cứng lại. Nếu như nói tự tiện xông vào núi Cửu Trọng Yêu là tội chết, vậy thì Cửu Trọng Lâu là nơi đi vào mà trăm triệu lần không thể ra, đó là cấm địa của Yêu tộc a! Trừ trưởng lão cùng tộc trưởng Yêu tộc thì phàm ai tiến vào cho tới bây giờ cũng chưa từng đi ra được.
“Đa tạ Khinh Sắc tộc trưởng!” Nguyên Huệ hiện tại đã là cưỡi hổ khó xuống, cho dù hắn không đáp ứng cũng không được. Chỉ có thể bất chấp đáp ứng, hy vọng Khinh Sắc có lòng từ bi.
“Tiểu thư trên cây có muốn đi cùng chúng ta không đây?” Mấy người Nguyên Huệ nghe lời khiến Khinh Sắc hài lòng gật đầu, trong thời khắc hắn sắp xoay người, một cỗ khói màu xanh từ trong lòng bàn tay Tề Hoan thoát ra.
“Xong đời, xong đời rồi!” Mải nhìn mỹ nam, nàng vậy mà lại không để ý tới thời hạn lá bùa, hiện tại hết thời hạn lá bùa tự động cháy. Đồ giả mạo kém hại chết người a, sớm biết như vậy, nàng nói gì thì nói cũng phải lấy từ chỗ lão đầu kia một tá mang tới đây!
Tề Hoan mặt mày xám tro từ trên cây nhảy xuống, nhìn thấy Tề Hoan, trên mặt Đông Nguyên có vẻ kinh ngạc, mấy vị trưởng lão Thục Sơn thần sắc cũng không giống nhau. Bọn họ đều đã lĩnh giáo đủ cái tính không phân rõ phải trái của sư phụ Tề Hoan Hư Không Tử rồi, coi như là đồ đệ của ngươi bị bắt cóc ở Thục Sơn, ngươi cũng không thể không nói hai lời liền ném Diệt Thế Lôi Thực chứ, ngày đó trưởng lão Thục Sơn bị Diệt Thế Lôi Thực làm bị thương cũng hơn phân nửa nha.
“Xin hỏi phương danh của tiểu thư?”
“Tề Hoan. . . . . .” Rõ ràng không muốn nói tên thật, nhưng thời điểm nhìn vào cặp mắt của Khinh Sắc, Tề Hoan cảm giác đại não không còn nghe theo sự chỉ huy của mình nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện