Bàn Long
Chương 738: Hồng Lăng Tinh Toản
Lúc này đám người Lâm Lôi không lo nghĩ gi, ̀ chỉ chú tâm du ngoạn tại Địa ngục.
Tại Mục Á địa ngục xa xôi, Khoa Đức sơn mạch âm u và tĩnh lặng
Màn đêm buông xuống
Trong một huyệt động ở ngọn núi vô danh của thuộc Khoa Đức Sơn mạch, có một gã hán tử tóc tai lù xù đang khoanh chân ngồi trong. Huyệt động tối tăm chỉ có thể mơ hồi nhìn thấy đôi mắt màu đỏ đáng sợ của đại hán, một đôi mắt chứa đầy thù hận.
"A Lạc Đặc, ta Bố La Địch thề sẽ có một ngày ta sẽ giết chết ngươi, sẽ giết ngươi! Thanh âm trầm thấp từ yết hầu hán tử phát ra như chứa vô vàn phẫn nộ và hận thù ở trong đó. Hán tử hai tay nắm chặt, run rẩy
Lúc này gã hán tử dường như không nhịn được giận nữa, một quyền đấm thẳng vào tảng đá trên mặt đất.
"Rắc rắc", tảng đá vỡ ra
Bố La Địch lúc này tức giận đến tột cùng nhưng đồng thời hắn cũng rất cẩn thận. Thần chi lĩnh vực đã sớm phát ra, không gian trong phạt vi mười thước cách ly với bên ngoài. Cho dù âm thanh của tảng đá vỡ hay khi hắn gào thét thì bên ngoài cũng không nghe thấy gì
"Tên A Lạc Đặc Kia đã là Thượng vị thần, ta dựa vào cái gì mà báo thù? Dựa vào cái gì để đi cứu Duy Đa Ny Tạp" Đầu óc Bố La Địch lúc này rất hỗn loạn. Năm đó hắn cùng thê tử Ny Tạp đối với chí cao vị diện Địa ngục tò mò, trong cuộc sống hai người đều mong mỏi được tới địa ngục.
Bố La Địch tại vật chất vị diện được xem như đỉnh cao cường giả, bởi vì hắn đã là trung vị thần! Hơn nữa còn có hai trung vị thần phân thân, thêm bổn tôn đã là thánh vực
Trung vị thần tại vật chất vị diện có thể nói là vô địch. Khi hắn mang theo thê tử hắn đến địa ngục nàng cũng là hạ vị thần. Đi tới địa ngục họ bị bộ lạc Mục Á bỏ lại phía sau, rồi lại lưu lạc tới tới Lạc Đặc bộ lạc. Bố La Đặc vẫn ôm giấc mộng cố gắng tu luyện và kiếm thật nhiều tiền để chuyển vào sống trong thành. Hắn cũng ý thức được cuộc sống tại bộ lạc vô cùng nguy hiểm vì giữa các bộ lạc thường xuyên xảy ta chiến tranh
Hết thảy kế hoạch đều diễn ra suôn sẻ.
Nhưng ai có thể ngờ được tộc trưởng Lạc Đặc bộ lạc là A Lạc Đặc vừa nhìn thấy thê tử hắn lần đầu, đã rất thích nàng, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp bắt đi.
Vô số năm qua hai vợ chồng sống chung một chỗ, từ vật chất vị diện đến đây. Trong lòng Bố La Địch, thê tử còn quan trọng hơn mạng sống của hắn. Mặc dù hắn cũng có nghe nói qua có một số người có thực lực mạnh đi bắt một ít nữ nhân nhưng Bố La Địch không nghĩ chuyện đó lại rơi xuống đầu hắn
Kỳ thật sau khi thành thần, sắc đẹp và dung mạo không phải vấn đề trọng yếu
Thần có thể biến ảo thành các loại bộ dáng nhưng khí chất phát ra từ linh hồn thì lại bất đồng không ai giống ai. Một số phụ nữ có dung mạo bình thường nhưng khí chất phát ra thì rất đặc biệt làm hấp dẫn không ít cường giả. Nếu một cường giả có lý có tình thì có thể chậm rãi theo đuổi, nhưng gặp phải những cường giả bá đạo sẽ trực tiếp bắt đi.
Năm đó Lâm Lôi, Địch Lý Á, Bối Bối tới địa ngục cũng đã có người cảnh báo, đối với người ngoài thì nên cẩn thận.
Bất quá Lâm Lôi không xui xẻo như Bố La Địch
"Làm sao bây giờ" Bố La Địch vừa nghĩ đến thê tử bị bắt là muốn nổi điên.
Hắn cũng đã từng nghĩ biện pháp đi cứu thê tử, nhưng biện pháp của hắn trước thực lực cường đại của tộc trưởng chỉ là một trò cười mà thôi. Sau đó Bố La Địch phải liều mạng mới thoát khỏi đuổi giết, một phần là do tộc trưởng A La Đặc cũng không để một tên trung vị thần vào trong mắt
"Hôm nay không có ánh trăng, màn đêm tối đen như vậy cũng nên xuất phát" Kế hoạch của Bố La Đặc rất đơn giản
Hắn sẽ chạy tới thành nội, dùng tiền mấy năm nay tích lũy để đi báo danh tham gia khảo hạch ác ma. Một khi trở thành ác ma hắn có thể dễ dàng hành tẩu tại địa ngục, ma luyện trong sinh tử
"Cuối cùng có một ngày chính thức trở thành cường giả, ta sẽ trở lại Lạc Đặc bộ lạc", Bố La Địch trong lòng thầm nói. Sau đó một thân ảnh màu đen rời khỏi huyệt động, hòa mình vào bóng đêm cực nhanh phi hành.
Tu luyện trong sinh tử có thể đánh lại A Lặc Đặc hay không?
Bố La Địch tự thân mình cũng hiểu đươc điều đó là rất khó! A La Đặc dù sao cũng là tộc trưởng một bộ lạc, thực lực có thể so sánh ngũ tinh hoặc lục tinh ác ma. Bố La Đặc hắn chỉ là một trung vị thần, nếu muốn giết chết A Lặc Đặc, khả năng thành công là rất thấp
Bố La Địch thi triển hóa ảnh thuật không ngừng đi nhanh trên mặt đất. Hắn cũng không dám phát ra một tia động tĩnh khiến cho cường đạo phải chú ý. Hắn chỉ là một trung vi thần, tại vật chất vị diện có thể nói là vô địch nhưng tại địa ngục hắn chỉ là một đoá hoa nhỏ, tuỳ ý có thể bị người khác ngắt vài cánh bất kỳ lúc nào.
Đột nhiên.
Một đạo hồng quang tựa hồ lóe lên rồi biến mất.
"Ài!" Bố Lai Địch đang đi rất nhanh đột nhiên dừng lại, cau mày, quay đầu nhìn.
"Vật gì vậy?" Bố La Địch cảm thấy tò mò, nhịn không được hướng về phía ánh hồng quang yếu ớt đó đi tới.
Tại một lùm cây rậm rạp, một miếng tinh toản màu đỏ hình trụ đang nằm trong đó.
Khi nhìn thấy tinh toản đó, Bố La Địch cảm thấy linh hồn mình tựa như bị tinh toản này hấp dẫn, hắn liền đưa tay ra nắm lấy quả tinh toản màu đỏ kia. Miếng tinh toản sau khi nằm trong tay hắn thì sinh ra một cỗ năng lượng quỷ dị bao trùm lên thân thể Bố La Địch, bao gồm cả linh hồn.
Một cảm giác thật thư thái, năng lượng này có thể bảo vệ linh hồn sao? Bố la Địch có ngốc đi nữa cũng hiểu được hắn vừa có được một kiện bảo vật.
"Đây là bảo bối gì?" Bố La Địch đáy lòng mê hoặc không giải thích được.
Bô La Địch vừa mới tới địa ngục không lâu, lại cư trú tại một bộ lạc bên ngoài, chưa đến thành trì bao giờ nên không biết được tin tức chí cao thần nhiệm vụ, làm sao có thể biết vật phẩm trong tay hắn là cái gì! Biết được tin tức không phải là phủ chủ thì cũng là thương gia thôi.
"Linh hồn ta dường như mạnh hơn". Bố La Đặc không khỏi thất kinh.
Trong khi Bố La Đặc bị Hồng Lăng tinh toản làm cho khiếp sợ thì một đạo nhân ảnh từ trời cao bay qua rồi sau đó sau đó dừng lại. Thân ảnh đó chính là một gã đại hán cường tráng, khuôn mặt có những vảy xanh: "Vận khí của ta quả thật may mắn, lần này đi tuần tra phát hiện ra con mồi"
Trong tổ chức cường đạo, những thành viên đi tuần tra phần lớn phân thân đểu để lại tại sào huyệt. Một khi phát hiện tin tức gì thì phân thân tại sào huyệt sẽ nhanh chóng đi truyển tin.
"Tiểu tử, ngươi lấy Hồng Lăng tinh toản làm gì đó?" Một thanh âm cười nhạo từ trên cao truyển xuống.
Tinh toản màu đỏ trong đêm rất dễ thấy.
Bất quá Bô Lai Địch vì hiệu quả đặc thù của Hồng Lăng tinh toản mà khiếp sợ, dù sao Bố La Địch sống ở địa ngục cũng chưa lâu, tâm cảnh chưa cao, hắn cũng không nghĩ tới một thời gian ngắn ngủi như vậy đã bị tuần tra phát hiện.
"Ngươi ... "Bố La Đặc ngửa đầu nhìn lên, sắc mặt liền biển đổi.
Trong đêm tối, đạt đến thần cấp vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy những tràng cảnh ở một khoảng cách nhất định.
"Trốn!" Bố La Địch ko chút do nào, lập tức biến thành một đạo thân ảnh lẫn trốn.
"Không còn kịp rồi". Trên mặt tên cường đạo tuần tra cười nhạo, hắn không một mình truy sát Bố La Địch mà phải chờ chỉ huy và những đồng đội khác, thân phận hắn chỉ là thủ hạ. Từ bốn phương tám hướng đã thấy xuất hiện những tên cường đạo khác xông đến bao vây Bố La Địch.
"Ha ha. Tiểu tử, đã tới địa bàn của chúng ta rồi, còn muốn trốn?" Tiếng cười to vang lên.
Bố La Địch ngước đầu nhìn.
"Ngươi chạy không thoát đâu".
Bố La Địch không khỏi quay đầu nhìn lại.
Trong chớp mắt đã bị mấy tên cường đạo vây quanh, Bố La Địch sắc mặt trắng bệch.
"Tại sao. Tại sao lại như vậy?" Bố La Địch thống khổ như muốn hét lên, vừa mới từ bộ lạc trốn ra được, kế hoạch báo thù còn chưa có bắt đầu, hắn lại gặp phải cường đạo đến cướp.
"Ta nguyện ý gia nhập đội ngũ các ngươi" Bố La Địch liền nói.
"Ngươi chỉ là một trung vị thần, thêm một người không nhiều lắm, thiếu một người cũng không có ít đi". Kẻ cầm đầu cười lạnh. Hắn là thủ lĩnh của đám này, mặc áo bào màu tím, hắn là một gã Thượng vị thần. Tổ chức cường đạo này có khoảng gần một ngàn tên. Thượng vị thần cũng chỉ có 3 tên. Trừ phi Thượng vị thần, bình thường trung vị thần bọn hắn cũng chẳng muốn nhận.
Nhân mã tuy nhiều. Nhưng tới đánh cướp Bố La Địch, tam thủ lĩnh mang một đám người đến, như vậy là đủ rồi.
"Không, ta ..." Bố La Địch còn muốn nói gì.
"Các huynh đệ, giết hắn." Tử bào nhân lạnh nhạt hạ lệnh.
"Ha ha" ...
"Chịu chết đi."
Đám cường đạo tự tin mười phần, một số dùng linh hồn công kích, một số thì dùng vật chất công kích về phía Bố La Địch.
"Không, không ..." Bố La Địch phẫn nộ gào hét.
Hắn còn có thù lớn chưa trả, hắn còn có thê tử chờ hắn tới cứu, hắn không cam lòng như vậy chết đi!
Trong địa ngục, loại người có thù lớn chưa trả, không cam lòng chết đi nhiều vô số.
"Oanh!" "Bồng!" ...
Mười mấy tên cường đạo công kích đánh xuống, Bố La Địch liều mạng né tránh, nhưng vẫn có năm đạo vật chất công kích, ba đạo linh hồn công kích rơi vào trên người hắn.
"Chết chắc rồi" Tử bào nhân cùng nhưng tên cường đạo khác đều nghĩ như vậy, nếu là Thượng vị thần còn có thể kháng trụ được nhưng đây chỉ là một trung vị thần.
"Ta?"
Bố La Địch vẻ mặt kinh ngạc, hắn bị đánh trúng, thân thể đã bị vỡ vụn nhưng lại có thể khôi phục ngay. Tốc độ khôi phục thậm chí còn vượt qua tốc độ phá hủy. Về phần linh hồn công kích ... ba đạo linh hồn công kích chỉ khiến hắn rung lên một chút. Năng lượng kì dị ẩn chứa trong Hồng Lăng tinh toản dễ dàn bảo vệ linh hồn hắn..
Hồng lăng tinh toản là bộ phận quan trọng nhất trong ba kiện chí cao thần tín vật.
Luận về uy lực của nó so với cửu khối linh châu còn mạnh hơn, còn Mậu Thiết vương miện có tác dụng thấp nhất.
Gặp Lâm Lôi công kích, Mạc Nhĩ Đức nhờ có cửu khối linh châu còn không chết. Đám cường đạo bình thường làm sao có khả năng giết chết Bố La Địch.
Ân?" Đám cường đạo trợn tròn mắt.
Bố La Địch cúi đầu nhìn Hồng Lăng tinh toản trong tay, mới vừa rùi lúc gặp phải nguy cơ, hắn chỉ cho rằng Hồng Lăng tinh toản ẩn chứa năng lượng kỳ dị có thể bảo về linh hồn nên mới nắm trong tay, nhưng hiệu quả vượt xa hắn tưởng tượng: "Không nghĩ tới bảo bối này lại cường hãn như vậy?" Bố La Địch con mắt thoáng cái sáng lên.
Bố la Địch thậm chí cảm thấy cả thế giới này một lần nữa tràn ngập sắc thái.
"Có cái này, ta là có thể báo thù, nhất định có thể!" Bố La Địch vui mừng lẫn sợ hãi như điên.
"Chuyện gì xảy ra?" Tử bào nhân nhướng mày, "Cùng tiến lên, giết hắn."
"Rõ"
Bọn cường đạo nghe lệnh tam thủ lĩnh liền đáp xuống hướng về phía Bố La Địch công kích
"Chết đi." Bố La Địch một tay nắm Hồng Lăng tinh toản, tay kia cầm một thanh đoản đao màu đen chém chết bọn cường đạo phía trước hòng tẩu thoát.
"Ngươi trốn không thoát đâu", đám cường thập phần tin tưởng, tất cả đều xuất ra công kích mạnh nhất của mình.
Địch nhân công kích ra sao Bố La Đặc không thèm để ý, đoản đao của hắn chém nát đầu một tên cường đạo trước mặt.
"Tiểu tử này phòng ngự thực mạnh." Nhìn thấy màn này, tử bào nhân nhướng mày, thân hình lóe lên đánh tới
Luận về tốc độ, Bố La Địch kém xa tử bào nhân.
"Biến" Bố La Địch lại vừa bức lui một gã cường đạo, hắn muốn thoát khỏi vòng vây, nhưng hắn không phát hiện ra một thân ảnh màu tím đang tiến đến sau lưng hắn "Chỉ là trung vị thần, quá yếu" Tử bào nhân thầm nói trong lòng, đồng thời tay phải mang bao tay màu tím nhẹ nhàng đánh vào đầu Bố La Địch.
"Phanh!"
Đúng thời khắc đó, Bố La Địch mới bừng tỉnh.
"Xuy xuy" tử bào nhân toàn thân toàn thân run rẩy đứng lên.
"A a" tử bào nhân thống khổ gấm rú. Trong nháy mắt, tử bào nhân vô thanh vô tức cứ như vậy ngã xuống đất chết.
Thượng vị thần, thân tử!
"Thủ lĩnh làm sao vậy?" Đám cường đạo hoàn toàn sững sờ.
"Tinh toản này ..." Bố La Địch trong lòng mừng như điên, chính hắn rất rõ ràng chuyện gì mới xảy ra. Cùng lúc thủ chưởng của đối phương sắp đánh xuống đầu hắn, Hồng Lăng tinh toản sinh ra một cỗ năng lượng lạnh lẽo khác lạ, điên cuồng cắn nuốt linh hồn lực của đối phương. Trong nháy mắt, linh hồn đối phương bị hút sạch, vỡ vụn ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
"Tinh toản đả thương địch thủ mà không làm ta bị thương" Bố La Địch thử dùng linh hồn lực dẫn đạo hồng lăng tinh toản, quả nhiên một cổ năng lượng lạnh lẽo lan ra.
Hơn nữa, dưới sự khống chế của Bố La Địch, năng lượng lạnh lẽo kia còn bao trùm luôn cả thanh đoản đao.
"Ha ha" Bố La Địch trông như kẻ điên khùng xông tới đám cường đạo. Những tên cường đạo này hoặc là bị đoản đao quét trúng hoặc là bị thân thể Bố La Địch đụng phải đều run lên mà chết.
Trong chốc lát, ngoại trừ 5 tên cường đạo bị cảnh tượng làm cho hoảng sợ mà chạy trốn, tất cả cường đạo còn lại đều chết hết!
"Có tinh toản này, ta không còn sợ A Lạc Đặc?" Bố La Đặc kích động không ngừng, tức thì ngoảnh nhìn đỉnh núi phía xa xa, thân hình như điện nhanh chóng rời đi.
Tại Mục Á địa ngục xa xôi, Khoa Đức sơn mạch âm u và tĩnh lặng
Màn đêm buông xuống
Trong một huyệt động ở ngọn núi vô danh của thuộc Khoa Đức Sơn mạch, có một gã hán tử tóc tai lù xù đang khoanh chân ngồi trong. Huyệt động tối tăm chỉ có thể mơ hồi nhìn thấy đôi mắt màu đỏ đáng sợ của đại hán, một đôi mắt chứa đầy thù hận.
"A Lạc Đặc, ta Bố La Địch thề sẽ có một ngày ta sẽ giết chết ngươi, sẽ giết ngươi! Thanh âm trầm thấp từ yết hầu hán tử phát ra như chứa vô vàn phẫn nộ và hận thù ở trong đó. Hán tử hai tay nắm chặt, run rẩy
Lúc này gã hán tử dường như không nhịn được giận nữa, một quyền đấm thẳng vào tảng đá trên mặt đất.
"Rắc rắc", tảng đá vỡ ra
Bố La Địch lúc này tức giận đến tột cùng nhưng đồng thời hắn cũng rất cẩn thận. Thần chi lĩnh vực đã sớm phát ra, không gian trong phạt vi mười thước cách ly với bên ngoài. Cho dù âm thanh của tảng đá vỡ hay khi hắn gào thét thì bên ngoài cũng không nghe thấy gì
"Tên A Lạc Đặc Kia đã là Thượng vị thần, ta dựa vào cái gì mà báo thù? Dựa vào cái gì để đi cứu Duy Đa Ny Tạp" Đầu óc Bố La Địch lúc này rất hỗn loạn. Năm đó hắn cùng thê tử Ny Tạp đối với chí cao vị diện Địa ngục tò mò, trong cuộc sống hai người đều mong mỏi được tới địa ngục.
Bố La Địch tại vật chất vị diện được xem như đỉnh cao cường giả, bởi vì hắn đã là trung vị thần! Hơn nữa còn có hai trung vị thần phân thân, thêm bổn tôn đã là thánh vực
Trung vị thần tại vật chất vị diện có thể nói là vô địch. Khi hắn mang theo thê tử hắn đến địa ngục nàng cũng là hạ vị thần. Đi tới địa ngục họ bị bộ lạc Mục Á bỏ lại phía sau, rồi lại lưu lạc tới tới Lạc Đặc bộ lạc. Bố La Đặc vẫn ôm giấc mộng cố gắng tu luyện và kiếm thật nhiều tiền để chuyển vào sống trong thành. Hắn cũng ý thức được cuộc sống tại bộ lạc vô cùng nguy hiểm vì giữa các bộ lạc thường xuyên xảy ta chiến tranh
Hết thảy kế hoạch đều diễn ra suôn sẻ.
Nhưng ai có thể ngờ được tộc trưởng Lạc Đặc bộ lạc là A Lạc Đặc vừa nhìn thấy thê tử hắn lần đầu, đã rất thích nàng, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp bắt đi.
Vô số năm qua hai vợ chồng sống chung một chỗ, từ vật chất vị diện đến đây. Trong lòng Bố La Địch, thê tử còn quan trọng hơn mạng sống của hắn. Mặc dù hắn cũng có nghe nói qua có một số người có thực lực mạnh đi bắt một ít nữ nhân nhưng Bố La Địch không nghĩ chuyện đó lại rơi xuống đầu hắn
Kỳ thật sau khi thành thần, sắc đẹp và dung mạo không phải vấn đề trọng yếu
Thần có thể biến ảo thành các loại bộ dáng nhưng khí chất phát ra từ linh hồn thì lại bất đồng không ai giống ai. Một số phụ nữ có dung mạo bình thường nhưng khí chất phát ra thì rất đặc biệt làm hấp dẫn không ít cường giả. Nếu một cường giả có lý có tình thì có thể chậm rãi theo đuổi, nhưng gặp phải những cường giả bá đạo sẽ trực tiếp bắt đi.
Năm đó Lâm Lôi, Địch Lý Á, Bối Bối tới địa ngục cũng đã có người cảnh báo, đối với người ngoài thì nên cẩn thận.
Bất quá Lâm Lôi không xui xẻo như Bố La Địch
"Làm sao bây giờ" Bố La Địch vừa nghĩ đến thê tử bị bắt là muốn nổi điên.
Hắn cũng đã từng nghĩ biện pháp đi cứu thê tử, nhưng biện pháp của hắn trước thực lực cường đại của tộc trưởng chỉ là một trò cười mà thôi. Sau đó Bố La Địch phải liều mạng mới thoát khỏi đuổi giết, một phần là do tộc trưởng A La Đặc cũng không để một tên trung vị thần vào trong mắt
"Hôm nay không có ánh trăng, màn đêm tối đen như vậy cũng nên xuất phát" Kế hoạch của Bố La Đặc rất đơn giản
Hắn sẽ chạy tới thành nội, dùng tiền mấy năm nay tích lũy để đi báo danh tham gia khảo hạch ác ma. Một khi trở thành ác ma hắn có thể dễ dàng hành tẩu tại địa ngục, ma luyện trong sinh tử
"Cuối cùng có một ngày chính thức trở thành cường giả, ta sẽ trở lại Lạc Đặc bộ lạc", Bố La Địch trong lòng thầm nói. Sau đó một thân ảnh màu đen rời khỏi huyệt động, hòa mình vào bóng đêm cực nhanh phi hành.
Tu luyện trong sinh tử có thể đánh lại A Lặc Đặc hay không?
Bố La Địch tự thân mình cũng hiểu đươc điều đó là rất khó! A La Đặc dù sao cũng là tộc trưởng một bộ lạc, thực lực có thể so sánh ngũ tinh hoặc lục tinh ác ma. Bố La Đặc hắn chỉ là một trung vị thần, nếu muốn giết chết A Lặc Đặc, khả năng thành công là rất thấp
Bố La Địch thi triển hóa ảnh thuật không ngừng đi nhanh trên mặt đất. Hắn cũng không dám phát ra một tia động tĩnh khiến cho cường đạo phải chú ý. Hắn chỉ là một trung vi thần, tại vật chất vị diện có thể nói là vô địch nhưng tại địa ngục hắn chỉ là một đoá hoa nhỏ, tuỳ ý có thể bị người khác ngắt vài cánh bất kỳ lúc nào.
Đột nhiên.
Một đạo hồng quang tựa hồ lóe lên rồi biến mất.
"Ài!" Bố Lai Địch đang đi rất nhanh đột nhiên dừng lại, cau mày, quay đầu nhìn.
"Vật gì vậy?" Bố La Địch cảm thấy tò mò, nhịn không được hướng về phía ánh hồng quang yếu ớt đó đi tới.
Tại một lùm cây rậm rạp, một miếng tinh toản màu đỏ hình trụ đang nằm trong đó.
Khi nhìn thấy tinh toản đó, Bố La Địch cảm thấy linh hồn mình tựa như bị tinh toản này hấp dẫn, hắn liền đưa tay ra nắm lấy quả tinh toản màu đỏ kia. Miếng tinh toản sau khi nằm trong tay hắn thì sinh ra một cỗ năng lượng quỷ dị bao trùm lên thân thể Bố La Địch, bao gồm cả linh hồn.
Một cảm giác thật thư thái, năng lượng này có thể bảo vệ linh hồn sao? Bố la Địch có ngốc đi nữa cũng hiểu được hắn vừa có được một kiện bảo vật.
"Đây là bảo bối gì?" Bố La Địch đáy lòng mê hoặc không giải thích được.
Bô La Địch vừa mới tới địa ngục không lâu, lại cư trú tại một bộ lạc bên ngoài, chưa đến thành trì bao giờ nên không biết được tin tức chí cao thần nhiệm vụ, làm sao có thể biết vật phẩm trong tay hắn là cái gì! Biết được tin tức không phải là phủ chủ thì cũng là thương gia thôi.
"Linh hồn ta dường như mạnh hơn". Bố La Đặc không khỏi thất kinh.
Trong khi Bố La Đặc bị Hồng Lăng tinh toản làm cho khiếp sợ thì một đạo nhân ảnh từ trời cao bay qua rồi sau đó sau đó dừng lại. Thân ảnh đó chính là một gã đại hán cường tráng, khuôn mặt có những vảy xanh: "Vận khí của ta quả thật may mắn, lần này đi tuần tra phát hiện ra con mồi"
Trong tổ chức cường đạo, những thành viên đi tuần tra phần lớn phân thân đểu để lại tại sào huyệt. Một khi phát hiện tin tức gì thì phân thân tại sào huyệt sẽ nhanh chóng đi truyển tin.
"Tiểu tử, ngươi lấy Hồng Lăng tinh toản làm gì đó?" Một thanh âm cười nhạo từ trên cao truyển xuống.
Tinh toản màu đỏ trong đêm rất dễ thấy.
Bất quá Bô Lai Địch vì hiệu quả đặc thù của Hồng Lăng tinh toản mà khiếp sợ, dù sao Bố La Địch sống ở địa ngục cũng chưa lâu, tâm cảnh chưa cao, hắn cũng không nghĩ tới một thời gian ngắn ngủi như vậy đã bị tuần tra phát hiện.
"Ngươi ... "Bố La Đặc ngửa đầu nhìn lên, sắc mặt liền biển đổi.
Trong đêm tối, đạt đến thần cấp vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy những tràng cảnh ở một khoảng cách nhất định.
"Trốn!" Bố La Địch ko chút do nào, lập tức biến thành một đạo thân ảnh lẫn trốn.
"Không còn kịp rồi". Trên mặt tên cường đạo tuần tra cười nhạo, hắn không một mình truy sát Bố La Địch mà phải chờ chỉ huy và những đồng đội khác, thân phận hắn chỉ là thủ hạ. Từ bốn phương tám hướng đã thấy xuất hiện những tên cường đạo khác xông đến bao vây Bố La Địch.
"Ha ha. Tiểu tử, đã tới địa bàn của chúng ta rồi, còn muốn trốn?" Tiếng cười to vang lên.
Bố La Địch ngước đầu nhìn.
"Ngươi chạy không thoát đâu".
Bố La Địch không khỏi quay đầu nhìn lại.
Trong chớp mắt đã bị mấy tên cường đạo vây quanh, Bố La Địch sắc mặt trắng bệch.
"Tại sao. Tại sao lại như vậy?" Bố La Địch thống khổ như muốn hét lên, vừa mới từ bộ lạc trốn ra được, kế hoạch báo thù còn chưa có bắt đầu, hắn lại gặp phải cường đạo đến cướp.
"Ta nguyện ý gia nhập đội ngũ các ngươi" Bố La Địch liền nói.
"Ngươi chỉ là một trung vị thần, thêm một người không nhiều lắm, thiếu một người cũng không có ít đi". Kẻ cầm đầu cười lạnh. Hắn là thủ lĩnh của đám này, mặc áo bào màu tím, hắn là một gã Thượng vị thần. Tổ chức cường đạo này có khoảng gần một ngàn tên. Thượng vị thần cũng chỉ có 3 tên. Trừ phi Thượng vị thần, bình thường trung vị thần bọn hắn cũng chẳng muốn nhận.
Nhân mã tuy nhiều. Nhưng tới đánh cướp Bố La Địch, tam thủ lĩnh mang một đám người đến, như vậy là đủ rồi.
"Không, ta ..." Bố La Địch còn muốn nói gì.
"Các huynh đệ, giết hắn." Tử bào nhân lạnh nhạt hạ lệnh.
"Ha ha" ...
"Chịu chết đi."
Đám cường đạo tự tin mười phần, một số dùng linh hồn công kích, một số thì dùng vật chất công kích về phía Bố La Địch.
"Không, không ..." Bố La Địch phẫn nộ gào hét.
Hắn còn có thù lớn chưa trả, hắn còn có thê tử chờ hắn tới cứu, hắn không cam lòng như vậy chết đi!
Trong địa ngục, loại người có thù lớn chưa trả, không cam lòng chết đi nhiều vô số.
"Oanh!" "Bồng!" ...
Mười mấy tên cường đạo công kích đánh xuống, Bố La Địch liều mạng né tránh, nhưng vẫn có năm đạo vật chất công kích, ba đạo linh hồn công kích rơi vào trên người hắn.
"Chết chắc rồi" Tử bào nhân cùng nhưng tên cường đạo khác đều nghĩ như vậy, nếu là Thượng vị thần còn có thể kháng trụ được nhưng đây chỉ là một trung vị thần.
"Ta?"
Bố La Địch vẻ mặt kinh ngạc, hắn bị đánh trúng, thân thể đã bị vỡ vụn nhưng lại có thể khôi phục ngay. Tốc độ khôi phục thậm chí còn vượt qua tốc độ phá hủy. Về phần linh hồn công kích ... ba đạo linh hồn công kích chỉ khiến hắn rung lên một chút. Năng lượng kì dị ẩn chứa trong Hồng Lăng tinh toản dễ dàn bảo vệ linh hồn hắn..
Hồng lăng tinh toản là bộ phận quan trọng nhất trong ba kiện chí cao thần tín vật.
Luận về uy lực của nó so với cửu khối linh châu còn mạnh hơn, còn Mậu Thiết vương miện có tác dụng thấp nhất.
Gặp Lâm Lôi công kích, Mạc Nhĩ Đức nhờ có cửu khối linh châu còn không chết. Đám cường đạo bình thường làm sao có khả năng giết chết Bố La Địch.
Ân?" Đám cường đạo trợn tròn mắt.
Bố La Địch cúi đầu nhìn Hồng Lăng tinh toản trong tay, mới vừa rùi lúc gặp phải nguy cơ, hắn chỉ cho rằng Hồng Lăng tinh toản ẩn chứa năng lượng kỳ dị có thể bảo về linh hồn nên mới nắm trong tay, nhưng hiệu quả vượt xa hắn tưởng tượng: "Không nghĩ tới bảo bối này lại cường hãn như vậy?" Bố La Địch con mắt thoáng cái sáng lên.
Bố la Địch thậm chí cảm thấy cả thế giới này một lần nữa tràn ngập sắc thái.
"Có cái này, ta là có thể báo thù, nhất định có thể!" Bố La Địch vui mừng lẫn sợ hãi như điên.
"Chuyện gì xảy ra?" Tử bào nhân nhướng mày, "Cùng tiến lên, giết hắn."
"Rõ"
Bọn cường đạo nghe lệnh tam thủ lĩnh liền đáp xuống hướng về phía Bố La Địch công kích
"Chết đi." Bố La Địch một tay nắm Hồng Lăng tinh toản, tay kia cầm một thanh đoản đao màu đen chém chết bọn cường đạo phía trước hòng tẩu thoát.
"Ngươi trốn không thoát đâu", đám cường thập phần tin tưởng, tất cả đều xuất ra công kích mạnh nhất của mình.
Địch nhân công kích ra sao Bố La Đặc không thèm để ý, đoản đao của hắn chém nát đầu một tên cường đạo trước mặt.
"Tiểu tử này phòng ngự thực mạnh." Nhìn thấy màn này, tử bào nhân nhướng mày, thân hình lóe lên đánh tới
Luận về tốc độ, Bố La Địch kém xa tử bào nhân.
"Biến" Bố La Địch lại vừa bức lui một gã cường đạo, hắn muốn thoát khỏi vòng vây, nhưng hắn không phát hiện ra một thân ảnh màu tím đang tiến đến sau lưng hắn "Chỉ là trung vị thần, quá yếu" Tử bào nhân thầm nói trong lòng, đồng thời tay phải mang bao tay màu tím nhẹ nhàng đánh vào đầu Bố La Địch.
"Phanh!"
Đúng thời khắc đó, Bố La Địch mới bừng tỉnh.
"Xuy xuy" tử bào nhân toàn thân toàn thân run rẩy đứng lên.
"A a" tử bào nhân thống khổ gấm rú. Trong nháy mắt, tử bào nhân vô thanh vô tức cứ như vậy ngã xuống đất chết.
Thượng vị thần, thân tử!
"Thủ lĩnh làm sao vậy?" Đám cường đạo hoàn toàn sững sờ.
"Tinh toản này ..." Bố La Địch trong lòng mừng như điên, chính hắn rất rõ ràng chuyện gì mới xảy ra. Cùng lúc thủ chưởng của đối phương sắp đánh xuống đầu hắn, Hồng Lăng tinh toản sinh ra một cỗ năng lượng lạnh lẽo khác lạ, điên cuồng cắn nuốt linh hồn lực của đối phương. Trong nháy mắt, linh hồn đối phương bị hút sạch, vỡ vụn ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
"Tinh toản đả thương địch thủ mà không làm ta bị thương" Bố La Địch thử dùng linh hồn lực dẫn đạo hồng lăng tinh toản, quả nhiên một cổ năng lượng lạnh lẽo lan ra.
Hơn nữa, dưới sự khống chế của Bố La Địch, năng lượng lạnh lẽo kia còn bao trùm luôn cả thanh đoản đao.
"Ha ha" Bố La Địch trông như kẻ điên khùng xông tới đám cường đạo. Những tên cường đạo này hoặc là bị đoản đao quét trúng hoặc là bị thân thể Bố La Địch đụng phải đều run lên mà chết.
Trong chốc lát, ngoại trừ 5 tên cường đạo bị cảnh tượng làm cho hoảng sợ mà chạy trốn, tất cả cường đạo còn lại đều chết hết!
"Có tinh toản này, ta không còn sợ A Lạc Đặc?" Bố La Đặc kích động không ngừng, tức thì ngoảnh nhìn đỉnh núi phía xa xa, thân hình như điện nhanh chóng rời đi.
Bình luận truyện