Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 29: Cách biển cách mặt không cách lòng



Hôm nay Phương Hử ở hiệu buôn cảm thấy có chút ngột ngạt liền ra ngoài lang thang trong thành.

Thành Đông có hội chùa, tục lệ Đông Nam khác xa với Tây Bắc. Phương Hử ngó đông ngó tây, cũng cảm thấy thú vị.

Đi tới đi lui, lại bị mấy chiếc xe ngựa phía trước chặn đường.

Cẩn thận nhìn, trên xe có nến đỏ chăn hỉ, còn có gà vịt thịt cá, rõ ràng là có người muốn làm hỉ sự.

Vừa rẽ vào một con hẻm nhỏ, thì thấy phía trước có một người đang ngồi xổm.

“Diệp Nhiên!” Phương Hử thốt lên, mình từng đến Vân Sát Bảo, cũng gặp gã vài lần, nghe nói bây giờ là thủ hạ của Mộc Phong.

“... Phương thiếu gia.” Diệp Nhiên âm thầm kêu khổ, mình suốt ngày mang theo mặt nạ thật khó chịu, vì thế liền thừa dịp bên kia đang kiểm kê tơ lụa, lén lút chạy tới nơi này, muốn tháo ra một chút, ai ngờ thật khéo, vừa lúc gặp được Phương Hử.

“Mộc Phong đâu?” Phương Hử tiến lên, bắt lấy gã rồi vội vàng hỏi.

“Ta... không biết.” Diệp Nhiên chớp chớp mắt.

“Gạt người!” Phương Hử gấp đến muốn khóc, Diệp Nhiên ở đây, vậy Mộc Phong có thể ở gần đây hay không?

“Phương thiếu gia, người đừng khóc!” Diệp Nhiên nhìn khóe mắt Phương Hử đỏ lên, hoảng sợ.

“Ta chỉ muốn nhìn hắn một chút, nhìn từ xa cũng được, ngươi mau nói cho ta biết hắn ở đâu.” Cổ họng Phương Hử hơi khàn.

“Thiếu Cung Chủ không có ở đây.” Diệp Nhiên không biết làm sao: “Người đang ở trên đảo, lần này ta tới mua đồ, Thiếu Cung Chủ sao có thể theo tới?”

“Vậy hắn có khỏe không?” Phương Hử truy hỏi.

“Đương nhiên, Phương thiếu gia, người yên tâm, Thiếu Cung Chủ không sao.” Diệp Nhiên an ủi Phương Hử: “Người có lời gì muốn ta nói lại với Thiếu Cung chủ không?”

“Ừm, ta... nhớ hắn, muốn hắn chăm sóc mình thật tốt.” Phương Hử khụt khà khụt khịt, nén nước mắt trở về.

“Người yên tâm, ta nhất định nói với Thiếu Cung Chủ.” Diệp Nhiên cười cười với Phương Hử, lại nói: “Ta còn có một câu, vài ngày sau có lẽ trên giang hồ truyền ra không ít lời đồn, mặc kệ khó nghe bao nhiêu, ngươi phải nhớ rõ, trong lòng Thiếu Cung Chủ chỉ có một mình ngươi.”

“... Ừm.” Phương Hử gật đầu, mặt có chút nóng lên.

“Vậy ta đi trước.” Diệp Nhiên vội vàng đeo mặt nạ leo, xoay người rời khỏi.

Bóng lưng Diệp Nhiên đã biến mất rất lâu, Phương Hử còn đứng tại chỗ không chịu đi.

Diệp Nhiên trở về hải đảo, bí mật vào phòng Trình Mộc Phong vào đêm khuya yên tĩnh.

“Xử lý chuyện đó thế nào rồi?” Trình Mộc Phong hỏi.

“Ta đã giao bức thư của Thiếu Cung Chủ cho mật thám Vân Sát Bảo.” Diệp Nhiên gật đầu nói: “Còn có một việc, hôm nay ta gặp một người trên đường.”

Diệp Nhiên nói xong câu đó liền dừng lại, sau đó chớp mắt nhìn Trình Mộc Phong.

Trình Mộc Phong “A...” một tiếng, rồi không còn nói gì nữa.

“Sao người không truy hỏi ta đó là ai?” Diệp Nhiên trừng to mắt: “Không hiếu kỳ?”

“Không hiếu kỳ.” Trình Mộc Phong lắc đầu: “Nếu là người quan trọng, ta không hỏi ngươi cũng sẽ nói, nếu là người không quan trọng, ngươi nói ta cũng không có hứng thú nghe.”

“Thực nhàm chán.” Diệp Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm, lại nói: “Ta gặp được Phương thiếu gia.”

“Ai?” Trình Mộc Phong nghe vậy cả kinh: “Phương... Ngươi nói ngươi gặp được ai?”

“Phương thiếu gia, Phương Hử thiếu gia.” Diệp Nhiên cực kỳ thoả mãn bộ dáng giật mình của Trình Mộc Phong, như vậy mới đúng! Còn bình tĩnh như vậy thì rất nhàm chán.

“Tiểu Hử? Sao y ở Đông Nam?” Trình Mộc Phong truy hỏi.

“Ta không biết, không hỏi.” Diệp Nhiên sờ sờ mũi: “Phương thiếu gia còn nói: y nhớ người, muốn người chăm sóc mình thật tốt.”

Trình Mộc Phong nghe vậy thì sửng sốt, cảm thấy cái mũi có chút chua xót.

“Ta còn nói với thiếu gia là vài ngày sau có lẽ có lời đồn đãi vô căn cứ, nói y đừng để trong lòng.” Diệp Nhiên tiếp tục nói: “Thiếu Cung Chủ, người cũng đừng quá lo lắng, Phương thiếu gia hiểu người như thế, y sẽ không để ý.”

“... Ta biết.” Trình Mộc Phong gật gật đầu, hồi phục cảm xúc: “Ta biết rõ, cám ơn ngươi.”

“Không cần.” Diệp Nhiên cười tít mắt như cũ: “Vậy ta đi trước.”

Trình Mộc Phong gật đầu, nhìn Diệp Nhiên ra khỏi phòng.

Sao tiểu hài tử lại ở Đông Nam? Lúc trước không phải đã nói với phụ thân y rằng phải để y ở Tây Bắc sao?

Tây Bắc cách Đông Nam xa như thế, lời đồn đãi cũng ít đi một chút, Tiểu Hử cũng ít lo lắng hơn.

Nhưng hiện giờ y đến Đông Nam, những lời đồn này tự nhiên sẽ rơi hết vào tai y.

Những lời đồn đãi khó nghe này mình nghe xong cũng cảm thấy chán ghét, huống chi là tiểu hài tử?

Cho dù y hiểu rõ mình, nhưng nhất định sẽ lo lắng cho mình.

Đang yên đang lành, vì sao để Tiểu Hử tới Đông Nam?

Trình Mộc Phong có chút nóng nảy.

Phải mau chóng giải quyết chuyện này, sau đó mình lập tức đi tìm y.

Sau khi tìm được thì phải nắm trong tay, khóa trong lòng, không bao giờ buông ra nữa.

Cả tiểu đảo Đông Hải, mấy ngày này luôn bận rộn.

Dây lụa đỏ thẫm treo đầy đảo, trong hầm rượu chất đầy mỹ tửu, phòng bếp trữ đầy thịt cá.

Hạ Ngọc Như trong đại viện, đồ trang trí vô cùng tráng lệ.

“Công chúa tính giao ấn soái thuỷ quân cho Trình Mộc Phong thật?” Trước đêm Hạ Ngọc Như và Trình Mộc Phong thành hôn, Hạ Như Uyên tới cửa hỏi.

“Vương thúc vì chuyện này mà đến đây?” Hạ Ngọc Như rót một chén trà cho Hạ Như Uyên, đưa cho gã rồi nói: “Ấn soái chỉ là vật trang trí thôi, cho dù là Trình Mộc Phong có tâm khác cũng vô dụng. Cho dù bản cung không có ấn soái cũng có thể điều động thuỷ quân, Vương thúc lo lắng làm gì?”

“Công chúa nói quá lời, ta chỉ hỏi một chút mà thôi.” Hạ Như Uyên cười nói: “Ngày mai là ngày đại hỉ của công chúa, lão phu chúc mừng trước.”

Bên trong tiểu viện, Trình Mộc Phong đang cẩn thận lau Ám Ảnh đao.

Lưỡi đao màu đen nhìn qua không hề sắc bén, dường như còn có chút nặng nề.

Sau khi thanh đao được lau sạch sẽ, ngón trỏ Trình Mộc Phong xoa nhẹ lưỡi dao, nhẹ nhàng trượt xuống.

Lưỡi dao gặp máu tươi, trong phút chốc liền biến mất không vết tích.

Thân đao hơi hơi rung động, cẩn thận nghe thì nghe thấy tiếng “coong coong”.

“Ngày mai phải dựa vào ngươi rồi.” Trình Mộc Phong cười nhẹ, đưa tay phủi phủi ở trên lưỡi dao.

Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, một lát sau, cửa phòng bị người đẩy ra.

“Đã trễ thế này, công chúa tìm ta có chuyện gì?” Trình Mộc Phong rất bình tĩnh mà nâng chung trà lên, che dấu miệng vết thương trên ngón tay.

“Ngày mai ngươi và ta sẽ thành thân, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp bản cung?” Hạ Ngọc Như ngồi bên cạnh hắn, trong giọng nói có chút bất mãn.

“Không phải.” Trình Mộc Phong thở dài, nhìn ngoài cửa sổ: “Ta chỉ nghĩ khi nào thì mới có thể trở lại Trung thổ.”

“Thì ra là nhớ nhà.” Hạ Ngọc Như cười cười, đứng lên đến bên cạnh hắn: “Ngươi yên tâm, không bao lâu nữa là ngươi có thể trở lại Trung Nguyên.”

“Cũng không biết hiện tại cha mẹ ta thế nào rồi.” Trình Mộc Phong hung hăng bóp nát song cửa sổ: “Chuyện thành thân là đại sự đời người, ta còn chưa nói với bọn họ.”

“Ngươi yên tâm, bản cung sẽ phái người đi xử lý việc này.” Hạ Ngọc Như trấn an nói.

“Công chúa, mời trở về đi.” Trình Mộc Phong ngồi xuống giường: “Đêm nay ta muốn yên tĩnh suy nghĩ một phen.”

“Cũng được.” Hạ Ngọc Như thấy bộ dáng đầy bụng tâm sự của hắn, cũng không tiện nói cái gì nữa, vì thế xoay người ra ngoài.

Thấy Hạ Ngọc Như ra ngoài, Trình Mộc Phong mới nhẹ nhàng thở ra.

Cất Ám Ảnh đao dưới gầm giường, chỉ thấy lưỡi dao ẩn ẩn lóe sáng hồng quang.

Thượng Cổ thần đao, có thể cảm ứng sát khí trên người chủ.

Lúc sư phụ cho mình thanh đao, từng nói một câu: Lưỡi đao, cùng chính là tâm đao.

Gần đây mình có chút bực bội, lại không nghĩ rằng sát khí trên thân mình mãnh liệt như vậy.

Ngày mai phải đại chiến một trận.

Trình Mộc Phong đứng trước cửa sổ, nhìn màn trời bên ngoài mà xuất thần.

Trước kia còn chưa đi Nam Hải, mình rảnh rỗi sẽ đến Tinh Mạc thành tìm Tiểu Hử.

Năm mình mười lăm tuổi, vào ban đêm, hai người lần đầu tiên chân chính xác định được tâm ý của nhau.

Lúc đó, hai người vốn xem hoa đăng trên ngã tư đường, sau khi xem xong, Phương Tiểu Hử mím môi nói mệt, ngồi trên bậc thềm bên đường không chịu đi tiếp.

“Ta cõng ngươi.” Trình Mộc Phong ngồi xổm xuống bên cạnh Phương Hử.

“Hì hì.” Phương Hử cười hì hì, leo lên lưng Trình Mộc Phong, cọ cọ lên cổ hắn, sau đó liếm liếm lỗ tai của hắn.

“Đừng quậy.” Trình Mộc Phong có chút ngứa, vừa cười vừa né.

“Sau này ngươi có cõng người khác hay không?” Phương Hử nằm trên lưng hắn hỏi.

“Sẽ không, ta chỉ cõng một mình ngươi.” Trình Mộc Phong đặt Phương Hử xuống đất, mình xoay lại nhìn y.

“Nếu thành thân thì sao? Phải cõng vợ trong kiệu hoa.” Miệng Phương Tiểu lẩm bẩm.

Trình Mộc Phong thấy buồn cười, đưa tay nhéo khuôn mặt y: “Không muốn ta cưới vợ?”

“Muốn... không muốn...” Phương Tiểu nghiêm mặt, miệng hàm hàm hồ hồ, ánh mắt nhìn về bên trái, sau đó liếc Trình Mộc Phong, sau đó lại nhìn xem về bên phải, có chút lúng túng và tủi thân.

“Tiểu Hử.” Thấy bộ dáng này của tiểu hài tử, Trình Mộc Phong dừng trêu đùa, cúi người nhìn thẳng vào mắt y: “Ta sẽ không thành thân với người khác.”

“Vậy ngươi thành thân với ai?” Phương Hử cúi đầu, trong lòng tim thình thịch nhảy loạn.

Đã sớm biết đáp án, nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng hắn.

“Ngươi nói xem?” Trình Mộc Phong cười khẽ, nâng cằm tiểu hài tử lên, nhẹ nhàng hôn lên.

Từ nhỏ đến lớn, từng hôn, từng ôm, nhưng đều là vui đùa, chỉ có lần này hai người rất nhập tâm.

Ngây ngốc không biết nên hôn như thế nào mới phải, nhưng cũng không nỡ buông đôi môi kề sát ra.

Thật lâu sau, Phương Hử mới hơi hơi mở miệng, đầu lưỡi của hắn lập tức đi vào.

Có chút ngứa, có chút tê dại, cũng có chút hít thở không thông.

Còn có một tia ngòn ngọt, từ miệng, tràn đến trong tim.

Nhớ lại nụ hôn đầu tiên của hai người khi đó, Trình Mộc Phong nhịn không được cười.

Từ khi mình tới hải đảo này, mới biết mình nhớ y bao nhiêu, yêu y bao nhiêu.

Vô cớ bị người khác nói xấu, trong lòng sao có thể không bực tức? Nhưng lại càng lo lắng cho Phương Hử.

Lo lắng y bị mấy lời đồn làm lo lắng, có thể khóc nhè hay không.

Trong lòng mình, tiểu hài tử kia có chút bốc đồng, quan trọng hơn tất cả.

“Tiểu Hử.” Trình Mộc Phong nhìn trăng tròn trên trời, nói khẽ: “Ta nhớ ngươi.”

Khách điếm bên bờ bên kia, Phương Tiểu đang đầu gối, ngồi trên hành lang, nhìn ánh trăng mà ngẩn người.

Nhớ Mộc Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện