Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ
Chương 36: Ân oán trước đây có ai biết
Ở một đảo nhỏ trên Đông Hải, Trình Mộc Phong dẫn Phương Hử đi bộ từ từ.
“Chúng ta tới nơi này làm gì?” Phương Hử tò mò nhìn chung quanh.
“Tìm người.” Trình Mộc Phong ngồi trên một tảng đá ngầm, chỉ vào vị trí bên cạnh để tiểu hài tử ngồi.
“Tìm ai?” Phương Hử chớp chớp mắt.
“Đường Ngạo Thiên.” Trình Mộc Phong cười.
“Đường chưởng môn?” Phương Hử khó hiểu: “Hắn đang ở Đông Nam, sao ngươi lại chạy tới đây tìm hắn?”
“Nói thì còn gì hấp dẫn rồi.” Trình Mộc Phong nhéo nhéo mũi y: “Ngươi chọn đi, chờ mình tự biết đáp án hay hiện tại ta nói với ngươi?”
“... Người đừng nói cho ta biết.” Phương Hử khụt khà khụt khịt: “Bản thân ta tự tìm.”
Trình Mộc Phong ôm y vào trong lồng ngực mình, đưa tay nhéo y.
“Sẽ bị người ta thấy.” Phương Hử đỏ mặt.
Lúc mình và Mộc Phong lên đảo dẫn theo không ít người, khinh công của ai cũng tốt, không chừng ai đó đang nhìn lén.
“Ai sẽ nhìn chúng ta?” Trình Mộc Phong bật cười.
“Ngươi còn nói! Lần trước chúng ta ở bên ngoài đã bị Diệp Nhiên thấy được! Còn có lần kia! Ở trên nóc nhà, cũng bị Diệp Nhiên thấy được!” Phương Hử nổi giận.
“Nói đi nói lại, đều là Diệp Nhiên nhìn thấy.” Trình Mộc Phong ôm chặt y: “Ngươi yên tâm, lần này ta không dẫn hắn lên đảo.”
“Thật sự?” Phương Hử yên tâm.
“Đương nhiên, nếu hắn lén lút đi theo, ta liền phái hắn đi dọn nhà vệ sinh.” Trình Mộc Phong tới gần, hôn nhẹ miệng tiểu hài tử, ánh mắt như có như không liếc về phía đông.
Phía đông sau một tán cây cao, Diệp Nhiên với vẻ mặt mếu máo chuẩn bị chạy ra xa.
“Ngươi làm gì thế?” Vệ Lam dở khóc dở cười giữ chặt y.
“Ngươi có nghe Thiếu Cung Chủ nói không, nếu ta lén lút tới là kêu ta ta đi quét nhà vệ sinh!” Nước mắt Diệp Nhiên rơi: “Ta muốn thừa dịp hắn chưa phát hiện thì chạy nhanh.”
“Là ai nằn nì phải bảo vệ ta, nhất định phải đi theo?” Vệ Lam nghiêm mặt hỏi.
“... Là ta, nhưng võ công của ngươi tốt như vậy, hoàn toàn không cần ta bảo vệ!” Diệp Nhiên nước mắt lưng tròng: “Vệ Đường chủ, ngươi để ta trở về đi, ta không muốn quét nhà vệ sinh.”
“Đi theo đi, nếu Thiếu Cung Chủ phát hiện, ta sẽ giúp ngươi cầu xin.” Vệ Lam nhéo khuôn mặt y.
“Vậy nếu hắn không đáp ứng?” Diệp Nhiên vẫn lo lắng.
“Ta đây liền quét nhà vệ sinh với ngươi.” Vệ Lam nghiêm mặt nói.
Diệp Nhiên cảm động mà nước mắt giàn giụa, không biết nên báo đáp như thế nào, sao Vệ Đường chủ đối tốt với mình vậy? Đáng tiếc mình không phải cúc hoa khuê nữ, bằng không chắc chắn lấy thân báo đáp!
Vệ Lam nhìn con cừu nhỏ ngu ngốc, trong lòng thầm tính toán mấy trăm cách để ăn y.
Chờ chuyện này kết thúc, lão tử có chết cũng phải gạt ngươi lên giường.
“Vệ Đường chủ, lưng ngứa, gãi gãi.” Diệp tiểu cừu không biết chuyện gì, còn không tự giác dụ dỗ người.
Bàn tay Vệ Lam tiến vào vạt áo của y, trắng trợn gãi nhẹ phía sau lưng mềm nhẵn của y.
“Gãi gãi!” Diệp Nhiên bị hắn sờ càng ngày càng ngứa.
Tính tình Vệ Đường chủ luôn luôn nóng nảy, hiếm khi dằn lại tính tình, gãi trái gãi phải giúp y.
Miệng Diệp Nhiên hừ hừ, sao người khác giúp mình gãi lưng lại thoải mái như vậy?
“Mông ngứa không?” Vẻ mặt Vệ Lam trêu đùa, trong lòng có chút khẩn trương.
“Ta có thể gãi mông mình.” Bàn tay Diệp Nhiên tiến vào quần, tóm lấy hai cái mông, cười khờ dại lại ngây thơ.
Vệ Lam thiếu chút nữa là phun máu, nhiệt lượng toàn thân đều hướng một chỗ, vì thế đại não tạm thời không thể suy nghĩ.
“Vệ Đường chủ, ngươi làm gì vậy?” Diệp Nhiên bị hoảng sợ.
Sao Vệ Đường chủ đột nhiên đè mình vào cây?
“Tiểu Nhiên, ta...”
Vệ Lam còn chưa nói xong, lại thình lình bị Diệp Nhiên quăng vào biển.
Vệ Lam bị nước lạnh làm tỉnh táo, lý trí cũng trở lại tám chín phần.
Nơi xa, một con thuyền nhỏ đang chậm rãi lái tới.
Thuyền của phụ tử Đường gia.
“May mà trốn cũng nhanh, nếu không đã bị phát hiện rồi” Diệp Nhiên vỗ vỗ ngực.
“...” Vệ Lam nói không nên lời, cũng có chút đồng tình với tiểu huynh đệ của mình.
Từ khi gặp được con cừu nhỏ này, tiểu Tiểu Lam không chạm qua người khác.
Bây giờ còn bị nước lạnh ướp lạnh một phen.
Đủ loại đáng thương.
Đường Ngạo Thiên dẫn Đường Diệp xuống thuyền, bóng dáng hai người rất nhanh liền biến mất trong rừng cây.
“Phụ thân, đây là đâu?” Đường Diệp có chút mờ mịt.
Tiểu đảo này nhìn qua thì thấy cỏ hoang mọc thành bụi, phụ thân dẫn mình tới đây làm gì?
Đường Ngạo Thiên cũng không nói nhiều, chỉ dẫn y về phía trước.
Sau khi đi mấy vòng, chỉ thấy đằng trước có một khu nhà.
Đẩy cửa đi vào, tro bụi từ xà nhà rơi xuống, nhìn qua thì biết đã lâu không có ai tới.
Giữa nhà là một cái bàn lớn, trên đó bày mấy cái linh vị.
Ôi chao, thực âm u...
Đường Diệp nhíu mày, dò xét những cái linh vị này một chút, nơi này hình như là Từ đường nhà họ Nhạc.
“Quỳ xuống, dập đầu.” Đường Ngạo Thiên nghiêm mặt nói.
Dựa vào... Dựa vào cái gì? Đường Diệp bất mãn, lão tử không biết bọn họ! Vì sao phải quỳ?
Đang do dự thì thấy Đường Ngạo Thiên đã quỳ xuống.
Không phải chứ? Đường Diệp trừng to mắt.
Vậy cứ quỳ đi, phụ thân đã quỳ rồi.
Cung kính dập đầu ba cái xong, Đường Ngạo Thiên đứng lên từ trên mặt đất, xoay người lại nhìn Đường Diệp.
“Phụ thân, rốt cuộc là sao?” Đường Diệp bị hắn nhìn mà trong lòng bất ổn.
“Mấy năm nay, phụ thân đối với con như thế nào?” Đường Ngạo Thiên đột nhiên hỏi.
“Phụ thân đương nhiên rất tốt với ta.”Tuy Đường Diệp có chút khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.
Lời này là chân tâm thật ý, toàn bộ người của Đường môn đều biết, Đường chưởng môn đối với Tam thiếu gia, đó là sủng lên trời, ngày thường chi tiêu đều không thua kém thiếu gia nào.
“Nhiều năm như vậy, có một số việc, phụ thân cũng nên nói cho con biết rồi.” Đường Ngạo Thiên chậm rãi xoay người: “Kỳ thật, con không phải là con trai của Đường gia.”
“Cái gì?” Đường Diệp quá sợ hãi: “Con...”
“Con không phải con trai của Đường gia, con và Đường gia không có chút quan hệ nào.” Đường Ngạo Thiên lặp lại.
“... Vậy con là ai?” Đường Diệp lẩm bẩm nói.
“Con là con ta, là con trai duy nhất của ta.”
“Nhưng phụ thân không phải nói...” Đầu óc Đường Diệp có chút nghẹn.
Đường Ngạo Thiên đưa tay, chậm rãi bóc tấm mặt nạ trên mặt mình xuống.
Bởi vì quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ thật nhợt nhạt đến khiếp người, hình như từng bị phỏng cực kỳ nghiêm trọng, ngũ quan có chút biến hình.
“...” Đường Diệp tạm thời có chút không chấp nhận được, miệng mở rộng đứng tại chỗ, không biết nên làm gì.
“Khuôn mặt này của ta là do độc dược Đường Ngạo Thiên ban tặng.” Người nọ âm trầm cười, Đường Diệp nhìn mà sởn gai ốc.
“Sợ?” Lông mày người nọ trầm xuống: “Thân là con trai của Nhạc gia ta, sao lại nhát gan như vậy?”
“Nhạc?” Đường Diệp vô ý thức nhỏ giọng lặp lại.
“Ta tên là Nhạc Uy, con không phải là Đường Diệp, tên thật của con là Nhạc Diệp.” Ánh mắt Nhạc Uy lạnh lùng: “Những con chó con của Đường gia sao xứng xưng huynh gọi đệ với con!”
“Con...” Vẻ mặt Đường Diệp vẫn ngạc nhiên.
“Vẫn không nhớ ra? Trước khi lên thuyền, ta đã cho con giải dược.” Nhạc Uy bất mãn nói.
Đại khái là chịu kích thích có phần lớn, Đường Diệp cảm thấy có chút đau đầu, trong đầu hình như có chút hình ảnh hiện lên.
Hải đảo Đông Nam, ngư dân đi chân trần đi biển bắt hải sản, lửa trại bờ biển, nón rất to.
Tất cả mẩu trí nhớ lúc nhỏ, hình như đều liên quan đến biển.
Mình lớn lên bên bờ biển!
Cái gì mà thiếu gia Tây Nam, cái gì mà cuộc sống Đường Môn, hoàn toàn là hư cấu.
“Nhớ chưa?” Giọng nói Nhạc Uy truyền đến từ trên đầu, xa lạ lại xa xôi.
Tuy không có cách gì nhớ lại tất cả thơ ấu, nhưng càng ngày càng có nhiều đoạn ngắn ghi lại trong đầu.
Trong trí nhớ có phụ nhân dịu dàng, cười gọi mình là Diệp Nhi, cho mình bánh cá, nước canh, trả lại y phục đã vá cho mình,
“... Nương?” Môi Đường Diệp run rẩy.
Trước mắt là ánh lửa ngút trời, còn có trên đất khắp nơi là máu tươi.
“Ngươi giết mẹ ta?” Đường Diệp đột nhiên đứng lên, điên cuồng nắm áo Nhạc Uy.
“Tiện nhân kia tư thông với họ Đường, ta giết nó thì có gì sai?” Hai mắt Nhạc Uy đỏ ngầu.
“Không có, không có...” Đường Diệp thất thần lắc đầu.
Nhớ lại, là gã giết mẫu thân của mình.
Nhớ lại, lúc ấy còn có một người nam nhân... là chưởng môn Đường gia chân chính.
Nhớ lại, là gã đâm độc châm vào trong đầu của mình, làm mình hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn mất đi tất cả hồi ức lúc nhỏ.
Khi tỉnh lại, mình biến thành Tam Thiếu Đường Môn hiển hách.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Đường Diệp sững sờ hỏi.
“Diệp Nhi.” Nhạc Uy thở dài: “Ta biết con hận phụ thân, nhưng lúc ấy con còn nhỏ, phụ thân sợ con lỡ miệng, mới bỏ đi trí nhớ của con.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Đường Diệp có chút không khống chế được mà la hét.
“Hủy đi Đường Môn, hủy đi tất cả võ lâm.” Giọng nói Nhạc Uy âm lãnh, như tới từ địa ngục.
“Ngươi điên rồi.” Đường Diệp không thể tin mà lắc đầu, xoay người chạy ra khỏi căn nhà đó.
Chuyện làm sao có thể như thế này?
Là mơ? Tỉnh lại, tất cả chuyện đều khôi phục nguyên trạng.
Nhảy xuống biển, trốn dưới mặt nước, không chịu lên, mãi đến khi sắp hít thở không thông.
Nổi lên mặt nước trợn mắt. Cảnh sắc chung quanh đều như trước.
Toàn bộ đều là sự thật.
Mình và Đường gia, không có quan hệ.
Cùng Đường Khải, hoàn toàn không phải huynh đệ.
Lớn như vậy, không biết từng nghĩ qua bao nhiêu lần, nếu hắn không phải đại ca của mình thì thật tốt.
Nhưng có chết cũng không đoán được, giấc mộng lại trở thành sự thật theo cách như vậy.
Hắn sẽ hận mình đến chết.
“Chúng ta tới nơi này làm gì?” Phương Hử tò mò nhìn chung quanh.
“Tìm người.” Trình Mộc Phong ngồi trên một tảng đá ngầm, chỉ vào vị trí bên cạnh để tiểu hài tử ngồi.
“Tìm ai?” Phương Hử chớp chớp mắt.
“Đường Ngạo Thiên.” Trình Mộc Phong cười.
“Đường chưởng môn?” Phương Hử khó hiểu: “Hắn đang ở Đông Nam, sao ngươi lại chạy tới đây tìm hắn?”
“Nói thì còn gì hấp dẫn rồi.” Trình Mộc Phong nhéo nhéo mũi y: “Ngươi chọn đi, chờ mình tự biết đáp án hay hiện tại ta nói với ngươi?”
“... Người đừng nói cho ta biết.” Phương Hử khụt khà khụt khịt: “Bản thân ta tự tìm.”
Trình Mộc Phong ôm y vào trong lồng ngực mình, đưa tay nhéo y.
“Sẽ bị người ta thấy.” Phương Hử đỏ mặt.
Lúc mình và Mộc Phong lên đảo dẫn theo không ít người, khinh công của ai cũng tốt, không chừng ai đó đang nhìn lén.
“Ai sẽ nhìn chúng ta?” Trình Mộc Phong bật cười.
“Ngươi còn nói! Lần trước chúng ta ở bên ngoài đã bị Diệp Nhiên thấy được! Còn có lần kia! Ở trên nóc nhà, cũng bị Diệp Nhiên thấy được!” Phương Hử nổi giận.
“Nói đi nói lại, đều là Diệp Nhiên nhìn thấy.” Trình Mộc Phong ôm chặt y: “Ngươi yên tâm, lần này ta không dẫn hắn lên đảo.”
“Thật sự?” Phương Hử yên tâm.
“Đương nhiên, nếu hắn lén lút đi theo, ta liền phái hắn đi dọn nhà vệ sinh.” Trình Mộc Phong tới gần, hôn nhẹ miệng tiểu hài tử, ánh mắt như có như không liếc về phía đông.
Phía đông sau một tán cây cao, Diệp Nhiên với vẻ mặt mếu máo chuẩn bị chạy ra xa.
“Ngươi làm gì thế?” Vệ Lam dở khóc dở cười giữ chặt y.
“Ngươi có nghe Thiếu Cung Chủ nói không, nếu ta lén lút tới là kêu ta ta đi quét nhà vệ sinh!” Nước mắt Diệp Nhiên rơi: “Ta muốn thừa dịp hắn chưa phát hiện thì chạy nhanh.”
“Là ai nằn nì phải bảo vệ ta, nhất định phải đi theo?” Vệ Lam nghiêm mặt hỏi.
“... Là ta, nhưng võ công của ngươi tốt như vậy, hoàn toàn không cần ta bảo vệ!” Diệp Nhiên nước mắt lưng tròng: “Vệ Đường chủ, ngươi để ta trở về đi, ta không muốn quét nhà vệ sinh.”
“Đi theo đi, nếu Thiếu Cung Chủ phát hiện, ta sẽ giúp ngươi cầu xin.” Vệ Lam nhéo khuôn mặt y.
“Vậy nếu hắn không đáp ứng?” Diệp Nhiên vẫn lo lắng.
“Ta đây liền quét nhà vệ sinh với ngươi.” Vệ Lam nghiêm mặt nói.
Diệp Nhiên cảm động mà nước mắt giàn giụa, không biết nên báo đáp như thế nào, sao Vệ Đường chủ đối tốt với mình vậy? Đáng tiếc mình không phải cúc hoa khuê nữ, bằng không chắc chắn lấy thân báo đáp!
Vệ Lam nhìn con cừu nhỏ ngu ngốc, trong lòng thầm tính toán mấy trăm cách để ăn y.
Chờ chuyện này kết thúc, lão tử có chết cũng phải gạt ngươi lên giường.
“Vệ Đường chủ, lưng ngứa, gãi gãi.” Diệp tiểu cừu không biết chuyện gì, còn không tự giác dụ dỗ người.
Bàn tay Vệ Lam tiến vào vạt áo của y, trắng trợn gãi nhẹ phía sau lưng mềm nhẵn của y.
“Gãi gãi!” Diệp Nhiên bị hắn sờ càng ngày càng ngứa.
Tính tình Vệ Đường chủ luôn luôn nóng nảy, hiếm khi dằn lại tính tình, gãi trái gãi phải giúp y.
Miệng Diệp Nhiên hừ hừ, sao người khác giúp mình gãi lưng lại thoải mái như vậy?
“Mông ngứa không?” Vẻ mặt Vệ Lam trêu đùa, trong lòng có chút khẩn trương.
“Ta có thể gãi mông mình.” Bàn tay Diệp Nhiên tiến vào quần, tóm lấy hai cái mông, cười khờ dại lại ngây thơ.
Vệ Lam thiếu chút nữa là phun máu, nhiệt lượng toàn thân đều hướng một chỗ, vì thế đại não tạm thời không thể suy nghĩ.
“Vệ Đường chủ, ngươi làm gì vậy?” Diệp Nhiên bị hoảng sợ.
Sao Vệ Đường chủ đột nhiên đè mình vào cây?
“Tiểu Nhiên, ta...”
Vệ Lam còn chưa nói xong, lại thình lình bị Diệp Nhiên quăng vào biển.
Vệ Lam bị nước lạnh làm tỉnh táo, lý trí cũng trở lại tám chín phần.
Nơi xa, một con thuyền nhỏ đang chậm rãi lái tới.
Thuyền của phụ tử Đường gia.
“May mà trốn cũng nhanh, nếu không đã bị phát hiện rồi” Diệp Nhiên vỗ vỗ ngực.
“...” Vệ Lam nói không nên lời, cũng có chút đồng tình với tiểu huynh đệ của mình.
Từ khi gặp được con cừu nhỏ này, tiểu Tiểu Lam không chạm qua người khác.
Bây giờ còn bị nước lạnh ướp lạnh một phen.
Đủ loại đáng thương.
Đường Ngạo Thiên dẫn Đường Diệp xuống thuyền, bóng dáng hai người rất nhanh liền biến mất trong rừng cây.
“Phụ thân, đây là đâu?” Đường Diệp có chút mờ mịt.
Tiểu đảo này nhìn qua thì thấy cỏ hoang mọc thành bụi, phụ thân dẫn mình tới đây làm gì?
Đường Ngạo Thiên cũng không nói nhiều, chỉ dẫn y về phía trước.
Sau khi đi mấy vòng, chỉ thấy đằng trước có một khu nhà.
Đẩy cửa đi vào, tro bụi từ xà nhà rơi xuống, nhìn qua thì biết đã lâu không có ai tới.
Giữa nhà là một cái bàn lớn, trên đó bày mấy cái linh vị.
Ôi chao, thực âm u...
Đường Diệp nhíu mày, dò xét những cái linh vị này một chút, nơi này hình như là Từ đường nhà họ Nhạc.
“Quỳ xuống, dập đầu.” Đường Ngạo Thiên nghiêm mặt nói.
Dựa vào... Dựa vào cái gì? Đường Diệp bất mãn, lão tử không biết bọn họ! Vì sao phải quỳ?
Đang do dự thì thấy Đường Ngạo Thiên đã quỳ xuống.
Không phải chứ? Đường Diệp trừng to mắt.
Vậy cứ quỳ đi, phụ thân đã quỳ rồi.
Cung kính dập đầu ba cái xong, Đường Ngạo Thiên đứng lên từ trên mặt đất, xoay người lại nhìn Đường Diệp.
“Phụ thân, rốt cuộc là sao?” Đường Diệp bị hắn nhìn mà trong lòng bất ổn.
“Mấy năm nay, phụ thân đối với con như thế nào?” Đường Ngạo Thiên đột nhiên hỏi.
“Phụ thân đương nhiên rất tốt với ta.”Tuy Đường Diệp có chút khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.
Lời này là chân tâm thật ý, toàn bộ người của Đường môn đều biết, Đường chưởng môn đối với Tam thiếu gia, đó là sủng lên trời, ngày thường chi tiêu đều không thua kém thiếu gia nào.
“Nhiều năm như vậy, có một số việc, phụ thân cũng nên nói cho con biết rồi.” Đường Ngạo Thiên chậm rãi xoay người: “Kỳ thật, con không phải là con trai của Đường gia.”
“Cái gì?” Đường Diệp quá sợ hãi: “Con...”
“Con không phải con trai của Đường gia, con và Đường gia không có chút quan hệ nào.” Đường Ngạo Thiên lặp lại.
“... Vậy con là ai?” Đường Diệp lẩm bẩm nói.
“Con là con ta, là con trai duy nhất của ta.”
“Nhưng phụ thân không phải nói...” Đầu óc Đường Diệp có chút nghẹn.
Đường Ngạo Thiên đưa tay, chậm rãi bóc tấm mặt nạ trên mặt mình xuống.
Bởi vì quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ thật nhợt nhạt đến khiếp người, hình như từng bị phỏng cực kỳ nghiêm trọng, ngũ quan có chút biến hình.
“...” Đường Diệp tạm thời có chút không chấp nhận được, miệng mở rộng đứng tại chỗ, không biết nên làm gì.
“Khuôn mặt này của ta là do độc dược Đường Ngạo Thiên ban tặng.” Người nọ âm trầm cười, Đường Diệp nhìn mà sởn gai ốc.
“Sợ?” Lông mày người nọ trầm xuống: “Thân là con trai của Nhạc gia ta, sao lại nhát gan như vậy?”
“Nhạc?” Đường Diệp vô ý thức nhỏ giọng lặp lại.
“Ta tên là Nhạc Uy, con không phải là Đường Diệp, tên thật của con là Nhạc Diệp.” Ánh mắt Nhạc Uy lạnh lùng: “Những con chó con của Đường gia sao xứng xưng huynh gọi đệ với con!”
“Con...” Vẻ mặt Đường Diệp vẫn ngạc nhiên.
“Vẫn không nhớ ra? Trước khi lên thuyền, ta đã cho con giải dược.” Nhạc Uy bất mãn nói.
Đại khái là chịu kích thích có phần lớn, Đường Diệp cảm thấy có chút đau đầu, trong đầu hình như có chút hình ảnh hiện lên.
Hải đảo Đông Nam, ngư dân đi chân trần đi biển bắt hải sản, lửa trại bờ biển, nón rất to.
Tất cả mẩu trí nhớ lúc nhỏ, hình như đều liên quan đến biển.
Mình lớn lên bên bờ biển!
Cái gì mà thiếu gia Tây Nam, cái gì mà cuộc sống Đường Môn, hoàn toàn là hư cấu.
“Nhớ chưa?” Giọng nói Nhạc Uy truyền đến từ trên đầu, xa lạ lại xa xôi.
Tuy không có cách gì nhớ lại tất cả thơ ấu, nhưng càng ngày càng có nhiều đoạn ngắn ghi lại trong đầu.
Trong trí nhớ có phụ nhân dịu dàng, cười gọi mình là Diệp Nhi, cho mình bánh cá, nước canh, trả lại y phục đã vá cho mình,
“... Nương?” Môi Đường Diệp run rẩy.
Trước mắt là ánh lửa ngút trời, còn có trên đất khắp nơi là máu tươi.
“Ngươi giết mẹ ta?” Đường Diệp đột nhiên đứng lên, điên cuồng nắm áo Nhạc Uy.
“Tiện nhân kia tư thông với họ Đường, ta giết nó thì có gì sai?” Hai mắt Nhạc Uy đỏ ngầu.
“Không có, không có...” Đường Diệp thất thần lắc đầu.
Nhớ lại, là gã giết mẫu thân của mình.
Nhớ lại, lúc ấy còn có một người nam nhân... là chưởng môn Đường gia chân chính.
Nhớ lại, là gã đâm độc châm vào trong đầu của mình, làm mình hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn mất đi tất cả hồi ức lúc nhỏ.
Khi tỉnh lại, mình biến thành Tam Thiếu Đường Môn hiển hách.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Đường Diệp sững sờ hỏi.
“Diệp Nhi.” Nhạc Uy thở dài: “Ta biết con hận phụ thân, nhưng lúc ấy con còn nhỏ, phụ thân sợ con lỡ miệng, mới bỏ đi trí nhớ của con.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Đường Diệp có chút không khống chế được mà la hét.
“Hủy đi Đường Môn, hủy đi tất cả võ lâm.” Giọng nói Nhạc Uy âm lãnh, như tới từ địa ngục.
“Ngươi điên rồi.” Đường Diệp không thể tin mà lắc đầu, xoay người chạy ra khỏi căn nhà đó.
Chuyện làm sao có thể như thế này?
Là mơ? Tỉnh lại, tất cả chuyện đều khôi phục nguyên trạng.
Nhảy xuống biển, trốn dưới mặt nước, không chịu lên, mãi đến khi sắp hít thở không thông.
Nổi lên mặt nước trợn mắt. Cảnh sắc chung quanh đều như trước.
Toàn bộ đều là sự thật.
Mình và Đường gia, không có quan hệ.
Cùng Đường Khải, hoàn toàn không phải huynh đệ.
Lớn như vậy, không biết từng nghĩ qua bao nhiêu lần, nếu hắn không phải đại ca của mình thì thật tốt.
Nhưng có chết cũng không đoán được, giấc mộng lại trở thành sự thật theo cách như vậy.
Hắn sẽ hận mình đến chết.
Bình luận truyện