Bần Tăng

Chương 43: Diệt trừ vây cánh



“Nghe nói giới luật của thiền viện cực kì nghiêm khắc, hòa thượng canh giữ điện Thiên Phật không hoàn thành nhiệm vụ, bị phạt nặng.”

***

“Sao hắn có thể làm vậy? Sao lại có loại người như thế chứ? Rõ ràng hồi trước Nghê tỷ tỷ nói đã nghĩ ra được vài biện pháp. Tuy rằng không chắc chắn nhưng ít nhất còn có hi vọng. Hiện tại, hiện tại, hức hức hức…”

Người ngợm Phượng Tiêu bẩn thỉu, váy lụa thêu hoa sen nhăn nhúm rách nát.

Hiện tại nàng đang ngồi xổm trong Cô Nguyệt đình, không còn chút thể diện của Đại tổng quản Gian Thiên Nhai, mặt vùi vào khuỷu tay, khóc đến mức hai mắt sưng vù, đau lòng cực kỳ.

Thẩm Độc hiếm khi cảm thấy đau đầu.

Nếu nói trên Gian Thiên Nhai có ai là khắc tinh của y. Chắc chẳng còn ai ngoài con nhóc thích khóc nhè này rồi. Cứ gặp chuyện là y rằng sẽ khóc cho ngươi xem. Nếu thật sự khiến nàng đau lòng thì sẽ khóc nửa ngày vẫn chưa dừng.

Nhưng hôm nay, xảy ra chuyện gì lớn?

Đơn giản chỉ là Nghê Thiên Thiên bỏ đi.

Trên thực tế nàng bỏ đi hay ở lại, đối với Thẩm Độc mà nói chẳng có khác biệt gì lớn. Thuốc do vị Bạch cốt dược y này kê thực sự quá đắng, y chỉ uống hai năm, rồi vứt sạch.

Về sau một ngụm cũng không thèm uống nữa.

Lục Hợp Thần Quyết bá đạo cỡ nào, chỉ có chính y mới biết.

Hơn nữa tu luyện càng sâu, công lực càng cao, lực phản phệ cũng ngày càng mạnh hơn, càng về sau càng khó giải quyết. Nếu không thể sống quá hai năm nữa thì cần gì phải chuốc khổ vào thân?

Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, cùng lắm là một chữ “chết”

Y sợ “chết” nhưng chữ này là số mệnh mà không kẻ nào trên thế gian trốn được, đến thời điểm nhắm hai mắt lại, có khi không thấy sợ nữa.

Phượng Tiêu thì quá thành thật.

Nghê Thiên Thiên đi rồi, nàng chẳng nói hai lời gấp đến độ dắt ngựa một mình đuổi theo bảy, tám mươi dặm. Muốn tìm người nhưng không biết sao mà nửa cái bóng cũng không thấy, còn bị lạc đường.

Ban đêm Thẩm Độc phát hiện không thấy nàng đâu, đi hỏi mới biết nàng đuổi theo Nghê Thiên Thiên mà vừa tức giận vừa buồn cười, bất đắc dĩ đành gọi người khẩn cấp giữa đêm, tìm kiếm khắp nơi.

Sáng sớm hôm sau mới tìm thấy người trong một khe núi hẻo lánh.

Vốn tưởng rằng vất vả mãi mới chấm dứt chuyện này, ai ngờ người vừa đến, lập tức đỏ mắt, nước mắt tuôn rơi, hung dữ tố cáo Bùi Vô Tịch, khóc như vỡ đê.

“Loại tiểu nhân nham hiểm đê tiện, phải để Diêm Vương thiên đao vạn quả! Ai cho hắn thả Nghê tỷ tỷ? Đã hỏi Đạo chủ ngài chưa? Đã hỏi Phượng Tiêu ta chưa? Hức hức, ở trên Gian Thiên Nhai này, ngài là người thiên vị nhất dù hắn có càn quấy thế nào đi chăng nữa thì cũng không thấy ngài làm gì hắn, còn những người khác chỉ như cỏ dại mà thôi…”

Càng khóc càng thảm thiết, người không biết còn tưởng Thẩm Độc làm gì độc ác.

Diêu Thanh mặc một bộ quần áo mới màu đỏ thẫm, đang đi cùng Bùi Vô Tịch từ đầu bên kia Gian Thiên Nhai đến. Từ xa đã nghe thấy giọng nói, liền nghiêng đầu nhìn Bùi Vô Tịch một cái.

Mặt mày Bùi Vô Tịch không chút cảm xúc.

Hai người đến gần, lần lượt hành lễ với Thẩm Độc, Thẩm Độc ngước mắt nhìn họ, dáng vẻ Diêu Thanh bình thường còn Bùi Vô Tịch thì rũ mi che khuất ánh mắt, lạnh nhạt không nhìn.

“Hay lắm, ngươi còn dám đến đây!”

Phượng Tiêu vừa thấy Bùi Vô Tịch, ngay lập tức nhảy dựng lên chỉ tay vào Bùi Vô Tịch định mắng chửi. Cơ mà nàng quên mất mình đã ngồi xổm quá lâu, đột nhiên đứng dậy, chân cẳng tê rần, cơ thể xiêu vẹo, ngã phịch sang bên cạnh!

Cũng may Diêu Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng, vừa thấy dáng vẻ lỗ mãng của nàng thì biết sẽ xảy ra chuyện, tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cánh tay nàng. Sau đó quan sát bộ dạng nhếch nhác chật vật của nàng, hai hàng lông mày tinh tế đầy nét anh khí nhíu chặt, răn dạy: “Đường đường Đại tổng quản Gian Thiên Nhai mà cứ gặp chuyện là khóc! Võ vẽ mèo cào, xuất môn cũng không biết dẫn người đi theo, cưỡi ngựa còn để lạc đường! Về rồi không biết đường thu xếp, còn khóc lóc trước mặt Đạo chủ, thật không biết xấu hổ!”

“Diêu hữu sứ, ngươi, ngươi, tại sao lại hung dữ như thế…”

Phượng Tiêu hoàn toàn bị dọa sợ rồi, ngay cả tiếng khóc cũng bị nghẹn trong cổ họng, hai mắt sững sờ nhìn Diêu Thanh.

“Làm sao, ta không thể dạy dỗ ngươi à?”

Hai hàng lông mày của Diêu Thanh dựng lên, quả thật là dáng vẻ dữ dằn. Vừa nói xong đã thấy Phượng Tiêu rưng rưng, nước mắt chực trào ra, tức thì chỉ tay không chút thương hoa tiếc ngọc mà quát nàng.

“Khóc với chả lóc! Còn khóc nữa có tin ta đánh ngươi không!”

Phượng Tiêu tủi thân vô cùng.

Nhưng nhìn Diêu Thanh bây giờ có vẻ không giống đang đùa, nàng biết nàng ấy là người có tính tình tàn bạo nhất trên cái Gian Thiên Nhai này, nói một không nói hai, nói muốn đánh nàng thì e rằng sẽ đánh thật.

Vì vậy nàng bị dọa sợ.

Mạnh mẽ nín lại nước mắt đang chực trào ra, dáng vẻ vô cùng đáng thương, nhưng rốt cuộc không dám khóc nữa.

Lúc này một nha hoàn khác mới dám tiến lên, ba chân bốn cẳng lôi Phượng Tiêu đi. Để lại Cô Nguyệt đình được xây trên núi cao cho ba vị tai to mặt lớn ở Yêu Ma đạo.

Lúc này đang là buổi trưa.

Trên bầu trời, mặt trời sáng sủa chiếu rọi, trời trong xanh thẳm. Làn gió vốn se lạnh đã nhiều thêm hơi ấm nhưng ở chỗ cao thế này vẫn còn rét, thổi tung áo quần trên người, phát ra tiếng phần phật.

Thẩm Độc ngồi bên bàn đá hình lục giác, mãi mới được yên tĩnh, thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Diêu Thanh: “Khắp Gian Thiên Nhai, cũng chỉ có ngươi mới trị được nàng.”

“Cứ phải đập cho một trận thì mới yên!”

Nhắc tới Phượng Tiêu rõ ràng Diêu Thanh đang cố chịu đựng. Mà như Thẩm Độc nói, nàng là ngươi mặt lạnh nói một không hai, tính tình hung dữ. Người khác không chịu nổi Phượng Tiêu khóc vì cảm thấy đáng thương, còn nàng chỉ thấy con bé này thật ồn ào. Người khác dỗ dành khuyên bảo, còn nàng chỉ dọa nạt, hiệu quả tất nhiên tốt hơn nhiều.

“Cũng chỉ có ngài mới chịu được. Nếu là ta, một ngày đánh mười bữa còn ít đấy!”

“…”

Thẩm Độc sáng suốt mà chọn im lặng chốc lát, sau đó quyết định bỏ qua vấn đề khó nhằn này. Cũng không định trao đổi với Diêu Thanh về phương pháp hành hung Phượng Tiêu, trực tiếp đi vào chuyện chính.

“Nghe nói bên ngoài có một số lời đồn thì phải?”

“Đúng là có một ít.”

Nói đến chuyện đứng đắn, Diêu Thanh cũng nghiêm túc hẳn.

Chỉ là vấn đề này có chút nhạy cảm nên sau khi nàng trả lời Thẩm Độc xong hiếm khi do dự chốc lát.

Thẩm Độc tất nhiên cũng phát hiện ra nàng do dự, hỏi thêm: “Khó nói?”

“Cũng không hẳn.” Diêu Thanh lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn y. “Chỉ có điều, lời đồn có liên quan đến ngài và thiền viện Thiên Cơ.”

Thiền viện Thiên Cơ…

Vừa nghe thấy bốn chữ này, ngón tay đặt trên bàn đá của Thẩm Độc lặng lẽ cuộn tròn. Trong đầu hiện lên hình ảnh rừng trúc và dáng vẻ hòa thượng ấy ngồi trên bậc thang trước nhà trúc, bỗng hơi ngẩn người.

Rồi y nói: “Nói đi.”

Sắc mặt Diêu Thanh có hơi lạ: “Hôm qua trên giang hồ đồn thổi, nói sau khi ngài bị truy sát đã trốn vào thiền viện Thiên Cơ, thừa dịp đêm khuya đột nhập điện Thiên Phật, không lâu sau đó, giữa ban ngày ban mặt, làm như chốn không người viết 8 chữ bậy bạ trên điện Thiên Phật, gì mà “Tuệ tăng Thiện Tai, cũng chỉ thường thôi” khiến Tuệ Tăng nổi danh thiên hạ chịu thiệt dưới tay ngài. Nghe nói giới luật của thiền viện cực kì nghiêm khắc, hòa thượng canh giữ điện Thiên Phật không hoàn thành nhiệm vụ, bị phạt nặng ở viện Giới Luật. Còn thiền viện thì không nói gì, cũng không đề cập nửa lời về Phật Tàng nhưng khắp giang hồ đều nói…”

“Nói ta đánh cắp 3 quyển Phật Tàng?”

Thẩm Độc không cần nghĩ cũng biết người trên giang hồ suy đoán ra sao nên không cần e dè, không mặn không nhạt tiếp lời Diêu Thanh.

Diêu Thanh yên lặng chốc lát, đáp một tiếng “Đúng”.

Thẩm Độc cười rộ lên.

Nhưng mới cười một lúc, khóe môi cong cong như bị đeo chì, từ từ hạ xuống, trong lòng hoảng hốt.

Y hỏi: “Điện Thiên Phật xảy ra chuyện lớn, thiền viện Thiên Cơ chỉ phạt mỗi mình Tuệ tăng Thiên Tai thôi à? Không làm lớn, cũng không liên lụy đến người khác?”

Câu hỏi thực sự không bình thường.

Nhưng Diêu Thanh không hiểu dụng ý trong lời Thẩm Độc, chỉ đoán có lẽ y sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cảm thấy động tĩnh bên thiền viện Thiên Cơ quá nhỏ.

Vì vậy lắc đầu: “Trời cao đất xa, không rõ ràng lắm. Trước mắt chỉ biết tin về Tuệ tăng Thiện Tai tiếng tăm lừng lẫy, có thể không có nhưng dù có cũng chưa chắc đã truyền tới đây.”

Đúng vậy.

Sao có thể truyền đến được?

Một thiền viện Thiên Cơ đồ sộ, Tuệ tăng Thiện Tai nổi danh thiên hạ còn hòa thượng y thương nhớ chỉ biết chép chép kinh văn, giã giã thảo dược dù có liên lụy đến hắn, thì ai mà thèm quan tâm?

Hòa thượng, ta phải đi rồi.

Ngươi có nguyện ý, đi cùng ta?

Y vẫn nhớ, mình từng hỏi hắn như thế.

Nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu nhẹ như mây.

Hòa thượng không muốn rời khỏi thiền viện Thiên Cơ, không muốn vì y rời khỏi cửa Phật, không muốn ở bên y.

Thẩm Độc rũ mắt, lẳng lặng cất giấu cảm xúc, hồi lâu không lên tiếng, khi ngẩng đầu dậy khóe mắt đuôi lông mày đã nhuốm đầy lệ khí tà ác: “Thiền viện Thiên Cơ, thiền viện Thiên Cơ, thực sự đã rời xa thế gian quá lâu rồi. Lần này, bọn họ gặp phiền phức lớn rồi!”

Diêu Thanh thấy vẻ mặt y như thế, trong lòng thầm giật mình, không dám nói tiếp nữa.

Ở cạnh y lâu như vậy, vui buồn thế nào nàng nhận ra được.

Dáng vẻ bây giờ rõ ràng là đang mất hứng, trong mắt ẩn chứa sát khí nặng nề, khiến người khác không dám lại gần.

Nàng còn muốn hỏi vài vấn đề có liên quan đến thiền viện Thiên Cơ và tám chữ trên điện Thiên Phật, nhưng không dám nói ra.

Trời mới biết lúc tin tức truyền ra, giang hồ bùng nổ cỡ nào!

Mười sáu năm qua, điện Thiên Phật của thiền viện Thiên Cơ trong cảm nhận của mọi người chính là vùng cấm địa không ai có thể bước vào, đỉnh cao không ai có thể với tới!

Tuệ tăng Thiện Tai càng khiến vô số người phải than thở hơn.

Người bình thường ai ai cũng sợ phải giao thủ với người này, chứ đừng nói đến việc xông vào điện Thiên Phật mà sống sót chạy ra. Sau đó còn quay trở lại, dưới cái nhìn chằm chặp của thần phật cả điện khắc 8 cái chữ đầy mùi hung hăng tự đại, nghĩ cũng chả dám nghĩ ấy chứ!

Thế mà Thẩm Độc lại dám làm!

Mặc dù thiền viện Thiên Cơ không nói rõ ai là người làm việc ấy và để lại mấy chữ này, nhưng thiên hạ làm gì có bức tường nào không lọt gió? Người giang hồ nào phải đồ ngu, đoán chắc rằng trừ Thẩm Độc ra không thể có người thứ hai!

Khoảng thời gian đó, trừ y ra, ai vừa vặn xuất hiện ở phụ cận Bất Không sơn, tác phong làm việc còn hung hăng càn quấy đến thế? 8 chữ ngông cuồng “Tuệ tăng Thiện Tai, cũng chỉ thường thôi”, không phải ai cũng dám viết.

Các môn phái lớn mai phục quanh Bất Không sơn, vây đuổi chặn đường, rất sợ Thẩm Độc chạy thoát. Vốn tưởng rằng đã giăng thiên la địa võng, ai ngờ y vẫn có thể mọc cánh bay ra ngoài!

Đêm khuya xông vào điện Thiên Phật, tám chữ ngông cuồng!

Không chỉ hung hãn như trước mà còn tàn nhẫn hơn hẳn, giết sạch đám người mai phục của Thủ Chính tông và Đông Hồ kiếm tông đến không còn một manh giáp!

Ma đầu, vẫn là ma đầu.

Hiện tại người người hoài nghi y đã đánh cắp 3 quyển tinh hoa võ học được giấu trong điện Thiên Phật của Võ thánh, trên giang hồ bắt đầu nổi lên gió tanh mưa máu, so với Hồng Môn yến Cố Chiêu bố trí tháng trước còn hung hiểm hơn!

Diêu Thanh không nói ra những lo lắng này.

Thẩm Độc cũng biết nàng chưa nói, nhưng từ lúc y một thân một mình thoát khỏi thiền viện Thiên Cơ đã biết mình phải đối mặt với tình cảnh nguy hiểm đến mức nào, chẳng qua không để tâm mà thôi.

Không những không vội, mà còn nở nụ cười: “Còn tin tức nào khác không?”

“Chuyện khẩn cấp thì không có, nhưng có một tin, gần đây đang lan truyền khắp võ lâm, không rõ thật giả thế nào.” Diêu Thanh ngẫm nghĩ, nói, “Người ta đồn rằng họ Cố gặp may, đúng dịp đến thành Ích Dương tìm được hậu nhân Võ thánh, muốn mang về Bồng Sơn. Hiện tại tin tức chưa lưu truyền quá rộng, ngài xem ——”

Thực ra nàng muốn hỏi có phải 3 quyển Phật Tàng nằm trong tay Thẩm Độc hay không nhưng lại không dám hỏi thẳng, bởi vì biết chắc rằng dù có hỏi thì Thẩm Độc cũng không trả lời.

Nhưng ngay lúc này Cố Chiêu bỗng nắm được tung tích hậu nhân Võ thánh, tình hình càng thêm phức tạp.

Tuy Cố Chiêu là Bồng Sơn đệ nhất tiên nhưng đã liên thủ với Thẩm Độc vài lần, còn đánh nhau mấy trận, không phải hạng người dễ đối phó.

Nếu hắn bắt được người rồi, chắc chắn sẽ đến thiền viện Thiên Cơ.

Vậy vấn đề được đặt ra là: Hiện tại thiền viện Thiên Cơ, còn Phật Tàng để mà giao ra không?

Dù Diêu Thanh không hỏi thẳng chuyện Phật Tàng nhưng chỉ cần nhìn xem Thẩm Độc dự định ứng phó thế nào, thì có thể đoán được đại khái Phật Tàng có nằm trong tay y hay không.

Thẩm Độc nghe thế chỉ cười, vẻ mặt không chút gợn sóng, vỗ tay nói một tiếng “Được !”. “Hay ho không bằng vừa khéo! Ngày trước Cố Chiêu hắn mở Hồng Môn yến ám hại ta. Hôm nay hắn từ thành Ích Dương quay về, chắc chắn phải đi qua cửa khẩu Vĩnh Gia. Lần này, ta nhất định phải cho hắn nếm thử mùi vị “May áo cưới cho kẻ khác’’!”

Diêu Thanh thấy thế ngẩn người.

Trong lúc nàng chưa kịp nghĩ kĩ ẩn ý của lời vừa rồi, ánh mắt Thẩm Độc đảo nhẹ. Nhướng đuôi lông mày xinh đẹp mà cất giấu lạnh lùng, nhìn về phía Bùi Vô Tịch, cực kỳ ôn hòa mở miệng: “Bùi tả sứ, nghe nói trong mấy ngày ta không ở đây, dưới trướng của ngươi có một nhóm thuộc hạ vô cùng thông minh tháo vát. Vậy lần này nhờ ngươi dẫn theo thuộc hạ, đến cửa khẩu Vĩnh Gia chặn giết Cố Chiêu, phải bắt sống hậu nhân Võ Thánh. Việc lớn cỡ này, giao cho người khác ta không yên lòng.”

“…”

Bùi Vô Tịch nhấc mắt, cuối cùng cũng chịu đối mặt với đôi con ngươi sâu thẳm tối tăm của y.

Lúc này đây, dù mặt Thẩm Độc đầy vẻ hiền lành và tín nhiệm giống như mọi lần, nhưng sự giả dối trong lời nói gần như không thèm che giấu.

—— Căn bản không phải muốn hắn dẫn người đến cửa khẩu Vĩnh Gia chặn giết Cố Chiêu, bắt sống hậu nhân Võ Thánh. Mà là muốn hắn dắt theo đám thuộc hạ trung thành ngày xưa của mình đi chịu chết!

Y có thể dung túng hắn, để hắn nắm giữ địa vị chỉ sau mình y, hô mưa gọi gió trong Yêu Ma đạo. Nhưng y cũng có thể ràng buộc hắn, chèn ép hắn, nhẫn tâm chặt đứt cánh chim sắp trưởng thành của hắn. Cho hắn biết người chi phối vận mệnh của hắn, chính là y!

Cơ mặt Bùi Vô Tịch căng chặt, đôi tay buông thõng bên người siết lại thành nắm đấm, gân xanh gồ lên trên mu bàn tay.

Nhưng cuối cùng vẫn buông ra.

Dưới ánh nhìn bình tĩnh đầy lạnh lẽo của Thẩm Độc, hắn chán nản cúi đầu, khàn giọng nói: “Thuộc hạ, lĩnh mệnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện