Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 13: Con nhện lột xác ở sườn núi Phượng Hoàng



Chú phóng đại Tam Thất làm trên người ta đã đến lúc mất đi hiệu lực, ta lùi tám chân con nhện nho nhỏ một cái, bọn họ ngồi ta đứng, bọn họ chơi ta xem ==!

Mệnh của ta rõ là khổ a khổ, hoàng liên cũng không khổ (1) như ta a.

Kỳ thực, kỳ thực tôm khô cá tạp trong Đào Hoa quan còn nhiều mà, hắn làm chi mà toàn gây khó dễ với ta >o
Cả bàn cờ hạ xong, dù sao ta xem cũng không hiểu bọn họ ai thua ai thắng, dù gì quan chủ dĩ nhiên là ngữ khí ôn hoà, Phượng Nghi cũng là cười với cái vẻ mặt đáng đánh đòn ấy.

“Ngươi, qua đây.”

Ta không dám không qua…

Thế lực ác quá cường đại, không phải là ta không cốt khí a.

“Tố Tranh, đồ đệ này của ngươi cho ta mượn dùng hai ngày?”

Dùng hai ngày? A? Coi ta là cái gì? Cái bàn cái ghế? Cái chổi lau nhà? >o<~~ Ta kháng nghị, con nhện cũng là có nhân quyền!

Đúng rồi, Tố tranh là tên quan chủ sao?

Thật là thực hiển nhiên, vận mệnh của ta không nắm giữ trong tay chính mình.

Bởi vì quan chủ đại nhân không nghe thấy ta ở trong lòng kêu trời kêu đất nói không muốn không muốn, rất dứt khoát đáp ứng: “Được rồi.”

“Được rồi, đi theo ta đi.”

Ta có một loại cảm giác bị bán vào hố lửa, đi một bước ngoảnh đầu lại ba lần, nước mắt chảy thành hàng theo Phượng Nghi đi ra ngoài.

Sườn núi Phượng Hoàng cách Đào Hoa quan chúng ta rất gần, rất gần… Gần lắm…

Bên cạnh Đào lâm chỉ mười mấy bước, chính là cây ngô đồng.

Trên sườn núi Phượng Hoàng đều là cây ngô đồng, hiện giờ là mùa ngô đồng nở hoa, trong không khí một cỗ mùi hương hoa ngô đồng vô cùng ngọt ngào.

Ta không biết làm sao lại đột nhiên nhớ tới kiếp trước, hồi nhỏ, nhặt được hoa ngô đồng trên cây rơi xuống, kề sát vào chỗ nhị hoa ngòn ngọt, khi đó cùng với đám bạn, mỗi người nhặt một vốc hoa ngô đồng, ngồi dưới tàng cây mặt kề vào mà hút…

Thật sự, là chuyện kiếp trước.

Phượng Nghi ở phía trước, ta đi theo phía sau, không ngừng oán thầm hắn.

Chân dài thì giỏi lắm? Vóc người cao thì giỏi lắm? Trông đẹp trai thì giỏi lắm? Tu vi cao thì giỏi lắm?

Bộ dạng Tử Hằng người ta cũng không thua hắn, thế nhưng Tử Hằng ôn nhu săn sóc hiểu biết ý người vui với việc giúp người biết bao…

Khụ, người phía trước ta bây giờ đây chỉ là loại biểu hiện bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa…

“Ngươi tại sao vẫn rất sợ ta?”

“A?” Ta bản năng thốt ra: “Ai sợ ngươi chứ?”

“Vậy sao ngươi lúc nào cũng bộ mặt như muốn chạy thoát thân?”

Ta kiên trì nói: “Ta nào có chạy?” Không phải là không muốn, là không có can đảm.

Phong cảnh sườn núi Phượng Hoàng tuyệt hảo, có thể nói là địa phương tốt sông núi sáng đẹp, rừng sâu u tĩnh, có thể nghe được rất nhiều chim chóc đang hót véo von. Ta từng nghe nói sườn núi Phượng Hoàng có rất nhiều chim muông đậu, cũng có không ít loài chim tinh quái, đều nghe theo sai phái của phượng hoàng. Việc này rất tự nhiên, bách điểu triều phượng (2), phượng hoàng là vua của loài chim.

Nhưng là trong tiếng chim hương hoa, mồ hôi lạnh của ta lại càng chảy càng nhiều.

Không đúng… Chẳng lẽ nơi này, nơi này tương khắc với ta?

Quả nhiên họ Phượng không phải thứ tốt, địa bàn của hắn càng không phải cái địa phương gì tốt.

Ta lại đi mấy bước, tám cái chân phân nửa đang phát run phân nửa đang nhũn ra, bịch một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi.

“Này, ngươi làm sao vậy?”

Ngay cả thanh âm trong vắt của Phượng Nghi nghe qua cũng tựa như cách hai lớp ván.

“Không… sao…”

Trước mắt ta tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.

Ta nằm mơ.

Mơ thấy công lực chính mình tiến nhanh, biến hình thành người, là một tuyệt thế mỹ nữ mặc hắc y, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều không khỏi là tuyệt đại tao nhã điên đảo chúng sinh. Giẫm ngã con phượng bảnh chọe dưới chân, trả hết nợ nhân tình cho Tam Lục, còn cùng với Ngao Tử Hằng nấu một nồi lẩu… Đổ mồ hôi, thật là một giấc mộng hỗn loạn. Sau đó chúng ta ăn ngon lành, bỗng nhiên một tiểu đạo sĩ đầu búi tóc nhảy ra, khuôn mặt đỏ tựa Quan Công, hét lớn một tiếng: “Yêu nghiệt lớn mật, cũng dám tự tiện ăn lẩu! Xem kiếm!”

Ta bị dọa nhảy dựng lên liền trốn, nhưng là lại làm đổ nồi lẩu, nồi lẩu cực nóng cùng này nọ tràn đầy bên trong đều rơi theo cú hắt xuống của ta. Ta sợ hãi vạn phần, a một tiếng ngồi dậy, tỉnh lại.

Đây là gian… ợ, gian phòng cây?

Không sai, là gian phòng cây.


Một căn phòng rất thô rất thô hình như từ một cái cây to khoét ra một cái hốc để ở, đây là chuyện yêu tinh loài chim ưa làm. Chúng nó có thể như vậy mà hấp thu tinh khí của cây và đất, giúp cho tu luyện, hơn nữa phòng cây đông ấm hạ mát lại còn tự động làm sạch không khí còn trong lành…

Thật sự là rất cường đại

Ta chỉ nhớ rõ ta hình như… đột nhiên ngất đi thôi.

Vừa vào sườn núi Phượng Hoàng ta đã cảm thấy không thoải mái, ngay cả không khí chung quanh tựa hồ cũng mang theo sức nặng làm cho người ta khó chịu, trong người nặng trình trịch, hơi thở cũng không thông.

Đắp trên người ta hẳn là tấm chăn mỏng bện từ vỏ cây và lông chim, rất mềm mại rất nhẹ, mang theo một cỗ thơm ngát đặc hữu của cây cối, ta nhịn không được kề mặt lên cọ cọ, lại cọ cọ.

“Đã tỉnh?”

Ta lại bị dọa nhảy dựng, nhìn thấy một người nhẹ nhàng bay tới, tay áo như gió, nhẹ nhàng dừng trên bậc thang nhỏ trước cửa phòng này, gió thổi dây cột tóc cùng ống tay áo rộng thùng thình của hắn phấp phới, người dài dáng thẳng, cố phán sinh tư (3), trong đôi mắt tựa hồ lóng lánh bảy sắc hào quang, giống như bảo thạch trân quý hiếm thấy trên đời.

A, làn da con phượng hoàng bảnh chọe này thật tốt a, so với trứng gà bóc còn trắng nõn lóng lánh hơn…

Phi phi phi, một con chim đực có làn da tốt như vậy để làm cái gì?

“Ta làm sao lại hôn mê?” Ta hỏi.

“Ừm.” Hắn đi vào trong phòng, tỉ mỉ quan sát ta vài lần: “Làm con nhện vừa đen lại vừa xấu, làm người cũng không có chỗ nào đẹp mắt.”

Hả?

“Gì?”

Hắn nói cái gì ta tại sao nghe không rõ?

“Chúc mừng ngươi tiểu Tam Bát, tuy rằng so với người khác đã muộn lâu đến như vậy, nhưng ngươi cũng đã biến hình.”

“A?”

Ta mãi sau mới phát hiện — Ta…

Biến!

Thành!

Người!

Rồi!

Phát hiện này với ta mà nói giống như… giống như…

Ợ, nghĩ không ra tính từ nào thích hợp, dù sao cũng là phi thường ngoài ý muốn, bất thình lình, kinh ngạc, vui mừng, nghi hoặc…

Rất nhiều cảm giác thoáng cái vọt tới trong lòng, ta sửng sốt một lúc lâu, mới giơ tay lên xem.

A a, ta có tay.

A a, ta cũng có chân này!

Ha ha ha, ta lại có thân thể của con người!

Con phượng hoàng bảnh chọe lúc này cũng không có làm cho người khác chán ghét, tay hắn trên không trung khua một cái, trước mắt ta liền xuất hiện một tấm gương, mặt gương tựa như nước hơi hơi lay động, trong gương chiếu ra một người.

Mặc một bộ áo vải nói đen không đen nói vàng không vàng, quá quê mùa quá rách nát, tóc cũng là mấy sợi vàng, da hơi đen, mắt nhỏ…

Ợ…

Đây không phải là diện mạo kiếp trước của ta sao?

Thật sự một chút cũng không đẹp a.

Diện mạo này ở kiếp trước mà nhìn, cũng không coi là xấu. Nhưng là bây giờ ở đây không giống, đây là một thế giới tu tiên, các yêu tinh biến hình thông thường sẽ cho mình một bề ngoài xinh đẹp.

Hằng ngày nhìn quen tuấn nam mỹ nữ, bỗng nhiên chính mình cũng biến hình, lại biến thành một hắc nha đầu xấu xí thế này…

“Ừm…” Ta không hiểu: “Ta làm sao biến thành… người?”

Chú thích

(1) hoàng liên là tên một vị thuốc đông y (tham khảo), có vị rất đắng, ở đây tác giả chơi chữ chữ “khổ”, vừa có nghĩa là đau khổ, vừa có nghĩa là đắng ↑

(2) bách điểu triều phượng: trăm loài chim đều hướng về phượng hoàng ↑

(3) cố phán sinh tư: chỉ mặt mày sinh động, tư thái động lòng người ↑

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện