Bán Tiên

Chương 61: Gặm xương



Chương 61: Gặm xương

Trùng Nhi chỉ là một tiểu thư đồng, nào biết được tâm địa gian xảo đó của hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt Sĩ Hành công tử nhìn mình là lạ, làm cho hắn cũng có chút xấu hổ không được tự nhiên, hai tay nâng chiếc bát đã uống hết nước nhẹ nhàng đặt lại trên bàn.

Hắn vừa mới bỏ bát xuống, Dữu Khánh cũng đem khúc xương đã gặm sạch sẽ hết thịt trong tay lạch cạch ném vào trong bát.

Nhưng đúng vào lúc này, chiếc bình kim loại bên hông Dữu Khánh bỗng nhiên lại vang lên đương đương đương, tiếng vang còn rất kịch liệt.

"Di!" Dữu Khánh cất tiếng hiếu kỳ, cúi đầu nhìn chiếc bình treo bên hông, tiểu gia hỏa ở bên trong đã thời gian dài không ăn cơm vô cùng ủ rũ, đã thật lâu không có cương liệt như thế rồi, làm sao đột nhiên lại trở nên cứng đầu?

Chẳng lẽ là uống nước quá no?

Lẽ nào tiểu gia hỏa này vốn chính là muốn uống nước?

Hắn suy nghĩ lại cảm thấy không đúng, tiểu gia hỏa trước đây là không ăn không uống, đã cho nước, không uống.

Trong lúc kỳ quái, hắn lại cởi xuống bình bên hông ra, vặn mở nắp đậy.

Nắp đậy vừa mới được mở ra, Hỏa Tất Xuất vù một cái liền vọt ra ngoài.

"Nha!" Trùng Nhi kinh hô một tiếng, muốn ra hiệu là nó bỏ chạy rồi, nhưng thoáng nhìn lại sửng sốt, phát hiện Hỏa Tất Xuất bị một sợi tơ treo tại trên bình, chạy không thoát.

Hỏa Tất Xuất tựa hồ cũng không có ý bỏ chạy, nhảy ra ngoài xong bay loạn một hồi, sau đó chúi đầu xuống, nhào thẳng vào trong cái bát mà Trùng Nhi vừa mới uống nước xong.

Xác thực mà nói là nằm tại trên khúc xương sườn đã bị gặm sạch thịt kia.

Răng rắc răng rắc, âm thanh nhai vỡ xương vang lên.

Dữu Khánh và Trùng Nhi đồng thời sửng sốt, lại đồng thời khom lưng, còn đồng thời chúi đầu đến trên chiếc bát. Hai người có thể nhận thấy được hơi thở của nhau, cùng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hỏa Tất Xuất trên cục xương, đã xác nhận, cũng nhìn thấy rõ, Hỏa Tất Xuất đích xác là đang ôm lấy cục xương kia và cuồng gặm.

Quan sát kỹ một hồi, cũng đã xác nhận Hỏa Tất Xuất chính xác đang gặm nhai nát xương rồi nuốt vào trong bụng.

Cục xương bị gặm ra một cái lỗ lớn, trong bát lại không có chút vụn xương nào, đích thật là bị nuốt vào trong bụng rồi.

Hai người tại bên cạnh chiếc bát quay mặt nhìn nhau, Dữu Khánh chợt quay đầu lại, nhìn về phía phần ăn mà Trùng Nhi còn chưa có ăn xong, lại nhìn về phía Trùng Nhi.

Hai người không nói câu nào lại giống như rất ăn ý, Trùng Nhi liên tục gật đầu, lập tức chạy đi bưng bát ăn cơm tới, dùng chiếc đũa hất một chút đồ ăn ra bàn, lại hất ra một cục cơm lên bàn.

Dữu Khánh nhấc sợi dây, xách Hỏa Tất Xuất lên, tiểu gia hỏa ôm lấy cục xương không thả, cục xương sườn to hơn cơ thể nó gấp mất lần được nó đồng thời kéo lên, bị người kéo cổ vẫn điên cuồng gặm loạn, liều mạng gặm ăn giống như sắp không được sống nữa.

Dữu Khánh một tay kẹp lấy xương sườn, một tay dùng sức kéo sợi tơ, cuối cùng cũng tách được tiểu gia hỏa ra khỏi cục xương, rồi ném cục xương vào trong bát.

Tiểu gia hỏa tựa hồ không cam lòng, lại vẫy cánh bay về phía cục xương ở trong bát.

Dữu Khánh dùng sức vung lên, xác định đúng địa điểm, trực tiếp ném Hỏa Tất Xuất rơi tại bên cạnh cục cơm kia, thể hiện rõ muốn để cho tiểu gia hỏa ăn.

Hỏa Tất Xuất lại không ăn, vù một cái lại bay lên, lại phóng về phía cục xương trong bát.

Dữu Khánh lại phất tay vung lên, đem Hỏa Tất Xuất nện tại trên đồ ăn đã đổ ra, tiếp tục để cho tiểu gia hỏa lựa chọn lại một lần.

Tiểu gia hỏa không thức thời, cũng không cảm kích, lại vù một cái bay lên, lại giống như không muốn sống nhào về phía cục xương trong bát.

Lần này, Dữu Khánh không có ngăn cản, tùy ý để tiểu gia hỏa như sói đói chụp lấy mồi.

Lạch cạch, lao tới quá mạnh, Hỏa Tất Xuất cùng cục xương lật chuyển trong bát, nhưng vẫn ôm lấy không thả, treo ngược phía dưới xương cốt tiếp tục răng rắc răng rắc gặm cắn không ngừng.

Nhìn một hồi, Trùng Nhi thử hỏi: "Sĩ Hành công tử, Hỏa Tất Xuất là ăn xương sao?"

Lúc trước trên đường trở về cũng nhìn thấy quá trình đám người Thiết Diệu Thanh vì chuyện cho Hỏa Tất Xuất ăn mà rất quan tâm, hắn tận mắt nhìn thấy nó khiến cho một đám người nôn nóng, cho cái gì cũng không chịu ăn, đều cho rằng con vật bắt ra từ trong lòng đất này rất giận dữ, bởi vì bị mất tự do nên đã tuyệt thực.

Mấy lần Dữu Khánh muốn nói lại thôi, lại cúi người nhìn chằm chằm quan sát, xác nhận vẫn còn đang ăn, sau đó nhịn không được gãi gãi đầu, "Vậy mà thật sự là đang gặm ăn xương! Suốt dọc đường, nước không uống, chất lỏng không chịu, thịt không ăn, cỏ không gặm, trái cây cũng không đụng, từ chốt tất cả những thứ ăn ngon uống mát, vậy mà lại có thể vì cục xương mà lồng lộn lên như con chó điên? Thiết Diệu Thanh sợ là nằm mơ cũng nghĩ không được, cũng không biết ba con Hỏa Tất Xuất không ăn không uống kia có thể chống được đến lúc bọn họ chạy về U Giác Phụ hay không, bây giờ dù cho muốn thông báo cho bọn họ một tiếng cũng không kịp rồi."

Tiểu gia hỏa răng miệng quả thực sắc bén, tốc độ gặm xương rất nhanh, không bao lâu liền gặm hết phân nửa cục xương sườn lớn hơn thân thể nó mấy lần.

Dữu Khánh và Trùng Nhi đều nhìn ngây người, thật sự không biết bụng của con Hỏa Tất Xuất này làm thế nào chứa được lượng thức ăn còn lớn hơn cả thân thể nó.

Mắt mở trừng trừng nhìn cái bụng Hỏa tất Xuất căng lên tròn vo, lại nhìn nó tiếp tục ăn, Dữu Khánh sợ luôn rồi, rất sợ nó bị căng quá mà chết, liền lôi kéo sợi tơ, "Đầu to, đầu to, được rồi đó, thả ra, hôm nào tiếp tục nhặt xương cho ngươi ăn."

Nhưng mà tiểu gia hỏa chính là không buông, răng rắc răng rắc tiếp tục cuồng gặm.

Trùng Nhi ở bên cạnh đôi mắt vụt sáng, thử hỏi, "Sĩ Hành công tử, ngài đặt tên cho nó là 'Đầu to' sao?"

Dữu Khánh xùy cười, "Thấy đầu nó to, thuận miệng gọi mà thôi. Đặt tên cho nó chẳng làm gì." Nói xong nghiêng đầu nhìn hắn, "Cơm lạnh rồi, ngươi đi ăn cơm đi."

Trùng Nhi vẫn là rất nghe lời hắn, hai tay đang muốn đi bưng bát, ánh mắt chợt dừng ở trên bàn, dừng tại chút cơm mình lấy ra lúc trước, vì vậy vươn tay nhỏ tới, đầu ngón tay dồn hết không để thừa lại hạt cơm nào, trộn lẫn với thức ăn trên bàn đặt vào với nhau, yên lặng nhét vào trong miệng mình.

Dữu Khánh sửng sốt, ngây ra nhìn hắn, "Ngươi có cần phải vậy không? Hỏa Tất Xuất đã đụng chạm vào, ngươi không sợ Hỏa Tất Xuất có độc sao?"

Trùng Nhi ý thức được dáng vẻ mình nhặt cơm ăn nhìn không tốt, mặt biến đỏ bừng, có phần bối rối, yên lặng lắc đầu, bưng bát cơm đi trở về trong góc cúi đầu từ từ ăn.

Dữu Khánh wuay đầu lại ngóng nhìn, không biết phải nói gì, nghĩ đến việc lừa gạt Trùng Nhi uống hết bát nước để thử độc kia, cảm giác có phần uổng công làm tiểu nhân.

Chờ đến khi Trùng Nhi ăn xong toàn bộ cơm nước, không dư thừa hạt nào, ở trong bát, Hỏa Tất Xuất cũng đã gặm hết toàn bộ khúc xương sườn kia rồi. Cái bụng vốn có hình trùy lớn cỡ nửa đoạn ngón tay cái đã căng tròn như quả trứng gà, cái đầu to bây giờ trái lại nhìn có vẻ nhỏ.

"Cũng may, ngươi không no chết, thật tốt." Dữu Khánh lại nhấc sợi tơ, xách tiểu gia hỏa lên.

Hắn đang định thả lại vào trong bình, nhưng đột nhiên xuất hiện một màn kinh người.

Phốc...

Âm thanh đánh rắm kéo dài đột nhiên vang lên, Trùng Nhi trừng lớn đôi mắt, chỉ thấy trên cái mông của Hỏa Tất Xuất phun ra một làn khói đen.

Khói đen phun ra không sai biệt lắm mười mấy lần mới dừng lại, bên trong phòng thoáng cái đã là một mảnh mù mù mờ mờ.

Cửa mở ra, Dữu Khánh và Trùng Nhi trốn ra khỏi phòng, lại nhanh chóng đóng cửa lại.

Lại nhìn nhìn Hỏa Tất Xuất mang theo trên tay, tuy rằng nhìn vẫn còn giống như quỷ treo cổ, khí thế nhưng đã không giống trước rồi, có cảm giác lười biếng động đậy sau khi đã ăn uống no đủ.

Trọng điểm là cái bụng ăn no căng tròn lên giờ đã khôi phục nguyên dạng.

Đánh rắm xong liền ổn rồi? Chạy trốn tới ngoài cửa, hai người nheo mắt nhìn không nói nên lời, xem như được mở rộng nhãn giới.

Dữu Khánh nhìn nhìn bên ngoài hành lang, đem 'Quỷ treo cổ' xách trong tay nhanh chóng thả lại vào trong bình.

Đợi cho khói mù bên trong phòng tan đi, hai người lại mở cửa đi vào, trên bàn, trên mặt đất, trên nệm giường xuất hiện một lớp bụi xám nhàn nhạt.

Trên bàn, trên mặt đất còn dễ nói, làm bẩn nơi người ta ngủ xác thực không thích hợp, hai người lại lần nữa quay mặt nhìn nhau.

"Ta sẽ quét dọn sạch sẽ." Trùng Nhi lập tức kéo tay áo muốn làm việc.

"Không còn kịp rồi." Dữu Khánh đưa một tay kẹp cổ hắn kéo tới, cùng kề vai sát cánh gần như nửa ôm hắn vào, tức thì khiến cho hai gò má Trùng Nhi đỏ bừng lên, "Không chỉ là một chút bụi, tấm nệm của bọn họ đã bị Đầu to phun lửa đốt cháy ra rất nhiều lỗ thủng, cái này... Một lát nữa bọn họ trở về nhìn thấy được, ngươi cứ nói là Hứa Phí không cẩn thận gây ra."

Trùng Nhi a một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt khó xử, lắc đầu, thể hiện không thể vu oan công tử nhà mình.

Dữu Khánh: "Ngươi còn không có nhìn ra được sao? Công tử nhà ngươi hiện tại rất được chào đón, một đám thí sinh đều phải nịnh bợ hắn, nếu như hắn nói là mình lỡ tay, mọi người khẳng định rất khoan dung, nhưng ta thì khác."

"Thế nhưng là... Thế nhưng là..." Trùng Nhi cúi đầu, lại rất khó xử mà lắc đầu.

Dữu Khánh: "Không bảo ngươi đổ oan cho công tử nhà ngươi. Bây giờ ngươi lập tức đi tìm Hứa Phí, âm thầm nói cho hắn biết tình huống, cứ nói là ta nói, hắn sẽ đồng ý để ngươi nói như vậy. Có hiểu không?"

Trùng Nhi thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu.

Dữu Khánh buông lỏng hắn ra, nhấc chân đạp một cước vào mông hắn, "Nhanh đi đi."

Lảo đảo hai bước, mặt Trùng Nhi lại đỏ lên, trước tiên chạy đến một bên rất nhanh thu dọn hộp thức ăn, rồi mới vội vàng rời đi...

----- bachngocsach -----

Trong một phòng nhỏ tại trạm dịch, ghép lại một cái bàn dài, tụ tập hơn mười tên thí sinh.

Nâng ly chạm chén tại đây cơ hồ đều là có thành tích thi Hương xếp hạng phía trước, gồm cả Giải Nguyên lang Chiêm Mộc Xuân ở trong đó.

Cũng có ngoại lệ, thí dụ như Hứa Phí, thí dụ như bốn người Tô Ứng Thao, thành tích thi Hương cũng không vào được trước hai mươi.

Nhưng ngoại lệ tự nhiên có lí do ngoại lệ, đây vốn là yến tiệc khoản đãi Hứa Phí, mà bốn người Tô Ứng Thao thì là tham gia khởi xướng, mặc dù dùng danh đầu Chiêm Mộc Xuân làm chủ, trên thực tế bỏ tiền chính là bốn kẻ bọn hắn, là nửa cái người làm chủ tự nhiên có tư cách có mặt tại đây.

Trong tiệc, mọi người hỏi Hứa Phí những gì trải qua mấy ngày nay.

Ngoại trừ cười khổ, Hứa Phí cũng không tiện nói cái gì, mượn cớ có một số việc chưa được quan viên hộ tống đồng ý thì hắn không tiện nói lung tung.

Mọi người rõ ràng không biết gì nhưng trong nháy mắt lại giống như đã ngầm hiểu tất cả, tự cho là thật sự đã hiểu ẩn ý trong đó.

Vài chén rượu xuống bụng, hứng thú nổi lên, Tô Ứng Thao cuối cùng đã nhắc tới nội dung mà mọi người đều cảm thấy hứng thú, về bóng dáng thanh lịch tao nhã cưỡi ngược rời đi ngoài trạm dịch - Thiết Diệu Thanh.

Hứa Phí y nguyên đùn đẩy không chịu nhiều lời, cũng chính là không muốn rước lấy phiền phức cho bản thân mình, nói là ngay cả dung mạo thực của Thiết Diệu Thanh mình cũng chưa từng thấy qua, mọi người không tin, chỉ đành chịu phạt rượu.

Đêm đó, lại lục tục có người đến phòng bái phỏng Hứa Phí, dẫn đến trong phòng có phần náo nhiệt.

Thu mình tựa vào tường ngồi trên giường trong góc, Dữu Khánh xem như đã nghe được một ít tình hình gần đây của đội ngũ đi thi.

Nói về việc số lượng đội ngũ hộ tống đã giảm đi, cũng thả lỏng phòng ngự rồi.

Nói về việc triều đình phái người đến trấn an mọi người, nói là chủ mưu phía sau trận tập kích thí sinh đã bị Ti Nam phủ giải quyết, chặng đường còn lại sẽ không có nguy hiểm tương tự nữa.

Chỉ nói Ti Nam phủ đã giải quyết vấn đề, không nói sự việc do Ti Nam phủ gây ra.

Quan trọng nhất là triều đình vì an ủi mọi người, thông báo một tin tức rất tốt có lợi ích trọng đại.

Cân nhắc đến việc thí sinh Liệt Châu bị chấn động kinh sợ, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy khi thi Hội, hoàng đế bệ hạ đặc biệt khai ân, tăng thêm cho thí sinh Liệt Châu năm cơ hội đề danh Bảng Vàng.

Ngoài ra, việc lựa chọn trúng tuyển này —— sẽ do chính tay Hoàng đế ngự bút phê duyệt.

Nói cách khác, sau khi có kết quả thi Hội, nếu như triều đình dự định tuyển chọn một trăm người xếp đầu, vậy thì sau khi lựa chọn đủ một trăm sẽ tiếp tục tuyển chọn năm thí sinh Thí sinh Liệt Châu nữa trúng tuyển.

Điều này có nghĩa là trong nhóm thí sinh Liệt Châu lần này, nếu thành tích thi cử đạt vị trí thứ một trăm năm mươi, thậm chí là thứ hai trăm hay ba trăm đều có cơ hội đề danh Bảng Vàng, dù sao thí sinh Liệt Châu không có khả năng đúng lúc chiếm được xếp hạng một hai ba bốn năm ngay sau hạng một trăm, khẳng định sẽ bị thí sinh của châu khác tách ra.

Cho nên năm danh ngạch này có ý nghĩa không phải chuyện đùa, đem tới cơ hội cho rất nhiều người, thực sự là tin tức rất tốt khiến thí sinh Liệt Châu mừng rỡ như điên, đều khen bệ hạ anh minh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện