Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh

Chương 24



Đổng Vi ngủ ngon lành trên máy bay. Dù đang chìm trong giấc ngủ, cô vẫn nắm lấy tay của Hồ Vân Linh.

Đổng Vi tựa như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, sợ khi mình vừa mở mắt, tất cả mọi thứ đều chỉ là giấc mộng của cô.

Hồ Vân Linh nghiêng mặt nhìn Đổng Vi, lúc bà đi cô vẫn còn quá nhỏ, đôi bàn tay cũng nhỏ nhắn, chạm vào chẳng có lấy chút thịt, bây giờ lớn rồi, bà có thể nắm được tay cô, nhưng nó vẫn y như vậy.

Bà đã suy nghĩ kỹ, đợi lúc bà và Vi Vi ở cùng với nhau, bà sẽ nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho cô.

Nhưng ngộ ngỡ cô phát tướng lên, rồi ảnh hưởng xấu đến sự nghiệp thì làm sao?

Hồ Vân Linh nhất thời chìm đắm trong sự bối rối ngọt ngào.

Những đám mây lớn lướt qua, máy bay dần dần đáp xuống, Hưng Nam đã gần ngay trong gang tấc.

Hồ Vân Linh lấy tay vuốt những sợi tóc bên tai Đổng Vi về phía sau, dịu dàng nói: “Vi Vi, chúng ta đến nhà rồi.”

Hàng mi của Đổng Vi nhấp nháy, sau đó mở mắt ra, tay cô không tự chủ được mà nắm chặt lấy tay Hồ Vân Linh hơn một chút.

Bà cười, mắng yêu Đổng Vi: “Đứa bé ngốc này, tay đầy mồ hôi thế kia mà còn nắm chặt vậy.”

Miệng bà nói thế, nhưng lại siết chặt tay Đổng Vi hơn.

Đổng Vi thở phào nhẹ nhõm, “Đến Hưng Nam rồi ạ?”

“Đúng thế.” Hồ Vân Linh bỗng nhiên có chút nôn nao, bà đã quá lâu không trở lại rồi.

“Mẹ.” Đổng Vi gọi Hồ Vân Linh, bà bèn quay đầu mỉm cười, “Được rồi, xách vali đi, mẹ bảo đảm sẽ nuôi con trắng trẻo mập mạp.”

“Nếu vậy quản lý của con sẽ tức chết mất.” Đổng Vi nỉ non như vậy, nhưng sự vui vẻ trên mặt lại rõ mồn một.

Hưng Nam vẫn ẩm ướt và ấm áp như xưa, chỉ có điều sự hanh khô đã giảm bớt rất nhiều trong cái nóng này, ở đây cũng đang chào đón mùa thu thuộc về riêng Hưng Nam.

Hồ Vân Linh có hơi lo lắng khi thấy Đổng Vi chỉ mặc mỗi chiếc áo dây mỏng manh: “Con mặc ít như thế, không lạnh sao?”

Khuôn mặt Đổng Vi hiện lên ý cười: “Lạnh gì đâu ạ, từ nhỏ con đã sợ nóng, cái này không phải mẹ không biết.”

“Đúng vậy, lúc nhỏ, ngày nào con cũng mặc áo ba lỗ nhỏ của con trai, cứ bị mẹ mắng cho khóc bù lu bù loa mới chịu đi thay áo quần.” Hồ Vân Linh nhớ đến Đổng Vi của ngày xưa, ý cười không thể nào dừng lại được, “Nếu không phải mẹ cấm thì con sẽ đi bơi cùng đám con trai suốt ngày mất thôi.”

Hai mẹ con xuống máy bay, Đổng Vi vốn nghĩ Tiểu Trần sẽ đến đón cô, kết quả lại là Chu Hoài Ngọc.

Hơn một tháng trời không gặp, Đổng Vi cũng sắp quên mất anh ta rồi.

Chu Hoài Ngọc chủ động xách vali trong tay của bọn họ, khóe môi mang nụ cười hiền hòa hoàn mĩ: “Hôm nay Tiểu Trần có hơi sốt, nên anh cho cô ấy nghỉ phép.”

“Chúc mừng em, Vi Vi, xem ra mắt nhìn của anh quả thật không tồi nhỉ.”

Tâm trạng của Đổng Vi rất tốt, cô gật gù: “Đúng vậy, mắt nhìn của tiểu Chu tổng đúng là không tồi.”

Chu Hoài Ngọc để vali lên xe, “Người này là?”

“Tôi là mẹ của Vi Vi, nên xưng hô thế nào với cậu đây?”

Hồ Vân Linh đã ở nhà họ Tang lâu như thế, khí chất trên người bà quả thật không cần nói nhiều.

Ánh mắt Chu Hoài Ngọc lóe lên, “Chào bác gái, cháu là Chu Hoài Ngọc.”

Đổng Vi ở môt bên nói: “Mẹ à, đây là tiểu Chu tổng của công ty con.”

“Bác gái cứ gọi cháu Hoài Ngọc là được rồi, không cần xa lạ thế đâu ạ.”

Hồ Vân Linh nghe Đổng Vi và Chu Hoài Ngọc nói chuyện, trong lòng cũng hiểu rõ, “Tiểu Chu tổng khách sáo quá, gọi tên thật sự không thể được. Tiểu Chu tổng quan tâm cấp dưới như vậy, quý công ty nhất định ưu tú vô cùng. Lần này Vi Vi có thể giành được giải nhất không thể thiếu sự chỉ dạy của công ty.”

Bà ở bên cạnh Tang Dụ lâu như vậy, vậy mà những lời quá khôn khéo bà vẫn không biết nói, nhưng để nhắc nhở thân phận của Chu Hoài Ngọc thì vẫn dư sức.

Quả nhiên Chu Hoài Ngọc không bám lấy vấn đề xưng hô này nữa, anh tốt bụng nói: “Bác gái gọi gì cũng được ạ, chúng ta lên xe trước đi.” 

Hồ Vân Linh gật đầu: “Tiểu Chu tổng thật là chu đáo quá.”

Chu Hoài Ngọc cười khổ, “Không thể nói chu đáo được, nếu không thì lúc cô ấy tham gia cuộc thi cháu đã tháp tùng đi theo rồi.”

“Công ty vừa đúng lúc lại có một dự án ở nước ngoài, tháng này có sự chênh lệch múi giờ với trong nước, khiến cho mỗi lần cháu gọi điện thoại đều sợ ảnh hưởng Vi Vi nghỉ ngơi.”

Anh nhìn gương chiếu hậu, đôi mắt dịu dàng qua mặt gương lại mang thêm vài phần thâm tình: “Không biết Vi Vi có giận cháu không.”

Hồ Vân Linh có chút lạ thường, trước đây bà cho rằng Chu Hoài Ngọc là người theo đuổi, nhưng nghe lời của Chu Hoài Ngọc, lẽ nào Vi Vi cũng có hứng thú với cậu ta?

Đổng Vi cau mày: “Tiểu Chu tổng bận trăm công nghìn việc, tôi sao có thể giận được.”

Cô càng nói như vậy thì càng chứng tỏ giữa hai người dường như có chút gì đó mờ ám.

Khóe mắt Chu Hoài Ngọc lộ ra một nụ cười mưu mô xảo quyệt.

“Vi Vi, em nghỉ ngơi vài ngày trước đi, công ty đang lên kế hoạch tổ chức tiệc mừng chiến thắng cho em, đến lúc đó nhớ tham gia đấy.”

Chu Hoài Ngọc cao ráo đẹp trai, dáng vẻ cúi đầu rũ mắt cũng trở nên cực kỳ dịu dàng và tao nhã.

“Được, cảm ơn tiểu Chu tổng.” Đổng Vi treo nụ cười lịch sự trên mặt, đợi sau khi Chu Hoài Ngọc đi thì cô liền chán nản, vùi đầu lên vai Hồ Vân Linh nũng nịu, “Mẹ con mệt quá.”

Bà vuốt v e mái tóc mềm mại của con gái, đôi lông mày cau lại: “Mẹ có cảm giác không tốt về người này.”

Bà không hề cảm nhận được nhiều tình yêu với Đổng Vi ở trên người Chu Hoài Ngọc, mà nó giống khao khát chinh phục hơn, dáng vẻ như đối xử với con mồi.

Mục đích quá mạnh mẽ.

“Con biết, anh ta chính là một lão hồ ly, cũng không biết anh ta đang tính toán cái gì.” Đổng Vi giả vờ nhỏ bé ôm chặt eo của Hồ Vân Linh, “Vậy nên con mệt quá, muốn mẹ làm thật nhiều đồ ăn ngon cho con.”

“Được, đi nào, xách đồ lên tầng thôi.”

Hiện tại Đổng Vi đang ở trong ký túc công ty chuẩn bị cho cô, Hồ Vân Linh vừa vào đã thấy váy vóc vứt bừa trên giường, quở trách nói: “Quần áo bỏ tứ tung, cũng chẳng cất vào tủ cho đàng hoàng.”

Bà vừa nói vừa giúp Đổng Vi dọn dẹp áo quần, sau đó lại đi đến tủ lạnh trong phòng bếp xem có thức ăn gì.

“Chỉ có rau thôi sao?” Hồ Vân Linh nhìn tủ lạnh lại muốn nói Đổng Vi, nhưng bà sợ cô cảm thấy phiền nên bèn lấy rau ra, “Gần đây có siêu thị nào không? Lát nữa mẹ ra ngoài mua ít thức ăn.” 

“Con không biết, để con gọi điện hỏi Tiểu Trần.” Sau khi cô hỏi Tiểu Trần xong, đang chuẩn bị ra ngoài mua đồ cùng Hồ Vân Linh thì chuông cửa lại reo lên.

Đổng Vi mở cửa, lại nhìn thấy Chu Hoài Ngọc.

“Tiểu Chu tổng?”

“Vừa hay anh vẫn còn ở công ty, thư ký gọi đồ ăn ngoài cho anh hơi nhiều, bèn mang qua đây cho hai người nếm thử.” Chu Hoài Ngọc xách đồ trong tay, lách người đi vào trong nhà. “Bên trong là kaiseki kiểu Nhật*, bác gái chắc ăn đồ Nhật nhỉ.”

*怀石料理: hay kaiseki-ryōri là một loại hình ẩm thực truyền thống của Nhật Bản, có đặc trưng là sử dụng nguyên liệu theo từng mùa và sự phối hợp tinh tế giữa các món ăn.

Anh đến khéo thật, trong lòng Đổng Vi cảm thấy khó xử nhưng cũng không nói gì. Hai mẹ con vẫn duy trì thái độ khách khí xa cách, dường như Chu Hoài Ngọc cũng không để ý nói: “Cứ cảm thấy từ sau khi cuộc thi kết thúc, Vi Vi đã trở nên xa lạ với cháu hơn rất nhiều.”

Đổng Vi lắc đầu: “Vốn tôi đã không thân thiết gì anh mà.”

Chu Hoài Ngọc có chút không chống đỡ được câu này của Đổng Vi, anh đành gật đầu: “Anh đường đột quá rồi.”

Sau đó thái độ của anh không còn mập mờ như vậy nữa, Đổng Vi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tiến lùi có chừng mực, tỏ ra rất thành thạo.

Chu Hoài Ngọc vừa đi, Đổng Vi liền gọi điện thoại cho Tô Như, “Chị Như, em muốn đổi một trợ lý.”

Phía Tô Như dường như rất bận, nên cũng chẳng nói nhiều mà đồng ý luôn, “Em tự chọn người, hay là chị giúp em chọn?”

“Em có thể tự chọn à?”

“Ừ, chọn xong thì nói với chị.”

Đổng Vi nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đã tắt, cô nghĩ đến Xuân Hạ, nhưng không biết Xuân Hạ có đồng ý học cách vận hành của Nhược Hoa không.

Hồ Vân Linh cũng đoán được có lẽ cô trợ lý nhỏ kia của Đổng Vi đã nói với Chu Hoài Ngọc, trong lòng bà có chút lo lắng: “Con cứ thế đổi người, liệu trong lòng Chu Hoài Ngọc có cảm thấy không vui không?”

“Dù anh ta không vui đi nữa cũng sẽ không gây khó dễ cho con.” Đổng Vi nói.

Người xem trọng mặt mũi như Chu Hoài Ngọc làm sao có thể đến chất vấn cô được.

“Vi Vi à, vậy chúng ta có cần phải tự thuê nhà không?”

Hồ Vân Linh cảm thấy, dù Chu Hoài Ngọc là cấp trên của Đổng Vi, nhưng đợi đến lúc Đổng Vi ra sống ở ngoài rồi, cậu ta sẽ không tìm thấy Vi Vi dễ dàng thế nữa.

Có điều khi bà nói xong lại cảm thấy có chút đường đột: “Vừa rồi mẹ cũng chỉ tiện miệng nói, nếu con không muốn, chúng ta cứ sống ở đây.”

“Sao con lại không muốn chứ.” Đôi mắt của Đổng Vi bỗng chốc sáng bừng lên, giống như hai dòng nước mát sạch sẽ, cô kích động đến nỗi nói cũng có chút th ở dốc: “Con muốn ngôi nhà của mình!”

“Một ngôi nhà thuộc về riêng con và mẹ!”

Hồ Vân Linh cũng bật cười, “Ừ, con luyện tập cho tốt, mẹ ra ngoài tìm nhà, sau đó sẽ cùng vào ở trong ngôi nhà của chúng ta.”

“Vâng ạ!” Đổng Vi ra sức gật đầu.

***

Nhược Hoa đúng là đã tổ chức một bữa tiệc mừng cho Đổng Vi, có thể thấy bọn họ chú trọng cuộc thi Người mẫu Tinh anh Thế giới đến thế nào.

Xung quanh có rất nhiều người chúc tụng, Đổng Vi hết cách, đành uống nhiều thêm vài ly rượu. Đầu óc cô có chút xây xẩm, đứng cũng không vững, thiếu chút nữa đã đụng phải ly rượu trên tay người phục vụ bên cạnh.

Một bàn tay nữ bỗng nhiên kéo cô, Đổng Vi đứng thẳng người lại, sau đó liền xin lỗi người phục vụ.

Nếu như ly rượu đó đổ lên người cô thì đúng là trò hề.

Người phục vụ cũng kinh hồn bạt vía, liên tục nói không sao.

Cô gái nhìn Đổng Vi dường như đã tỉnh rượu hơn một chút bèn buông tay, lúc chuẩn bị đi thì bị Đổng Vi kéo tay lại.

“Đi nhanh thế làm gì? Tôi vẫn chưa cảm ơn cô mà.”

Vương Thiến quay người, khuôn mặt phiếm hồng, giọng nói cứng rắn: “Không cần cảm ơn, chúc mừng cô đã chiến thắng cuộc thi nhé.”

Đổng Vi nheo mắt mới nhìn rõ đối phương là ai, hóa ra là người mẫu bị cô quật ngã lúc trước.

“Vẫn phải cảm ơn cô.” Đổng Vi không ngờ cô ấy sẽ giúp mình. Cô cười híp mắt dùng chút sức kéo cô gái đang bối rối kia vào lòng, rồi ôm chặt cánh tay của cô ấy: “Tôi say rồi, dìu tôi đi mà.”

Giọng nói của cô vừa nhẹ vừa mềm mỏng, hơn nữa còn mang theo mùi rượu nồng đượm, khiến cho cả người Vương Thiến cứng đờ. Sau đó có lẽ cảm thấy Đổng Vi đã say thật, cô bèn nghe lời mà đỡ lấy cô ấy.

“Đưa tôi ra ngoài hóng gió đi.”

Vương Thiến có chút tức giận, tại sao cái người này say rồi cứ muốn kề sát tai người ta để nói chuyện chứ! Cô bực dọc quay đầu nhìn đôi mắt lấp lánh của Đổng Vi, những lời định nói lại trở nên lắp bắp: “Cô...cô tránh xa tôi ra, đừng sáp vào tôi nói chuyện nữa, tôi đâu phải đàn ông.”

Nhìn thấy người mẫu khác lại đến kính rượu Đổng Vi, Vương Thiến lập tức hung dữ nói: “Không thấy cô ấy say khướt rồi hả?”

Đổng Vi nén cười, giả vờ say đi theo Vương Thiến ra ngoài.

Không khí bên ngoài rất trong lành, Đổng Vi thở ra một hơi, giọng nói tỉnh táo: “Vì cô là con gái nên tôi mới gần gũi cô vậy đó. Trên người Thiến Thiến thật thơm.”

“Cô...cô đang tỉnh sao?”

Vương Thiến trợn tròn mắt, cô vốn cho rằng Đổng Vi đã say rồi nên mới tiếp cận cô, rồi còn đùa giỡn cô, bây giờ mới phát hiện ra cô ấy không hề say, vả lại còn nhớ đến mình.

“Cô có biết tôi là ai không?”

“Biết chứ, cô là Tiểu Thiến Thiến cute đáng yêu.” Khuôn mặt Đổng Vi có chút ngà ngà say, ngoại trừ giọng nói mềm mại ra, còn lại quả thực không giống như đang say xỉn.

“Đừng gọi tôi như thế!” Vương Thiến vừa phẫn uất, đồng thời vừa tràn đầy nghi hoặc, cuối cùng không nhịn được hỏi, “Cô không để ý lúc trước tôi… lúc trước tôi đối xử với cô như thế một chút nào sao?”

“Nếu như tất cả mọi chuyện đều ghi hận trong lòng, vậy thì tôi đã sớm tức chết rồi. Nhưng mà những người cười nhạo tôi trước đây, tôi đều đã dạy dỗ bọn họ một trận.”

Vậy nên quật ngã cô đã là nhẹ lắm rồi.

Vương Thiến bỗng tưởng tượng ra câu nói này một cách khó hiểu.

“Không ghi hận, thế tại sao lại thân thiết với tôi?” Vương Thiến không phải đồ ngốc, trước kia cô đã đắc tội với Đổng Vi, bây giờ cô ấy lại đoạt giải, những người trong công ty thức thời* nhất kia có lẽ sẽ xa lánh cô, nhưng đêm nay Đổng Vi khoác tay cô chính là nói rõ với tất cả mọi người rằng giữa bọn họ chẳng có kẽ nứt nào cả.

*Nguyên văn 看菜下碟: nhìn mặt để đối xử với người khác, tức là thái độ và cách ứng xử được đưa ra cho những người khác nhau, chỗ này mình thấy từ thức thời thể hiện khá đúng nên đã chọn nó.

“Vì cô dễ thương đó mà.” Đổng Vi mỉm cười, cô ấy chấp nhận kéo cô lại, tất nhiên cô cũng phải báo đáp cô ấy.

Mặt Vương Thiến càng đỏ hơn, “Cô say thật rồi, tôi đi đây, nếu cô không muốn uống rượu tiếp nữa thì tìm Tô Như, chị ấy không thể không quản cô.”

Đổng Vi nhìn bóng dáng chạy đi của Vương Thiến, vui ơi là vui, cô gái nhỏ này quả thật là đáng yêu.

“Vi Vi.” Chu Hoài Ngọc không biết chui từ đâu ra gọi cô, nụ cười trên mặt cô liền thu lại, khách sáo nói: “Tiểu Chu tổng.”

Chu Hoài Ngọc cười khổ: “Em có thể đối xử lương thiện với cô ấy như vậy, tại sao lần nào cũng đối xử lạnh nhạt với anh thế chứ?”

Đổng Vi mím môi, nói cho cùng thì Chu Hoài Ngọc vẫn luôn giúp cô, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy rất khó xử.

Nhưng như vậy quả thật có chút không công bằng với Chu Hoài Ngọc.

Chu Hoài Ngọc thấy cô không nói chuyện cũng không làm khó cô nữa, “Em uống nhiều rồi, có thể để anh tiễn em về không?”

Đổng Vi còn chưa mở miệng, gương mặt Chu Hoài Ngọc đã lộ ra vẻ hiu quạnh, cô chỉ cảm thấy có chút đau đầu: “Được, vậy cảm ơn tiểu Chu tổng.”

Cô chuẩn bị nói rõ ràng với Chu Hoài Ngọc ở trên xe.

Nhưng dường như anh đã đoán được cô định nói gì, bèn trực tiếp mở miệng: “Có phải gần đây tôi làm những chuyện khiến em cảm thấy chán ghét không?”

“Cũng không phải, chỉ là tôi không thích như vậy.”

Trong giọng nói của Chu Hoài Ngọc có chút mất mát: “Ừm, anh biết rồi, là anh không chú ý chừng mực.”

Anh càng nói như thế, Đổng Vi càng cảm thấy phiền lòng, nên cô dứt khoát không nói nữa, ngầm thừa nhận lời nói của Chu Hoài Ngọc.

Cô dựa vào cửa xe, mặc dù không say, nhưng vì hơi rượu bốc lên tận đầu nên nhắm mắt một lúc, không ngờ lại ngủ thiếp đi.

Lúc Chu Hoài Ngọc đưa cô đến lầu dưới ký túc liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở đó. Anh dừng xe, nghiêng đầu nhìn Đổng Vi đang ngủ say.

Cô quả rất xinh đẹp, hơn nữa trời sinh tính cách tự do và tốt bụng, không ngừng cám dỗ người khác...khó trách...

Khóe miệng Chu Hoài Ngọc lộ ra một nụ cười, anh khẽ tiến gần Đổng Vi, đưa tay vén tóc bên tai cô lên, gần như là ngửi đến si mê.

Đúng như anh dự đoán, người đàn ông đó tiến lại gần chiếc xe, trên khuôn mặt bình tĩnh mang theo sự tức giận.

“Xuống xe.” Thịnh Kình Việt nghiến hai chữ ra khỏi yết hầu, giống như là tiếng rống của dã thú.

Biểu cảm trên mặt Chu Hoài Ngọc có thể nói rất vui vẻ, anh xuống xe, đối mặt với Thịnh Kình Việt.

Hai người cao xấp xỉ nhau, trong lúc đường đột, hai người có phần giống nhau ở một góc độ nào đó.

Gân xanh nổi lên trên cổ của Thịnh Kình Việt, lời còn ở trong miệng, nhưng sau khi nghe giọng nói của người con gái vang lên, thì toàn bộ đều tan biến.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Giọng nói của Đổng Vi ngà ngà say, cô bị đánh thức bởi giọng nói của Thịnh Kình Việt.

Chỉ là khi vừa mở mắt, cô còn cho rằng mình nhìn nhầm khi thấy Thịnh Kình Việt và Chu Hoài Ngọc đứng cùng nhau.

Đổng Vi tò mò quan sát hai người, Thịnh Kình Việt lập tức lùi về sau, hơi nghiêng mặt sang bên.

Trong khi đó, Chu Hoài Ngọc chẳng có gì bất thường, anh ôn hòa giải thích: “Vừa rồi em ngủ thiếp đi, anh chuẩn bị gọi em tỉnh dậy thì sau đó người này...”

Nói đến đây anh dừng lại một lát rồi tiếp tục: “Người này hình như đã hiểu lầm gì đó, nhưng dù sao đã đưa em đến nơi rồi thì anh về trước nhé.”

Đổng Vi gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Sau khi Chu Hoài Ngọc rời đi, Thịnh Kình Việt tiến hai bước lại gần Đổng Vi, nhưng cô lại lùi về sau một bước.

Thấy cử động của người con gái, Thịnh Kình Việt bèn dừng lại, có chút khó khăn hỏi: “Em thích hắn ta sao?”

“Tôi thích ai thì liên quan gì đến anh.” Ngón chân của Đổng Vi vô thức xoay tròn trên mặt đất.

Cổ họng Thịnh Kình Việt thắt lại, anh muốn Đổng Vi đừng thích hắn ta, nhưng lại nhận ra rằng, bây giờ anh chẳng có lập trường gì để nói những lời ấy.

Đổng Vi không biết Thịnh Kình Việt tìm cô làm gì, lẽ nào muốn hỏi cô tại sao về mà không nói với anh ấy ư?

Cô lắc đầu nguầy nguậy, cô chẳng nghĩ ra được điều gì khác ngoại trừ cái này.

Cô thấy tay Thịnh Kình Việt đặt ở trong ngực, ánh mắt cô mang theo chút tò mò, rồi sau đó thấy anh lấy ra một túi giấy từ trong lòng đưa đến trước mặt cô.

Mùi thơm ngọt ngào béo ngậy tỏa ra theo túi giấy đầy cám dỗ.

Đôi mắt của anh chàng tựa như hồ nước được gột rửa qua, nó thuần khiết cao ngạo nhưng còn mang theo một tia thấp thỏm, “Đi đường ngửi thấy mùi hạt dẻ, thế nên muốn mua một gói mang về cho em ăn thử.”

Anh nhìn thấy cái gì đẹp, cái gì ngon thì điều nghĩ đến đầu tiên trong lòng chính là muốn chia sẻ cho cô.

Trái tim bị men rượu làm cho đập dữ dội. Lúc cô phản ứng lại thì đã nhận lấy cái túi rồi...

Còn đôi mắt của đối phương bỗng nhiên sáng bừng lên, sự thâm tình giữ trong ánh mắt.

Cô giống như bị nóng phỏng tay, cứ thế ôm lấy túi giấy, xoay người chạy lên lầu.

Khi lên đến nơi, Đổng Vi mở túi giấy ra, nhìn thấy những hạt dẻ bên trong đã được cạy miệng, trông như hình mặt cười. Lớp vỏ bóng loáng bên ngoài được phủ một lớp đường, nhân hạt dẻ vàng óng ánh, cắn vào trong miệng vừa mềm vừa dẻo, thơm ngọt ngon miệng.

Đổng Vi ăn một cái rồi lẩm bẩm một tiếng quê mùa, nhưng sau đó lại ăn liên tục vài miếng nữa.

***

Vòng chung kết toàn cầu sẽ được tổ chức tại Luân Đôn, lần này do đích thân Tô Như dẫn Đổng Vi đi. Toàn bộ Nhược Hoa đều rất xem trọng cuộc thi lần này, nếu như bộc lộ tài năng trong cuộc thi, vậy cũng xem như là đã lọt vào hàng ngũ siêu mẫu.

Thịnh Kình Việt rất quan tâm đ ến tin tức của Đổng Vi. Khi anh biết được cuộc thi được tổ chức tại Luân Đôn liền muốn đi theo, nhưng lại bị quản lý câu lạc bộ buộc phải ở lại câu lạc bộ.

“Rốt cuộc cậu có muốn tham gia cuộc thi nữa không đây? Nếu cậu còn vắng mặt, e rằng câu lạc bộ của chúng tôi cũng không thể chứa nổi người tầm cỡ như cậu nữa đâu!”

Thịnh Kình Việt ngậm miệng không nói gì. Anh muốn tham gia cuộc thi, cô gái của anh đang không ngừng tiến về phía trước, anh cũng phải trở nên ưu tú hơn nữa mới có thể xứng đáng với cô.

Anh biết cuộc thi ở Luân Đôn là cuộc thi mang tính toàn cầu, anh lo cô sẽ lo âu, sẽ căng thẳng.

Anh chỉ muốn nói với cô rằng, cô là tuyệt nhất.

Nhưng anh chỉ có thể biết được một ít tin tức từ trong những thông tin vụn vặt trên mạng.

Anh biết cô là người mẫu Trung Quốc duy nhất trong cuộc thi lần này. Cuộc thi lần này sẽ có rất nhiều đối thủ mạnh.

Vì vậy khi Đinh Phi Vũ đến tìm anh muốn hùn vốn sáng lập câu lạc bộ, anh đã đồng ý ngay tắc lự.

“Cậu đồng ý sảng khoái thế sao?” Đinh Phi Vũ có chút không dám tin. Anh đã nhìn thấy Thịnh Kình Việt lái xe đua trên đường núi ở Hoa Kinh, vì vậy anh tin tưởng kỹ thuật của cậu ấy.

Nhưng Thịnh Kình Việt lại chẳng hiểu gì về anh, cứ thế đồng ý một cách dễ dàng như vậy sao?

Mở câu lạc bộ không phải là chuyện đơn giản.

“Muốn thành lập đội xe của mình ư?”

“Đúng thế, tuy rằng bây giờ tay đua cộng thêm tôi cũng chỉ có cậu. Đám bạn kia của tôi chỉ chơi nghiệp dư thôi, không đáng tin cậy.” Đinh Phi Vũ suy nghĩ nói.

“Khi nào đi Luân Đôn?”

“Hả?” Đinh Phi Vũ hoàn toàn không thể bắt kịp tiết tấu của Thịnh Kình Việt.

Thịnh Kình Việt cau mày: “Không phải cậu nói đi Luân Đôn xem giải công thức Renault sao?”

“Đúng, tôi nói cho cậu nhé, tôi thành lập câu lạc bộ tuyệt đối không phải để chơi, mà tôi nhắm đến tham gia đấu giải. Sau này, đội xe của chúng ta sẽ phấn đấu để được nổi tiếng trên toàn thế giới! Năm nay đi xem giải công thức Renault, có lẽ năm sau sẽ là đội chúng ta đi tham gia.”

“Cậu biết có rất nhiều tay đua trực tiếp nhảy qua giải F3, trực tiếp tham gia giải đua xe F1 sau khi nổi danh ở cuộc thi công thức Renault chứ? Vậy nên giải đua xe này chúng ta nhất định phải tham gia.” Rõ ràng câu lạc bộ còn chưa thành lập, thế mà Đinh Phi Vũ hễ mở miệng là lại đội xe của chúng ta rồi.

Thịnh Kình Việt miễn cưỡng nghe hết lời Đinh Phi Vũ nói: “Vậy lúc nào đi Luân Đôn?”

Đinh Phi Vũ thấy Thịnh Kình Việt tích cực như vậy thì cũng trở nên tích cực theo, “Đi, đi ngay bây giờ.”

Tháng 11, trời Luân Đôn có những cơn mưa phùn khác với Hưng Nam.

Thịnh Kình Việt đứng trên đường đua, quan sát những tay đua đang chuẩn bị với vẻ mặt nghiêm túc.

Hôm nay là ngày Đổng Vi thi, mặc dù anh không nhìn thấy cô, nhưng dường như chỉ cần ở chung một nơi với cô, trái tim anh tựa hồ gần cô hơn một chút.

“Từ giờ đến cuộc thi còn vài ngày nữa, những người liên quan sẽ đến xem đường đua.”

Đinh Phi Vũ chậc chậc hai tiếng, thực ra anh cảm thấy Thịnh Kình Việt là người khá quyết đoán. Mặc dù anh biết mình cũng chẳng đáng tin cậy, nhưng còn tốt hơn Thịnh Kình Việt ở cái câu lạc bộ bé xíu ở Hưng Nam đó, hơn nữa ở đó còn chẳng cho Thịnh Kình Việt tài nguyên.

Nếu như Thịnh Kình Việt ở câu lạc bộ của anh, anh nhất định sẽ tạo điều kiện cho cậu ấy.

“Cậu tự tin chứ?” Đinh Phi Vũ hỏi một câu.

“Ừm.” Thịnh Kình Việt trầm giọng đáp, Định Phi Vũ cũng không hề cảm thấy cậu ấy khoe khoang, gật gù: “Được, đợi ngày thi đấu rồi chúng ta lại đến.”

Lúc hai người rời đi thì thấy một nhóm người đứng bên lề đường đua giơ điện thoại lên, không biết đang xem gì.

Đinh Phi Vũ nghe vài câu mới biết, thì ra hôm nay bạn gái của tay đua đó tham gia cuộc thi người mẫu. Anh ta thấy điểm số của bạn gái mình thấp hơn người khác nên đang tức tối mắng người.

Anh cười một lúc: “Bạn gái của tay đua đó là người mẫu xe, vừa rồi còn đang khoe mẽ, bây giờ lại bắt đầu chửi bậy rồi.”

Bước chân của Thịnh Kình Việt dừng lại.

Anh cũng hiểu người đó đang nói gì.

Hắn đang mắng Đổng Vi.

“Đứa con gái Trung Quốc đó có gì tốt chứ! Ngực có to bằng bạn gái ông đây không? Mông có cong bằng bạn gái ông đây không? Tự đắc đè bẹp bạn gái ông, ngày nào đó nhất định phải lôi cô ta qua...”

Bỗng nhiên bốp một tiếng, người đó lãnh một cú đấm vào mặt, chiếc điện thoại văng ra khỏi tay rồi rơi xuống đất.

“Khốn kiếp!” Người đó ôm mặt, nhìn về phía Thịnh Kình Việt.

Đinh Phi Vũ khiếp đảm, anh vẫn luôn cảm thấy Thịnh Kình Việt là một người lý trí, giờ không biết tại sao lại tức tối đến thế.

Đám người nọ rõ ràng là một đội, nhìn thấy Thịnh Kình Việt động thủ liền xúm lại ngay lập tức, vài người đẩy Thịnh Kình Việt mấy cái.

Nhân viên bảo vệ ở quanh đó dường như đã chú ý đến sự ồn ào ở bên này, âm thầm bước đến hướng này.

Đối phương không dám ra tay, mà chỉ tức giận nhìn Thịnh Kình Việt.

Cái người bị đánh bước ra, nhổ ra một ngụm máu, hắn ta cũng chú ý bảo vệ đang nhìn về phía này, sau đó quan sát Thịnh Kình Việt một lượt, “Tay đua?”

Định Phi Vũ nở ra một nụ cười xu nịnh: “Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi. Anh ta nhận nhầm người, nhầm người thôi.”

Tuy nhiên, Thịnh Kình Việt nhìn người kia bằng ánh mắt hung ác nham hiểm: “Kỹ thuật không bằng người ta, thua thì chính là thua.”

Tay đua nọ phản ứng lại, mắng chửi một câu: “Mày quen cô ả người Trung Quốc đó? Ông đây cứ muốn chửi nó...”

Thịnh Kình Việt tiến lên hai bước, những người của đội xe kia liền ra tay trước, vài nhân viên bảo vệ người Anh lập tức rút máy chích điện ra: “Các cậu đang làm gì thế?”

Trên mặt Thịnh Kình Việt có vết thương, người của đội xe nhìn thấy bảo vệ đến liền thu tay lại: “Không có gì, chúng tôi đều là tay đua, chỉ là đang học hỏi nhau thôi.”

“Mày là tay đua phải không? Ở đây không cho phép đánh nhau, nếu không tao nhất định đánh cho đầu mày nở hoa. Nào đến đây thi so tài cùng tao, nếu thua thì vài ngày nữa mày phải tự động rút khỏi giải đua xe công thức Renault, thế nào?”

Vừa rồi Đinh Phi Vũ cũng lãnh vài cú đấm, nghe những lời hắn ta nói, anh không kìm được có chút muốn cười. Bọn họ vốn đã chẳng tham gia giải đấu, nhưng anh vừa cười đã đụng phải cơ trên mặt, vì vậy cười có chút khó chịu.

“Nếu mày thua thì tự động mài cái mồm của mày lên đường đua một trăm cái, nó bẩn lắm đấy.” Ánh mắt của Thịnh Kình Việt âm u lạnh lẽo, sau đó sải bước về phía đường đua.

Xe đua đã khởi động, tiếng gầm rú vang dội trên bầu trời của trường đua, bánh xe in hằn từng vết trên đường đua.

Đôi mắt Thịnh Kình Việt kiên nghị, anh chăm chú nhìn về điểm cuối, phảng phất như Đổng Vi đang đứng đó đợi anh chiến thắng trở về.

Anh đạp chân ga mạnh hết cỡ, cô gái của anh đang nở rộ trong hào quang của cô ấy, vậy thì anh nguyện bảo vệ phía sau cô.

Khi chiếc xe đua vượt qua điểm đích, Đổng Vi cũng trở thành quý quân của trận chung kết thế giới.

Đây là thành tích tốt nhất mà người mẫu Trung Quốc đạt được trong cuộc thi lần này.

Thịnh Kình Việt bước xuống xe đua, thấy tay đua đó từ sau đến, ánh mắt anh lạnh nhạt: “Một trăm cái.”

Biểu cảm của tay đua đó thật khó coi, lê nhẹ không chịu động đậy.

Thịnh Kình Việt cũng không thúc giục, anh cầm điện thoại, tìm thấy livestream cuộc thi của Đổng Vi. Khi nhìn thấy thành tích của cô, anh thậm chí còn cảm thấy vui mừng hơn cả khi bản thân thắng cuộc.

Trên livestream, cuộc thi đã kết thúc, Đổng Vi bị một nhóm tạp chí và giới truyền thông vây quanh, hỏi về cảm xúc liên quan đến cuộc thi lần này, cô bèn lần lượt trả lời.

Bên cạnh có người mẫu sau khi trả lời xong câu hỏi, liền lao vào vòng tay của bạn trai, ôm hôn thắm thiết.

Đổng Vi liếc mắt nhìn thì có phóng viên hỏi: “Cô Đổng đang nhớ bạn trai của mình sao?”

Đổng Vi cảm thấy có lẽ cô ấy hết câu hỏi rồi mới đi hỏi câu này, cô lắc đầu nói: “Tôi đã chia tay, tạm thời không có bạn trai.”

“Ồ? Tại sao vậy?”

“Vì tôi không còn yêu anh ấy nữa thôi.”  Đổng Vi mỉm cười.

Đổng Vi vừa nói xong, Tô Như liền đến bảo vệ bên cạnh cô, “Lát nữa chúng tôi còn có việc, tạm thời không nhận phỏng vấn nữa.”

Tay đua nọ vốn đang nghĩ làm thế nào để thoát khỏi cuộc cá cược chà miệng trên nền đất, kết quả nhìn thấy người đàn ông Trung Quốc đó đã lái xe chạy đi.

Tốc độ xe nhanh kinh hồn.

Không yêu nữa à...

Nụ cười hờ hững của người con gái cứ luẩn quẩn trước mắt của Thịnh Kình Việt. Anh còn chưa yêu cô tử tế được một lần, anh còn chưa thực sự hôn cô...

Đổng Vi không ngờ sẽ gặp được Thịnh Kình Việt ở Luân Đôn, Tô Như nhận cuộc gọi của một tạp chí và đang nói chuyện ở bên kia. Cô đang đứng bên lề đường thì nghe một tiếng ầm, một chiếc xe đua vì chạy nhanh quá nhanh nên đã nổ máy trước mặt cô.

Cô giật bắn người, sau đó nhìn thấy Thịnh Kình Việt bước xuống.

Khuôn mặt của Thịnh Kình Việt có vết thương, đôi mắt bình tĩnh và kiềm chế của anh đỏ ửng, trong đó phản chiếu ánh nước ướt át, đau đớn cầu xin.

“Thử thêm một lần nữa được không?”

Thử yêu thêm một lần nữa được không? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện