Bạn Trai Được Gió Lớn Thổi Tới
Chương 39
Editor: Hướng Nhật Quỳ
Lục Hoài Du vốn chưa nghĩ ra phải nói như thế nào, càng không biết nên nói như thế nào.
Ban đầu Chung Minh Cẩn ngủ trên sofa, là anh đã kêu người ta vào, còn ôm cái suy nghĩ dùng người ta làm bùa hộ mệnh nữa cơ.
Bây giờ lại muốn đuổi người ta đi, nên làm thế nào cũng chẳng nói được.
Nhất là khi thấy Chung Minh Cẩn bé nhỏ ngồi ở một góc giường, ôm cái gối chẳng chiếm bao diện tích, khiến anh chẳng thể nói ra mấy câu như “Mày đến sofa ngủ đi” này.
Đúng ở cửa hồi lâu, cuối cùng Lục Hoài Du cũng lặng lẽ thở dài rồi im lặng đi về phía phòng tắm. Chỉ cầu rằng Chung Minh Cẩn tuyệt đối đừng biến thân khi đang ngủ nữa.
Kì cọ trong phòng tắm cả buổi trời, lúc đi ra, Lục Hoài Du đưa ra yêu cầu mà bản thân cho là rất hợp lý: “Đêm qua trước khi khôi phục lại bình thường, chẳng phải mày có dự cảm ư?”
Chung Minh Cẩn buông điện thoại, nghiêm túc gật đầu: “Phải.”
“Lần tới khi mày có dự cảm sắp biến trời về, thì nói trước với tao nhé.”
“Được.”
Lục Hoài Du thấy nó đồng ý thì bỗng thấy nhẽ nhõm ít nhiều. Anh đã đưa ra yêu cầu rồi, lấy tính cách của Chung Minh Cẩn, nếu thật sự có cảm giác, nó nhất định sẽ không cố ý gạt anh.
Một đêm vô sự, sáng hôm sau khi hai người tỉnh lại, chuyện đầu tiên Chung Minh Cẩn làm chính là cúi đầu nhìn tay chân mình, rồi ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Phát hiện mình không có biến trở về, cơ thể vẫn teo nhỏ lại như trước, nó bèn xoay người xuống giường rồi tiếp tục việc luyện kiếm mỗi sáng.
Lục Hoài Du dậy trễ hơn, ngáp một cái nhìn Chung Minh Cẩn mím cặp môi mỏng thành một đường bước vào phòng tắm, sau đó mới nhận ra rằng đối phương dường như có phần chán nản.
Nhưng anh lại mơ hồ cảm thấy có niềm vui nho nhỏ. Nếu Chung Minh Cẩn không thể biến về ngay, anh cũng sẽ không cần phải đối mặt ngay lập tức, bởi anh còn chưa nghĩ ra mình dùng thái độ nào để ở chung với Chung Minh Cẩn đã khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Kết quả không những hôm nay Chung Minh Cẩn không có dấu hiệu khôi phục, mà ngày hôm sau, hôm kia,… Đến khi qua một tuần rồi, mà vẫn không có.
Lúc này Lục Hoài Du đã không muốn nghĩ nên chung sống như thế nào nữa, trái lại còn lo rằng có phải Chung Minh Cẩn gặp chuyện khó xử gì không.
Sau khi Lục Hoài Du tìm được cơ hội thì phần lớn thời gian của cả một ngày đều ngồi cạnh căn nhà gỗ của Chung Minh Cẩn, ấp úng hỏi: “Mày… Không có gì chứ?”
Điều mà mấy ngày nay hai người quan tâm nhất cũng chỉ có chuyện nó khôi phục cơ thể, nên Chung Minh Cẩn bỗng chốc hiểu ra ý nghĩa của câu hỏi này, lắc đầu đáp: “Không có gì đâu.”
“Vậy sao chẳng có động tĩnh gì hết?” Sau khi nói ra câu này, Lục Hoài Du cảm thấy bản thân thật sự rất rối rắm. Ban đầu thì sợ Chung Minh Cẩn khôi phục lại, bởi vì không biết nên ở chung như thế nào, kết quả mấy ngày rồi mà người ta vẫn chưa khôi phục, khiến anh lại lo lắng.
Chung Minh Cẩn nghe vậy bèn cười, rõ ràng trên đỉnh đầu nó là hoa mận đỏ au, nhưng lại có cảm giác gió xuân thoảng qua: “Lúc trước tôi có gieo quẻ, bình thường đáng lẽ phải đến mùa đông mới có thể khôi phục.”
Lục Hoài Du ồ một tiếng rồi không nói nữa, thầm nghĩa hóa ra tối hôm đó là trường hợp khẩn cấp.
Chẳng qua chuyện hôm đó vì sao lại khôi phục trước thời hạn mấy tiếng đồng hồ, hai người đều ăn ý một người không hỏi, một người cũng chẳng nói.
Chuyện khôi phục cơ thể cứ thế bị hai người tạm thời gác qua, cuộc sống lại giống như những ngày trước.
Nhưng dù gì anh cũng là lưu lượng đang hot, đã nửa tháng không làm việc rồi, bản thân anh thì chả sao, nhưng người đại diện Lâm Nguyên của anh thì làm sao mà nhịn được.
Tối hôm đó Lục Hoài Du đang đắm mình dưới trăng ngoài ban công thì nhận được điện thoại Lâm Nguyên gọi đến để bàn bạc công việc.
Sau khi biết nửa tháng này Lục Hoài Du mộc nấm ở nhà, Lâm Nguyên nói một cách hùng hồn: “Ngư Ngư, gần đây có người của đài Tây Qua muốn tìm cậu tham gia chương trình tạp kĩ, tôi đã nghe ngóng thử, cảm thấy cũng không tệ.”
Lục Hoài Du duỗi một chân khoác lên mép lan can, nhàn rỗi nói: “Kiều gì thế?”
Lâm Nguyên: “Kiểu dã ngoại sinh tồn.”
“Không đi.” Lục Hoài Du cự tuyệt không chút nghĩ ngợi. Đùa gì thế, Lâm Nguyên cũng đâu phải không biết anh hoàn toàn không biết nấu cơm, bảo anh tham gia loại chương trình như dã ngoại sinh tồn ấy hả, muốn ăn tươi nuốt sống luôn chắc?
Vả lại, dù cho có đồng đội, anh có thể lợi dụng tay nghề của đồng đội để ăn thức ăn chín. Nhưng khi ghi hình mấy loại chương trình này, những thứ mà tổ tiết mục mang theo là có quy định, hơn nữa gần như 24 giờ đều có camera đi theo.
Cũng không thể giống như hồi quay ‘Suối Cạn’, có thể lén mang Chung Minh Cẩn theo. Không có Chung Minh Cẩn, đến lúc đó dùng thể chất của anh mà dã ngoại vào đêm khuya, không biết sẽ hấp dẫn thứ gì nữa đây.
“Không muốn đến đó thì tôi từ chối.” Lâm Nguyên thẳng thắn nói: “Còn một bộ phim khác là ‘Thiên Cực Thiếu Niên Hành’ của đạo diễn Tân Nhất Khả, trong cốt truyện có một vai rất quan trọng, cảm thấy rất hợp với cậu. Sáng nay đạo diễn Tân đến tìm tôi, nói rằng hy vọng cậu có thể đến thử vai.”
Thật ra đây mới là trọng điểm đúng không, Lục Hoài Du không nhịn được mà oán thầm. Nhưng anh có chút hoài nghi: “Anh nói đạo diễn Tân Nhất Khả kia biết tôi chứ?”
Chả trách Lục Hoài Du hỏi như thế. Bởi đạo diễn Tân này cũng không phải người bình thường, chẳng nói đâu xa, hai bộ phim mà ông ta quay trong mấy năm gần đây đều trở nên nổi tiếng đến mức độ lan ra nước ngoài. Hơn nữa, đạo diễn Tân sẽ đặc biệt quay những diễn viên nam, sau khi phi được phổ biến, từ nam chính đến nam thứ n đều nổi lên sau một đêm.
Tất nhiên, làm phim nổi lên, cả nữ chính nữ phối cũng chẳng hề thua kém.
Nhưng đạo diễn Tân có một đặc điểm, ông sẽ không nhìn vào sự nổi tiếng từ việc chọn vai, mà chỉ xem kỹ năng diễn xuất và hình tượng có bám sát vai diễn hay không. Chỉ cần hai thứ này có thể lọt vào mắt ông, thì dù nghiệp dư như anh cũng dám cần.
“Cũng có mấy người của đạo diễn Tân nữa.” Lâm Nguyên bật cười. Lúc nhận điện thoại anh ta còn kinh ngạc hơn Lục Hoài Du, bị dọa hú hồn, nhưng lại là lý do khiến anh ta vui mừng: “Chẳng phải “Suối Cạn” trước đó cậu quay đã đóng máy rồi sao? Đạo diễn Tân đã xem teater ở chỗ đạo diễn Ngụy, cảm thấy cũng không tệ mới quyết định tìm cậu đến thử vai.”
“Vậy để tôi thử xem?” Chỉ là một nhánh vai phụ quan trọng, nếu là phim khác, chắc chắn Lục Hoài Du sẽ từ chối. Nhưng nếu là đạo diễn Tân thì anh sẵn sàng thử một lần.
“Được.” Lâm Nguyên cười nói: “Lát nữa tôi sẽ gửi kịch bản cho cậu, ngoài ra nguyên tác của bộ phim này cũng rất được nhiều người biết đến, cậu có thể tìm đọc cùng một lúc. Thời gian thử vai cụ thể, để tôi xác nhận với bên phía đạo diễn Tân rồi nói với cậu.”
“Tôi biết rồi.” Lục Hoài Du đáp xong bèn cúp máy.
Chung Minh Cẩn đang ngồi cạnh nhà gỗ, mỗi chứ anh nói với Lâm Nguyên trong điện thoại đều nghe chẳng sót câu nào. Thấy thế bèn hỏi: “Anh lại nhận công việc sao?”
Lục Hoài Du đáp: “Còn chưa xác định.”
“Nếu nhận, vậy sẽ đến đó mỗi ngày như trước đây sao?”
Lục Hoài Du thoáng sửng sốt, rồi phì cười: “Không phải vậy đâu.” Sao lại có chuyện trùng hợp thế chứ, hơn nữa cái tên “Thiên Cực Thiếu Niên Hành” này vừa nghe đã rất võ hiệp rồi, trường quay “Suối Cạn” trước đó lại gần đây, nên cũng chỉ hợp để quay phim dân quốc mà thôi.
Đương nói chuyện, Lâm Nguyên đã gửi kịch ban qua đây. Nghĩ đến dù sao Chung Minh Cẩn ở nhà cũng nhàm chán, Lục Hoài Du bèn nói: “Bộ phim mà tao phải thử vai còn có nguyên tác, mày có muốn xem cùng không?”
“Được.”
Vì vậy Lục Hoài Du tìm các trang web đăng tải về “Thiên Cực Thiểu Niên Hành”. Sau nhiều lần xác nhận phần mềm xách tay[1] mà họ tải về này là chính hãng, cuối cùng hai người cũng đăng kí được tài khoản tìm kiếm. Nhưng Chung Minh Cẩn vừa tìm được đã bắt đầu đọc, còn Lục Hoài Du thì xem kịch bản Lâm Nguyên gửi đến.
[1] Tiếng Anh là Portable application, còn gọi là portable software, tạm dịch là phần mềm xách tay, là phần mềm không cần phải cài đặt vào máy tính mà có thể trực tiếp chạy từ thiết bị lưu trữ ngoại vi như CD-ROM, USB flash drive, thẻ nhớ hay thậm chí từ đĩa mềm, có khả năng chạy được trên nhiều máy tính.
Kịch bản Lục Hoài Du nhận được cũng không dài, chưa đến giờ ngủ đã đọc xong. Thế mới biết hóa ra “Thiên Cực Thiếu Niên Hành” là bộ phim về nhóm tượng[2] tiên hiệp, mà không phải võ hiệp như anh nghĩ.
[2] Gốc là [群像]: ý chỉ hình ảnh của một nhóm nhân vật được thể hiện trong các tác phẩm nghệ thuật.
Nhân vật mà anh phải thử vai tên Vân Thanh Phong, là người tài ba trong thế hệ Tu Chân Giới mới, thiết lập của nhân vật là một thiếu niên nhanh nhẹn đã học thuộc ba ngàn điển tịch.
Lần này Vân Thanh Phong vì muốn giúp Đại sư tỷ — cũng chính là nữ chính của bộ phim để tìm được linh dược nào đó, y đã cùng Đại sư tỷ và các huynh đệ đồng môn cùng nhau tiến vào bí cảnh Phù Nhai nghìn năm mở một lần. Nhưng Vân Thanh Phong vừa tiến vào bí cảnh đã rời khỏi đồng môn, còn gặp được người theo đuổi Đại sư tỷ trong truyền thuyết, nhưng không phải nam chính Thiếu tông chủ của tông môn nào đó.
Vân Thanh Phong và Thiếu tông chủ vốn ngứa mắt lẫn nhau. Sau khi gặp gỡ một tiếng chào hỏi cũng chẳng có đã tách ra, kết quả không lâu sau lại gặp nhau. Sau đó lại liên tục gặp gỡ rồi liên tục tách ra, cuối cùng hai người bất đắc dĩ đồng hành, cùng đồng tâm hiệp lực giúp Đại sư tỷ tìm ra linh dược.
Vì để thể hiện sự tồn tại thiết yếu của họ, khó khăn mà mỗi lần họ gặp phải đều có liên quan chặt chẽ với cảnh ngộ dây mơ rễ má của nam nữ chính. Kết cấu câu chuyện cũng rất tinh tế, thiếu đi phần họ, dù có bảo là thiếu đi phân nửa sự đặc sắc cũng chẳng quá đáng.
Nhưng Lục Hoài Du vẫn thấy là lạ chỗ nào.
Chẳng qua anh còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, Lâm Nguyên lại gọi điện tới, nói rằng đã hẹn với đạo Tân, thời gian thử vai được xác định vào 4 giờ rưỡi chiều ngày mai, ở thành phố B.
Lục Hoài Du nhíu mày hỏi: “Sao gấp thế?”
Vừa rồi anh chỉ mới lấy kịch bản ra xem sơ qua một lần, nếu thử vai vào chiều ngày mai thì phải vội lên máy bay đến thành phố B, vốn không có thời gian để chuẩn bị.
Lâm Nguyên nói: “Thiên Cực Thiếu Niên Hành” đã mở máy, nhưng vai diễn Vân Thanh Phong này thì vẫn chưa xác định được. Khó lắm đạo diễn Tân mới tìm được một người hợp ý một chút, cậu nói xem có gấp không?”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Lục Hoài Du thuận miệng đáp. Tuy Lâm Nguyên nhiều lần nói rằng đạo diễn Tân đã xác định với anh, nhưng anh vẫn chẳng có chút niềm tin nào về vai diễn này.
Dù sao cũng phải đến thành phố B thử vai, Chung Minh Cẩn lại không thể đi cùng anh. Lúc thử vai, chẳng biết sẽ gặp phải tình huống gì nữa đây.
Cuối cùng khi cúp điện thoại, Lâm Nguyền còn dặn: “Cậu nghỉ ngơi sớm một chút, vé máy bay đã đặt xong rồi, là 8 giờ rưỡi sáng mai. 6 giờ sáng tôi và Lâm Tuyền sẽ đến đón cậu.”
“Được.” Lục Hoài Du đáp. Anh không có ý kiến gì với thời gian này, dù sao nửa tháng này cũng đã làm ổ ở nhà, mỗi ngày đều gần như dậy vào giờ này rồi luyện kiếm với Chung Minh Cẩn.
Vì vậy sau khi đặt điện thoại xuống, anh bảo với nó: “Tao có việc phải đến thành phố B một chuyến, sáng sớm mai sẽ đi. Nhiều nhất là ở bên đấy hai ba hôm rồi về, mày ở nhà một mình được chứ?”
Biết bản chất của Chung Minh Cẩn là một người trưởng thành, mà sau khi cơ thể bị teo nhỏ, anh vẫn chẳng lo lắng lắm với việc để nó ở nhà một mình mấy ngày.
Chung Minh Cẩn ừ một tiếng rồi gật đầu, dừng lại rồi nói: “Nếu có việc, tôi có thể tìm anh không?”
Lục Hoài Du thoáng sửng sốt, việc đi thử vai vốn cũng đâu phải chuyện lớn gì, vì vậy anh cười nói: “Đương nhiên có thể, chỉ là nếu đang trên máy bay thì có thể sẽ không trả lời ngày được, thời gian khác thì không thành vấn đề.”
Ánh mắt Chung Minh Cẩn nặng trĩu, không nhìn ra cảm xúc nào, chỉ đáp: “Vậy đi ngủ sớm chút đi, ngày mai anh còn phải lên máy bay nữa.”
———
Lời của Editor: Chương này mình chưa có beta mọi người ơi, và xin lỗi vì đã vắng bóng 2 tuần nay nha, vì mình đang bận ôn thi ạ.
Lục Hoài Du vốn chưa nghĩ ra phải nói như thế nào, càng không biết nên nói như thế nào.
Ban đầu Chung Minh Cẩn ngủ trên sofa, là anh đã kêu người ta vào, còn ôm cái suy nghĩ dùng người ta làm bùa hộ mệnh nữa cơ.
Bây giờ lại muốn đuổi người ta đi, nên làm thế nào cũng chẳng nói được.
Nhất là khi thấy Chung Minh Cẩn bé nhỏ ngồi ở một góc giường, ôm cái gối chẳng chiếm bao diện tích, khiến anh chẳng thể nói ra mấy câu như “Mày đến sofa ngủ đi” này.
Đúng ở cửa hồi lâu, cuối cùng Lục Hoài Du cũng lặng lẽ thở dài rồi im lặng đi về phía phòng tắm. Chỉ cầu rằng Chung Minh Cẩn tuyệt đối đừng biến thân khi đang ngủ nữa.
Kì cọ trong phòng tắm cả buổi trời, lúc đi ra, Lục Hoài Du đưa ra yêu cầu mà bản thân cho là rất hợp lý: “Đêm qua trước khi khôi phục lại bình thường, chẳng phải mày có dự cảm ư?”
Chung Minh Cẩn buông điện thoại, nghiêm túc gật đầu: “Phải.”
“Lần tới khi mày có dự cảm sắp biến trời về, thì nói trước với tao nhé.”
“Được.”
Lục Hoài Du thấy nó đồng ý thì bỗng thấy nhẽ nhõm ít nhiều. Anh đã đưa ra yêu cầu rồi, lấy tính cách của Chung Minh Cẩn, nếu thật sự có cảm giác, nó nhất định sẽ không cố ý gạt anh.
Một đêm vô sự, sáng hôm sau khi hai người tỉnh lại, chuyện đầu tiên Chung Minh Cẩn làm chính là cúi đầu nhìn tay chân mình, rồi ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Phát hiện mình không có biến trở về, cơ thể vẫn teo nhỏ lại như trước, nó bèn xoay người xuống giường rồi tiếp tục việc luyện kiếm mỗi sáng.
Lục Hoài Du dậy trễ hơn, ngáp một cái nhìn Chung Minh Cẩn mím cặp môi mỏng thành một đường bước vào phòng tắm, sau đó mới nhận ra rằng đối phương dường như có phần chán nản.
Nhưng anh lại mơ hồ cảm thấy có niềm vui nho nhỏ. Nếu Chung Minh Cẩn không thể biến về ngay, anh cũng sẽ không cần phải đối mặt ngay lập tức, bởi anh còn chưa nghĩ ra mình dùng thái độ nào để ở chung với Chung Minh Cẩn đã khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Kết quả không những hôm nay Chung Minh Cẩn không có dấu hiệu khôi phục, mà ngày hôm sau, hôm kia,… Đến khi qua một tuần rồi, mà vẫn không có.
Lúc này Lục Hoài Du đã không muốn nghĩ nên chung sống như thế nào nữa, trái lại còn lo rằng có phải Chung Minh Cẩn gặp chuyện khó xử gì không.
Sau khi Lục Hoài Du tìm được cơ hội thì phần lớn thời gian của cả một ngày đều ngồi cạnh căn nhà gỗ của Chung Minh Cẩn, ấp úng hỏi: “Mày… Không có gì chứ?”
Điều mà mấy ngày nay hai người quan tâm nhất cũng chỉ có chuyện nó khôi phục cơ thể, nên Chung Minh Cẩn bỗng chốc hiểu ra ý nghĩa của câu hỏi này, lắc đầu đáp: “Không có gì đâu.”
“Vậy sao chẳng có động tĩnh gì hết?” Sau khi nói ra câu này, Lục Hoài Du cảm thấy bản thân thật sự rất rối rắm. Ban đầu thì sợ Chung Minh Cẩn khôi phục lại, bởi vì không biết nên ở chung như thế nào, kết quả mấy ngày rồi mà người ta vẫn chưa khôi phục, khiến anh lại lo lắng.
Chung Minh Cẩn nghe vậy bèn cười, rõ ràng trên đỉnh đầu nó là hoa mận đỏ au, nhưng lại có cảm giác gió xuân thoảng qua: “Lúc trước tôi có gieo quẻ, bình thường đáng lẽ phải đến mùa đông mới có thể khôi phục.”
Lục Hoài Du ồ một tiếng rồi không nói nữa, thầm nghĩa hóa ra tối hôm đó là trường hợp khẩn cấp.
Chẳng qua chuyện hôm đó vì sao lại khôi phục trước thời hạn mấy tiếng đồng hồ, hai người đều ăn ý một người không hỏi, một người cũng chẳng nói.
Chuyện khôi phục cơ thể cứ thế bị hai người tạm thời gác qua, cuộc sống lại giống như những ngày trước.
Nhưng dù gì anh cũng là lưu lượng đang hot, đã nửa tháng không làm việc rồi, bản thân anh thì chả sao, nhưng người đại diện Lâm Nguyên của anh thì làm sao mà nhịn được.
Tối hôm đó Lục Hoài Du đang đắm mình dưới trăng ngoài ban công thì nhận được điện thoại Lâm Nguyên gọi đến để bàn bạc công việc.
Sau khi biết nửa tháng này Lục Hoài Du mộc nấm ở nhà, Lâm Nguyên nói một cách hùng hồn: “Ngư Ngư, gần đây có người của đài Tây Qua muốn tìm cậu tham gia chương trình tạp kĩ, tôi đã nghe ngóng thử, cảm thấy cũng không tệ.”
Lục Hoài Du duỗi một chân khoác lên mép lan can, nhàn rỗi nói: “Kiều gì thế?”
Lâm Nguyên: “Kiểu dã ngoại sinh tồn.”
“Không đi.” Lục Hoài Du cự tuyệt không chút nghĩ ngợi. Đùa gì thế, Lâm Nguyên cũng đâu phải không biết anh hoàn toàn không biết nấu cơm, bảo anh tham gia loại chương trình như dã ngoại sinh tồn ấy hả, muốn ăn tươi nuốt sống luôn chắc?
Vả lại, dù cho có đồng đội, anh có thể lợi dụng tay nghề của đồng đội để ăn thức ăn chín. Nhưng khi ghi hình mấy loại chương trình này, những thứ mà tổ tiết mục mang theo là có quy định, hơn nữa gần như 24 giờ đều có camera đi theo.
Cũng không thể giống như hồi quay ‘Suối Cạn’, có thể lén mang Chung Minh Cẩn theo. Không có Chung Minh Cẩn, đến lúc đó dùng thể chất của anh mà dã ngoại vào đêm khuya, không biết sẽ hấp dẫn thứ gì nữa đây.
“Không muốn đến đó thì tôi từ chối.” Lâm Nguyên thẳng thắn nói: “Còn một bộ phim khác là ‘Thiên Cực Thiếu Niên Hành’ của đạo diễn Tân Nhất Khả, trong cốt truyện có một vai rất quan trọng, cảm thấy rất hợp với cậu. Sáng nay đạo diễn Tân đến tìm tôi, nói rằng hy vọng cậu có thể đến thử vai.”
Thật ra đây mới là trọng điểm đúng không, Lục Hoài Du không nhịn được mà oán thầm. Nhưng anh có chút hoài nghi: “Anh nói đạo diễn Tân Nhất Khả kia biết tôi chứ?”
Chả trách Lục Hoài Du hỏi như thế. Bởi đạo diễn Tân này cũng không phải người bình thường, chẳng nói đâu xa, hai bộ phim mà ông ta quay trong mấy năm gần đây đều trở nên nổi tiếng đến mức độ lan ra nước ngoài. Hơn nữa, đạo diễn Tân sẽ đặc biệt quay những diễn viên nam, sau khi phi được phổ biến, từ nam chính đến nam thứ n đều nổi lên sau một đêm.
Tất nhiên, làm phim nổi lên, cả nữ chính nữ phối cũng chẳng hề thua kém.
Nhưng đạo diễn Tân có một đặc điểm, ông sẽ không nhìn vào sự nổi tiếng từ việc chọn vai, mà chỉ xem kỹ năng diễn xuất và hình tượng có bám sát vai diễn hay không. Chỉ cần hai thứ này có thể lọt vào mắt ông, thì dù nghiệp dư như anh cũng dám cần.
“Cũng có mấy người của đạo diễn Tân nữa.” Lâm Nguyên bật cười. Lúc nhận điện thoại anh ta còn kinh ngạc hơn Lục Hoài Du, bị dọa hú hồn, nhưng lại là lý do khiến anh ta vui mừng: “Chẳng phải “Suối Cạn” trước đó cậu quay đã đóng máy rồi sao? Đạo diễn Tân đã xem teater ở chỗ đạo diễn Ngụy, cảm thấy cũng không tệ mới quyết định tìm cậu đến thử vai.”
“Vậy để tôi thử xem?” Chỉ là một nhánh vai phụ quan trọng, nếu là phim khác, chắc chắn Lục Hoài Du sẽ từ chối. Nhưng nếu là đạo diễn Tân thì anh sẵn sàng thử một lần.
“Được.” Lâm Nguyên cười nói: “Lát nữa tôi sẽ gửi kịch bản cho cậu, ngoài ra nguyên tác của bộ phim này cũng rất được nhiều người biết đến, cậu có thể tìm đọc cùng một lúc. Thời gian thử vai cụ thể, để tôi xác nhận với bên phía đạo diễn Tân rồi nói với cậu.”
“Tôi biết rồi.” Lục Hoài Du đáp xong bèn cúp máy.
Chung Minh Cẩn đang ngồi cạnh nhà gỗ, mỗi chứ anh nói với Lâm Nguyên trong điện thoại đều nghe chẳng sót câu nào. Thấy thế bèn hỏi: “Anh lại nhận công việc sao?”
Lục Hoài Du đáp: “Còn chưa xác định.”
“Nếu nhận, vậy sẽ đến đó mỗi ngày như trước đây sao?”
Lục Hoài Du thoáng sửng sốt, rồi phì cười: “Không phải vậy đâu.” Sao lại có chuyện trùng hợp thế chứ, hơn nữa cái tên “Thiên Cực Thiếu Niên Hành” này vừa nghe đã rất võ hiệp rồi, trường quay “Suối Cạn” trước đó lại gần đây, nên cũng chỉ hợp để quay phim dân quốc mà thôi.
Đương nói chuyện, Lâm Nguyên đã gửi kịch ban qua đây. Nghĩ đến dù sao Chung Minh Cẩn ở nhà cũng nhàm chán, Lục Hoài Du bèn nói: “Bộ phim mà tao phải thử vai còn có nguyên tác, mày có muốn xem cùng không?”
“Được.”
Vì vậy Lục Hoài Du tìm các trang web đăng tải về “Thiên Cực Thiểu Niên Hành”. Sau nhiều lần xác nhận phần mềm xách tay[1] mà họ tải về này là chính hãng, cuối cùng hai người cũng đăng kí được tài khoản tìm kiếm. Nhưng Chung Minh Cẩn vừa tìm được đã bắt đầu đọc, còn Lục Hoài Du thì xem kịch bản Lâm Nguyên gửi đến.
[1] Tiếng Anh là Portable application, còn gọi là portable software, tạm dịch là phần mềm xách tay, là phần mềm không cần phải cài đặt vào máy tính mà có thể trực tiếp chạy từ thiết bị lưu trữ ngoại vi như CD-ROM, USB flash drive, thẻ nhớ hay thậm chí từ đĩa mềm, có khả năng chạy được trên nhiều máy tính.
Kịch bản Lục Hoài Du nhận được cũng không dài, chưa đến giờ ngủ đã đọc xong. Thế mới biết hóa ra “Thiên Cực Thiếu Niên Hành” là bộ phim về nhóm tượng[2] tiên hiệp, mà không phải võ hiệp như anh nghĩ.
[2] Gốc là [群像]: ý chỉ hình ảnh của một nhóm nhân vật được thể hiện trong các tác phẩm nghệ thuật.
Nhân vật mà anh phải thử vai tên Vân Thanh Phong, là người tài ba trong thế hệ Tu Chân Giới mới, thiết lập của nhân vật là một thiếu niên nhanh nhẹn đã học thuộc ba ngàn điển tịch.
Lần này Vân Thanh Phong vì muốn giúp Đại sư tỷ — cũng chính là nữ chính của bộ phim để tìm được linh dược nào đó, y đã cùng Đại sư tỷ và các huynh đệ đồng môn cùng nhau tiến vào bí cảnh Phù Nhai nghìn năm mở một lần. Nhưng Vân Thanh Phong vừa tiến vào bí cảnh đã rời khỏi đồng môn, còn gặp được người theo đuổi Đại sư tỷ trong truyền thuyết, nhưng không phải nam chính Thiếu tông chủ của tông môn nào đó.
Vân Thanh Phong và Thiếu tông chủ vốn ngứa mắt lẫn nhau. Sau khi gặp gỡ một tiếng chào hỏi cũng chẳng có đã tách ra, kết quả không lâu sau lại gặp nhau. Sau đó lại liên tục gặp gỡ rồi liên tục tách ra, cuối cùng hai người bất đắc dĩ đồng hành, cùng đồng tâm hiệp lực giúp Đại sư tỷ tìm ra linh dược.
Vì để thể hiện sự tồn tại thiết yếu của họ, khó khăn mà mỗi lần họ gặp phải đều có liên quan chặt chẽ với cảnh ngộ dây mơ rễ má của nam nữ chính. Kết cấu câu chuyện cũng rất tinh tế, thiếu đi phần họ, dù có bảo là thiếu đi phân nửa sự đặc sắc cũng chẳng quá đáng.
Nhưng Lục Hoài Du vẫn thấy là lạ chỗ nào.
Chẳng qua anh còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, Lâm Nguyên lại gọi điện tới, nói rằng đã hẹn với đạo Tân, thời gian thử vai được xác định vào 4 giờ rưỡi chiều ngày mai, ở thành phố B.
Lục Hoài Du nhíu mày hỏi: “Sao gấp thế?”
Vừa rồi anh chỉ mới lấy kịch bản ra xem sơ qua một lần, nếu thử vai vào chiều ngày mai thì phải vội lên máy bay đến thành phố B, vốn không có thời gian để chuẩn bị.
Lâm Nguyên nói: “Thiên Cực Thiếu Niên Hành” đã mở máy, nhưng vai diễn Vân Thanh Phong này thì vẫn chưa xác định được. Khó lắm đạo diễn Tân mới tìm được một người hợp ý một chút, cậu nói xem có gấp không?”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Lục Hoài Du thuận miệng đáp. Tuy Lâm Nguyên nhiều lần nói rằng đạo diễn Tân đã xác định với anh, nhưng anh vẫn chẳng có chút niềm tin nào về vai diễn này.
Dù sao cũng phải đến thành phố B thử vai, Chung Minh Cẩn lại không thể đi cùng anh. Lúc thử vai, chẳng biết sẽ gặp phải tình huống gì nữa đây.
Cuối cùng khi cúp điện thoại, Lâm Nguyền còn dặn: “Cậu nghỉ ngơi sớm một chút, vé máy bay đã đặt xong rồi, là 8 giờ rưỡi sáng mai. 6 giờ sáng tôi và Lâm Tuyền sẽ đến đón cậu.”
“Được.” Lục Hoài Du đáp. Anh không có ý kiến gì với thời gian này, dù sao nửa tháng này cũng đã làm ổ ở nhà, mỗi ngày đều gần như dậy vào giờ này rồi luyện kiếm với Chung Minh Cẩn.
Vì vậy sau khi đặt điện thoại xuống, anh bảo với nó: “Tao có việc phải đến thành phố B một chuyến, sáng sớm mai sẽ đi. Nhiều nhất là ở bên đấy hai ba hôm rồi về, mày ở nhà một mình được chứ?”
Biết bản chất của Chung Minh Cẩn là một người trưởng thành, mà sau khi cơ thể bị teo nhỏ, anh vẫn chẳng lo lắng lắm với việc để nó ở nhà một mình mấy ngày.
Chung Minh Cẩn ừ một tiếng rồi gật đầu, dừng lại rồi nói: “Nếu có việc, tôi có thể tìm anh không?”
Lục Hoài Du thoáng sửng sốt, việc đi thử vai vốn cũng đâu phải chuyện lớn gì, vì vậy anh cười nói: “Đương nhiên có thể, chỉ là nếu đang trên máy bay thì có thể sẽ không trả lời ngày được, thời gian khác thì không thành vấn đề.”
Ánh mắt Chung Minh Cẩn nặng trĩu, không nhìn ra cảm xúc nào, chỉ đáp: “Vậy đi ngủ sớm chút đi, ngày mai anh còn phải lên máy bay nữa.”
———
Lời của Editor: Chương này mình chưa có beta mọi người ơi, và xin lỗi vì đã vắng bóng 2 tuần nay nha, vì mình đang bận ôn thi ạ.
Bình luận truyện