Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 226-2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tông Thịnh lại rót rượu cho ông ta: “Ngưu tiên sinh, tôi là quỷ thai, là một quân cờ trong bàn cờ mà Lão Bắc bày ra. Thậm chí, lão còn tính toán và an bài việc sinh tôi ra. Và lão cũng chính là người đã nuôi dưỡng tôi bao năm qua. 

Lão đã thất bại, ngay từ bước đầu tiên của trận thế đã thất bại, đã đem Thẩm gia Thẩm Kế Ân, giết chết. Lão biến Thẩm Kế Ân thành ra nửa người nửa thi lừa gạt Thẩm gia. 

Tôi không cam lòng bị lão thao túng, tôi muốn tiêu diệt Thẩm gia! Về mặt thương nghiệp thì dùng tập đàon Tông An, còn về phong thủy, tôi phải dựa vào bản thân mình.” 

“Ngươi…… Ngươi là Lão Bắc dạy ra, ngươi làm như vậy, ngươi cảm thấy chính mình có thể thắng sao?”

“Không thắng thì là chết, chết ở khách sạn Sa Ân, bị trấn trong trận thế đó. Chết còn không sợ, còn ngại chiến một lần sao? Ngưu tiên sinh, tôi cần chi tiết và chỉ dẫn cách bố trí nền trận của ông nội Ngưu Lực Phàm.”

Ngưu tiên sinh trầm mặc, một ngụm uống hết ly rượu mà Tông Thịnh rótM* e *o. m* u* p m ờ i b ạ n s a n g g. a. c.s.a.c.h.c.o.m đ ọ c n h é.

Sau đó nói: “Ta vốn dĩ tính toán, chuyện của Thẩm gia, ta cái gì cũng mặc kệ, chết bao nhiêu người, cùng ta cũng không quan hệ. Chỉ cần con ta có thể bình an thì tốt rồi. Các ngươi tại sao cố tình kéo nó vào chứ?”

“Tôi cần chi tiết cách làm và cách bố trí nền trận.”

“Ngươi đấu không lại bọn họ.”

“Tôi cần chi tiết cách làm và cách bố trí nền trận.”

“Ta lúc trước đều nghĩ kỹ rồi, đường lui cũng chưa lưu lại, vài thứ kia cũng chưa. Chuyện ở Thẩm gia, ta mặc kệ, cái gì cũng đều mặc kệ. Các ngươi buông tha Ngưu Lực Phàm đi, hắn thật sự cái gì cũng đều không hiểu. Các ngươi kéo nó đi vậy, nó hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ bản thân.”

“Cho nên, tôi cần chi tiết cách làm và cách bố trí nền trận.”

Ngưu tiên sinh trầm mặc, lại rót rượu, một ngụm uống hết, mới nói: “Trên bàn thờ bằng vàng của cha ta có một cuốn sách. Ta đã nghĩ kỹ về điều đó trước đây, nên đã chôn nó cùng cha ta. Tại sao các ngươi còn lôi kéo Ngưu Lực Phàm tìm tới.”

Tông Thịnh đạt tới mục đích, đứng lên, bất quá nhìn anh cau mày có lẽ là tê hết cả chân rồi, tôi vội tới đỡ anh. 

Tông Thịnh nói: “Cảm ơn. Ngưu tiên sinh, lần trước đưa tới đứa nhỏ cho ông, coi như là tạ lễ cho lần này.”  

Ngưu tiên sinh gật gật đầu, lại uống một ly. Tôi đỡ Tông Thịnh đi ra ngoài, đi tới cửa thời điểm, ông ta còn nói thêm: “Cái kia, các ngươi đừng nói với Ngưu Lực Phàm ta là ai, đừng bao giờ nói. Cứ bảo nó, ta là chú họ nó, là do các ngươi đi tới mộ ông nội nó mới biết.

Các ngươi, đừng lôi kéo nó. Nó đi theo… theo… các ngươi cũng chẳng tốt lành gì. Nó… ta chỉ co… chỉ có một đứa con. Vì nó, ta dẫu có chết cũng cam lòng.”  

Ông ta nói loạn xạ nhưng mục đích cũng chỉ có một. Tông Thịnh không đáp lời, tôi thay anh quay lại gật đầu với ông ta, coi như đáp ứng, ông ta lúc này cũng gật đầu lại với tôi. Ra khỏi sân, Tông Thịnh đá đá chân, quay sang đỡ tôi rồi nói nhỏ: “Ngưu Lực Phàm sẽ đồngý để chúng ta đi đào mộ ông nội hắn sao?”

“Không biết, nhưng mà cũng không cần nói hết sự thật với anh ấy, mèo mụp nếu không anh ấy bị kích động làm sai thì không tốt, đôi khi nói dối cũng là thiện lương.”

“Ừ, giờ hắn cũng đủ việc để lo rồi.”

Xuyên qua kính xe có thể thấy hắn đang cầm điện thoại nói chuyện, dáng vẻ rất bực bội, có lẽ đang nói chuyện với Thẩm Hàm. thấy chúng tôi tới gần thì hắn vội cúp máy. Tôi mở cửa sau, Tông Thịnh nói: “Ngưu Lực Phàm, anh lái xe, chân tôi tê.”

“Hai người nói gì mà tê cả chân vậy?” 

Tôi đẩy đẩy hắn: “Lái xe đi, tối nay về nhà bọn tôi ăn, gọi cả Thẩm Hàm nữa. Hai người nói chuyện đàng hoàng. Những chuyện này đừng làm bậy, tôn trọng lựa chọn của Thẩm hàm đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện