Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
Chương 251: Tông Đại Hoành bị lộ
Edited by Meo_mup
─────────────────────────────────────────────────────────
Tổ dự án vẫn ngồi bên này, cho dù thường phải làm việc bên ngoài nhưng không đến nỗi sáng thứ hai đã chạy ra ngoài. Mọi người nghe nói việc bên tòa nhà được tiếp tục đều vô cùng hưng phấn. Người quản lý tiến độ công trình thì trầm giọng nói: “"Lương ngày đầu tiên xây dựng ước tính phải trả gấp ba lần người khác. Ai mà không biết trong tòa nhà đó đã xảy ra chuyện."
Mọi người đều nhỏ giọng nói chuyện, Tiểu Trần bên này cũng phân công xong, liền nói: “Mọi người thu thập một chút đi, việc bên công trình cũng không cần chúng ta phải lo, mau trang điểm nào, mấy bạn nam giúp tôi dọn bàn, mười phút sau đợi ở chỗ xe minibus của công ty.”
Tôi vội cầm ly vào trong pantry pha ly trà la hán quả. Vừa cầm ly ra đã thấy xuất hiện một người phụ nữ hoàn toàn không hợp với hình tượng của công ty ở cửa thang máy.
Người phụ nữ mũm mĩm, thấp bé, mặc quần áo hoa, mặc đồng phục học sinh từ nhiều năm trước. Có lẽ là do con cái trong nhà không mặc nữa nên người phụ nữ này mới mặc. Chân đi đôi giày Giải phóng, tay nắm chặt điện thoại, phì phò từ trong thang máy ra. Bà ta nhìn quanh, thấy tôi thì nhìn chằm chằm, lớn tiếng gọi: “Tông Ưu Tuyền!”
Tim tôi như nhảy lên, nhìn bà hằm hằm đi tới như xe tăng vượt trận, tôi cầm chặt ly nước, lùi lại hai bước rồi cố cười đáp: “Thím, sao, sao thím lại ở đây?”
“Tông Đại Hoành đâu?”
“Chú, chú, ông ấy…”
Thím không để cho tôi nói hết câu mà đẩy tôi sang một bên. Tôi vốn đi giày cao gót, bị đẩy thì loạng choạng đập hông vào góc bàn làm việc, đau đến thốt lên thành tiếng.
Tông thịnh vội bước tới bên cạnh đỡ lấy tôi, chỉ im lặng đứng trước mặt thím, nhìn chằm chằm. M e 0 M u P
Thím lúc này mới ý thức được mình ra tay hơi nặng, khí thế trước mặt Tông Thịnh cũng bị đè bẹp, nhỏ giọng nói: “Ta tìm Tông Đại Hoành.”
Tông Thịnh không nói chuyện, nhưng biểu tình trên mặt lại rất nặng nề.
Tôi một tay ôm chỗ hông bị đâm đau, đứng cũng không thẳng lên được, tôi định kéo áo Tông Thịnh bảo anh nhường đường. Ngày đó tôi mặt dày làm thân nói chuyên với bà, không phải vì muốn thím tới túm cổ Tông Đại Hoành đi sao? Hiện tại còn không biết Tông Đại Hoành đã thỉnh Bồ Tát về chưa, nên vẫn là túm lão đi nhanh nhất là tốt hơn cả. Me0mVp
Tông Thịnh nhìn tôi, tôi nhỏ giọng nói: “Em không có việc gì, chỉ là đụng phải cái bàn một chút.”
“Rất đau sao?”
Tôi hò hét trong lòng: Vô nghĩa! Người ta sắp không đứng thẳng nổi đây này! Nhưng tôi vẫn chỉ có thể nói: “Còn ổn.” tay vẫn xoa xoa chỗ bị thương.
Tông Thịnh cuối cùng cũng tránh qua một bên. Thím lại khôi phục khí thế. Hùng hổ như xe tăng vọt tới trước mặt Tông Đại Hoành. Tông Đại Hoành thấy vợ thì mặt khá ngượng ngùng, cảm giác như bà xã không chừa mặt mũi cho mình. Lão vừa muốn mở miệng nói, thì thìm đã ném thẳng điện thoại vào mặt lão, vừa la to:
“Tông Đại Hoành kia, dám ở ngoài tìm gái! Còn mua xe mua nhà cho ả! Lúc về quê ông nói gì với tôi? Nói công ty kẹt tiền, chú chưa phát lương cho! Hóa ra, tiền đem đi bao gái cả rồi hử? Lão nương hôm nay còn không đánh chết ông!”
Tiếp theo, chính là một mảnh hỗn loạn.
Qua cơn hỗn loạn thì giâý tờ bay đầy đất. Tông Đại Hoành trốn đông trốn tây, mặt be bét máu, hình như bị di động đập vào.
Có người đi gọi bảo vệ, nhưng bảo vệ cũng không có cách nào. Thím vốn dĩ có ác danh không thua gì bà Tông Thịnh trong thôn do đó không ai dám dính vào. Ông Tông Thịnh nghe huyên náo cũng chạy sang, thấy cảnh này thì vội bỏ về phòng, không nói tiếng nào. Thư ký Tiểu Lục của ông thì gọi: “Mẹ à, đừng có đánh ở đây, dừng tay đi. Về nhà rồi đánh!”
Bất quá, tất cả đều vô dụng, vì chính Tiểu Lục cũng bị thím đẩy ra, xô vào cạnh bàn.
Tông Thịnh kéo một quản lý đang đứng xem náo nhiệt qua bên nói: “Chút nữa kêu Tiểu Trần chỉnh đốn chỗ này một chút, rồi chiều hẵng ra ngoài.”
“Dạ, tiểu lão bản. Mà, giám đốc Tông hay bị vợ đánh lắm à? Thấy ông ấy không dám phản kháng gì cả.”
Tông Thịnh không có tâm trạng muốn tám chuyện nên kéo tay tôi đi ra ngoài. Có điều tôi vẫn còn đau vô cùng, tay cứ xoa xoa hông. Anh đi được mấy bước thì quay lại nhìn tôi, dường như thấy tôi có chút vướng chân. Tôi nói khẽ:
“Anh đi trước đi, em đi sau, xoa hông đã, đau quá!”
─────────────────────────────────────────────────────────
Tổ dự án vẫn ngồi bên này, cho dù thường phải làm việc bên ngoài nhưng không đến nỗi sáng thứ hai đã chạy ra ngoài. Mọi người nghe nói việc bên tòa nhà được tiếp tục đều vô cùng hưng phấn. Người quản lý tiến độ công trình thì trầm giọng nói: “"Lương ngày đầu tiên xây dựng ước tính phải trả gấp ba lần người khác. Ai mà không biết trong tòa nhà đó đã xảy ra chuyện."
Mọi người đều nhỏ giọng nói chuyện, Tiểu Trần bên này cũng phân công xong, liền nói: “Mọi người thu thập một chút đi, việc bên công trình cũng không cần chúng ta phải lo, mau trang điểm nào, mấy bạn nam giúp tôi dọn bàn, mười phút sau đợi ở chỗ xe minibus của công ty.”
Tôi vội cầm ly vào trong pantry pha ly trà la hán quả. Vừa cầm ly ra đã thấy xuất hiện một người phụ nữ hoàn toàn không hợp với hình tượng của công ty ở cửa thang máy.
Người phụ nữ mũm mĩm, thấp bé, mặc quần áo hoa, mặc đồng phục học sinh từ nhiều năm trước. Có lẽ là do con cái trong nhà không mặc nữa nên người phụ nữ này mới mặc. Chân đi đôi giày Giải phóng, tay nắm chặt điện thoại, phì phò từ trong thang máy ra. Bà ta nhìn quanh, thấy tôi thì nhìn chằm chằm, lớn tiếng gọi: “Tông Ưu Tuyền!”
Tim tôi như nhảy lên, nhìn bà hằm hằm đi tới như xe tăng vượt trận, tôi cầm chặt ly nước, lùi lại hai bước rồi cố cười đáp: “Thím, sao, sao thím lại ở đây?”
“Tông Đại Hoành đâu?”
“Chú, chú, ông ấy…”
Thím không để cho tôi nói hết câu mà đẩy tôi sang một bên. Tôi vốn đi giày cao gót, bị đẩy thì loạng choạng đập hông vào góc bàn làm việc, đau đến thốt lên thành tiếng.
Tông thịnh vội bước tới bên cạnh đỡ lấy tôi, chỉ im lặng đứng trước mặt thím, nhìn chằm chằm. M e 0 M u P
Thím lúc này mới ý thức được mình ra tay hơi nặng, khí thế trước mặt Tông Thịnh cũng bị đè bẹp, nhỏ giọng nói: “Ta tìm Tông Đại Hoành.”
Tông Thịnh không nói chuyện, nhưng biểu tình trên mặt lại rất nặng nề.
Tôi một tay ôm chỗ hông bị đâm đau, đứng cũng không thẳng lên được, tôi định kéo áo Tông Thịnh bảo anh nhường đường. Ngày đó tôi mặt dày làm thân nói chuyên với bà, không phải vì muốn thím tới túm cổ Tông Đại Hoành đi sao? Hiện tại còn không biết Tông Đại Hoành đã thỉnh Bồ Tát về chưa, nên vẫn là túm lão đi nhanh nhất là tốt hơn cả. Me0mVp
Tông Thịnh nhìn tôi, tôi nhỏ giọng nói: “Em không có việc gì, chỉ là đụng phải cái bàn một chút.”
“Rất đau sao?”
Tôi hò hét trong lòng: Vô nghĩa! Người ta sắp không đứng thẳng nổi đây này! Nhưng tôi vẫn chỉ có thể nói: “Còn ổn.” tay vẫn xoa xoa chỗ bị thương.
Tông Thịnh cuối cùng cũng tránh qua một bên. Thím lại khôi phục khí thế. Hùng hổ như xe tăng vọt tới trước mặt Tông Đại Hoành. Tông Đại Hoành thấy vợ thì mặt khá ngượng ngùng, cảm giác như bà xã không chừa mặt mũi cho mình. Lão vừa muốn mở miệng nói, thì thìm đã ném thẳng điện thoại vào mặt lão, vừa la to:
“Tông Đại Hoành kia, dám ở ngoài tìm gái! Còn mua xe mua nhà cho ả! Lúc về quê ông nói gì với tôi? Nói công ty kẹt tiền, chú chưa phát lương cho! Hóa ra, tiền đem đi bao gái cả rồi hử? Lão nương hôm nay còn không đánh chết ông!”
Tiếp theo, chính là một mảnh hỗn loạn.
Qua cơn hỗn loạn thì giâý tờ bay đầy đất. Tông Đại Hoành trốn đông trốn tây, mặt be bét máu, hình như bị di động đập vào.
Có người đi gọi bảo vệ, nhưng bảo vệ cũng không có cách nào. Thím vốn dĩ có ác danh không thua gì bà Tông Thịnh trong thôn do đó không ai dám dính vào. Ông Tông Thịnh nghe huyên náo cũng chạy sang, thấy cảnh này thì vội bỏ về phòng, không nói tiếng nào. Thư ký Tiểu Lục của ông thì gọi: “Mẹ à, đừng có đánh ở đây, dừng tay đi. Về nhà rồi đánh!”
Bất quá, tất cả đều vô dụng, vì chính Tiểu Lục cũng bị thím đẩy ra, xô vào cạnh bàn.
Tông Thịnh kéo một quản lý đang đứng xem náo nhiệt qua bên nói: “Chút nữa kêu Tiểu Trần chỉnh đốn chỗ này một chút, rồi chiều hẵng ra ngoài.”
“Dạ, tiểu lão bản. Mà, giám đốc Tông hay bị vợ đánh lắm à? Thấy ông ấy không dám phản kháng gì cả.”
Tông Thịnh không có tâm trạng muốn tám chuyện nên kéo tay tôi đi ra ngoài. Có điều tôi vẫn còn đau vô cùng, tay cứ xoa xoa hông. Anh đi được mấy bước thì quay lại nhìn tôi, dường như thấy tôi có chút vướng chân. Tôi nói khẽ:
“Anh đi trước đi, em đi sau, xoa hông đã, đau quá!”
Bình luận truyện