Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
Chương 256-3: Người giấy máu 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi không dám dừng lại, chỉ sợ dừng lại xong thì sẽ sợ hãi đến khóc mất. Đúng lúc này, bàn tay đang sờ tường của tôi sờ thấy cái gì đó khang khác, tôi nhìn thì thấy trong tầm tay của mình là một cánh cửa. Trong lòng tôi khẽ chùng xuống. Tôi đi nãy giờ tuy tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy khá rõ. Tự dưng ở đây có một cánh cửa xuất hiện. Nếu một cánh cửa xuất hiện ở đây, tôi nên nhìn thấy nó trước khi chạm vào nó. Nhưng tôi nhận ra rằng tôi đã có cảm giác sờ vào cái gì là lạ rồi mới nhận ra đó là cánh cửa.
Tôi cố gắng đẩy và cửa có thể mở. Giờ đây, nơi này, thứ duy nhất có thể di chuyển là tôi và cánh cửa này. Tôi có nên vào trong cửa và xem qua không?
Tôi trở nên lo lắng và sợ hãi. Tôi nhìn xung quanh, đi bao lâu cũng không có gì thay đổi, lúc đầu ngọn đèn kia cách tôi hai ba mét, bây giờ thành ra năm sáu mét. Tôi đi lâu như vậy mà cũng chỉ có vài mét mà thôi. Tôi có thể thấy rõ ràng là như vậy. Còn đi nữa cũng chưa chắc thoát khỏi nơi này. Chi bằng đánh cuộc một phen, đi vào xem thử ra sao?
Tôi hạ quyết tâm, nhẹ bước vào bên trong.
Từ bên trong cửa có một luồng hơi lạnh phả ra, tôi có thể cảm nhận được hơi ẩm rất nhiều bên trong.
Cửa mở ra, ngọn đèn nhỏ chiếu chênh chếch hắt ánh sáng mờ ảo vào. Nơi này, ngoài ánh sáng đó thì chẳng có gì ngoài bóng tối đặc quánh.
Tôi cẩn thận tiến lên một bước, cánh cửa sau lưng đột nhiên “Rầm” một tiếng đóng lại. Tôi sợ hãi hét to, nguồn sáng duy nhất đã biến mất.
Tim tôi như nhảy thót lên tận cổ.
“Tách”
Có tiếng động nhỏ vang lên trong bóng tối, ánh lửa từ bật lửa chiếu sáng. Một người đàn ông bước ra từ trong bóng tối.
Tôi buột miệng gọi: “Tông Thịnh?”
Nhưng giây tiếp theo tôi đã phát giác rằng mình đã gọi sai, người nọ không phải Tông Thịnh.
Hắn thấp hơn so với Tông Thịnh, dáng người cũng gầy hơn so với Tông Thịnh. Người đàn ông cầm bật lửa, châm lửa cho một ngọn đèn dầu nhìn vô cùng cổ xưa, ngọn đèn đặt trên một mặt bàn cũng cổ xưa, hoen ố vết màu thời gian. Trên mặt bàn còn có một máy tính, một cuốn sổ và một cây bút.
Tôi âm thầm thở ra, dù cho không phải là Tông Thịnh, thì cuối cùng nhìn thấy có người tức là có thể rời khỏi đây quay về bệnh viện.
Tôi hỏi: “Đại ca, anh biết đi về bệnh viện đi như thế nào không?”
“Nơi này chính là bệnh viện a.”
Tôi nhìn quanh bốn phía, dưới ánh đèn dầu soi tỏ căn phòng này rất nhỏ, nhưng có một căn phòng ở bên cạnh. Không có thiết bị, không có áo blouse trắng. Cho dù là phòng khám nhỏ cũng phải có áo blouse trắng chứ?!
“Đại ca, tôi nằm viện đó, giờ khuya rồi phải về, nếu không y tá tới tuần phòng không thấy tôi sẽ bị mắng đó.”
“Nằm viện sao.” người đàn ông đó nói một cách bí hiểm, tốc độ nói rất chậm, sau đó chậm rãi xoay lại nói, “Vào nơi này, cũng chưa từng có ai có thể đi ra. Chờ xem, chờ mấy ngày nữa người nhà của ngươi tìm tới đây. Tới chừng đó kêu bọn họ làm thủ tục mang ngươi đi.”
“Chờ mấy ngày?” Tôi nghi hoặc, chẳng hiểu gì, “Đại ca, tôi hiện tại là phải về đến khu nằm viện đó. Nếu không ngày mai sáng sớm mẹ tôi có thể tới tìm. Còn nữa, ở đây chẳng có cái gì, tôi lại là người bệnh, ở lại sẽ bệnh nặng hơn đó.”
“Thì bởi vì ngươi là người bệnh, mới có thể đến nơi đây. Nơi này không có nhận người chết ở bên ngoài đâu.” Vừa nói, giọng người đàn ông càng lúc càng thấp, càng lúc càng già đi. Cuối cùng, giọng nói đó đã trở thành giọng của một ông già ở độ tuổi bảy hay tám mươi.
Không chỉ giọng nói, mà hình dáng cơ thể của cũng thay đổi theo, người còng xuống, cúi đầu xuống, ho, với kiểu thở hổn hển thường thấy ở người già.
Hắn vừa rồi nói cái gì? “Nơi này nhưng không nhận người chết ở bên ngoài chết.” Những lời này là có ý gì? Trong lòng tôi kinh ngạc một chút, tôi bị shock. Ý của hắn là, tôi đã chết sao?
“Ông à, đây là đâu?” Giọng tôi khẽ run.
Ông ta ngồi bên chiếc bàn, mở máy tính, giọng người già run run "Nơi có người chết trong bệnh viện - nhà xác. Cô là Tông Ưu Tuyền, đúng không, hồ sơ đây rồi.
Tôi không dám dừng lại, chỉ sợ dừng lại xong thì sẽ sợ hãi đến khóc mất. Đúng lúc này, bàn tay đang sờ tường của tôi sờ thấy cái gì đó khang khác, tôi nhìn thì thấy trong tầm tay của mình là một cánh cửa. Trong lòng tôi khẽ chùng xuống. Tôi đi nãy giờ tuy tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy khá rõ. Tự dưng ở đây có một cánh cửa xuất hiện. Nếu một cánh cửa xuất hiện ở đây, tôi nên nhìn thấy nó trước khi chạm vào nó. Nhưng tôi nhận ra rằng tôi đã có cảm giác sờ vào cái gì là lạ rồi mới nhận ra đó là cánh cửa.
Tôi cố gắng đẩy và cửa có thể mở. Giờ đây, nơi này, thứ duy nhất có thể di chuyển là tôi và cánh cửa này. Tôi có nên vào trong cửa và xem qua không?
Tôi trở nên lo lắng và sợ hãi. Tôi nhìn xung quanh, đi bao lâu cũng không có gì thay đổi, lúc đầu ngọn đèn kia cách tôi hai ba mét, bây giờ thành ra năm sáu mét. Tôi đi lâu như vậy mà cũng chỉ có vài mét mà thôi. Tôi có thể thấy rõ ràng là như vậy. Còn đi nữa cũng chưa chắc thoát khỏi nơi này. Chi bằng đánh cuộc một phen, đi vào xem thử ra sao?
Tôi hạ quyết tâm, nhẹ bước vào bên trong.
Từ bên trong cửa có một luồng hơi lạnh phả ra, tôi có thể cảm nhận được hơi ẩm rất nhiều bên trong.
Cửa mở ra, ngọn đèn nhỏ chiếu chênh chếch hắt ánh sáng mờ ảo vào. Nơi này, ngoài ánh sáng đó thì chẳng có gì ngoài bóng tối đặc quánh.
Tôi cẩn thận tiến lên một bước, cánh cửa sau lưng đột nhiên “Rầm” một tiếng đóng lại. Tôi sợ hãi hét to, nguồn sáng duy nhất đã biến mất.
Tim tôi như nhảy thót lên tận cổ.
“Tách”
Có tiếng động nhỏ vang lên trong bóng tối, ánh lửa từ bật lửa chiếu sáng. Một người đàn ông bước ra từ trong bóng tối.
Tôi buột miệng gọi: “Tông Thịnh?”
Nhưng giây tiếp theo tôi đã phát giác rằng mình đã gọi sai, người nọ không phải Tông Thịnh.
Hắn thấp hơn so với Tông Thịnh, dáng người cũng gầy hơn so với Tông Thịnh. Người đàn ông cầm bật lửa, châm lửa cho một ngọn đèn dầu nhìn vô cùng cổ xưa, ngọn đèn đặt trên một mặt bàn cũng cổ xưa, hoen ố vết màu thời gian. Trên mặt bàn còn có một máy tính, một cuốn sổ và một cây bút.
Tôi âm thầm thở ra, dù cho không phải là Tông Thịnh, thì cuối cùng nhìn thấy có người tức là có thể rời khỏi đây quay về bệnh viện.
Tôi hỏi: “Đại ca, anh biết đi về bệnh viện đi như thế nào không?”
“Nơi này chính là bệnh viện a.”
Tôi nhìn quanh bốn phía, dưới ánh đèn dầu soi tỏ căn phòng này rất nhỏ, nhưng có một căn phòng ở bên cạnh. Không có thiết bị, không có áo blouse trắng. Cho dù là phòng khám nhỏ cũng phải có áo blouse trắng chứ?!
“Đại ca, tôi nằm viện đó, giờ khuya rồi phải về, nếu không y tá tới tuần phòng không thấy tôi sẽ bị mắng đó.”
“Nằm viện sao.” người đàn ông đó nói một cách bí hiểm, tốc độ nói rất chậm, sau đó chậm rãi xoay lại nói, “Vào nơi này, cũng chưa từng có ai có thể đi ra. Chờ xem, chờ mấy ngày nữa người nhà của ngươi tìm tới đây. Tới chừng đó kêu bọn họ làm thủ tục mang ngươi đi.”
“Chờ mấy ngày?” Tôi nghi hoặc, chẳng hiểu gì, “Đại ca, tôi hiện tại là phải về đến khu nằm viện đó. Nếu không ngày mai sáng sớm mẹ tôi có thể tới tìm. Còn nữa, ở đây chẳng có cái gì, tôi lại là người bệnh, ở lại sẽ bệnh nặng hơn đó.”
“Thì bởi vì ngươi là người bệnh, mới có thể đến nơi đây. Nơi này không có nhận người chết ở bên ngoài đâu.” Vừa nói, giọng người đàn ông càng lúc càng thấp, càng lúc càng già đi. Cuối cùng, giọng nói đó đã trở thành giọng của một ông già ở độ tuổi bảy hay tám mươi.
Không chỉ giọng nói, mà hình dáng cơ thể của cũng thay đổi theo, người còng xuống, cúi đầu xuống, ho, với kiểu thở hổn hển thường thấy ở người già.
Hắn vừa rồi nói cái gì? “Nơi này nhưng không nhận người chết ở bên ngoài chết.” Những lời này là có ý gì? Trong lòng tôi kinh ngạc một chút, tôi bị shock. Ý của hắn là, tôi đã chết sao?
“Ông à, đây là đâu?” Giọng tôi khẽ run.
Ông ta ngồi bên chiếc bàn, mở máy tính, giọng người già run run "Nơi có người chết trong bệnh viện - nhà xác. Cô là Tông Ưu Tuyền, đúng không, hồ sơ đây rồi.
Bình luận truyện