Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 259-3: Sự quan tâm của Tông Thịnh (3)



Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 259-3

Tông Thịnh trầm mặc một chút, lúc sau mới nói:"Cứ tin anh đi, đừng hỏi. Đánh răng rửa mặt nhanh rồi ăn cháo trắng, uống thuốc bắc rồi ngủ tiếp."

"Còn thuốc bắc nữa sao?" Tôi nhìn sang bên kia, trên bàn nhỏ có một chiếc cốc giữ nhiệt, mặt tôi nhăn lại như trái khổ qua. Chưa uống tôi đã thấy đắng nghét rồi.

“Em phát sốt chủ yếu là do âm khí của nhà xác. Dù thể chất em đã bị anh ảnh hưởng nhưng âm khí nặng như vậy vẫn khiến em không chịu được. Uống chút thuốc bắc sẽ tốt hơn truyền nước biển nhiều.” (*)

Đánh răng rửa mặt, ăn cháo uống thuốc rồi ngủ tiếp. Nhưng tôi vẫn hỏi:  “Tông Thịnh, em có thể gọi điện cho mẹ không?”

“Bọn họ biết em ở đây, cũng biết em không sao, mà họ cũng biết anh đang tức giận, không cho phép bọn họ lại gần em.” 

Có nghĩa là anh không cho phép tôi gọi điện thoại, nhưng như vậy tôi cũng yên tâm.

Anh như vậy, có chút giống như làm nũng, tôi bật cười. 

Thời gian bên nhau lâu như vậy tôi chưa từng thấy anh biểu cảm như vậy.

Nằm xuống, tôi nhắm mắt. Tôi chỉ muốn mau khỏi bệnh, tôi không thể kéo chân Tông Thịnh như thế này, anh ấy vẫn còn việc phải làm.

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy có một bàn tay xoa trán, Tông Thịnh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán tôi, nói nhỏ: "Em có biết tại sao anh lại tìm được em không? Trên công trường có kẻ náo loạn, anh thật sự rất bận. Anh không cách nào chăm sóc em được, mà bọn họ thì lại cố tình che giấu tin tức của em. Mãi về sau, một giọng nói cứ vang lên trong tim anh, nói rằng ‘Tông Thịnh! Anh đang ở đâu? Mau đến tìm em! Em sắp chết rồi!’ Anh biết, là em đã xảy ra chuyện. Năng lượng của em rất yếu, có thể khởi động huyết khế khẳng định là đã xảy ra chuyện. Ngủ đi nào.”

Tống Thịnh cầm lấy bát, đi ra ban công rửa bát, tôi lén mở mắt ra. Nhìn anh ấy. Sau lưng anh, có một dấu thẫm màu trên quần áo, dấu vết hẳn là đã xử lý, nhưng trực giác tôi biết, đó là vết máu.

Những điều tôi đã trải qua theo quan điểm của tôi đã rất nguy hiểm. Nhưng anh ấy cũng đã trải qua những chuyện rất nguy hiểm, nhưng anh ấy sẽ không nói với tôi về chuyện đó mà chỉ âm thầm chịu đựng nỗi đau một mình, một người yên lặng gánh vác.

Khi tôi tỉnh lại, người bên cạnh không phải Tông Thịnh, mà là Ngưu Lực Phàm. Tôi nhíu nhíu mày, Tông Thịnh lần này xem ra là thật sự tức giận rồi, đã mấy ngày rồi mà vẫn không cho ba mẹ tới thăm tôi. 

Ngưu Lực Phàm nhìn thấy tôi đã tỉnh, nhưng anh ấy không đỡ tôi như Tông Thịnh mà chỉ cười cười, nói Tông Thịnh về nhà thay quần áo. Bởi vì y tá không thích mùi máu trên người anh.

Cơn sốt của tôi đã lui, sức lực của tôi đã trở lại. Tuy nhiên, sau khi tôi sửa sang xong, Ngưu Lực Phàm đưa cho tôi ly giữ nhiệt nói là Tông Thịnh phân công đưa tôi, nói là ở trong là thuốc Bắc, tôi phải uống. Nếu không, về sau sẽ lưu lại bệnh căn.

Sau khi bị tôi lèo nhèo thì Ngưu Lực Phàm đành đưa tôi xuống dưới vườn hoa dưới lầu phơi nắng. Tôi thật sự sắp lên mốc meo cả rồi. 

Phía sau khoa nội trú của bệnh viện thành phố là một khu vườn nhỏ để bệnh nhân có thể đi lại. Loại nắng đầu đông vào khoảng ba bốn giờ chiều cũng sẽ không gắt lắm. Bước dưới hàng cây râm mát với ánh nắng xuyên qua tán lá vô cùng thoải mái. 

Ngưu Lực Phàm đi ở phía sau tôi khoảng một mét, không nói lời nào, cúi đầu, giống như đang suy nghĩ gì đó. 

Tôi liền hỏi: “Ngưu Lực Phàm, vết thương trên người Tông Thịnh là sao? Công trường bên kia chuyện gì?”

“Xem tin tức sẽ biết. À, Tông Thịnh bảo sẽ mua điện thoại mới cho em, tối tới đưa cho em.”

“Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Ngưu Lực Phàm có chút do dự, sau đó mới nói: “Cụ thể ra sao anh cũng không biết. Ngày hôm đó công trường đốt chín phong pháo rồi khởi công, cũng không có vấn đề gì. Ngày hôm sau, năm giờ sáng bọn anh qua làm pháp sự, dùng máu gà trộn với gạo rải ở công trường.

Sớm như vậy, công trường không có ai. Chẳng hiểu ở đâu ra có  mấy tên lưu manh tới, nói pháo làm anh em nó bị thương, mà còn là bị thương tiểu đệ đệ. Kêu là trọng thương, đòi công trường bồi thường một trăm vạn. Rõ ràng chính là tới phá mà. Lúc đánh nhau, nói chung là anh sợ chết nên bỏ chạy, nghĩ là chạy qua bên đường gọi người. Những kẻ đó chỉ đứng đó nhìn anh chạy cũng không đuổi theo, chỉ vây quanh Tông Thịnh. ”

“ Anh ấy bị xã hội đen đánh? ”

Tông Thịnh từng nói anh ấy có học võ, dù không phải là cao thủ, nhưng anh muốn bỏ chạy vẫn được, cũng sẽ không bị thương thành như vậy đi.

(*) Mèo có đôi lời: Hi cả nhà, mấy hôm trước có lần Mèo sốt rất nặng, cái đợt mà Mèo không đăng truyện hết mấy ngày trời đó. Lần đó, nhiều người bảo Mèo là đi vô bệnh viện truyền nước đi. Mèo cũng không tiện nói, vì đều là quan tâm thôi. Nhưng Mèo muốn nhắc cả nhà mình một chút, không phải cứ mệt, cứ bệnh là đi truyền nước biển, truyền đạm nha. 

“Các chỉ số trong máu, muối, đường, chất điện giải,... ở cơ thể người đều có một mức giá trị nhất định, khi giá trị này giảm đi thì phải bù đắp thêm vào để không làm mất sự cân bằng. Lúc này chúng ta cần thực hiện xét nghiệm máu để kiểm tra chính xác lượng mất đi từ đó có những biện pháp bù đắp với liều lượng thích hợp. Do đó việc khám và xét nghiệm kiểm tra rất quan trọng trước khi truyền dịch, để có thể kiểm soát được lượng nước đưa vào cơ thể không ít hơn và cũng không nhiều hơn.

Tuy nhiên, nếu thuộc một trong số những đối tượng sau thì vẫn cho bệnh nhân truyền nước trước khi có kết quả xét nghiệm: bệnh nhân bị mất máu, mất nước, ngộ độc, trước và sau thực hiện phẫu thuật.

Hiện nay việc tự ý truyền dịch tại nhà khi cảm thấy cơ thể mệt mỏi, ngủ ít, ăn uống kém,... rất phổ biến. Không phải lúc nào truyền cũng tốt, tùy theo thể trạng và đối tượng bệnh nhân mà sẽ có nhóm dịch truyền khác nhau. Do đó việc truyền dịch mà không được bác sĩ kiểm tra rất dễ xảy ra tai biến và gây nên những hậu quả nghiêm trọng.

Đối với một số trường hợp bị mất nước nhưng vẫn còn khả năng ăn uống thì việc truyền dịch lại không hiệu quả bằng việc uống trực tiếp. Ví dụ: Truyền một chai muối 9% chỉ tương đương với việc bạn uống trực tiếp một bát canh, truyền glucose 5% chỉ như uống một muỗng cà phê đường.” 

Hơn nữa:

“Nguyên tắc cơ bản nhất khi bị sốt virus là không truyền muối, đường và các chất điện giải. Những chất này khi được truyền trực tiếp vào cơ thể sẽ gây áp lực lên vùng sọ và tăng phù não, khiến bệnh tình thêm nặng. Bên cạnh đó, đến nay vẫn không có nghiên cứu nào xác định rõ tác dụng của dịch truyền trong việc hạ sốt. Việc giảm sốt hầu hết là do tác dụng từ thuốc hạ sốt.

Bên cạnh đó, thuốc đi vào cơ thể đều sẽ gây ra tác dụng phụ và nếu truyền trực tiếp, nguy cơ của những tác dụng này lại càng cao. Thậm chí, truyền dịch bừa bãi ở các cơ sở y tế không uy tín còn gây nhiễm trùng, lây nhiễm một số bệnh lý nguy hiểm như viêm gan, HIV, AIDS...

Việc truyền nước khi bị sốt virus ở người lớn chỉ nên được tiến hành nếu có nghi kèm với sốt xuất huyết (thể hiện ở các dấu hiệu ngoài da). Bên cạnh đó, nếu người bệnh gặp tình trạng nôn mửa liên tục, tiêu chảy và mất nước... thì mới được chỉ định truyền nước. Việc truyền nước trong trường hợp này cũng phải được theo dõi cẩn thận.

Tai hại của việc tự ý truyền dịch và điều trị cúm là cực kỳ to lớn. Hãy tìm gặp bác sĩ, thăm khám cụ thể và nhận điều trị phù hợp để nhanh chóng cải thiện bệnh tình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện