Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
Chương 362: Đứa Nhỏ Bị Lợi Dụng
Nhìn bọn họ bận rộn mà tôi chỉ nằm một chỗ, tôi định hỏi Tông Thịnh xem có giúp gì được không thì anh lại đặt ngón tay lên môi tôi, ý bảo tôi im lặng, rồi khẽ nói: “Nó sẽ nghe thấy. em cứ ngoan ngoãn ngủ đi, bọn anh sẽ để ý em.”
Tôi trong lòng vô cùng bất an nhưng vẫn phải nghe lời anh, nằm đó, nhìn bọn họ sắp xếp đồ chơi, rồi Tông Thịnh chỉ tay lên ngọn đèn, sau đó tắt.
Ngưu Lực Phàm ngồi trên sô pha, trước chiếc bàn nhỏ, dùng điện thoại mở phim hoạt hình đặt lên bàn rồi nói: “Con nít bây giờ thích điện thoại lắm, ôm cái điện thoại có thể ngồi im cả ngày.”
Cả căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng hắt ra từ màn hình điện thoại. Ngưu Lực Phàm cũng rời phòng khách đi về phía cầu thang lên lầu.
Tôi thấy vô cùng bất an, tuy rằng biết rõ không ai bỏ rơi tôi mà sẽ luôn theo sát tôi. Nhưng dù sao đi nữa, giờ tôi chỉ có một mình, phải một mình đối mặt với chuyện này. Trong bụng thì cứ âm ỉ đau, nên cảm giác cô đơn càng thêm đậm nét, tôi che bụng, cắn môi, không cẩn thận mà lại xuýt xoa hai tiếng.
Lập tức nghe có tiếng thì thầm: “Hình như cô ấy rất đau.” Là giọng Ngưu Lực Phàm, lại nghe Tông Thịnh nói: “Đừng nói chuyện!”
Tôi cũng không dám phát ra âm thanh, nỗ lực thả lỏng bản thân, nhưng lại phát hiện chính mình làm không được.
Điện thoại vẫn phát ra tiếng phim hoạt hình rất vui vẻ, còn có xe lửa chạy pin đang chạy vòng vòng.
Một phút, hai phút, trong nhà chỉ còn ánh sáng từ điện thoại và ánh đèn ở ngoài hắt vào. Ngay cả tiếng động xe cộ chạy ngang qua cũng không có.
Ba phút, bốn phút, tôi cố sức ép bản thân phải thả lỏng, nhưng phát hiện ra, tôi càng cố càng khẩn trương.
Cũng không biết là do quá lo lắng hay sao, tôi ôm bụng, bắt đầu rì rầm hát theo nhạc thiếu nhi. Thậm chí, hát cái gì tôi cũng không biết, câu nọ xọ câu kia, giọng run rẩy.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại nhấp nháy hắt lên trần nhà khiến tôi càng thêm sợ hãi, nhắm chặt cả hai mắt lại.
Một lúc sau, trướt mắt tôi chỉ còn bóng đêm, tôi mạnh mẽ hát lên, càng hát, càng cảm thấy thư thái. Không biết là có phải do tác dụng của huyết khế không, hay là tôi sinh ra ảo giác, tôi cảm thấy dường như Tông Thịnh đang đứng ở cầu thang nhìn tôi mỉm cười cổ vũ. Anh cười, thực nhu hòa, rất hiếm khi tôi thấy anh cười như vậy.
Đúng lúc này, giữa tiếng hát của tôi xuất hiện vài tiếng cười của trẻ con, có vẻ tiếng cười ở cách tôi không xa, có lẽ là ở trước mặt bàn.
Tôi chậm rãi hé mắt thì thấy đứa nhỏ còn chưa đứng vững kia đang ngồi trên thảm, mắt nhìn xe lửa chạy lòng vòng không ngớt cười. Hai tay nó quơ loạn trong không khí, nhìn qua thì đúng là đứa nhỏ chưa đầy tuổi. Tiếng cười hồn nhiên, ngây thơ, đáng yêu như vậy mà lại muốn hại chết đứa bé trong bụng của tôi.
Tôi kinh hoàng, im bặt tiếng hát. Tôi cắn chặt môi để không phát ra âm thanh, quay sang nhìn về hướng Tông Thịnh. Anh đang làm gì? Anh tính toán thế nào?
Đứa bé nhìn xe lửa một lúc rồi lảo đảo đứng lên, nó vịn bàn nhìn điện thoại di động. Trên màn hình đang chiếu phim hoạt hình phù hợp với trẻ con. Ánh sáng màu xanh lục, đỏ, vàng, xanh dương, màu sắc liên tục thay đổi chiếu lên khuôn mặt trông càng thêm quỷ dị. đôi mắt nó bị ánh sáng hắt lên càng thêm khiếp đảm.
Tôi lặng lẽ lôi cây trâm gỗ sét đánh trong người ra, cuộn mình lại, đặt cây trâm ở vị trí bụng mình. Nó đã ra ngoài, tôi sẽ không để cho nó có cơ hội chui vào cơ thể tôi lại. Cho dù nó đáng thương tới đâu nhưng không có quan hệ gì với tôi, chỉ cần con tôi an toàn là được.
Người làm mẹ chính là như vậy, tất cả chỉ nghĩ cho con.
Huống hồ hiện tại huyết chú của tôi đã không còn bảo vệ được cho tôi, tôi chỉ có thể dựa vào cây trâm này để bảo vệ cho mẹ con mình mà thôi.
Đứa bé loạng choạng đứng, tò mò nhìn màn hình điện thoại di động, lâu lâu lại cười. Vài phút trôi qua mà tôi tưởng như đã mấy tháng. Mỗi một giây đồng hồ đều như tra tấn tôi vậy. Đứa bé trông thật đáng sợ, nhưng tôi không dám rời mắt khỏi nó mà ép bản thân phải theo dõi mọi hành động của nó, chỉ cần nó muốn trở lại bụng tôi thì nhất định tôi sẽ không nương tay.
Cuối cùng, nó đã có hành động khác. Có vẻ như nó rất thích quả trứng gà đỏ trong bát. Bàn tay bé xíu vươn ra, không ngừng chộp lấy quả trứng. Nhưng bàn tay của nó quá bé nên cố rất nhiều lần vẫn chưa thành công.
Làm mãi vẫn không được, nó không cười nữa mà có chút tức giận, nhưng vẫn không chịu ngừng lại, chấp nhất mà cố chộp cho được quả trứng.
Ngay lúc này Tông Thịnh cầm gì đó trong tay, lặng lẽ đi tới. anh vốn dĩ đi không gây ra tiếng động, lại còn cố tình đi nhẹ nên càng không thể bị phát hiện.
Anh lặng lẽ đứng sau lưng đứa bé, nó vẫn chăm chú với quả trứng không được, hét lên “a a” đầy tức giận.
Đột nhiên nó như cảm nhận được có ai đó ở đằng sau nên lùi lại, không ngờ Tông Thịnh đã lấy gì đó ấn vào trán nó. Ngay lúc đó, nó hét chói tai, hóa thành một vệt trắng lao về phía bụng tôi.
Tôi sợ hãi! Đứa bé kia tính chui lại vào bụng tôi!
Tôi nắm chặt cây trâm trong tay, áp chặt vào bụng.
Tôi có cảm giác là nó không vào được, vì rõ ràng tôi cảm thấy như nó muốn chui vào, nhưng vừa lại gần cây trâm thì lại biến mất.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì Ngưu Lực Phàm đã mở đèn, thở phào một hơi: “Đáng sợ thật. Nếu không phải do ánh sáng xanh từ màn hình hắt ra thì tôi không nhìn thấy nó đâu. Ánh sáng xanh lục này, thật sự kinh khủng đó, hắt lên người nó thấy ghê quá.”
“Đứa bé kia đâu?” Tôi bật dậy, tay vẫn nắm chặt cây trâm trong tay.
“Đi rồi!” Tông Thịnh chỉ nói một câu, bưng chén trứng gà đỏ đi ra khỏi nhà.
Ngưu Lực Phàm cũng thu thập đồ chơi, nói: “Nghe nói mấy đứa bé đều thích ăn trứng gà, hôm nay coi như mở rộng tầm mắt. Ưu Tuyền, em thấy nó hả?”
Tôi vội gật đầu, vẫn còn chưa hết sợ.
“Em biết anh thấy thế nào không? Ánh sáng xanh lục, xanh lam từ điện thoại hắt ra anh mới thấy. Anh thấy, bàn tay bé xíu, ánh sáng xanh lục hắt vào, cứ chụp trong cái chén. Người ta nói, anh linh thích ăn trứng gà, xem như rõ ràng rồi đó. Vốn dĩ nó có thể thoát thân, nhưng lại bị quả trứng níu chân lại.”
“Tông Thịnh……”
“Chắc cậu ấy đem trứng gà đi cho đứa nhỏ.”
“Đứa bé kia, không phải đã biến mất sao?”
“Không có, cái ấn Tông Thịnh cầm trong tay là đồ dỏm ở Huyền Văn Các thôi. Có điều nó đặt cạnh đồ chính phẩm nên dính chút khí. Chỉ dùng để hù mấy đứa nhỏ chưa hiểu sự đời thôi. Nếu như gặp đám lệ quỷ đã giết người thì hoàn toàn vô dụng. Đứa bé chỉ bị dọa nên bỏ chạy thôi. Cái thứ hàng xịn giá đúng là Tông thịnh xém nữa phải liều mạng mới lấy được, chuẩn bị dùng làm vật trấn yểm Sa Ân, còn lâu mới lấy ra để lãng phí với tấm chiếu mới đó. Thứ thực sự làm cho nó bị thương là cây trâm gỗ sét đánh trong tay em kìa.”
Tôi cầm lấy cây trâm, nhìn ngắm dấu vết gỗ bị sét đánh cổ xưa mà thở dài. Cho dù như vậy, tôi cũng không thấy áy náy, tôi phải bảo vệ con mình! Chỉ là như vậy!
Tông Thịnh đã trở lại, anh quay về không cầm gì trong tay.
Ban nãy, nhìn qua cửa sổ thấy anh đến ven đường ở sau nhà, lột trứng gà, rồi đốt thêm âm hương tam chú.
Tông Thịnh và Ngưu Lực Phàm cùng nhau thu thập đồ chơi trong phòng khách, vừa làm vừa nói:
“Anh hỏi nó sao lại trùng hợp gặp em, nó ngọng líu ngọng lo nói lại, là có một người đàn ông trẻ bảo nó cứ chờ ở đó sẽ gặp được mẹ mới.
Nó đợi ở đó vài ngày rồi, cũng từng muốn tìm một thai phụ khác nhưng không đuổi kịp, chỉ có mỗi mình em.
Vốn dĩ thai phụ có năng lượng rất mạnh, nhiều người mạnh tới nỗi quỷ quái không làm gì được. Nhưng do em có tố chất dị thường mới có thể khiến nó chui vào được.”
Tôi ôm bụng, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”
“Thực xin lỗi cái gì?” Tông Thịnh buông món đồ chơi trong tay, ngồi ở bên cạnh tôi, “Anh đã nói, em không cần phải nói xin lỗi với anh. Là anh, nên nói xin lỗi với em. Anh khiến anh mang thai con của anh, làm cho em phải chịu nguy hiểm như vậy.”
“Trời trời trời.” Ngưu Lực Phàm cắt ngang, “Muốn nói chuyện mắc ói thì xíu nữa đi, mấy cái đồ chơi này giờ làm sao đây?”
“Anh thu dọn rồi mang ra đằng sau đốt đi. Tôi đồng ý với nó, dùng trứng gà và đồ chơi cho nó nó mới chịu nói chuyện với tôi đo.”
“Tôi - một mình đi?” Ngưu Lực Phàm kinh ngạc mà chỉ chỉ chính mình.
Tông Thịnh cầm một con búp bê vải trên ghế ném vào trong túi trước mặt nó.
“Ừ, một mình! Yên tâm, giờ nó không còn tính công kích gì đâu, chỉ muốn trứng gà và đồ chơi thôi. Nếu như anh tốt bụng thì thu lưu nó đi, nó chưa hại ai bao giờ, có thể tìm được nhà tốt cho nó!”
Tôi trong lòng vô cùng bất an nhưng vẫn phải nghe lời anh, nằm đó, nhìn bọn họ sắp xếp đồ chơi, rồi Tông Thịnh chỉ tay lên ngọn đèn, sau đó tắt.
Ngưu Lực Phàm ngồi trên sô pha, trước chiếc bàn nhỏ, dùng điện thoại mở phim hoạt hình đặt lên bàn rồi nói: “Con nít bây giờ thích điện thoại lắm, ôm cái điện thoại có thể ngồi im cả ngày.”
Cả căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng hắt ra từ màn hình điện thoại. Ngưu Lực Phàm cũng rời phòng khách đi về phía cầu thang lên lầu.
Tôi thấy vô cùng bất an, tuy rằng biết rõ không ai bỏ rơi tôi mà sẽ luôn theo sát tôi. Nhưng dù sao đi nữa, giờ tôi chỉ có một mình, phải một mình đối mặt với chuyện này. Trong bụng thì cứ âm ỉ đau, nên cảm giác cô đơn càng thêm đậm nét, tôi che bụng, cắn môi, không cẩn thận mà lại xuýt xoa hai tiếng.
Lập tức nghe có tiếng thì thầm: “Hình như cô ấy rất đau.” Là giọng Ngưu Lực Phàm, lại nghe Tông Thịnh nói: “Đừng nói chuyện!”
Tôi cũng không dám phát ra âm thanh, nỗ lực thả lỏng bản thân, nhưng lại phát hiện chính mình làm không được.
Điện thoại vẫn phát ra tiếng phim hoạt hình rất vui vẻ, còn có xe lửa chạy pin đang chạy vòng vòng.
Một phút, hai phút, trong nhà chỉ còn ánh sáng từ điện thoại và ánh đèn ở ngoài hắt vào. Ngay cả tiếng động xe cộ chạy ngang qua cũng không có.
Ba phút, bốn phút, tôi cố sức ép bản thân phải thả lỏng, nhưng phát hiện ra, tôi càng cố càng khẩn trương.
Cũng không biết là do quá lo lắng hay sao, tôi ôm bụng, bắt đầu rì rầm hát theo nhạc thiếu nhi. Thậm chí, hát cái gì tôi cũng không biết, câu nọ xọ câu kia, giọng run rẩy.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại nhấp nháy hắt lên trần nhà khiến tôi càng thêm sợ hãi, nhắm chặt cả hai mắt lại.
Một lúc sau, trướt mắt tôi chỉ còn bóng đêm, tôi mạnh mẽ hát lên, càng hát, càng cảm thấy thư thái. Không biết là có phải do tác dụng của huyết khế không, hay là tôi sinh ra ảo giác, tôi cảm thấy dường như Tông Thịnh đang đứng ở cầu thang nhìn tôi mỉm cười cổ vũ. Anh cười, thực nhu hòa, rất hiếm khi tôi thấy anh cười như vậy.
Đúng lúc này, giữa tiếng hát của tôi xuất hiện vài tiếng cười của trẻ con, có vẻ tiếng cười ở cách tôi không xa, có lẽ là ở trước mặt bàn.
Tôi chậm rãi hé mắt thì thấy đứa nhỏ còn chưa đứng vững kia đang ngồi trên thảm, mắt nhìn xe lửa chạy lòng vòng không ngớt cười. Hai tay nó quơ loạn trong không khí, nhìn qua thì đúng là đứa nhỏ chưa đầy tuổi. Tiếng cười hồn nhiên, ngây thơ, đáng yêu như vậy mà lại muốn hại chết đứa bé trong bụng của tôi.
Tôi kinh hoàng, im bặt tiếng hát. Tôi cắn chặt môi để không phát ra âm thanh, quay sang nhìn về hướng Tông Thịnh. Anh đang làm gì? Anh tính toán thế nào?
Đứa bé nhìn xe lửa một lúc rồi lảo đảo đứng lên, nó vịn bàn nhìn điện thoại di động. Trên màn hình đang chiếu phim hoạt hình phù hợp với trẻ con. Ánh sáng màu xanh lục, đỏ, vàng, xanh dương, màu sắc liên tục thay đổi chiếu lên khuôn mặt trông càng thêm quỷ dị. đôi mắt nó bị ánh sáng hắt lên càng thêm khiếp đảm.
Tôi lặng lẽ lôi cây trâm gỗ sét đánh trong người ra, cuộn mình lại, đặt cây trâm ở vị trí bụng mình. Nó đã ra ngoài, tôi sẽ không để cho nó có cơ hội chui vào cơ thể tôi lại. Cho dù nó đáng thương tới đâu nhưng không có quan hệ gì với tôi, chỉ cần con tôi an toàn là được.
Người làm mẹ chính là như vậy, tất cả chỉ nghĩ cho con.
Huống hồ hiện tại huyết chú của tôi đã không còn bảo vệ được cho tôi, tôi chỉ có thể dựa vào cây trâm này để bảo vệ cho mẹ con mình mà thôi.
Đứa bé loạng choạng đứng, tò mò nhìn màn hình điện thoại di động, lâu lâu lại cười. Vài phút trôi qua mà tôi tưởng như đã mấy tháng. Mỗi một giây đồng hồ đều như tra tấn tôi vậy. Đứa bé trông thật đáng sợ, nhưng tôi không dám rời mắt khỏi nó mà ép bản thân phải theo dõi mọi hành động của nó, chỉ cần nó muốn trở lại bụng tôi thì nhất định tôi sẽ không nương tay.
Cuối cùng, nó đã có hành động khác. Có vẻ như nó rất thích quả trứng gà đỏ trong bát. Bàn tay bé xíu vươn ra, không ngừng chộp lấy quả trứng. Nhưng bàn tay của nó quá bé nên cố rất nhiều lần vẫn chưa thành công.
Làm mãi vẫn không được, nó không cười nữa mà có chút tức giận, nhưng vẫn không chịu ngừng lại, chấp nhất mà cố chộp cho được quả trứng.
Ngay lúc này Tông Thịnh cầm gì đó trong tay, lặng lẽ đi tới. anh vốn dĩ đi không gây ra tiếng động, lại còn cố tình đi nhẹ nên càng không thể bị phát hiện.
Anh lặng lẽ đứng sau lưng đứa bé, nó vẫn chăm chú với quả trứng không được, hét lên “a a” đầy tức giận.
Đột nhiên nó như cảm nhận được có ai đó ở đằng sau nên lùi lại, không ngờ Tông Thịnh đã lấy gì đó ấn vào trán nó. Ngay lúc đó, nó hét chói tai, hóa thành một vệt trắng lao về phía bụng tôi.
Tôi sợ hãi! Đứa bé kia tính chui lại vào bụng tôi!
Tôi nắm chặt cây trâm trong tay, áp chặt vào bụng.
Tôi có cảm giác là nó không vào được, vì rõ ràng tôi cảm thấy như nó muốn chui vào, nhưng vừa lại gần cây trâm thì lại biến mất.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì Ngưu Lực Phàm đã mở đèn, thở phào một hơi: “Đáng sợ thật. Nếu không phải do ánh sáng xanh từ màn hình hắt ra thì tôi không nhìn thấy nó đâu. Ánh sáng xanh lục này, thật sự kinh khủng đó, hắt lên người nó thấy ghê quá.”
“Đứa bé kia đâu?” Tôi bật dậy, tay vẫn nắm chặt cây trâm trong tay.
“Đi rồi!” Tông Thịnh chỉ nói một câu, bưng chén trứng gà đỏ đi ra khỏi nhà.
Ngưu Lực Phàm cũng thu thập đồ chơi, nói: “Nghe nói mấy đứa bé đều thích ăn trứng gà, hôm nay coi như mở rộng tầm mắt. Ưu Tuyền, em thấy nó hả?”
Tôi vội gật đầu, vẫn còn chưa hết sợ.
“Em biết anh thấy thế nào không? Ánh sáng xanh lục, xanh lam từ điện thoại hắt ra anh mới thấy. Anh thấy, bàn tay bé xíu, ánh sáng xanh lục hắt vào, cứ chụp trong cái chén. Người ta nói, anh linh thích ăn trứng gà, xem như rõ ràng rồi đó. Vốn dĩ nó có thể thoát thân, nhưng lại bị quả trứng níu chân lại.”
“Tông Thịnh……”
“Chắc cậu ấy đem trứng gà đi cho đứa nhỏ.”
“Đứa bé kia, không phải đã biến mất sao?”
“Không có, cái ấn Tông Thịnh cầm trong tay là đồ dỏm ở Huyền Văn Các thôi. Có điều nó đặt cạnh đồ chính phẩm nên dính chút khí. Chỉ dùng để hù mấy đứa nhỏ chưa hiểu sự đời thôi. Nếu như gặp đám lệ quỷ đã giết người thì hoàn toàn vô dụng. Đứa bé chỉ bị dọa nên bỏ chạy thôi. Cái thứ hàng xịn giá đúng là Tông thịnh xém nữa phải liều mạng mới lấy được, chuẩn bị dùng làm vật trấn yểm Sa Ân, còn lâu mới lấy ra để lãng phí với tấm chiếu mới đó. Thứ thực sự làm cho nó bị thương là cây trâm gỗ sét đánh trong tay em kìa.”
Tôi cầm lấy cây trâm, nhìn ngắm dấu vết gỗ bị sét đánh cổ xưa mà thở dài. Cho dù như vậy, tôi cũng không thấy áy náy, tôi phải bảo vệ con mình! Chỉ là như vậy!
Tông Thịnh đã trở lại, anh quay về không cầm gì trong tay.
Ban nãy, nhìn qua cửa sổ thấy anh đến ven đường ở sau nhà, lột trứng gà, rồi đốt thêm âm hương tam chú.
Tông Thịnh và Ngưu Lực Phàm cùng nhau thu thập đồ chơi trong phòng khách, vừa làm vừa nói:
“Anh hỏi nó sao lại trùng hợp gặp em, nó ngọng líu ngọng lo nói lại, là có một người đàn ông trẻ bảo nó cứ chờ ở đó sẽ gặp được mẹ mới.
Nó đợi ở đó vài ngày rồi, cũng từng muốn tìm một thai phụ khác nhưng không đuổi kịp, chỉ có mỗi mình em.
Vốn dĩ thai phụ có năng lượng rất mạnh, nhiều người mạnh tới nỗi quỷ quái không làm gì được. Nhưng do em có tố chất dị thường mới có thể khiến nó chui vào được.”
Tôi ôm bụng, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”
“Thực xin lỗi cái gì?” Tông Thịnh buông món đồ chơi trong tay, ngồi ở bên cạnh tôi, “Anh đã nói, em không cần phải nói xin lỗi với anh. Là anh, nên nói xin lỗi với em. Anh khiến anh mang thai con của anh, làm cho em phải chịu nguy hiểm như vậy.”
“Trời trời trời.” Ngưu Lực Phàm cắt ngang, “Muốn nói chuyện mắc ói thì xíu nữa đi, mấy cái đồ chơi này giờ làm sao đây?”
“Anh thu dọn rồi mang ra đằng sau đốt đi. Tôi đồng ý với nó, dùng trứng gà và đồ chơi cho nó nó mới chịu nói chuyện với tôi đo.”
“Tôi - một mình đi?” Ngưu Lực Phàm kinh ngạc mà chỉ chỉ chính mình.
Tông Thịnh cầm một con búp bê vải trên ghế ném vào trong túi trước mặt nó.
“Ừ, một mình! Yên tâm, giờ nó không còn tính công kích gì đâu, chỉ muốn trứng gà và đồ chơi thôi. Nếu như anh tốt bụng thì thu lưu nó đi, nó chưa hại ai bao giờ, có thể tìm được nhà tốt cho nó!”
Bình luận truyện