Bạn Trai NPC Nhà Tôi
Chương 1
1.
Tôi đơn phương Từ Lâm bốn năm, để đỗ cùng trường đại học với cậu mà tôi đã mất đi nửa kiếp người.
Tôi cứ ngỡ rằng sau khi vào đại học thì tôi sẽ tỏ tình với cậu và cả hai sẽ ở bên nhau, còn nếu không được suôn sẻ thì cả hai sẽ yêu nhau muộn một chút.
Sự thật chứng minh rằng tôi đã tự tin quá rồi.
Khi thấy cậu dần trở thành người làm mưa làm gió trong trường, đi đến đâu cũng được các bạn nữ bắt chuyện làm quen thì tôi… đã rút lui.
Dẫu vậy, tôi vẫn có thói quen dậy sớm mua bữa sáng và lên lớp giành chỗ cho cậu.
Tôi sẽ trả lời tất cả các tin nhắn cậu gửi trong tích tắc, và rồi ngẩn ngơ đợi lời hồi đáp của cậu.
Lúc quay về kí túc xá sau khi chơi escape room, bạn cùng phòng chen nhau, xúm xít hỏi tôi đã thành công chưa.
Tôi chớp mắt, trả lời không chắc chắn cho lắm: “Cứ xem như… thành công đi!”
Sáng hôm sau, khi chuông báo thức vang lên, tôi mở mắt mà chẳng hề mơ màng chút nào, tắt chuông nhưng vẫn không chịu đứng dậy.
Sau nửa phút lặng thinh, bạn cùng phòng cũng ngồi dậy, ngập ngừng hỏi tôi: “Hoa Hoa, sao cậu… Không đi mua bữa sáng?”
Tôi dụi đôi mắt đau xót của mình rồi leo xuống giường.
Sau khi đến lớp với đôi mắt sưng húp, tôi chọn một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Tôi vừa uống sữa đậu nành vừa nhìn kim đồng hồ chỉ vào số 6. Chừng như đúng lúc ấy, Từ Lâm cùng với mấy bạn nữ vừa nói chuyện vừa bước vào lớp với nhau.
Cậu nhìn quanh lớp rồi nhíu mày đi ra ngồi xuống cạnh tôi: “Sao lại chọn chỗ này?”
Tôi nuốt sữa: “Tớ muốn ngồi ở đây.”
“Ok, đưa bữa sáng cho tôi đi!” Cậu chìa tay ra.
Sau khi uống nốt ngụm sữa cuối cùng, tôi cầm giấy chùi mép rồi bình tĩnh cất lời: “Tớ chỉ mua một phần thôi.”
Cậu hơi ngạc nhiên, đang định nói gì đó nhưng có một người đàn ông lạ lẫm đã bước lên bục giảng.
Giảng đường vốn đã yên tĩnh thì giờ lại càng lặng im.
Người đàn ông trên bục giảng mặc áo sơ mi giản đơn, xắn tay áo lên đến cùi chỏ, anh đeo một chiếc kính không gọng.
Anh cầm phấn viết lên bảng ba chữ “Tống Kỷ Dương” đầy rắn rỏi rồi quay người lại với lớp:
– Chào cả lớp, tôi là Tống Kỷ Dương, vì thầy Dương đi công tác nên tôi sẽ đứng lớp thay thầy trong khoảng thời gian này.
Sau khi anh nói xong, cả lớp bắt đầu ồn ào hẳn lên, tiếng xì xào có bé đến mức nào thì vẫn nghe rõ mồn một.
Các bạn nói: “Thầy dạy thay đẹp trai quá.”
Tôi xoay bút, ngay khi anh dứt lời, có một tiếng nói bỗng vang vọng trong tâm trí tôi, khiến tôi tán thành trong vô thức: “Đẹp thật.”
“Lạc Hoa Hoa, cậu bảo ai đẹp cơ?” Từ Lâm ngoảnh lại, lạnh lùng hỏi tôi.
Tôi chỉ lên tấm bảng: “Tớ khen chữ đẹp.”
Có lẽ vì không ăn sáng, hoặc cũng có lẽ vì chỗ ngồi tệ quá nên cậu không nói với tôi câu nào trong hơn một tiếng đồng hồ.
Đến giờ ra chơi, cậu lại quay xuống nói chuyện với bạn nữ bàn sau.
Tôi trùm mũ áo hoodie lên đầu, gục xuống bàn nhìn ra ngoài cửa sổ, để mặc cho những kí ức đang đảo điên trong tâm trí.
Đến khi Tống Kỷ Dương nói: “Mời một bạn ngồi dưới lớp đứng lên trả lời câu hỏi” thì dòng suy nghĩ của tôi mới quay về.
Thấy trên màn hình toàn chữ tiếng anh nên tôi lẳng lặng cúi gằm đầu xuống.
– Mời bạn nữ có cái tai trên mũ đứng lên trả lời.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, mũ của tôi có hai cái tai cơ, thành ra tôi lại ngồi thẳng người dậy.
2.
Lát sau vẫn không có ai đứng lên.
Tống Kỷ Dương lặp lại câu hỏi.
Dần dần, càng ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn vào tôi.
Tôi ngờ ngợ sờ lên mũ rồi mới sực vỡ lẽ, sao lại chỉ có một cái tai vậy trời!!!!
Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có một khả năng duy nhất thôi, hôm qua đi chơi escape room, trong lúc hoảng loạn thì nhân vật đã gỡ tai của tôi ra.
Tôi chật vật đứng lên, tiết học vừa nãy tôi có nghe gì đâu nên không biết trả lời như thế nào.
Tôi khủng hoảng nhìn sang Từ Lâm cầu xin cậu cứu mình.
Nhưng cậu vẫn nhìn về phía trước, chẳng hề đáp lời tôi.
Bạn cùng phòng ngồi bàn trước nói với tôi bằng khẩu hình miệng, đương lúc tôi đang căng thẳng xác định xem bạn mình đang nhắc cái gì thì giọng nói trong trẻo của Tống Kỷ Dương đã vang lên.
– Bạn nữ bàn trước nói to lên đi chứ em ấy không nghe được.
… Bạn cùng phòng tôi ngoảnh mặt làm ngơ ngay tức khắc.
Sau đấy, dù tôi không trả lời được nhưng Tống Kỷ Dương cũng không bắt bẻ tôi.
Tan học, Từ Lâm không chào hỏi gì đã cầm sách rời đi.
Dường như bạn cùng phòng cũng nhận thấy có gì sai sai nên đã ra hỏi tôi với cậu ấy có vấn đề gì thế.
Tôi chỉ cười hờ hững: “Ha ha, không có việc gì đâu.”
Sau khi về kí túc tôi lại bò lên giường, trí óc tôi mệt mỏi cùng cực, ánh mắt cũng mệt theo nhưng không sao ngủ được.
Các bạn cùng phòng không ai dám nói to.
Tôi cứ nằm mê man trên giường, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ba đứa bạn cùng phòng bỗng thay nhau nói:
– Vl!
– Vl!
– Vl!
– Lạc Hoa Hoa, cậu bảo cậu thành công mà?
Tôi nhíu mày, mở điện thoại lên xem newfeed mới nhất của mình:
Anh rất dễ theo đuổi, nhưng chỉ giới hạn cho mình em thôi.
Cùng với đó là tấm ảnh chụp bóng lưng của một người.
Từ Lâm đăng lên như vậy.
Tôi biết bóng lưng ấy là ai, bạn nữ năm ngoái đứng trên sân vận động hỏi số WeChat của Từ Lâm, cô ấy tên Chu Tiểu, học khoa múa của trường.
Tôi mỉm cười trước câu hỏi của bạn cùng phòng: “Thành công khiến tớ buông tay cậu ấy.”
Buổi tối, tôi ngẩn ngơ ngồi hóng gió trên khán đài của sân vận động. Dưới ánh đèn mịt mờ, tôi thấy Từ Lâm nắm tay Chu Tiểu bước đến bên tôi.
Khi tôi quay người chực rời đi thì cậu đã gọi tôi lại.
– Lạc Hoa Hoa, giới thiệu với cậu, đây là Chu Tiểu, bạn gái của tôi.
Cậu nhìn vào mắt tôi rồi cất tiếng, đồng thời cũng quàng tay lên vai Chu Tiểu.
Không hiểu vì sao tôi lại nhớ đến status của cậu:
Anh rất dễ theo đuổi, nhưng chỉ giới hạn cho mình em thôi.
Tôi níu chặt lấy vạt áo, nỗi đau trong tim bắt đầu lan ra khắp người. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, gằn lên từng chữ: “Chúc hai cậu hạnh phúc.”
Tôi nói xong thì rời đi, không cho cậu có cơ hội tiếp lời.
Tôi bước ra bờ sông trong vô định, nhìn hai bên đường không một bóng người qua lại nên tôi đã ngồi sụp xuống đất khóc òa.
Càng khóc lại càng đau, càng đau lại càng khóc nức nở hơn.
Sau ấy, tôi không còn sức mà khóc nữa, chỉ vừa nghẹn ngào vừa lau nước mắt. Khi đứng dậy chuẩn bị về kí túc thì có tiếng ho khan bỗng vang lên sau lưng tôi.
Cứ khi nào hoảng loạn là chân tôi sẽ mềm nhũn ra, và giờ chân cũng èo oặt, tự cắm mình xuống sông.
Trong khắc ngàn cân treo sợi tóc, có người đã kéo tôi vào lòng.
Tôi va đầu vào lồ||g ngực của ai đó, bỗng dưng bị ôm thế này khiến tim tôi đập thình thịch.
Bàn tay ôm eo tôi đã buông ra, xuất hiện trước mắt tôi là một gương mặt điển trai quen thuộc.
Tống Kỷ Dương.
Tôi: “…”
Vừa nãy… Là anh à?
– Khụ, tôi thấy em cứ nhìn xung quanh mà không nhìn ra sau lưng gì cả.
Thoáng chốc, tôi vừa tức vừa ngại, toan bỏ chạy ngay tức khắc.
Cái tai duy nhất còn sót lại trên mũ đã bị người ta nắm lấy.
Giọng anh đan xen nét cười nồng đượm: “Em có cần cái tai còn lại nữa không đây?”
Hết chương 1.
Tôi đơn phương Từ Lâm bốn năm, để đỗ cùng trường đại học với cậu mà tôi đã mất đi nửa kiếp người.
Tôi cứ ngỡ rằng sau khi vào đại học thì tôi sẽ tỏ tình với cậu và cả hai sẽ ở bên nhau, còn nếu không được suôn sẻ thì cả hai sẽ yêu nhau muộn một chút.
Sự thật chứng minh rằng tôi đã tự tin quá rồi.
Khi thấy cậu dần trở thành người làm mưa làm gió trong trường, đi đến đâu cũng được các bạn nữ bắt chuyện làm quen thì tôi… đã rút lui.
Dẫu vậy, tôi vẫn có thói quen dậy sớm mua bữa sáng và lên lớp giành chỗ cho cậu.
Tôi sẽ trả lời tất cả các tin nhắn cậu gửi trong tích tắc, và rồi ngẩn ngơ đợi lời hồi đáp của cậu.
Lúc quay về kí túc xá sau khi chơi escape room, bạn cùng phòng chen nhau, xúm xít hỏi tôi đã thành công chưa.
Tôi chớp mắt, trả lời không chắc chắn cho lắm: “Cứ xem như… thành công đi!”
Sáng hôm sau, khi chuông báo thức vang lên, tôi mở mắt mà chẳng hề mơ màng chút nào, tắt chuông nhưng vẫn không chịu đứng dậy.
Sau nửa phút lặng thinh, bạn cùng phòng cũng ngồi dậy, ngập ngừng hỏi tôi: “Hoa Hoa, sao cậu… Không đi mua bữa sáng?”
Tôi dụi đôi mắt đau xót của mình rồi leo xuống giường.
Sau khi đến lớp với đôi mắt sưng húp, tôi chọn một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Tôi vừa uống sữa đậu nành vừa nhìn kim đồng hồ chỉ vào số 6. Chừng như đúng lúc ấy, Từ Lâm cùng với mấy bạn nữ vừa nói chuyện vừa bước vào lớp với nhau.
Cậu nhìn quanh lớp rồi nhíu mày đi ra ngồi xuống cạnh tôi: “Sao lại chọn chỗ này?”
Tôi nuốt sữa: “Tớ muốn ngồi ở đây.”
“Ok, đưa bữa sáng cho tôi đi!” Cậu chìa tay ra.
Sau khi uống nốt ngụm sữa cuối cùng, tôi cầm giấy chùi mép rồi bình tĩnh cất lời: “Tớ chỉ mua một phần thôi.”
Cậu hơi ngạc nhiên, đang định nói gì đó nhưng có một người đàn ông lạ lẫm đã bước lên bục giảng.
Giảng đường vốn đã yên tĩnh thì giờ lại càng lặng im.
Người đàn ông trên bục giảng mặc áo sơ mi giản đơn, xắn tay áo lên đến cùi chỏ, anh đeo một chiếc kính không gọng.
Anh cầm phấn viết lên bảng ba chữ “Tống Kỷ Dương” đầy rắn rỏi rồi quay người lại với lớp:
– Chào cả lớp, tôi là Tống Kỷ Dương, vì thầy Dương đi công tác nên tôi sẽ đứng lớp thay thầy trong khoảng thời gian này.
Sau khi anh nói xong, cả lớp bắt đầu ồn ào hẳn lên, tiếng xì xào có bé đến mức nào thì vẫn nghe rõ mồn một.
Các bạn nói: “Thầy dạy thay đẹp trai quá.”
Tôi xoay bút, ngay khi anh dứt lời, có một tiếng nói bỗng vang vọng trong tâm trí tôi, khiến tôi tán thành trong vô thức: “Đẹp thật.”
“Lạc Hoa Hoa, cậu bảo ai đẹp cơ?” Từ Lâm ngoảnh lại, lạnh lùng hỏi tôi.
Tôi chỉ lên tấm bảng: “Tớ khen chữ đẹp.”
Có lẽ vì không ăn sáng, hoặc cũng có lẽ vì chỗ ngồi tệ quá nên cậu không nói với tôi câu nào trong hơn một tiếng đồng hồ.
Đến giờ ra chơi, cậu lại quay xuống nói chuyện với bạn nữ bàn sau.
Tôi trùm mũ áo hoodie lên đầu, gục xuống bàn nhìn ra ngoài cửa sổ, để mặc cho những kí ức đang đảo điên trong tâm trí.
Đến khi Tống Kỷ Dương nói: “Mời một bạn ngồi dưới lớp đứng lên trả lời câu hỏi” thì dòng suy nghĩ của tôi mới quay về.
Thấy trên màn hình toàn chữ tiếng anh nên tôi lẳng lặng cúi gằm đầu xuống.
– Mời bạn nữ có cái tai trên mũ đứng lên trả lời.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, mũ của tôi có hai cái tai cơ, thành ra tôi lại ngồi thẳng người dậy.
2.
Lát sau vẫn không có ai đứng lên.
Tống Kỷ Dương lặp lại câu hỏi.
Dần dần, càng ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn vào tôi.
Tôi ngờ ngợ sờ lên mũ rồi mới sực vỡ lẽ, sao lại chỉ có một cái tai vậy trời!!!!
Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có một khả năng duy nhất thôi, hôm qua đi chơi escape room, trong lúc hoảng loạn thì nhân vật đã gỡ tai của tôi ra.
Tôi chật vật đứng lên, tiết học vừa nãy tôi có nghe gì đâu nên không biết trả lời như thế nào.
Tôi khủng hoảng nhìn sang Từ Lâm cầu xin cậu cứu mình.
Nhưng cậu vẫn nhìn về phía trước, chẳng hề đáp lời tôi.
Bạn cùng phòng ngồi bàn trước nói với tôi bằng khẩu hình miệng, đương lúc tôi đang căng thẳng xác định xem bạn mình đang nhắc cái gì thì giọng nói trong trẻo của Tống Kỷ Dương đã vang lên.
– Bạn nữ bàn trước nói to lên đi chứ em ấy không nghe được.
… Bạn cùng phòng tôi ngoảnh mặt làm ngơ ngay tức khắc.
Sau đấy, dù tôi không trả lời được nhưng Tống Kỷ Dương cũng không bắt bẻ tôi.
Tan học, Từ Lâm không chào hỏi gì đã cầm sách rời đi.
Dường như bạn cùng phòng cũng nhận thấy có gì sai sai nên đã ra hỏi tôi với cậu ấy có vấn đề gì thế.
Tôi chỉ cười hờ hững: “Ha ha, không có việc gì đâu.”
Sau khi về kí túc tôi lại bò lên giường, trí óc tôi mệt mỏi cùng cực, ánh mắt cũng mệt theo nhưng không sao ngủ được.
Các bạn cùng phòng không ai dám nói to.
Tôi cứ nằm mê man trên giường, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ba đứa bạn cùng phòng bỗng thay nhau nói:
– Vl!
– Vl!
– Vl!
– Lạc Hoa Hoa, cậu bảo cậu thành công mà?
Tôi nhíu mày, mở điện thoại lên xem newfeed mới nhất của mình:
Anh rất dễ theo đuổi, nhưng chỉ giới hạn cho mình em thôi.
Cùng với đó là tấm ảnh chụp bóng lưng của một người.
Từ Lâm đăng lên như vậy.
Tôi biết bóng lưng ấy là ai, bạn nữ năm ngoái đứng trên sân vận động hỏi số WeChat của Từ Lâm, cô ấy tên Chu Tiểu, học khoa múa của trường.
Tôi mỉm cười trước câu hỏi của bạn cùng phòng: “Thành công khiến tớ buông tay cậu ấy.”
Buổi tối, tôi ngẩn ngơ ngồi hóng gió trên khán đài của sân vận động. Dưới ánh đèn mịt mờ, tôi thấy Từ Lâm nắm tay Chu Tiểu bước đến bên tôi.
Khi tôi quay người chực rời đi thì cậu đã gọi tôi lại.
– Lạc Hoa Hoa, giới thiệu với cậu, đây là Chu Tiểu, bạn gái của tôi.
Cậu nhìn vào mắt tôi rồi cất tiếng, đồng thời cũng quàng tay lên vai Chu Tiểu.
Không hiểu vì sao tôi lại nhớ đến status của cậu:
Anh rất dễ theo đuổi, nhưng chỉ giới hạn cho mình em thôi.
Tôi níu chặt lấy vạt áo, nỗi đau trong tim bắt đầu lan ra khắp người. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, gằn lên từng chữ: “Chúc hai cậu hạnh phúc.”
Tôi nói xong thì rời đi, không cho cậu có cơ hội tiếp lời.
Tôi bước ra bờ sông trong vô định, nhìn hai bên đường không một bóng người qua lại nên tôi đã ngồi sụp xuống đất khóc òa.
Càng khóc lại càng đau, càng đau lại càng khóc nức nở hơn.
Sau ấy, tôi không còn sức mà khóc nữa, chỉ vừa nghẹn ngào vừa lau nước mắt. Khi đứng dậy chuẩn bị về kí túc thì có tiếng ho khan bỗng vang lên sau lưng tôi.
Cứ khi nào hoảng loạn là chân tôi sẽ mềm nhũn ra, và giờ chân cũng èo oặt, tự cắm mình xuống sông.
Trong khắc ngàn cân treo sợi tóc, có người đã kéo tôi vào lòng.
Tôi va đầu vào lồ||g ngực của ai đó, bỗng dưng bị ôm thế này khiến tim tôi đập thình thịch.
Bàn tay ôm eo tôi đã buông ra, xuất hiện trước mắt tôi là một gương mặt điển trai quen thuộc.
Tống Kỷ Dương.
Tôi: “…”
Vừa nãy… Là anh à?
– Khụ, tôi thấy em cứ nhìn xung quanh mà không nhìn ra sau lưng gì cả.
Thoáng chốc, tôi vừa tức vừa ngại, toan bỏ chạy ngay tức khắc.
Cái tai duy nhất còn sót lại trên mũ đã bị người ta nắm lấy.
Giọng anh đan xen nét cười nồng đượm: “Em có cần cái tai còn lại nữa không đây?”
Hết chương 1.
Bình luận truyện