Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 11-2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Xám
Beta: hua084

Buổi sáng kiểm tra hai môn.

8 giờ đến 10 giờ kiểm tra Ngữ Văn, 10 rưỡi đến 12 giờ rưỡi kiểm tra Toán học, giữa hai môn có nửa tiếng để nghỉ giải lao.

Tiếng chuông vang lên cũng vừa lúc tôi viết xong văn, đến thời gian kiểm tra lại lần cuối cũng không có, bài đã bị thu mất.

Nhưng tôi không thấy tiếc nuối gì, vì cái môn Ngữ Văn này đối với tôi mà nói kiểm tra xong cũng vô dụng.

Hiện tại việc quan trọng nhất chính là chạy nhanh ra ngoài đón Lục Hi.

Giáo viên coi thi ở trên bục giảng đếm số bài thi, xác nhận số lượng bài thi không thiếu thì ra hiệu cho chúng tôi được phép giải lao. Không khí trong phòng thi đang căng cứng yên tĩnh bỗng chốc tiêu tan.

Tôi nhanh chóng đứng dậy trốn khỏi Lâm Linh ngồi phía trước, che lỗ tai xuyên qua một đống âm thanh trả lời đáp án ABCD, mở cửa sau của lớp học chạy về phía lối vào của khu dạy học.

Gần như là vừa đi ra ngoài, thì thấy được bóng dáng của Lục Hi từ hướng đấy chạy tới.

Lúc này sẽ không có nhóm học sinh nào chạy ra ngoài khu dạy học —— bên ngoài trời lạnh, hơn nữa chỉ có nửa giờ nghỉ giải lao, phần lớn mọi người đều vội vàng đi WC và giành giật từng giây từng phút để ôn tập hai môn thi tiếp theo.

Vì thế Lục Hi rất dễ dàng ôm tôi vào lòng.

"Cậu ra ngoài ít nhất cũng phải khoác thêm cái áo chứ." Tôi vỗ nhẹ mặt cậu, thật lạnh. Vì thế tôi đặt hai tay lên má cậu, kết quả lại bị hai tay Lục Hi nắm lấy.

...... Trong phút chốc tôi bỗng cảm thấy như đang kẹp một cái hamburger.

"Không sao đâu, cũng không lạnh lắm." Lục Hi cười tủm tỉm, nói một câu rồi thở ra một hơi khí trắng, "So với việc này, chạy tới ôm cậu vẫn là quan trọng nhất!"

Tôi không hỏi Lục Hi thi ra sao, đây cơ bản là một câu hỏi vô nghĩa; Lục Hi cũng không hỏi tôi thi như thế nào, nhưng tôi biết cậu có thể từ trên mặt tôi trên nhìn ra.

Cậu ôm tôi, cọ cọ mặt sau đó thở dài một hơi thật sâu: "Mới thi xong một môn......"

Tôi vỗ nhẹ gáy cậu: "Ừm, hiện tại không có cách nào cả, lúc thi, tớ cũng rất nhớ cậu."

Nhớ nhung thì phải nói, ở chung với Lục Hi rụt rè là vô dụng nhất.

"Cậu nhớ tớ? Thật sự á!" Lục Hi chớp chớp mắt, vui sướng cười rộ lên, "Khi nào? Lúc làm đến câu bao nhiêu thì cậu nghĩ gì về tớ?"

"Tớ nhớ không nữa, rất nhiều lúc đang làm bài thì tớ nghĩ về cậu, lo lắng cậu ở phòng kia làm bài thi như thế nào."

"Lo lắng...... Thật tốt, tớ không muốn cậu lo lắng cho tớ, thế nhưng khi cậu lo lắng cho tớ thì tớ lại rất thích." Lục Hi thở dài, nghe có vẻ cực kì thỏa mãn.

Hiện tại nếu không thừa dịp mà an ủi Lục Hi cho tốt, nói không chừng môn thi kế tiếp cậu ấy sẽ làm ra tình huống gì đấy cũng nên. Tôi biết rất rõ, đối với cậu mà nói, "Thời gian đáng lẽ phải ở bên nhau" đột nhiên phải tách ra, còn phải tách ra tận hai tiếng, gần như mỗi giây mỗi phút cậu đều cảm thấy bực bội bất an —— vì chuyện này cũng giống như một thứ gì đó đột nhiên nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu vậy.

—— được rồi, kỳ thật người cảm thấy bực bội còn có tôi, chẳng qua so với Lục Hi, sự bực bội của tôi chỉ là một hạt cát nhỏ mà thôi.

"Năm phút nữa cậu về đi, không sẽ không kịp đâu." Tôi xoa mặt Lục Hi, —— thật ra gương mặt của cậu rất mềm, ít nhất đối với tôi là như vậy, nó mềm hơn nhiều so với bề ngoài!

"Ư......" Lục Hi không tình nguyện, cọ tới cọ lui, vân vê vành tai tôi một hồi, một chốc lại cuốn lấy tóc tôi.

Đây là cách làm nũng gián tiếp của Lục Hi, vào những lúc cậu không muốn nói thẳng, cậu ấy sẽ luôn dính người như vậy, nhưng mỗi lần đều có thể dỗ tôi đáp ứng rất nhiều chuyện.

Lần này cũng không có ngoại lệ.

Không có biện pháp, tôi đối với cặp mắt kia của Lục Hi có thể nói là không sức chống cự —— mà Lục Hi lại biết rất rõ điểm này.

"Đừng mất hứng, ưm......Cuối tuần này thi xong, tớ đồng ý qua nhà cậu ở hai ngày, được không?"

"Ba ngày, thứ sáu cậu tới luôn, Chủ Nhật cậu cũng không cần về, thứ hai mới về, được không?"

"......Được."

Lục Hi thoạt nhìn phấn chấn hơn chút: "Còn có, cậu phải giúp tớ đan khăn quàng cổ."

"Được."

Thời gian giải lao vốn dĩ không dài, phòng thi Lục Hi ở khu phòng thí nghiệm, cậu phải chạy qua một cái hành lang rất dài mới có thể trở về. Cuối cùng vẫn là bị tôi đuổi về, cậu mới chịu lưu luyến bước từng bước một cách đáng thương.

Tôi đứng tại chỗ nhìn Lục Hi rẽ vào cái hành lang kia —— sau khi rẽ Lục Hi sẽ chạy quay về phòng thi, vì cậu không muốn tôi nhìn thấy bộ dáng vội vã rời đi của mình, mà sau khi rẽ vào, tôi sẽ không nhìn thấy cậu ấy nữa.

Quay lại phòng thi ngồi xuống chưa đầy hai phút, giáo viên coi thi mang theo bài thi Toán vào phòng. Tôi yên lặng nhớ lại một đống đề hình cùng công thức mà Lục Hi đã đánh dấu, trong lòng cầu nguyện tôi có thể dính một chút linh khí của Lục Hi.

—— không phải đều nói trước khi thi ôm hoặc bắt tay học bá có thể dính chút linh khí làm bài tốt sao, hay là nói, bởi vì tôi ôm nhiều quá, cho nên mất linh?

Câu hỏi cuối trong đề Toán luôn không phải lĩnh vực của tôi, tôi có thể làm xong câu thứ hai từ dưới lên là đã muốn cảm ơn trời đất. Kiểm tra lại một lần nữa các câu trắc nghiệm, cách giờ thu bài đúng một phút, thế là tôi dành một phút ấy đọc câu hỏi cuối đề, tưởng tượng bộ dạng của Lục Hi lúc giải đề, bỗng có một loại cảm giác thỏa mãn kì lạ.

Chờ khi thi xong xuôi, bài thi của Lục Hi thảo nào cũng lại được dán trên bảng tin trường, bài thi kiểu mẫu trong các bài thi kiểu mẫu. Tạo điều kiện cho mọi người học tập chiêm ngưỡng, thuận tiện hâm mộ với chữ viết tay đẹp đẽ phóng khoáng của cậu.

Miên man suy nghĩ nửa phút thì chuông reo, thu bài.

"Có thể đi rồi." Giáo viên coi thi đếm xong bài thi, ra tín hiệu có thể đi ăn cơm.

Buổi chiều tương đối ổn, chỉ thi một môn, tiếng Anh từ hai đến bốn giờ.

Tôi vội vã cất hộp bút vào trong cặp sách—— phòng thi không đổi, nhưng cũng không thể để đồ này nọ trong lớp được, có rất nhiều thể loại người.

"Tiểu Nhạc, giữa trưa chúng ta cùng đi ăn cơm đi?" Đồ đạc còn chưa thu dọn xong, Lâm Linh đã hưng phấn quay đầu lại, "Tớ muốn ăn cơm niêu ngoài cổng trường!"

*Cơm niêu:

Khi thu bài thi tôi có liếc nhìn một cái, bài thi của cô ấy còn rất nhiều câu để trống, nhưng thoạt nhìn cô ấy hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tâm tình thật sự không tồi.

"Không được, tớ muốn đi với Lục Hi." Tôi đầu cũng chưa ngẩng lên, xách cặp đi thẳng đến cửa sau.

"Ai —— tớ cũng không ngại ăn cùng với hắn!"

"Tớ để ý, cậu ấy cũng để ý."

Lâm Linh chạy đi theo tôi, bắt lấy cánh tay của tôi lắc qua lắc lại: "Thật lạnh lùng! Tuy rằng như vậy cũng rất soái, hì hì...... A, nếu không như vậy đi, Tiểu Nhạc, thừa dịp cậu ta không có ở đây, chúng ta lén đi ra ngoài trước......"

Tôi dừng chân bên ngoài khu dạy học, đem cánh tay của Lâm Linh rút ra, xoa xoa tay nói: "Đấy là chuyện không có khả năng."

"Vì sao? Chúng ta động tác nhanh một chút là được!"

Tôi yên lặng nhìn trời: "Cậu có ý thức được chuyện Lục Hi là bạn trai tớ không vậy, cậu có thật sự hiểu không?"

"Tớ biết, cậu ta là bạn trai của cậu, vậy thì sao? Nó có liên quan gì đến việc chúng ta cùng nhau ăn cơm không?" Lâm Linh nói với vẻ mặt chân thành.

"Có liên quan, bởi vì cậu ấy là ta bạn trai của tớ, cho nên cậu sẽ được tớ thiên vị bởi."

"...... Cậu rất thích cậu ta sao?"

Tôi lần đầu tiên bị hỏi như vậy có chút bất ngờ: "Rất thích!."

Lâm Linh nhỏ giọng thì thầm, nửa cúi đầu lầm bầm câu gì đó, miệng hơi hơi dẩu, vẻ mặt không cam lòng cùng bộ dạng không phục.

Rất kỳ quái, mặc dù tôi không thể nói thích Lâm Linh, nhưng bây giờ tôi dường như không ghét cô ấy cho lắm, ít nhất là không có ác cảm —— tuy rằng lời nói của cô ấy luôn làm tôi rất tò mò trong đầu cô ấy rốt cuộc có cái gì bên trong?

Là bởi vì quá mức lạ lùng, cho nên trái lại mất đi cảm giác ác cảm sao?

"Lục Hi tới, tớ phải đi rồi."

"Hả?! Nhanh như vậy sao!"

"Đương nhiên." Tôi nhìn Lục Hi xách cặp sách đẩy người hai bên ra chạy về hướng tôi, tự bản thân cậu cũng có thể cảm nhận được nụ cười trên gương mặt tôi.

Bởi vì Lục Hi một giây đồng hồ cũng không để lỡ, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đến đây để tìm tôi —— giống như tôi cũng không muốn để lỡ một giây nào, cho nên đứng ở chỗ này chờ cậu.

Sau đó tôi thấy Lục Hi đang chạy tới, nét tươi cười trên mặt dần chuyển lạnh, rồi biến thành u ám, nóng nảy.

"Tiểu, Tiểu Nhạc, thật đáng sợ, cậu ta lườm tớ, cậu phải bảo vệ tớ......" Bên này, Lâm Linh đem bản thân rúc sau lưng tôi, bắt lấy cặp sách của tôi run rẩy cầu cứu.

—— nếu cậu không né sau lưng tôi, Lục Hi mới không thèm lườm cậu như thế! Chí ít thì cũng không đáng sợ như bây giờ!

Tôi vội vàng kéo tay Lâm Linh khỏi cặp sách mình, chạy tới nắm chặt tay Lục Hi: "Đi thôi?"

Lục Hi nhìn tôi cười một chút —— vẫn là nụ cười vô cùng dịu dàng —— đem tay tôi bọc trong lòng bàn tay cậu, sau đó ánh mắt cậu lướt qua tôi, trực tiếp nhìn thẳng vào Lâm Linh: "Tôi không quen cô, nhưng tôi sẽ nhỡ kỹ cô, đừng để tôi nhìn thấy cô quấn lấy Tiểu Nhạc nói mấy lời linh tinh nữa."

Chỉ cần Lục Hi muốn, cậu có thể tạo ra cảm giác áp bức tuyệt đối. Nếu mấy lời ấy thay bằng tôi nói, phần lớn là gây buồn cười, nhưng Lục Hi nói, hiệu quả hoàn toàn khác hoàn toàn.

"Dựa, dựa vào đâu......" Lâm Linh một mặt lùi xuống một mặt vẫn ngoan cố chống cự.

Tôi thực sự có chút kính nể cô ấy.

"Bởi vì tôi chỉ thích Tiểu Nhạc, không có khả năng thích người khác, nhưng cô sẽ tạo rắc rối cho cậu ấy, cho nên phiền cô biến đi chỗ khác."

Lâm Linh chớp mắt hai lần, ngây ngốc nhìn Lục Hi.

Tôi bỗng nhiên có loại linh cảm xấu —— không đúng! Không phải linh cảm, tôi nên sớm nghĩ đến! Kiểm tra hai môn liên tiếp khiến tôi trở nên trì độn sao......Tôi thế mà quên chuyện quan trọng nhất!

"Cái gì đấy, tôi không thích cậu, tôi bây giờ thích Tiểu Nhạc!" Lâm Linh khoát tay, không biết sợ mà nói ra.

—— Đúng vậy! Ấn tượng của Lục Hi đối với Lâm Linh chỉ dừng lại ở "Đây là cái người thích Lục Hi", nhưng tin tình báo bây giờ đã thay đổi! 

Một mảng yên tĩnh.

Tôi cẩn thận nhìn sắc mặt của Lục Hi.

Trên mặt cậu ấy không có biểu cảm gì.

Nhưng tôi cảm nhận được nhiệt độ không khí vốn đã lạnh, đột nhiên giảm thêm mấy chục độ.

---------------------------------------------------------

Tác giả có vài điều muốn nói:

Tôi choáng váng vì nóng, tính mạng của tôi được điều hòa không khí cho.

Nhưng mà

Trong lúc đó tôi đột nhiên nghĩ đến...

Trời lạnh tựa vào nhau ăn cháo đậu bắp một cách ấm áp hòa thuận

Nhưng.

Khi trời nóng.

Thế thì.

Lục Hi và Tiểu Nhạc, khi cùng nhau dính vào một chỗ, không phải sẽ siêu, siêu, siêu, nóng sao?

Vì thế tôi.

Đã bắt đầu rồi.

......

Thay Tiểu Nhạc ghét bỏ Lục Hi  【 Lục Hi: Cút

*cháo đậu bắp (cái này tớ vừa ăn hôm qua xong, nó ăn kiểu gì ấy, ăn xong tớ có cảm giác bị nhớt nhớt cổ họng... (。_。) )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện