Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 27-2



Edit: Xám

Hồi học cấp 2, Lục Hi cũng từng bị trẹo chân một lần.

Chẳng qua lần ấy không phải vì chơi bóng rổ mà là bởi đá bóng.

Mấy cái môn thể thao vận động mạnh này rất dễ gây chân thương, đó chính là lý do trong phòng y tế trường luôn chật ních tụi con trai.

Trường cấp 2 của chúng tôi khá xa nhà, bình thường phải đi mấy trạm xe bus rồi đi bộ thêm một đoạn nữa mới tới trường. Nhưng chân Lục Hi bị trẹo, đi đường còn khập khiễng, giờ để cậu chen chúc trên xe bus e rằng không ổn, cho dù lúc lên xe tìm được chỗ ngồi, nhưng trước đấy chỉ sợ cậu sẽ bị dòng người lên xe đẩy ngã.

Phương án lái xe đi học cũng bị bãi bỏ với lý do gần trường không có chỗ đỗ xe, hơn nữa đi học phải mặc đồng phục, rủi ro quá lớn.

Cuối cùng tôi nghĩ ra phương án đèo Lục Hi đi học bằng xe đạp.

Đèo người bằng xe đạp không khó như trong tưởng tượng, so với đạp xe với cái giỏ xe đầy ắp đồ thì dễ hơn nhiều. Chỉ cần bạn đạp xe khỏe, người ngồi sau không lộn xộn thì bạn có thể thoái mái đạp xe. Về phần cân nặng của người ngồi sau nặng hay nhẹ, cái này thật ra không ảnh hưởng nhiều lắm, cùng lắm thì lúc bắt đầu có chút khó khăn, nhưng sau dần sẽ không còn cảm thấy vậy nữa.

Mang theo lòng tự tin như vậy, tôi vừa mới lên cấp 2 đem Lục Hi cũng vừa lên cấp 2 nhét vào yên sau xe đạp mình.

Khoảng thời gian ấy đúng là gà bay chó sủa.

Ban đầu Lục Hi còn lo lắng hơn cả tôi, nhưng qua mấy ngày vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, hơn nữa cậu ấy còn phát hiện ra tôi đạp xe rất ổn, cậu ấy lập tức thay đổi lập trường, bắt đầu tận hưởng cảm giác ngồi yên sau. Một bên ôm eo tôi, một bên đem mặt dán vào lưng tôi, y hệt mấy cảnh nữ chính ngồi ở ghế sau xe bạn trai trong truyện tranh thiếu nữ.

Đảm nhận vai nam chính đẹp trai điên đảo cũng không tồi, dù sao phần lớn thời gian Lục Hi đều là nhân vật này.

Cấp 3, lịch sử trẹo chân của Lục Hi lại tái diễn, vậy là đã đến lúc tôi đưa cậu ấy đi học.

Nói thật thì khi nghĩ lại tôi thấy khá tự hào.

Suy cho cùng đã có một lần kinh nghiệm, tôi không lo lắng cho lắm nhưng Lục Hi lại có vẻ lo lắng sốt ruột, tôi phải trấn an cậu ấy rất nhiều lần, thề thốt đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra mà cậu ấy vẫn trưng ra cái vẻ mặt lo âu.

Điều này rất kỳ quái, hồi cấp 2 cậu ấy rõ ràng rất tận hưởng mà ta.

Nhưng khi tôi hỏi cậu ấy có chuyện gì thì cậu ấy nhất định không chịu mở miệng nói, chỉ thấy cậu ấy mím môi rồi nhắm mắt suy nghĩ là tôi liền biết trong lòng cậu ấy có chuyện khó nói.

Trái tim thiếu nữ của Lục Hi trở nên ngượng nghịu, đến tôi cũng chẳng biết làm sao.

Tôi mang xe đạp ra rửa, lau khô, bơm lốp, rồi gắn thêm cái đêm mới vào yên sau, tránh việc Lục Hi ngồi xe đến trường bị đau mông.

Sáng hôm sau, tôi đeo cặp sách, lấy xe ngồi lên, một chân chống đất, một tay bấm chuông: "Lục Hi, lên xe đi!"

Tiếng chuông xe lanh lảnh, phát ra từng đợt chuông tinh tinh, theo tiếng chuông, Lục Hi đứng lảo đảo như sắp ngã xuống đất, nhìn tôi muốn nói rồi lại thôi.

"...... Không muốn lên xe à?"

"Không phải......" Cậu mếu máo, vừa rối rắm vừa tủi thân, "Tớ sợ......"

Bờ môi cậu mấp máy, ấp úng mấy chứ lại ngậm chặt, tôi còn chưa nghe rõ cái gì.

"Cậu sợ gì?" Tôi xuống xe, gạt chân chống xe, rồi lại gần dỗ cậu ấy, "Nếu không đạp xe đèo cậu đi học thì chẳng có phương tiện nào khác, tớ sợ đến lúc ấy chân cậu sẽ mỏi."

Trong lúc nói chuyện, tôi đặt cánh tay bên trái của Lục Hi lên vai tôi để cậu ấy mượn lực đứng vững: "Nào, lên xe được không? Tớ hứa sẽ đạp xe êm ru luôn, nhất định không khiến cả hai hôn đất."

Lục Hi không nói câu nào mặc tôi đỡ ra xe, tôi ngồi lên xe, chống chân phải xuống đất, ổn định thân xe rồi bèn ra hiệu Lục Hi ngồi lên yên sau.

Sau đó, Lục Hi nghiến răng, hạ quyết tâm: "Tiểu, Tiểu Nhạc......"

"Hửm, làm sao?"

"......Tớ sợ tớ nặng quá! Lần trước cậu đèo tớ, chiều cao của tớ với cậu không khác biệt nhiều lắm, mà bây giờ tớ cao hơn cậu gần 20cm rồi!"

Cụp mắt nói một lèo xong, gương mặt Lục Hi nổi lên một tầng màu đỏ.

"......"

Tôi ngây người, mà còn ngây người hẳn một lúc, phải tới khi Lục Hi lắc lắc ngón tay trước mắt tôi, tôi mới hồi phục tinh thần.

"Thế nên......Cậu lo mình quá nặng, tớ không đèo nổi cậu?" Đây đúng chuẩn nỗi buồn phiền của các cô gái trong tuổi dậy thì mà.

Lục Hi lắc đầu như trống bói, không ngừng gẩy ngón tay: "Tớ biết không phải cậu không đèo nổi...... Nhưng, nhưng nếu nghĩ kỹ, nếu bởi vì tớ nặng quá, khiến cậu phải dùng hết sức, còn tớ thì chỉ biết ngồi sau, muốn làm gì cũng không làm được......Tớ không nỡ để cậu đèo đi......Thật ra, tớ từ từ đi cũng được......"

Mấy chứ cuối, càng nói càng nhỏ.

Tôi ngồi trên xe, chân đang chống hơi khuỵu xuống một chút, giơ tay xoa đầu Lục Hi: "Không sao, đừng nói là 20cm, cho dù cậu có cao 2 mét, tớ vẫn đèo cậu ngon ơ luôn."

"Nhưng mà......"

Tôi chọc mặt cậu ấy một cái: "Lục Hi, tớ đã lừa cậu bao giờ chưa?"

"Chưa......"

"Vậy lên đi, bảo đảm không có vấn đề gì, cậu phải tin tớ."

Cậu do dự, cả người căng thẳng ngồi xuống yên sau xe, cậu dùng một tay nắm lấy cặp sách của tôi: "Có mệt quá thì phải nói một câu đó!"

"Được, mệt sẽ nói cho cậu biết, sau đấy tớ sẽ dắt xe cùng cậu đi bộ từ từ đến trường, ok chưa?"

"Được!"

Cuối cùng Lục Hi cũng thả lỏng một chút.

"Bám chắc, tớ phóng đây ——"

Để giúp cậu ấy thả lỏng đôi chút, tôi cố ý nâng tông giọng lên, đồng thời âm thầm vận sức, ôm quyết tâm lăn bánh nhất định phải thành công, dùng sức đạp.

Tốt quá! Khởi đầu suôn sẻ hơn tôi mong đợi! Chênh lệch gần 20 cm có vấn đề gì lớn chứ, nhìn xem không phải vẫn đèo cậu xé gió?

Có điều, Lục Hi ngồi ghế sau so với trọng lượng trong trí nhớ của tôi......có chút khác biệt. Bằng chứng là tôi phải ổn định đầu xe cẩn thận, kẻo sẽ lắc lư gây nguy hiểm, sẽ khiến sự bất an của Lục Hi trầm trọng hơn.

A a, chỉ mới ba năm trôi qua, Lục Hi đã lớn như vậy rồi —— tôi như một người mẹ già từ trong thâm tâm trào ra cảm xúc bùi ngùi.

Rẽ khỏi tiểu khu, thuận lợi đi ra đường lớn.

Lục Hi vẫn luôn im lặng, thậm chí không nhúc nhích chút nào, vì sợ làm phiền đến tôi.

"Cậu xem, không làm sao cả, rất nhẹ nhàng!" Tôi phá vỡ sự im lặng.

"Không có vấn đề gì thật sao? Tiểu Nhạc, cậu đừng cậy mạnh."

"Thật đấy, chỉ cần đạp một cái là xe tiến lên phía trước rồi, cậu đừng bám mỗi cặp sách tớ, ôm eo tớ tốt hơn, an toàn hơn."

Hai cánh tay do dự duỗi ra, cẩn thận ôm lấy eo tôi: "......Được chứ?"

"Không sao cả, cậu cứ làm giống như hồi cấp 2 ấy."

Đèn xanh sáng, tôi tiếp tục đạp xe lăn bánh, dọc đường đi Lục Hi đều im lặng không nói, cho đến tận khi tôi dừng ở cái giao lộ thứ hai đợi đèn đỏ, cậu mới nói nhỏ: "Lúc ấy......Tớ không hiểu chuyện."

"Hả?"

"Lúc ấy tớ đặc biệt không hiểu chuyện......Chỉ nghĩ tới việc được Tiểu Nhạc đèo đi thì mình sẽ rất vui, cũng chỉ lo lắng xe ngã xe, không hề nghĩ tới việc cậu đèo tớ như thế có mệt hay không. Cho nên tớ mới không quan tâm chỉ biết mỗi hưởng thụ." Lục Hi hạ thấp giọng, "Bây giờ ngẫm lại, cảm thấy tớ thật trẻ trâu."

Tuy rằng rất muốn nói với Lục Hi "Không làm sao đâu", nhưng tôi lại không muốn dùng bốn chữ đơn giản như vậy phủ định tấm lòng của Lục Hi.

Cái cảm giác dần dần thật lòng vì đối phương mà suy nghĩ. Không chỉ cậu ấy, tôI cũng vậy. Ít nhất toi có thể khẳng định, hồi cấp 2, sở dĩ tôi đạp xe chở cậu đi học, nguyên nhân lớn nhất là vì tôi cảm thấy nếu không làm vậy, nói không chừng cậu ấy sẽ cho rằng tôi bỏ rơi cậu, khiến mọi chuyện trở nên phiền phức.

Từ khi nào cái suy nghĩ coi đây như là một công việc lại bị thay thế bằng tình yêu thuần túy?

Tôi không thể nghĩ được, đến khi nhận ra nó đã vậy rồi.

Tiếp đó hai chúng tôi không ai nói chuyện, một đường im lặng tới trường, tôi để Lục Hi quàng tay qua vai mượn lực đi, còn mình thì đẩy xe đến chỗ đậu.

Đỗ xe xong, tôi mới đem hết suy nghĩ một đường nói thành lời: "Thật ra thì không quan trọng, Lục Hi, dù cậu trẻ trâu, không hiểu chuyện, trẹo chân, tớ sẽ luôn đạp xe trở câu đi, luôn là như vậy."

"......"

"Cho dù về sau cậu hiểu chuyện, có thể còn cao hơn hiện một chút, cậu mua một chiếc xe tốt, có khi có cả tài xế...... Nhưng nếu cậu muốn tớ đạp xe đèo cậu, tớ vẫn sẽ đèo."

Khi nói chuyện, chính tôi không nhịn được nở nụ cười —— nếu trong tương lai ở yên sau xe tôi, có một Lục Hi mặc vest đi giày da, ôm eo tôi nở một nụ cười mộng mơ, vậy tôi sẽ đi rêu rao khắp nơi để nhiều người nhìn thấy.

Lục Hi cho tôi một cái ôm thật chặt.

"Đừng đạp xe đèo tớ......Cậu không cần ra ngoài."

A, tâm trạng của cậu ấy đã trở nên tốt hơn rồi.
——————————————————
Xám: Xin lỗi mọi người tớ có lòng nhưng không có sức 🥲 Vụ bão chương gì đấy coi như lời gió thoảng mây bay đi 👁👄👁, hôm nay đăng 2 chương ngày mai tớ sẽ đăng thêm 2 chương nữa. Mọi người đọc truyện vui vẻ nè 🥰


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện