Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh
Chương 48: Vẫn phải tiếp tục đóng phim và đánh ma vật
Hai ngày sau, Ngao Tứ rốt cuộc rời khỏi phim trường, trước khi đi cố ý rủ Lục Tường đến hàn huyên. Mới đầu Lục Tường còn thấy kỳ kỳ, hắn với Ngao đại ảnh đế chưa từng tiếp xúc, chỉ nghe đồn tính cách Ngao Tứ hết sức quái đản, luôn luôn ngó lơ đánh giá của giới truyền thông, thích làm theo ý mình, khi thì cười híp mắt rất chi bình dị gần gũi, lúc lại cool ngầu lạnh lùng ngút ngàn.
Tuy hôm nay ngó bộ là chế độ bình dị gần gũi, song Lục Tường vẫn nhìn thấy nét lạnh lùng trong mắt hắn. Khi Ngao Tứ nói mười câu thì hết bảy câu nhắc tới Mạc Vũ Sinh, gay già lão làng Lục đại đạo diễn loáng cái đã hửi được thâm ý. Hắn tức tốc biểu đạt uyển chuyển rằng mình không thích loại hình như Mạc Vũ Sinh, đồng thời không dấu vết ca ngợi quảng cáo chung của Ngao Tứ và Mạc Vũ Sinh, hai đại thiên vương bảnh giai ngời ngời kề vai sát cánh quả là đẹp hết ý, hình tượng xứng đôi, khí chất tôn nhau này nọ lọ chai.
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Ngao Tứ dần biến mất, chuyện trò vui vẻ chừng mười mấy phút, Ngao Tứ đứng dậy đi, bỏ lại một câu sặc mùi hàm ý cho Lục Tường:
“Thân hình Vũ Sinh không tệ, nhưng tôi không hi vọng người khác dòm ngó quá nhiều.”
Lục Tường ra chiều chả hiểu gì sất, bộ mình nhìn trúng cái gì không nên nhìn hở trời? Cảnh diễn ướt người của Mộc Lê và Thanh Vu còn chưa quay đâu được không…
Song cái này chỉ là nhạc đệm, Ngao Tứ đi rồi, điều thực sự khiến Lục Tường buồn ơi là sầu mới ló mặt: Đào Di bị bệnh.
Hơn nữa còn bệnh nặng, sau đêm ở phòng tắm, mới đầu cô chỉ mệt nhọc ham ngủ, đánh một giấc li bì hai ngày trong phòng, hôm sau tinh thần càng kém hơn, cuối cùng bệnh liệt giường không dậy nổi, sốt cao, nằm viện truyền nước biển ba ngày vẫn không hạ sốt, thần trí cứ lơ tơ mơ, mê man từ sáng đến tối.
Vốn dĩ một Kiều Mạt giọng vàng đã làm Lục Tường nhức não, giờ lại lòi thêm mỹ nhân ngủ Đào Di. Mà cố tình vai của hai vị này đều không thể đổi, Lục Tường hết nóng nảy lại lo âu, sau khi thương lượng với Kim Trăn và biên kịch, đành phải cắt giảm tối đa cảnh quay của Đào Di tại phim trường, đổi thành bóng lưng và sườn mặt, tăng thêm phần diễn của người đóng thế.
Ngoại trừ nhạc đệm ấy, tiến trình quay lại công việc của đoàn phim khá thuận lợi. Kiều Mạt xuống được giường thì cũng hoàn tất cảnh quay của mình một cách suôn sẻ. Bộ ba WSJ đã biết chuyện giữa Kiều Mạt và Kim Trăn, bèn chèo kéo cậu tám chuyện tại khu nghỉ ngơi:
Vi Vi: “Kiều Mạt, sao biểu Kim tổng không được mà? Sao tự dưng lại được rồi?”
Kiều Mạt: “Tôi cũng chả biết, chắc tại bữa đó bị tôi chọc tức chăng?”
Tịnh Tịnh: “Sao tức? Kể lè lẹ coi.”
Kiều Mạt tóm lược lại chuyện xảy ra trong phòng Ngao Tứ.
…
Vi Vi: “Tức là ảnh chụp ông với Ô Mãn cởi truồng xông vào phòng tắm nữ bị Kim tổng nhìn thấy á?”
Tô Tô: “Tức là bữa hổm ông ngồi trên đùi Ngao Tứ chơi cưỡi ngựa rồi bị Kim tổng nhìn thấy á?”
Tịnh Tịnh: “Tức là Kim tổng biết ông lừa ảnh cả đống chuyện, bao gồm cả việc ban đầu ông nhìn trúng thân hình ảnh á?”
Kiều Mạt chớp chớp mắt, gật đầu.
Vi Vi: “Kim tổng đối với ông đích thị là chân tình rồi.”
Kiều Mạt mỹ mãn gật gù: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Tô Tô: “Kim tổng đúng là nam tử hán, mỹ nam lòng dạ bao la xiết bao, mấy chuyện đó mà cũng nhịn được, tốt quá chừng.”
Kiều Mạt mỹ mãn gật gù: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Tịnh Tịnh: “Ông làm đến mức này mà chỉ đè ông bắt ông kêu gào một đêm, rõ là hơi bị ít.”
Kiều Mạt mỹ mãn gật gù: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
WSJ: …
Tiết tháo đâu? Còn tiếp tục buôn dưa vui vẻ được không đây.
Cả đám tán dóc một hồi, đề tài lại xoay quanh sự kiện phòng tắm hôm nọ, Tịnh Tịnh thở dài:
“Bữa đó tui đang nằm ghế nghỉ ngơi thì bất giác ngủ mất tiêu, rồi tự dưng thấy người ngợm khó chịu, cảm giác kỳ cục lắm luôn, cái Đào Di tỉnh lại, cổ nói lúc đó cổ xỉu triệt để. Tiếc ơi là tiếc, hai bọn tui đều không có cơ hội dòm Ô Mãn, nhìn ảnh chụp thấy dáng Ô Mãn ngon phết chứ chẳng đùa đâu.”
Nghe vậy, Kiều Mạt cất giọng khó hiểu: “Cảm giác kỳ cục gì? Cô không xỉu hả?”
Tịnh Tịnh kỳ quái nhìn Kiều Mạt, đáp: “Xỉu? Làm gì có, tui mới nằm xuống chút xíu đã ngủ rồi, sau đó hình như nằm mơ dài lắm, thức dậy thì quên hết ráo, chỉ thấy đau đầu gần chết, đau muốn nứt luôn, ngủ một ngày mới đỡ, ai ngờ Đào Di còn bị nặng hơn tui, hồi nãy tui đi bệnh viện thăm cổ, cổ gầy đi quá trời quá đất.”
Tô Tô gật đầu: “Đúng đúng, với cả điều quan trọng bây giờ là điều kiện bệnh viện ở đây quá kém, bác sĩ tới giờ vẫn chưa tìm được nguyên nhân bệnh cụ thể, nhà Đào Di phái người đến đây rồi, nghe nói theo dõi thêm hai ngày, nếu vẫn không đỡ thì đón cổ về Bắc Kinh khám bệnh, cứ vầy thì tiến độ quay phim của chúng ta lại phải kéo dài nữa.”
Bấy giờ Kiều Mạt mới biết tình trạng của Đào Di, nghe Tịnh Tịnh và Vi Vi miêu tả xong. cậu giật mình, cảm thấy tình huống của Đào Di có chút bất thường.
Buổi chiều, nhân lúc Vi Vi rảnh rỗi, Kiều Mạt dẫn theo Ô Mãn, hai người theo Vi Vi vào bệnh viện thăm Đào Di. Vào phòng bệnh, Kiều Mạt và Ô Mãn cũng cảm nhận được tia khác thường, sát khí, trong phòng nồng mùi sát khí.
Kiều Mạt và Ô Mãn nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc hơn, đi tới bên giường Đào Di, chỉ thấy sắc mặt cô trắng nhợt, hai má hõm sâu, toàn thân gầy muốn trơ xương, đôi má vốn tròn đầy khô gầy thấy rõ, lồi cả xương gò má.
Vi Vi chớp mắt, kinh ngạc nói: “Sao lại gầy nữa rồi? Bữa trước tui đến thăm có thấy cổ thế này đâu, bệnh gì mà càng chữa càng nặng vậy?” Nói xong, Vi Vi quay lưng rời khỏi phòng, đi tìm bác sĩ hỏi thăm bệnh tình.
Người nhà Đào Di đã ra ngoài mua đồ, trong phòng bệnh chỉ còn Kiều Mạt và Ô Mãn.
Ô Mãn khẽ thì thầm với Kiều Mạt: “Điện hạ, cổ bị sao thế?”
Kiều Mạt vươn tay sờ hai cánh tay Đào Di, phát hiện một tay nóng hổi, một tay bình thường.
“Chắc cổ bị ma sát phản phệ.” Kiều Mạt nhớ tới Mặc Hô mà Đào Di từng đeo.
“Nhưng ma vật kia chết rồi mà?” Ô Mãn không hiểu.
Kiều Mạt lắc đầu: “Bản thân Mặc Hô chính là pháp khí cấp bậc tiên khí, người phàm khó mà thích ứng, ma vật kia lại bám vào Mặc Hô, xem ra Đào Di đã đeo Mặc Hô một thời gian rồi, thân thể cổ bất tri bất giác bị sát khí của ma vật xâm lấn, tinh khí tổn hao nhiều. Nhưng do ma vật có ma khí che đậy nên cổ không cảm nhận được tinh lực đang hao mòn, giờ ma vật biến mất, ảnh hưởng tiêu cực mà sát khí mang đến ngày trước cũng hiện rõ.”
Ô Mãn cái hiểu cái không: “Vậy tình trạng hiện tại của cổ sẽ kéo dài bao lâu?”
Ánh mắt Kiều Mạt có chút nghiêm trọng, nói: “Về lý thì không lâu lắm, theo lời Tịnh Tịnh thì hai ngày đầu mới về Đào Di rất mê ngủ, đáng lẽ đó phải là giai đoạn hồi phục, song mấy ngày sau tình huống của cổ đột ngột chuyển biến xấu, ta nghĩ điều này khá bất thường.”
Kiều Mạt lầm bầm khó hiểu: “Hổng lẽ tại thể chất nhân loại tương đối yếu…”
Đang nói chuyện thì Vi Vi về phòng bệnh, bảo Kiều Mạt rằng:
“Ngày mốt là chuyển viện rồi, về Bắc Kinh, bác sĩ nói chưa từng gặp ai bị giống cổ, không kiểm tra ra chỗ nào có vấn đề, nhưng tình huống cơ thể lại ngày càng xấu đi, sốt cao không hạ.”
Trong mắt Vi Vi toát ra chút sầu lo, ngẩng đầu thì thào với Kiều Mạt: “Kiều Mạt, ông nghĩ có khi nào đoàn phim tụi mình… gặp tà không?”
“Gặp tà?” Kiều Mạt nghe không hiểu từ này lắm.
Vi Vi lại chẳng để ý mà tiếp tục lầu bầu: “Đầu tiên là phát sinh án mạng, tiếp theo Đào Di tự dưng bị như vầy, còn nữa, tui nghe đồn dạo này cái ông kịch vụ đầu trọc cũng là lạ kiểu gì ý, thiệt tình chả biết làm sao nữa, bộ phim đầu đời của tui sao gặp lắm tai nạn thế hổng biết…”
“Đầu Trọc bị sao?” Kiều Mạt hỏi.
“Hổm rày Đầu Trọc có chút mất hồn mất vía, phạm lỗi nhiều lần, có lần còn đặt sai đạo cụ, hại Tạ Thanh Thần mém nữa té từ trên bàn xuống, bị đạo diễn Lục chửi mấy lần rồi, đó giờ có thấy ổng như vậy đâu.” Vi Vi lo ngay ngáy.
Kiều Mạt ngẫm nghĩ, không nói gì, tiếp theo cả đám rời khỏi bệnh viện.
Tối, hoàng tử nhỏ tròng quần lót đuôi heo rúc trong lòng Kim Trăn cọ nửa tiếng, xong mở miệng hỏi:
“Kim Kim, hồi chiều em với Vi Vi đi bệnh viện thăm Đào Di, nghe nói ngày mốt cổ về Bắc Kinh rồi hả?”
Kim Trăn gật đầu: “Tình trạng cô ta không ổn lắm, chỉ còn cách về Bắc Kinh chữa trị thôi.”
Kiều Mạt: “Nếu cổ về thì vai nữ thứ biết tính sao? Quay được nửa đường còn đổi diễn viên phiền lắm nha.” Nguồn:
Kim Trăn đáp: “Biết sao được bây giờ, xem tình trạng cô ta thì quả thực không tiếp tục được nữa rồi.”
Kiều Mạt ngần ngừ nói: “Kim Kim, em cảm thấy cổ không giống bị bệnh đâu.”
Kim Trăn nhướng mày, nhìn Kiều Mạt: “Vậy là cái gì?”
Kiều Mạt nghĩ nghĩ, áp dụng linh hoạt điều mới học: “Bộ dạng cổ giống như là… Gặp tà.”
“Gặp tà?” Kim Trăn thoáng kinh ngạc, nhìn Kiều Mạt chằm chằm.
Kiều Mạt nghiêm túc gật đầu: “Kim Kim, chắc anh biết rồi nhỉ, cả nhà em đều biết chút phép thuật, em nghĩ bộ dạng Đào Di hơi kỳ quái, hay là mai em đi coi thử nghen, nếu có thể chữa khỏi cho cổ, vậy anh không cần đổi diễn viên nữa rồi.”
Kim Trăn lặng thinh nhìn Kiều Mạt một lúc lâu, hỏi:
“Em thích Đào Di?”
“Hả? Giề?” Kiều Mạt ra chiều mờ mịt.
“Anh nhớ không lầm thì em đi phòng tắm nữ cũng vì tìm cô ta, giờ lại quan tâm bệnh tình của cô ta, còn lo lắng vai diễn của cô ta bị người khác thay thế.” Kim Trăn cất giọng lạnh te.
Kiều Mạt: …
Đây là… dấm từ trên trời rơi xuống hả?
Kiều Mạt ôm cổ Kim Trăn, u oán mà rằng: “Em quan tâm cổ còn không phải vì anh hả? Anh nghĩ lại đi, nếu cổ không diễn tiếp được nữa, anh phải đi chọn diễn viên lần hai, sẽ lãng phí bao nhiêu thì giờ với tiền cơm hộp đây, thời gian ở cùng em vốn đã ít xỉn rồi chớ. Quan trọng hơn là dựa theo cách tuyển diễn viên của bọn anh lúc trước, anh lại tính bắt bao nhiêu người lột đồ cho anh xem đây, hổng phải anh nói từ rày chỉ ngắm mình em sao…”
Kim Trăn: …
Nghe hình như cũng có lý phết nhở.
#bàn về kỹ xảo ghen và phản ghen#
“Với lại, em cho anh biết một bí mật nè.” Kiều Mạt ghé tai Kim Trăn thủ thỉ: “Người thích Đào Di là Ô Mãn, đêm đó là Ô Mãn rủ em đi phòng tắm nữ, hơn nữa anh ta còn ngó ngực Đào Di chằm chằm.”
Kim Trăn nghe vậy, tâm trạng thoáng cái dịu đi: “Được rồi, mai em đi bệnh viện coi thử, dẫn cả Ô Mãn nữa, kêu anh ta ở lại chiếu cố Đào Di luôn, theo về Bắc Kinh cũng được nốt.”
Đây gai mắt tên đực cởi truồng ấy lâu rồi…
“À phải, còn Đầu Trọc nữa, em nghe đồn dạo này anh ta cũng bất thường lắm, có cần em…” Kiều Mạt ra bộ ân cần.
Kim Trăn nhướng mày, nom điệu bộ như cún bông của Kiều Mạt, hắn không khỏi cong môi, cố ý nói năng nghiêm túc:
“Em cũng có hứng thú với Đầu Trọc à? Té ra khẩu vị của em lại tạp dữ vậy…”
Kiều Mạt: …
Kim Trăn bồi thêm: “Tuyển kịch vụ không cần lột đồ nên em khỏi ghen tị mắc công.”
Kiều Mạt: …
Cưng nào nói Kim Kim là mỹ nam lòng dạ bao la hả? Mặt đau chưa…
Tuy hôm nay ngó bộ là chế độ bình dị gần gũi, song Lục Tường vẫn nhìn thấy nét lạnh lùng trong mắt hắn. Khi Ngao Tứ nói mười câu thì hết bảy câu nhắc tới Mạc Vũ Sinh, gay già lão làng Lục đại đạo diễn loáng cái đã hửi được thâm ý. Hắn tức tốc biểu đạt uyển chuyển rằng mình không thích loại hình như Mạc Vũ Sinh, đồng thời không dấu vết ca ngợi quảng cáo chung của Ngao Tứ và Mạc Vũ Sinh, hai đại thiên vương bảnh giai ngời ngời kề vai sát cánh quả là đẹp hết ý, hình tượng xứng đôi, khí chất tôn nhau này nọ lọ chai.
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Ngao Tứ dần biến mất, chuyện trò vui vẻ chừng mười mấy phút, Ngao Tứ đứng dậy đi, bỏ lại một câu sặc mùi hàm ý cho Lục Tường:
“Thân hình Vũ Sinh không tệ, nhưng tôi không hi vọng người khác dòm ngó quá nhiều.”
Lục Tường ra chiều chả hiểu gì sất, bộ mình nhìn trúng cái gì không nên nhìn hở trời? Cảnh diễn ướt người của Mộc Lê và Thanh Vu còn chưa quay đâu được không…
Song cái này chỉ là nhạc đệm, Ngao Tứ đi rồi, điều thực sự khiến Lục Tường buồn ơi là sầu mới ló mặt: Đào Di bị bệnh.
Hơn nữa còn bệnh nặng, sau đêm ở phòng tắm, mới đầu cô chỉ mệt nhọc ham ngủ, đánh một giấc li bì hai ngày trong phòng, hôm sau tinh thần càng kém hơn, cuối cùng bệnh liệt giường không dậy nổi, sốt cao, nằm viện truyền nước biển ba ngày vẫn không hạ sốt, thần trí cứ lơ tơ mơ, mê man từ sáng đến tối.
Vốn dĩ một Kiều Mạt giọng vàng đã làm Lục Tường nhức não, giờ lại lòi thêm mỹ nhân ngủ Đào Di. Mà cố tình vai của hai vị này đều không thể đổi, Lục Tường hết nóng nảy lại lo âu, sau khi thương lượng với Kim Trăn và biên kịch, đành phải cắt giảm tối đa cảnh quay của Đào Di tại phim trường, đổi thành bóng lưng và sườn mặt, tăng thêm phần diễn của người đóng thế.
Ngoại trừ nhạc đệm ấy, tiến trình quay lại công việc của đoàn phim khá thuận lợi. Kiều Mạt xuống được giường thì cũng hoàn tất cảnh quay của mình một cách suôn sẻ. Bộ ba WSJ đã biết chuyện giữa Kiều Mạt và Kim Trăn, bèn chèo kéo cậu tám chuyện tại khu nghỉ ngơi:
Vi Vi: “Kiều Mạt, sao biểu Kim tổng không được mà? Sao tự dưng lại được rồi?”
Kiều Mạt: “Tôi cũng chả biết, chắc tại bữa đó bị tôi chọc tức chăng?”
Tịnh Tịnh: “Sao tức? Kể lè lẹ coi.”
Kiều Mạt tóm lược lại chuyện xảy ra trong phòng Ngao Tứ.
…
Vi Vi: “Tức là ảnh chụp ông với Ô Mãn cởi truồng xông vào phòng tắm nữ bị Kim tổng nhìn thấy á?”
Tô Tô: “Tức là bữa hổm ông ngồi trên đùi Ngao Tứ chơi cưỡi ngựa rồi bị Kim tổng nhìn thấy á?”
Tịnh Tịnh: “Tức là Kim tổng biết ông lừa ảnh cả đống chuyện, bao gồm cả việc ban đầu ông nhìn trúng thân hình ảnh á?”
Kiều Mạt chớp chớp mắt, gật đầu.
Vi Vi: “Kim tổng đối với ông đích thị là chân tình rồi.”
Kiều Mạt mỹ mãn gật gù: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Tô Tô: “Kim tổng đúng là nam tử hán, mỹ nam lòng dạ bao la xiết bao, mấy chuyện đó mà cũng nhịn được, tốt quá chừng.”
Kiều Mạt mỹ mãn gật gù: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Tịnh Tịnh: “Ông làm đến mức này mà chỉ đè ông bắt ông kêu gào một đêm, rõ là hơi bị ít.”
Kiều Mạt mỹ mãn gật gù: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
WSJ: …
Tiết tháo đâu? Còn tiếp tục buôn dưa vui vẻ được không đây.
Cả đám tán dóc một hồi, đề tài lại xoay quanh sự kiện phòng tắm hôm nọ, Tịnh Tịnh thở dài:
“Bữa đó tui đang nằm ghế nghỉ ngơi thì bất giác ngủ mất tiêu, rồi tự dưng thấy người ngợm khó chịu, cảm giác kỳ cục lắm luôn, cái Đào Di tỉnh lại, cổ nói lúc đó cổ xỉu triệt để. Tiếc ơi là tiếc, hai bọn tui đều không có cơ hội dòm Ô Mãn, nhìn ảnh chụp thấy dáng Ô Mãn ngon phết chứ chẳng đùa đâu.”
Nghe vậy, Kiều Mạt cất giọng khó hiểu: “Cảm giác kỳ cục gì? Cô không xỉu hả?”
Tịnh Tịnh kỳ quái nhìn Kiều Mạt, đáp: “Xỉu? Làm gì có, tui mới nằm xuống chút xíu đã ngủ rồi, sau đó hình như nằm mơ dài lắm, thức dậy thì quên hết ráo, chỉ thấy đau đầu gần chết, đau muốn nứt luôn, ngủ một ngày mới đỡ, ai ngờ Đào Di còn bị nặng hơn tui, hồi nãy tui đi bệnh viện thăm cổ, cổ gầy đi quá trời quá đất.”
Tô Tô gật đầu: “Đúng đúng, với cả điều quan trọng bây giờ là điều kiện bệnh viện ở đây quá kém, bác sĩ tới giờ vẫn chưa tìm được nguyên nhân bệnh cụ thể, nhà Đào Di phái người đến đây rồi, nghe nói theo dõi thêm hai ngày, nếu vẫn không đỡ thì đón cổ về Bắc Kinh khám bệnh, cứ vầy thì tiến độ quay phim của chúng ta lại phải kéo dài nữa.”
Bấy giờ Kiều Mạt mới biết tình trạng của Đào Di, nghe Tịnh Tịnh và Vi Vi miêu tả xong. cậu giật mình, cảm thấy tình huống của Đào Di có chút bất thường.
Buổi chiều, nhân lúc Vi Vi rảnh rỗi, Kiều Mạt dẫn theo Ô Mãn, hai người theo Vi Vi vào bệnh viện thăm Đào Di. Vào phòng bệnh, Kiều Mạt và Ô Mãn cũng cảm nhận được tia khác thường, sát khí, trong phòng nồng mùi sát khí.
Kiều Mạt và Ô Mãn nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc hơn, đi tới bên giường Đào Di, chỉ thấy sắc mặt cô trắng nhợt, hai má hõm sâu, toàn thân gầy muốn trơ xương, đôi má vốn tròn đầy khô gầy thấy rõ, lồi cả xương gò má.
Vi Vi chớp mắt, kinh ngạc nói: “Sao lại gầy nữa rồi? Bữa trước tui đến thăm có thấy cổ thế này đâu, bệnh gì mà càng chữa càng nặng vậy?” Nói xong, Vi Vi quay lưng rời khỏi phòng, đi tìm bác sĩ hỏi thăm bệnh tình.
Người nhà Đào Di đã ra ngoài mua đồ, trong phòng bệnh chỉ còn Kiều Mạt và Ô Mãn.
Ô Mãn khẽ thì thầm với Kiều Mạt: “Điện hạ, cổ bị sao thế?”
Kiều Mạt vươn tay sờ hai cánh tay Đào Di, phát hiện một tay nóng hổi, một tay bình thường.
“Chắc cổ bị ma sát phản phệ.” Kiều Mạt nhớ tới Mặc Hô mà Đào Di từng đeo.
“Nhưng ma vật kia chết rồi mà?” Ô Mãn không hiểu.
Kiều Mạt lắc đầu: “Bản thân Mặc Hô chính là pháp khí cấp bậc tiên khí, người phàm khó mà thích ứng, ma vật kia lại bám vào Mặc Hô, xem ra Đào Di đã đeo Mặc Hô một thời gian rồi, thân thể cổ bất tri bất giác bị sát khí của ma vật xâm lấn, tinh khí tổn hao nhiều. Nhưng do ma vật có ma khí che đậy nên cổ không cảm nhận được tinh lực đang hao mòn, giờ ma vật biến mất, ảnh hưởng tiêu cực mà sát khí mang đến ngày trước cũng hiện rõ.”
Ô Mãn cái hiểu cái không: “Vậy tình trạng hiện tại của cổ sẽ kéo dài bao lâu?”
Ánh mắt Kiều Mạt có chút nghiêm trọng, nói: “Về lý thì không lâu lắm, theo lời Tịnh Tịnh thì hai ngày đầu mới về Đào Di rất mê ngủ, đáng lẽ đó phải là giai đoạn hồi phục, song mấy ngày sau tình huống của cổ đột ngột chuyển biến xấu, ta nghĩ điều này khá bất thường.”
Kiều Mạt lầm bầm khó hiểu: “Hổng lẽ tại thể chất nhân loại tương đối yếu…”
Đang nói chuyện thì Vi Vi về phòng bệnh, bảo Kiều Mạt rằng:
“Ngày mốt là chuyển viện rồi, về Bắc Kinh, bác sĩ nói chưa từng gặp ai bị giống cổ, không kiểm tra ra chỗ nào có vấn đề, nhưng tình huống cơ thể lại ngày càng xấu đi, sốt cao không hạ.”
Trong mắt Vi Vi toát ra chút sầu lo, ngẩng đầu thì thào với Kiều Mạt: “Kiều Mạt, ông nghĩ có khi nào đoàn phim tụi mình… gặp tà không?”
“Gặp tà?” Kiều Mạt nghe không hiểu từ này lắm.
Vi Vi lại chẳng để ý mà tiếp tục lầu bầu: “Đầu tiên là phát sinh án mạng, tiếp theo Đào Di tự dưng bị như vầy, còn nữa, tui nghe đồn dạo này cái ông kịch vụ đầu trọc cũng là lạ kiểu gì ý, thiệt tình chả biết làm sao nữa, bộ phim đầu đời của tui sao gặp lắm tai nạn thế hổng biết…”
“Đầu Trọc bị sao?” Kiều Mạt hỏi.
“Hổm rày Đầu Trọc có chút mất hồn mất vía, phạm lỗi nhiều lần, có lần còn đặt sai đạo cụ, hại Tạ Thanh Thần mém nữa té từ trên bàn xuống, bị đạo diễn Lục chửi mấy lần rồi, đó giờ có thấy ổng như vậy đâu.” Vi Vi lo ngay ngáy.
Kiều Mạt ngẫm nghĩ, không nói gì, tiếp theo cả đám rời khỏi bệnh viện.
Tối, hoàng tử nhỏ tròng quần lót đuôi heo rúc trong lòng Kim Trăn cọ nửa tiếng, xong mở miệng hỏi:
“Kim Kim, hồi chiều em với Vi Vi đi bệnh viện thăm Đào Di, nghe nói ngày mốt cổ về Bắc Kinh rồi hả?”
Kim Trăn gật đầu: “Tình trạng cô ta không ổn lắm, chỉ còn cách về Bắc Kinh chữa trị thôi.”
Kiều Mạt: “Nếu cổ về thì vai nữ thứ biết tính sao? Quay được nửa đường còn đổi diễn viên phiền lắm nha.” Nguồn:
Kim Trăn đáp: “Biết sao được bây giờ, xem tình trạng cô ta thì quả thực không tiếp tục được nữa rồi.”
Kiều Mạt ngần ngừ nói: “Kim Kim, em cảm thấy cổ không giống bị bệnh đâu.”
Kim Trăn nhướng mày, nhìn Kiều Mạt: “Vậy là cái gì?”
Kiều Mạt nghĩ nghĩ, áp dụng linh hoạt điều mới học: “Bộ dạng cổ giống như là… Gặp tà.”
“Gặp tà?” Kim Trăn thoáng kinh ngạc, nhìn Kiều Mạt chằm chằm.
Kiều Mạt nghiêm túc gật đầu: “Kim Kim, chắc anh biết rồi nhỉ, cả nhà em đều biết chút phép thuật, em nghĩ bộ dạng Đào Di hơi kỳ quái, hay là mai em đi coi thử nghen, nếu có thể chữa khỏi cho cổ, vậy anh không cần đổi diễn viên nữa rồi.”
Kim Trăn lặng thinh nhìn Kiều Mạt một lúc lâu, hỏi:
“Em thích Đào Di?”
“Hả? Giề?” Kiều Mạt ra chiều mờ mịt.
“Anh nhớ không lầm thì em đi phòng tắm nữ cũng vì tìm cô ta, giờ lại quan tâm bệnh tình của cô ta, còn lo lắng vai diễn của cô ta bị người khác thay thế.” Kim Trăn cất giọng lạnh te.
Kiều Mạt: …
Đây là… dấm từ trên trời rơi xuống hả?
Kiều Mạt ôm cổ Kim Trăn, u oán mà rằng: “Em quan tâm cổ còn không phải vì anh hả? Anh nghĩ lại đi, nếu cổ không diễn tiếp được nữa, anh phải đi chọn diễn viên lần hai, sẽ lãng phí bao nhiêu thì giờ với tiền cơm hộp đây, thời gian ở cùng em vốn đã ít xỉn rồi chớ. Quan trọng hơn là dựa theo cách tuyển diễn viên của bọn anh lúc trước, anh lại tính bắt bao nhiêu người lột đồ cho anh xem đây, hổng phải anh nói từ rày chỉ ngắm mình em sao…”
Kim Trăn: …
Nghe hình như cũng có lý phết nhở.
#bàn về kỹ xảo ghen và phản ghen#
“Với lại, em cho anh biết một bí mật nè.” Kiều Mạt ghé tai Kim Trăn thủ thỉ: “Người thích Đào Di là Ô Mãn, đêm đó là Ô Mãn rủ em đi phòng tắm nữ, hơn nữa anh ta còn ngó ngực Đào Di chằm chằm.”
Kim Trăn nghe vậy, tâm trạng thoáng cái dịu đi: “Được rồi, mai em đi bệnh viện coi thử, dẫn cả Ô Mãn nữa, kêu anh ta ở lại chiếu cố Đào Di luôn, theo về Bắc Kinh cũng được nốt.”
Đây gai mắt tên đực cởi truồng ấy lâu rồi…
“À phải, còn Đầu Trọc nữa, em nghe đồn dạo này anh ta cũng bất thường lắm, có cần em…” Kiều Mạt ra bộ ân cần.
Kim Trăn nhướng mày, nom điệu bộ như cún bông của Kiều Mạt, hắn không khỏi cong môi, cố ý nói năng nghiêm túc:
“Em cũng có hứng thú với Đầu Trọc à? Té ra khẩu vị của em lại tạp dữ vậy…”
Kiều Mạt: …
Kim Trăn bồi thêm: “Tuyển kịch vụ không cần lột đồ nên em khỏi ghen tị mắc công.”
Kiều Mạt: …
Cưng nào nói Kim Kim là mỹ nam lòng dạ bao la hả? Mặt đau chưa…
Bình luận truyện