Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh
Chương 90: Độ Kiếp tức là phải bị thương nha
Ngao Tứ vừa cố gắng xua tan mây sấm sét trên không trung cùng Ngao Thạch, vừa lo lắng nhìn khắp bên trong lôi trận. Hiềm nỗi sấm sét rậm rạp đã sớm dệt thành bức tường lôi thật dày, Ngao Tứ chỉ có thể mơ hồ trông thấy một bóng hình nhỏ bé trên mặt đất phía dưới. Trên đỉnh đầu cậu tựa hồ có một vật thể hình cung bốc kim quang lớn cỡ trái bóng rổ đang chuyển động cực nhanh, có điều dưới tác dụng của lôi trận, tốc độ bay của nó đang giảm dần bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
Ngao Tứ không thấy rõ tình huống bên trong lôi trận, chỉ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt. Nhìn mây sấm sét bị xua tan rồi lại cấp tốc tụ hợp, ánh mắt Ngao Tứ vụt lóe sáng, phi thân bay thẳng về phía chân trời, thoắt cái, bóng dáng kim long đã xuất hiện tại nơi cao hơn mây sấm sét mấy trăm mét, há miệng, ngửa mặt lên trời thét dài.
Sau đó, hắn cúi xuống, hai mắt tựa đuốc, nhìn quét thật nhanh khắp bầu trời. Mấy phút sau, Ngao Tứ trông thấy cách lôi trận hơn trăm mét có hai luồng chân khí nhàn nhạt, hắn lập tức mở thiên nhãn, tập trung vào mắt, hình ảnh Thiên Lôi và Điện Mẫu xuất hiện trong mắt hắn.
Hai mắt Ngao Tứ tối sầm, xông thẳng xuống chỗ hai người, khi sắp chạm đến đỉnh đầu họ thì há miệng, một làn sóng lửa đỏ rực phun về hướng vợ chồng Thiên Lôi.
“Au…”
“Ui da…”
Sau hai tiếng hét thảm thiết, một âm thanh rống giận vang vọng trên trời:
“Nhóc con họ Ngao, sao dám ngăn cản chúng ta bày bố lôi kiếp trận, đây là trọng tội trong điều luật tam giới, nếu Ngọc đế trách tội thì ngươi đảm đương nổi không?”
Ngao Tứ phớt lờ câu quát tháo của Thiên Lôi, hỏa cầu trong miệng liên tiếp bay xuống đầu hai người.
Thiên Lôi Điện Mẫu bị Ngao Tứ bất thình lình tập kích nên có chút trở tay không kịp, từ khi tiếp quản công việc bày bố lôi kiếp trận, hai người chưa bao giờ gặp tình huống như này, chỉ biết cuống cuồng chạy trốn, chật vật bất kham. Nhưng dù thế, lôi khí trong tay họ vẫn nhắm thẳng lên mây sấm sét, đỉnh núi Thanh Viên vẫn ầm ầm tiếng sấm.
Ba người trên không trung giằng co mười mấy phút, Điện Mẫu mới thu hồi lôi bàn, mặt mày giận điên, bảo:
“Nghiệt súc nhà ngươi, ngươi tưởng hành vi ngu xuẩn lần này có thể cứu người Độ Kiếp phía dưới chắc? Mặc xác ngươi tác loạn thế nào, lượng lôi hắn phải chịu cũng không bớt đi phân nào, ngược lại là hai người các ngươi đấy, dám xúc phạm giới luật của trời, chờ Ngọc đế xử phạt đi.”
Dứt lời, bà quay lại nhắc Thiên Lôi: “Số lần đã đủ, lôi khí sắp hết điện rồi, kết thúc công việc thôi.”
Thiên Lôi nghe vậy, cũng rút lôi trượng về, hai người lườm Ngao Tứ và Ngao Thạch một cái sắc lẻm, rồi vác cái đầu bị đốt trụi lủi, hầm hầm tức giận bay thẳng về Thiên đình.
Ngao Tứ thấy mây sấm sét chậm rãi tán đi, lập tức phi thân xuống dưới, nhắm thẳng đỉnh núi Thanh Viên. Khi rơi xuống đất hóa thành hình người, hắn trông thấy khu vực lôi trận đánh xuống đã sớm cháy đen, trên mặt đất xuất hiện một hố to sâu hơn mười mét.
Ngao Thạch đã hóa thành hình người, lúc này đang đứng dưới đáy hố, trên tay bế một tiểu long màu bạc dài hơn một mét, mình đầy thương tích.
Nhìn tiểu ngân long gần như bị máu nhuộm đỏ trong tay Ngao Thạch, Ngao Tứ đau lòng đến phát run.
Ngao Thạch phi thân một cái, nhảy lên mặt đất, Ngao Tứ cúi đầu cẩn thận xem xét thương tích của tiểu long, chỉ thấy vảy trên người cậu bị tróc trên diện rộng, lộ ra da thịt bên trong, có nhiều chỗ đã bị đốt thành màu đen, máu tươi men theo khe hở giữa những mảnh vảy khiếm khuyết và rơi lộp độp xuống đất, một chân trước đã bị sét đánh đến máu thịt lẫn lộn, nhìn không ra hình dạng, vây đuôi gãy lìa, lông bờm sau cổ bị thiêu rụi, mà cặp sừng vốn moe moe đáng yêu cũng bị gãy nốt, một cái trong đó gãy tận gốc, cái kia chỉ còn lại một chẽ.
Tiểu long nhắm mắt, nửa sợi râu còn sót bên mép không hề nhúc nhích, tựa hồ không một tia hơi thở nào bay ra từ mũi.
Ngao Thạch trầm mặc nhìn tiểu long trong lòng mình, sau đó nhìn Ngao Tứ bằng ánh mắt tràn ngập trách cứ:
“Anh đến trễ quá.”
Ngao Tứ chứng kiến tình cảnh này, cõi lòng đau đớn như bị đao cắt, đáp bằng giọng hơi run rẩy:
“Tại sao có thể như vậy, dựa theo tu vi của Tiểu Cửu, nó không có khả năng bị thương nặng đến thế.”
Lúc này, đằng sau Ngao Tứ vang lên một giọng nói:
“Cậu ấy cưỡng chế ăn kim đan, kinh mạch trong cơ thể vốn chưa đạt tới tiêu chuẩn Độ Kiếp, hơn nữa chân khí bất ổn, trước khi Độ Kiếp bị tẩu hỏa nhập ma.”
Nghe thế, Ngao Tứ quay phắt lại, chỉ thấy người phía sau mặc trường bào áo hoa màu tím, mái tóc đen dài tung bay theo gió, trên ấn đường có một ấn ký hình thoi màu đỏ, ma khí toàn thân đại thịnh, chính là Hoa Linh.
Trong mắt Ngao Tứ lập tức toát ra vẻ đề phòng, hỏi: “Ngươi là ai?”
Hoa Linh trừng đôi mắt đẹp, bảo: “Ngươi quan tâm làm gì, lo mà nghĩ cách cứu mạng cậu ta đi, nội đan cậu ta bị hủy rồi.”
Ngao Tứ nghe vậy thì giật mình hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Ngao Thạch, Ngao Thạch nặng nề gật đầu. Một bàn tay áp lên lưng tiểu long của Ngạo Thạch đang cuồn cuộn rót chân khí vào cơ thể cậu, song chân khí vào cơ thể Tiểu Cửu lại như cát chảy qua kẽ tay, hoàn toàn vô tác dụng.
Trong lòng Ngao Tứ vừa giận vừa sợ, hắn quay đầu, sầm mặt hỏi:
“Tại sao Tiểu Cửu lại tẩu hỏa nhập ma, tính tình nó rất đơn thuần, người có thể khiến tâm nó rối loạn chỉ có mình Kim Trăn, giờ cậu ta ở đâu?”
Sắc mặt Hoa Linh hơi trầm xuống, không nói gì, giờ đây phong ấn ngũ hành trên núi Thanh Viên vẫn đang tiếp tục, ngoại trừ thổ trụ, bốn trụ khác đã được nhồi đầy, bốn viên mệnh châu đều đã hiện lên.
Ngao Tứ nhìn Hoa Linh, trầm giọng nói: “Kim Trăn, hắn quả nhiên là ma vật, đúng không?”
Hoa Linh ra chiều mỏi mệt, lười biếng nhìn lướt qua Ngao Tứ: “Ma vật thì sao? Chẳng phải đám thần nhân tiên căn các ngươi rốt cuộc vẫn phải trơ mắt nhìn Tiểu Cửu chịu khổ ư.”
Trong mắt Ngao Tứ bùng lên lửa giận, nói: “Long cung ta và Ma giới luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, Tiểu Cửu một lòng một dạ với Kim Trăn, song hắn lại hại em trai ta gặp kiếp nạn như thế, từ nay về sau, Long cung và ma vật không đội trời chung. Ngươi về nói với Kim Trăn, ta sẽ nhớ kỹ món nợ này, nếu lần này Tiểu Cửu gặp chuyện, Ngao Tứ ta sẽ dùng danh nghĩa Thái tử Long cung lập lời thề, nhất định phải san bằng Ma giới, dùng đầu của Ma tôn các ngươi tế Tiểu Cửu.”
Hoa Linh lạnh mặt, trong mắt ánh lên tia khinh thường, cười khẩy: “Chỉ bằng ngươi? Nít ranh, không đủ gây đe dọa, nói không sợ đau lưỡi à.”
Nghe vậy, trong tay Ngao Tứ chợt nổi ánh sáng đỏ, nhưng đúng lúc này, Ngao Thạch đằng sau lại lên tiếng:
“Anh hai, đưa Tiểu Cửu về Long cung trước đã.”
Ngao Tứ cố nén cơn giận, hắn cũng biết nhiệm vụ cấp bách hiện nay là mau chóng nghĩ biện pháp cứu Tiểu Cửu, không thể lãng phí thời gian ở nơi khác, bèn quay lại tiếp nhận thân thể Tiểu Cửu, xót xa nhìn lướt qua, sau đó biến hình và mang Tiểu Cửu đi, phóng vun vút về Long cung.
Nhìn bóng dáng kim long mất hút trên không trung, ý lạnh trong mắt Hoa Linh dần rút đi, thay bằng vẻ lo lắng. Ngao Thạch lẳng lặng nhìn Hoa Linh, mắt quét qua cánh tay trái bị tay áo rộng thùng thình che khuất của Hoa Linh, nói:
“Bất luận thế nào cũng cám ơn ngươi đã bảo vệ ba hồn bảy vía của Tiểu Cửu”
Hoa Linh giật mình, có chút kinh ngạc mà lia mắt nhìn Ngao Thạch, không đáp.
Ngao Thạch không nhiều lời, hóa thành một luồng sáng đen bay về phía thổ trụ trên núi Thanh Viên.
Hoa Linh đứng tại chỗ, đang suy xét xem nên đi đâu thì bỗng cảm thấy trên vai trái khoác một cánh tay, khí tức quen thuộc ập tới. Trong mắt Hoa Linh ánh lên vẻ mừng rỡ, quay sang nhìn người đến:
“Ế, sao cậu lại tới đây?”
Người đến là một thanh niên thanh tú, sở hữu mái tóc ngắn lam thẫm dài ngang tai, khuôn mặt trắng trẻo đẹp đẽ, đồng tử ôn hòa như mặt nước sâu, thần thái phấn chấn, thoạt trông chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi. Ai mà ngờ, một chàng trai trẻ nom có vẻ vô hại với cả người lẫn vật lại chính là một trong tam đại Ma vương của Ma giới —– Vũ sư Bình Ế.
“Thần Đồ khôi phục ký ức, Hậu Khanh thức tỉnh, đây là việc lớn của Ma giới chúng ta mấy ngàn năm nay mà, tôi đương nhiên phải đến chứ.” Bình Ế khẽ cười. Đoạn, hắn nhúc nhích bàn tay đặt trên vai Hoa Linh, thoáng chau mày:
“Sao lại thành như vậy?”
Hoa Linh vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay, chỉ thấy bàn tay lẫn cánh tay trái của hắn không còn tí máu thịt nào cả, chỉ còn phần xương cháy đen, nom hết sức khủng bố.
Bình Ế vươn tay, một luồng sáng lam nhạt êm dịu tràn ra, rọi lên nơi da thịt bị cháy trên khuỷu tay Hoa Linh, lại không mảy may có tác dụng. Ánh mắt chàng trai hơi lộ vẻ kinh ngạc, nghi hoặc: “Không chữa trị được ư?”
Hoa Linh cười khổ: “Với tôi mà nói, Thiên Khôi Linh không phải pháp khí bình thường, năm xưa tôi hóa thành hình người trong chính cái chuông ấy, nó đã sớm trở thành một phần cơ thể tôi, hiện giờ Thiên Khôi Linh bị hủy, cánh tay tôi hiển nhiên cũng bị phế bỏ theo.”
Trong mắt Bình Ế ánh lên tia sầu lo, nhưng chả mấy chốc đã trở lại bình thường, mở miệng nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ tìm phương pháp cứu cậu, đừng lo.”
Hoa Linh cười gật đầu, sau đó nghiêng qua ôm cổ Bình Ế, toàn thân như bám trên người hắn, bảo:
“Tôi là bệnh nhân, Ế, cậu cõng tôi về đi.”
Bình Ế cười, cất giọng hiền hòa: “Được rồi, nhưng trước khi về, chúng ta phải lên đỉnh núi một chuyến đã.”
Hoa Linh nghe Bình Ế nói thế, tức khắc nhớ tới việc trông thấy Thần Đồ và Hậu Khanh trong hang Thanh Viên, tâm trạng hắn thoắt cái có chút suy sụp.
Bình Ế tựa hồ nhận ra Hoa Linh có điều khác thường, liền nói: “Sao vậy? Cậu và Hậu Khanh luôn qua lại thân thiết với nhau mà, cậu ấy tỉnh rồi, cậu lại ra chiều không vui là sao.”
Trong đầu Hoa Linh hiện lên thân thể thương tích của Tiểu Cửu, thở dài đáp:
“Việc này, một lời khó nói hết, khỏi nhắc đến cũng được.”
Bình Ế cũng chẳng miễn cưỡng, nghiêng đầu nhìn Hoa Linh, cười ôn hòa:
“Được rồi, vậy chúng ta mau lên núi đi, Úc Lũy xuất quan.”
“Cái gì?” Hoa Linh vừa nghe, đứng thẳng lên ngay tắp lự, kinh ngạc nhìn Bình Ế, hỏi:
“Úc Lũy? Cậu ta cũng tới hả?”
Bình Ế gật đầu: “Úc Lũy nhận ra khí tức thức tỉnh của Hậu Khanh nên xuất quan, để Phi Liêm ở lại Ma giới, rồi dẫn tôi và thập đại Ma sử cùng lên núi Thanh Viên.”
Hoa Linh nghe xong Bình Ế nói, cõi lòng loáng thoáng dâng lên tia bất an, nghi hoặc hỏi:
“Úc Lũy bế quan mấy ngàn năm, bình thường mấy người chúng ta chèo kéo kiểu gì cũng không chịu ra, sao giờ tự dưng lại nhảy ra?”
Bình Ế cười bảo: “Tôi cũng chả hiểu, nhưng hồi trước Phi Liêm có kể Úc Lũy từng bảo chừng nào Hậu Khanh thức tỉnh thì cậu ta sẽ xuất quan. Ước hẹn vạn năm của hai giới phàm ma sắp đến, hiện giờ Thần Đồ khôi phục ký ức, Hậu Khanh thức tỉnh, chỉ e Ma giới cũng sẽ không thái bình.”
Hoa Linh khẽ cau mày, nhưng không nói thêm gì nữa, tiếp đó đi theo Bình Ế, hai người cùng biến hình bay vút đi, loáng cái đã đến trước cửa hang Thanh Viên.
Chỉ thấy tại cửa hang đã tụ tập rất đông người, lấy trung tâm làm ranh giới, hai bên đứng đầy người. Hoa Linh tập trung nhìn kỹ, một bên là đám người trần do Kim Lan dẫn đầu, một bên là sứ giả Ma giới do Úc Lũy dẫn đầu.
Úc Lũy cao lớn, thân khoác trường bào màu đen, làn da màu đồng cổ hơi hửng kim quang, mái tóc đỏ dựng thẳng, trông chả khác nào một pho tượng Tu La đứng trên đỉnh núi. Ma khí tỏa ra từ quanh thân hắn đã bao trùm toàn bộ đỉnh núi Thanh Viên.
Hoa Linh và Bình Ế bay đến, nhẹ nhàng đáp phía sau Úc Lũy, chia nhau đứng hai bên hắn.
Nhóm người Kim Lan rõ ràng cảm nhận được ma lực hùng mạnh tản mát từ mấy người đối diện, trong mắt hiện rõ sự lo lắng và ngạc nhiên. Kim Lan lặng thinh giây lát mới lên tiếng:
“Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ? Đến núi Thanh Viên tôi có chuyện gì?”
Úc Lũy cười lạnh: “Úc Lũy, mở cửa.”
Úc Lũy vừa dứt lời, đối diện lập tức xôn xao, tất cả mọi người ở đây đều là dân tu luyện, ai mà chẳng biết Úc Lũy là ai. Sắc mặt Kim Lan dần tái nhợt, trầm giọng nói:
“Ma tôn điện hạ của Ma giới ghé thăm núi Thanh Viên tôi, thứ cho Kim Lan không tiếp đón từ xa, tiếc là Ma tôn ngài đến chậm rồi, phong ấn ngũ hành sắp thành công, lối đi giữa hai giới phàm ma sẽ không mở ra, mời Ma tôn điện hạ về đi.”
“Hử? Phải không?” Mặt Úc Lũy mang ý cười, nâng mắt nhìn về hướng thổ trụ, trong mắt lộ rõ sự mỉa mai.
Cả Kim Lan và đám người Huyền Vô đại sư, Cô Hồng sư thái phía sau đều ra chiều lo lắng, sau khi thành công, mọi người đều đi tới cửa hang Thanh Viên, chỉ thiếu mỗi đoàn người hệ thổ. Có thể thấy, trong năm trụ ngũ hành chỉ còn thổ trụ chưa hoàn thành, hai người chủ khống hệ thổ pháp lực tu vi hữu hạn, theo dự đoán của Kim Lan, chỉ e còn cần thêm một quãng thời gian nữa, trong thời gian ngắn không thể nào nhét đầy thổ trụ kia.
Ai ngờ ngay thời khắc mấu chốt này lại lòi ra vài nhân vật Ma vương và Ma tôn sức chiến đấu siêu cường của Ma giới chứ. Kim Lan khẽ cắn môi, nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ quyết tuyệt, bất kể thế nào cũng phải kéo dài thời gian cho đến khi thổ trụ hoàn thành.
Nhưng đúng lúc này, lại nghe thổ trụ ở hướng Nam vang lên tiếng nổ thật lớn, sau đó, một lực rung động hệ thổ phóng lên cao, đúng là dấu hiệu lập trụ thành công. Kim Lan sửng sốt, mắt lập tức ánh lên tia vui mừng, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía Nam, mơ hồ trông thấy một bóng dáng màu đen ẩn hiện trên mây, trong lòng Kim Lan khẽ động, là người đó.
Giờ phút này Kim Lan cũng không rảnh quan tâm gì khác, hắn trầm giọng nói với Úc Lũy: “Ma tôn điện hạ, hiện tại năm viên mệnh châu trong hang đều đã hiện lên, khi huyết mạch của con cháu Kim gia ta rót vào, phong ấn ngũ hành sẽ lại có hiệu lực. Con cháu Kim gia ta là Kim Trăn đã có mặt trong hang, lúc này dù ngài làm gì cũng không kịp ngăn cản đâu, mời về đi.”
Nghe vậy, trong mắt Úc Lũy vẫn hàm chứa ý cười, hắn nhìn nhìn Kim Lan, đoạn quay lại hỏi Bình Ế:
“Chẳng lẽ đến giờ họ vẫn chưa biết thân phận của Kim Trăn là gì hả?”
Ngao Tứ không thấy rõ tình huống bên trong lôi trận, chỉ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt. Nhìn mây sấm sét bị xua tan rồi lại cấp tốc tụ hợp, ánh mắt Ngao Tứ vụt lóe sáng, phi thân bay thẳng về phía chân trời, thoắt cái, bóng dáng kim long đã xuất hiện tại nơi cao hơn mây sấm sét mấy trăm mét, há miệng, ngửa mặt lên trời thét dài.
Sau đó, hắn cúi xuống, hai mắt tựa đuốc, nhìn quét thật nhanh khắp bầu trời. Mấy phút sau, Ngao Tứ trông thấy cách lôi trận hơn trăm mét có hai luồng chân khí nhàn nhạt, hắn lập tức mở thiên nhãn, tập trung vào mắt, hình ảnh Thiên Lôi và Điện Mẫu xuất hiện trong mắt hắn.
Hai mắt Ngao Tứ tối sầm, xông thẳng xuống chỗ hai người, khi sắp chạm đến đỉnh đầu họ thì há miệng, một làn sóng lửa đỏ rực phun về hướng vợ chồng Thiên Lôi.
“Au…”
“Ui da…”
Sau hai tiếng hét thảm thiết, một âm thanh rống giận vang vọng trên trời:
“Nhóc con họ Ngao, sao dám ngăn cản chúng ta bày bố lôi kiếp trận, đây là trọng tội trong điều luật tam giới, nếu Ngọc đế trách tội thì ngươi đảm đương nổi không?”
Ngao Tứ phớt lờ câu quát tháo của Thiên Lôi, hỏa cầu trong miệng liên tiếp bay xuống đầu hai người.
Thiên Lôi Điện Mẫu bị Ngao Tứ bất thình lình tập kích nên có chút trở tay không kịp, từ khi tiếp quản công việc bày bố lôi kiếp trận, hai người chưa bao giờ gặp tình huống như này, chỉ biết cuống cuồng chạy trốn, chật vật bất kham. Nhưng dù thế, lôi khí trong tay họ vẫn nhắm thẳng lên mây sấm sét, đỉnh núi Thanh Viên vẫn ầm ầm tiếng sấm.
Ba người trên không trung giằng co mười mấy phút, Điện Mẫu mới thu hồi lôi bàn, mặt mày giận điên, bảo:
“Nghiệt súc nhà ngươi, ngươi tưởng hành vi ngu xuẩn lần này có thể cứu người Độ Kiếp phía dưới chắc? Mặc xác ngươi tác loạn thế nào, lượng lôi hắn phải chịu cũng không bớt đi phân nào, ngược lại là hai người các ngươi đấy, dám xúc phạm giới luật của trời, chờ Ngọc đế xử phạt đi.”
Dứt lời, bà quay lại nhắc Thiên Lôi: “Số lần đã đủ, lôi khí sắp hết điện rồi, kết thúc công việc thôi.”
Thiên Lôi nghe vậy, cũng rút lôi trượng về, hai người lườm Ngao Tứ và Ngao Thạch một cái sắc lẻm, rồi vác cái đầu bị đốt trụi lủi, hầm hầm tức giận bay thẳng về Thiên đình.
Ngao Tứ thấy mây sấm sét chậm rãi tán đi, lập tức phi thân xuống dưới, nhắm thẳng đỉnh núi Thanh Viên. Khi rơi xuống đất hóa thành hình người, hắn trông thấy khu vực lôi trận đánh xuống đã sớm cháy đen, trên mặt đất xuất hiện một hố to sâu hơn mười mét.
Ngao Thạch đã hóa thành hình người, lúc này đang đứng dưới đáy hố, trên tay bế một tiểu long màu bạc dài hơn một mét, mình đầy thương tích.
Nhìn tiểu ngân long gần như bị máu nhuộm đỏ trong tay Ngao Thạch, Ngao Tứ đau lòng đến phát run.
Ngao Thạch phi thân một cái, nhảy lên mặt đất, Ngao Tứ cúi đầu cẩn thận xem xét thương tích của tiểu long, chỉ thấy vảy trên người cậu bị tróc trên diện rộng, lộ ra da thịt bên trong, có nhiều chỗ đã bị đốt thành màu đen, máu tươi men theo khe hở giữa những mảnh vảy khiếm khuyết và rơi lộp độp xuống đất, một chân trước đã bị sét đánh đến máu thịt lẫn lộn, nhìn không ra hình dạng, vây đuôi gãy lìa, lông bờm sau cổ bị thiêu rụi, mà cặp sừng vốn moe moe đáng yêu cũng bị gãy nốt, một cái trong đó gãy tận gốc, cái kia chỉ còn lại một chẽ.
Tiểu long nhắm mắt, nửa sợi râu còn sót bên mép không hề nhúc nhích, tựa hồ không một tia hơi thở nào bay ra từ mũi.
Ngao Thạch trầm mặc nhìn tiểu long trong lòng mình, sau đó nhìn Ngao Tứ bằng ánh mắt tràn ngập trách cứ:
“Anh đến trễ quá.”
Ngao Tứ chứng kiến tình cảnh này, cõi lòng đau đớn như bị đao cắt, đáp bằng giọng hơi run rẩy:
“Tại sao có thể như vậy, dựa theo tu vi của Tiểu Cửu, nó không có khả năng bị thương nặng đến thế.”
Lúc này, đằng sau Ngao Tứ vang lên một giọng nói:
“Cậu ấy cưỡng chế ăn kim đan, kinh mạch trong cơ thể vốn chưa đạt tới tiêu chuẩn Độ Kiếp, hơn nữa chân khí bất ổn, trước khi Độ Kiếp bị tẩu hỏa nhập ma.”
Nghe thế, Ngao Tứ quay phắt lại, chỉ thấy người phía sau mặc trường bào áo hoa màu tím, mái tóc đen dài tung bay theo gió, trên ấn đường có một ấn ký hình thoi màu đỏ, ma khí toàn thân đại thịnh, chính là Hoa Linh.
Trong mắt Ngao Tứ lập tức toát ra vẻ đề phòng, hỏi: “Ngươi là ai?”
Hoa Linh trừng đôi mắt đẹp, bảo: “Ngươi quan tâm làm gì, lo mà nghĩ cách cứu mạng cậu ta đi, nội đan cậu ta bị hủy rồi.”
Ngao Tứ nghe vậy thì giật mình hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Ngao Thạch, Ngao Thạch nặng nề gật đầu. Một bàn tay áp lên lưng tiểu long của Ngạo Thạch đang cuồn cuộn rót chân khí vào cơ thể cậu, song chân khí vào cơ thể Tiểu Cửu lại như cát chảy qua kẽ tay, hoàn toàn vô tác dụng.
Trong lòng Ngao Tứ vừa giận vừa sợ, hắn quay đầu, sầm mặt hỏi:
“Tại sao Tiểu Cửu lại tẩu hỏa nhập ma, tính tình nó rất đơn thuần, người có thể khiến tâm nó rối loạn chỉ có mình Kim Trăn, giờ cậu ta ở đâu?”
Sắc mặt Hoa Linh hơi trầm xuống, không nói gì, giờ đây phong ấn ngũ hành trên núi Thanh Viên vẫn đang tiếp tục, ngoại trừ thổ trụ, bốn trụ khác đã được nhồi đầy, bốn viên mệnh châu đều đã hiện lên.
Ngao Tứ nhìn Hoa Linh, trầm giọng nói: “Kim Trăn, hắn quả nhiên là ma vật, đúng không?”
Hoa Linh ra chiều mỏi mệt, lười biếng nhìn lướt qua Ngao Tứ: “Ma vật thì sao? Chẳng phải đám thần nhân tiên căn các ngươi rốt cuộc vẫn phải trơ mắt nhìn Tiểu Cửu chịu khổ ư.”
Trong mắt Ngao Tứ bùng lên lửa giận, nói: “Long cung ta và Ma giới luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, Tiểu Cửu một lòng một dạ với Kim Trăn, song hắn lại hại em trai ta gặp kiếp nạn như thế, từ nay về sau, Long cung và ma vật không đội trời chung. Ngươi về nói với Kim Trăn, ta sẽ nhớ kỹ món nợ này, nếu lần này Tiểu Cửu gặp chuyện, Ngao Tứ ta sẽ dùng danh nghĩa Thái tử Long cung lập lời thề, nhất định phải san bằng Ma giới, dùng đầu của Ma tôn các ngươi tế Tiểu Cửu.”
Hoa Linh lạnh mặt, trong mắt ánh lên tia khinh thường, cười khẩy: “Chỉ bằng ngươi? Nít ranh, không đủ gây đe dọa, nói không sợ đau lưỡi à.”
Nghe vậy, trong tay Ngao Tứ chợt nổi ánh sáng đỏ, nhưng đúng lúc này, Ngao Thạch đằng sau lại lên tiếng:
“Anh hai, đưa Tiểu Cửu về Long cung trước đã.”
Ngao Tứ cố nén cơn giận, hắn cũng biết nhiệm vụ cấp bách hiện nay là mau chóng nghĩ biện pháp cứu Tiểu Cửu, không thể lãng phí thời gian ở nơi khác, bèn quay lại tiếp nhận thân thể Tiểu Cửu, xót xa nhìn lướt qua, sau đó biến hình và mang Tiểu Cửu đi, phóng vun vút về Long cung.
Nhìn bóng dáng kim long mất hút trên không trung, ý lạnh trong mắt Hoa Linh dần rút đi, thay bằng vẻ lo lắng. Ngao Thạch lẳng lặng nhìn Hoa Linh, mắt quét qua cánh tay trái bị tay áo rộng thùng thình che khuất của Hoa Linh, nói:
“Bất luận thế nào cũng cám ơn ngươi đã bảo vệ ba hồn bảy vía của Tiểu Cửu”
Hoa Linh giật mình, có chút kinh ngạc mà lia mắt nhìn Ngao Thạch, không đáp.
Ngao Thạch không nhiều lời, hóa thành một luồng sáng đen bay về phía thổ trụ trên núi Thanh Viên.
Hoa Linh đứng tại chỗ, đang suy xét xem nên đi đâu thì bỗng cảm thấy trên vai trái khoác một cánh tay, khí tức quen thuộc ập tới. Trong mắt Hoa Linh ánh lên vẻ mừng rỡ, quay sang nhìn người đến:
“Ế, sao cậu lại tới đây?”
Người đến là một thanh niên thanh tú, sở hữu mái tóc ngắn lam thẫm dài ngang tai, khuôn mặt trắng trẻo đẹp đẽ, đồng tử ôn hòa như mặt nước sâu, thần thái phấn chấn, thoạt trông chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi. Ai mà ngờ, một chàng trai trẻ nom có vẻ vô hại với cả người lẫn vật lại chính là một trong tam đại Ma vương của Ma giới —– Vũ sư Bình Ế.
“Thần Đồ khôi phục ký ức, Hậu Khanh thức tỉnh, đây là việc lớn của Ma giới chúng ta mấy ngàn năm nay mà, tôi đương nhiên phải đến chứ.” Bình Ế khẽ cười. Đoạn, hắn nhúc nhích bàn tay đặt trên vai Hoa Linh, thoáng chau mày:
“Sao lại thành như vậy?”
Hoa Linh vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay, chỉ thấy bàn tay lẫn cánh tay trái của hắn không còn tí máu thịt nào cả, chỉ còn phần xương cháy đen, nom hết sức khủng bố.
Bình Ế vươn tay, một luồng sáng lam nhạt êm dịu tràn ra, rọi lên nơi da thịt bị cháy trên khuỷu tay Hoa Linh, lại không mảy may có tác dụng. Ánh mắt chàng trai hơi lộ vẻ kinh ngạc, nghi hoặc: “Không chữa trị được ư?”
Hoa Linh cười khổ: “Với tôi mà nói, Thiên Khôi Linh không phải pháp khí bình thường, năm xưa tôi hóa thành hình người trong chính cái chuông ấy, nó đã sớm trở thành một phần cơ thể tôi, hiện giờ Thiên Khôi Linh bị hủy, cánh tay tôi hiển nhiên cũng bị phế bỏ theo.”
Trong mắt Bình Ế ánh lên tia sầu lo, nhưng chả mấy chốc đã trở lại bình thường, mở miệng nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ tìm phương pháp cứu cậu, đừng lo.”
Hoa Linh cười gật đầu, sau đó nghiêng qua ôm cổ Bình Ế, toàn thân như bám trên người hắn, bảo:
“Tôi là bệnh nhân, Ế, cậu cõng tôi về đi.”
Bình Ế cười, cất giọng hiền hòa: “Được rồi, nhưng trước khi về, chúng ta phải lên đỉnh núi một chuyến đã.”
Hoa Linh nghe Bình Ế nói thế, tức khắc nhớ tới việc trông thấy Thần Đồ và Hậu Khanh trong hang Thanh Viên, tâm trạng hắn thoắt cái có chút suy sụp.
Bình Ế tựa hồ nhận ra Hoa Linh có điều khác thường, liền nói: “Sao vậy? Cậu và Hậu Khanh luôn qua lại thân thiết với nhau mà, cậu ấy tỉnh rồi, cậu lại ra chiều không vui là sao.”
Trong đầu Hoa Linh hiện lên thân thể thương tích của Tiểu Cửu, thở dài đáp:
“Việc này, một lời khó nói hết, khỏi nhắc đến cũng được.”
Bình Ế cũng chẳng miễn cưỡng, nghiêng đầu nhìn Hoa Linh, cười ôn hòa:
“Được rồi, vậy chúng ta mau lên núi đi, Úc Lũy xuất quan.”
“Cái gì?” Hoa Linh vừa nghe, đứng thẳng lên ngay tắp lự, kinh ngạc nhìn Bình Ế, hỏi:
“Úc Lũy? Cậu ta cũng tới hả?”
Bình Ế gật đầu: “Úc Lũy nhận ra khí tức thức tỉnh của Hậu Khanh nên xuất quan, để Phi Liêm ở lại Ma giới, rồi dẫn tôi và thập đại Ma sử cùng lên núi Thanh Viên.”
Hoa Linh nghe xong Bình Ế nói, cõi lòng loáng thoáng dâng lên tia bất an, nghi hoặc hỏi:
“Úc Lũy bế quan mấy ngàn năm, bình thường mấy người chúng ta chèo kéo kiểu gì cũng không chịu ra, sao giờ tự dưng lại nhảy ra?”
Bình Ế cười bảo: “Tôi cũng chả hiểu, nhưng hồi trước Phi Liêm có kể Úc Lũy từng bảo chừng nào Hậu Khanh thức tỉnh thì cậu ta sẽ xuất quan. Ước hẹn vạn năm của hai giới phàm ma sắp đến, hiện giờ Thần Đồ khôi phục ký ức, Hậu Khanh thức tỉnh, chỉ e Ma giới cũng sẽ không thái bình.”
Hoa Linh khẽ cau mày, nhưng không nói thêm gì nữa, tiếp đó đi theo Bình Ế, hai người cùng biến hình bay vút đi, loáng cái đã đến trước cửa hang Thanh Viên.
Chỉ thấy tại cửa hang đã tụ tập rất đông người, lấy trung tâm làm ranh giới, hai bên đứng đầy người. Hoa Linh tập trung nhìn kỹ, một bên là đám người trần do Kim Lan dẫn đầu, một bên là sứ giả Ma giới do Úc Lũy dẫn đầu.
Úc Lũy cao lớn, thân khoác trường bào màu đen, làn da màu đồng cổ hơi hửng kim quang, mái tóc đỏ dựng thẳng, trông chả khác nào một pho tượng Tu La đứng trên đỉnh núi. Ma khí tỏa ra từ quanh thân hắn đã bao trùm toàn bộ đỉnh núi Thanh Viên.
Hoa Linh và Bình Ế bay đến, nhẹ nhàng đáp phía sau Úc Lũy, chia nhau đứng hai bên hắn.
Nhóm người Kim Lan rõ ràng cảm nhận được ma lực hùng mạnh tản mát từ mấy người đối diện, trong mắt hiện rõ sự lo lắng và ngạc nhiên. Kim Lan lặng thinh giây lát mới lên tiếng:
“Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ? Đến núi Thanh Viên tôi có chuyện gì?”
Úc Lũy cười lạnh: “Úc Lũy, mở cửa.”
Úc Lũy vừa dứt lời, đối diện lập tức xôn xao, tất cả mọi người ở đây đều là dân tu luyện, ai mà chẳng biết Úc Lũy là ai. Sắc mặt Kim Lan dần tái nhợt, trầm giọng nói:
“Ma tôn điện hạ của Ma giới ghé thăm núi Thanh Viên tôi, thứ cho Kim Lan không tiếp đón từ xa, tiếc là Ma tôn ngài đến chậm rồi, phong ấn ngũ hành sắp thành công, lối đi giữa hai giới phàm ma sẽ không mở ra, mời Ma tôn điện hạ về đi.”
“Hử? Phải không?” Mặt Úc Lũy mang ý cười, nâng mắt nhìn về hướng thổ trụ, trong mắt lộ rõ sự mỉa mai.
Cả Kim Lan và đám người Huyền Vô đại sư, Cô Hồng sư thái phía sau đều ra chiều lo lắng, sau khi thành công, mọi người đều đi tới cửa hang Thanh Viên, chỉ thiếu mỗi đoàn người hệ thổ. Có thể thấy, trong năm trụ ngũ hành chỉ còn thổ trụ chưa hoàn thành, hai người chủ khống hệ thổ pháp lực tu vi hữu hạn, theo dự đoán của Kim Lan, chỉ e còn cần thêm một quãng thời gian nữa, trong thời gian ngắn không thể nào nhét đầy thổ trụ kia.
Ai ngờ ngay thời khắc mấu chốt này lại lòi ra vài nhân vật Ma vương và Ma tôn sức chiến đấu siêu cường của Ma giới chứ. Kim Lan khẽ cắn môi, nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ quyết tuyệt, bất kể thế nào cũng phải kéo dài thời gian cho đến khi thổ trụ hoàn thành.
Nhưng đúng lúc này, lại nghe thổ trụ ở hướng Nam vang lên tiếng nổ thật lớn, sau đó, một lực rung động hệ thổ phóng lên cao, đúng là dấu hiệu lập trụ thành công. Kim Lan sửng sốt, mắt lập tức ánh lên tia vui mừng, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía Nam, mơ hồ trông thấy một bóng dáng màu đen ẩn hiện trên mây, trong lòng Kim Lan khẽ động, là người đó.
Giờ phút này Kim Lan cũng không rảnh quan tâm gì khác, hắn trầm giọng nói với Úc Lũy: “Ma tôn điện hạ, hiện tại năm viên mệnh châu trong hang đều đã hiện lên, khi huyết mạch của con cháu Kim gia ta rót vào, phong ấn ngũ hành sẽ lại có hiệu lực. Con cháu Kim gia ta là Kim Trăn đã có mặt trong hang, lúc này dù ngài làm gì cũng không kịp ngăn cản đâu, mời về đi.”
Nghe vậy, trong mắt Úc Lũy vẫn hàm chứa ý cười, hắn nhìn nhìn Kim Lan, đoạn quay lại hỏi Bình Ế:
“Chẳng lẽ đến giờ họ vẫn chưa biết thân phận của Kim Trăn là gì hả?”
Bình luận truyện