Bán Yêu Tư Đằng
Quyển 5 - Chương 9
Tần Phóng bị lời nói của Tư Đằng làm cho căng thẳng. Đi vào thêm một
đoạn, trong hang động càng lúc càng tối giống như có đám khói đen lượn
lờ. Tần Phóng nảy sinh một ý nghĩ quái gở: Lần trước nơi đây vừa mới sửa sơ nhưng hiện tại chẳng những trang trí xong xuôi mà ngay cả hiệu quả
sân khấu cũng đã có.
Sắc mặt Tư Đằng có chút không đúng: “Lớn rồi.”
Lớn rồi? Cái gì lớn rồi? Chơi lớn hả?
Tần Phóng nghe không hiểu, Tư Đằng nói: “Cậu có cảm giác là hang động này lớn hơn lần trước chúng ta đến không?”
Nhìn chưa ra, khói đen quá nhiều, ánh sáng đèn pin và đuốc chỉ có thể soi sáng khu vực xung quanh cách người hai ba bước chân, hoàn toàn không nhìn thấy được hình dạng và cấu tạo của hang động. Mày Tư Đằng dần dần cau lại: Ánh mắt người thường không tốt, hơn nữa tâm trạng khẩn trương sẽ không phát hiện ra được sự khác biệt. Nhưng cô đã cẩn thẩn đo lường và tính toán qua, hang động này có ba lối vào, dựa theo khoảng cách và tốc độ bước chân, hẳn là cô đang đi trên lối vào thứ hai, nhưng trên thực tế cô lại đang đi trên lối thứ nhất.
Trong thời gian suy nghĩ, người đạo môn đã chia thành hai ba hàng đi trước hoặc sau cô. Ban đầu Tư Đằng cũng không để ý lắm, đến khi giáo sư Bạch Kim như lơ đãng nói một câu: “Mười hai giờ trưa rồi.”
Mười hai giờ trưa là lúc dương khí mạnh nhất.
Tư Đằng bất chợt dừng bước, thờ ơ nhìn trước sau trái phải, ngay cả Tần Phóng cũng nhìn ra khác thường, khẽ nhắc nhở cô: “Xem vị trí của bọn họ.”
Quan chủ Thương Hồng, Trương Thiếu Hoa, Mã Khưu Dương, Lưu Hạc Tường, Liễu Kim Đính, Phan Kỳ Niên, Đinh Đại Thành, Vương Càn Khôn và Bạch Kim đứng chung với nhau. Chắc hẳn vị trí chủ chốt là của Thẩm Ngân Đăng. Nhìn hướng tám vị trí hợp lại thành tám hướng bát quái Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoái. Mà tứ đại đạo môn còn trùng hợp chiếm bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc.
Câu nói “mười hai giờ trưa rồi” của giáo sư Bạch Kim là câu ám hiệu. Mấy người đó vốn đang trò chuyện, dò đường giống như hoàn toàn không có sự thông đồng với nhau. Nhưng khi vừa nghe thấy câu nói này thì đồng loạt ngồi xếp bằng, hai tay tạo thành đại thủ ấn. Đồng thời cùng lúc tay làm thủ ấn, riêng đỉnh đầu của mỗi người đều có tia sáng lúc ẩn lúc hiện, như kéo đến từ đằng xa. Tia sáng vừa tỏa ra liền nhanh chóng nối lại với nhau tạo thành một chiếc lưới bảo vệ cả người bọn họ.
Tần Phóng nhớ đến câu nói của Nhan Phúc Thụy “Các vị đạo trưởng không mang pháp khí vào động, lựa chọn vị trí chôn ở bên ngoài”, chắc là dẫn pháp khí hộ thân rồi.
Tư Đằng cười ha ha: “Cho nên bắt Xích Tán là giả, trấn giết tôi mới là thật à? Các vị đạo trưởng kỹ năng diễn xuất khéo quá, không đi đóng phim thật đáng tiếc.”
Đám người đạo môn im lặng không lên tiếng, làm ngơ trước lời chế giễu của cô. Tần Phóng để ý quan sát bốn phía, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bông hoa, chú ý nhìn kỹ lần nữa thì vách động trước sau trái phải và trên đỉnh đầu đều lần lượt lúc ẩn lúc hiện hình bát quái.
Đạo ấn niêm phong cửa là thuật pháp vây khốn yêu quái. Ấn bát quái bốn phương tám hướng sẽ bay đến như tuyết giữ chặt người yêu quái lại. Gần như tạo thành chiếc túi bỏ yêu quái vào trong sau đó dùng dây đỏ treo đồng tiền quấn chặt lại từng vòng quanh người. Có điều là thứ nhất biện pháp quá cao thâm, đám tiểu đạo sĩ hiện tại không đủ năng lực điều khiển. Thứ hai là chủ ý này của Thẩm Ngân Đăng, cô ta cũng là yêu, cũng ở trong hang động, một khi đạo ấn dính vào người thì tự thân cũng khó bảo vệ.
Tư Đằng đã hiểu sơ được dụng ý của Thẩm Ngân Đăng. Đầu tiên là dụ dỗ Tần Phóng cho cô uống nước Quan Âm để làm tổn hại yêu lực của cô. Sau khi vào động lợi dụng lực lượng đạo môn niêm phong cửa, đề phòng cô chạy trốn. Kế tiếp đánh nhau với cô trong sào huyệt của mình…
Tư Đằng hơi lạnh sống lưng, ban đầu cô cho rằng Thẩm Ngân Đăng sẽ không dám làm liều, chỉ dám thiết lập cơ quan khống chế địch, cho nên xác định chỉ cần động vào cơ quan là có thể chắc chắn sẽ giết được cô. Thẩm Ngân Đăng này quả thật là thận trọng và vô cùng kỹ lưỡng. Cô đã có chút khinh thường cô ta, hôm nay hơi xấu rồi đây, chuyện này tuyệt đối không dễ dàng nắm chắc chín phẩy chín phần thắng dễ dàng như vậy.
Tần Phóng thấy được sắc mặt kỳ lạ của cô: “Sao vậy?”
Tư Đằng cởi áo khoác ngoài, lại đá văng giày cao gót đi: “Không động thủ không được rồi…”
Lời còn chưa nói xong, trong hang động bỗng vang lên một trận nổ ầm, ngay sau đó mặt đất chấn động. Mọi người đạo môn nghiêng trái ngã phải, trong hỗn loạn Vương Càn Khôn gào lên: “Động đất rồi! Động đất rồi!”
Giống như phối hợp lời anh ta, mặt đất trong hang động bỗng nứt ra giống chiếc miệng há to. Trong nháy mắt mọi người bỗng ngã xuống, trên trần rơi xuống vô số đất đá. Lập tức tiếng gào thét vang dậy, xung quanh tràn ngập bụi mù. Người đối diện đều không nhìn thấy nhau. Tần Phóng chợt rơi xuống, giữa lúc kinh hãi nghe thấy Tư Đằng đứng trên cao gọi anh: “Tần Phóng, lên tiếng đi.”
Anh cố kêu lên, đột nhiên cảm thấy có dây mây quấn vào mắt cá chân, thế rơi xuống lập tức dừng lại. Với tay lên chụp được một nhánh cây, anh vội vàng nắm chặt giữ thăng bằng hai bên thân thể kéo lên, anh hơi an tâm một chút. Trước mắt tối đen như mực, bên tai là tiếng đất đá không ngừng rơi xuống, lại có người kêu lên đau đớn, cơ thể chao đảo, nỗi khiếp sợ trong lòng không sao tả xiết. Cũng không biết tình hình Tư Đằng thế nào, trong lúc nhất thời lòng như lửa đốt: “Tư Đằng, cô thế nào?”
Gọi liên tục vài lần không nghe ai trả lời, một lát sau tiếng đá rơi nhỏ dần, dường như đã yên tĩnh hơn một chút. Tần Phóng nghe thấy tiếng quan chủ Thương Hồng: “Ai có bật lửa hoặc là điện thoại di động trên người không? Bật lên đi.”
Vương Càn Khôn trả lời: “Sư phụ, con có, mọi người chờ một chút.”
Kỳ lạ, tiếng của quan chủ Thương Hồng vang trên đỉnh đầu Tần Phóng, nhưng Vương Càn Khôn thì hình như ở phía dưới. Qua một hồi tiếng sột soạt vang lên, mấy nguồn sáng đồng thời xuất hiện. Có vài cái là bật lửa, có vài cái là điện thoại di động đang chiếu sáng, mượn nguồn sáng lác đác này, mắt anh dần dần thích ứng với bóng tối. Tần Phóng đột nhiên rùng mình, gai ốc toàn thân đều dựng đứng.
Động đất chó má gì, đây là…
Đó là một hầm cơ quan, độ sâu chừng mười mét, dưới đáy có những mũi đá nhọn hoắc thẳng đứng cao vài mét. Giống như cái bẫy săn thú, mà ở dưới đáy bẫy có một gốc Độc Dăng Tán cao hơn người thường. Cái tán trên đầu khổng lồ đỏ tươi như máu, những chấm màu vàng to cỡ miệng chén như mụn ghẻ lỡ loét, mùi hôi thối xông lên mũi khiến người ta buồn nôn.
Mà anh và tất cả người trong đạo môn thật sự đang lơ lửng trên không trung, không chạm đến đất, cách đáy hầm cỡ hai mươi ba mươi mét. Có khoảng bảy tám nhánh mây thon dài mọc ra từ vách động, có mấy dây khác phân nhánh ra quấn chặt tay hoặc chân, phòng ngừa người rơi xuống. Mặt Liễu Kim Đính và Mã Khưu Dương đầy máu, có lẽ khi nãy bị đá đập trúng.
Tần Phóng đã hiểu được dụng ý của Tư Đằng khi bảo anh lên tiếng rồi. Khi đó xảy ra biến cố, không nhìn thấy gì, cô bảo anh lên tiếng là để xác định vị trí của anh qua âm thanh, sau đó cứu anh. Sau khi dây mây đâm xuyên vách hang động không biết rõ ai là Tần Phóng nên dứt khoát đều kéo lên hết.
Chuyện này có thể giải thích được vì sao có dây mây còn cột chặt tảng đá nặng chừng mười ký kia.
Quả nhiên Tư Đằng đang ở trên cao nhìn xuống, sau khi xác nhận vị trí Tần Phóng, dây mây hoạt động kéo thẳng anh lên. Hai chân Tần Phóng chạm đất, thở phào một hơi thật dài, chợt nhớ đến người đạo môn: “Vậy… bọn họ thì sao?”
Tư Đằng đưa tay xé vạt áo sườn xám để tiện hành động hơn. Trong tiếng rách xoèn xoẹt, Tần Phóng nghe thấy cô nói: “Bình thường bọn họ rất chăm thắp nhang, Ngọc Hoàng Đại Đế sẽ xuống cứu họ.”
Tần Phóng thầm thở dài: Đám người kia lừa gạt Tư Đằng trước, còn bày ra ấn Bát Quái vây khốn cô, có lẽ cô sẽ chẳng cứu đâu.
Không thấy rõ thì thôi, vừa nhìn thấy tình thế nguy hiểm như thế, người trong đạo môn đều sợ đến vỡ mật. Vương Càn Khôn bị quấn vào phía dưới đầu. Sau khi vùng vẫy hai cái, một dây mây bỗng đứt lìa, anh ta sợ hãi đạp lung tung khắp nơi. Dây mây nối liền với nhau, một dây rung lên toàn bộ sẽ rung theo, người treo bên trên cũng cất tiếng kêu sợ hãi, quan chủ Thương Hồng gầm lên: “Không được nhúc nhích.”
Tần Phóng thò đầu xem, cảnh tượng này thật sự có thể gọi là tráng lệ. Chín người bị trói cao thấp không đều, trên dưới chằng chịt, dây mây động thì người động, dây mây ngừng thì người ngừng. Rõ ràng là hung hiểm như thế nhưng anh vẫn thấy buồn cười. Trong đầu bỗng nhớ đến một câu hát.
“Bầu hồ lô, bầu hồ lô, một gốc cây treo bảy tám quả, gió táp mưa sa đều không sợ, là lá là la…”
***
Có tiếng cười lạnh ha ha truyền đến, lúc đứt quãng lúc nối liền như có như không. Đầu tiên là ở trên cao, sau đó lại như trong lòng đất. Ban đầu là tiếng phụ nữ lanh lảnh, nghe tiếp thì lại khàn khàn trầm thấp giống đàn ông. Mặt Tư Đằng liền biến sắc, “suỵt” một tiếng thật khẽ, kéo Tần Phóng nhanh chóng lui đến núp sau một tảng đá. Máu cả người Vương Càn Khôn đều đông lại vì khiếp sợ không dám lộn xộn nữa, run rẩy hỏi: “Là ai?”
Không có tiếng trả lời, giáo sư Bạch Kim nói: “Mọi người đừng lên tiếng, đừng bật đèn sáng nữa, đừng dẫn… vật đó đến đây.”
Nói giống như “vật đó” là thiêu thân chuyên bay đến nơi có ánh sáng vậy.
Bốn phía tối lại, một lát sau dưới nền đất sáng lên ánh lửa ma trơi leo lét rối loạn. Vẻ ngoài mang hình dáng bộ xương, chỉ có mình Vương Càn Khôn bị treo trên một nhánh mây, hai chân cố rút lên trên, giống như sợ bên dưới đột nhiên ngoi lên há mồm cắn anh ta kéo xuống vậy.
***
Tần Phóng nín thở, tiếng nói như rù rì hỏi Tư Đằng: “Sai lầm chỗ nào?”
Tư Đằng thản nhiên cười: “Yêu quái ngàn năm, yêu tinh ngàn năm, Thẩm Ngân Đăng đã làm ổ lâu như vậy, qua các triều đại từ thời Tống, Nguyên, Minh, Thanh, trong đây đã sớm có cơ quan chồng chất. Trong lòng núi Hắc Bối chỉ sợ đều bị cô ta chiếm hết rồi, chả trách lúc vừa mới vào tôi luôn cảm thấy hang động trở nên lớn hơn. Thuyền hỏng còn có ba ký đinh, cơ quan này làm sao chỉ đơn giản là hai mũi tên thôi chứ. Thật sự không nên xem thường tiền bối mà.”
Tần Phóng nghe rõ: “Vậy chúng ta còn mấy phần thắng?”
“Năm phần thôi.”
À, năm phần, vẫn còn tốt hơn trong dự liệu, cũng không tệ. Tần Phóng còn chưa kịp thở ra thì cô lại bổ sung: “Không phải tôi chết thì cô ta chết. Mỗi người một nửa, thấp nhất cũng không hơn năm phần.”
Hả, năm phần là ý này sao? Năm đó Tần Thủy Hoàng thống nhất độ đo lường sao không thống nhất với yêu quái luôn chứ? Có phần thắng được tính như vậy à?
Tiếng nói bất nam bất nữ kia lại đến nữa, trong sự u ám lộ ra vẻ châm chọc: “Tiểu thư Tư Đằng, nghe đại danh đã lâu. Nghe nói cô hóa thành tinh năm 1910 danh tiếng lẫy lừng một thời, gặp kẻ địch chưa từng thất bại, hậu sinh khả úy khiến người ta rất kính nể. Hôm nay vất vả lắm mới mời tiểu thư Tư Đằng đến được đây, thật sự rất muốn lĩnh giáo Đằng Sát quỷ tác trong truyền thuyết.”
Tư Đằng vẫn lắng nghe, mặt không biểu hiện gì, đến tận khi nó nói xong mới cười khanh khách lớn tiếng nói: “Chút tài mọn của tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Xích Tán chứ. Có điều là không biết xưng hô với tiền bối như thế nào? Là ông hay bà, là chú hay thím?”
Cô biết Xích Tán rất để ý đến việc người ta châm chọc giới tính của nó. Cô cố ý mang ra nói để chọc giận, quả nhiên Xích Tán trúng chiêu. Tiềng gầm thét phẫn nộ vang lên từ nơi cổ họng, trong lúc nhất thời vách hang động rung chuyển, đất đá rơi rào rạc.
Trước đó Tần Phóng đã biết Xích Tán là Thẩm Ngân Đăng nên còn hiểu được. Nhưng đám người đang bị treo lơ lửng thì hoàn toàn ngu ngơ, một hồi lâu Đinh Đại Thành chửi tục: “Mẹ kiếp, không phải là yêu quái chúng ta chọn bừa trên sách hả? Thẩm tiểu thư không phải chọn đại một hang động sao? Sao lại thành Xích Tán thật rồi? Ông đây mua vé số mười năm, ngay cả mười đồng còn chưa trúng, sao lại trúng giải đặc biệt ở chuyện yêu quái thế này?”
Lời này bỗng nhiên cảnh tỉnh quan chủ Thương Hồng: “Thẩm tiểu thư đâu?”
Dựa theo kế hoạch, pháp khí đạo môn đồng thời tạo thành ấn bát quái niêm phong hang động, Thẩm Ngân Đăng sẽ dùng cơ quan bắn chết Tư Đằng. Lúc trước Thẩm Ngân Đăng giữ kín bí mật cơ quan, ông ta hỏi nhiều lần, Thẩm Ngân Đăng mới cho ông ta thấy hai mũi tên bắn yêu. Quan chủ Thương Hồng nhớ lúc đó mình còn lo lắng mũi tên này đơn giản quá không đủ vây khốn Tư Đằng. Nhưng Thẩm Ngân Đăng tràn trề tự tin, tỏ vẻ không cần lo lắng, tự cô ta đã có sắp xếp.
Sắp xếp ở đâu chứ? Đây rõ ràng là cái bẫy muốn đẩy đạo môn vào chỗ chết, mà còn là Xích Tán bất nam bất nữ nữa. Trong chớp nhoáng, quan chủ Thương Hồng bỗng nghĩ ra được gì đó, khàn giọng kêu to: “Thẩm Ngân Đăng, Thẩm tiểu thư, cô ở đâu? Cô có phải là Xích Tán hay không?”
Trong sơn động yên tĩnh, chỉ còn tiếng vọng của quan chủ Thương Hồng.
Có phải là Xích Tán hay không…
Phải là Xích Tán hay không…
Là Xích Tán hay không…
Trên cao truyền đến tiếng cười của phụ nữ, cuối cùng quan chủ Thương Hồng đã già nua, thể lực không chịu nỗi. Cánh tay đang nắm lấy dây mây không ngừng run lên. Ông ta dốc hết sức ngẩng đầu nhìn xem, trên vách đá dần dần hiện lên đường nét một phụ nữ đang cúi đầu, ông ta nghe thấy hai tiếng cười khẩy: “Quan chủ Thương Hồng ngược lại không ngốc lắm nhỉ.”
Tư Đằng nín thở nghe đến đó, đột nhiên hỏi Tần Phóng: “Có phải cậu có lưu số điện thoại di động của bọn họ không? Gửi tin nhắn cho họ, nói với họ tận lực kéo dài thời gian với Thẩm Ngân Đăng. Nhanh lên, làm ngay lập tức.”
Quả thật có lưu, lúc ban đầu chỉ liên lạc với Nhan Phúc Thụy. Sau đó Tư Đằng đòi mời khách ở Thanh Thành nên anh trao đổi số điện thoại với quan chủ Thương Hồng và vài người như giáo sư Bạch Kim để tiện liên lạc. Tần Phóng vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, không kịp nói rõ đầu đuôi câu chuyện chỉ nhắn ngắn gọn vài chữ, hi vọng trong thời khắc mấu chốt này bọn họ sẽ hiểu được để cùng đồng tâm hiệp lực, đầu óc đừng nên mê muội quá.
Tín hiệu cực yếu, gửi tin nhóm lần đầu không thành công. Tần Phóng lại gửi thêm lần nữa, vẫn dừng ở chữ “đang gửi đi”. Tư Đằng không kịp đợi, thấy Thẩm Ngân Đăng vẫn còn ở vách đá bên kia không chú ý đến bên này, cô kéo Tần Phóng đi vào trong: “Theo tôi vào đây.”
Tần Phóng nín thở theo sau cô, lúc vừa qua cái động thứ hai thì nghe thấy tiếng tin nhắn tít tít báo hiệu đã gửi.
Tư Đằng nói thật khẽ nhưng khá nhanh: “Trong động Xích Tán có hai mũi tên cơ quan, trên thân tên thoa nước Quan Âm có thể làm tổn hao yêu lực, giống với viên thuốc cậu đưa tôi uống. Trúng nước Quan Âm trên mặt sẽ có sát khí, người thường nhìn không ra, nhưng yêu có thể phân biệt được. Tôi không có yêu lực cho nên uống thuốc định để cô ta không đề phòng. Nào ngờ sau khi cô ta nhìn thấy sát khí của tôi ngược lại không kiêng dè, vừa đến đã muốn gây chiến với tôi.”
Nói đến đây cô rất hối hận, sớm biết như vậy đã không uống viên thuốc kia, ít ra Thẩm Ngân Đăng sẽ phần nào kiêng kỵ…
Có điều bây giờ không phải lúc hối hận, Tư Đằng lấy lại bình tĩnh tiếp tục nói hết: “Tôi đã sửa lại phương hướng cơ quan. Tần Phóng, cậu nhớ kỹ hướng, tôi phải dụ Xích Tán mắc bẫy, cậu đến điều khiển cơ quan, chỉ cần nó trúng tên tất cả đều được xử lý…”
Nghe thấy có vẻ khả thi nhưng khi nghiền ngẫm lại có trăm ngàn sơ hở. Tần Phóng cảm thấy quá hung hiểm: “Cô định dụ nó mắc bẫy thế nào? Hiện tại nó không kiêng dè cô, cô không có yêu lực, nó giơ tay là có thể đập chết cô ngay. Mà cô chết thì tôi cũng chết.”
Lời này nghe như anh rất sợ chết, Tư Đằng cau mày: “Có ý gì?”
“Tôi chết mà cô không chết thì tôi cũng sẽ không chết.”
Cái gì mà tôi chết, cô không chết, tôi không chết. Tư Đằng nhất thời không hiểu kịp, đúng lúc đó ngoài động truyền đến tiếng gào khản cả giọng của quan chủ Thương Hồng: “Dù phải chết cũng phải cho người ta hiểu rõ chứ! Năm đó rốt cuộc Thẩm Thúy Kiều chết như thế nào? Có phải là cô giết hay không? Nào là khó sinh mà chết, nào là mang thai đều là do cô bịa đặt ra phải không?”
Lòng Tần Phóng nhẹ nhõm, xem ra bên kia những người đạo môn đã nhận được tin nhắn của anh rồi. Thật là phải có chút khen ngợi quan chủ Thương Hồng, vì kéo dài thời gian mà bắt đầu khơi lại chuyện năm xưa…
Anh hít sâu một hơi.
“Tư Đằng, tôi có một kế hoạch.”
Sắc mặt Tư Đằng có chút không đúng: “Lớn rồi.”
Lớn rồi? Cái gì lớn rồi? Chơi lớn hả?
Tần Phóng nghe không hiểu, Tư Đằng nói: “Cậu có cảm giác là hang động này lớn hơn lần trước chúng ta đến không?”
Nhìn chưa ra, khói đen quá nhiều, ánh sáng đèn pin và đuốc chỉ có thể soi sáng khu vực xung quanh cách người hai ba bước chân, hoàn toàn không nhìn thấy được hình dạng và cấu tạo của hang động. Mày Tư Đằng dần dần cau lại: Ánh mắt người thường không tốt, hơn nữa tâm trạng khẩn trương sẽ không phát hiện ra được sự khác biệt. Nhưng cô đã cẩn thẩn đo lường và tính toán qua, hang động này có ba lối vào, dựa theo khoảng cách và tốc độ bước chân, hẳn là cô đang đi trên lối vào thứ hai, nhưng trên thực tế cô lại đang đi trên lối thứ nhất.
Trong thời gian suy nghĩ, người đạo môn đã chia thành hai ba hàng đi trước hoặc sau cô. Ban đầu Tư Đằng cũng không để ý lắm, đến khi giáo sư Bạch Kim như lơ đãng nói một câu: “Mười hai giờ trưa rồi.”
Mười hai giờ trưa là lúc dương khí mạnh nhất.
Tư Đằng bất chợt dừng bước, thờ ơ nhìn trước sau trái phải, ngay cả Tần Phóng cũng nhìn ra khác thường, khẽ nhắc nhở cô: “Xem vị trí của bọn họ.”
Quan chủ Thương Hồng, Trương Thiếu Hoa, Mã Khưu Dương, Lưu Hạc Tường, Liễu Kim Đính, Phan Kỳ Niên, Đinh Đại Thành, Vương Càn Khôn và Bạch Kim đứng chung với nhau. Chắc hẳn vị trí chủ chốt là của Thẩm Ngân Đăng. Nhìn hướng tám vị trí hợp lại thành tám hướng bát quái Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoái. Mà tứ đại đạo môn còn trùng hợp chiếm bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc.
Câu nói “mười hai giờ trưa rồi” của giáo sư Bạch Kim là câu ám hiệu. Mấy người đó vốn đang trò chuyện, dò đường giống như hoàn toàn không có sự thông đồng với nhau. Nhưng khi vừa nghe thấy câu nói này thì đồng loạt ngồi xếp bằng, hai tay tạo thành đại thủ ấn. Đồng thời cùng lúc tay làm thủ ấn, riêng đỉnh đầu của mỗi người đều có tia sáng lúc ẩn lúc hiện, như kéo đến từ đằng xa. Tia sáng vừa tỏa ra liền nhanh chóng nối lại với nhau tạo thành một chiếc lưới bảo vệ cả người bọn họ.
Tần Phóng nhớ đến câu nói của Nhan Phúc Thụy “Các vị đạo trưởng không mang pháp khí vào động, lựa chọn vị trí chôn ở bên ngoài”, chắc là dẫn pháp khí hộ thân rồi.
Tư Đằng cười ha ha: “Cho nên bắt Xích Tán là giả, trấn giết tôi mới là thật à? Các vị đạo trưởng kỹ năng diễn xuất khéo quá, không đi đóng phim thật đáng tiếc.”
Đám người đạo môn im lặng không lên tiếng, làm ngơ trước lời chế giễu của cô. Tần Phóng để ý quan sát bốn phía, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bông hoa, chú ý nhìn kỹ lần nữa thì vách động trước sau trái phải và trên đỉnh đầu đều lần lượt lúc ẩn lúc hiện hình bát quái.
Đạo ấn niêm phong cửa là thuật pháp vây khốn yêu quái. Ấn bát quái bốn phương tám hướng sẽ bay đến như tuyết giữ chặt người yêu quái lại. Gần như tạo thành chiếc túi bỏ yêu quái vào trong sau đó dùng dây đỏ treo đồng tiền quấn chặt lại từng vòng quanh người. Có điều là thứ nhất biện pháp quá cao thâm, đám tiểu đạo sĩ hiện tại không đủ năng lực điều khiển. Thứ hai là chủ ý này của Thẩm Ngân Đăng, cô ta cũng là yêu, cũng ở trong hang động, một khi đạo ấn dính vào người thì tự thân cũng khó bảo vệ.
Tư Đằng đã hiểu sơ được dụng ý của Thẩm Ngân Đăng. Đầu tiên là dụ dỗ Tần Phóng cho cô uống nước Quan Âm để làm tổn hại yêu lực của cô. Sau khi vào động lợi dụng lực lượng đạo môn niêm phong cửa, đề phòng cô chạy trốn. Kế tiếp đánh nhau với cô trong sào huyệt của mình…
Tư Đằng hơi lạnh sống lưng, ban đầu cô cho rằng Thẩm Ngân Đăng sẽ không dám làm liều, chỉ dám thiết lập cơ quan khống chế địch, cho nên xác định chỉ cần động vào cơ quan là có thể chắc chắn sẽ giết được cô. Thẩm Ngân Đăng này quả thật là thận trọng và vô cùng kỹ lưỡng. Cô đã có chút khinh thường cô ta, hôm nay hơi xấu rồi đây, chuyện này tuyệt đối không dễ dàng nắm chắc chín phẩy chín phần thắng dễ dàng như vậy.
Tần Phóng thấy được sắc mặt kỳ lạ của cô: “Sao vậy?”
Tư Đằng cởi áo khoác ngoài, lại đá văng giày cao gót đi: “Không động thủ không được rồi…”
Lời còn chưa nói xong, trong hang động bỗng vang lên một trận nổ ầm, ngay sau đó mặt đất chấn động. Mọi người đạo môn nghiêng trái ngã phải, trong hỗn loạn Vương Càn Khôn gào lên: “Động đất rồi! Động đất rồi!”
Giống như phối hợp lời anh ta, mặt đất trong hang động bỗng nứt ra giống chiếc miệng há to. Trong nháy mắt mọi người bỗng ngã xuống, trên trần rơi xuống vô số đất đá. Lập tức tiếng gào thét vang dậy, xung quanh tràn ngập bụi mù. Người đối diện đều không nhìn thấy nhau. Tần Phóng chợt rơi xuống, giữa lúc kinh hãi nghe thấy Tư Đằng đứng trên cao gọi anh: “Tần Phóng, lên tiếng đi.”
Anh cố kêu lên, đột nhiên cảm thấy có dây mây quấn vào mắt cá chân, thế rơi xuống lập tức dừng lại. Với tay lên chụp được một nhánh cây, anh vội vàng nắm chặt giữ thăng bằng hai bên thân thể kéo lên, anh hơi an tâm một chút. Trước mắt tối đen như mực, bên tai là tiếng đất đá không ngừng rơi xuống, lại có người kêu lên đau đớn, cơ thể chao đảo, nỗi khiếp sợ trong lòng không sao tả xiết. Cũng không biết tình hình Tư Đằng thế nào, trong lúc nhất thời lòng như lửa đốt: “Tư Đằng, cô thế nào?”
Gọi liên tục vài lần không nghe ai trả lời, một lát sau tiếng đá rơi nhỏ dần, dường như đã yên tĩnh hơn một chút. Tần Phóng nghe thấy tiếng quan chủ Thương Hồng: “Ai có bật lửa hoặc là điện thoại di động trên người không? Bật lên đi.”
Vương Càn Khôn trả lời: “Sư phụ, con có, mọi người chờ một chút.”
Kỳ lạ, tiếng của quan chủ Thương Hồng vang trên đỉnh đầu Tần Phóng, nhưng Vương Càn Khôn thì hình như ở phía dưới. Qua một hồi tiếng sột soạt vang lên, mấy nguồn sáng đồng thời xuất hiện. Có vài cái là bật lửa, có vài cái là điện thoại di động đang chiếu sáng, mượn nguồn sáng lác đác này, mắt anh dần dần thích ứng với bóng tối. Tần Phóng đột nhiên rùng mình, gai ốc toàn thân đều dựng đứng.
Động đất chó má gì, đây là…
Đó là một hầm cơ quan, độ sâu chừng mười mét, dưới đáy có những mũi đá nhọn hoắc thẳng đứng cao vài mét. Giống như cái bẫy săn thú, mà ở dưới đáy bẫy có một gốc Độc Dăng Tán cao hơn người thường. Cái tán trên đầu khổng lồ đỏ tươi như máu, những chấm màu vàng to cỡ miệng chén như mụn ghẻ lỡ loét, mùi hôi thối xông lên mũi khiến người ta buồn nôn.
Mà anh và tất cả người trong đạo môn thật sự đang lơ lửng trên không trung, không chạm đến đất, cách đáy hầm cỡ hai mươi ba mươi mét. Có khoảng bảy tám nhánh mây thon dài mọc ra từ vách động, có mấy dây khác phân nhánh ra quấn chặt tay hoặc chân, phòng ngừa người rơi xuống. Mặt Liễu Kim Đính và Mã Khưu Dương đầy máu, có lẽ khi nãy bị đá đập trúng.
Tần Phóng đã hiểu được dụng ý của Tư Đằng khi bảo anh lên tiếng rồi. Khi đó xảy ra biến cố, không nhìn thấy gì, cô bảo anh lên tiếng là để xác định vị trí của anh qua âm thanh, sau đó cứu anh. Sau khi dây mây đâm xuyên vách hang động không biết rõ ai là Tần Phóng nên dứt khoát đều kéo lên hết.
Chuyện này có thể giải thích được vì sao có dây mây còn cột chặt tảng đá nặng chừng mười ký kia.
Quả nhiên Tư Đằng đang ở trên cao nhìn xuống, sau khi xác nhận vị trí Tần Phóng, dây mây hoạt động kéo thẳng anh lên. Hai chân Tần Phóng chạm đất, thở phào một hơi thật dài, chợt nhớ đến người đạo môn: “Vậy… bọn họ thì sao?”
Tư Đằng đưa tay xé vạt áo sườn xám để tiện hành động hơn. Trong tiếng rách xoèn xoẹt, Tần Phóng nghe thấy cô nói: “Bình thường bọn họ rất chăm thắp nhang, Ngọc Hoàng Đại Đế sẽ xuống cứu họ.”
Tần Phóng thầm thở dài: Đám người kia lừa gạt Tư Đằng trước, còn bày ra ấn Bát Quái vây khốn cô, có lẽ cô sẽ chẳng cứu đâu.
Không thấy rõ thì thôi, vừa nhìn thấy tình thế nguy hiểm như thế, người trong đạo môn đều sợ đến vỡ mật. Vương Càn Khôn bị quấn vào phía dưới đầu. Sau khi vùng vẫy hai cái, một dây mây bỗng đứt lìa, anh ta sợ hãi đạp lung tung khắp nơi. Dây mây nối liền với nhau, một dây rung lên toàn bộ sẽ rung theo, người treo bên trên cũng cất tiếng kêu sợ hãi, quan chủ Thương Hồng gầm lên: “Không được nhúc nhích.”
Tần Phóng thò đầu xem, cảnh tượng này thật sự có thể gọi là tráng lệ. Chín người bị trói cao thấp không đều, trên dưới chằng chịt, dây mây động thì người động, dây mây ngừng thì người ngừng. Rõ ràng là hung hiểm như thế nhưng anh vẫn thấy buồn cười. Trong đầu bỗng nhớ đến một câu hát.
“Bầu hồ lô, bầu hồ lô, một gốc cây treo bảy tám quả, gió táp mưa sa đều không sợ, là lá là la…”
***
Có tiếng cười lạnh ha ha truyền đến, lúc đứt quãng lúc nối liền như có như không. Đầu tiên là ở trên cao, sau đó lại như trong lòng đất. Ban đầu là tiếng phụ nữ lanh lảnh, nghe tiếp thì lại khàn khàn trầm thấp giống đàn ông. Mặt Tư Đằng liền biến sắc, “suỵt” một tiếng thật khẽ, kéo Tần Phóng nhanh chóng lui đến núp sau một tảng đá. Máu cả người Vương Càn Khôn đều đông lại vì khiếp sợ không dám lộn xộn nữa, run rẩy hỏi: “Là ai?”
Không có tiếng trả lời, giáo sư Bạch Kim nói: “Mọi người đừng lên tiếng, đừng bật đèn sáng nữa, đừng dẫn… vật đó đến đây.”
Nói giống như “vật đó” là thiêu thân chuyên bay đến nơi có ánh sáng vậy.
Bốn phía tối lại, một lát sau dưới nền đất sáng lên ánh lửa ma trơi leo lét rối loạn. Vẻ ngoài mang hình dáng bộ xương, chỉ có mình Vương Càn Khôn bị treo trên một nhánh mây, hai chân cố rút lên trên, giống như sợ bên dưới đột nhiên ngoi lên há mồm cắn anh ta kéo xuống vậy.
***
Tần Phóng nín thở, tiếng nói như rù rì hỏi Tư Đằng: “Sai lầm chỗ nào?”
Tư Đằng thản nhiên cười: “Yêu quái ngàn năm, yêu tinh ngàn năm, Thẩm Ngân Đăng đã làm ổ lâu như vậy, qua các triều đại từ thời Tống, Nguyên, Minh, Thanh, trong đây đã sớm có cơ quan chồng chất. Trong lòng núi Hắc Bối chỉ sợ đều bị cô ta chiếm hết rồi, chả trách lúc vừa mới vào tôi luôn cảm thấy hang động trở nên lớn hơn. Thuyền hỏng còn có ba ký đinh, cơ quan này làm sao chỉ đơn giản là hai mũi tên thôi chứ. Thật sự không nên xem thường tiền bối mà.”
Tần Phóng nghe rõ: “Vậy chúng ta còn mấy phần thắng?”
“Năm phần thôi.”
À, năm phần, vẫn còn tốt hơn trong dự liệu, cũng không tệ. Tần Phóng còn chưa kịp thở ra thì cô lại bổ sung: “Không phải tôi chết thì cô ta chết. Mỗi người một nửa, thấp nhất cũng không hơn năm phần.”
Hả, năm phần là ý này sao? Năm đó Tần Thủy Hoàng thống nhất độ đo lường sao không thống nhất với yêu quái luôn chứ? Có phần thắng được tính như vậy à?
Tiếng nói bất nam bất nữ kia lại đến nữa, trong sự u ám lộ ra vẻ châm chọc: “Tiểu thư Tư Đằng, nghe đại danh đã lâu. Nghe nói cô hóa thành tinh năm 1910 danh tiếng lẫy lừng một thời, gặp kẻ địch chưa từng thất bại, hậu sinh khả úy khiến người ta rất kính nể. Hôm nay vất vả lắm mới mời tiểu thư Tư Đằng đến được đây, thật sự rất muốn lĩnh giáo Đằng Sát quỷ tác trong truyền thuyết.”
Tư Đằng vẫn lắng nghe, mặt không biểu hiện gì, đến tận khi nó nói xong mới cười khanh khách lớn tiếng nói: “Chút tài mọn của tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Xích Tán chứ. Có điều là không biết xưng hô với tiền bối như thế nào? Là ông hay bà, là chú hay thím?”
Cô biết Xích Tán rất để ý đến việc người ta châm chọc giới tính của nó. Cô cố ý mang ra nói để chọc giận, quả nhiên Xích Tán trúng chiêu. Tiềng gầm thét phẫn nộ vang lên từ nơi cổ họng, trong lúc nhất thời vách hang động rung chuyển, đất đá rơi rào rạc.
Trước đó Tần Phóng đã biết Xích Tán là Thẩm Ngân Đăng nên còn hiểu được. Nhưng đám người đang bị treo lơ lửng thì hoàn toàn ngu ngơ, một hồi lâu Đinh Đại Thành chửi tục: “Mẹ kiếp, không phải là yêu quái chúng ta chọn bừa trên sách hả? Thẩm tiểu thư không phải chọn đại một hang động sao? Sao lại thành Xích Tán thật rồi? Ông đây mua vé số mười năm, ngay cả mười đồng còn chưa trúng, sao lại trúng giải đặc biệt ở chuyện yêu quái thế này?”
Lời này bỗng nhiên cảnh tỉnh quan chủ Thương Hồng: “Thẩm tiểu thư đâu?”
Dựa theo kế hoạch, pháp khí đạo môn đồng thời tạo thành ấn bát quái niêm phong hang động, Thẩm Ngân Đăng sẽ dùng cơ quan bắn chết Tư Đằng. Lúc trước Thẩm Ngân Đăng giữ kín bí mật cơ quan, ông ta hỏi nhiều lần, Thẩm Ngân Đăng mới cho ông ta thấy hai mũi tên bắn yêu. Quan chủ Thương Hồng nhớ lúc đó mình còn lo lắng mũi tên này đơn giản quá không đủ vây khốn Tư Đằng. Nhưng Thẩm Ngân Đăng tràn trề tự tin, tỏ vẻ không cần lo lắng, tự cô ta đã có sắp xếp.
Sắp xếp ở đâu chứ? Đây rõ ràng là cái bẫy muốn đẩy đạo môn vào chỗ chết, mà còn là Xích Tán bất nam bất nữ nữa. Trong chớp nhoáng, quan chủ Thương Hồng bỗng nghĩ ra được gì đó, khàn giọng kêu to: “Thẩm Ngân Đăng, Thẩm tiểu thư, cô ở đâu? Cô có phải là Xích Tán hay không?”
Trong sơn động yên tĩnh, chỉ còn tiếng vọng của quan chủ Thương Hồng.
Có phải là Xích Tán hay không…
Phải là Xích Tán hay không…
Là Xích Tán hay không…
Trên cao truyền đến tiếng cười của phụ nữ, cuối cùng quan chủ Thương Hồng đã già nua, thể lực không chịu nỗi. Cánh tay đang nắm lấy dây mây không ngừng run lên. Ông ta dốc hết sức ngẩng đầu nhìn xem, trên vách đá dần dần hiện lên đường nét một phụ nữ đang cúi đầu, ông ta nghe thấy hai tiếng cười khẩy: “Quan chủ Thương Hồng ngược lại không ngốc lắm nhỉ.”
Tư Đằng nín thở nghe đến đó, đột nhiên hỏi Tần Phóng: “Có phải cậu có lưu số điện thoại di động của bọn họ không? Gửi tin nhắn cho họ, nói với họ tận lực kéo dài thời gian với Thẩm Ngân Đăng. Nhanh lên, làm ngay lập tức.”
Quả thật có lưu, lúc ban đầu chỉ liên lạc với Nhan Phúc Thụy. Sau đó Tư Đằng đòi mời khách ở Thanh Thành nên anh trao đổi số điện thoại với quan chủ Thương Hồng và vài người như giáo sư Bạch Kim để tiện liên lạc. Tần Phóng vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, không kịp nói rõ đầu đuôi câu chuyện chỉ nhắn ngắn gọn vài chữ, hi vọng trong thời khắc mấu chốt này bọn họ sẽ hiểu được để cùng đồng tâm hiệp lực, đầu óc đừng nên mê muội quá.
Tín hiệu cực yếu, gửi tin nhóm lần đầu không thành công. Tần Phóng lại gửi thêm lần nữa, vẫn dừng ở chữ “đang gửi đi”. Tư Đằng không kịp đợi, thấy Thẩm Ngân Đăng vẫn còn ở vách đá bên kia không chú ý đến bên này, cô kéo Tần Phóng đi vào trong: “Theo tôi vào đây.”
Tần Phóng nín thở theo sau cô, lúc vừa qua cái động thứ hai thì nghe thấy tiếng tin nhắn tít tít báo hiệu đã gửi.
Tư Đằng nói thật khẽ nhưng khá nhanh: “Trong động Xích Tán có hai mũi tên cơ quan, trên thân tên thoa nước Quan Âm có thể làm tổn hao yêu lực, giống với viên thuốc cậu đưa tôi uống. Trúng nước Quan Âm trên mặt sẽ có sát khí, người thường nhìn không ra, nhưng yêu có thể phân biệt được. Tôi không có yêu lực cho nên uống thuốc định để cô ta không đề phòng. Nào ngờ sau khi cô ta nhìn thấy sát khí của tôi ngược lại không kiêng dè, vừa đến đã muốn gây chiến với tôi.”
Nói đến đây cô rất hối hận, sớm biết như vậy đã không uống viên thuốc kia, ít ra Thẩm Ngân Đăng sẽ phần nào kiêng kỵ…
Có điều bây giờ không phải lúc hối hận, Tư Đằng lấy lại bình tĩnh tiếp tục nói hết: “Tôi đã sửa lại phương hướng cơ quan. Tần Phóng, cậu nhớ kỹ hướng, tôi phải dụ Xích Tán mắc bẫy, cậu đến điều khiển cơ quan, chỉ cần nó trúng tên tất cả đều được xử lý…”
Nghe thấy có vẻ khả thi nhưng khi nghiền ngẫm lại có trăm ngàn sơ hở. Tần Phóng cảm thấy quá hung hiểm: “Cô định dụ nó mắc bẫy thế nào? Hiện tại nó không kiêng dè cô, cô không có yêu lực, nó giơ tay là có thể đập chết cô ngay. Mà cô chết thì tôi cũng chết.”
Lời này nghe như anh rất sợ chết, Tư Đằng cau mày: “Có ý gì?”
“Tôi chết mà cô không chết thì tôi cũng sẽ không chết.”
Cái gì mà tôi chết, cô không chết, tôi không chết. Tư Đằng nhất thời không hiểu kịp, đúng lúc đó ngoài động truyền đến tiếng gào khản cả giọng của quan chủ Thương Hồng: “Dù phải chết cũng phải cho người ta hiểu rõ chứ! Năm đó rốt cuộc Thẩm Thúy Kiều chết như thế nào? Có phải là cô giết hay không? Nào là khó sinh mà chết, nào là mang thai đều là do cô bịa đặt ra phải không?”
Lòng Tần Phóng nhẹ nhõm, xem ra bên kia những người đạo môn đã nhận được tin nhắn của anh rồi. Thật là phải có chút khen ngợi quan chủ Thương Hồng, vì kéo dài thời gian mà bắt đầu khơi lại chuyện năm xưa…
Anh hít sâu một hơi.
“Tư Đằng, tôi có một kế hoạch.”
Bình luận truyện